Chương III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        (Au: như đã hứa, đã có chap mới rồi nè! Miyano sẽ xuất hiện trở lại đó nhe. Đoán xem thân phận của cô là như thế nào đi?

      Thiệt tình mình cũng thương Atashi lắm ý! Đoạn sau mọi người sẽ thấy, mình sẽ để ảnh "act" siêu cute cho coi. Vậy nên đừng vội ghét bỏ Ryuu-kun nha!

      Đọc truyện vui vẻ nhé! *hun gió 3 cái liền*)

~~~~~~~~~~~

      Miyano biến mất, sạch sẽ như chưa từng tồn tại trên đời, hay ít nhất, là trong cuộc sống của Atashi.

      Tiền trong thẻ không hụt đi chút nào. Atashi không nghĩ tới một người không có lấy một xu dính túi cứ thế biến mất, mình tìm mà không thấy. Kiểu gì cũng đều chẳng thấy. Atashi không rõ vì sao mình lại muốn tìm cô - không thấy cô, bản thân có chút phiền lòng. Có lẽ là bệnh sạch sẽ nhỉ, Atashi tự nhủ, bởi vì đã làm chuyện đó với Miyano nên không muốn làm nó với ai khác, bởi vậy nên mới tìm cô - hẳn là như vậy rồi.

      Nhưng kể từ ngày đó, Atashi buổi tối không ngủ được. Anh luôn mơ thấy một giấc mộng lặp đi lặp lại, trong mộng luôn chỉ có một người xuất hiện, nét mặt luôn ngượng ngùng - bây giờ nghĩ kĩ lại, quả thật khi đó nét mặt Miyano là mang vẻ ngượng ngùng, đặc biệt là lúc tiếp cận anh. Anh luôn mơ thấy cặp mắt ngấn lệ kia. Anh nhớ tới lời thổ lộ của cô. Cô nói, em thích anh, Atashi-kun. Anh nhớ tới ngày cuối cùng cô ở bên anh, anh làm trò với người phụ nữ khác ngay trước mặt cô, nói cô cùng lắm cũng chỉ là bạn giường. Miyano không phải là bất cứ thứ gì đối với anh, một chút cũng chẳng hề. Trải qua mấy năm cùng anh, cô bị anh làm tổn thương không ít lần, thế nhưng chưa từng oán hận dù chỉ một câu. Người kia thật sự cái gì cũng không cần, nhiều năm trôi qua, cô chỉ nhất mực chờ một câu mà thôi.

      Vậy mà thứ cô chờ đợi lại là câu nói kia! Bị tổn thương, cô quyết định ra đi.

      Atashi mở choàng mắt, thở dốc, gắt gao nắm lấy ngực áo. Từ lúc Miyano rời đi, mỗi lần nhớ tới cô, trái tim anh lại càng thêm đau, đau tới mức không thở được.

-----------------

      Một tiếng "rầm" vang lên. Máy tính xách tay rơi ầm xuống sàn, nhóm cấp dưới nhìn thấy Ryuuto Atashi lập tức đứng hết lên, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

      ... Đầu đề các trang web lớn là "Người thừa kế thần bí, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Miyano đứng đầu thương nghiệp, kết thúc chương trình du học để về nước kế nghiệp", mà người con gái xinh đẹp mỉm cười lễ phép, mặc trang phục kimono truyền thống kia chính là Akemi Miyano.

      Tập đoàn Miyano, cùng với tập đoàn Atashi danh tiếng hàng đầu. Atashi kiểu gì cũng không ngờ được Miyano lại là tiểu thư nhà Miyano, thế nhưng gia tộc Miyano lại che giấu quý nữ duy nhất của mình.

      Atashi đột nhiên nhớ tới thời điểm mà mình đưa tiền cho Miyano, Miyano sắc mặt trắng bệch mà nói, "...Tôi thực sự không cần." Anh đột nhiên nhớ tới giọng nói thoáng run rẩy của Miyano, "Atashi-kun, anh thật sự không tin là có người chỉ đơn thuần muốn ở bên anh chứ không cầu vật chất gì sao?" Anh đột nhiên nhớ tới mình từng nói với cô rằng, "Thế nào, cô cảm thấy giá này vẫn chưa đủ hả? Cô muốn nhiều ít bao nhiêu thì tự mình nói đi." Anh nhớ tới vẻ mặt cùng ngữ khí đầy trào phúng của mình. Anh cho rằng Miyano làm điều đó chỉ vì tiền. Có điều, anh chưa bao giờ nghĩ đến có thể mình đã miệt thị Miyano...

      Người kia tốt đẹp đơn thuần biết nhường nào - em ở bên anh là vì yêu anh. Trừ anh ra, cái gì em cũng chẳng cần.

      Cảm giác đau nhức trong tim khiến trước mắt Atashi tối sầm lại một màu đen thẫm. Cái gì cũng chẳng nhìn ra, trừ bỏ đôi mắt rưng rưng nọ của người con gái ấy.

      Nếu Miyano thật sự là vị thiên kim tiểu thư đầy quyền quý của nhà Miyano. Như vậy, cô làm sao có thể chịu được phải cúi mình, bị kẻ khác chỉ trỏ nhục mạ nhiều năm liền? Cô làm sao có thể chịu đựng áp lực trong nhà tự mình rời đi, đè nén lòng tự trọng mà nằm dưới thân một gã đàn ông không chút coi trọng mình nhiều năm như vậy? Cô có phải vì anh mà đã từ chối bao nhiêu hôn ước đúng không? Cô vì ở bên anh, rốt cuộc đã từ bỏ bao nhiêu thứ đáng lý phải thuộc về mình rồi?

      Cô yêu hèn mọn, để rồi chịu tổn thương sâu sắc.

      Atashi chấn động, cảm thấy cả thế giới như rung chuyển.

      Khi người ấy vẫn còn yêu thương, anh lại đối xử tệ bạc với cô đến thế. Anh nhẫn tâm hết lần này đến lần khác xé toạc vết thương của cô, đến phút cuối lại trực tiếp một nhát đâm xuyên trái tim cô. Giờ đây, anh phát hiện ra mình đối với cô là thật lòng, nhưng họ đã chẳng còn ở bên nhau nữa.

Well you only need the light when it's burning low

Only miss the sun when it starts to snow

Only know you love her when you let her go...

Only know you've been high when you feel the low

Only hate the road when you're missing home

Only know you love her when you let her go

And you let her go...

      Con người thường không biết trân quý những gì có sẵn bên mình, đến lúc mất đi lại là nuối tiếc.

~~~~~~~~~~

      (Au: chap này lại hơi ngắn nữa rồi, mọi người thông cảm nha. Mình sẽ cố ra chap tiếp theo sớm nhất có thể.

      Yêu nhiều nhé cả nhà! Lo-ve <3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro