Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Kinh, 5 giờ tối.

"Nam Nam, anh về rồi đây! Công việc hôm nay đã hoàn thành rồi, mau khen anh đi~" Trạch Tiêu Văn chân trước vừa bước vào cửa lớn đã bắt đầu hùng hồn gọi tên Châu Chấn Nam.

Châu Chấn Nam nghe thấy giọng nói oang oang của Trạch Tiêu Văn, không thèm nói chuyện với Nhậm Hào nữa, vừa từ từ kéo lê dép vừa ôm SpongeBob, nhìn về phía cửa.

À mà, SpongeBob là do cậu tiện tay đem đi từ trên giường, lúc đầu cậu nghĩ đây là của Triệu Nhượng nên muốn gửi nó về cho chủ một cách thật ngon nghẻ, kết quả Triệu Nhượng vừa thấy cậu trả lại SpongeBob đã rơm rớm nước mắt, hỏi: "Anh, em sai ở đâu rồi sao? Nói cho em biết để em thay đổi được không? Làm ơn đừng ghét Nhượng Nhượng mà."

Châu Chấn Nam thảm bại, không những không trả SpongeBob lại mà còn để chủ nhân của nó ôm lấy má cậu và hôn một cách không thể giải thích được, sau đó ôm chặt SpogeBob như đang dỗ trẻ con.

Đối với nụ hôn của Triệu Nhượng, cậu không hề có cảm giác gì cả, cùng lắm là ngạc nhiên một chút.

Thật ra vì hình tượng "người bạn nhỏ" của Châu Chấn Nam để lại ấn tượng quá sâu sắc, nên bình thường lúc nào cũng có những người thích hôn hôn vào mặt cậu.

Suy nghĩ cố định và rập khuôn này khiến Châu Chấn Nam không rút ra được bài học nào sau khi trải qua buổi sáng đầy phong ba bão táp ở đây, cậu chỉ nghĩ rằng Triệu Nhượng chắc hẳn là đang rất hạnh phúc.

Cậu đúng là một người anh tốt 😌.

Nhưng SpongeBob này cảm giác khi ôm rất không tồi, cậu đã quen với việc có một cục gối ôm hiện hữu ở trong tay nên vì thế, gối ôm nhỏ SpongeBob được Châu Chấn Nam ôm đến tận bây giờ.

"Người đâu, mau giúp ta mang trà sữa lên!" Cùng Trạch Tiêu Văn trở lại còn có cả Triệu Lỗi, trên tay anh ôm một đống trà sữa, nhìn Trạch Tiêu Văn còn chưa thay giày xong đã chạy ngay về phía Châu Chấn Nam, lập tức kìm lại câu chửi không thể nghe thấy ở trong miệng.

Châu Chấn Nam vừa nghe thấy liền quay lại ném SpongeBob lên ghế sofa, nhảy nhót tưng bừng lao về phía Triệu Lỗi.

Trạch Tiêu Văn nhìn thấy Châu Chấn Nam chạy về hướng này thì càng hạnh phúc hơn. Sau đó, anh hoàn hảo tóm hụt Châu Chấn Nam.

"Anh Lỗi, đưa em." Thân là một đội trưởng, có thể nói, hành động này đã trở thành phản xạ có điều kiện của Châu Chấn Nam, cậu không nói hai lời, muốn vồ lấy ly trà sữa trong tay Triệu Lỗi.

"Ài, đừng, Nam Nam, để anh!" Trạch Tiêu Văn quay lại cửa lần nữa, giật lấy mớ trà sữa.

Châu Chấn Nam: "..."

Triệu Lỗi: "..."

Châu Chấn Nam nhìn theo bóng lưng của Trạch Tiêu Văn, trong lòng phức tạp, vào khoảnh khắc bị Trạch Tiêu Văn nẫng tay trên trà sữa, cậu cảm thấy, mình có thể là người khuyết tật cấp độ 2.

Triệu Lỗi sau khi thay giày cũng vội vàng đi lên, Trạch Tiêu Văn ném trà sữa lên bàn, chọn một vị mình thích uống rồi chuẩn bị đi tắm.

Triệu Lỗi đưa tay chạm nhẹ vào từng ly trà sữa, sau đó mới đưa một ly cho Châu Chấn Nam.

Châu Chấn Nam từ lúc bắt đầu vẫn luôn thắc mắc về hành động của Triệu Lỗi, cho đến khi cậu cầm lấy ly trà sữa Triệu Lỗi đưa cho.

"Nóng." Châu Chấn Nam nghi ngờ.

"Ừm, hiện tại em chỉ có thể uống nóng."

Ồ, trước mắt cậu có thể chắc chắn hơn rồi, cậu thật sự đúng là người khuyết tật cấp độ 2.

Ha ha. 🙃

"Đúng rồi, hôm nay em đã bôi thuốc chưa?" Triệu Lỗi thuận tay lấy một cốc lên, nhét ống hút vào.

Châu Chấn Nam cầm ly trà sữa trên tay, lại nói bây giờ thời tiết đã sắp chuyển sang hè rồi, sao tay cậu không nóng lên nhỉ, "Bôi thuốc gì cơ?"

Triệu Lỗi nhìn dáng vẻ ngốc ngốc này, bất lực xoa xoa đầu cậu, đặt ly trà sữa xuống, "Nhìn như này cũng biết là em chưa bôi rồi. Tối nay đáng lẽ là đến lượt Quang Quang, nhưng đêm qua cậu ấy lại lẻn vào cho nên hôm nay phải rút thăm lại, có vẻ như là đến Triệu Nhượng. Nếu không bôi thuốc vào bên dưới của em, đêm nay em sẽ cảm thấy rất khó chịu. Để anh đi lấy thuốc mỡ."

"???" Châu Chấn Nam có rất nhiều câu hỏi, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh. Rút thăm gì cơ? Bên dưới gì cơ? Ở chỗ nào?

Từ từ, bên... dưới?

Nghĩ tới đó, cảm giác nhức nhối và đau đớn từ "chỗ đó" vốn đã bị lơ đi lại bắt đầu tấn công các dây thần kinh trung ương ở đại não của cậu.

Châu Chấn Nam thần kinh thô đến đâu cũng sẽ hiểu hiện tại mình nên làm gì, sắc mặt cậu ngay lập tức thay đổi, hết sức cẩn thận quay về phòng. Đương nhiên, cậu không quên nhặt lại SpongeBob đã bị ném trên sofa phòng khách từ lâu.

Trà sữa hợp với SpongeBob hơn ✌.

"Nam Nam?" Khi Triệu Lỗi quay trở lại hiện trường, xung quanh đến một sợi tóc cũng không còn.

Anh nhắn tin trong nhóm hỏi tung tích của Nam Nam, cũng thuận tiện gửi một tin nhắn nhắc mọi người xuống lấy trà sữa.

Vài giây sau, Hà Lạc Lạc nói cậu đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Châu Chấn Nam trở lại phòng và khóa cửa.

Nghĩ rằng Châu Chấn Nam lại xấu hổ, Triệu Lỗi bất lực thở dài.

Điện thoại trong tay anh rung lên một chút, chính là @Lưu Dã đã gửi một tin nhắn cho anh hỏi có chuyện gì xảy ra.

Triệu Lỗi rep:《Nam Nam hôm nay chưa bôi thuốc mỡ.》

Thế là Lưu Dã ngay lập tức lấy chìa khóa dự phòng, hùng hùng hổ hổ lao thẳng xuống.

(To be continued...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro