Chap 51: Cô chính là, đã bán thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Cô chính là, đã bán thân

Edit & Beta: Winnie

Tặng bạn Hou00e0ngYu1ebfn nè :), đọc truyện vui nhé!

Ngày mới vui vẻ nhé cả nhà! <3 <3

*********************

Thân thể không khỏi run rẩy đôi chút, Nam Dạ Tước cảm nhận được sự khác thường của cô liền mở bàn tay ra vỗ nhẹ nơi eo cô, nhìn thì rất thân mật, nhưng kì thật, ý tứ mười phần là cảnh cáo.

Như món đồ vật, bị tuyên cáo quyền sở hữu.

Ánh mắt của Diêm Việt rơi vào bàn tay của người đàn ông, đôi mắt nâu màu trà bất chợt hằn lên vẻ u ám, anh ta nhận ly rượu từ trong tay người phụ nữ bên cạnh, uống một hơi cạn sạch, chiếc cằm kiên nghị toát ra vẻ hờ hững mà xa cách.

"Tước thiếu gia, chỉ đợi mỗi mình anh thôi đấy." Có người đứng dậy nhường chỗ ngồi, Nam Dạ Tước ôm lấy Dung Ân nghênh ngang thả người ngồi xuống ghế sô pha.

Xung quanh đều là những người tuổi tác tương đương, ngoại trừ một người đàn ông trung niên trạc tuổi tứ tuần, Nam Dạ Tước cầm một ly rượu từ trên bàn lên, tự giác uống, "Bác Khang, cháu có việc bận nên đến muộn, xin tự phạt một ly."

"Hôm nay là ngày của thanh niên các anh, không cần phải câu nệ nhiều quy củ như vậy," người đàn ông gọi là Bác Khang cười cởi mở, "Kế hoạch thành thị được thực hiên trong năm nay là sự hợp tác của công ty các anh, bình thường vào ban ngày các anh đều rất bận rộn, chỉ có thể hẹn được các anh uống chút rượu vào buổi tối như thế này."

Dung Ân bắt đầu cúi thấp đầu, không phân biệt được là vì không dám hay không muốn đối diện ánh mắt ở phía đối diện. Nam Dạ Tước hình như rất nể mặt bác Khang này, người đàn ông cũng không ở lại lâu, sau khi thấy mọi người đã tụ tập đông đủ, liền để họ tự do chơi đùa, ông lại đứng dậy tự mình đi sang phòng bao khác.

Bầu không khí cũng nhanh chóng thoải mái hơn rất nhiều, trong số này, có nhiều người là bạn thường ngày hay tụ tập ăn chơi của Nam Dạ Tước, "Tước thiếu gia, khẩu vị dạo này cũng kiệm hơn không ít à nha, lần trước người anh dẫn theo hình như cũng là cô gái này thì phải."

Nam Dạ Tước vươn tay ôm Dung Ân vào trước ngực, một ngón tay chỉ vào người đàn ông ban nãy vừa mới hỏi chuyện, "Cậu thì biết cái gì? Tôi chơi đùa phụ nữ, đập vào tầm mắt phải là dáng người....." Khóe môi anh cong lên, ánh mắt sau khi quét một lượt xung quanh, anh vỗ vỗ vào vai Dung Ân, "Đứng lên, để bọn họ nhìn cho rõ, cái gì gọi là dáng người hình chứ S."

Dung Ân không ngờ rằng anh nói chuyện không hề biết ngượng miệng như vậy, cô không thể tin được nhìn vào đôi mắt của Nam Dạ Tước, nhưng lại phát hiện ra anh không hề có ý giỡn, cô nhẹ chuyển người, tỏ ý phản kháng, "Anh uống nhiều rượu quá rồi phải không?"

Giọng nói rất nhỏ, chỉ là nói bên tai Nam Dạ Tước, những người khác không ai nghe thấy.

Người đàn ông lại cười một lần nữa, ánh mắt ngả ngớn bất ngờ đối diện với cặp mắt có chút oán giận đó của Dung Ân, "Có phải, tối qua tôi làm em không đứng lên nổi luôn rồi? Không biết phép tắc gì cả!"

Xung quanh truyền đến tiếng cười vang thành tiếng, tình huống như vậy mọi người cũng không lấy làm lạ, Dung Ân siết chặt bàn tay, Nam Dạ Tước đêm nay quả thật là quá đáng lắm rồi, "Anh còn như vậy nữa, tôi sẽ về trước."

Câu nói này rất nặng, đủ để ai nấy có mặt trong phòng bao đều nghe thấy.

Xuyên thấu qua ly thủy tinh trong suốt, Diêm Việt nhìn về phía Dung Ân, ánh mắt ẩn chứa đầy thâm ý sâu xa, những ngón tay siết chặt lại biểu lộ tâm trạng anh ta lúc này. Dung Ân né tránh ánh mắt đó đi, nhưng cuối cùng lại đối diện với Diêm Việt, đáy lòng bỗng dưng thấy đau đớn, cô vờ như chuyện quá khứ đã không còn quan trọng nữa, nhưng lại phát hiện ra mình vốn dĩ không làm được.

Nam Dạ Tước nhấp một ngụm rượu, Dung Ân không chút kiêng nể mà nhìn về hướng Diêm Việt, khiến cho ngọn lửa nóng giận trong lồng ngực anh một lần nữa sôi sục lên, cứ cho là cô không kiêng nể thật đi thì cũng không biết che đậy đi chứ, rượu trong miệng còn chưa nuốt xuống, người đàn ông đã cúi đầu chiếm lĩnh bờ môi Dung Ân, đem rượu trong miệng lấp đầy miệng cô, Dung Ân vẫn chưa kịp chuẩn bị gì, ngay lập tức bị nghẹt thở đến mặt đỏ tai ù, lưng không thẳng lên được.

Bàn tay Nam Dạ Tước đặt sau lưng cô, vỗ nhẹ vài cái. Âm thanh nổi dậy xung quang lại càng dữ dội hơn, "Woa, mớm nước cho đấy.....Tước thiếu gia, bình thường anh dùng sữa để nuôi cô ấy phải không?"

Diêm Việt lạnh nhạt quan sát tất thảy, anh ta uống một ly rồi lại một ly rượu, đối với Dung Ân, anh đã không còn biết rõ mối hận sâu đậm đó còn lại được bao nhiêu? Chỉ biết rõ một điều, cô là người mà anh không thể nào động lòng nhất.......

Xung quanh bắt đầu trở nên náo nhiệt, từng tốp người tụm năm tụm ba nâng ly, có người dưới ánh đèn màu chập chờn hỗn loạn đã bắt đầu bày ra những màn phô bày tình cảm. Nam Dạ Tước hình như cũng rất hưởng thụ bầu không khí như thế này, anh ghé sát vào tai Dung Ân, thanh âm vấn vít bên vành tai cô khẽ khàng, "Ngoan...." Dung Ân vẫn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã dùng sức đẩy người cô ra phía sau ngã vào ghế sô pha chất liệu cực tốt, anh quăng ly rượu trong tay, bàn tay theo đuôi áo lông của cô từ từ tiến vào, Dung Ân hết sức sợ hãi, nhưng nhìn nơi cách đó không xa, cảnh tượng tương tự như vậy cũng được diễn ra.

Duy chỉ có Diêm Việt, yên tĩnh ngồi một góc, đôi mắt màu trà hình như lại càng cô đơn hơn, anh đang nhìn Dung Ân, rất yên tĩnh, rất yên tĩnh.

Trong lòng chua xót không chịu được,những giọt nước mắt phải gắng gượng hết sức để không tuôn trào ra lại phải đột ngột nén ngược nó trở lại. Dung Ân không phân biệt được rõ,  cô đau lòng là vì những hành vi này của Nam Dạ Tước, hay là vì thái độ thờ ơ của Diêm Việt.

Nam Dạ Tước lật lại một góc áo của cô, cứ như vậy vén lên, Dung Ân cảm giác từ bụng truyền lên cảm giác lành lạnh, cô vội vàng phát ra một tiếng kinh hãi, giơ khủy tay lên ra sức đẩy Nam Dạ Tước ra. Người đàn ông không nghĩ là cô có thể dùng lực mạnh như thế, ngay lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ.

Những tiếng cười ám muội cũng dần trầm lắng xuống, mấy người ngày thường hay thích trêu đùa cũng thu lại vẻ tếu táo, mạnh ai nấy tự mình ôm lấy người bạn gái của mình đứng lặng thinh không dám động đậy, bọn họ ai cũng dự đoán, Dung Ân đã nhổ râu hùm mất rồi.

Hai tay nắm lại vạt áo của mình, lúc này đây, Dung Ân mới cảm thấy có chút sợ hãi.

Nam Dạ Tước co một chân lại quỳ trên ghế sô pha, mái tóc ngắn màu rượu đỏ có vẻ âm trầm mà khó đoán, anh đột nhiên một tay quét sạch những bình rượu trên bàn, ngón tay chỉ vào Dung Ân, "Mẹ khiếp, chơi không được ra đây chơi cái X gì!"

Xung quanh tức thì im phăng phắc, ngay cả hệ thống sưởi ấm dường như cũng mất tác dụng, không khí lạnh đến thấu xương thấu tủy, ai nấy cũng đều không rét mà run.

Dung Ân nắm chặt cổ áo, chật vật bò dậy, đầu tóc rối bời, sắc mặt trắng bệch, muốn đứng dậy, lúc này mới phát hiện chân Nam Dạ Tước đặt giữa hai chân cô, cô ngẩng đầu, mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng lại quật cường mà lên tiếng, "Tôi không muốn đến nơi như thế này, nếu anh đã không vui, tôi đi." 

"Muốn đi?" Nam Dạ Tước một tay chặn lại bả vai Dung Ân, đẩy cô trở lại ghế, tiện tay cầm lấy một ly đầy rượu lên, sau khi nghiêng ly, chất lỏng theo cổ áo lông của Dung Ân chảy vào trong, "Cô cho rằng cô còn giống như cô của trước kia sao? Đã vào tay của tôi, còn giả bộ thanh cao gì chứ? Dung Ân, tôi còn muốn thương yêu cô thì có thể chiều chuộng cô lên đến trời, tôi đã không còn hứng thú, thì cô chính là một người đã bán thân, so với những người con gái đó có gì khác chứ?" Ngón tay trỏ thon dài đẹp mắt của người đàn ông chỉ về phía những người phụ nữ tiếp rượu, "Cũng chẳng qua, chỉ là vấn đề giá cả cao thấp mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro