CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười năm sau.

Harry Potter thức dậy vài phút trước nửa đêm ngày 31 tháng 7, đó là thói quen của riêng cậu thức dậy trước 12 giờ đêm ngày sinh nhật. Cho đến khi cậu bắt đầu học ở Hogwarts, cậu là người duy nhất chúc mừng sinh nhật của cậu và Dursley chắc chắn là không bao giờ. Trừ khi họ la mắng cậu hoặc bắt cậu làm toàn bộ công việc nhà và ngoài sân, họ không bao giờ thừa nhận sự tồn tại của cậu chút nào. Thành thật cậu thích như vậy hơn. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là cậu bị nhốt trong phòng và chia sẻ một chén canh cùng với Hedwig, mặc dù cậu rất muốn ước rằng cậu đã gửi cô đến Hang Sóc vào mùa hè. Cậu bị nhốt đã đủ tồi tệ rồi, cậu không thể chịu đựng được rằng Hedwig cũng phải chịu đựng giống cậu.

Cậu cũng cảm thấy buồn vì cậu không thể gửi bất kỳ bức thư nào cho Ron và Hermione, đặc biệt là vì Dobby một gia tinh kỳ lạ đã chặn thư của họ gửi cho cậu. Dobby cũng là lý do cậu hiện đang bị nhốt trong phòng vì Dobby đã làm đĩa tráng miệng của dì Petunia rơi xuống đầu một trong những vị khách đang ăn tối tại nhà Dursley. Tất nhiên nhà Dursley đã không tin cậu khi cậu nói với họ rằng cậu vô tội. Cậu ước cậu có thể hiểu Dobby có ý gì khi nó nói những điều tồi tệ sẽ xảy ra ở trường nhưng bên cạnh cậu không có ai để cậu có thể hỏi về những điều đó. Ngoại trừ việc nấu ăn và làm việc nhà cho Dursley, cậu vẫn bị nhốt trong phòng và một chiếc ổ khóa đã được đặt trên lồng của Hedwig.

Harry liếc nhìn đồng hồ đã hiển thị 00:00 đêm. Cậu chính thức mười hai tuổi. Cậu gần như là một thiếu niên! "Đó là sinh nhật của tôi Hedwig". Cậu thông báo cho con cú tuyết của mình. Cô nàng kêu một tiếng đáp lại. Cậu mỉm cười và sau đó đánh dấu vào lịch mà cậu đã tính để xem còn lại bao nhiêu ngày nữa cho đến khi cậu có thể trở lại Hogwarts. Hogwarts là nhà của cậu hơn là sao so với Dursley và cậu nhớ nó rất nhiều. Ngay cả khi với tất cả mọi chuyện đã xảy ra với Quirrel và Voldemort, cậu luôn cảm thấy hạnh phúc khi ở đó với Ron và Hermione. Cậu thậm chí không bận tâm đến việc luôn chế nhạo cậu của Draco Malfoy và sự ác nghiệt của giáo sư Snape nếu điều đó có nghĩa là cậu có thể ở Hogwarts nơi cậu có bạn bè và những người thực sự quan tâm đến cậu. Biết có những người luôn quan tâm đến cậu vẫn là một trải nghiệm mới mẻ cho cậu. Đây không phải là lần đầu tiên cậu tự hỏi, cuộc sống của cậu sẽ khác ra sao nếu cha mẹ cậu không bị Voldemort giết.

Đột nhiên cửa sổ mở ra. Đó là điều không thể vì nó đã bị khóa và các thanh chắn nằm trên cửa sổ của cậu. Harry đứng dậy và nhìn chằm chằm, cậu ước gì cậu có thể có được cây đũa phép của mình. Hedwig giật mình kêu lên khi một gói đồ bay vào và đáp xuống giường Harry. Sau đó trước khi cậu có thể xử lý những gì đã xảy ra, cửa sổ đã đóng và bị khóa lại, các thanh chắn cửa vẫn ở nguyên tại chỗ như thể chúng chưa bao giờ được di chuyển. Harry há hốc miệng nhìn vào cửa sổ một lúc rồi đôi mắt xanh ngọc lục bảo của cậu di chuyển đến cái hộp đang ở trên giường. Có an toàn khi chạm vào không? Cậu từ từ di chuyển về phía giường, cậu thấy tên của mình được viết trên cái hộp đó.

Cậu nhìn Hedwig. "Cậu nghĩ sao? Có an toàn không?" Hedwig ân cần nhìn cậu chăm chú và sau đó kêu lên một tiếng như tán thành. Cười khúc khích, Harry nhặt lá thư và mở nó ra.

Harry thân mến của mẹ,

Mẹ ngồi đây viết bức thư này cho con với hy vọng rằng nó không cần thiết. Hy vọng của mẹ là kế hoạch của Albus Dumbledore đã thành công và con đang ở với cha và mẹ ngay bây giờ. Tuy nhiên mẹ biết rằng có quá nhiều rủi ro cho kế hoạch của cha con nhưng mẹ cũng đã đồng ý với kế hoạch đó và bức thư này có thể là cách duy nhất để đưa mọi thứ trở về đúng vị trí của mình. Khi con hai tuổi, Albus đã đặc biệt tạo ra một bùa nhớ ảnh hưởng đến những ký ức của chúng ta. Riêng mẹ đã thực hiện các cải tiến của riêng mình vào câu thần chú.Cha của con đã trở thành một gián điệp cho Albus bằng cách đầu quân cho Voldemort như một Tử Thần Thực Tử. Albus tin rằng chúng ta đã gần tiêu diệt được người đàn ông điên rồ đó nhưng cần phải có một số thông tin trong nội bộ của Voldemort. Sẽ rất nguy hiểm khi biết tin cha con đã kết hôn với một phù thủy Muggle và có một đứa con trai bị bại lộ. Cha của con là chuyên gia về Chiết Tâm Trí Thuật, điều đó có nghĩa là ông có thể che dấu suy nghĩ của mình và bày ra những điều giả tạo để không bị Voldemort nghi ngờ. Tuy nhiên, Albus nghĩ rằng chúng ta nên đề phòng thêm để phòng hờ. Câu thần chú ký ức khiến mẹ và mọi người khác nghĩ James Potter là chồng và là cha của con. James là một người bạn tốt và đã đồng ý với kế hoạch. James, mặc dù cuối cùng anh ta đã là một người đàn ông tốt, nhưng James không phải là người đàn ông mẹ yêu và kết hôn. Tên của cha con là Severus Snape và ba người chúng ta rất hạnh phúc khi ở bên nhau. Severus và mẹ đã là bạn từ khi chín tuổi và mặc dù phải mất một thời gian khi cả hai bắt đầu trưởng thành mẹ mới bắt đầu thấy rõ rằng anh ấy không chỉ là một người bạn. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò với nhau vào năm thứ bảy ở Hogwarts và kết hôn vào mùa hè năm sau đó. Mẹ chưa bao giờ hạnh phúc và cảm thấy được yêu như lúc mẹ kết hôn với Severus. Mẹ nghĩ rằng anh ấy đã có một thời gian khó khăn để chấp nhận sự thật rằng mẹ yêu anh ấy vì cha của anh ấy đã đối xử rất khủng khiếp với anh ấy và làm cho anh ấy cảm thấy không xứng đáng với tình yêu. Cuộc sống của chúng ta càng trở nên trọn vẹn hơn khi con được sinh ra Harry. Mẹ vẫn nhớ Severus trông như thế nào khi anh ấy ôm con lần đầu tiên, anh ấy đã rất kinh ngạc và tự hào khi trở thành một người cha. Nếu kế hoạch của chúng tôi không thành công và bức thư này đã được gửi đến cho con thì câu thần chú khiến con trông giống như James đã bắt đầu biến mất từ từ. Kèm theo trong gói đồ là một album ảnh mà mẹ tặng cho con. Mẹ hy vọng với tất cả những gì mẹ có là Severus vẫn còn sống và mẹ cũng đã gửi cho anh ấy một bức thư tương tự cũng như một phần ký ức sẽ làm cho anh ấy nhớ lại tất cả mọi chuyện. Mẹ cũng đã gửi cho mình một bức thư mà mẹ hy vọng mẹ cũng đang đọc ngay bây giờ nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với mẹ thì bức thư sẽ được gửi đến cho Severus. Anh ấy sẽ tìm thấy con nếu cả hai chưa ở cùng nhau. Mẹ biết tất cả những điều này sẽ là một cú sốc và chắc con phải có rất nhiều câu hỏi nhưng tất cả những gì con cần làm là tìm Severus. Anh ấy luôn luôn yêu thương và sẽ chăm sóc con. Hãy hiểu rằng tất cả mọi thứ chúng tôi đã làm là để cho con sống trong một thế giới an toàn hơn. Mẹ yêu con Gấu Harry của mẹ (Mẹ đã gọi con như vậy khi con còn bé).

Always,

Mẹ của con, Lily Snape.

Bức thư rơi xuống từ tay Harry đang bị sốc. Không thể nào. Đây có phải là một trò đùa của Malfoy? Hay cặp song sinh nhà Weasley? Không, họ sẽ không tàn nhẫn như vậy. Cậu chính là con trai của con dơi ngục tối? Khoan đã. Một câu thần chú có ảnh hưởng đến ngoại hình của cậu? Harry nhảy lên và nhìn chằm chằm chính mình trong tấm gương nhỏ trên tường. Ngay cả khi cậu nhìn thấy mái tóc của mình chuyển từ màu nâu sẫm sang màu đen, da của cậu cũng hơi nhạt hơn. Đặc điểm trên khuôn mặt cậu đã thay đổi mặc dù mũi và mắt vẫn được giữ nguyên. Đột nhiên cậu nhận ra thị lực của mình mờ nhạt. Cậu tháo kính ra và bị sốc vì cậu có thể nhìn thấy mọi thứ hoàn hảo mà không cần đeo kính. Cậu nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Cậu thực sự trông giống con trai của Snape. Cậu trông không tệ lắm, chỉ khác lạ. Tóc cậu thực sự thẳng và cảm thấy mềm mại hơn so với mái tóc rối bù cậu đã quen mà dường như cậu không bao giờ có thể thuần hóa được.

Harry lắc đầu để thử xóa đi hình ảnh trước mắt và sau đó nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương một lần nữa. Yup, nó vẫn như vậy. Làm thế nào mà điều này có thể là sự thật? Snape ghét cậu! Và mọi người đều ghét Snape, làm sao mẹ cậu có thể yêu Snape? Cha cậu được cho là một Thần Sáng dũng cảm James Potter! Chứ cha cậu không được coi là một giáo sư độc dược không công bằng, người đã lấy điểm của Gryffindor chỉ vì họ dám thở!

Harry thở dài và nhặt lá thư của mình lên. Cậu không thể giải thích được điều đó nhưng cậu cảm thấy như mẹ đang ở gần bên cậu. Như thể cậu có thể cảm nhận được phép thuật của mẹ cậu thông qua lá thư này. Điều đó có nghĩa là tất cả điều này là sự thật phải không? Cậu mở gói đồ và lấy ra một cuốn album ảnh giống như cái mà Hagrid đã đưa cho cậu. Nếu lá thư này là thật, thì cuốn album mà Hagrid đưa cơ bản là giả và cuốn album này mới là thật. Harry mở cuốn album ra trang đầu tiên và ngay lập tức mỉm cười với bức ảnh hai đứa trẻ nhìn cùng tuổi với cậu đang mỉm cười trước ống kính, với cô bé tóc đỏ đang vẫy vẫy tay. Chàng trai tóc đen bên cạnh cô dù không giống như đang mỉm cười nhưng đôi mắt đen của chàng trai trông rất sáng ngời, như thể chàng trai đang bị chọc cười bởi những trò hề của cô gái nhỏ ngồi bên cạnh. Cậu lật sang trang khác và thấy Snape mặc một chiếc áo choàng rất đẹp đang đứng cùng mẹ cậu người đang mặc một chiếc váy trắng và cả hai đều mỉm cười, trông rất hạnh phúc và hài lòng. Đó là đám cưới của họ. Một trong những bức ảnh là mẹ cậu và Snape nhìn vào mắt nhau như thể họ là hai người duy nhất trên thế giới này. Ngay cả Harry cũng có thể nhìn thấy tình yêu của họ. Trong album với James, mẹ cậu và James trông rất hạnh phúc nhưng không có bức ảnh nào họ nhìn nhau như thế này cũng không có bức ảnh nào chỉ chụp riêng hai người họ cả. Trước đây cậu chưa bao giờ nhận ra điều đó.

Harry gần như thở hổn hển khi nhìn vào bức ảnh kế tiếp, đó là ảnh mẹ cậu nằm trên giường bệnh mỉm cười với Snape khi ông đang bế con trai của mình. Snape trông ngạc nhiên và tự hào. Harry không thể tin vào mắt mình được. Làm thế nào mà người đàn ông đã cố gắng làm cho cuộc sống của cậu khổ sở suốt năm ngoái đã từng yêu cậu? Rằng ông đã từng trông rất hạnh phúc và thậm chí mỉm cười? Hmm, bùa mê ký ức. Harry cau mày. Đó đúng là một ý tưởng ngu ngốc. Dumbledore, cậu nghĩ một cam chịu. Cậu rất thích và tôn trọng Dumbledore, nhưng sau thử thách với hòn đá phù thủy, cậu đã có cảm giác rằng Dumbledore đã biết nhiều hơn những gì mà cụ đã nói. Nó gần giống như cụ ấy hài lòng với những gì mà cụ đã để Harry phải trải qua. Không phải Harry nghĩ Dumbledore cố tình làm hại cậu về điều đó hay bất kỳ điều gì khác, cậu tin chắc rằng Dumbledore vẫn quan tâm đến cậu. Cậu chỉ tự hỏi chính mình rằng cậu có thể thực sự tin tưởng Dumbledore đến mức nào. Thành thật mà nói, những người duy nhất cậu thực sự tin tưởng chỉ có Ron và Hermione. Cậu ước mình có thể nói chuyện với họ ngay bây giờ.

Harry lướt ngón tay cái qua những bức ảnh, mỉm cười vui vẻ khi nhìn thấy mẹ đang đong đưa cậu trên ghế, Snape cho cậu ăn, mẹ cậu cười khi Harry lăn một quả bóng vào Snape và muốn ông lăn quả bóng lại cho cậu. Snape trông có vẻ hơi bực mình khi ông làm vậy mặc dù đôi mắt của ông sáng lên vì thích thú. Bức ảnh cuối cùng là Harry rúc mình vào vòng tay của Snape với Snape đang hôn lên đỉnh đầu của cậu. Harry ngồi phịch xuống giường, giữ chặt cuốn album ảnh. Nói về điều bất ngờ trong sinh nhật này! Snape đã biết chưa? Ông vẫn quan tâm chứ? Snape thậm chí có muốn làm cha của cậu nữa không? Harry tự hỏi chính mình. Cậu thậm chí có muốn Snape không? Harry mệt mỏi nhắm mắt, những suy nghĩ và câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro