Chap 50: Người thứ ba xen vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 50: Người thứ ba xen vào

Edit & Beta: Winnie

*************

"Chuyện này em không cần bận tâm," Nam Dạ Tước khom lưng, ở bên tai cô thì thào, "Chơi đùa chán rồi, còn giữ em lại làm gì?"

Bàn tay quyến luyến đặt lại chỗ cũ, Dung Ân ngăn cản thì lại bị anh đẩy tay ra, "Chỗ nào mà tôi không sờ qua? Bây giờ mới phản kháng, có phải là quá muộn rồi không?"

Dung Ân bất lực thả tay xuống bên cạnh, quả thật, đã quá muộn rồi.

"Em muốn ngủ phải không?"

Dung Ân thật sự cảm thấy rất mệt, liền gật gật đầu, "Ừm."

"Vậy em ngủ đi, tôi tự mình làm." Người đàn ông nói là làm, thân thể bắt đầu căng lên.

Cửa phòng ngủ chính không đóng, đây là nhà của Nam Dạ Tước. Anh một chút cũng không hề do dự, Dung Ân bị anh xoay người nằm ngửa, người đàn ông vừa mới đè lên trên, cô liền trông thấy một bóng đen lướt qua ở cửa. Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, bóng đen cũng nhào tới trước mặt, "Tước, SURPRISE!" 

Chiếc giường Kingsize (cỡ lớn nhất) bị đè lõm xuống, Dung Ân vội vàng kéo ga trải giường rồi chui mình vào trong đó, Nam Dạ Tước thấp giọng rủa thầm rồi bật đèn đầu giường lên, Dung Ân nhìn xuyên qua góc chăn, chỉ thấy một người phụ nữ cởi hết cả quần áo, chỉ chừa lại một chiếc quần trong siêu mỏng và siêu ngắn, ngay khi nhìn thấy Dung Ân, đối phương mở to hai mắt, vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc.

"Khỉ thật...." Nam Dạ Tước vẫn đang khỏa thân, Dung Ân chỉ lo che cho bản thân, "Cô là ai?"

Người phụ nữ ấm ức bụm lấy miệng, nửa người trên soi rọi dưới ngọn đèn lại càng trắng nõn đến mê người, "Tước, mới hai tháng không gặp mà anh đã quên người ta rồi sao?"

"Sao cô vào được đây?" Nam Dạ Tước thần thái ảo não, người phụ nữ thấy thế, cầm chìa khóa trong tay vẫy vẫy, "Người ta sợ anh một mình cô đơn, nên mới đánh thêm một chiếc chìa khóa ở đây." Tầm mắt người phụ nữ rơi trên khuôn mặt Dung Ân, đối với bộ dạng như thế này của mình không chút ngượng ngùng xấu hổ, trái lại còn vô tư bước đến bên cạnh Nam Dạ Tước, hai tay choàng lên ôm lấy cổ anh, "Tước.....để em ở lại cùng phục vụ anh nha."

Dung Ân chợt cảm thấy ớn lạnh, chỉ trông thấy tầm mắt người đàn ông hướng về mình, khóe miệng ý tứ dường như đang dò hỏi, cô thật sự không có sức lực như thế đâu, cô thuận thế liền kéo chăn quấn lại rồi đứng lên, "Tôi sang phòng bên cạnh."

Nam Dạ Tước sắc mặt thâm sâu, người phụ nữ bên cạnh vẫn bám lấy mình như con bạch tuộc có tám xúc tu vậy, mơn trớn khiêu khích, hận không thể  bổ nhào vào ngay lập tức. Dung Ân chân trần bước trên nền nhà có hoa văn đa dạng, cảm giác giữa hai chân đau nhức không thôi, cô vẫn chỉ có thể có gắng lê bước hướng ra phía cửa.

"Đứng lại." Giọng nói phía sau, không giống như vẻ bỡn cợt thường ngày của Nam Dạ Tước, trái lại còn có chút âm lãnh.

Cô dừng bước, nghe được vài tiếng sột soạt, Nam Dạ Tước mặc lại áo choàng, không thèm nhìn bất cứ ai lấy một cái đã nằm lên giường, "Ân Ân, cần hay không cần, chỉ có tôi mới có thể quyết định, lần sau, không cho phép em tự ý ra quyết định!"

Người đàn ông lúc này, tâm trạng toàn là lúc nắng lúc mưa thất thường, cái anh muốn là ngoan ngoãn nghe lời tuyệt đối, chứ không phải là một người phụ nữ  thay anh quyết định.

Dung Ân đứng yên tại chỗ, nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ xuống không độ, sống lưng cô cứng ngắt, đi không được mà ở lại cũng không xong, người phụ nữ thừa cơ đến bên cạnh Nam Dạ Tước, còn chưa kịp nằm xuống, đã bị người đàn ông đá xuống giường không chút thương tiếc.

"Chìa khóa của tôi mà cô cũng dám đánh thêm, ăn phải gan hùm rồi hả?"

"Tước thiếu gia...." Hai mắt người phụ nữ ngấn đầy lệ, lại càng khiến người khác cảm động hơn.

"Bò ra ngoài!"

Người phụ nữ kinh ngạc, không ngờ rằng anh sẽ tuyệt tình đến vậy, cô khom người lại, đôi bàn tay nhỏ nhắn kéo lấy một góc áo người đàn ông nịnh nọt, "Tước thiếu gia, anh đã quên trước đây anh đối xử tốt với người ta thế nào rồi sao?"

Nam Dạ Tước nheo đôi mắt hẹp dài, anh chán ghét nhất là khi người khác nhắc lại chuyện trong quá khứ, tay phải gối lên sau đầu, tư thái thoải mái, nhưng ánh mắt đã lộ vẻ mất kiên nhẫn, "Trước đây, cô còn được xem là trong sạch, nhưng hiện tại cô là một đứa gái mại dâm, ai còn muốn động vào?"

Mồm miệng độc địa, ngay cả Dung Ân nghe xong cũng cảm thấy chói tai.

"Tước thiếu gia, em không có, em chỉ có mình anh...."

"Ai thèm quan tâm cô có bao nhiêu người đàn ông, tôi không muốn chơi nữa, lẽ nào tôi còn chưa đưa đủ tiền cho cô sao?" Nam Dạ Tước đã mất hết kiên nhẫn, bàn tay to lớn hất mạnh một cái cởi tuột áo tắm ra, "Còn để tôi gặp lại cô lần nữa, tôi sẽ làm cho cô ngay cả nơi dung thân cũng không còn."

Người phụ nữ rõ ràng bị dọa sợ đến chết khiếp, lại càng không dám nghi ngờ những lời nói của Nam Dạ Tước, cô thận trọng đặt chìa khóa lên tủ đầu giường, vừa định đứng dậy, nhưng lại nhớ tới lời nói ban nãy của Nam Dạ Tước, chỉ biết nhẫn nhịn nỗi uất ức, bò hướng ra phía cửa.

Quả thật là, lúc sủng nịnh, cao quý như vương, khi chơi đùa đã chán, thẳng tay ruồng rẫy.

Dung Ân lặng lẽ chứng kiến cảnh này, trong lòng cũng thấy thoải mái lên rất nhiều, chí ít, sau này muốn rời khỏi Nam Dạ Tước cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn, anh ta quả thật là loại người khi đã chơi đùa chán chê rồi thì sẽ rũ bỏ sạch sẽ, không chút tình người.

"Em một mình đứng đó mừng thầm cái gì?" Đột nhiên, giọng nói của người đàn ông văng bên tai.

Dung Ân thu lại khóe miệng đang tố cáo tâm trạng của mình , đi đến trước giường, "Tôi tưởng là anh sẽ để cô ấy ở lại."

Nam Dạ Tước kéo cô lên giường, giọng điệu không nghe ra được là nghiêm túc hay đùa giỡn, "Em còn làm tôi không vui nữa, thì tôi thật sự sẽ tìm người khác để cùng tôi vui vẻ, đến lúc đó, nhất định tôi sẽ để em nằm bên cạnh mà quan sát  cho rõ."

Theo lời nói của anh, trong đầu Dung Ân tưởng tượng ra cảnh đó, bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm, cô vẫn như cũ nằm đưa lưng về phía Nam Dạ Tước, "Tôi chỉ là đáp ứng yêu cầu của anh, mà tôi cũng đã làm rồi, cũng không hề nói là thân thể tôi bắt buộc phải chào đón anh, làm những chuyện tôi không thích."

Dung Ân chính là như vậy, anh không thích nghe điều gì, thì có đạp lên bom đạn cô cũng ráng nói điều đó ra cho bằng được.

Bên tai, hơi thở nóng hổi lúc nãy đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Nam Dạ Tước không nóng giận, trái lại còn cười, dưới ánh đèn nhạt màu cam, gương mặt đó càng lộ ra vẻ thâm trầm, bàn tay anh vuốt ve bờ vai non mịn của Dung Ân, đột nhiên dùng sức siết chặt, đau đến nổi cô phải suýt xoa, "Không thích làm đúng không, từ từ, tôi sẽ làm đến khi em thích, làm đến khi em ngày nào cũng muốn làm, làm đến khi em không rời bỏ được tôi..."

Một loạt các động từ liên tiếp đập vào tai Dung Ân làm tai cô nóng cả lên, cô nhúc nhích nhẹ bả vai muốn rũ bỏ bàn tay người đàn ông ra , nhưng Nam Dạ Tước đã nhanh hơn một bước xoay người lại, đồng thời cũng kéo luôn chiếc chăn mà Dung Ân đang quấn theo cùng. 

Cả người trên bất ngờ bị lạnh, cách ngủ của người đàn ông cũng rất xấu xa, không chút mảy may quan tâm người khác có bị lạnh hay không.

Dung Ân cũng không thể để mất mặt mà chui vào trong cùng một cái chăn với anh, chỉ đành cuộn tròn người mà chịu lạnh. Sáng sớm tỉnh dậy đầu cô đau như búa bổ, còn bị nghẹt cả mũi nữa.

Về nhà lấy quần áo và vài đồ dùng hàng ngày, khi vội vội vàng vàng chạy được đến bệnh viện điều dưỡng, mẹ cô vẫn chưa ngủ dậy, nhìn vào thấy mẹ đang ngủ rất yên bình. Dung Ân ngồi xuống bên cạnh giường, không lâu sau, y tá cũng bắt tay vào chuẩn bị chút cho công việc ngày hôm nay, đội ngũ chuyên nghiệp tự nhiên làm người ta cảm thấy yên tâm.

Đi ra khỏi phòng bệnh, Dung Ân mệt mỏi tựa vào vách tường, mẹ là lý do duy nhất để cô tiếp tục quyết tâm kiên trì, cô không dám tưởng tượng, nếu như một ngày nào đó ngay cả mẹ cũng không còn thì bản thân phải làm như thế nào.

Một tháng phải chi tiêu bao nhiêu vạn nhân dân tệ, nếu không nhờ Nam Dạ Tước, cô lại phải làm thế nào?

Mặc dù không muốn thừa nhận, Dung Ân vẫn luôn tự biết rằng, lần này, cô đích thật là đã bán thân rồi.

Vội đến công ty trước chín giờ, vì tiệc đính hôn cùng Diêm Việt không công khai, cho nên đồng nghiệp trong công ty, ngoại trừ Lý Hủy, không một ai biết.

"Ân Ân, cậu không sao chứ?"

"Hủy, mấy ngay qua cám ơn cậu, mình không sao."

Lý Hủy nhận thấy cô cũng đã kiên cường lấy lại được tinh thần, cũng không đành lòng hỏi thêm gì nữa, chỉ dặn dò vài câu về công việc của cấp trên sắp xếp, sau đó thì quay lại bàn làm việc của mình.

Ráng lê lết tới giờ tan ca, Dung Ân vừa mới đứng dậy thì nhận được điện thoại của Nam Dạ Tước, "Tối nay, cùng tôi đi một chuyến."

"Nhưng mà, tôi muốn đến bệnh viện."

"Ở đó có y tá lo, tôi ở dưới lầu chờ em." Nói xong thì ngay lập tức cúp máy.

Vừa đi xuống dưới lầu, Dung Ân không  hề nhìn thấy bóng dáng Nam Dạ Tước, cô gia tăng tốc độ chuẩn bị chạy đến trạm dừng xe buýt. Là tự anh không có ở đây, đến lúc đó cô đã có lý do biện minh rồi.

Đi qua đường, người đàn ông bên trong xe nhìn thấu tâm can cô, anh lái xe không nhanh không chậm chạy theo phía sau cô, sau đó hạ cửa kính xe xuống, "Chuẩn bị đi đâu?"

Dung Ân ngồi lên xe, hỏi ngược lại, "Chúng ta đi đâu?"

Theo hướng mặt trời đang lặn ấm áp chạy về hướng tây, khi tới nơi, Nam Dạ Tước cũng không  xuống xengay lập tức, mà đặt ngón trỏ lên vô lăng gõ nhè nhẹ, "Lát nữa đừng dại khiến tôi mất mặt, nếu không, tôi sẽ cho em biết thế nào là lãnh hậu quả."

"Không mang tôi đi cùng chẳng phải là tốt hơn rồi sao?" Nếu đã sợ cô phá hỏng việc, hà cớ gì còn vẽ vời thêm chuyện.

"Ân Ân, lời tôi nói, em chỉ cần làm theo là được rồi." Nam Dạ Tước lúc này, hình như càng ngày càng độc tài thì phải.

Đi đến cửa Cám Dỗ, một tay của người đàn ông bên cạnh vòng qua ôm lấy eo Dung Ân, dáng vẻ thân mật cực độ, cô không quen với loại tiếp xúc thân mật như thế này, nhưng cũng không dám đẩy ra.

"Tước thiếu gia..."

"Tước thiếu gia, ngài đã tới..."

Dọc theo đường đi, lời chào cung kính vang lên không ngớt, nơi này, đã có quá nhiều những hồi ức tồi tệ của Dung Ân, cô trước sau  vẫn  không có chút cảm tình nào với Cám Dỗ.

Bên trong phòng bar hạng nhất, ồn ã huyên náo, còn chưa lại gần, thì đã nghe được giọng cười ỏng ẹo bằng âm cao của những cô tiếp rượu, Dung Ân kìm nén ác cảm, Nam Dạ Tước ôm cô bước vào phòng bao.

Khí chất của anh luôn luôn có thể trấn áp toàn bộ tình thế, khi người bên trong tất thảy đều nhìn hướng ra phía cửa, Dung Ân bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.

Diêm Việt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro