Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang từ một người trưởng thành bỗng chốc biến thành một tiểu hài tử vài tháng tuổi, đối với Giang Trừng cũng thật khó để thích nghi ngay. Vì vậy, trong thời gian này, hắn lúc nào cũngsuy ngẫm về lý do mình trùng sinh ở một thế giới khác.

Đây là đâu? Chắc nơi ở thường xuất hiện trong giấc mộng của hắn.Nếu vậy, Giang Trừng khẳng định, mình thân phận là Giang gia thiếu chủ. Thế thì chẳng lẽ, tương lai của hắn, diễn biến vẫn sẽ theo sắp xếp trong mộng thôi ư? Thế thì mình số phận cũng quá thiệt thòi rồi. Giang Trừng nhẩm tính, thiệt mười ba năm lòng tin, thiệt mười ba năm chờ đợi, thiệt một Giang gia, thiệt một gia đình, nhìn kiểu nào cũng quá thảm. Hơn nữa, hắn không quá rành về cổ đại giao tiếp, nếu không mau chóng học, chắn chắn sẽ gặp nhiều trở ngại. Quay trở lại thứ hắn thắc mắc nhất, mình vì nguyên do gì, lại có thể trùng sinh về nơi này?

Càng nghĩ, Giang Trừng càng cảm thấy mù mịt. Hắn có nhiều thắc mắc không thể lý giải được,  càng nghĩ lại càng đau đầu. Đột nhiên, Giang Trừng dạ dày kêu réo liên tục, cảm giác đói bụng bỗng xuất hiện. Nước mắt không hiểu sao cũng vô thức chảy ra không ngừng. Giang Trừng nhớ ra, hắn thân thể này mới chỉ là một tiểu hài tử vài tháng tuổi, vô lo vô phế. Mà tiểu hài tử thì có thể làm được gì ngoài ăn, ngủ, nghỉ cơ chứ. Giang Trừng bất lực nhìn mình không kiểm soát được gào lớn, thật quá xấu hổ rồi.

Tiếng mở cửa chợt vang vọng khắp phòng, Ngu Tử Diên từ bên ngoài bước vào. Nàng sắc mặt nghiêm nghị, khóe mắt ngược lại có chút ửng đỏ. Thấy Giang Trừng khóc gào như đòi mạng người, nàng hơi dọa nạt:

- Khóc, khóc cái gì mà khóc!  Ngươi xem, đường đường là  Giang gia tông chủ tương lai mà còn khóc đến dạng này, ta làm sao còn mặt mũi nhìn người khác?

Giang Trừng bị tiếng động hơi lớn dọa giật mình, nước mắt chảy ra càng lợi hại

Ngu Tử Diên nói đến đây liền vội vã bồng hắn lên, còn hơi véo véo hắn đôi má phúng phính, nhẹ nhàng dỗ hắn:

- Được rồi, là ta sai, không nên lớn tiếng với ngươi như vậy. Nào nào, mau nín đi, nương thương

Nghe đến đây, Giang Trừng liền thấy tâm mềm mại. Mẹ của hắn tuy là nữ nhân, nàng tính cách lại mạnh mẽ, kiêu ngạo không chịu thua kém bất kì ai. Nhưng cũng vì quá mạnh mẽ, Ngu Tử Diên hiếm khi thể hiện ra ngoài tình yêu thương của nàng đối với hắn. Đến khi Giang Trừng nhận được cái ôm chặt đầu tiên của mẹ, đó đồng thời là lần cuối mẹ đối với hắn nói mấy câu dịu dàng nhất, ôn nhu nhất. Qua đây, hắn lại lần, có thể cảm nhận được cái ôm ấm áp của nàng, là đã mãn nguyện rồi. 

Giang Trừng không tin vào thần thánh, không tin vào chúa trời,  nhưng lần này, hắn muốn cảm ơn người, đã cho hắn cơ hội trùng sinh một lần. Mặc  kệ cuộc đời hắn sau này có thê thảm đến mức nào, Giang Trừng không còn quan tâm nữa. Ngày trước, hắn đã ghen tị nhiều đến mức nào, hắn không cần như thế tiếp tục. Hắn đời này, muốn bảo toàn Ngu Tử Diên nụ cười, tận hưởng niềm vui cùng mẹ, vô lo vô nghĩ về tương lai mù mịt phía trước.

Giang Trừng cảm tưởng, cuộc sống mới này, so với đời trước không khác là bao. Kì thật, suy đoán của hắn rất đúng.

Đời này, Giang phong miên và Ngu phu nhân vẫn sẽ thường xuyên bất đồng ý kiến, dẫn đến cãi nhau liên miên. Giang Yếm Ly tỉ  tỉ vẫn sẽ rất ôn nhu, nhưng mà, Giang Trừng vẫn sẽ rất cô độc. Tại đây, hắn tiếp xúc với thứ ngôn ngữ khác hẳn với thế giới hiện đại, đa phần đều là cổ ngữ. Hắn còn  thường xuyên phải tu luyện kiếm pháp, học làm gia chủ công vụ ngay từ khi rất bé. Giang Trừng ban đầu tuy có chút vụng về không quen, về sau dần dần thích nghi. Hắn bây giờ mới chỉ là một tiểu hài tử, nên tình thoảng sẽ có làm nũng, có nghịch ngợm. Đôi khi, việc một đứa trẻ quá trưởng thành, quá hiểu chuyện lại không phải chuyện tốt, tự hắn cảm thấy vậy. Giang Trừng như kiếp trước chỉ chơi đùa với Mạt Lỵ, Tiểu Ái, Phi Phi. Đến khi hắn năm tuổi, cha dẫn Ngụy Anh gầy nhỏ từ đầu đường xó chợ về Giang gia.

"Gâu gâu!!"

"Á, có cẩu! Giang thúc thúc, người cứu ta!"

Ngụy Anh vừa mới tiến vào cửa Liên Hoa Ổ liền nghe thấy tiếng cẩu sủa, khỏi phải nói trên mặt có bao nhiêu khiếp đảm cùng sợ hãi, liền ngay lập tức núp sau lưng Giang Phong Miên. Giang Phong Miên đau lòng nhìn đứa trẻ này, hơi xoa xoa y đầu bù tóc rối. Không trách được, có lẽ vì phải thường xuyên gặp phải hung dữ cẩu, giờ chúng đã trở thành nỗi sợ của Ngụy Anh. Vì vậy, khi Giang Trừng chạy kịp tới chỗ Mạt Lỵ, Tiểu Ái, Phi Phi, Ngụy Anh đang được Giang Phong Miên bế lên trên tay. 

Khoảnh khắc lần đầu tiên gặp Ngụy Anh ở thời này, Giang Trừng tức khắc thấy, bên trong mình cảm xúc thật sự phúc tạp.

Ngạc nhiên có, vui mừng có, buồn bực có, ghen tị cũng có. Tất cả trộn lại thành một mớ hỗn độn, khiến hắn chỉ có thể đứng trân trân, mở to mắt nhìn Giang Phong Miên che chở Ngụy Anh. Ngạc nhiên, vui mừng vì hắn lần nữa gặp được sư huynh của hắn, sư huynh chân chính của hắn, hiện tại cái gì cũng chưa xảy ra, như vậy liền tốt. Buồn bực vì bỗng dưng tưởng tượng đến y sau này cùng Lam Trạm ôm ôm ấp ấp, nhìn muốn chướng mắt. Lại ghen tị vì kể cả đời trước đến hiện tại, số lần Giang Phong Miên bế ít đến thảm hại, đếm số ngón tay còn nhiều hơn, trong khi đó, Ngụy Anh dù tùy tiện vẫn được cha cưng chiều. Hắn biết điều ra lệnh đám tiểu cẩu quay trở về, đối với Giang Phong Miên lễ phép:

- Phụ thân, người về rồi. Kia đứa trẻ là ai vậy?

- A Trừng, đây là Ngụy Anh, con trai của Ngụy Thường Trạch. Hắn từ giờ sẽ làm bạn với con, con không còn cô đơn nữa. Y rất sợ cẩu, con cũng có hắn chơi cùng, có thể không cần đám tiểu cẩu kia? 

- Vâng.

Giang Phong Miên bất ngờ nhìn Giang Trừng thu liễm vẻ kiêu ngạo này thường, lại không có vẻ ghen ghét đối với Ngụy Anh.

 Giang Trừng đương nhiên đoán trước tiểu cẩu của mình sẽ bị đưa đi, chỉ đơn giản cúi gằm mặt nhìn xuống đất, bên trong giọng nói không giấu được vẻ run rẩy. Nhưng chỉ thoáng qua, hắn liền lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Ngụy Anh, thoáng nở nụ cười:

- Ta là Giang Trừng, rất vui được gặp mặt!

Ngụy Anh đã được Giang Phong Miên đỡ xuống, ngại ngùng không biết nói gì với Giang Trừng, vẫn là nhanh nhẹn núp sau lưng thúc thúc to lớn. Thấy Giang Trừng chủ động làm quen, đôi mắt anh đào hơi mở to, ngó ngó cái đầu nhỏ ra nhìn hắn, lại đúng lúc hắn nở nụ cười đối y. Khuôn mặt Ngụy Anh ngay lập tức hồng lên, tim dường như cũng đập nhanh hơn. Ngụy Anh không biết y dấu hiệu này có ý nghĩa gì, nhưng chính mình hiểu rõ, y đang ngưỡng mộ nụ cười của Giang Trừng nho nhỏ kia. Hắn nụ cười là đẹp đẽ nhất, thanh thuần nhất, in sâu bên vào trong ký ức của y, đến tận sau này vẫn không vứt bỏ được. Ngụy Anh bối rối:

- Ta...ta tên Ngụy Anh, rất vui được gặp mặt. Kia...ta có thể gọi ngươi là...A Trừng được không?

Giang Trừng khó hiểu gật đầu một cái. Cái tên này, mới chỉ thời đại khác, sao đã có tật cà lăm rồi, rõ ràng kể cả trong mộng, y vẫn rất lanh lợi mà. Quái, chẳng lẽ dư âm sợ hãi mấy tiểu cẩu kia chưa qua? Thôi kệ, dù sao sau này Ngụy Anh và hắn cũng chẳng liên quan, để ý tới việc này cũng đâu giúp ích được hắn. 

Giang Phong Miên nhìn hai đứa nhỏ làm quen, long một trận vui vẻ, Ngụy Anh tiểu tử vậy là không còn cô đơn nữa rồi. Y cũng thật rất dễ thích nghi, một lúc đã bớt cảm giác xa lạ, mà Giang Trừng hôm nay không tỏ thành kiến, xem ra sau này mối quan hệ sẽ càng tốt đẹp đi.

Dĩ nhiên, Giang Trừng không ý kiến gì về việc này, không có nghĩa là Ngu Tử Diên sẽ chấp nhận Ngụy Anh.

Vì cái gì Giang Phong Miên mấy năm gần đây luôn cho người đi tìm đứa trẻ, bỏ bê Giang gia công vụ rất nhiều, A Trừng cũng không nhận được quan tâm đầy đủ của cha hắn. Bây giờ, Giang Phong Miên lại có gan đưa Ngụy Anh về, coi y như người nhà mà ăn cùng một mâm cơm, cùng Giang Yếm Ly chăm lo chu đáo hết thảy. Giang Phong Miên coi trọng Ngụy Anh như vậy, thế Giang Trừng thì sao?

Tối hôm đó, cả hai vì việc này mà cãi nhau không dứt, ảnh hưởng đến tâm trạng của Giang Trừng, đã kém lại càng kém càng kém. Hắn dù biết trước, nhưng vẫn phải chập nhận rời xa ba tiểu cẩu thân thiết, nay cha mẹ lại bất hòa thêm một lần, sao không thể không kém? Nhác thấy Ngụy Anh bạo dạn cầm chăn gối định ngủ cùng hắn, Giang Trừng thừa biết cha vì muốn hai người thân nhau hơn nên sắp xếp Ngụy Anh cùng phòng hắn. Hắn nhận định, mình không bao dung đến độ, nhìn giường riêng của mình lại bị phân chia với người khác, huống hồ, Ngụy Anh kia, sau này cũng đâu thân thiết với hắn. Chia giường cho y, chẳng khác gì chia giường cho người lạ cả.

Giang Trừng cố dịch người vào gần thành giường, đỡ phải tiếp xúc với tiểu Ngụy Anh, dù sao hắn cũng khó chịu người khác đụng vào người mình. Ngụy Anh chần chờ xem hắn một lúc mới cẩn thận leo lên giường. A Trừng rõ rằng đang cố tránh y a, rõ ràng sáng nay hắn cũng đâu có tâm trạng ghét bỏ, tại sao giờ lại sinh khí không muốn gần y rồi. Nghĩ vậy, Ngụy Anh thử nhích người vào một chút, thấy Giang Trừng không có biểu hiện gì liền làm liều ôm lấy hắn. Giang Trừng bất ngờ bị ôm, liền thật sự sinh khí:

- Ngụy Anh! Ngươi bỏ ta ra! Giường không thiếu chỗ, mắc gì phải ôm ta!

- Không muốn! Đêm nay rất lạnh đó! Ta nằm không ấm, phải ôm A Trừng mới ấm. Ta và ngươi nếu không nằm gần nhau chút ngày mai sẽ cảm lạnh a.

- Lăn. Ta mới không lạnh! Ngươi xê ra một chút, thật sự phiền muốn chết!

Hai người vật lộn một lúc, Giang Trừng đã thấm mệt, mà Ngụy Anh vẫn ôm chặt hắn khư khư. Giang Trừng biết, Ngụy Anh vốn mặt dày vô sỉ, chỉ là không nghĩ đến hắn từ nhỏ đã bộc lộ còn rõ ràng hơn kiếp trước. Với tên này từ trước tới giờ ăn mềm không ăn cứng, hắn chỉ còn cách nhịn xuống tâm tình muốn đánh người, giấc ngủ ngon là trên hết, bèn hạ giọng:

- Ngụy Anh, ngươi dịch ra một tí được không? Ta rất không thoải mái.

- Không chịu, ta mà bỏ ra, nhỡ A Trừng bất ngờ đánh ta thì sao?

Ta thật con mẹ nó muốn đánh ngươi, Giang Trừng chửi thầm trong bụng. Hắn thật sự rất buồn ngủ, hỏi có ai bị phá lúc chuẩn bị nhủ mà không phiền không? Không ăn mềm, ta đay ép ngươi phải ăn cứng, Giang Trừng ra hạ sách cuổi:

- Ngươi thật không muốn buông?

- Ta sẽ không buông.

- Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái...

- Á đừng, ta buông,ta buông!

Ngụy Anh vừa hoảng sợ lại có chút không tình nguyện rút tay ra khỏi Giang Trừng. Gì chứ, đối với y, cẩu vẫn luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất, cả đời không muốn đụng. 

Bầu không khí bỗng chốc trầm xuống, không ai bắt chuyện với ai. Cuối cùng, Giang Trừng chủ động :

- Xin lỗi,đã làm ngươi sợ, mấy tiểu cẩu đó đều bị đưa đi rồi.

-Ách, ta...cũng có một phần lỗi đi. A Trừng, ngươi đùng có sinh khí với ta, nhé?

Căn phòng tiếp tục yên tĩnh, Giang Trừng là không có ý định trả lời y. Lần này, Ngụy Anh mở lời:

- A Trừng, ta thật sự sợ cẩu. Chỉ cần đứng trước cẩu, bất kể là tiểu cẩu hay đại cẩu,đều đáng sợ như nhau. Sau này, ta bảo vệ cho ngươi, không cầu gì hơn ngươi giúp ta đuổi cẩu, được không?

- Phi, ai cần ngươi bảo vệ! Ngươi mới cần ta bảo vệ. Đến một con cẩu còn không đối được, lại còn muốn bảo hộ ta?

- A Trừng nói thật? ngươi nói bảo vệ ta, đồng nghĩa giúp ta đuổi cẩu a? - Ngụy Anh đôi mắt chợt bừng sáng, quay đầu Giang Trừng lại đối diện với mình.

- Hừ ,ta không chỉ giúp ngươi đuổi cẩu ngày một ngày hai mà còn có thể đuổi cho ngươi cả đời! 

Giang Trừng nói xong mới nhận ra mình thất thố, tâm có một chút đau. Đúng vậy, hắn có thể đuổi cẩu cho Ngụy Anh cả đời, nhưng chính Ngụy Anh lại không cần. Y nửa đời sau đều sẽ có Lam Trạm, hắn chẳng phải kẻ thừa thãi sao? Nghĩ thế, Giang Trừng lật người, lưng đối diện Ngụy Anh: 

-Còn không mau ngủ!

- Được được, ta ngủ ta ngủ.

 Ngụy Anh vòng tay lén ôm Giang Trừng. Lần này, thấy hắn không bài xích liền nhích gần hơn.  Y phát hiện, A Trừng này mạnh miệng mềm lòng thật quá đáng yêu đi.

- Hừ, phiền phức!

- A Trừng, chúc ngủ ngon.

Ngụy Anh nhắm nhẹ mi mắt, xoa xoa nhẹ eo hắn dỗ dành, làm Giang Trừng có chút thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ cùng y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro