CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu rời khỏi giường mà đem hoa nhét vào cái túi hay mang bên người sợ khi hai người kia quay lại mà lấy hết của cậu, rồi nhìn bầu trời bên ngoài 'phải rời khỏi đây thôi'
Sau khi dọn dẹp lại hết liền kéo cửa đi ra ngoài cùng lúc gặp được một Kakushi mà gật đầu chào hỏi nhưng người đó khi gặp cậu liền bất động hồi lâu liền quay đầu bỏ chạy khiến cậu khó hiểu cậu có làm gì đâu sao lại chạy dữ vậy chứ 'thật khó hiểu'

Mà lúc này cậu muốn tìm Kanae cùng Shinobu để chào từ biệt trước khi đi nhưng cứ đi lòng vòng cả phủ nhưng lại không thấy người đâu, cậu liền đi tới phòng khám tìm nhưng vẫn không có cho tới lúc có một Kakushi đi vào mang gì đó tới cậu liền bắt chuyện "xin chào, cho tôi hỏi Kochou-san đã đi đâu rồi vậy"
Kakushi kia nghe thấy có ai bắt chuyện liền nhìn xung quanh thì thấy cậu bên cạnh mà giật mình xém chút là rớt hết đồ đang cầm thì cậu vươn tay đỡ lấy "xin lỗi đã làm anh giật mình"

"À... không... không sao đâu, lúc nãy cậu hỏi gì thế" người kia đỡ lấy đồ đang cầm mà hỏi lại cậu thấy vậy cậu liền lặp lại "Kochou-san đi đâu rồi vậy"
Kakushi khi thấy vậy liền nhớ lại lúc nãy thấy hai người vội vội vàng vàng chạy ra ngoài mặt đỏ bừng nói "à lúc nãy khi tôi mang đồ tới thì có thấy hai ngài ấy chạy đi đâu đó trong có vẻ rất vội không biết là có chuyện gì không nữa"
Cậu nghe vậy liền gật gật đầu như đã hiểu liền nói cảm ơn mà quay về phòng 'haizz... bây giờ miệng của mình vẫn còn hơi đau đây lúc nãy đúng là loạn hết lên... có vẻ không thể gặp mặt hai người họ nói tạm biệt rồi'

Bây giờ cũng đã xế chiều rồi Kanae cùng Shinobu cũng về lúc trưa khi cả hai chạy khỏi phòng bệnh liền bị triệu tập đi mà không nói trước được vội vàng quay về phòng thay y phục mà chạy khỏi phủ, bây giờ thì đã về liền nhớ lại việc lúc trưa vẫn chưa nói xin lỗi với cậu mà đi về hướng phòng bệnh mà đứng trước cửa hồi lâu rồi cùng nhau quyết định đi vào xem cậu thì phát hiện giường bệnh trống trơn liền nghĩ chắc cậu lại ra hiên nhà sau ngắm tử đằng rồi mà nhớ lại lúc sáng mà chạy vội ra sau nhà xem nhưng cũng không thấy cả hai cứ vậy mà tách nhau ra tìm nhưng mãi vẫn không thấy đâu đúng lúc có một bé gái đang dụi dụi mắt vì tiếng bước chân của hai người hỏi có chuyện gì mà hai người chạy vội vậy

Shinobu thấy cô bé liền hỏi "Nao-chan em có thấy Tanjirou đâu không, bọn chị đang tìm em ấy đây"
Cô bé Nao nghe vậy liền bừng tỉnh nhìn lại cô "chị Tanjirou ạ"
Nghe con bé hỏi lại hai người gật gật đầu nói đúng rồi thì con bé chạy vô phòng rồi lấy một phong thư ra đưa cho hai cô "chị ấy bảo em khi nào hai người về thì đưa cho hai người ạ với lại chị còn bảo là đã chuẩn bị bữa chiều cho mọi người luôn rồi"

Cả hai nhận bức thư từ cô bé hỏi cậu còn nói gì không thì cô bé chỉ lắc đầu nói không còn nhắc gì nữa thấy vậy Kanae liền xoa đầu con bé nói cảm ơn đã cho họ biết, khi mở thư ra đọc thì biết được cậu đã rời đi rồi, còn nói xin lỗi đã khiến họ hiểu lầm cậu cũng cảm ơn họ đã giúp cậu trị thương nói bản thân không biết làm gì để tạ ơn nên chỉ biết nấu một bữa xem như cảm ơn còn nói nếu có cơ hội gặp lại sẽ đãi họ thay ngày hôm nay mà khiến họ cười trừ cùng tiếc nuối 'mình còn chưa xin lỗi vụ trưa nay nữa mà đã đi rồi'
"Mình nên đi hướng nào đây nhỉ" bây giờ cậu đang ở giữa rừng và đang đứng ở ba ngã rẻ, cậu không có tự tin trong việc đoán vận may đâu mà bây giờ trời cũng sắp tối rồi cứ đứng phân vân hồi lâu cậu liền nhắm mắt đi theo con tim mình mà đi hướng tay trái mọi chuyện vẫn rất bình thường cho tới khi "ét... ụt ịch..."

Tanjirou cậu giẫm phải đuôi của một con heo rừng vì không nhìn rõ, cậu bị nó đuổi theo lúc đầu chỉ có một con bị cậu giẫm phải, nhưng bây giờ vì tiếng động quá to mà kéo cả lũ tới "tại sao chứ, đừng có đuổi theo nữa mà"
Cậu vừa la vừa cấm đầu chạy về phía trước lao vào bụi rậm, cậu cứ chạy như thế một hồi liền thoát khỏi bụi rậm kia thì 'ể... không chạm đất'
/ÙM/ cậu thế mà rơi xuống con suối ngay trong đêm

"Ha... ha... lạnh quá... tại sao mình lại xui như thế này" cậu lò mò đi lên bờ mà run run lạnh vì gió thổi "cứ thế này bị sẽ bị cảm mất"
Cậu cố gắng lê lết cơ thể ướt đẩm của mình đi tìm chỗ nghỉ chưa được bao lâu lại cảnh giác mà ngửi ngửi 'hả... hít hít... có quỷ ở đây sao...'
Cậu chạy theo mùi hương mà mình ngửi được thì thấy phía xa có một con chồi nhỏ 'có nhà sao... như thế chẳng lẽ...'
Cậu thấy thế liền chạy nhanh về phía căn chồi kia vừa lúc thấy một con quỷ đi vào căn nhà kia

"A..."... "tránh ra mau..." là tiếng của hai cậu nhóc nhỏ tuổi cùng lúc cậu chạy tới mà ôm chặt hai cậu nhóc tránh khỏi móng vuốt con quỷ kia nhưng vô tình khiến mình bị nó cào trúng, hai đứa nhỏ được cậu ôm cũng không tự chủ được mà ôm lấy tay cậu run rẩy
"Hahaha... lại có thêm một đứa làm bữa tối" con quỷ kia thấy cậu liền thè cái lưỡi dài ra nói khiến bọn nhỏ sợ hãi mà siếc chặt cánh tay cậu phát đau
Thấy mình bị ôm như thế liền không làm đi được mà cảnh giác nhìn con quỷ đối diện "ta sẽ cho ngươi ăn thịt nếu ngươi đồng ý với ta rằng sẽ tha cho hai đứa em của ta"

Con quỷ kia nghe thế liền cười ha hả lên hồi lâu rồi nhìn ba người bọn cậu, hai đứa nhỏ thấy thế liền ôm chặt tay cậu khiến cậu không nhịn được mà hít sâu một hơi mắt không tự chủ mà động nước nhìn con quỷ, không biết nó nghĩ gì liền đồng ý với cậu sẽ tha cho hai đứa nhỏ mà cậu chỉ chờ có thế liền nói nó đi ra ngoài chờ, cậu muốn nói lời từ biệt với em trai mình nó nghe cậu nói liền cười haha nói "được thôi, dù sao ngươi cũng không thoát được" rồi đi ra ngoài

Ngay khi nó đi ra cậu cũng không muốn tốn thời gian kéo hai đứa nhỏ đang bấu chặt tay cậu "bây giờ hai đứa nghe anh nói, anh sẽ đi ra ngoài để giết nó, còn hai đứa phải ở đây dù có chuyện gì cũng không được đi ra ngoài kia"
Hai đứa nhỏ nghe cậu nói thế liền kịch liệt lắc đầu mà đứa nhóc mặt bộ yukata trắng kia khóc đến mức đỏ cả mắt đứa còn lại thì xanh mặt nắm chặt tay cậu lắc đầu, thấy không còn nhiều thời gian liền cởi haori còn ướt ra chùm lên đầu cậu nhóc mặc yukata trắng kia rồi lấy trong túi ra một vòng hoa tử đằng mà đội lên đầu đứa còn lại rồi đưa cái túi đó cho thằng nhóc

"Bây giờ anh sẽ ra đó còn hai đứa phải giữ kỹ đồ anh đưa được không, anh hứa sẽ quay lại nên đừng khóc nữa, khi mặt trời mộc thì hai đứa phải ra khỏi nhà ngay có nghe chưa anh sẽ quay lại nhanh nhất có thể"
Nói rồi cậu tháo tay hai thằng bé ra mà đi ra ngoài mặc hai đứa khóc lóc kêu cậu ngay khi cậu ra ngoài cả hai ngồi sát gần nhau đứa thì nắm chặt cái áo ướt từ cậu đứa thì ôm chặt cái túi mà nhắm chặt mắt sợ hãi, khi cậu bước ra khỏi cửa thì con quỷ kia cười ha hả lên nói cậu không bỏ trốn sao cậu liền nói nếu trốn được đã không đi ra ngoài này khiến nó thích thú

Trước khi nó kịp nhào lại phía cậu, cậu liền nói với nó rằng mình không muốn hai đứa em mình chứng kiến cảnh tượng này liền nói nó hãy đưa cậu vào rừng nó liền nghĩ cậu muốn tìm cách cho hai đứa kia chạy liền vô tư 'hai thằng nhóc thì chạy được bao xa chứ' liền vui vẻ đồng ý với cậu, mà không biết rằng ngay khi nó đưa cậu vào rừng thì đến cả một giọt máu nó cũng chả nếm được
Mà hai đứa nhóc cứ ngồi co ro trong góc nhà ngay khi thấy tia sáng từ bên ngoài liền nhớ lại lời cậu nói đi ra ngoài, cả hai cứ thế mà bò ra khỏi đó mà ra ngoài, cùng lúc phía cậu cũng vừa lúc cậu đã giết được con quỷ thì tia sáng của mặt trời chiếu rọi lên mặt cậu 'trời sáng rồi sao, phải quay lại xem bọn nhỏ mới được không biết chúng có sao không'

Hai đứa nhỏ vừa ra ngoài liền nhìn xung quanh tìm cậu nhưng chỉ thấy toàn máu là máu mà không khỏi sợ hãi gọi anh ơi anh ơi, mà cậu lúc này cũng vừa mò về tới thấy thế liền nhẹ nhõm 'may quá hai đứa không sao'
Mà ngay khi chúng nhìn thấy cậu ở phía rừng đi về đây liền chạy ào lại phía cậu đỡ lấy, ngay khi vừa đỡ được cậu thì nhận thấy cơ thể nóng bừng như lửa đốt mà kéo cậu vào nhà, mà cậu lại mơ hồ không nhìn rõ mà để mặc chúng kéo cậu đi, lúc cậu tỉnh lại đã là nửa đêm rồi trên trán thì có một cái khăn ấm được đặt lên hai bên tay cậu thì như bị ai đó ôm lấy mà không động đậy được liền mở mắt nhìn hai bên tay là hai cậu nhóc đêm qua 'may quá, hai nhóc ấy không sao cả'

Ngay khi cậu động đậy muốn rút tay thì đứa nhóc mặc yukata đen bên phải cậu động đậy mà bật ngồi dậy nhìn cậu, cậu bị dọa cho hết hồn chưa kịp nói thì thằng nhóc lên tiếng "này anh không sao chứ, có ổn không"
Cậu thấy thế liền đặt tay lên miệng xì một tiếng nhỏ nói "không sao, em nói nhỏ chút"
Rồi quay qua phía bên cạnh mà vỗ vỗ lưng đứa còn lại thấy nhóc ấy thở đều đều rồi quay qua nhìn cậu nhóc mà vỗ vỗ bên cạnh nói "em cũng nằm xuống ngủ đi, anh cũng không sao rồi"

Cậu nhóc thấy vậy liền nằm xuống cạnh cậu, thấy cậu nhóc nằm xuống rồi cậu liền vươn tay vỗ vỗ lưng như ru ngủ thì thằng nhóc nói "sao anh lại cứu bọn tôi"
Tanjirou không nói gì mà chỉ vỗ vỗ lưng nhóc ấy mắt nhắm lại, thằng nhóc thấy cậu không nói gì liền ngước lên nhìn cậu thì thấy cậu đã nhắm mắt cũng thôi mà cúi xuống ôm cậu, cậu thế mà vỗ vỗ lưng cậu nhóc tới khi nghe tiếng thở đều từ cả hai ngay khi hai đứa nhóc đã ngủ rồi cậu cũng dần thả lỏng người ra mà ngủ một giấc hôm nay quá mệt rồi cậu muốn ngủ bù
Cứ vậy cả ba người ôm nhau ngủ, một đêm cứ trôi qua bình yên như chưa có chuyện gì xảy ra mà trên mái nhà thì lại đầy hoa tử đằng từ con quạ của cậu mang tới xong liền đáp lên mái ngủ, con quạ này của cậu chỉ giỏi việc kiếm chuyện với cậu thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro