CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Albus Dumbledore!" Severus Snape xông ra từ lò sưởi bước vào văn phòng hiệu trưởng vào sáng sớm với một lá thư và một lọ tưởng ký trong tay.

"Severus? Có chuyện gì vậy?" Albus hỏi từ bàn làm việc, đôi mắt xanh lấp lánh bình thường của cụ thể hiện sự lo lắng rõ ràng. Dĩ nhiên cụ đã quen với tính nóng nảy của Severus mặc dù Severus chưa bao giờ xông vào văn phòng của ông như thế này trước đây.

"Cụ có nhớ không? Hay ông thật sự đã quên đi? Cô ấy cũng đã gửi cho cụ ký ức của cụ chưa?" Severus tức giận nói, trừng mắt nhìn người thầy của mình.

Albus nhìn chằm chằm giáo sư Độc Dược. "Severus, ta không biết thầy đang nói về cái gì. Ai đã gửi ký ức cho tôi?"

"Lily". Severus trả lời với giọng nói đau đớn.

"Lily?" Albus bối rối. Cụ ra hiệu chiếc ghế trước bàn làm việc. "Ngồi đi, con trai của ta và cho ta biết chuyện gì đã xảy ra. Lily đã gửi cho thầy thứ gì?"

Severus ngã xuống ghế và đưa tay lên mặt. Albus Dumbledore cụ ta thậm chí không phải là một diễn viên giỏi.

Albus kiên nhẫn chờ đợi Severus bắt đầu nói rõ mọi chuyện. Cụ đẩy một cái chén nhỏ trên bàn về phía Severus. "Thầy có muốn dùng một chút giọt chanh".

Severus nheo mắt nhìn cụ. "Không". Lão già, ông nghĩ thầm, trừng mắt nhìn thầy hiệu trưởng. "Tôi đã nhận được một lá thư thú vị sáng nay cùng với lọ tưởng ký này. Nó đã trả lại những ký ức bị mất của tôi. Tất cả ký ức mà mười năm trước cụ đã dùng bùa chú lấy đi. Ký ức về Lily vợ tôi và Harry con trai của chúng tôi!"

Albus há hốc miệng. "Cái gì? Ta không nhớ là ta đã dùng bất kỳ bùa chú nào". Cụ lên tiếng phản đối.

Severus nhìn thầy hiệu trưởng với ánh mắt khinh thường. "Rõ ràng là cụ đã làm". Ông thở dài với chính mình và đưa lọ tưởng ký ra cho Albus xem. "Nhanh lên, tôi phải đến gặp con trai tôi càng sớm càng tốt". Severus nghĩ tới Harry với cảm giác tội lỗi. Ông đã đối xử tệ với con trai của chính ông trong năm học vừa rồi. Ông đã rất đau khổ khi tin rằng Lily đã chọn kết hôn với James Potter và còn cho rằng Harry là bản sao của James, kẻ thù thời học sinh của ông. Trái tim ông đau nhói khi nghĩ về Lily và họ đã yêu nhau nhiều đến thế nào. Trái tim ông đau đớn hơn nữa khi ông nghĩ về con trai mình. Ông cần phải đến gặp Harry, người mà theo lá thư của Lily, đã nhận được những thứ được gửi riêng cho mình, cũng như sự thay đổi về ngoại hình của mình. Harry nhất định sẽ rất bối rối. Đứa trẻ sẽ rất kinh hoàng khi biết rằng giáo sư độc dược mà cậu ghét nhất lại là cha của cậu. Tôi sẽ làm tất cả cho con trai của tôi, ông tự hứa với mình. Bây giờ tất cả những gì ông có thể nghĩ đến là nhớ về Harry, nhớ về đứa trẻ mới biết đi mà ông đã ôm trong vòng tay. Ông cần con trai của mình.

Harry thức dậy với cảm giác lo lắng trong lòng mặc dù trong một lúc lâu cậu cũng không thể nhớ rõ tại sao cậu lại có cảm giác như vậy. Khi cậu từ từ nhớ lại tất cả mọi chuyện, cậu nhảy lên và nhìn chằm chằm vào gương. Đó không phải là mơ. Cậu thực sự là con trai của Snape.

Cậu nghe thấy cửa phòng của cậu đang được mở khóa. "Ranh con! Đừng có mà lười biếng xuống cầu thang mau lên và nhanh chóng làm bữa sáng!" Dì Petunia nói với cậu khi bà mở cửa. Bà quay lưng lại và bỏ đi mà không thèm nhìn cậu.

Harry đảo mắt trong khi nhanh chóng mặc quần áo. Cậu biết rõ người thân của cậu sẽ ngồi trong phòng khách nơi Dudley sẽ xem chương trình buổi sáng của cậu ta trong khi chờ cậu làm xong bữa sáng mà có lẽ cậu sẽ không được ăn. Vì chuyện mà Dobby đã làm, họ không muốn cho cậu nhiều thức ăn, đây cũng không phải điều gì mới mẻ. Đột nhiên cậu cảm thấy sợ khi bắt đầu xuống cầu thang. Họ sẽ chú ý đến ngoại hình mới thay đổi của cậu. Họ sẽ nói gì?

"Ranh con!" Dượng Vernon gần như đã hét lên.

Harry lo lắng bước xuống cầu thang và nhanh chóng đi vào bếp để bắt đầu làm bữa sáng. Đúng như cậu đã nghĩ, tất cả bọn họ đều đang ngồi ở trong phòng khách. Có lẽ họ sẽ không nhận ra sự thay đổi của cậu. Dù sao họ cũng không dành nhiều thời gian để chú ý đến cậu, ngay cả khi cậu đang làm tất cả các công việc. Cậu thành thạo bắt đầu chiên trứng và thịt xông khói và bắt đầu dọn bàn ăn cho ba người. Ngay cả khi họ cho cậu ăn, họ cũng không bao giờ cho phép cậu ngồi ăn với họ. "Chúng tôi không ăn chung với quái vật!" Dì Petunia đã nói với cậu khi cậu mới năm tuổi vì cậu đã hỏi tại sao cậu luôn phải ăn trong tủ của cậu.

"Thức ăn của chúng tôi đã xong chưa?" Dì Petunia hỏi khi bà bước vào bếp. Bà gật gầu khi thấy bàn ăn và thức ăn đã được bày ra. "Kết thúc. Giờ hãy ra khỏi tầm mắt của chúng tôi để chúng tôi có thể ăn bữa-" bà dừng lại, nhìn chằm chằm Harry. "Cậu là ai?"

"Dì Petunia, là con Harry". Harry lặng lẽ trả lời.

Dì Petunia cứ nhìn chằm chằm vào Harry. "Quái vật!" bà hét lên. "Mày đã làm gì? Tao đã nói với mày rằng là tao không muốn có bất kỳ điều quái dị nào trong căn nhà của tao mà!"

Dượng Vernon lắc lư thân hình mập mạp của mình bước vào, Dudley bước lạch bạch sau lưng ông. Mặc dù đôi mắt của Dudley mở to vì ngạc nhiên trước ngoại hình mới của Harry, nhưng Dudley vẫn lập tức đi về phía bàn ăn.

"Làm thế nào mà mày dám làm điều quái dị đó trong nhà của tao!" Dượng Vernon hét lên rồi tiến về phía Harry, túm lấy cổ của cậu. Ông bắt đầu nắm lấy cổ Harry mà lắc rồi bất ngờ ông đột nhiên bay qua bếp và đâm sầm vào tường, không thể di chuyển.

"Không được chạm vào con trai tôi, đồ Muggle vô dụng!"

Vẫn còn đang thở hổn hển, Harry ngước lên từ sàn nhà nơi cậu đã ngã xuống và thấy giáo sư Snape đang đứng trong phòng với cây đũa phép bằng gỗ mun trong tay và đang chỉ vào dượng Vernon. Mặc dù cảm thấy bối rối về những gì mà cậu đã đọc trong lá thư của mẹ cậu, nhưng ngay sau đó tất cả điều cậu cảm giác được chính là nhẹ nhõm.

"Vernon!" Dì Petunia túm lấy Dudley từ nơi cậu ta vẫn đang cúi gằm mặt mà ăn và kéo cậu ta về phía người chồng đang cố gắng di chuyển ra khỏi bức tường. "Mày đã làm gì?" Bà lườm Harry. "Sao mày dám mời những người như mày đến nhà của tao!"

"Con không có!" Harry lên tiếng phản đối. "Con cũng không có phàn nàn gì về việc ông ấy có mặt ở đây". Harry nói thêm, xoa xoa cổ họng.

Giữ cho cây đũa phép của mình vẫn hướng về phía người nhà Dursley, Severus bước đến bên cạnh Harry. "Harry con vẫn ổn chứ?" Ông lo lắng hỏi, đôi mắt ông tối sầm khi nhìn thấy những vết hằn trên cổ con trai ông. Harry gật đầu khi cậu đứng dậy, sửng sốt khi nghe giáo sư gọi tên của cậu. Đó là cha cậu, cậu tự nhắc nhở chính mình.

Severus, mặc dù rất tức giận với những tên Muggle này, nhưng vẫn không thể che dấu được cảm giác tự hào mà ông cảm thấy khi nhìn thấy những thay đổi của con trai ông. Đứa trẻ là sự pha trộn hoàn hảo của ông và Lily. Nghĩ đến Lily, ông quay đầu về phía cô chị gái kinh khủng của vợ mình. "Làm thế nào mà bà có thể đối xử với con trai của em gái mình như vậy? Làm thế nào mà bà có thể để cho chồng của bà làm tổn thương đến đứa trẻ như vậy?"

Petunia cảm thấy sợ hãi khi có một phù thủy đang tức giận ở trong nhà của bà, nhưng bà vẫn nheo mắt lại mà trả lời. "Tôi không bao giờ muốn tên nhóc này. Điều duy nhất mà nó có thể làm là nấu ăn và dọn dẹp và thậm chí nó còn không làm tốt những việc đó nữa!"

Đôi mắt đen của Severus lóe lên và ông gầm gừ khi ông bước từng bước một về phía Petunia. Sau đó, ông nhìn thấy trên bàn ăn chỉ có chỗ dành cho ba người mà không phải là bốn. Bàn tay cầm đũa phép của ông co giật, ông rất muốn gửi cho họ vài cái bùa chú để họ biết thế nào là đau đớn. "Đứa trẻ phải nấu ăn và trên bàn ăn chỉ có chỗ dành cho ba người?"

"Chúng tôi không ăn chung với quái vật". Dudley trả lời mà không thèm suy nghĩ. Đôi mắt heo của cậu ta mở to khi nhìn vào khuôn mặt của vị phù thủy cao lớn và cậu ta cố gắng thu mình lại sau lưng mẹ, với hy vọng rằng cậu ta sẽ không có thêm một cái đuôi nào khác nữa.

"Ông hãy ra khỏi nhà chúng tôi!" Vernon đang cố gắng vật lộn để thoát khỏi bức tường. "Chúng tôi là những người bình thường, và là những người làm việc chăm chỉ-"

Severus khịt mũi. "Đó là một trò cười của Muggle. Ông để cho một đứa trẻ nấu ăn cho ông và ông thậm chí không cho phép nó ăn cùng ông!"

"Ông là bạn của Lily!" Petunia đột nhiên lên tiếng. Bà lườm Severus. "Bây giờ tôi nhớ ra ông rồi. Đó là lỗi của ông, vì ông mà Lily biết đến những thứ quái đản đó và đã đi học ở ngôi trường quái dị đó!"

"Sau nhiều năm trôi qua tôi thấy rằng bà vẫn còn ghen tị với Lily. Thậm chí là bây giờ bà vẫn ghen tị với cháu trai của bà?" Severus lắc đầu ghê tởm, mặc dù bản thân ông cũng không khá hơn họ bao nhiêu. Ông đã tàn nhẫn và không công bằng với Harry đơn giản chỉ vì đứa trẻ trông giống James và đứa trẻ khiến ông nhớ về cậu bé đã bắt nạt ông lúc còn đi học. Ông đã không nhớ được chuyện sau khi tốt nghiệp Hogwarts James đã thực sự thành tâm xin lỗi ông.

"Chúng tôi không bao giờ muốn có tên nhóc này!" Vernon phàn nàn, mặc dù ông ta lo lắng nhìn chằm chằm vào cây đũa phép vẫn đang chỉ vào ông ta. Ông ta sợ những tia sáng bay ra từ cây đũa phép đó.

"Đợi một chút. Có phải ông vừa gọi tên nhóc này là con trai ông?" Petunia hỏi khi bà nhìn Harry rồi đến Severus, bà nhận thấy những đặc điểm giống nhau trên khuôn mặt của hai người. Một biểu cảm xấu xa lướt qua khuôn mặt bà. "Vậy rốt cuộc Lily cũng không phải một cô gái hoàn hảo đúng không? Rốt cuộc cô ấy cũng không chung thủy với-"

"Silencio!"* Severus giận dữ rít lên với bà. "Bà không biết bà đang nói về điều gì đâu. Đừng bao giờ nói bất cứ điều gì như vậy về Lily nữa. Cô ấy sẽ cảm thấy rất xấu hổ về bà, cha mẹ của bà cũng sẽ cảm thấy như vậy!"

Silencio: Bùa câm lặng

Severus quay sang Harry, người đang nhìn ông chằm chằm. "Chúng ta hãy đi lấy đồ đạc của con. Và chúng ta sẽ rời khỏi đây mãi mãi".

Harry ngước nhìn ông với ánh mắt hy vọng. "Thật sao, thưa ngài? Ý con là thưa giáo sư".

"Không sao đâu Harry. Chúng ta chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói. Bây giờ hãy đi lấy đồ của con đi". Severus trừng mắt nhìn cả nhà Dursley. "Nếu mấy người muốn tốt cho bản thân mình, thì không một ai trong số các người bước ra khỏi căn phòng này cho đến khi chúng tôi rời khỏi đây".

"Tôi không thể đi ngay cả khi tôi muốn nữa!" Vernon tiếp tục cố gắng để ra khỏi bức tường, mặt ông ta đỏ bừng vì gắng sức.

"Thật đáng thương". Severus nhếch mép cười khi ra khỏi bếp và đi theo con trai bước lên cầu thang. Nụ cười tự mãn của ông biến mất khi ông nhìn thấy tất cả ổ khóa đang mở trên cánh cửa vào phòng Harry cũng như cái lỗ nhỏ ở dưới cánh cửa. "Cái gì thế này?" Ông rít lên đầy giận dữ.

Harry hơi nao núng trước cái nhìn giận dữ trên khuôn mặt của Snape, người dường như đang rất tức giận khi nhìn thấy các thanh chắn trên cửa sổ.

"Đây là phòng của con? Đây phải là phòng của một tên tội phạm thì đúng hơn!" Severus tức giận nói. Ông nhận thấy vẻ mặt sợ hãi của con trai và ông nhanh chóng che dấu đi cảm xúc giận dữ. "Xin lỗi, ta không cố ý làm con sợ. Ta chỉ tức giận về cách mà bọn họ đã đối xử với con".

"Giáo sư, ngài có tức giận khi biết ngài là cha của con không?" Harry khẽ hỏi, rồi cậu cúi đầu xuống. Cậu đã lấy hết can đảm của Gryffindor trong người cậu để hỏi, vì tất cả những gì cậu cảm thấy là sự tự ti về bản thân.

"Không! Harry, ngay khi ta lấy lại được ký ức, thì tất cả những gì ta có thể nghĩ là đến bên cạnh con". Severus trấn an con trai mình. Ông rất muốn ôm lấy con trai của ông và cầu xin sự tha thứ cho cách mà ông đã đối xử với Harry, nhưng ông biết Harry cần thời gian để chấp nhận những sự thật này.

Harry quay lưng đi để đóng gói đồ đạc với nét mặt nhẹ nhõm lướt qua trên khuôn mặt cậu. Cậu sợ bị từ chối giống như Dursley đã từ chối cậu. Cậu cũng không biết cậu nên gọi Snape là gì, cậu đánh bạo mở miệng nói "Thưa ngài? Con có thể để Hedwig bay đi được không? Hedwig cũng bị nhốt giống như con".

Severus đã phải kiểm soát cơn giận mà ông cảm thấy khi Harry thực sự thừa nhận rằng cậu đã bị nhốt, nhưng ông sẽ giải quyết vấn đề đó sau. "Đương nhiên là được. Hãy kêu con cú bay đến Hogwarts". Ông vẫy đũa phép và ổ khóa trên lồng Hedwig biến mất cũng như các thanh chắn trên cửa sổ.

Harry mỉm cười hạnh phúc khi cậu mở cửa sổ và Hedwig dang rộng đôi cánh và bay ra ngoài. "Cảm ơn ngài".

Severus gật đầu. "Con đã sẵn sàng đi chưa?"

"Ừm, không. Đồ dùng học tập của con bị khóa. Chúng bị khóa ở trong phòng cũ của con". Harry cảm thấy xấu hỏ khi nói ra điều đó.

"Phòng cũ của con? Phòng đó ở đâu?"

"Cái tủ dưới cầu thang". Harry nói rồi cầm lấy chiếc túi đựng vài bộ quần áo cũ của Dudley.

"Và đó là phòng của con?" Severus hỏi trong sự hoài nghi. Làm thế nào mà không có một ai ở Hogwarts biết về việc này?

Harry đỏ mặt gật gật đầu.

Severus hít một hơi thật sâu rồi ra hiệu cho Harry theo ông đi xuống cầu thang. Sử dụng bùa mở khóa mở tủ ra và sau đó va li đựng đồ đạc của Harry bay đến chỗ họ. Severus thu nhỏ vali cùng với chiếc lồng của Hedwig và cái túi Harry đang cầm trên tay lại và bỏ tất cả vào túi.

"Thật tuyệt vời!" Harry vô ý nói ra suy nghĩ của cậu khi cậu nhìn thấy đồ đạc của mình bị thu nhỏ lại. "Oh khoan đã. Chuyện gì sẽ xảy ra với dượng Vernon và dì Petunia?

"Ồ, những câu thần chú đó sẽ biến mất trong vòng một giờ hoặc lâu hơn". Severus thản nhiên nói. Đôi mắt đen của ông nheo lại. "Mặc dù ta nghĩ ta nên vào trong đó và-"

"Không! Nếu ngài gặp rắc rối thì sao?" Harry lo lắng ngắt lời Snape. Cậu có thể không biết rõ cảm giác của cậu ra sao khi biết Snape là cha của cậu, nhưng cậu biết rằng cậu không muốn có bất cứ điều gì xảy ra với Snape. Không phải bây giờ, khi rốt cuộc cậu cũng có cơ hội có một gia đình thực sự thuộc về cậu. "Dù sao họ cũng không xứng đáng để ngài làm vậy".

Severus ngạc nhiên một lúc nhưng rồi mắt ông dịu lại. "Con rất giống mẹ của con". Ông đưa tay ra. "Nắm lấy cánh tay của ta, chúng ta sẽ di chuyển bằng cách Độn Thổ. Nó có thể làm cho con cảm thấy không khỏe".

Harry ngập ngừng đưa tay ra nắm lấy cánh tay của cha mình. "Độn Thổ là cái gì?"

Severus Độn Thổ ngay tại chỗ và điều tiếp theo Harry biết là họ đang đứng trước cổng Hogwarts.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro