Mang thai AOB (RenTan)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: silverynight
( đã beta )
Bản tóm tắt:
Đó là lúc Kyojuro tỉnh dậy; Tanjirou biết vì alpha của cậu luôn hôn cậu vào cổ, trước khi di chuyển lên giường để áp môi mình vào bụng cậu vài lần.

"Chào buổi sáng, Tanjirou! Chào buổi sáng, bé con của ta!"

Alpha vô cùng sung sướng; kể từ khi Tanjirou nói với anh rằng cậu đã mang thai, anh không bao giờ ngừng cười toe toét và hôn khắp mặt omega của mình trong khi anh nói với cậu ấy rằng anh ấy yêu cậu nhiều như thế nào. Tanjirou thấy điều đó khá dễ thương, đặc biệt là khi Kyojuro làm bất cứ điều gì có thể để chăm sóc mình, omega không nghĩ rằng cậu cần quá nhiều sự chú ý, nhưng Tanjirou vẫn trân trọng điều đó.

1.
Mỗi lần Tanjirou thức dậy, bụng cậu trông to hơn đêm hôm trước, nhưng cậu không bận tâm, thực ra cậu khá thích điều đó. Điều đó có nghĩa là đứa bé của cậu đang khỏe hơn và sẵn sàng gặp gia đình.

Cậu nhìn xuống cánh tay cơ bắp quanh bụng mình và cố không cười khúc khích khi cố gắng di chuyển nó ra khỏi chỗ đó, nhưng cánh tay vẫn ở nguyên vị trí.

Đó là lúc Kyojuro tỉnh dậy; Tanjirou biết vì alpha của cậu luôn hôn cậu vào cổ, trước khi di chuyển lên giường để áp môi mình vào bụng cậu vài lần.

"Chào buổi sáng, Tanjirou! Chào buổi sáng, bé con của ta!"

Alpha vô cùng sung sướng; kể từ khi Tanjirou nói với anh rằng cậu đã mang thai, anh không bao giờ ngừng cười toe toét và hôn khắp mặt omega của mình trong khi anh nói với cậu ấy rằng anh ấy yêu cậu nhiều như thế nào. Tanjirou thấy điều đó khá dễ thương, đặc biệt là khi Kyojuro làm bất cứ điều gì có thể để chăm sóc anh ấy, omega không nghĩ rằng anh ấy cần quá nhiều sự chú ý, nhưng anh ấy vẫn trân trọng điều đó.

"Anh sẽ giúp Senjuro làm bữa sáng!" Kyojuro cười toe toét sau khi trao cho Tanjirou một nụ hôn nữa, mặc dù lần này là hôn trực tiếp lên môi.

"Hôm nay anh không cần phải luyện tập sao?" Tanjirou hỏi, lo lắng rằng bạn đời của mình có thể đang lãng phí quá nhiều thời gian cho anh. "Em có thể tự mình giúp Senjuro."

"Em cần phải nghỉ ngơi."

"Em vừa mới tỉnh dậy, Kyojuro-san, em sẽ ổn thôi."

"Nhưng anh muốn giúp em!" Lần này, alpha của cậu thậm chí còn bĩu môi, khiến Tanjirou thở dài trước khi gật đầu đáp lại.

Tuy nhiên, khi Kyojuro vội vã ra khỏi phòng, Tanjirou ra khỏi giường (cậu phải thừa nhận rằng việc này bây giờ có phần khó khăn hơn một chút) và mặc quần áo sạch trước khi ra ngoài.

Họ không thích khi thấy anh đi lại trong dinh thự, ngay cả Shinjuro cũng nhìn cậu với ánh mắt lo lắng và Tanjirou đáp lại bằng một nụ cười trấn an.

Tanjirou nắm lấy cánh tay của alpha và tỏa ra mùi hương dịu nhẹ vì cậu biết ông đang nhớ đến Ruka và những gì đã xảy ra với cô.

"Cháu ổn, cháu hứa mà," cậu lẩm bẩm. Shinjuro gật đầu, mặc dù sự lo lắng không hoàn toàn biến mất khỏi mắt của mình.

Kyojuro và Senjuro còn tệ hơn. Họ gần ăn xong bữa sáng và tỏ vẻ tức giận khi thấy Tanjirou trong bếp.

"Tanjirou, tình yêu của anh!" Alpha của anh di chuyển như tia chớp để đến gần anh hơn. "Em ổn chứ? Sao em lại ra khỏi giường thế? Anh định mang bữa sáng cho em mà!"

"Không cần đâu," Tanjirou cười khúc khích trước khi hôn má Kyojuro. "Em hoàn toàn có thể ăn sáng cùng gia đình. Tại bàn ăn."Nhưng Tanjirou..."

"Không sao đâu, Senjuro," Tanjirou trấn an cậu, luồn ngón tay qua mái tóc của chú chó con. "Hôm nay anh cảm thấy rất khỏe."

Không ai trong số họ có vẻ tin Tanjirou, nhưng họ thư giãn ngay khi mọi người bắt đầu ăn sáng. Có rất nhiều đồ ăn trên bàn nhưng chúng lại biến mất nhanh chóng. Kyojuro có một sức ăn thực sự tốt nên điều đó không có gì ngạc nhiên, nhưng có vẻ như bé con bên trong Tanjirou sẽ giống hệt cha của chúng vì omega luôn cảm thấy như mình đang đói.

Cậu thậm chí còn không để ý rằng Kyojuro đang đẩy đĩa thức ăn đầy của mình về phía cậu và rằng anh ta đang cố ăn ít hơn để nhường nhiều thức ăn hơn cho Tanjirou.

Khi em nhận ra lượng thức ăn mình vừa ăn thì đã quá muộn và em đỏ mặt khi nhìn vào những chiếc đĩa trống rỗng bên cạnh.

"Em thực sự xin lỗi!"

"Không sao đâu, Tanjirou!" Kyojuro cười khúc khích, trông bớt lo lắng hơn. Ngay cả Shinjuro và Senjuro cũng có vẻ thoải mái và vui vẻ hơn. "Giờ thì em ăn cho hai người rồi!"

Tanjirou cố gắng xin lỗi lần thứ hai, nhưng alpha của cậu đã âu yếm vuốt ve má cậu để giúp cậu bình tĩnh lại.

"Chúng ta cùng đưa em về phòng nhé!"

Tuy nhiên, Tanjirou lắc đầu và lùi lại một bước khi Kyojuro cố gắng nâng cậu lên.

"Em muốn đi dạo quanh khu điền trang và gặp Nezuko trước."

Cậu ấy biết nỗi lo lắng của alpha, nhưng Tanjirou sẽ không dành cả ngày trong cùng một phòng chỉ vì cậu ấy đang mang thai.

Nhắm mắt lại, cậu tận hưởng ánh nắng mặt trời chiếu trên khuôn mặt khi Kyojuro dẫn cậu ra sân sau, sau vài phút, họ hướng đến phòng của Nezuko.

Đây là phòng ngủ duy nhất trong dinh thự Rengoku mà ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào. Hầu hết thời gian, cô gái quỷ đều ngủ, nhưng gần đây cô ấy hành động kỳ lạ, thức dậy ngay khi ngửi thấy mùi hương của anh trai hoặc ngửi thấy mùi hương của anh trai.

Cô tiến lại gần omega và quỳ xuống trước mặt anh để áp tai vào bụng tròn của Tanjirou trước khi vui vẻ ngân nga. Cô ra hiệu nhanh bằng tay và Tanjirou đáp lại bằng một tiếng cười khúc khích và gật đầu.

"Anh cũng nghĩ thế", anh cười toe toét, cảm thấy vui hơn.

"Có chuyện gì thế, Tanjirou?"

"Nezuko nghĩ là em sắp chuyển dạ rồi," em bình tĩnh nói, nhận ra sự hoảng loạn trên nét mặt của Kyojuro quá muộn.

"Sớm thôi? Sớm thế nào?"

"Tối nay... Có thể là ngày mai."

"Anh sẽ gửi tin nhắn cho Shinobu!"

"Khoan đã!" Quá muộn rồi; Kyojuro đã chạy ra khỏi phòng. Tanjirou thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Nezuko và nhanh chóng đi theo bạn đời của mình.Khi đã quay lại phòng khách, cậu bắt đầu cảm thấy các cơn co thắt; cậu hít thở sâu và chậm vài lần, cố gắng che giấu cơn đau để không làm người khác lo lắng, nhưng Shinjuro nhìn thấy cậu và bế cậu trở lại phòng ngủ, phớt lờ lời phản đối của Tanjirou.

Omega quá bận rộn để ngạc nhiên trước sức mạnh của bố chồng, nhưng cậu vẫn nhận ra ông ấy nâng anh lên như thể Tanjirou không nhấc bất cứ vật gì.

Sau đó, cậu nhanh chóng quên đi vì cơn đau lại ập đến từng đợt, nhưng mỗi lần lại mạnh hơn lần trước một chút.

Senjuro quỳ xuống bên giường, lấy tay lau mồ hôi trên trán omega bằng khăn.

"Không sao đâu, Tanjirou."

"Anh biết... em không cần phải lo lắng."

Kyojuro vội vã chạy vào ngay lúc đó và bắt đầu luồn tay vào tóc Tanjirou khi omega này cắn môi dưới để không rên lên vì đau.

"Em yêu-"

"Em sẽ ổn thôi, Kyojuro..."

Tanjirou nhắm mắt lại, liên tục nhắc nhở bản thân rằng điệp phủ không xa nơi đó lắm; cậu chỉ đến thăm các cô gái hơn một lần trong tuần này thôi.

Tuy nhiên, cậu cảm thấy như mình đã trải qua một thời gian dài vô tận khi rơi vào tình huống khó khăn như vậy.

"Được rồi, tất cả mọi người... Ra ngoài!"

Tanjirou chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như vậy khi nghe giọng nói ngọt ngào nhưng vẫn tức giận của Kocho. Điều tiếp theo cậu nhìn thấy là cái nhíu mày lo lắng của Aoi và bộ đồng phục của các cô gái bướm.

Shinjuro và Senjuro nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, nhưng Kyojuro vẫn ở lại, vẫn còn lo lắng.

"Kyojuro..."

"Nhưng Shinobu–"

"Em sẽ ổn thôi, Kyojuro-san," Tanjirou hứa, hôn anh một cái vào má. "Xin hãy làm theo lời Kocho-san nói."

Vị viêm trụ miễn cưỡng rời khỏi phòng, liếc nhìn omega của mình với vẻ lo lắng trước khi đóng cửa lại.

Cuối cùng, Tanjirou thư giãn, nhưng không nhiều lắm vì lúc đó cậu cảm thấy một cơn co thắt khác.

"Nghe này, Tanjirou... Hít thở thật sâu và làm mọi điều chị yêu cầu..."

***

Tanjirou kiệt sức nhưng quên hết mọi chuyện ngay khi nghe thấy tiếng khóc đầu tiên của chú chó con.

"Em muốn bế đứa bé của em."

"Xin hãy đợi thêm một chút nữa, Tanjirou. Để Aoi tắm rửa cho cô ấy trước và đảm bảo cô ấy ổn."

Một bé gái. Tanjirou không thể chờ để nhìn thấy cô bé, nhưng cậu vẫn gật đầu. Kocho đang nắm tay cậu trong khi các cô gái vệ sinh cho cậu.

Sau đó, Aoi đưa cho anh bé con đẹp nhất mà anh từng thấy; tóc của nó giống hệt cha nó, nhưng đôi mắt lại giống Tanjirou.

Đứa bé trở nên bình tĩnh ngay khi nằm trong vòng tay mẹ; Tanjirou dụi đầu vào má nhỏ của cô bé và cọ mũi hai người vào nhau.

Kocho ra khỏi phòng và quay lại cùng Kyojuro; đôi mắt anh ấy lấp lánh tình yêu và sự tận tụy. Anh ấy hôn Tanjirou trước khi cúi xuống gần hơn để nhìn nhóc con của mình.

"Là con gái," Tanjirou lẩm bẩm và nhìn nụ cười toe toét của Kyojuro nở rộng đến mức không thể tin được, có vài giọt nước mắt hạnh phúc đọng lại ở khóe mắt anh.

Tanjirou đưa đứa bé cho Shinjuro khi Shinjuro và Senjuro bước vào trong.

"Bây giờ bố đã là ông nội rồi!" Kyojuro nói với Shinjuro và Tanjirou thề rằng người đàn ông đó đã nức nở trước khi gật đầu với con trai lớn của mình.

Lúc đầu, Senjuro trông có vẻ hơi lo lắng và ngại ngùng, nhưng cậu tiến lại gần giường khi đứa bé trở lại trong vòng tay của Tanjirou và omega nắm tay cậu kéo cậu lại gần hơn.

"Thấy chưa? Cô ấy thích em rồi!" Tanjirou cười khúc khích, vui vẻ nhìn đứa bé quấn bàn tay nhỏ bé của mình quanh ngón út của Senjuro.

Tanjirou có thể nói rằng họ sẽ là một gia đình rất hạnh phúc. Cậu ấy không thể chờ đợi để giới thiệu bé con với Nezuko.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro