Chương II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         (Au: Helu mọi người, mình đã đem đến chap truyện mới rồi đây! Chap này hứa hẹn sẽ dài hơn và bắt đầu đi vào vấn đề chính của truyện nha!

      Đọc truyện vui vẻ! *lại cúi chào* + *hun gió*)

~~~~~~~~~~

      Vào thời điểm Atashi yêu cầu, Miyano sẽ đến chỗ của anh. Hai người không ngủ cùng một phòng --- mỗi lần làm xong, Miyano sẽ tự mình tắm rửa sạch sẽ, xong việc thì vào phòng dành cho khách mà ngủ. Atashi không thích người khác ở bên mình quá lâu, dù sao anh cũng đã quen lẻ loi một mình, đối với anh mà nói, bất luận kẻ nào cũng đều là trói buộc. Muốn ở trên đỉnh cao, nhất định phải là kẻ vô tình, sau cùng cũng không ai có thể lay động được trái tim anh.

      Anh không biết Miyano ở bên người anh lâu như vậy rốt cuộc là muốn thứ gì. Người kia lúc nào cũng thản nhiên, cái gì cũng không phải, không đúng, bộ dạng luôn tỏ ra là không cần gì. Atashi cảm thấy được cô là dạng người thuần khiết, cho nên càng muốn lấy vật chất đưa cho cô, chỉ như vậy anh mới có thể xác định rõ ràng, rằng mình cùng người kia vốn chỉ là quan hệ bạn giường mà thôi.

      Có một lần, chỉ duy nhất một lần, Miyano hỏi anh: "Atashi-kun, anh thật sự không tin là có người chỉ đơn thuần muốn ở bên anh chứ không cầu vật chất thật sao?"

      "Cô đang nói chính mình à?" Giọng điệu của Atashi nhuốm đầy vẻ trào phúng. "Ra cô còn nhớ rõ mình đã nói câu thích tôi sao."

       Miyano gục đầu xuống. "Atashi-kun, anh... vì sao lại không tin tôi?"

      "Tôi vì sao lại phải đi tin cái loại lý do nhàm chán đó?" Atashi thắt cà vạt và nói, "Cô chật vật ở bên tôi đến vậy không phải là vì muốn danh phận gì đó sao? Đó là điều cô tuyệt đối không thể có được."

      Sau khi rời đi, anh nghĩ thầm, nếu không phải vì bộ dạng người kia lúc ở trên giường thật quá mê người, có lẽ bây giờ cả hai đã sớm là người qua đường rồi.

      Trước khi rời đi, Atashi nhìn thấy nét mặt của Miyano, trước sau cũng không hề gợn lên chút biểu tình gì, có điều, anh loáng thoáng thấy được gương mặt không chút sắc máu kia càng tái nhợt, và có lẽ là anh nhìn nhầm, cơ thể Miyano hơi co rúm lại, tựa như gió lạnh thổi qua lá khô.

      Atashi đã sớm thiết kế tốt đường sống của mình --- tới thời điểm cần thiết thì đi bàn bạc hoặc trao đổi quan hệ thông gia, cưới đại một đại tiểu thư có giá trị nhất, cùng mang lý tưởng đi đến đỉnh cao. Tình yêu, anh không cần thứ hư vô mờ mịt dối trá này. Về phần Miyano, cứ dùng thân thể cô cho đến khi mình chán ngấy thì thôi, dù sao làm bạn giường cũng rất tốt. Cho nên vào ngày nọ, vị đại tiểu thư kia --- một đối tác làm ăn quan trọng đến tận cửa nhà ghé chơi, anh biết rõ Miyano ở trong, nhưng lại chẳng làm gì.

       Miyano thấy anh dẫn phụ nữ về, cái gì cũng không nói, tiếp tục làm bữa tối. Vị đại tiểu thư kia thoáng giật mình hỏi: "Bạn của anh sao?"

       Atashi trả lời không chút lưu tình, "Bạn giường thôi."

      Đang xắt đồ ăn, Miyano chợt bị lưỡi dao bén nhọn phạm vào tay, máu tươi liền trào ra.

      Người phụ nữ đó cười cười, "Vậy thì tốt rồi!"

      Bàn xong chuyện làm ăn, Atashi đưa người kia về nhà, không để ý đến bữa tối mà Miyano đã cất công làm. Sau lại trở về, anh tiến vào cơ thể Miyano như thường lệ, thấy cô trước sau như một không rên tiếng nào. Lúc anh tiến vào, Miyano mở miệng.

      "Atashi-kun," Thanh âm Miyano nghe khàn khàn và dần nát vụn, "...Tôi muốn một lần hỏi cái này."

      Atashi cúi xuống nhìn cô.

      "Dù chỉ một chút... Một chút thôi cũng được rồi... Anh.. có từng thích tôi hay không?" Không dám nói yêu. Chỉ là thích. Không dám xa vời cầu khẩn yêu thương. Chỉ là thời gian qua, anh có từng vì cô mà động tâm?

      (Au: huhu, đoạn này thấy thương Miyano quá đi!)

      Atashi nhìn thấy đôi mắt mịt mờ sương, khó nén bi thương đến tan nát cõi lòng của Miyano, đột nhiên trái tim trở nên đau nhói, tựa hồ có thứ gì đó nhỏ đến không thể nhận ra đâm vào. Anh gặp khó khăn khi bắt buộc chính mình nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam kia - cặp mắt luôn dõi theo mình, do dự một lúc mới mở miệng, "...Không có."

      Miyano nở nụ cười. Ở bên Atashi lâu như vậy, cho tới bây giờ Atashi chưa từng thấy qua cô cười sinh động đến nhường đó, hoặc là không bằng mà nói anh chưa từng thấy người dưới thân mình cười - cô cười, cười đến chảy nước mắt.

      Cặp mắt xinh đẹp nọ cong lên, viền mắt nhuộm màu hồng phấn, còn mang theo nước mắt trong suốt lấp lánh nữa, Atashi sửng sốt nhìn đến không chớp mắt.

      Sau đó cô nói.

      "Ừ, tôi hiểu rồi."

      Trong lòng Atashi bỗng nảy lên một loại cảm giác kì lạ, lại có chút buồn bã. Sau khi qua loa làm chuyện đó xong, lúc mê man mơ màng, anh nghe thấy tiếng của Miyano rất rõ ràng, "... Ngủ ngon, Atashi-kun."

      Anh không tỉnh dậy - anh có chút mệt mỏi, lại cảm thấy Miyano hôm nay có chút kì quái, khiến mình tự nhiên cũng không thoải mái. Tối mai trả lời cũng không muộn, dù sao Miyano mỗi ngày đều ở đây.

      Anh nghĩ vậy, dần dà cũng ngủ say.

      Sáng hôm sau rời giường, Atashi phát hiện, không thấy Miyano đâu.

      Trên bàn uống trà bày ra những thứ mà Atashi mua cho cô trong khoảng thời gian trước - thẻ, đồng hồ, thậm chí cả quần áo mà Atashi nửa bị bắt buộc phải mua cho cô.

      Hệt như cảm giác "sạch sẽ" của mình, cô biến mất cũng sạch sẽ.

      Atashi nghĩ, chắc là cô chỉ ra ngoài mua đồ ăn hay sách thôi nhỉ? Có lẽ sẽ trở về ngay thôi.

      Nhưng mà mãi một lúc sau, Miyano rốt cuộc cùng không xuất hiện, tựa như là chưa từng có người này, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Atashi.

~~~~~~~~~~~

      (Au: aiza, mỏi tay quá. Thế là Miyano biến mất rồi ư? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Đón đọc nhé!

      Thấy hay thì vote và comment nhé!

      Yêu <3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro