[EndoToga] Con ngựa gỗ [R18]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án
1. Yamato Endo x Togame Jou
2. Đến và đi, thứ em để lại là một con ngựa gỗ.
3. Địa danh, sự kiện đều là bịa đặt, không xúc phạm tôn giáo tín ngưỡng.
4. Gồm 35 mục

1.
Talutan là một thị trấn nhỏ ở phía Tây được bao quanh bởi dãy núi đá cao như bức tường thành vài trượng, nó là một cụm dân cư nhỏ lọt thỏm giữa lòng chảo nóng. Không có gió, hanh và khô là đặc điểm thời tiết tại đây, là cái oi bức bao trùm lên thị trấn nắng gắt xé da thịt. Talutan có màu vàng của cát sỏi, màu vàng tức nực, màu vàng lạc hậu. Có màu nâu của đất đá, màu nâu của ngôi nhà dựng ọp ẹp bằng tôn gỉ, màu nâu cổ lổ sỉ.

2.
Đó là cách mà người phóng viên ký sự tại Talutan trong ba ngày mô tả, và ông ta đã bỏ dở lịch trình của mình hai ngày sau đó, tức tốc bỏ về ngay buổi đầu tiên đặt chân đến đây để tránh né sự tra tấn từ điều kiện khắc nghiệt.

3.
Talutan không tàn tạ như cái vẻ bề ngoài thối nát của nó với chân chất rác thải thành núi, những khu ổ chuột hôi hám bẩn thỉu đến không tin đấy là nơi dành cho người ở. Toạ lạc tại phía Nam cách khu dân cư khoảng một trăm mét là chi chít nhà máy, cụ thể công nghiệp khai khoáng và sản xuất chế phẩm từ cát, đó cũng là giá trị của Talutan.

4.
Thị trấn được vận hành theo chủ nghĩa tư bản, kẻ giàu thì lại càng giàu thêm với chuỗi xí nghiệp, người nghèo thì càng nghèo thêm vì khoản tiền công rẻ mạt. Khu công nghiệp nọ, vật chất công trình có của tư nhân, có của nhà nước, xung đột cạnh tranh thường xuyên xảy ra biến thị trấn nhỏ ấy trở nên náo nhiệt lạ thường. Chúng lấy nguồn lao động giá rẻ là người dân Talutan, và đặc biệt, đối tượng ưa thích nhất là trẻ con, những đứa bé không bao giờ đình công và biểu tình vì mức lương bèo bọt.

5.
Cuộc sống của người dân vô cùng nghèo nàn lạc hậu, chín mươi lăm phần trăm trong số họ mù chữ, nhận thức kém dẫn đến muôn vàn tệ nạn xã hội, hỗn loạn vô độ. Thiên hạ ví người Talutan như những con chuột cống điên loạn ngụp lặn trong biển rác.

6.
Với tư cách là một dân cư Talutan, Endo có quyền được xấu xa và tàn độc. Nơi đây làm gì có pháp luật và cảnh sát? Hay đại loại một thứ gì đó khiến người ta khiếp sợ để kìm hãm thú tính bản năng? Tất cả đều không. Luật lệ của Talutan chính là do kẻ mạnh quyết định, và Endo là luật. Bất kể là ai không tuân lệnh gã, thần chết liền có thể sờ lấy từng đốt xương sống của họ.

Yamato Endo, 20 tuổi là một kẻ có thể trạng trội bật hẳn so với cái vẻ gầy đét si mo của người dân Talutan, để có được sức mạnh quái vật ấy, Renatus vùi đầu cày việc như điên, vì vậy mà khoản lương gã kiếm được nhỉnh hơn nhiều, điều kiện ăn uống khả quan hơn hẳn. Nói thẳng ra, Endo không phải thằng đần để tư bản lợi dụng, gã đã dùng vũ lực và mưu trí đàm phán để tự thăng lương, tư bản chấp thuận với một số điều khoản được áp dụng riêng chỉ với Yamato Endo.

7.
Gã thường làm việc bốc vác và khai khoáng tại một hầm mỏ trong khu công nghiệp vào ca tối từ bảy giờ đêm đến bảy giờ sáng, xong lại xoay tua chuyển lượt cho người làm ca sáng. Bỗng dưng cấp trên di chuyển đội nhân công của hắn sang một khu mỏ khác và thay đổi giờ làm việc trở thành giấc sáng, điều này khiến Renatus bực bội vì chưa quen giấc.

Những lúc điên tiết, gã sẽ tìm một ai đó, già trẻ lớn bé trai gái đều không quan trọng, bạo hành cho hả giận, đánh đấm cho đến khi Endo cảm thấy dễ chịu hơn và không buồn quan tâm người nọ sống chết thế nào. Endo thực thi hàng trăm đòn tra tấn tàn ác với nụ cười trên môi, có lẽ đây là sở thích quái đảng của tên cầm quyền này. Gã ngang ngược là vậy.

Hôm ấy Endo cảm thấy đặc biệt tức tối, gã chẳng rõ vì sao cả, chỉ đơn giản rằng cơ thể đang vô cùng nhộn nhạo và ngứa ran, răng hàm gã nghiến ken két vào nhau, ánh mắt sắc bén như rắn. Một cậu bé nhỏ con, tay chân khẳng khiu với làn da trắng nhem nhuốc than đá, có mái tóc đen nhánh xõa ngang vai xui xẻo thế nào đã lọt vào tầm ngắm của gã đồ tể.

8.
"Ranh con, lại đây bảo?"

Endo khinh khỉnh, giọng gã có chút khàn khàn, miệng cười mỉm toát vẻ nguy hiểm, vô cùng đanh đá lại đầy vẻ cợt nhã mà gọi như quắc cún, quả nhiên phong thái giễu cợt và ngang tàn đã ăn sâu vào máu. Đứa bé tóc đen ấy ngẩn đầu nhìn gã, bỏ dở việc gặm nhấm một mẩu bánh mì mốc, cũ đến mức đen sì, chẳng ai tưởng tượng nổi mùi vị của chút ít bánh ấy. Đôi mắt nó long lanh màu xanh ngọc như chất chứa hạt nước đọng trên lá cây xanh, trong veo như thể đó là vẻ đẹp tinh khiết nhất của Tinh cầu, Endo nghĩ, đó là đôi mắt kì lạ nhất gã từng thấy.

Những kẻ mà gã từng nhìn thấy trước đây, mắt của họ chỉ đơn thuần là khối cầu trắng ngả xám với đồng tử đen nâu, thô kệch và tầm thường đến phát chán. Nhưng với cậu nhóc đang đứng trước mắt gã, tay vẫn ôm chặt mẩu bánh mì mà đáng ra là thức ăn dành cho súc sinh, đôi ngươi ấy tưởng như đơn thuần lại tinh xảo đến lạ.

Điều đó khơi dậy sự tò mò cho Endo, cũng bởi ánh mắt mà nó nhìn gã. Ánh mắt tưởng chừng như hờ hững, mặt khác lại thể hiện như nó vẫn đang âm thầm quan sát kĩ lưỡng mọi thứ, khuôn mặt nó không biến sắc, trên khóe môi tái nhợt vẫn còn vương lại ít máu khô nâu sẫm.

Renatus chú ý thấy vô vàn vết bầm thâm tím và vết xước rướm máu ẩn hiện sau chiếc áo vai xệ càu nhàu rách rướm của nó, khắp cẳng tay cẳng chân đều có vết tích như vừa trải qua một trận chiến với kẻ thủ ác nào đó. Gã chỉ đơn thuần nhủ rằng ấy là do đặc thù công việc tại đây, xây xát với đất đá chút đỉnh chẳng có gì đáng bất ngờ.

9.
Dù vậy, cơn tức tối muốn đánh người cho hả hê trong gã vẫn cuồn cuộn trào dâng. Và thế là Endo xuống tay, vì gã là một điên không quy củ. Cậu bé vô danh ấy ngấu nghiến nhai nuốt trựng chiếc bánh ngay trước thời khắc cú đấm giáng thẳng vào eo khiến cậu ngã lăn đi một đoạn khá xa. Cậu ôm chặt đầu như phản xạ nguyên thủy nhất của sinh vật là bảo vệ bộ phận quan trọng nhất, tiếp nhận từng cú đấm cái đạp tàn nhẫn của Endo.

Mọi thứ xung quanh đã thật sự trở nên hỗn độn, mười lăm phút giải lao của công nhân biến thành một sàn đấu với tiếng hò reo xung quanh, thế trận đương nhiên chỉa thẳng mũi về phía Endo. Điều này khiến gã không vui. Gã ghét sự ồn ào, ghét sự náo loạn, và ghét loài người vô độ, bọn chúng đích thị là phiền phức và gai mắt. Endo nhếch một bên môi, biểu cảm đanh lại vô cùng khó chịu.

Endo siết chặt một mẫu đá to vừa bằng lòng bàn tay, không nhân nhượng khử trừ một kẻ lắm mồm trong số đó, kẻ mà luôn luyên thuyên mỉa mai thằng nhóc tóc đen nọ. Những mạch máu nổi vằng lên chằng chịt trên trán gã, ánh mắt sắc lẻm như dao phây, sẵn sàng đấm chết người nếu họ vẫn còn lộn xộn ý kiến.

"Câm mẹ cái mồm vào, lũ súc vật!"

Vừa hay, tiếng còi inh ỏi vang lên cũng là tín hiệu ra lệnh cho đám nô lệ quay lại làm việc. Renatus lau đi vết máu trên hai nắm tay với chiếc áo ba lỗ lấm lem vết đen của than chì và vương đầy cát bụi, lững thững ngáp ngắn ngáp dài bỏ đi.

10.
Thằng nhóc nọ có sức hút vô hình khiến Endo vốn cao ngạo phải ngoảnh đầu nhìn lại. Nó lom khom bò dậy, miệng ho khằng khặc ra cả máu tươi đặc quánh, liên tục đứng dậy rồi lại ngã, sau một lúc, gã không còn thấy nó cử động nữa.

"Chết rồi cũng nên."

Endo tự nghĩ, sau cùng vẫn quyết định trở lại công việc mà không đoái hoài gì mấy, cũng chẳng làm gì hơn. Cái mỏ gã đào nói không ngoa cũng chỉ là cái hang nông, độ sâu còn chưa bằng sải tay của hai người trưởng thành, vì vậy mà từ bên trong có thể dễ dàng nhìn thấy mọi sự đang diễn ra bên ngoài. Nhưng Endo thường không quan tâm, thứ gã muốn làm đơn giản là bục mặt vào những tảng đá lớn cần đập vỡ, thỏa thích tung sức lên chúng hệt như lúc gã ra tay hành xác kẻ khác.

"Đồ lười biếng! Mày nên biết điều một chút! Hôm nay lương của mày chỉ còn một đồng mà thôi"

Ánh mắt thất thần màu ngọc ấy vô tình lọt vào tầm mắt gã, thu hút Endo nhìn vào cậu nhóc ấy. Vẻ mặt nó đau đớn lắm, trước khi bị nhấn vào một thùng phi cao chứa toàn nước, nó vùng vẫy và yếu ớt dần đi, dẫu vậy những gã quản lý máu lạnh vẫn chưa có ý buông tha, mãi nắm tóc lôi đầu cậu nhấc lên rồi lại nhấn cậu vào nước.

"Làm việc đi!"

Họ ném cậu xuống đất chỉ với tay không, điều đó một phần chứng minh được việc cậu nhẹ cân thế nào. Thằng nhóc nghiến răng đứng dậy, tay nó run rẩy cầm lấy chiếc cuốc nặng nề to gần bằng cánh tay, khổ sở nện từng phát vào mỏ đá. Nó nhìn thấy gã, ánh mắt vẫn điềm tĩnh lạ thường, không oán hận trách móc hay sợ hãi. Đó không phải là loại biểu cảm mà một đứa bé sẽ thể hiện khi bị bạo hành, Endo nghĩ.

11.
Đến khi tan ca vào bảy giờ tối, Endo cũng trở về nơi trú ẩn của mình như bao ngày, một cách uể oải và mệt mỏi. Gã lại nhớ đến buổi trưa và thằng nhóc nạn nhân xui xẻo, quả thật nó là đứa đầu tiên không hề kêu la hay khóc lóc khi bị đòn, khác bọt cả những thanh niên trai tráng vẫn quỳ lạy cầu xin, lải nhải vô cùng phiền phức. Điều này khiến Endo càng thêm hưng phấn.

Trùng hợp thế nào, thằng nhóc nọ lại lọt vào tầm mắt gã, nó khập khiễng loạng choạng bước đi, lấy điểm tựa vào các vách nhà san sát, dáng vẻ rất gấp rút. Rồi, nó biến mất vào một con ngỏ tối tăm.

12.
Hôm sau, Endo tiếp tục hành hung cậu. Có một điều mà gã hiếm hoi nhận ra, rằng trên cơ thể nó đã có thêm những vết thương mới, chắc chắn không phải là vì gã gây ra. Endo không nghĩ quá nhiều về nó, vẫn tiếp tục giải tỏa trên thân xác bé con mong manh của cậu nhóc trong giờ giải lao.

Hôm nay thằng nhóc không bị khiển trách nữa, nó vẫn cái dáng vẻ cực nhọc khổ sở ấy, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ ngừng làm việc. Điều này khiến Endo thắc mắc liệu gã đã nhẹ tay hơn đi chăng? Gã cười, đúng là kì ảo thật.

Tối đến, gã vẫn lại thấy cậu biến mất trong màn đêm, đi đến một nơi mà có lẽ Endo sẽ không bao giờ biết được, và cũng không bao giờ có ý muốn biết.

13.
Những ngày sau đó, cậu nhóc với mái tóc đen nhánh và đôi ngươi xanh Emerald luôn là mục tiêu của Endo, dân chúng bắt đầu ngó lơ đi vụ việc, có lẽ vì quá quen thuộc và thường xuyên, đến độ mà chẳng ai dám ngoảnh đầu nhìn và tưởng tượng nổi cảm giác của cậu bé ấy, mỗi ngày đều bị đánh đập nhừ tử, đến tư bản còn chẳng độc ác đến vậy. Có thể nói, việc cậu vẫn còn sống đã là một kỳ tích.

Endo đã nguôi giận từ lâu rồi, nhưng gã vẫn đều đặn xuống tay với cậu, ngoại lệ này đến gã còn không hiểu nổi vì nếu là lẽ thường tình, Endo rất mau chán và lặp tức đổi đối tượng. Có lẽ, là thói quen hình thành sau hai tuần liền, mà cũng có thể, là vì nhóc nọ trông rất hiền lành và yếu ớt, cái dáng vẻ nhu nhược càng khiến kẻ khác muốn giở trò ức hiếp.

Hiền lành như cừu, nhưng cừu lại là loài sống theo bầy đàn. Ở một khía cạnh nào đó, loài cừu cũng chẳng hề kém cạnh sói, đôi khi chúng trở mình thành một thứ còn hung tợn hơn thế. Endo là người hiểu rõ bản chất ấy thế nào. Những vết thẹo sâu trên lưng và bả vai, một phần da bị bỏng rát nặng và một đường rạch dài trên má phải, tất cả đều được che đậy sơ sài ẩn sau muôn vàn hình xăm trên người gã. Endo đã từng là nạn nhân của một bầy cừu.

Gã ghét cay ghét đắng, hận thù dai dẳng có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên.

14.
Endo lớn lên trong gia đình họ Yamato tại ngôi làng Vitas ở bìa rừng phía Bắc. Nơi đây không tồi tàn như Talutan, nhưng chẳng khá khẩm hơn là bao, người dân làm nông và thêu dệt là nghề chính vì khí hậu ở Vitas tương đối ôn hòa.

Endo có một gia đình hạnh phúc đáng ghen tị, với một người em trai và bố mẹ hòa thuận, gã đã từng là một đứa trẻ hạnh phúc và tốt bụng. Có lẽ một phần gen đã di truyền từ bố, Endo từ bé đã cao lớn hơn so với đồng trang, đến nỗi mà lũ trẻ hay trêu rằng gã là "người khổng lồ". Endo cười toe toét, cáu khỉnh chấp nhận biệt hiệu có phần đáng sợ ấy, lúc ấy nó vẫn còn thơ ngây lắm, vẫn hồn nhiên như bao đứa bé khác.

Endo khỏe hơn người, một mình gã có thể vác bằng sức kéo của hai ba người trưởng thành, đã vậy còn có kĩ năng đóng bàn ghế nhà cửa, vì vậy mà láng giềng thường nhờ vả. Gã là một đứa dù nhìn dữ tợn nhưng tốt bụng, vì vậy mà luôn niềm nỡ giúp tất, hàng xóm ai cũng liên miệng khen nức mũi.

Thế nhưng, Vitas là một ngôi làng mang đậm màu sắc mê tín dị đoan, gia đình Yamato lại là một ngoại lệ. Chính vì không quá tin tưởng vào thần linh và siêu nhiên đến độ mù quáng, nhà Endo đã bị kết tội oan khi một thảm họa hỏa hoạn ập đến khiến Vitas bốc cháy triền miên ba ngày, thiêu rụi gần hai phần ba ngôi làng.

"Họ là hiện thân của quỷ Satan, hãy nhìn đôi mắt khác thường ấy đi!"

"Đúng! Chính nhà Yamato đã gây ra thảm họa này!"

"Tại sao các người lại làm vậy?!"

Bất chấp sự lương thiện của Endo và gia đình gã trong suốt quãng thời gian sinh sống tại làng Vitas, người dân, những con cừu tưởng như hiền lành và vô hại đã quay lưng hãm hại chính đồng loại của mình. Một cuộc thảm sát truy bắt đã xảy ra, và chỉ có Endo là thành công trốn thoát với ti tỉ vết thương trên mình.

Gã tận mắt chứng khiến gia đình mình bị giết hại rồi phanh thây, như một thủ tục trả thù quỷ dữ của dân làng, Endo đã nếm trải mùi vị cay đắng và đau thương nhất trần gian. Mất đi gia đình và chốn nương thân, Endo đã tuyệt vọng. Gã lẩn vào rừng, chạy thật nhanh, thật xa cho đến khi đôi chân không thể hoạt động nữa, đôi mắt xanh trời bị nhấn ngập trong nước mắt dần lóe lên tia thù hận và độc ác.

Gã cười phá lên điên loạn, vò đầu bức tóc đến nỗi các tế bào xúc giác đều tê liệt, cơn đau cảnh báo đã chẳng hể truyền về đại não báo tin, Endo tuyệt nhiên chẳng hề hấn gì. Gã châm biếm chính cái lòng nhân đạo vô nghĩa và ấu trĩ ấy, gã trách sao bản thân lại dốt nát và ngu muội đến thế, trách sao sức mạnh của bản thân lại không thể bảo vệ được những gì mình yêu quý. Muôn vàn chuyển biến xúc cảm đã xảy ra để rồi Yamato Endo bị trục xuất khỏi thể giới nội tâm của bản thân. Gã vô cảm.

Endo lang thang và lạc đến Talutan. Gã lần đầu tiên cướp bóc được hai đồng bạc của một người lao động khổ sai tại đây, và cũng lần đầu tiên giết người tại đây. Talutan là nơi những tội ác của Endo bắt đầu và không có hồi kết. 

Vô cảm trước đau thương của kẻ khác, trước sự van nài giúp đỡ, trước cái chết của một ai đó.

15.
"Mày đã làm hỏng nó!"

"Gã điên! Mày làm cái đéo gì vậy?!"

Tất cả mũi giáo chỉ trích đều hướng về phía Endo. Thoạt đầu, chỉ có một nhóm nhỏ gồm năm người tham gia đổ lỗi cho gã, nhưng dần dần, mọi người xung quanh đều liên miệng chửi bới và kết tội, mặc dù có khi họ chẳng biết gì về sự tình cả. Có một ai đó đã làm hỏng chiếc xe đẩy than khi vô tình đẩy nó trượt khỏi đường ray và hỏng hai bên bánh xe. Khi tư bản biết chuyện, chắc chắn sẽ phải bồi thường và còn phải chịu phạt.

"Đúng là bọn súc sinh đơn bào! Còn chẳng có nỗi một mẫu chứng cứ?”

Endo nói vọng lên giữa vòng vây của đám đông, gã nhoẻn miệng cười khinh khi tay cử động vẽ ra những vòng cung đẹp mắt vung ném đá tứ tung khiến một vài trong số họ bị thương. Phản ứng hấp tấp manh động như vậy chỉ càng khiến dân tình mất bình tĩnh, phản kháng. Gương mặt Endo dần nổi mạch máu đỏ au đầy hung tợn chính là dấu hiệu cho sự chấm dứt cuộc chơi đùa, tỏa ra sát khí khủng khiếp khi một cơn mưa sỏi đá nhắm vào người gã khiến Endo bị thương.

"Là ngươi à?"

Tư bản đã đến và dẹp loạn, theo lời khai của lũ đổ tội, bọn chúng nhanh chóng nhắm đến Endo tra hỏi cho có lệ, cái vẻ trịch thượng và hả hê của lũ súc sinh thật gai mắt, nhưng gã không thể chống đối. Giây phút ấy, một giọng nói trẻ con lại vang lên giữa bầu không khí im lặng đến nghẹt thở. Tất cả ánh nhìn đều hướng về nơi cội nguồn của âm thanh trong trẻo ấy.

"Không phải gã, là tên này."

Thằng nhóc với đôi mắt kì lạ, cũng chính là đối tượng Endo thường trút giận lên bước ra từ đám đông tiến đến gần tên quản lý, ánh mắt nó vẫn điềm đạm đến lạ, không một chút xao động giữa sự tức giận của đám đông. Cậu nhóc ấy nói trên chiếc xe vẫn còn mắc lại một mảnh vải đỏ mà chỉ có đúng một kẻ sở hữu chiếc áo như vậy, trong quá trình xảy ra vụ việc đã bị rách ra và mắc kẹt lại.

Những người quản lý đã kiểm tra và đúng như lời nó nói, tên cầm đầu biệt động tấn công Endo là thủ phạm, gã được giải oan trước sự hoang mang của nhiều người.

16.
"Sao mày lại bênh vực nó?! Nó ác như vậy còn chưa đủ à?!"

Một viên đá to đã phóng thẳng về phía cậu nhóc nhưng Endo đã chặn nó lại, gã lao đến đấm đá hăng say khi quản lý đã rời đi, đám đông cũng dần giải tán, mọi người quay lại làm việc khổ sai. Endo không cười nổi với gã này, việc be bết máu từ kẻ hèn hạ thế này chỉ tổ bẩn tay. Gã xong việc lại chú ý ngay đến "ân nhân” vừa tức khắc, lặp tức thắc mắc, gương mặt đanh lại khó đoán được suy nghĩ bên trong. Endo vừa hỏi vừa giễu cợt.

"Sao lại bênh tao? Tao đã đánh mày, và mày nên trả thù."

"Em thấy sao nói vậy."

Thằng nhóc nọ trả lời trong khi vẫn nện từng cuốc vào đá, Endo quay mặt đi không biết nói gì thêm. Gã vô thức hỏi tên cậu, rồi thầm nghĩ nhóc ấy cũng sẽ lơ đi mà không quan tâm, nhưng cậu nhóc lấm lem vẫn từ tốn trả lời.

"Togame Jou, gọi Togame là được."

"Ờm...vậy tao là Endo Yamato."

Phản xạ đã bắt ép Endo đưa ra một lời đáp nhạt nhẽo và vô vị, hoàn toàn mất đi sự sắc bén và châm chọc trong từng câu từ. Gã cũng nói tên của mình, có phần ấp úng. Lâu rồi gã chưa trò chuyện bình thường, cùng lắm là trao đổi bằng vũ lực và mỉa mai đối thủ bằng những lời lẽ khó nghe, vì vậy mà kĩ năng giao tiếp này có vẻ kém cỏi. Nhưng dù sao thì, Togame là một trong số ít cái tên mà Endo sẽ nhớ, bởi sự kì lạ của cậu.

17.
Endo có thiện cảm với Togame vì chi ít, cậu không phải kiểu người mà gã rất hận, ngược lại còn cho Endo cảm giác dù quen thuộc có vẻ đã rất lâu rồi không được cảm nhận. Endo không đánh cậu nữa, và có lẽ thằng nhóc khá bất ngờ, nó lạnh lùng nhưng đôi lúc vẫn sơ hở để lộ cảm xúc.

Những lúc làm việc chung, Endo sẽ thuận miệng hỏi một cái gì đó và Togame sẽ đáp lại. Được biết, cậu sống với bố trong một khu ổ chuột cách đây ba trăm mét, Togame năm nay 13 tuổi. Gã nghĩ, với cái thể trạng ấy thì con số 10 hay 9 gì sẽ hợp lý hơn, chẳng ngờ cậu đã chừng nấy năm tuổi.

Buổi chiều, Endo sẽ luôn thấy nó vội lẻn về nhà rất nhanh chân, mất hút khi tiếng chuông vừa vang lên.

18.
Endo thường không có khái niệm về thời gian nhưng Togame đã giúp gã, cậu nói rằng cũng đã ít nhất hai tháng trôi qua kể từ lúc họ gặp nhau, gã có chút ngờ ngợ ra gì đó. Lâu nhỉ, Endo nghĩ. Và cuộc hội thoại kết thúc tại đó, cũng không ai nói thêm được câu gì.

Gã lại thắc mắc khi bấy giờ mới để ý đến, không hôm nào là Togame lành lặn cả,cậu luôn có vết thương mới mỗi ngày. Hôm nay lại đặc biệt nghiêm trọng khi bả vai Togame thấm đỏ một vùng áo, máu còn tươi chứng tỏ tai nạn vừa kết thúc chưa được bao lâu. Endo muốn chạm vào nhưng Togame rụt vội, cậu bảo nó chỉ là một chút nước màu bị tạt lên. Gã nhìn người có tệ nhưng thừa sức biết rằng cậu nói láo.

Togame có vẻ đuối sức hơn mọi ngày, cậu gần như ngất đi trong lúc làm việc nhưng rất may mắn vẫn giữ được sự tỉnh táo. Endo vừa cày cuốc vừa nghĩ ngợi lung tung.

19.
Đến chiều tối, vẫn như mọi ngày Togame lẻn đi rất nhanh đến nỗi Endo chẳng thể theo kịp. Gã rảo bước trên đường đất, bỗng nghe thấy một hỗn tạp âm thanh của trẻ con phát ra từ con hẻm nhỏ. Chẳng có gì đáng nói nếu như Endo không bắt gặp được hình bóng với mái tóc đen nhánh xõa ngang lưng khác nổi bật mà gã đã in hằn vào trí nhớ.

Gã tức tốc chạy đến, nhìn thấy một lũ trẻ gồm năm đến sáu đứa túm tụm vây quanh Togame. Cậu nằm co ro chính giữa, bả vai lộ ra vết cắt vẫn còn rướm máu khi chiếc áo bị kéo lệch. Mấy đứa xung quanh ra sức đá đạp, trong khi Togame chỉ có thể cuộn người phòng thủ nghiến răng chịu đựng. Cơ mặt cậu dần dãn ra, đôi tay ôm chặt lấy đầu cũng buông lơi, lồng ngực không nhấp nhô bình thường nữa.

Đồng tử xanh trời của Endo thoáng rung động vì thót tim, bản năng ra lệnh cho gã đánh đuổi lũ nhóc loi nhoi, Endo đã làm vậy. Chỉ khi đứa nào đứa nấy nhừ tử, van xin khóc lóc thì gã mới thả chúng đi, nét mặt hiện lên như ác ma, đe dọa đầy sát khí.

Endo quay sang chú ý Togame nhìn thấy cậu bất động, mắt nhắm nghiền. Không chút suy nghĩ, gã bế cậu tức tốc chạy về nhà. Togame thu mình lọt thỏm trong vòng tay gã, cậu gần như không còn thở nữa.

Ở Talutan không có bệnh xá, mỗi người dân đều phải tự biết chữa thương, khi cảm sốt đều dùng những bài thuốc khá dân dã, gặp phải bệnh khó đều bó tay chịu chết. Trong sự bảo bọc của Endo, Togame vô thức ho khù khụ, hai đồng bạc văng ra, dù tò mò lý do tại sao chúng lại ở nơi đó nhưng gã vẫn nhặt chúng lên rồi tiếp tục chạy, tình trạng của cậu nhóc rất nguy cấp.

20.
Gã băng bó cho cậu, vết thương xuất huyết tại bả vai đã ngừng lại, nhưng vẫn còn chi chít vết cứa nông hay vết bầm cần được sơ cứu, một tay Endo đã làm tất đến tận trời tối mịt mà Togame vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc. Gã nấu một ít cháo lỏng nêm với muối, còn bản thân thì chén nốt mẫu bánh mì với chút thịt nguội. Vừa đứng bếp khuấy nồi cho cháo không cháy, Endo vừa đỡ trán. Gã không rõ bản thân đã nghĩ gì, tại sao lại có chút hoảng loạn khi bắt gặp Togame trong tình trạng như vậy?

Từ lâu lắm rồi gã chưa từng cảm thấy muốn đối tốt với ai đó, tất cả cũng vì bóng ma tâm lý quá đỗi ám ảnh đã che lấp cả sự tử tế của Endo. Cứ nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ tổ tốn thì giờ, thôi xem như là trả ơn Togame vì đã bênh vực gã, gã đã thật sự thoát chết khi không phải đền bù tổn thất cho chiếc xe đẩy than ấy.

21.
"Ăn ít cháo đi."

Togame vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn, cậu nhăn mặt khi va phải vết thương mới toanh, khó khăn lắm mới có thể vật người lên láo liếc nhìn quanh. Ánh mắt cậu ngơ ngác nhìn vào bông băng trắng xóa, lại nhìn sang Endo với vẻ mặt khó hiểu trong khi gã mang tô cháo nóng hổi đến bên cậu. Togame nhìn bát cháo trắng không ngớt, gương mặt khó rõ tư vị là gì.

"Muốn ăn thịt à? Tao còn một ít, có lẽ băm nhuyễn trộn chung sẽ dễ ăn hơn."

Endo vừa cười vừa nói, chẳng hiểu vì sao gã lại muốn trông thân thiện nhất có thể, ít nhất là để ai kia không phải sợ hãi bỏ chạy?

"Không phải..."

"Tao sợ mày còn yếu trong người. Ăn mau, nguội mất."

Gã không nhận ra bản thân nữa.

Togame bưng tô cháo bằng cả hai tay, rõ ràng hơi ấm nóng của nó đang đọng lại trên da thịt cậu chân thực hơn bao giờ chứng tỏ đây không phải là mơ. Togame từ tốn húp muỗng đầu tiên, đôi mắt cậu sáng lên, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, tất cả đều đã lọt vào tầm nhìn của Endo.

"Ngon thật..."

Cậu húp lấy húp để, bát chất lỏng trắng sệt cạn trong chốc lát, không xót lại gì. Togame lại quay sang chú ý đến Endo đang cặm cụi đánh chén mẫu bánh mì, khuôn miệng xinh xắn mấp mấy.

"Tại sao lại đối tối với em?"

Togame ngây ngô, ánh mắt cậu không chất chứa chút dối trá nào cả, kẻ trải đời như Endo ít nhiều được trau dồi khả năng nhìn thấu tâm can con người, trước kia có tệ cách mấy thì bấy giờ đều trở nên cao tay. Gã nhún vai, cảm thấy kì hoặc trước những gì Togame nói.

"Trả ơn thôi. Cho dù là vậy, bộ chuyện này lạ lắm à?"

Endo hỏi vu vơ, gã nghĩ dù ít hay nhiều hay có chăng là dân Talutan thì ai cũng từng được giúp đỡ và đối xử tốt, gần gũi nhất có lẽ là ruột thịt như anh em, cha mẹ ông bà. Nhưng ánh mắt lạ lẫm của Togame khi nghe đến đây lại khiến Endo hoài nghi về nhận định của mình.

"Em nghĩ...chưa từng có ai tốt với em như anh..."

"Cha mẹ thì sao?"

"Em là một lời nguyền, vì vậy mà em xứng đáng nhận trừng phạt. Mẹ đã nói thế."

Togame nói, ánh mắt cậu vẫn điềm tĩnh, trong cái lạnh lẽo của màu xanh ngọc đang bạc đi thì đáy mắt lại ẩn chứa một chút tính trẻ con. Cậu không buồn vì cậu tin ấy là chân lý, là một điều đúng đắn thuận theo tự nhiên. Vì chính mẹ Togame đã dạy cậu từ bé về điều đó, và cậu tin rằng mình là một lời nguyền tồi tệ, mọi người đều ghét lời nguyền.

"Em mang lại tai ương cho mọi người, vì vậy nên em là cái ác, và ác độc thì phải bị trả đũa."

Endo trầm ngâm, đôi đồng tử gã rung động, thật sự không thể tin đó là những gì mà một đứa trẻ sẽ trả lời khi được hỏi chuyện. Togame bảo cậu cần phải trở về nhà, nếu không thì bố sẽ lại mắng cậu mất. Trước khi Togame đi, gã chỉ kịp vô tình thốt ra một câu. Đến khi nhận ra những gì mình vừa nói, Endo biết đó là những gì gã thật tâm nghĩ.

"Em không phải lời nguyền, Togame ạ."

Togame dừng chân một chút, rồi cậu mất hút vào màn đêm, để lại Renatus với hai đồng bạc bị bỏ quên. Gã chợt nhớ ra chúng nhưng lúc này cậu đã đi rồi, đành hẹn Togame vào sáng mai.

22.
Sáng hôm sau, Togame đã không đi làm. Điều này khiến Endo có chút thấp thỏm, gã thậm chí không thể tập trung nổi vào công việc. Sự lơ đễnh đã chọc tức tư bản và họ đánh đập gã xem như hình phạt dành cho kẻ lười nhác. Endo không mẩy may đoái hoài, cái gã chú ý là Togame kìa.

Khi tan ca, Endo đã trở về nhà, trong túi vẫn là hai đồng bạc lẻ chưa có dịp trả cho Togame. Gã cảm thấy bức bối nên quyết định sẽ lang thang một lúc. Mang tiếng là dạo bộ hóng gió, thực chất là Endo đã vô thức nhìn vào trong những con hẻm nhỏ, là nơi đã từng bắt gặp cậu bị bắt nạt nhưng không có tung tích.

Bỗng nhiên, Endo lại nhớ rằng cậu nhóc sống trong khu ổ chuột cách nhà máy khoảng ba trăm mét, vì vậy gã đi xa hơn nữa. Quả thật, Endo đã lạc vào một khu dân cư sập xệ hơn hẳn và bắt đầu lần mòn định vị nhà Togame theo chỉ dẫn của dân bản địa, có người biết có người không, nhưng sau cùng gã đã đến nơi.

Endo gõ nhẹ ba lần lên cánh cửa đã mục, bên trong có tiếng một đứa trẻ nói vọng ra, một lúc sau Togame xuất hiện, hoàn toàn bất ngờ với sự xuất hiện của Endo và nụ cười khoái trá của gã.

"Sao anh biết được?"

"Lần mò đấy, giỏi không? Nay không đi làm?"

"Em cảm một chút nên nghỉ, hơi tiếc thật."

Togame cười gượng xã giao, trong khi gương mặt Endo thì đanh lại vô cùng nghiêm trọng, đôi mắt quét nhanh từ trên xuống dưới. Quả nhiên Togame có thêm nhiều vết thương khác, chỉ vừa mới hôm qua thôi mà, chuyện gì đã xảy ra? Togame đáp, cậu sơ ý mà ngã xuống một cái hố khá sâu nên xây xát. Endo bán tín bán nghi, trong khi vẫn mãi suy nghĩ thì cậu vội đuổi khéo, rồi đóng sầm cửa.

Endo thở dài thất vọng trở về, không ngờ Togame lại không thích gã đến chơi nhà. Thôi thì hạn chế, gã nghĩ.

23.
Có quãng âm thanh thu hút Endo ngay khi gã vừa rời đi được một đoạn. Đó là tiếng mắng chửi của một người đàn ông trung niên, giọng nói trầm khàn, tiết tấu làm người ta nghĩ hắn đang rất điên tiết. Endo có dự cảm không lành, nói đúng hơn, có thể những suy đoán trước giờ của gã đã đúng.

"Togame!"

Endo đạp sập cánh cửa, cảnh tượng trước mắt là thứ mà đến tên đồ tể hành xác chúng sinh còn không tưởng tượng nổi. Người bố đã xuất hiện trong câu chuyện của Togame đang ngồi đè lên thân hình nhỏ con của cậu, hai tay gồng sức bóp cổ, Togame ngoài việc yếu ớt bấu víu lấy cổ tay hắn, cố gắng hớp từng ngụm khí mong manh thì cậu không thể làm gì khác. Chân cậu co quắp đầy thống khổ, mắt nhắm nghiền đau đớn.

Gã giận dữ đánh bay người đàn ông nọ khiến hắn ngã dập ra đất ôm bụng, gương mặt nghênh lên gợi đòn, đỏ ửng. Endo định nhào đến cho hắn một trận thì Togame nhíu áo gã, cậu lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi. Thế rồi lão vùng dậy, trên tay là con dao bếp phóng đến Endo. Gã không kịp trở tay nên bị xước một vết cắt dài bên má, máu tươi tuôn ra. Đồng tử xanh ngọc co thắt, cậu gượng chống tay đẩy cơ thể bật dậy muốn ngăn mọi chuyện trước khi nó trở nên quá tồi tệ nhưng cơ thể cứng đờ, tê tái hoàn toàn không thể cử động.

"Lại thằng chó chết nào đụng tới tao đấy hả?!"

Lão say rồi, Endo nghĩ, nắm tay siết chặt chuẩn bị lao vào đấm hắn nhừ tử. Đôi mắt xanh trời rực lên tràn ngập sát khí, và gã đã thật sự làm vậy. Với kỹ năng điêu luyện của mình, gã đã cướp được dao và dí sát nó vào cổ lão, khiến lão hoảng loạn, mặt tái như cắt không còn giọt tiết nào. Hành hạ loại người này đến sống không bằng chết không thể nào khiến Endo vui được.

"Tao chúa ghét những thể loại cha như mày.”

"Nhưng nó là lời nguyền, nó khiến tao bất hạnh."

"Câm!”

Endo trừng mắt, không ngờ đến cả người cha, thứ duy nhất mà Togame còn lại thối tha mê tín đến vậy. Đã từ lâu lắm rồi gã mới cảm thấy căm phẫn tột độ, lực siết mỗi lúc mỗi lớn, lão sợ hãi đến gần như ngất đi, nước mắt nước bọt giàn giụa.

"Vậy thì đi CHẾT đi."

"Đừng!"

Togame bò lết đến gần Endo, cậu dùng hai tay giữ chặt cổ tay gã, ra sức van xin, ánh mắt khẩn cầu khiến gã không nỡ xuống tay. Endo vứt con dao ra xa trèo khỏi người lão, hai tay bế thốc Togame rời đi, không quên bỏ lại câu từ biệt.

"Tỉnh mộng rồi lo mà kiếm tiền, lão già chết bầm!"

Togame báu chặt tay áo gã, mắt nhắm chặt, vai cậu run rẩy. Hai chân cậu buông thõng, cả thân không ngoài dự liệu đều chi chít vết thương. Endo thở dài bước đi, rời khỏi khu ổ chuột, khỏi nơi đã chôn vùi cái tên Togame Jou

24.
"Lão nghiện rượu nhỉ?"

"Lão cờ bạc à? Cả mê tín dị đoan?"

Endo hỏi đến đâu, Togame cũng đều gật đầu, cậu vẫn còn run lẩy bẩy hoảng loạn, có lẽ vì sự xuất hiện của gã vào lúc không hay như vậy, và cuộc đụng độ với bố cậu. Cho dù không máu mủ, không thân quen, nhưng nếu có chuyện xảy đến với Endo, hơn hết lại còn là bố cậu gây ra, Togame đã càng củng cố khẳng định cậu chắc chắn mang lại bất hạnh cho kẻ khác như đúng lời mẹ cậu nói. Và Togame sợ rằng cậu sẽ sống không nổi mất.

"Tại sao em vẫn ở đấy? Chạy đi chứ? Chạy thật xa, chạy khỏi lão già đó, khỏi sự tra tấn của lão, cho mình một cuộc sống tốt hơn?"

Endo thắc mắc. Tâm lý bình thường của loài người sẽ chẳng ai chấp nhận nổi sự đày đọa kinh người ấy, đặc biệt là lứa tuổi nổi loạn này, hẳn trong cậu phải có nhiều quyết tâm và máu lửa để vùng dậy chứ. Togame đảo mắt sang nơi khác, cậu trả lời bằng giọng điệu thờ ơ như thể điều ấy là hiển nhiên.

"Em phải chuộc lỗi, em mang tiền về cho bố, em không được rời xa họ."

Endo nghiên đầu chống cằm thầm nghiến răng, gã ghét sự điềm tĩnh của Togame khi nhắc đến nó. Gã chỉ mong cậu đừng nói về nó như thể đó là sự thật, như thể đó là chân lý, là cái mác vớ vẩn mà cậu phải mang theo suốt đời. Bởi lẽ Endo cảm thấy bứt rứt vì Togame đã mang lại niềm tin cho gã. Rằng, cái thiện vẫn còn, hay ít nhất là vẫn có cái thiện dành cho gã.

Togame không mang lại tai họa cho Endo, em cũng không khiến gã bất hạnh, em vô hại trước tư bản, trước người dân, vậy hà cớ gì lại là "lời nguyền"?

25.
Một lần nữa Endo lại băng bó vết thương cho cậu. Lý do mà Togame không thể đi làm là vì hai chân cậu đã bị lão dẫm đạp đến gãy xương, và bấy giờ Togame không thể bước đi, điều cậu làm được là gắng gượng bám víu vào thứ gì đó nếu muốn đứng. Trên lưng cậu có mấy vết rạch nông, có lẽ là do con dao bếp ban nãy, ngoài ra còn ti tỉ vết bầm thâm tím khác.

Endo ngồi bên giường suy tư trầm ngâm nhìn Togame, cậu ngóng ra ngoài cửa, dáng vẻ bồn chồn muốn trở lại ngôi nhà ấy. Gã đỡ trán, rốt cuộc điều gì đã thôi thúc Togame đến vậy. Song, ánh mắt cậu đượm buồn, nhìn xuống đôi bàn tay siết chặt tấm chăn của mình.

"Togame, em có đau không?"

Togame thất thần, cậu cúi gầm mặt, bặm môi không nói gì. Endo lặp lại câu hỏi, ánh mắt gã vẫn đăm đăm quan sát cậu. Mất một lúc sau, cậu lên tiếng, sự bình tĩnh thường trực đã biến mất.

"Có...dĩ nhiên là đau rồi..."

Togame nói, giọng cậu nghẹn ứ, sóng mũi cay xè, lồng ngực bị chèn ép khó thở. Những trận đòn roi mà cậu phải chịu từ bé, rồi mãi đến lúc vào làm việc cho nhà máy, đôi khi lại bị lũ trẻ trong xóm đánh đập bắt nạt. Togame không chống trả dù cho cậu đã từng vô cùng khỏe mạnh, cậu lại hiểu rằng tất cả là vì sự trừng phạt, và nó hiển nhiên, nên cậu không than khóc. Cho dù có đau đến thấu xương thịt, cảm giác sống không bằng chết ấy không khiến Togame hé môi, và cậu không dám thay đổi nó.

Rằng.

"Không ai thích em. Và không ai thương em."

Togame nói, nước mắt dâng trào, cậu nức nở. Togame kiềm lại tiếng nấc của mình, và điều đó chỉ khiến tim cậu thêm đau mà thôi. Cậu không thét lên hay khóc lóc không có nghĩa là sự đàn áp vô hại. Vì trong thâm tâm một đứa trẻ vẫn mưu cầu có người quan tâm đến nó.

Chịu sự cô độc, sự ghét bỏ và hành hung từ những người đáng ra phải yêu thương và bao bọc cậu, lại không có bạn bè hay thân thích. Tất cả những gì mà thế giới này làm với Togame là hành hạ cậu. Chỉ vậy thôi. Không có ai thương cậu, ai cũng ghét cậu.

“Em đáng yêu đấy."

"Em không phải lời nguyền."

Endo bất chợt ôm cậu, đã rất lâu rồi gã mới ôm lại ai đó, cảm giác có hơi ấm quanh quẩn nơi hõm cổ, lồng ngực là liều thuốc xoa dịu con người, thật sự. Cách xưng hô của gã mềm mại, cũng như cách mà Endo giúp Togame vượt qua định kiến của em về bản thân.

Và rằng

"Togame, em chẳng làm gì có tội cả.”

Đến một kẻ với trái tim đã nguội lạnh 8 năm về trước còn có thể một lần nữa chữa lành, vụng về âu yếm lấy sự tiêu cực của ai đó. Endo suy tư, là tà đạo đã chôn vùi con người, trái ngược hoàn toàn với mục đích ban đầu của nó chính là làm một điểm tựa niềm tin để con người mạnh mẽ hơn, bớt đi nhiều thống khổ lo toan.

26.
Togame là một đứa trẻ được sinh ra vào mười hai giờ đêm, hôm ấy là ngày mưa hiếm hoi của Talutan. Bố mẹ cậu là con chiêng đạo, và giáo lý đã cho rằng, những đứa bé như Togame là lời nguyền, sự xuất hiện của nó khiến những điều bất hạnh xảy ra.

Cha mẹ cậu tin răm rắp, song lại không thể giết quách Togame vì giáo lý huyết thống của đạo, vì vậy mà họ bất mãn và oán trách cậu vô cùng. Sự mê tín của họ còn lấn át cả tình thương nguyên bản, mối liên kết máu thịt giữa cha mẹ và con cái, Togame chào đời mà không có ai chào đón cậu cả.

Trùng hợp thế nào, mẹ cậu đã xảy cái thai thứ hai vào năm Togame năm tuổi, thế nào lại càng củng cố thêm vào niềm tin ngu xuẩn mà giáo lý đã tiêm nhiễm vào đầu mỗi con chiêng. Bà chính thức từ mặt cậu, rời bỏ gia đình để tìm kiếm hạnh phúc mới, ở nơi nào mà đến Togame còn không được hay.

Bố cậu nghiện rượu và bài bạc từ đây, cuối cùng nghỉ việc ở xưởng, lười nhác bốc lột Togame như một công cụ kiếm tiền và xả hận. Cậu làm việc quần quật, thức ăn chỉ vỏn vẹn bánh mì mốc, đôi khi là một bát cháo lỏng loẹt hòa lẫn đất cát. Tiêu chuẩn đều là hai đồng bạc mỗi ngày, gần như đó là những gì cậu có, nếu không, Togame sẽ bị đánh. Hơi cồn làm con người mất kiểm soát, vì vậy mà lão già chưa bao giờ nương tay.

Togame đã sống một cuộc đời của kẻ bị ruồng bỏ.

27.
Thi thoảng, Endo cũng manh cậu trở về nhà lén lút quan sát, người đàn ông nọ vẫn nghiện ngập, thêm vào cái vẻ tàn tạ vì phải cật lực làm việc khiến lão trở nên rách nát hơn bất kì ai. Togame đến rồi lẳng lặng rời đi.

Bẳn đi cả tám tháng kể từ hôm ấy, lần đầu tiên trong mười năm đổ lại, Talutan đã được tưới mát bởi một cơn mưa ròng rã ba ngày. Endo thích thú, gã nắm tay cậu lao ra ngoài trời, thân hình to xác rũ rượi lại phơi phới dưới cái mát mẻ hiếm có. Talutan không có hệ thống thoát nước, vì vậy mặt đất nhanh chóng trở thành một dòng sông nông, cao đến mắt cá chân.

"Đỡ này!"

Endo hất nước về phía cậu, Togame đưa tay đỡ, lóng ngóng bắt chước gã làm tương tự. Đôi tay cậu nhỏ xíu, vì vậy mà té nước không mấy lớn như Endo, gã đắc chí.

Endo không rõ lắm, bản thân đã thấy nó bao giờ chưa, nụ cười của Togame ấy? Cậu cười tươi đến tít mắt, hứng khởi hưởng ứng trò chơi của gã, dù người thiệt luôn là cậu.

Dù rằng hôm ấy là ngày mưa âm u, nhưng Endo lại cảm thấy tầm mắt mình sáng sủa như có ánh nắng khẽ đong đưa.

Endo và Togame đã có một cuộc rượt đuổi dưới mưa, để khi cậu vấp ngã, gã nhào đến đỡ lấy cậu, thành ra lại nằm đè lên phía trên. Endo thẩn thờ, ngắm nhìn đôi mắt màu xanh Emerald long lanh trong vắt và mái tóc đen nhánh bết vào trán. Gò má cậu ửng hồng vì lạnh, hơi thở gấp gáp.

"Vui thật!"

"Thấy chưa?"

Endo mang cậu vào nhà, hong khô quần áo và tóc tai cho cả hai, rồi họ ngả lưng xuống cái giường được kê cao, phía dưới vẫn lấp lửng mực nước mưa, bên trên trần nhà đôi chỗ bị dột. Khung cảnh bên ngoài rất "thơ", ít nhất là với một Talutan cằn cỗi quá đỗi. Endo bỗng nằm đè lên cậu, Togame phía dưới vẫn không hiểu gì, ánh mắt lim dim nhìn gã, hai tay mở rộng để lộ lồng ngực nhỏ bé đang phập phồng.

"Em...từng "bị" bao giờ chưa?"

Endo ranh mãnh hỏi, tay gã luồn vào bên dưới lớp áo mỏng, chạm vào bụng cậu. Lance ư ử, nhắm chặt mắt không đáp lại, chân cậu khép chặt vô tình lại kẹp phải hông của gã, tư thế vô cùng ám muội. Renatus bần thần một lúc, trong tâm trí đã vội nghĩ đến những chuyện không hay.

“Lũ đàn ông ở đó…chắc chắn đã 'chén’ em rồi nhỉ?”

Togame nghe đến đây chỉ biết lảng tránh đi nơi khác. Làm sao cậu đủ dũng khí để kể cho gã nghe về những lần bị xâm hại trong chính căn nhà của mình? Họ đè cậu xuống sàn trói tay bằng dây thừng rồi tự tiện sờ soạn liếm láp, xâm phạm vào vùng kín của Togame. Hết tên này đến tên khác cưỡng hiếp rồi văng tục, lăng mạ em thậm tệ. Người vui vẻ và thác loạn chính là bọn chúng, nào bận tậm đến kẻ bị dày vò tra tấn dưới thân?

Lão già nhà đã bán đi lần đầu của cậu chỉ để thu về chút tiền vui vẻ với bia rượu và chất kích thích. Lão ngồi một góc trong nhà, tiếng thét kêu cứu nức lòng của Togame cũng chẳng còn nghĩa lý gì kho mục đích đã đạt được.

Togame thoáng rùng mình khi Endo tiếp tục trượt tay vào sâu hơn nữa, hơi ấm quanh quẩn nơi đầu ngực lại khơi ngợi ký ức đáng tủi nhục trong cậu. Togame vùng vẫy bật khóc, cậu kinh hãi mở to mắt, đôi môi mấp mấy không nói nên lời. Endo trông thấy bèn hạ giọng, gã áp môi mình lên môi đối phương, dùng lưỡi tách nhẹ cửa miệng rồi luồn vào, khuấy đảo bên trong. Tiếng mưa lộp độp trên mái tôn lấn át đi âm thanh chùn chụt ám mụi. Hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, thân nhiệt của cả hai tăng vọt. Khi Endo luyến tiếc buông ra vì cảm nhận được giới hạn của Togame, em hổn hển đưa tay che mặt đầy xấu hổ.

"Tr-tránh ra…”

"Nào…cho tôi thấy mặt em…”

Endo gỡ tay Togame - thứ vốn dĩ đang che đậy biểu cảm uất ức bên dưới. Đôi mắt xanh ngọc ủy khuất được phủ lên một tầng sương mỏng nơi khóe mi, gò má cậu đỏ hồng như đào chín, khuôn miệng thốt ra mấy lời xua đuổi Endo trông lại vô tình. Gã đỡ Togame ngồi dậy để hai tay em choàng qua cổ mình, thu hẹp khoảng cách của hai thân thể về con số không.

"Tôi sẽ cho em biết thế nào gọi là 'lên mây’, hm?”

Hãy để tôi xóa nhòa đi sự ám ảnh của em.

Togame chẳng hề hay biết chuyện gì đang xảy rã và rằng gã thanh niên trước mắt đang giở trò trống gì, cậu rúc sát đầu vào bả vai gã như một phản xạ tự nhiên khi cơ thể liên tục nhận về kích thích. Có cảm giác nhồn nhột ở cột sống, Togame rùng mình, em hoảng hốt ngoái đầu nhìn về sau khi có kẻ làm loạn bên trong chiếc áo phông cũ.

"Một…hai…”

Endo mơn rớn từng đốt sóng lưng của Togame, con số đếm càng lớn, kích thích mang lại càng nhiều và lạ lẫm, chúng khiến ruột gan Togame dựng thót cả lên, bên trong thì nhộn nhạo, toàn thân nóng ran khó chịu. Endo không dừng lại, bàn tay với hình xăm to tướng lại tiếp tục lần mò xuống sâu hơn và lần này đã hoàn toàn khác lần trước rồi. Gã lưu manh tiện tay lột đi một, rồi hai lớp quần vướng víu cho công cuộc hành sự, lớp vải phía trên cũng bị lột bỏ từ bao giờ. Togame lõa thể bị đẩy nằm ngửa trên giường, cậu vội khép chân che đi những thứ Endo không nên thấy trong khi hai tay đã bị cố định trên đỉnh đầu.

Với thể lực của kẻ mạnh nhất, Endo chỉ cần duy nhất một tay cũng có thể dễ dàng tách hai bên đùi Togame ra, trầm trồ ngạc nhiên trước  “bí mật” trong tầm mắt. Gã đưa một ngón tay vào, từ tốn đẩy vào rồi rút ra khiến Togame thẹn thùng đến phát điên. Cậu mím môi như muốn ngăn cản thanh âm phát ra từ cổ họng, đôi vai nhếch lên chèn ép cái cổ xinh xinh.

"Hiếm nhỉ? Em là con trai mà?”

“Rên rỉ cũng là một phần của cuộc vui đấy. Vì tôi đã hứa sẽ làm em sướng đến phát khóc nên không thể để em kìm chế vậy được.”

Endo không vội kích động Togame. Thứ gã chú tâm là nới rộng cửa dưới, khi giao hợp diễn ra sẽ giảm thiểu được mức đau đớn mà Togame phải chịu ban đầu. Suốt quãng thời gian gã hì hục làm chuyện đó, cơ thể cậu uốn nắn muốn tránh né, đôi khi còn giật bắn người khi Endo chạm đến điểm G bên trong.

Endo biết đã đến lúc để đưa thứ đó vào. Gã không nhanh không chậm rút côn thịt ra, nó cương cứng lên như một thanh sắt lớn trong lò. Đàn em của Endo mạnh mẽ ngóc đầu đã một phen dọa sợ Togame. Thứ đó còn kinh khủng hơn cả những lão già đã từng xâm hại cậu, vậy Togame tự hỏi rằng liệu nó sẽ đâm tới đâu cơ chứ?

"R-rách mất…đừng mà…”

Đau gấp vạn lần. Togame tưởng tượng.

"Tôi không đủ kiên nhẫn để dỗ em nữa đâu.”

Endo siết chặt hông Togame, cố định côn thịt trước miệng cửa động rồi tiến vào một cách chuẩn xác. Vách thịt căng ra cam chịu kích thước khổng lồ của Endo. Togame hét lên đầy đau đớn, bên dưới cảm thấy đau rát như bị xé làm đôi, bên trong trướng lên vô cùng khó chịu. Đúng như cậu nghĩ, làm tình là một sự tra tấn không hơn không kém, rốt cuộc thì đều chỉ khiến cơ thể người chịu trận tàn tạ hơn mà thôi. Endo đưa đẩy, cảm nhận cái ấm nóng khi được vách thịt trơn tuột bao trọn lấy côn thịt, gã gầm một tiếng sảng khoái, chưa từng ai đẩy được xúc cảm của Endo lên cao thế này. Gã động thân dưới, ra vào như một cỗ máy năng suất cao ngay trong hiệp đầu tiên của cả hai.

Endo nhắm đích đến là điểm G của cậu cứ thế mà thúc vào mãnh liệt. Mỗi cú chạm đều truyền xung thần kinh mạnh mẽ đến đại não của Togame, chúng cứ như luồng điện chạy dọc theo các cơ, gân trong cơ thể khiến tất thảy giật nảy cả lên. Cậu nỉ non, hai tay báu chặt vào tấm gối đang kê đầu, đôi mắt tròn xoe mỗi khi Endo lại chạm đúng điểm mẫn cảm của cậu. Ban đầu có chút lạ lẫm nhưng chẳng hiểu sao, Togame không còn thấy sợ nó nữa. Cậu đã tận hưởng nó, chìm sâu vào cơn khoái lạc bất tận này.

Làm tình với Endo thật sự tốt hơn rất nhiều.

Endo kéo tay cậu ngồi dậy còn bản thân tự khắc ngả về sau để Togame ngồi trên hạ bộ của mình, côn thịt tự khắc càng cắm sâu hơn nữa, dường như đã chạm đến nội tạng. Dịch ruột non không ngừng chảy ra làm chất bôi trơn cùng với một ít máu đỏ. Endo cố ý nhấn eo Togame xuống sâu hơn nữa, cảm giác sướng tê rần người khiến gã thốt ra mấy lời dâm tục, gừ gừ trong cổ họng. Togame rên rỉ, cậu mất sức đổ gục vào bờ ngực chắc cơ của Endo, yếu ớt bám vịn vào nơi ấy để trụ vững. Gã mỉm cười lưu manh đưa tay sờ nắn phần thịt nhô lên trên bụng Togame, cậu phản kháng bằng âm thanh tỉ tê, hoàn toàn không thể nói tròn vành rõ chữ.

"Em mang thai được không vậy?”

Togame lắc đầu tỏ ý không biết. Endo thở hắt một hơi, gã đành bắn hết lượng tinh dịch đặc quánh lên bụng cậu sau khi nhanh chóng rút côn thị ra. Togame vật ra giường thở gấp, đôi mắt cậu lim dim rồi thiếp đi ngủ ngon lành. Endo còn tỉnh táo nên gã đã dọn dẹp tất cả, bận quần áo cho cả hai rồi thư thả ngả lưng, không quên kéo Togame vào lòng ôm. Gã có thể dùng một tay để ôm trọn cậu, Togame thật sự rất bé nhỏ.

Có người ôm cũng dễ chịu.

28.
Bố cậu đã tìm thấy nhà của Endo và lão ngỏ ý muốn Togame trở về. Gã ghim ánh mắt sát khí và lạnh lẽo thầm đánh giá, trong khi cậu thì vô cùng lúng túng. Lão hiểu chuyện, bèn dập đầu tạ lỗi trước sự ngỡ ngàng của Togame.

Lão đã thay đổi, không còn mãi chìm đắm trong hơi men mà đã trở thành người biết lao động kiếm ăn, và lão đã khẳng định chắc nịch rằng bản thân có thể lo tốt cho Togame.

Bằng cách

Chuyển đến một thị trấn khác tốt hơn bằng số tiền tiết kiệm, tìm công việc mới liên quan đến gỗ vì ngón nghề thợ mộc của bản thân, và hơn hết, Togame không phải đi làm, và cậu được đi học, được sống một cuộc sống đúng nghĩ của tuổi mười ba, được chăm lo đủ đầy không thiếu cái ăn mặc.

Cũng đồng nghĩa, Endo có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại Togame nữa, gã đã định rằng quãng đời còn lại sẽ dính chặt với Talutan. Và hơn hết, gã cũng không biết bản thân nên đi đâu.

Lão sẽ rời đi trong ba ngày đến, Togame có chút ít thời gian còn lại để đưa ra quyết định. Ở lại với Endo và chôn vùi cuộc sống trong cái lạc hậu nghèo nàn mãi mãi, hoặc tìm kiếm tương lai ở chân trời mới toanh.

29.
"Em định thế nào?"

Endo hỏi, cả hai dành chút thời gian còn lại trên chiếc giường cũ mèm và bụi bặm. Togame không nói gì cả, ánh mắt cậu ánh lên sự khó xử. Song, cậu có chính kiến của mình.

"Em mến Endo, nên em sẽ không đi đâu."

"Chứ không phải vì 'chuyện đó’ à?”

Endo thích nhìn ngắm bộ dạng thẹn đỏ mặt của Togame và cách cậu huơ tay tứ tung chối bỏ.

"Đi đi Togame, em sẽ hạnh phúc ở đó."

Endo quay lưng, gã hướng mặt vào bức tường tôn gỉ, trong lòng có chút bứt rứt. À không, là vô cùng. Thật sự thì, làm sao Endo lại muốn để cậu đi chứ? Togame là tất cả của gã kia mà. Từ bao giờ? Câu hỏi ấy bị Endo bỏ ngỏ, bởi đến gã còn không hiểu nỗi con tim của mình mà. Trong vô thức, Togame đã trở thành một nửa cuộc sống của gã. Nhưng như thế thật ích kỷ.

Cả hai đã tranh cãi một hồi, cho đến một lúc, Endo phải buộc miệng nói ra những lời lẽ cay độc nhất mà gã cho nó là biện pháp cuối cùng.

"Mày gây ra phiền toái cho tao, và mày nên theo cha mày chuộc lỗi lầm. Togame à, mày vẫn còn dư âm của lời nguyền."

Togame câm lặng, ánh mắt cậu đăm chiêu nhìn gã. Và rồi, cậu cúi gầm mặt, đôi vai run lên, chẳng rõ vì điều gì. Cậu nhóc vẫn điềm tĩnh, song, trông rất buồn bã.

"Em hiểu rồi."

Togame rời đi, có lẽ, cậu trở về nơi mà cậu thuộc về.

30.
Bằng một thế lực siêu nhiên nào đó, Endo đã biết chính xác mã tàu và thời điểm chuyến đi xuất phát, đến thị trấn Westalis mới toanh với gã, thật ra đều có chút tò mò. Gã hòa mình vào đám đông, với lợi thế chiều cao có thể trông thấy đoàn người đang chờ tàu. Mái tóc đen nhánh đã gắn bó với gã cả năm trời tung bay, rồi chủ nhân của nó đã thấy gã. Cậu cất tiếng gọi, Endo theo phản xạ tiến đến gần, trong khi đáng ra gã phải chạy đi mới phải.

"Đây, cho anh đấy."

Togame chìa ra một con ngựa gỗ được điêu khắc sơ sài, trên hông nó có vài dòng chữ. Phần đầu lại nối lên với một sợi dây thừng màu vàng, trông khá chắc chắn.

Togame chỉ kịp đưa cho gã con ngựa gỗ đã phải vội vác vali lên tàu. Cậu quay đầu nhìn gã, cười. Câu nói cuối cùng của Togame, có lẽ cũng là thứ mà Endo cứ đau đáu mãi.

"Anh...là người tốt đấy. Cảm ơn. Tạm biệt."

Ngay khi đoàn tàu vừa rời đi, tim gã đã hẫng một nhịp. Chuyến tàu đã lấy đi tất cả của Endo, và bấy giờ mọi thứ trở nên trống rỗng. Thật sự.

31.
Khoảng một đến hai tuần, Togame sẽ viết thư gửi về Talutan, Endo cũng sẽ đáp lại với một lá thư viết tay khác. Gã thôi học sớm, lại thêm việc đã lâu không viết chữ, thành ra bức đầu tiên đã mất đến ba ngày để hoàn thành. Dần dần, Endo trông thành thạo hơn chút đỉnh, gã đã dùng vũ lực để ép lũ tư bản dạy gã mặt chữ.

Endo còn dọn hẳn một ngăn tủ chỉ để chứa thư của Togame, ít nhất, nó là minh chứng cho thấy họ vẫn còn liên kết với nhau.

32.
Tần suất viết thư sẽ ít đi vào những tháng khoảng cuối đông hay cuối hè, Togame bảo cậu bận rộn với kì thi, dạng như một kiểu kiểm tra mà cậu phải trả lời được những câu hỏi của giáo viên, tất nhiên là không được xem sách.

"Mà, ‘học sinh xuất sắc’ là gì vậy?"

Endo lại nắm đầu tư bản để hỏi, và có vẻ như Togame đang rất thành công. Gã cười mỉm chống cằm, ai nhìn vào cũng nghĩ gã ta bị tâm thần.

33.
Endo luôn mang theo mình con ngựa gỗ mà Togame đã tặng. Gã móc nó vào một sợi dây rồi đeo lên cổ, trông dị biệt và không hề có tính thẫm mĩ. Dù vậy, gã sẽ đấm chết bất cứ ai dám chê nó.

Trên hông ngựa ghi tên của cậu và tên thị trấn cậu ở, Westalis. Endo luôn nhẩm nó mỗi ngày trong đầu, và gã nhớ lại quãng thời gian Togame trú ngụ trong nhà gã. Hoài niệm.

34.
Khoảng thời gian dài mà Togame không viết thư cho gã cũng là lúc lan truyền tin đồn về một vụ đánh bom thế kỉ tại Westalis, điều này khiến Endo có dự cảm không lành. Gã đã thật sự dùng toàn bộ số tiền mình có để mua vé lên Westalis. Vì tiếng tai của thị trấn nọ, chuyến tàu ấy chỉ có một người ngồi.

Gã đến nơi, lùng sục mọi nơi với mong mỏi sẽ tìm được Togame. Endo đã hỏi một cụ già ngoài tám mươi về nhà Togame, cụ chỉ tay lên phiến đá to tướng, bảo rằng.

"Dò ở trên nấy đi. Không có thì họ đã dọn đi nơi khác rồi."

Endo đọc nó, cuối cùng, như một phát búa giáng thẳng vào đại não gã, cái tên Togame Jou được khắc nhỏ nhoi ở một góc, phía dưới là ba cậu.

Ấy là tấm bia tưởng niệm nạn nhân của cuộc thảm sát.

Endo chạm lên tấm bia, gã thấy nó nóng lắm. Chẳng qua là vì, tim gã bấy giờ còn lạnh hơn một phiến đá giữa mưa tuyết. Gã cứ nhìn cái tên ấy mãi, ánh mắt đờ đẫn đục ngầu như loài sinh vật cạn kiệt nhựa sống. Endo chôn chân, sự cô độc tưởng như đã quen thuộc đến phát chán nay lại đủ sức giết chết nội tâm gã.

35.
Endo tìm đến mộ của cậu, nó đơn sơ đến tội nghiệp, chỉ là một gò cát nhỏ được đắp nhô lên, không hoa, không ảnh thờ, không nhang khói, không cổ vật. Gã đã hái một ít hoa dại trên đường đến đây, tỉ mỉ cắm nó trên gò đất nâu, chắp tay.

Gió đến hất tung mái kết xù của gã, Endo nhìn vô định. Gã lạc lối. Ngồi bên ngôi mộ của em, đến gã còn cảm nhận được kia mà. Rằng Togame không hề có ở đây, linh hồn của cậu cũng không còn vương lại chốn nhân gian nữa. Tan biến rồi.

Hồi ức cuồn cuộn dậy sống khi Endo chạm lên tấm bia. Chuyện quá khứ được bấm khỏi chạy như một đoạn phim trong đầu Endo. Chân thật đến lạ, cứ như Togame chỉ vừa rời đi chưa lâu. Gã chìm đắm vào hồi ức, song, lời kết chính là câu nói năm nào của Togame. Endo trầm ngâm.

"Anh... là người tốt đấy."

Tốt nỗi gì đây, chính nhóc còn chẳng biết gã đã từng giết người. Hoặc Togame biết, nhưng cậu vẫn nói vậy, nói theo những gì mà con tim cậu mách bảo. Endo che đi đôi mắt của mình, có giọt nước lăn trên gò má.

Đôi lúc, chỉ cần một người mà thôi.

Togame đến và đi, thứ em để lại là một con ngựa gỗ.

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro