Chiếc áo Haori (GiyuTan)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: silverynight
( đã beta )
Tóm tắt:

Tanjirou chuẩn bị hỏi anh đang làm gì ở đó khi người trụ cột di chuyển và đặt haori của chính mình lên vai chàng thợ săn quỷ trẻ tuổi.

Chớp mắt bối rối, Tanjirou lại liếc nhìn Tomioka chỉ để thấy rằng anh lại nhìn xa khỏi cậu. Má anh ấy hơi hồng.

"Em trông như thể em đang lạnh vậy".

Cậu không cảm thấy thế. Thời tiết thật tuyệt vời. Tuy nhiên, cậu không muốn làm cho anh cảm thấy tồi tệ (sau tất cả những gì anh ấy đã làm cho Nezuko) vì vậy cậu cảm ơn anh ta và mặc nó vào.

Bên cạnh đó, đồng phục của cậu và haori của mình đang được giặt vào lúc này nên cậu cho rằng mượn của Tomioka một thời gian là ổn.

Nó có mùi giống như anh ấy; giống như nước biển, giống như muối... Giống như một dòng sông. Tất cả cùng một lúc.

1.
Tanjirou ngạc nhiên khi thấy Tomioka đến điệp phủ ; cậu biết (nhờ Kocho) rằng sẽ không có cuộc họp trụ cột sớm. Ngoài ra, cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận thấy, Tomioka trông không bị thương.

Sự ngạc nhiên của cậu chỉ tăng lên khi thuỷ trụ nhìn xung quanh, gần như tuyệt vọng. Ngay khi đôi mắt xanh thẳm của anh ấy tìm thấy cậu, đôi vai của anh ấy giãn ra.

Hít một hơi thật sâu, Trụ cột ngồi ngay bên cạnh cậu trên sàn nhà. Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ trên sân sau; mọi thứ trông có vẻ xanh tươi ở đó.

"Đó thực sự là một ngày đẹp trời."

"Họ nói với anh rằng em đã bị thương."

Cậu gật đầu, mặc dù nhanh chóng nhận ra rằng điều đó vô ích vì Tomioka không nhìn mình.

"Không có gì nghiêm trọng," cậu nói, mỉm cười vì sự hiện diện của Tomioka luôn khiến cậu cảm thấy tốt hơn. "Em chỉ bị thương ở cánh tay và đôi chân."

Quay đầu về phía cậu, Tomioka cau mày, trừng mắt không tán thành vết băng dưới chiếc quần trắng của Tanjirou. Sau đó, anh ta nhìn vào người dưới tay áo của mình như thể nó đã đích thân xúc phạm bản thân mình.

"Em có chắc là em không cần phải ở trên giường ngay bây giờ không?"

Lắc đầu, Tanjirou cười khúc khích; mặc dù Tomioka trông có vẻ cáu kỉnh, mũi cậu nói với mình rằng anh ấy không tức giận với cậu; anh ta lo lắng. Xung quanh họ, những người làm việc trong biệt thự bắt đầu nhìn về phía họ thỉnh thoảng với sự tò mò.

"Em ổn. Em có thể sẽ sớm nhận được một nhiệm vụ khác."

Nhân tiện anh ta nhăn mặt, Tomioka dường như không thích ý tưởng cậu đi vào trận chiến vào lúc này.

Tanjirou chuẩn bị hỏi anh ta đang làm gì ở đó khi người trụ cột di chuyển và đặt haori của chính mình lên vai chàng thợ săn quỷ trẻ tuổi.
Chớp mắt bối rối, Tanjirou lại liếc nhìn Tomioka chỉ để thấy rằng anh lại nhìn xa khỏi cậu. Má anh ấy hơi hồng.

"Em trông như thể em đang lạnh vậy".

Cậu không cảm thấy thế. Thời tiết thật tuyệt vời. Tuy nhiên, cậu không muốn làm cho anh cảm thấy tồi tệ (sau tất cả những gì anh ấy đã làm cho Nezuko) vì vậy cậu cảm ơn anh ta và mặc nó vào.

Bên cạnh đó, đồng phục của cậu và haori của mình đang được giặt vào lúc này nên cậu cho rằng mượn của Tomioka một thời gian là ổn.

Nó có mùi giống như anh ấy; giống như nước biển, giống như muối... Giống như một dòng sông. Tất cả cùng một lúc.

Nó rất lớn," Tanjirou cười khúc khích. Đó là điều tự nhiên vì Tomioka cao hơn và mạnh hơn cậu.

"Haori của anh trông thật phù hợp với em," thuỷ trụ nói và chỉ sau đó Tanjirou nhìn lại anh ta, nhận thấy biểu cảm thích thú trên khuôn mặt anh ta.

Anh ấy nghe có vẻ gần như tự hào và đôi mắt của anh lấp lánh với chiến thắng khi anh nhận thấy những người khác đang theo dõi họ.

Aoi đến gần họ hơn và (với cú sốc của Tanjirou) cúi đầu trước cả hai. Tomioka gật đầu tán thành vì một số lý do.

Không, cô ấy chưa bao giờ cúi đầu trước cậu. Tanjirou chắc chắn rằng thứ hạng của cô vượt trội hơn của mình.

"Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn một khoảnh khắc thân mật như vậy," cô ấy lầm bầm, khiến Tanjirou nheo mắt lại vì bối rối. "Nhưng tôi cần kiểm tra chấn thương của Tanjirou-san."

San? Từ khi nào cô ấy sử dụng kính ngữ để nói chuyện với mình?

"Tất nhiên rồi," Tomioka nói. Tôi sẽ đi với bạn.

***

Trông có vẻ lo lắng bất thường, Aoi cố gắng hết sức để thay băng của Tanjirou một cách nhanh chóng. Có vẻ như ánh nhìn mãnh liệt của Tomioka đang khiến cô kém tự tin hơn vì một số lý do.

Cô ấy trông gần như sợ hãi.

"Cậu nên lấy thứ gì đó để ăn", cô ấy nói với cậu, rời đi ngay khi cô ấy hoàn thành. Sự nhẹ nhõm được viết khắp mặt cô. Chà, mình đã xong việc ở đây.

"Cảm ơn cậu!" Tanjirou cười toe toét, nhưng không có thời gian để nói bất cứ điều gì khác vì Tomioka ôm cậu trong vòng tay và bế cậu đến phòng chính.

Họ ăn cùng nhau; cậu quá tập trung vào thức ăn mà không nhận ra rằng mình vẫn đang mặc haori và Tomioka đang nhìn chằm chằm vào cậu với một nụ cười trìu mến.

Khi họ kết thúc, Kocho nói với Tanjirou rằng cô ấy có những điều quan trọng cần thảo luận với Tomioka để người thợ săn quỷ trẻ tuổi đến phòng của Nezuko để kiểm tra cô ấy.

Tuy nhiên, cậu tập trung để nắm bắt một vài câu trong cuộc trò chuyện của họ.

"Cậu phải nói với em ấy, Giyuu! Nếu không thì cậu đang làm điều này mà không có gì! Cậu biết điều đó không công bằng..."

Cuối cùng tôi sẽ nói với em ấy.

"Có lẽ vào ngày cưới của cậu..."

Tanjirou nheo mắt lại, cậu không chắc Kocho chỉ đùa hay cô ấy đang nghiêm túc, nhưng nghĩ về việc Tomioka kết hôn khiến cậu cảm thấy buồn trong giây lát. Tuy nhiên, cậu lắc đầu, nhắc nhở bản thân phải tử tế. Cậu nên vui mừng cho bạn bè của mình.

Sau khi thấy Nezuko vẫn đang ngủ, Tanjirou quyết định quay trở lại sân, nhưng thay vào đó lại thấy mình ở trước Murata. Họ gần như va vào nhau, tuy nhiên, nhờ vào cái mũi của mình, cậu có thể di chuyển ra xa kịp thời.

"Tanjirou!" Cậu ta nói, mỉm cười khi má cậu ấy hơi hồng. "Cậu là người mà tớ đang tìm kiếm!

"Thật sao?" Cậu cười khúc khích. "Cậu cần gì từ tớ?

Chà... Vì cả hai đều có thời gian rảnh ngay bây giờ nên mình đang tự hỏi... Anh ấy dừng lại ngay khi mắt của midnh rơi vào bộ đồ của haori Tanjirou. "Đó có phải của Tomioka-san không?"

"Vâng," Tanjirou gật đầu, nhìn xuống mình, vẫn thích thú. "Nó thực sự rất lớn đối với tớ, cậu có nghĩ vậy không? Ồ, xin lỗi! Cậu định nói với tớ điều gì hả? Nó là gì vậy? "

Murata lắc đầu, trông tái nhợt.

"K-Không có gì. Tớ không biết cậu đã - rằng cậu đã có..." Một lần nữa, cậu dừng lại khi nhìn thấy thứ gì đó trên vai Tanjirou. Cậu ấy cúi đầu. "Tôi đã bỏ cuộc rồi, Tomioka-san!"

"Chờ đã!" Đã quá muộn, cậu ấy đã đi trước khi Tanjirou có thể nói bất cứ điều gì khác. Cậu ngửi thấy một mùi hương cay đắng phát ra từ Tomioka khi cậu ta chuyển ngay bên cạnh cậu. Tuy nhiên, khi thuỷ trụ nhìn xuống cậu, mùi được thay thế bằng một mùi ngọt ngào hơn.

"Chúng ta hãy đi đến sân sau", Tomioka lầm bầm, cố gắng kìm lại một nụ cười hài lòng.

***

Tanjirou trả lại cho anh ấy haori khi đến lúc anh rời đi. Với một nụ cười nhẹ nhàng, anh ấy từ từ đặt nó trở lại, gần giống như muốn mọi người nhìn thấy mình.

"Tôi sẽ liên lạc," Tomioka hứa, vuốt ve mái tóc của Tanjirou, gây ngạc nhiên cho chành thợ săn quỷ trẻ tuổi. "Anh sẽ tìm cách gặp em sớm, bất kể em ở đâu."

Cảm thấy phấn khích trước khả năng sớm gặp lại anh ấy, Tanjirou rạng rỡ với anh. Tuy nhiên, nụ cười của cậy biến mất khi thuỷ trun nghiêng người, nắm lấy tay cậu và hôn nó nhẹ nhàng.

Thật xấu hổ khi nụ hôn biến mất ngay sau đó, khiến Tanjirou bị sốc trong một cú sốc trong vài giây.

Có điều gì đó đang xảy ra. Một cái gì đó cậu đang thiếu.

Cậu phải tìm hiểu nó là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro