Chap 59: Tước thiếu gia gặp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 59: Tước thiếu gia gặp nạn

Edit & Beta: Winnie

******************************

Ánh mắt Từ Khiêm mờ ám nhìn hai người, bôi thuốc vào vết thương của anh, "Tới lúc đó đừng có làm thêm cái lỗ như vậy nữa."

"Cô ấy dám!" Nam Dạ Tước cau chặt mi tâm, vết thương lại bắt đầu đau nhức lên.

"Được rồi," Từ Khiêm đứng thẳng dậy, sau khi thu dọn dụng cụ, anh dặn dò Dung Ân, "Thuốc nước này nọ các thứ tôi đều để lại đây, cách một tiếng rửa thì vết thương cho anh ấy."

Tiễn Từ Khiêm xuống lầu, khi quay lên, nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, Dung Ân vội vàng mở cửa, "Không phải anh không được đụng nước sao?"

Nam Dạ Tước cởi sạch sẽ, trán vẫn đang cuốn băng, "Vậy cô định tắm cho tôi?"

Dung Ân kéo cửa phòng tắm, quay lưng lại, không yên tâm nên ráng nhiều chuyện thêm một câu, "Cẩn thận vết thương."

Không lâu sau, bên trong lấy lại vẻ yên tĩnh, Nam Dạ Tước mặc áo choàng tắm bước ra, nước trên đầu theo trán không ngừng rơi xuống, anh đi đến cạnh giường, lấy một chiếc khăn ném lên người Dung Ân, sau đó cơ thể thư thái nằm ở mép giường, gối đầu trên đùi Dung Ân, "Lau cho tôi."

Anh mở mắt, màu đỏ của máu thấm ra ngoài băng gạc, Dung Ân vội vàng nhận lấy khăn để lau nước trên tóc anh, lau qua lau lại mấy cái, "Được rồi."

Nam Dạ Tước đầu gối trên đùi cô, biểu cảm dễ chịu thoải mái, "Lúc chúng ta không cãi nhau, có giống vợ chồng không?"

Động tác tay Dung Ân khựng lại, hai mắt thất thần.

Nam Dạ Tước thấy bộ dạng cô giống như là tâm hồn đang treo ngược cành cây vậy, bàn tay anh bao trọn lấy tay cô, "Tôi buồn ngủ rồi."

"Vậy ngủ đi."

"Tôi muốn ngủ trên đùi cô." Hai mắt gười đàn ông khép hờ, vết thương này là do Dung Ân gây nên, yêu cầu của anh được đề ra cũng là lẽ đương nhiên.

Điều chỉnh lại tư thế, Dung Ân nhìn vào điện thoại, dù sao thì tiếp theo sau đó cũng đừng hòng ngủ được. Nam Dạ Tước tuy rằng đang rất đau, nhưng vì trước đó đã uống thuốc nên nhanh chóng ngủ rất say. Tắt đèn lớn đi, chỉ để lại chiếc đèn áp tường màu vàng, trong gian phòng phút chốc liền trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Dung Ân tựa lưng vào đầu giường, qua một hồi lâu sau, chân cũng bắt đầu cảm thấy tê mỏi, cô vẫn không động đậy, để anh có thể ngủ một giấc thật ngon.

Ngón tay cô chạm vào mặt nhẫn, sau một hồi xoay mấy vòng, Dung Ân vẫn là quyết định tháo nó ra, để vào trong tủ đầu giường.

Ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu xuất hiện những khoảng trắng sáng, không có những vệt nắng chói lóa ở phía đông, không gian vẫn chìm trong sự yên bình, im ắng.

Nằm trên đùi, Nam Dạ Tước hình như hơi cựa quậy, tiếp sau đó là những tiếng rên đứt quãng phát ra từ trong cổ họng, bộ dạng rất khó chịu. Dung Ân thấy mặt anh toát đầy mồ hôi, đưa tay sờ trán, mới phát hiện anh đang sốt rất cao. Cô vội vàng lấy thuốc Từ Khiêm để lại, lấy viên thuốc màu trắng đưa vào miệng anh, một tay kia đưa cốc nước lại, "Uống thuốc đi anh."

 Người đàn ông tuy rằng đang ngủ miên man, nhưng lại rất nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc.

Dung Ân cẩn thận cởi băng gạc trên đầu anh, cũng may vết thương sâu lắm, nếu được xử lý cẩn thận có lẽ sẽ không có vấn đề gì to tát. Cô dùng bông thấm vào đó một ít thuốc nước, sau đó động tác dịu dàng xoa thuốc lên trán Nam Dạ Tước.

"Sụt....." Mặc dù như vậy, người đàn ông cũng nhăn nhó.

Dung Ân thấy nơi vết thương đang sưng tấy, cô cúi đầu, thổi mấy cái vào nơi đó, "Phù, phù.....". Hy vọng có thể giảm nhẹ một chút đau đớn khổ sở cho người đàn ông. Hơi mát lành lạnh thấm vào da thịt, cảm giác đau cũng tản đi nhiều, Nam Dạ Tước khẽ động đậy mắt, liền trông thấy Dung Ân đang nghiêng người rất chăm chú thổi vào chỗ đau cho anh, dáng vẻ rất chăm chú mà cũng rất quyến rũ. Anh kín đáo nhắm mắt lại, khóe miệng gợi cảm, bỗng nhiên cong lên.

Sau khi làm sạch vết thương, Dung Ân thấy anh hình như đã ngủ say, liền tựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngủ không được bao lâu, Nam Dạ Tước đã tỉnh dậy, anh nhích người một chút, Dung Ân liến tỉnh giấc ngay lập tức, "Sao vậy, có phải là sốt nữa rồi không?"

Anh chớp mắt, ý cười đầy trên mặt, "Nhìn không ra em quan tâm tôi đến thế."

Không biết nghiêm túc hay đang chế nhạo, hai tay Dung Ân day day thái dương, sự mệt mỏi viết rõ ràng trên mặt, "Thấy người ta bệnh tôi không chịu được."

Nam Dạ Tước ngồi dậy, cảm giác như đầu óc quay cuồng, anh ngồi bên mép giường một chút, cho đến khi đầu óc không còn choáng ván nữa, lúc này mới đứng dậy.

"Anh còn muốn đến công ty?"

"Ừm, hôm nay có một buổi hội nghị quan trọng phải chủ trì." Bỏ qua việc ăn chơi phù phiếm, người đàn ông này về mặt công việc, cũng bán mạng mà làm. 

Bên trong thang máy của Nghiêm Tước, Nam Dạ Tước ôm lấy hai vai, lưng tựa vào tường, Dung Ân đứng gần đó, thấy anh cúi đầu xuống, thần sắc mệt mỏi, "Anh thật sự không sao chứ?"

Quai hàm người đàn ông khẽ giương cao, khóe miệng để lộ một nụ cười, "Em hôm nay thật không bình thường, có phải là đã bắt đầu động tình với tôi rồi phải không?"

Người đàn ông này, quả nhiên không thể đối xử với anh ta tốt một chút được, Dung Ân đứng trước cửa thang máy, cửa vừa mở ra, một mạch đi ra ngoài cũng không thèm ngoái đầu lại nhìn.

Phía sau lưng, Nam Dạ Tước ý cười càng đậm, nhấn nút thang máy sau đó trực tiếp lên tầng cao nhất.

Dung Ân vừa bước vào phòng thiết kế, Lý Hủy gấp gáp bắt ngay lấy tay cô, kéo cô đến chỗ ngồi, "Tin tốt, tin tốt...."

"Sao vậy?"

"Nửa tháng nữacó một chuyến du lịch cho nhân viên, quá tuyệt, cuối cùng cũng đã đợi được đến ngày này."

"Du lịch?" Dung Ân thấy người trong phòng cũng tụ tập lại, bộ dạng ai nấy hứng khởi, "Đi đâu?"

"Vân Nam đó!" Lý Hủy như đang lơ lửng trên mây, hai tay chống cằm, "Mình phải giảm cân, phải giảm cân rồi...."

"Giảm cân làm gì?"

"Trời, nói không chừng có duyên gặp được triệu phú ấy..."

Dung Ân không nhịn được cười, cô sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, "Công ty nhiều người như vậy, nếu mà đi hết thì không loạn rồi à?"

"Không có đâu, công ty bao năm nay đều có truyền thống tổ chức đi chơi thế này, hơn nữa, lần này tổng giám đốc cũng muốn đi cùng nữa...."

"Phải không?" Dung Ân lơ đãng, không hề tỏ ra chút hứng thú nào.

Trên tầng cao nhất, trước phòng làm việc của tổng giám đốc.

Hạ Phi Vũ gõ cửa, khi vào trong, Nam Dạ Tước vẫn đang vùi đầu ký duyệt văn bản, cô ta tiến lên, đưa tài liệu trong tay đến trước mặt anh, ánh mắt vô tình rơi xuống trán anh, "Tước, đầu anh bị sao vậy?"

Ngón tay người đàn ông khẽ vuốt vuốt vết thương, "Không sao, không cẩn thận đụng phải."

Hạ Phi Vũ cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng nói gì thêm nữa.

"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Nam Dạ Tước vẫn tiếp tục công việc trong tay, cũng không ngẩng đầu lên.

Người phụ nữ đột nhiên có chút uất ức, rất lâu không nghe thấy cô trả lời, Nam Dạ Tước lại ngẩng đầu, thấy cô đang ngơ ngẩn nhìn về phía mình, liền lấy ngón tay xoay xoay cây viết vàng trong tay,  "Hôm nay, em có thể không cần đi làm."

"Em không thích để công việc hôm nay sang ngày mai," Hạ Phi Vũ đem tài liệu trên bàn đẩy đến trước mặt Nam Dạ Tước, "Tổng giám đốc ký đi , em còn phải bận việc khác."

Đêm qua, đến bước cuối cùng, Nam Dạ Tước vẫn là ngừng lại, Hạ Phi Vũ trong lòng dấy lên cảm giác xót xa, rốt cuộc là cô không đủ quyến rũ, hay là, Nam Dạ Tước với cô đã mất hết hứng thú?

"Để đấy đi, tôi sẽ bảo thư ký Đan gửi lại sau." Nam Dạ Tước tiếp tục vùi đầu vào công việc. Hai tay Hạ Phi Vũ buông thõng bên người không khỏi nắm chặt lại, đôi mắt ngân ngấn một tầng nước, cô ta cắn môi, miễn cưỡng chính mình đi ra khỏi phòng làm việc.

Lúc đó rời đi, là để về Ngự Cảnh Uyển, về bên cạnh Dung Ân chứ gì?

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, hơn nữa mọi người ai nấy cũng đều thảo luận về chuyến du lịch đến Vân Nam, sớm đã không còn tâm trạng gì cho công việc.

Trên đường về Dung Ân mua một ít thức ăn, từ ngày ở Ngự Cảnh Uyển đến nay, cô chỉ toàn ăn mì gói, nếu không thì là thức ăn nhanh để ứng phó, ngày hôm nay, muốn chiều lòng dạ dày của bản thân một lần.

Mở cửa, đổi giầy, vừa đi vào phòng khách, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho một phen hú vía.

Cô thả túi đồ trong tay xuống sau đó vội vàng chạy về phía trước, Nam Dạ Tước đang nằm trên ghế sô pha, không hiểu vì lý do gì, đột nhiên lăn mình xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mắt tái nhợt.

"Anh sao vậy, không sao chứ?" Dung Ân vội vàng đỡ anh dậy, anh khó chịu mở mắt, "Tại sao tôi lại ngủ dưới đất?"

Dung Ân giận dỗi đỡ được anh lên ghế, "Tự mình hỏi anh ấy, chẳng lẽ là tôi đá anh xuống?"

Nam Dạ Tước thuận thế tựa đầu trên vai Dung Ân, "Đêm qua tôi chẳng phải là bị em đá xuống giường sao?"

Người đàn ông này, khi không cũng khiến người khác á khẩu không trả lời được, Dung Ân khẽ đẩy anh, "Thế này không được, chúng ta nên đến bệnh viện thì hơn?"

"Em nói tôi không được?" Người đàn ông cố ý vặn vẹo ý tứ câu nói của cô, bàn tay nóng bỏng của anh khóa trụ phía sau thắt lưng cô, "Người ta nói, phụ nữ khi bị sốt, trong cơ thể đặc biệt thoải mái, không biết đàn ông có giống vậy không nhỉ? có muốn lĩnh hội một chút không?"

Dung Ân nhận thấy tinh thần người đàn ông cũng còn khá tốt, liền đẩy anh ra một cái sau đó đứng dậy. Nam Dạ Tước thuận thế ngã người về phía sau, đầu óc choáng váng không ngồi dậy nổi.

Dung Ân đem đồ ăn vào bếp bắt đầu chế biến, không lâu sau, mùi vị thức ăn từ trong đó bay ra. Nam Dạ Tước nằm trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo, khi Dung Ân đi ra, anh vẫn đang ngủ mơ màng.

Cô khom lưng, đẩy nhẹ anh, "Anh đã ăn gì chưa?"

Anh bất mãn trở mình, mắt mở he hé, "Có gì ngon?"

Đã đến lúc này rồi, cũng còn kén cá chọn canh, "Tôi có xào vài món thôi." Dung Ân cởi tạp dề, để bừa lên bàn ăn, đợi khi món ăn bày hết lên bàn, người đàn ông đã tự giác ngồi xuống.

Một bát canh xương hầm, một đĩa thịt lợn xào sợi với vi cá, một đĩa rau cải xào.

Nam Dạ Tước vốn dĩ đang đói muốn xỉu, cũng không bắt bẻ gì thêm, khi ăn được phân nửa, nhớ tới điều gì liền mở lời, "Phải rồi, chiều nay bên bệnh viện có gọi điện đến, nói rằng mẹ em có chuyển biến tốt, trải khoảng thời gian vừa rồi điều trị phục hồi, bây giờ có thể nói chuyện rồi."

Nghe đến đây, nét mặt Dung Ân đã tươi cười rạng rỡ, thức ăn cũng trở nên ngon miệng hơn, "Buổi chiều viện trưởng có gọi điện tới, sau khi tan làm tôi cũng có qua thăm, bác sĩ nói, mẹ tôi có hy vọng đứng dậy được."

Qua bàn ăn, nhìn nét mặt vui vẻ rạng ngời của người đối diện, Nam Dạ Tước có thể cảm nhận được, chỉ khi cô ấy nói đến mẹ của mình, mới biểu hiện ra như thế này, "Em yên tâm đi, bác sĩ, y tá  ở đó, đều là những người chuyên nghiệp."

Dung Ân gật đầu, gắp một miếng xương sườn đặt vào bát Nam Dạ Tước.

Người đàn ông ngừng ăn, ngẩng đầu cười trêu nghẹo, "Làm gì vậy, cái này được xem là đang tán tỉnh à?"

Cô cúi đầu ăn vài miếng cơm, trong ánh nhìn cuối cùng vẫn còn trông thấy Nam Dạ Tước đang ném ánh nhìn về mình, Dung Ân dùng đũa gẩy gẩy vài cái trong bát, đổi đề tài, "Người trong công ty nói, nửa tháng nữa có chuyến du lịch cho nhân viên?"

"Ừm."

"Tôi không muốn đi." Dung Ân buông đũa, một tay chống cằm, trong lòng sớm đã có dự tính sẵn, "Kỳ nghĩ dài ngày như vậy, tôi muốn đến bệnh viện với mẹ...."

"Không được!" Bất ngờ, người đàn ông mở miệng phản đối.

"Tại sao?" Dung Ân vẻ mặt hoài nghi, "Tôi bỏ không được sao? Tiết kiệm tiền cho công ty."

"Ai cũng không được phép vắng mặt, nếu không, không tính công, em muốn bị đuổi việc phải không?"

"Nhưng...." Đó không phải là việc anh ta nói một câu là được.

"Bệnh viện bên đó, có những người có chuyên môn hơn em nhiều ở đó." Nam Dạ Tước buông đũa, đứng dậy, vốn dĩ những chuyện này của công ty anh trước giờ không can thiệp vào, nhân cơ hội lần này, anh muốn dẫn cô ra ngoài, nhưng lại không ngờ rằng, cô lại không nhận lấy tấm chân tình này như vậy. (T.T không nói ai biết mà nhận?!)

Mấy ngày tiếp theo sau đó, bình yên vô sự. Lý Hủy liên tục lôi kéo Dung Ân ra ngoài mua sắm, chuẩn bị cho chuyến du lịch lần này biết bao nhiêu là đồ đạt.

Bệnh viện.

Ngày hôm nay thời tiết đã bắt đầu trở nên ấm áp hơn nhiều, Dung Ân đẩy xe đi đến bãi cỏ, hoa súng trong hồ nước nở ra rực rỡ đẹp mắt, người qua kẻ lại,đều là bệnh nhân đang đi dạo, thụ hưởng ánh nắng chan hòa.

"Mẹ," Động tác tay Dung Ân dừng lại, ngồi quỳ một chân xuống trước mẹ Dung, "Công ty con tổ chức đi du lịch, nhưng con không muốn đi."

"Vì....sao?" Mẹ Dung tuy rằng đã có thể nói chuyện, nhưng phát âm vẫn chưa được rõ ràng.

"Con muốn ở đây cùng mẹ." Dung Ân nhẹ gối đầu lên đùi mẹ, tay mẹ Dung có gắng động đậy chút, muốn xoa đầu con gái một chút, nhưng một chút sức lực cũng không dùng được, bà đau lòng chớp chớp mắt, "Mẹ.....mẹ ở đây....rất tốt, có người chăm sóc....Con, con đi....."

Dung Ân đã lớn là vậy nhưng chưa từng đi xa, cô cũng nên giống như bạn bè đồng trang lứa khác, có một cuộc sống riêng của cô,  "Không cần....ở đây với mẹ, y tá nói...mẹ sẽ dần...khỏe lại thôi."

"Dạ." Dung Ân ngẩng đầu, nắm lấy tay mẹ trong lòng bàn tay mình, "Mọi chuyện rồi sẽ tốt cả thôi."

Mẹ Dung tựa người vào xe lăn, vẻ mặt hiền hòa, rất nhiều sự việc đã nhìn thoáng hơn một chút, cũng không còn than trời trách người, chỉ cần Dung Ân sống tốt, đối với bà mà nói, đó đã là niềm hạnh phúc lớn lao nhất.

"Mẹ, lần này bọn con đi Vân Nam." Dung Ân đứng dậy, đẩy xe lăn đi về phía trước, giọng nói cô vui vẻ, ngay cả bước chân cũng bắt đầu trở nên nhẹ nhõm, thoăn thoắt  hơn, "Đợi con về rồi, con sẽ kể cho mẹ nghe, ở ngoài đó thế nào....."

Dọc đường đi, Dung Ân ở trước mặt mẹ, luôn nói rất nhiều, mẹ Dung an tâm mỉm cười, thi thoảng mấp máy môi nói vài lời, những thời khắc như vậy, luôn hạnh phúc mà rất ngắn ngủi.

Trên đường đến Vân Nam, không khí náo nhiệt vô cùng. Lý Hủy khoác tay Dung Ân cười cười nói nói. Vừa xuống máy bay, đã nắm tay cô lại xùng xoay mấy vòng ngay tại sân bay, "Hey, Vân Nam, ta tới rồi!"

"Hủy," Dung Ân cười, vội kéo cô ngăn lại, "Còn quay nữa, tớ chóng hết cả mặt rồi này."

Toàn bộ hành trình chuyến đi, hướng dẫn viên du lịch đều đã sắp xếp từ trước, đầu tiên đoàn người đi đến khách sạn và cất hành lý. Lý Hủy vừa vào phòng, đã nhảy lên chiếc giường rộng lớn, "A, thật thoải mái quá đi."

Dung Ân nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Lý Hủy nghiêng người, một tay chống đầu, cười nham nhở nói, "Ân Ân...."

"Sao vậy?"

"Sao cậu không đi mà ở phòng tổng thống với tổng giàm đốc, đến đây chen chúc ở phòng con con này với mình làm gì?"

"Tớ thấy, có người ngứa ngáy rồi...." Dung Ân làm tư thế vén tay áo.

"Được rồi, được rồi...." Lý Hủy trời sinh rất sợ nhột, thấy cô giở chiêu này ra, liền vội vã cầu xin tha thứ.

Điện thoại ở đầu giường bất chợt vang lên, Dung Ân cầm lên nhìn, thấy là Nam Dạ Tước, cô biết mục đích anh gọi điện tới, không những không nhận cuộc gọi, còn trực tiếp ấn nút từ chối.

Bên trong phòng tổng thống, thân hình thon dài của người đàn ông tựa nghiêng bên cửa sổ, bộ trang phục thoải mái màu trắng gạo phù hợp với vóc người tráng kiện, rất chuẩn. Miệng đang nhấm nháp rượu đỏ hơi cong lên, khi nhìn thấy cuộc gọi bị cắt ngang, mái tóc màu đỏ rượu càng lộ ra vẻ độc đoán.

Ngón tay nhấn nhấn một hồi, một tin nhắn đã được gửi đi, "Đêm nay, sang đây."

Chưa đầy mười giây sau, đối phương đã trả lời, Nam Dạ Tước ngấm ngầm hài lòng, nhưng không ngờ, một tin nhắn cụt lủn chữ "Không" như hất gáo nước lạnh vào mặt anh. Lá gan mỗi ngày một lớn, tưởng rằng bây giờ có nhiều người thì anh không dám làm gì cô sao.

Tức giận ném điện thoại lên giường, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, khóe mắt Nam Dạ Tước lộ ra vẻ tinh ranh, xoay người, mở cửa đi ra ngoài. 

Bên kia, Lý Hủy nhìn Dung Ân bận rộn tới bận rộn lui, "Ân Ân, cậu không làm mẹ hiền dâu thảo thật sự là uổng phí quá đó, nghỉ ngơi một chút trước đã đi."

Dung Ân lấy quần áo trong vali ra, treo từng cái vào tủ, đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Lý Hủy xông xáo đứng dậy, "Tớ đi mở cửa!"

Cô chân trần chạy ra, cửa vừa mở, thì thấy Nam Dạ Tước đứng chắn ở cửa, Lý Hủy ngay tức khắc mở to hai mắt đứng ngây ra.

"Ai vậy?"

Lý Hủy mồm chữ O, cũng quên luôn chuyện chào hỏi, chạy thẳng vào trong phòng, "Ân Ân, là...."

Dung Ân quay đầu lại, thì thấy Nam Dạ Tước đi theo sau Lý Hủy, cô bất ngờ, tay đang treo quần áo còn đang lơ lửng giữa không trung, người đàn ông nghênh ngang đi vào, cuối cùng, còn hướng đến vách tường, đứng tựa vào, "Ở có quen không?"

Lý Hủy tính tình vốn thoải mái, ở đây cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, "Ân Ân, tớ....tớ đói chết được, tớ ra ngoài xem có gì ăn không."

Dung Ân vội vàng đóng cửa lại, "Tớ đi cùng cậu."

Nửa người Lý Hủy đã ra khỏi phòng, còn có lòng tốt đóng cửa lại giùm, "Không cần đâu....Bye bye..." Nửa câu sau, rơi rớt lại sau cánh cửa dày cộm.

Nam Dạ Tước hai tay khoanh trước ngực, "Ân Ân, em trốn cái gì?"

Dung Ân kéo rèm cửa phía sau lại, gian phòng ngay lập tức trở nên tối đi, cô sợ tai vách mạch rừng, liền thấp giọng nói, "Lúc chúng ta ở nhà đã nói rõ rồi, anh là cấp trên, tôi là cấp dưới, anh như thế này, là muốn tất cả mọi người đến đây đều biết quan hệ giữa hai chúng ta phải không?"

Nam Dạ Tước tiến đến, ép Dung Ân sát người vào tường, "Biết thì sao?"

Đối với anh mà nói, chẳng qua cũng chỉ là thêm một dòng thông tin trăng hoa của anh trên tin tức mà thôi, giọng điệu Dung Ân tức tối, "Tôi không muốn!"

Ở trước mặt anh, tâm trạng lúc đầu đã không thể tập để diễn được rồi, bây giờ càng ngày càng lộ ra vẻ thành thật hơn.

Nam Dạ Tước cười, cơ thể nghiêng một cái, thì ngồi ngay xuống mép giường. Bàn tay anh khống chế cổ tay Dung Ân, một thoáng đã kéo cô sát về phía mình, hai chân cố định người cô sau đó xoay người đem Dung Ân nằm dưới thân anh.

"Anh làm cái gì?" Khuôn mặt Dung Ân đỏ bừng, tư thế này....Lý Hủy có thể vào bất cứ lúc nào.

"Xấu hổ cái gì," Nam Dạ Tước buồn cười, khóe miệng cong lên, "Tôi không hoạt động cơ thể gì khác, chỉ muốn hôn em." Nói xong, cũng không đợi phản ứng của cô, gương mặt tuấn tú áp sát lại. Dung Ân xoay đầu né tránh, vẫn cứ bị anh cắn vào khóe miệng, sau một hồi kẻ rượt người chạy, vẫn là anh thắng thế, đầu lưỡi đã chiếm trọn khoang miệng cô.

"Cốc cốc.....Ân Ân, đến giờ ăn tối rồi, mọi người đều đang chờ chúng ta đó!"

Cơ thể Dung Ân bị đè ở phía dưới lập tức trở nên cứng nhắc, hai tay đẩy người đàn ông trên người.

"Đêm nay sang phòng tôi." Nam Dạ Tước thở nhẹ, không bỏ qua cơ hội uy hiếp cô.

"Ân Ân? Quản lý Hạ bảo mình đến gọi cậu..." Nếu không vì Hạ Phi Vũ, Lý Hủy cũng không muốn đến làm kỳ đà cản mũi, lại không thể nói rõ, chỉ có thể dày mặt ra đến gõ cửa.

"Buông ra...."

"Nói, tối nay sang....."

Dung Ân mỗi lúc một khẩn trương, cô cắn vào lưỡi Nam Dạ Tước.

Người đàn ông vội vã lui ra, tay lau lau khóe miệng, một ít máu rỉ ra bên khóe môi, Dung Ân vội vã chỉnh lại trang phục, "Ừ, ngay, tớ tới ngay đây." Cô lách qua người Nam Dạ Tước, chạy vội đến mở cửa, khi cửa mở ra, Lý Hủy đang áy náy đứng ở cửa, đưa đầu nhìn vào trong thăm dò, "Tớ, tớ không cố ý."

"Cậu nghĩ lung tung gì đó!" Dung Ân co ngón trỏ lên gõ nhẹ đầu của cô nàng.

Khi Lý Hủy ngẩng đầu lên lần nữa, Nam Dạ Tước đã đứng sau Dung Ân, "Đi ăn tối hết đi." Nói xong, liền đi ra khỏi phòng trước.

"Đi thôi," Dung Ân đẩy đẩy cô gái bên cạnh, "Đứng như trời trồng ở đây làm gì vậy?"

"Chậc chậc." Lý Hủy đưa đầu ngó vào trong phòng, sau khi thu hồi tầm mắt, ánh mắt dán chặt vào khóe miệng Dung Ân, không phanh phui gì, chỉ cười một cách hết sức ám muội.

Nơi dùng bữa là tầng ba của khách sạn, món ta món Tây, phong phú đa dạng, bày ra đầy mắt, muốn bao nhiêu cũng có, đãi ngộ như vậy, khiến Lý Hủy luôn miệng khen ông chủ hào phóng, thậm chí đến khi đã ăn no căng, vẫn còn đắc ý không thôi.

Sau khi ăn cơm tối, hai người cùng nhau về phòng, cũng hiếm khi Nam Dạ Tước không đến lằng nhằng, lúc này Dung Ân mới ngủ được một giấc thật ngon.

Ở tỉnh Vân Nam, sơn thủy hữu tình, ngẩng đầu lên là có thể ngắm trọn bầu trời trong xanh thăm thẳm, dường như, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy thông thuận hơn rất nhiều.

Ngay từ sáng sớm, hướng dẫn viên đã dẫn cả đoàn đi thăm quan một ngọn núi cao nhất, Dung Ân đứng ở chân núi, một tay che trán nhìn hướng lên trên.

"Oa, cao dữ vậy!" Lý Hủy không khỏi tặc lưỡi, hai chân cũng đã bắt đầu nhũn ra.

Hàng vạn phiến đá cấu thành một đường núi kéo dài, đường rất hẹp, nhìn ở góc độ nào, cũng là một hạng mục dành cho người có thể lực và tính mạo hiểm.

Rât nhiều đồng nghiệp nam nhịn không được đã bắt đầu đi lên, đồng nghiệp nữ tự nhiên cũng không muốn tỏ ra yếu thế. Dung Ân vịn vào một cột đá dưới chân núi, còn chưa bắt đầu, đầu óc đã choáng váng.

"Ân Ân, chúng ta đi thôi!"

"Hủy," sắc mặt cô tái nhợt, xung quanh bốn phía đều là núi, hơi thở cô bị đè nén, thiếu chút nữa là không hít thở nổi,  "Hình như tớ sợ độ cao."

"Hả, không phải chứ?" Lý Hủy nhận thấy sắc mặt cô khó coi, "Vậy chúng ta ở lại đây đi."

Những đồng nghiệp khác đã bắt đầu lên núi, Nam Dạ Tước không biết xuất hiện sau lưng hai người tự bao giờ, anh đi đến bên cạnh Dung Ân, hướng về phía Lý Hủy nói, "Để tôi chăm sóc cô ấy."

Cô cũng không muốn kéo theo Lý Hủy kiểu này, dù sao cũng hiếm có cơ hội ra ngoài một lần, "Hủy, tớ không sao, cậu đi đi."

"Vậy được, chiều gặp lại cậu nhé."

Dung Ân gật đầu, ngồi lên một bậc thềm đá, nhưng Nam Dạ Tước lại khom lưng kéo tay cô.

"Làm gì vậy?" Đầu cô vẫn đang choáng váng.

"Chẳng lẽ em định ngồi đây cả ngày sao?" Dưới chân núi, có một bãi biển rất lớn, Nam Dạ Tước thuê một chiếc ca nô, người đứng ở trên đang chuẩn bị, không quên dặn dò, "Nhìn thấy hai ngọn núi kia không? Tới đó rồi vòng lại, tuyệt đối không được vượt qua đấy, nếu không tôi cũng không thể đảm bảo sự an toàn cho hai người đâu."

Dung Ân ngoan ngoãn ngồi vào trong, trên người mặc áo cứu sinh màu cam, Nam Dạ Tước tự mình lái ca nô, lao vào biển cả.

Gió biển mạnh mẽ táp vào mặt, khiến khuôn mặt đỏ lên, tóc cũng bay tứ tung, nước cũng bắn lên tung tóe, tuy rằng rất lạnh, nhưng vô cùng thoái mái.

Trong lòng Dung Ân chưa bao giờ khoan khoái đến vậy, trước giờ bị bó buộc trong cùng một nơi, chưa từng nghĩ thế giới bên ngoài lại rộng lớn đến vậy.

"Ân Ân, vui chứ?" Người đàn ông đối diện đeo một chiếc kính mát màu nâu, gió thổi mái tóc đó phấp phới vừa phóng khoáng mà rất bắt mắt, quần áo vận trên người màu trắng lại càng nổi bật, ẩn chứa sự ngạo mạn cùng bất kham.

Dung Ân mỉm cười, xung quanh khóe miệng ánh lên vẻ vui tươi rạng ngời, cô gật đầu, tâm trạng chưa bao giờ thoải mái như lúc này.

"Vui thì hét lên!" Nam Dạ Tước tăng tốc, để tăng tốc độ của ca nô, Dung Ân cảm giác thân thể tựa như đang lướt trên sóng biển vậy, trôi nổi bất định.

Hai tay cô nắm chặt thanh chắn bảo hộ, cười thành tiếng.

Tiếng cười vang vọng đi rất xa, Dung Ân ngoảnh đầu, đối diện ánh mắt Nam Dạ Tước, cô mỉm cười, không giấu được sự thích thú trong mắt.

Ca nô, đột nhiên nghiêng đi, xung quanh không biết từ khi nào nổi lên một đợt sóng lớn dữ dội, Dung Ân lỏng tay một chút, cả người liền ngã xuống sàn ca nô.

Nam Dạ Tước nhận ra mối nguy hiểm gần kề, phía sau và hai bên, rất nhiều chiếc ca nô đều đang hướng đến đây, hình thành sóng nước, làm hai người bị kẹp ở giữa, mất trọng tâm.

Dung Ân không biết đang xảy ra chuyện gì, vừa muốn đứng dậy, chợt nghe thấy tiếng quát của Nam Dạ Tước, "Nằm sấp xuống!"

Cô vội vàng nằm sấp xuống lại, cùng lúc, bên tai truyền đến những tiếng nổ đùng đùng tới tấp, thậm chí có cả đạn rơi xuống trước mắt, cô cả kinh trợn tròn mắt, cơ thể theo sự trôi nổi của ca nô mà lăn qua lăn lại.

"Chết tiệt!" Nam Dạ Tước biết rõ lần này phiền phức rồi, đối phương người đông, xem ra là theo dõi anh suốt đường đi, thừa cơ tấn công anh.

Anh khom lưng, thân thể anh cố gắng tránh né, một tay lần tìm ở thắt lưng, móc ra một khẩu súng, Dung Ân nằm ở cách đó không xa, làm gì thấy qua tình huống nào như thế này, hơn nữa đối phương tấn công quyết liệt, y như những cảnh đấu súng ở trên truyền hình vậy.

Ca nô đã bắt đầu xiêu vẹo thấy rõ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật, Dung Ân ngẩng đầu, thì thấy tay phải của Nam Dạ Tước có một mảng máu to đang không ngừng lan ra nữa, tay áo màu trắng sớm đã bị nhuộm đến nhơ nhớp, cô nóng ruột như lửa đốt, "Anh không sao chứ?"

Nam Dạ Tước tháo kính mát, hai mắt duy trì vẻ cố hữu, sắc bén như chim ưng, nghịch cảnh lúc này, không khiến anh hoảng loạn hay hoang mang chút nào, phía trước đã là hai ngọn núi đó, hình như, đã không có đường tiến, cũng không có đường thoái lui rồi.

"Để tôi giết chết hắn!"

Chiếc ca nô bên trái đã áp sát tới, Dung Ân có thể nghe rõ cuộc đối thoại của bọn chúng.

"Nam Dạ Tước, hôm nay tao sẽ cho mày làm mồi cho cá!"

Người đàn ông cười khinh bỉ, đã đến bước đường này, cũng không chịu tỏ ra yếu thế, "Hôm nay hoặc là tao chết, hoặc là, bọn mày hãy chờ xem tao giết hết bọn mày như thế nào!"

Cách đó không xa, là hai ngọn núi sừng sững chặn lấy dòng nước biển tại đây, chỉ để lại một khe hẹp rất nhỏ, một chiếc ca nô bình thường rất khó chui vào được, đã không còn đường lui, Nam Dạ Tước chỉ đành đánh cược một ván, "Ân Ân, giữ chắc."

Lúc này, Dung Ân chỉ còn có thể tin tưởng vào anh, cô vội vàng chạy lại ôm lấy một trụ sắt, toàn thân áp sát vào đó.

Những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông chảy xuống ngực, phía sau, theo sát chính là tiếng súng vang dội đòi lấy mạng người.

"Mau đuổi theo, không được để bọn chúng chạy thoát....."

Một bên hông Nam Dạ Tước áp sát trên mắt sàn, đột nhiên ngoặt trái, toàn bộ ca nô lật nghiêng, toàn thân Dung Ân xém chút nữa đã rơi xuống biển, cô mắt mở trừng trừng nhìn ca nô xuyên qua khe hẹp tưởng chừng như không thể lọt qua, mắt thấy như sắp đụng phải. Cố nén cảm giác sợ hãi, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới bật cả máu, hai tay Dung Ân khư khư bám trụ vào thanh sắt đó, hai mắt nhắm chặt.

Phía sau, truyền đến tiếng va chạm dữ dội, đường phía trước mắt tối tăm mịt mờ, Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân như bị quẳng đi, cô tuyệt vọng kêu lên, cơ thể bị hất quăng xuống mặt biển.

Uống vài ngụm nước, may mắn trên người cô có mặc áo cứu sinh.

Khi mở mắt ra, bốn phía tối tăm giơ tay ra không thấy năm ngón, nước biển lạnh lẽo dần thấm vào trong người, khiến cô sực tỉnh táo, "Nam Dạ Tước, Nam Dạ Tước....."

Xa xa nhìn lại, khe hẹp giữa hai ngọn núi nhỏ như vậy mà anh lại có thể xuyên qua, ca nô kẹt lại ở trong, đã bị làm hỏng đến không rõ hình thù.

Đây, chính là phía sau núi?

Đã lâu không có ánh mặt trời chiếu vào đây, chẳng trách người cho thuê ca nô đã dặn dò không được phép đến gần đây, Dung Ân hai tay quờ quạng xung quanh, một mình cô độc, sớm đã khiến cô sợ hãi đến toàn thân run rẩy, giọng nói cô run run, "Nam Dạ Tước...."

Lúc này, là lúc cô muốn nghe thấy giọng nói của Nam Dạ Tước hơn bất cứ khi nào hết, dù chỉ là một tiếng thôi cũng được.

Dung Ân không dám di chuyển, xung quanh yên tĩnh đến rợn người, thi thoảng, lại có tiếng côn trùng kêu lên, gay gắt mà bén nhọn, mặt nước bập bềnh, hình như có cái gì đang trôi đến.

Thứ gì đó trôi dập dềnh đến đụng phải vai Dung Ân, cô thất kinh đẩy ra, lại nghe thấy thanh âm rên rỉ lí nhí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro