Chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      (Au: hi vọng mọi người ủng hộ. Nếu có ném đá, mong nhẹ tay. Xin hãy comment bằng từ ngữ "có văn hóa", mình không chịu được những còm men bậy bạ!

      Không dông dài nữa, các bạn đọc truyện vui vẻ! *cúi chào*)

~~~~~~~~~~~

     Lại một buổi sáng bắt đầu như bao buổi sáng khác, không có gì thay đổi.

      Akemi Miyano chịu đựng cảm giác loáng thoáng khó chịu cùng không khỏe trong người, xào xào nấu nấu những món ăn theo khẩu vị nhạt của Ryuuto Atashi, đến khi người kia thức dậy thì trên bàn đã đầy thức ăn thơm ngon bốc khói nghi ngút.

      Ryuuto Atashi bước ra khỏi phòng tắm, trên mái tóc nước vẫn còn nhỏ giọt. Miyano thấy anh liền chào buổi sáng một tiếng, Atashi cũng chỉ ừm ờ đáp lại, không nói gì thêm. Miyano cũng không nói thêm câu nào.

      Atashi lúc trước coi trọng sự im lặng đáng quý và hiếm có này ở Miyano. Bọn họ không phải là người yêu, bản thân Atashi cũng cảm thấy anh chưa bao giờ cần cái gọi là người yêu. Miyano là bạn giường cố định của anh --- bởi vì Atashi ưa sạch sẽ, anh không thích giống như các đại thiếu gia con nhà giàu khác, thay bạn tình, người yêu như thay áo. Cơ thể Miyano cùng anh cực kì phù hợp, trên giường luôn rất phối hợp với anh, dù bị đau cũng không khóc, không kêu la. Đơn giản, thô thiển mà nói, làm công cụ phát tiết dục vọng, người mang loại cảm giác "trong suốt" này thật sự rất thích hợp.

..............

      Atashi sững người, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, hồi lâu không động. Người dưới thân nhìn lên người bên trên, thật không hiểu người kia rốt cuộc là có vấn đề gì. Chờ mãi một lúc sau, vẫn không thấy người kia có dấu hiệu gì là muốn động, Miyano mới đánh liều gọi, âm giọng vẫn đang khàn đi vì tình dục.

      - Ryuu... Ryuu-kun... Anh... không định tiếp tục sao?

      Bấy giờ, Atashi mới có vẻ tỉnh ra, anh nhìn xuống người bên dưới, gương mặt cô vẫn đang đỏ hồng đầy si mê. Có chút bất mãn vì bị làm phiền khi đang tập trung suy ngẫm, anh lắc nhẹ đầu cho rơi đi mất những chiến lược kinh doanh vừa mới nảy ra, hung hăng ra vào cơ thể người dưới thân. Miyano khẽ "a.." lên một tiếng, rồi cắn chặt môi, từ đó, không một âm thanh nào nữa được thốt ra, ngoại trừ tiếng thở dốc, hổn hển của cả hai người, dù Atashi có thô bạo đến mức nào đi nữa.

---------------

   

      Nhưng mà, lại phát sinh một chuyện khác khiến Atashi cảm thấy thật buồn cười. Vì Miyano nói rằng cô thích anh. Vào lần đầu tiên, Miyano rõ ràng là sợ đến mức cả người run rẩy, nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt, quật cường cắn môi. Atashi thấy cô làm ra dáng vẻ đó, dục vọng trong lòng càng thêm tràn đầy, cũng không để ý có làm tổn thương Miyano hay không mà làm cô. Sau này, anh hỏi cô vì cớ gì mà nguyện ý ở trên giường cùng anh, cô lại dám trả lời là vì thích anh, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

      Thời đại này, còn ai tin vào "chân tình" nữa chứ! Tất cả mọi người giao du với nhau đều là kiểu "bằng mặt không bằng lòng", mưu cầu danh lợi trong vàng son, chỉ cần anh cho tôi thứ tôi muốn, tôi liền có thể yêu anh, trao đổi đồng giá không ai thiệt hơn. Người có tiền, người có thân thể, loại giao dịch này thì cần gì tình yêu trong sáng.

      Ryuuto Atashi chưa bao giờ thiếu tiền hay bất cứ thứ gì. Anh cùng Akemi Miyano ra giá rõ ràng, cô muốn bao nhiêu thì anh cấp cho bấy nhiêu --- Atashi nhớ lúc mình cùng Miyano nói đến vấn đề này, sắc mặt người kia bỗng chốc trở nên tái nhợt.

      "Như thế nào, cô cảm thấy chừng này còn chưa đủ sao?" Sắc mặt Atashi không chút biến đổi. "Cô muốn chừng nào thì cứ nói rõ đi!"

      Miyano khó khăn trong nỗ lực nặn ra nụ cười. "Tôi thực sự không cần!"

      "Không cần?" Atashi nhướng mày. "Vậy cô muốn cái gì?"

      Trên mặt Atashi đã viết ra rất rõ ràng --- cô ở đây không phải muốn tiền thì là gì? Anh đã tra xét rất tỉ mỉ bối cảnh gia đình Miyano, cũng chỉ là người bình thường, không có khả năng không tham muốn tiền bạc. Ở bên cạnh anh suốt thời gian này, so ra ít nhiều còn đỡ cực nhọc hơn là phải vật lộn làm việc trong công ty.

      Miyano sắc mặt ảm đạm trở nên trầm mặc, một lần nữa lắc đầu.

      Cuối cùng, Atashi vẫn cương quyết đưa cho cô một tấm thẻ. "Tiền đều ở trong đây, muốn mua gì thì tùy cô."

      Miyano vẫn lắc lắc đầu từ chối như cũ, rốt cuộc vì thấy sắc mặt u ám đáng sợ của Atashi khi đặt mạnh tấm thẻ lên bàn mà run rẩy đưa tay ra nhận lấy.

    (Au: chap này hơi ngắn phải không mọi người. Mình sẽ cố gắng cho các chap sau dài hơn, tại chap đầu nên mình hơi băn khoăn tí. Hi vọng mọi người thích câu chuyện!

    Chỉ tốn 1s cho bé sao đáng yêu dưới màn hình và 10s cho một comment dễ thương thôi, mọi người rộng lòng nhé!

    Yêu :3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro