Huyết 05 (TakeoTan)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: leafaik

WR: có yếu tố loạn luân, H nhẹ

"Ừm, ý anh là gì khi nói kỹ viện trấn?" Tanjiro hỏi như một đứa trẻ, và Zenitsu đứng cạnh cậu đột nhiên đỏ mặt.
"Này, cậu không biết à?" Zenitsu đang vội và không biết nên nói chuyện này ở đâu một cách riêng tư thì sẽ rất khó khăn. đến để phổ biến khoa học hay gì đó.
“Ta không biết!” Inosuke lớn tiếng trả lời, chống tay lên hông.

Zenitsu đỏ mặt, nhìn đôi mắt trong sáng ngây thơ của hai người bạn đang nhìn mình chằm chằm, đặc biệt là sự ham muốn tri thức của Tanjiro gần như dâng trào và chói lóa.

"Nghe này!" Uzui lên tiếng để giải quyết vấn đề nan giải mà Zenitsu phải đối mặt. Những người lớn đáng tin cậy sẽ luôn tìm ra cách, nhưng cậu không biết rằng người đàn ông trước mặt chính là người không đáng tin cậy nhất và là người lớn không đáng tin cậy nhất. , "Ta là Thần!"
"Còn ngươi." Người lớn 'đáng tin cậy' chỉ vào ba người đang sửng sốt, "Các ngươi là rác rưởi!"


" Trước hết, ngươi phải ghi nhớ điều này và khắc ghi nó vào tâm trí. Nếu ta muốn ngươi trở thành chó, ngươi sẽ trở thành chó. Nếu ta muốn ngươi trở thành khỉ, ngươi sẽ trở thành khỉ!" khom lưng xoa tay. Đoán tâm trạng của ta, làm hài lòng ta và nói lần cuối
"Ta đây, là thần!"

"Kết thúc rồi. Anh chàng này không bình thường chút nào." Zenitsu có những đường đen trên đầu.

Bộ quần áo phát ra âm thanh "cạch cạch" do ma sát nhanh. Tanjiro giơ tay phải lên và nghiêm túc hỏi: "Xin lỗi, anh đang phụ trách loại thần nào? Anh có thể nói cụ thể hơn cho em không?

Zenitsu quay mặt đi. "Không phải chứ."

"Đó là một câu hỏi hay. Ngươi có một tương lai tuyệt vời." Uzui khoanh tay và nói một cách hài lòng (chỉ là một câu hỏi ngu ngốc, không có tương lai), "ta là vị thần phụ trách sự hào nhoáng và vị thần của lễ hội. " Làm bằng tay Có phải tư thế bên cạnh khuôn mặt của hắn
và những bông hoa bay xung quanh bạn có phải là một phương pháp thở mới không?

"Ta là Vua Núi! Xin chào, Thần Lễ Hội!" Trong im lặng, chỉ có Inosuke vẫn lớn tiếng trả lời, không nhận ra cuộc trò chuyện như vậy có gì không ổn.
"Ngươu đang nói cái gì vậy?"
"Thật kinh tởm."
Đôi mắt Zenitsu mở to như tia xanh, không thể phàn nàn.
"Cậu cũng giống hắn sao? Cậu không có quyền không thích hắn!"

Inosuke bị cười nhạo và Tanjiro vòng tay quanh eo cậu ta để ngăn cản Sát quỷ nhân và những người còn lại. Zenitsu nhìn nhóm người này, không khỏi thở dài nói mình là người bình thường duy nhất. Cậu cảm thấy vô cùng thất vọng với nhóm người này, ngoại trừ Tanjiro. Zenitsu luôn bao dung với nửa kia của mình, nghĩ lại thì cậu ấy thực sự là một người vợ rất tốt.

"Không có thời gian đùa giỡn, theo ta đi.
"
Với một cú đá bằng chân trái, bụi trên mặt đất làm mờ tầm nhìn của ba người do cách thở. Khi họ nhận ra thì Uzui đã chạy rất xa.
"Nhanh quá! Quả nhiên là thần lễ hội !"
"A không, không, hắn là trụ cột, âm trụ.
"

Giọng nói của những đứa trẻ ở điệp phụ được giải cứu vang lên từ phía sau, "Hãy cẩn thận! Chúc các anh lên đường bình an!"

"Tham quan kỹ viện trấn"

"Ồ... quả là một đứa trẻ cực kỳ xấu xí..."
Vợ chồng ông chủ quỳ xuống trước mặt ba đứa nhỏ, cẩn thận nhìn chúng, ngập ngừng đưa ra sự thật khách quan. Ông chủ dùng tay dụi dụi mắt để khỏi nhìn nhầm. Tầm nhìn của ông trở nên rõ ràng, ba đứa trẻ trước mặt vẫn trông xấu xí.

Chẳng trách họ Uzui đã dùng nhiều lớp kem nền dày để che má, kẻ mắt đậm, đánh má hồng và đôi môi đỏ lạ thường. Tệ đến mức nếu đi vệ sinh lúc nửa đêm sẽ bị coi là ma.

Zenitsu vốn đã bất bình khi biết mình bị bắt để điều tra tung tích vợ của người đàn ông này. Cậu bị ép mặc quần áo phụ nữ và trang điểm như vậy nếu Tanjiro không an ủi thì Zenitsu đã muốn đánh nhau với Uzui.

"Chúng tôi thực sự..."

"Xin hãy giúp đỡ tôi." Uzui nói, không có chiếc mũ đội đầu lộng lẫy và khoa trương, mái tóc được buộc bằng dây buộc buông xõa trên vai. Ẩn dưới lớp trang điểm kỳ lạ là khuôn mặt đẹp trai khiến vô số người phải thở dài. "Bà chủ huấn luyện cô ấy, cô ấy nhất định sẽ tỏa sáng."
"Xin lỗi..." Ông chủ nói, liếc nhìn vợ mình một cái, phát hiện cô đã rơi vào bẫy sắc đẹp.

"Vậy thì hãy nhận đứa trẻ ở giữa. Nó có vẻ khá lương thiện." Bà chủ nhà bị phù phép mỉm cười và mua Tanjiro, bút danh là Sumiko.

"Ơ?"

"Cháu sẽ làm việc chăm chỉ!" Sumiko, người được mua, nói.

"Ngươi thật là vô dụng, chỉ có thể bán nó với số tiền ít ỏi như vậy."

Zenitsu thở ra, mặc dù mạch máu trên đầu nổi lên nhưng anh vẫn cố chịu đựng, "Tôi không muốn nói chuyện với anh." Không trả lời, ngoại trừ thợ săn quỷ và tên khốn này khiến cậu quan tâm.

“Này, hình như có rất nhiều người tụ tập ở đó.” Inosuke quay lại và đám đông tụ tập thành một nhóm, để lại một lối đi ở giữa. Hai người chưa từng thấy đội hình như vậy chạy tới chen vào đám đông. để thò đầu ra ngoài.

Người phụ nữ ở giữa lối đi mặc một bộ kimono dày dặn, không trang điểm quá đậm, làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp điểm xuyết chiếc mũ đội đầu nặng nề trên mái tóc đen của cô, tay trái đặt trên vai người đàn ông, đôi chân trắng nõn bước đi. trên đó đủ 20 cm. Đôi guốc từ từ di chuyển về phía trước.

"Đây là một cuộc diễu hành oiran, và người đó là Koi Tsu Oiran từ Tokitoya." Hai người lớn hiểu biết giải thích, "Oiran cấp cao nhất đang mời chào khách hàng. Đó thực sự là một cuộc diễu hành tuyệt đẹp."

"Vợ anh à? Chẳng lẽ là vậy? Cô ấy là vợ của anh à?"

"Anh không nghĩ một người xinh đẹp như vậy làm vợ anh thì có quá đáng sao? Còn có ba người nữa, đều là những cô gái xinh đẹp như vậy sao?"

“Không phải vợ ta!”

Zenitsu bị một cú đấm vào giữa mặt, chảy máu mũi khiến Zenitsu tức giận nhưng không dám nói gì. Cậu ngồi xổm xuống đất và vẽ vòng tròn để cầu xin lời nguyền giáng xuống tên khốn này. , lẩm bẩm với giọng trầm.

"Uuuu, Tanjiro, tớ nhớ cậu rất nhiều."

“cô ta đi chậm quá.” Inosuke không hề quan tâm, ngồi xổm trong đám đông, nhìn tốc độ chậm rãi của oiran rồi nói:

“Loại người này chắc chắn sẽ bị giết ngay lập tức trong núi."

"một cơn ớn lạnh phía sau cậu, và bước đi nóng bỏng này"  Đôi mắt ông ta dán chặt vào Inosuke.

"Ông chủ, chúng ta đem đứa nhỏ này đi, được không?"

"Ồ, thật vinh dự cho ông chủ Ogimotoya khi lại thích một đứa trẻ như vậy."

Nhìn bóng dáng đang rút lui của Inosuke, Zenitsu quay đầu lại nhìn Uzui, sự ghê tởm trong mắt đối phương gần như tràn ngập.

“Ôi không, tôi là người duy nhất chưa bị bán.”

"A, người đàn ông đó thật đáng ghét. Đứa trẻ này có một vết sẹo lớn như vậy trên đầu!"

Bà chủ nhà túm lấy mái tóc dài của Tanjiro và lớn tiếng phàn nàn. Tệ hơn nữa, nó đã giảm đi rất nhiều, có thể thấy nó nhẹ hơn rất nhiều so với lúc mới bị thương, nhưng vẫn có thể thấy được, khuôn mặt này chỉ có thể nói là thanh tú. một đứa trẻ?"

Vì vết sẹo trên đầu quá rõ ràng nên bà chủ nhà không cho rằng Sumiko có khả năng chiêu đãi khách hàng nên đã biến cậu thành cô gái kỹ viện cấp thấp nhất, làm những việc mệt mỏi nhất (giúp việc, v.v.) mà đòi hỏi sức mạnh thể chất và không ai muốn làm bất cứ điều gì).
Cậu bé này giống như ấn tượng đầu tiên của bà chủ khi lần đầu tiên chọn cậu. Cậu ấy rất trung thực và rất mạnh mẽ, có thể gánh tất cả những hàng hóa mà người khác cần phải gánh nhiều lần trong một lần. bị lừa là do sự siêng năng của Tanjiro. Bà ta biến mất hoàn toàn và thỉnh thoảng thưởng cho Tanjiro một số đồ trang sức.

Tanjiro không cần những thứ này nên cậu cất giữ cẩn thận, tính đến việc mang về cho các cô gái trong Điệp phủ (họ luôn quan tâm đến Tanjiro, và hòa hợp với họ khiến cậu có cảm giác như được trở về sống cùng gia đình).
Chỉ là không biết nên mang gì cho Takeo, Tanjiro thở dài, nếu câuk chỉ mang nó cho các cô gái trong Nhà Bướm, Takeo chắc chắn sẽ tức giận.

Tanjiro từ lâu đã biết Takeo là một đứa trẻ ngoan ngoãn hơn các anh chị em khác. Em ấy luôn nói những lời không thể tha thứ nếu làm như lời cậu nói, chiếc mũi nhạy cảm của Tanjiro sẽ luôn ngửi thấy mùi vị đậm đà, vị chua chát không khác gì. giấm trắng dùng để nấu ăn.

Lúc đầu cậu nghĩ là do nguyên liệu bị đổ, nhưng sau khi kiểm tra kỹ lưỡng trong bếp thì không có gì bất thường. Ban đêm cậu ngủ mê man nhưng mùi chua càng nồng nặc hơn, cùng lúc đó, một nguồn nhiệt đến gần cậu. Tanjiro giơ tay trái lên, nguồn nhiệt đó rơi thẳng vào vòng tay mình.

Đã lâu lắm rồi cậu mới thấy Takeo rút ngón tay ra và gật đầu vài cái. Có lẽ đã hơn nửa năm rồi. Lúc đầu, họ chỉ muốn tách ra để bình tĩnh lại một thời gian, có thể là một tuần hoặc một tháng. Họ chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy.
Kể cả khoảng thời gian xuống núi bán than lâu nhất cũng chỉ kéo dài nửa năm. Tanjiro chưa bao giờ cảm thấy dằn vặt đến thế trong suốt thời gian họ xa nhau.

Nỗi đau chia ly luôn diễn ra âm thầm. Xung quanh cậu sẽ không còn những lời nói quen thuộc, cũng sẽ không còn những vòng tay ấm áp trong đêm. Trước khi chia ly, Tanjiro luôn coi điều bình thường và hiếm hoi này là điều hiển nhiên mà cậu quên mất rằng gặp nhau chính là một món quà.

Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này. Ưu tiên hàng đầu là tìm ra ba người vợ của Uzui ẩn náu ở Phố Hoa. Ở đây lâu như vậy, Tanjiro vẫn chưa nghe được một manh mối nào.

"Sumiko! Sumiko!"

"Tới ngay!" Không cần suy nghĩ gì thêm, Tanjiro chạy tới giơ cao viền kimono của mình. Bà chủ nhà vẫy tay chào Tanjiro, ra hiệu cho cậu đến gần bà.
Tanjiro ngoan ngoãn bước tới, bà chủ nhà thần bí chỉ vào căn phòng trước mặt và thì thầm: "Tanjiro, vị khách trong đó có rất nhiều bối cảnh."

Những lớp rèm gạc trong phòng che khuất khách, chỉ nhìn thấy một bóng người mờ ảo đang quỳ trước bàn trà, dùng ngón trỏ tay phải gõ nhịp đều đặn, chờ đợi anh đến.

"Đã lâu rồi em không gặp anh trai mình." Takeo phàn nàn với Tanjiro với vẻ đau khổ. Nhìn thấy vẻ lo lắng trên người em, cậu vùi đầu vào hõm cổ em và xoa đầu em ấy. "Em muốm đi làm nhiệm vụ về và nói chuyện vui vẻ với anh trai nhưng hóa ra anh trai mình lại bỏ đi trước."

"Thật sao?" Takeo lợi dụng sự thiếu chú ý của Tanjiro và kéo tay câik. Cả hai cùng ngã xuống tấm chiếu và dụi mặt vào má anh trai mình khi bị từ chối, em nhìn Tanjiro bằng đôi mắt ướt. Giống như một chú chó con bị bỏ rơi.

Tanjiro giật mình trước sự chạm vào ấm áp trên môi cậu. Thấy anh trai mình không từ chối, Takeo nhẹ nhàng dùng răng chà xát phần thịt mềm mại, rồi muốn dùng lưỡi đẩy nó vào sâu hơn. Tanjiro bịt miệng Takeo để bày tỏ sự từ chối. Takeo nắm lấy tay cậu và dùng chiếc lưỡi mềm mại liếm vào lòng bàn tay cậu, để lại một chút ẩm ướt phía sau. Em ấy nói với giọng nghèn nghẹt, "Anh ơi, tốt nhất anh đừng từ chối em. Có lẽ quỷ sẽ phát hiện ra.

"Kỳ thật."

Họ là những người thân thiết nhất, và Takeo đương nhiên biết cách khiến Tanjiro mất cảnh giác. Giống như bây giờ, vẻ mặt kiên quyết của anh ấy chuyển sang do dự trước những lời nói này. Takeo lại cúi đầu và dùng lưỡi liếm nước bên trong. một tiếng "tsk, tsk". Tanjiro nhắm mắt lại và hành động ngoan ngoãn để mình bị thao túng, trong khi Takeo hôn cậu một cách ác độc. Tanjiro, người chưa bao giờ chịu đựng điều gì như thế này sau khi tỉnh lại, hét lên "Uh-huh" và cố gắng chạy trốn, nhưng bị Takeo ghìm chặt một cách tàn nhẫn, đôi môi đang chạm vào tách ra và phát ra tiếng "bốp". âm thanh.

Cú đá hơi vụng về, và khi em ấy rút nó lại, em không dẫm lên ngực Tanjiro mà rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Takeo đặt tay lên bàn chân đó. Không còn vết chai do nhiều năm leo núi, Takeo dùng tay xoa xoa nó cảm thấy ngứa ngáy sau nhiều năm cầm dao. Cậu muốn rút chân lại nhưng gặp phải sự phản kháng không thể cưỡng lại.

Tựa như dòng máu của người đó trong cơ thể em trai mình đang từng bước xóa đi ký ức của Tanjiro, đúng như lời con quỷ nhện nói, trở thành gia đình của họ. Điều duy nhất có thể chứng minh được là vết sẹo trên trán, nhưng liệu nó có biến mất không? Lấy gì để bù đắp cho mối ràng buộc đã tan vỡ...

Căn phòng im lặng một lúc lâu. Tanjiro nghiêng đầu định nói, đồng tử đột nhiên co rút lại, như thể cậu đã cố gắng rút lui, nhưng em ấy không hề cử động. Câun cảm thấy những ngón chân cứng ngắc và lạnh lẽo. Nhiệt độ đã mất từ ​​lâu kèm theo chất lỏng ẩm ướt.

"Dừng lại đi, Takeo! Em đang làm gì vậy!"

"Em đang làm gì vậy?" Mặt Takeo áp vào đùi Tanjiro, "em đang làm việc mà một vị khách nên làm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro