Chap 60: Sưởi ấm lẫn nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 60: Sưởi ấm lẫn nhau

Edit & Beta: Winnie

**********************

"Hư....."

"Nam Dạ Tước!" sự sợ hãi của Dung Ân cuối cùng được trấn an bội phần, cô vươn tay ra, vừa vặn sờ vào nửa người trên chưa chìm hẳn của người đàn ông, cô nhẹ tiến lại gần, liền bị một cánh tay người đàn ông ôm lấy sau đó áp sát vào lòng mình, gương mặt lạnh cóng dán lên bên mặt Dung Ân.

Đến lúc này, Dung Ân mới cảm nhận được thứ cảm giác vui mừng khôn xiết đến nổi muốn phát khóc, hai tay cô vòng qua thắt lưng Nam Dạ Tước, ôm thật chặt tấm lưng anh, càng ôm càng chặt.

Bàn tay của người đàn ông đặt sau đầu cô vuốt nhè nhẹ, mặt nước xung quanh, lan tỏa mùi máu tươi khiến người ta kinh hoàng, Dung Ân buông lỏng tay, giọng nói lạc đi vì sợ hãi và run rẩy đến nổi chính mình cũng không nhận ra giọng ai, "Anh sao rồi?"

Nam Dạ Tước tỏ vẻ hời hợt, "Không sao, chỉ là trúng một viên đạn."

"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Nước biển thâm nhập vào từng thớ da thịt, len lỏi qua từng lỗ chân lông, nơi này lại là nơi u tối lạnh lẽo, Dung Ân rét cóng đến nỗi hai hàm răng run lên lập cập, nếu như bên cạnh không có anh, e rằng, cô thật sự đã tuyệt vọng mà chết.

"Thử tìm xem, có nơi tiếp giáp với bờ không." Nam Dạ Tước tỉnh táo lại, lúc này, nếu xung quanh chỉ là biển cả, vậy thì hai người bọn họ chỉ còn một con đường chết.

Dung Ân không hề có kinh nghiệm tồn tại trong môi trường dã ngoại thế này, đương nhiên là hoàn toàn nghe theo Nam Dạ Tước.

"Anh còn sức không?"

"Vết thương nhẹ, không việc gì."

"Nếu không thì anh ở lại đây, tôi đi thăm dò, nếu như gần bờ, tôi sẽ quay lại ngay lập tức." Nếu cứ như vậy, chắc chắn sẽ làm tiêu hao rất nhiều sức lực của Nam Dạ Tước, lúc này, anh chỉ nhờ áo cứu sinh mới có thể giúp anh nổi bồng bềnh trên mặt biển, người đàn ông cũng không miễn cưỡng, "Được."

Tay trái móc ra một chiếc bật lửa, bật lên, ánh lửa chập chờn nhanh chóng chiếm lấy không gian đen ngòm lạnh lẽo xung quanh, trước mắt đột nhiên có ánh sáng, đập vào trong mắt đầu tiên, chính là gương mặt đầy lo lắng của Dung Ân.

"Ân Ân, cuối cùng cũng được một lần nhìn thấy, em vì tôi mà lo lắng."

Lần này, Dung Ân không mắng anh không nghiêm túc nữa, cánh tay Nam Dạ Tước máu đã bắt đầu đông lại, chiếc áo màu trắng hoen ố những vệt máu đỏ sậm, Dung Ân cố nén sự sợ hãi trong lòng, nhận lấy bật lửa trong tay anh.

Nhìn quanh một vòng, hình như không thấy được diểm cuối là đâu, Dung Ân cầm theo bật lửa dần dần biến mất trong tầm mắt của Nam Dạ Tước, sau một hồi lâu, mới nghe được giọng nói mừng rỡ của cô truyền đến, "Chỗ này có một cái hang núi......"

Dung Ân theo lối cũ trở lại, xa xa đã nhìn thấy Nam Dạ Tước đang nổi bồng bềnh trên mặt nước, đầu đã chìm ngỉm trong nước, cô vội vàng lại gần, khẩn trương túm lấy một cánh tay anh, "Tôi đưa anh tới đó, sẽ tới đó ngay thôi."

Tắt bật lửa, không gian lại chìm ngập trong bóng tối, lại không nhìn thấy bất cứ hình thù vật thể nào như cũ, Dung Ân vì ra sức nhiều mà hơi thở khó nhọc, tay phải Nam Dạ Tước đã hoàn toàn mất cảm giác, chỉ có thể thuận theo sức nước, từng chút một dựa vào sức lực của Dung Ân mà di chuyển đến bờ.

Anh chưa từng nghĩ, sẽ có ngày này, anh phải dựa vào sức lực của một người phụ nữ.

Đi đến bờ, Dung Ân bò vào bờ trước, lại phải dùng toàn bộ sức lực kéo Nam Dạ Tước từ dưới nước lên mặt đất, rẽ những nhánh cây hai bên, dìu anh vào trong một cái hang nhỏ hẹp.

"Nơi này, làm sao có một chỗ như thế này nhỉ?"

"Có phải....cảm giác rất giống phim ảnh phải không?" Nam Dạ Tước tựa lưng vào một khối đá, mái tóc ngắn dính trên mặt, tay trái chống lên mặt đất, lúc này mới ngồi thẳng dậy một cách khó khăn.

"Vết thương của anh phải làm sao đây?"

"Ân Ân," Nam Dạ Tước đã yếu đến nỗi không thể cất giọng nói trọn vẹn một câu, "Lấy ít nhánh cây, nhóm lửa....."

"Được." Dung Ân làm theo, chọn một vài cành cây khô, vừa toan châm lửa, người đàn ông cẩn thận nhắc nhở, "Che cửa hang lại, mấy người đó nhất định sẽ đến."

Hang này vốn dĩ rất kín đáo, Dung Ân dùng hết tất cả cây bụi che kín cửa hang, sau khi xác nhận không có sơ hở, lúc này mới quay lại hang, nhóm lửa.

Không gian cũng không quá rộng, có ánh lửa, cũng nhanh chóng ấm dần lên.

Nam Dạ Tước mò mẫm thắt lưng, may mắn thay, đồ của anh vẫn chưa rớt mất.

Một chiếc dao thương hiệu Thụy Sĩ đưa đến trước mặt Dung Ân, Nam Dạ Tước vẫy tay với cô, "Ân Ân, em qua đây."

Cô đến bên cạnh anh ngồi xuống, Nam Dạ Tước cầm con dao đặt vào lòng bàn tay cô, "Giúp tôi xé áo, tôi muốn xem, tình trạng vết thương thế nào."

Dung Ân nhận lấy, trước tiên xé tay áo ra, nhưng khi đến chỗ vết thương, máu đã đông tụ dính cả áo vào, chỉ cần tác động nhỏ, cũng khiến mi tâm Nam Dạ Tước cau chặt lại.

Thấy cô không làm gì nữa, người đàn ông chọc ghẹo cô, "Sợ rồi hả?"

Dung Ân nắm chặt chiếc dao trong tay, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ, Nam Dạ Tước nhìn thấy, không muốn làm khó cô nữa, sau khi tự mình rạch một đường, gắng sức cầm áo xé ra.

Máu đỏ nóng ấm, không giống như tưởng tượng của Dung Ân sẽ bắn ra tung tóe, chỉ là chảy ra một chút, bởi vì vết thương đã ngâm trong nước quá lâu, xung quanh miệng vết thương đã sưng đỏ, trên mặt da, thậm chí đã xuất hiện một mảng thịt rửa ra trắng trắng. Nam Dạ Tước nhịn đau, hai mắt đỏ rực, trên trán đã lấm tấm đầy mồ hôi, năm ngón tay đang cầm tay áo cũng trở nên trắng bệch.

Dung Ân ngã xuống mặt đất, Nam Dạ Tước thở hổn hển lấy hơi, toàn thân vô lực tựa vào khối đá, "Cầm dao.....hơ trên lửa...."

Cô đã đoán ra chuyện tiếp theo sẽ xảy đến, tâm trạng nặng nề cầm lấy dao hơ trên ngọn lửa đến khi đỏ lên, lòng bàn tay Dung Ân nóng lên, đưa lại cho Nam Dạ Tước. Người đàn ông hơi ngẩng đầu, mồ hôi theo quai hàm chảy xuống cổ áo, anh nghiêng đầu, đôi mắt đen sáng rực nhìn thẳng vào Dung Ân, "Em làm."

Cổ tay run lên, Dung Ân khó lòng có thể làm được.

"Em bình thường.....chẳng phải bộ dạng lúc nào cũng như muốn xé tôi ra sao? Hôm nay, cho em....toại nguyện." Nam Dạ Tước cắn môi, anh có dự cảm chẳng lành, tay phải của anh tê đến mất cảm giác, nếu còn không lấy viên đạn ra, cánh tay này, cánh tay này e là không giữ được nữa.

"Nam Dạ Tước...." Dung Ân nhìn vết thương của anh, nhớ lại lần trước ở thư phòng, cô bị A Nguyên dí súng vào đầu, đến bây giờ lại bị truy sát, rất nhiều những mối nghi vấn đang dần dần sáng tỏ, "Anh, rốt cuộc là ai?"

Nam Dạ Tước cười cười, "Biết nhiều quá, đối với em không tốt đâu."

"Đằng sau anh, không chỉ đơn giản có Nghiêm Tước thôi phải không?"

Miệng Nam Dạ Tước hơi thả lỏng, "Có xem ti vi qua không? Tất cả những gì em biết, loại người đen tối nhất, nguy hiểm nhất...chính là tôi." 

"Anh, từng giết người chưa?"

Khóe môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên, dường như đang cười cô đã biết rõ còn cố hỏi, "Nếu như không có, tôi đã không sống được đến ngày hôm nay rồi."

Thấy cô cả nửa buổi trời còn chưa mở miệng, Nam Dạ Tước khẽ cười, "Sợ rồi à?"

Dung Ân nhìn thấy máu trên vết thương ở cánh tay của Nam Dạ Tước đã bắt đầu nhỏ ra, sợ thì sao chứ? Tới nước này, còn có thể sống để ra khỏi đây hay không vẫn còn là một ẩn số, "Phải làm thế nào mới có thể lấy được đồ ở trong đó ra?"

"Đầu tiên dùng mũi dao cắt sạch chỗ thịt đã bị rữa đi, rồi lấy mũi dao.....vạch miệng vết thương ra, nhớ kỹ.....Động tác không được do dự....."

Dung Ân biết rõ mình không thể, nhưng vẫn ép buộc bản thân cầm lấy dao, mũi dao vừa đụng phải vết thương, tay cô đã run lên, trên da của Nam Dạ Tước bị rạch một đường máu.

Người đàn ông giống như không có cảm giác vậy, một tay khác, nắm chặt một cành cây xù xì trong lòng bàn tay ở phía sau Dung Ân. Cô tự trấn an bản thân,  sau khi lau mồ hôi trên mặt, đem con dao hướng về phía cánh tay Nam Dạ Tước.

Lấy hết thịt rữa đi, kỳ thật so với việc lấy viên đạn ra còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.

Dung Ân kiên cường tự giữ bình tĩnh, sau một hồi cũng không mấy khiếp sợ nữa. Cánh tay Nam Dạ Tước dơ dớp máu, nhưng khuôn mặt anh từ đầu đến cuối vẫn kiên nghị, thỉnh thoảng, khi thật sự không chịu đựng được, mới ú ớ vài tiếng từ kẽ răng phát ra.

Mũi dao đâm vào da thịt, Dung Ân có cảm giác chạm phải viên đạn đó, nhưng mãi vẫn không sao lấy ra được, cô khẩn trương, khắp mặt là mồ hôi túa ra như tắm, "Sâu quá rồi, không được...."

"Đạn vẫn chưa tới xương, cầm dao....để nghiêng chút rồi đâm vào...."

Dung Ân làm theo, nhưng vẫn như cũ, chỉ có thể chạm được đến viên đạn mà không sao lấy ra được, Nam Dạ Tước đã đau đến toàn thân xụi lơ không gồng lên nổi, nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Dung Ân, anh cố gắng chịu đựng đau cất giọng, "Đừng nóng vội....em xem như là đâm vào bông thôi, sẽ không biết đau."

"Anh còn nói đùa...." Phụ nữ, dù cho mạnh mẽ đến đâu, một khi phải đối diện với đường cùng, sẽ luôn rất dễ bị tổn thương như vậy.

"Ân Ân, khi em lo lắng cho tôi, trông rất đẹp, nếu không phải....tôi thật sự không có chút sức lực nào, tôi đã muốn em....hư!" Tay trái Nam Dạ Tước nắm lấy cành cây đó đã bị bẻ gãy, đầu nhánh cây sần sùi đó không đâm vào lòng bàn tay, Dung Ân lấy viên đạn ra sau đó liền vội vàng cầm lấy đoạn tay áo vừa xé ra đó quấn sơ qua quanh cánh tay Nam Dạ Tước. Người đàn ông ngay cả chút sức lực để thở dường như cũng không còn, chỉ có khuôn ngực là đang phập phồng dựa ra sau. Khuôn mặt hai người ở rất gần nhau, thậm chí, Nam Dạ Tước chỉ cần liếc qua cũng có thể nhìn ra đôi mắt đang ngân ngấn nước của Dung Ân.

Anh vươn tay trái lên, đầu ngón tay vừa chạm được vào mắt của cô, Dung Ân đã theo bản năng né tránh.

Chỉ là, nước mắt đã nhẫn nhịn hồi lâu đột nhiên tuôn trào, Nam Dạ Tước ngơ ngẩn. Dung Ân thấy cánh tay đầy máu của anh khựng lại ở giữa không trung, cô không khỏi cầm kéo lấy tay anh lại, vùi đầu vào.

Mái tóc dài che khuất toàn bộ biểu cảm trên gương mặt, Nam Dạ Tước thì cảm thấy lòng bàn tay mình đau đớn, nước mắt mặn đắng len lỏi vào những vết thương xước sát. Dung Ân khóc đến nổi hai vai không ngừng run lên, trước giờ chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này bao giờ.

Cánh tay Nam Dạ Tước kéo vào, kéo cô lại gần sau đó ôm vào trong lòng, hai người tựa vào nhau, thanh âm nghẹn ngào của Dung Ân hòa cùng tiếng khóc nấc vang lên từ lồng ngực anh, "Nam Dạ Tước, nếu như chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây, sau này đừng cãi nhau nữa, được không?"

Người đàn ông đưa cánh tay không bị thương lên, bàn tay anh ở trên đầu cô vỗ về, "Được."

Dung Ân lau khô nước mắt, dường như nhớ ra điều gì, cô tìm kiếm trên người cả buổi,mới móc ra một chiếc điện thoại di động.

Nam Dạ Tước nhìn ra suy nghĩ của cô, nhưng cũng không nỡ phá tan hy vọng của cô. Dung Ân trong lòng vui mừng khôn xiết, nhấn mấy con số trên bàn phím muốn gọi sự trợ gúp từ bên ngoài, cô gọi nhiều lần liền, nhưng lại phát hiện ra nơi này cơ bản không hề có sóng.

Nam Dạ Tước nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình, "Đợi đến khi trời tối, Lý Hàng phát hiện chúng ta không quay về, sẽ tìm tới đây."

"Anh ấy có biết chúng ta ở đây không?"

"Tôi đã nói cho cậu ta biết trước hành tung của tôi, có điều, chúng ta phải đảm bảo chúng ta có thể cầm cự được một đêm." Nam Dạ Tước động đậy thân, ra hiệu Dung Ân cởi áo cứu sinh trên người ra, "Ném nó ra biển."

"Nhưng....." Nhỡ như rơi vào đường cùng, nếu như ngay cả áo cứu sinh cũng ném đi, bọn họ lại càng không có cơ hội sống sót rồi.

"Nếu như không ai tìm ra, chỉ dựa vào hai chúng ta, dù có áo cứu sinh cũng không thoát ra được."

Dung Ân tuy rằng không hiểu được mục đích của anh làm vậy để làm gì, nhưng tốt nhất vẫn là ra khỏi hang, ném áo cứu sinh xuống biển.

Đem những cây leo che chắn lại cửa hang, khi cô quay trở lại hang, nhìn thấy Nam Dạ Tước đang yên lặng tựa người lên phiến đá, một người đàn ông cao quý như vậy, ngay cả ăn mấy muỗng cháo trắng mà khuôn mặt cũng nhăn nhó, hôm nay, lại lâm vào hoàn cảnh như thế này.

Dung Ân nhẹ nhàng đi qua, vừa ngồi xuống, thì thấy hai mắt người đàn ông vốn đang khép chặt bỗng mở ra.

"Đừng lên tiếng!"

Bàn tay to lớn của anh áp đầu cô sát vào ngực mình, Nam Dạ Tước giọng nói sắc lạnh dặn dò.

Dung Ân trong phút chốc cảm giác từng tế bào trong người mình căng ra, cách đó không xa, một vài âm thanh rất nhỏ truyền đến, thấp thoáng trong không gian, còn có ánh đèn pin sáng lên.

Cô tựa sát trước ngực Nam Dạ Tước, bàn tay nhỏ bé nhét vào lòng bàn tay anh, nắm chặt lấy ngón tay anh, hết sức nắm chặt lấy.

Khe hẹp giữa hai ngọn núi đã bị bịt lại bởi chiếc ca nô, những người đó chỉ có thể mặc áo cứu sinh, mạo hiểm bơi vào.

"Tối thế này, cũng không biết bên trong là gì...."

Ngay sau đó, vang đến tiếng lội nước, ánh đèn pin liên tục đảo qua đảo lại nơi hai người đang ẩn náu, tiếng sóng nước va đập để lại những bọt nước trôi nổi, đồng thời vang lên, còn có tiếng chửi rủa, "Mẹ kiếp, dựa vào cái thá gì mà bắt hai đứa mình vào đây kiếm...."

Thêm một giọng nói thổ lỗ vang lên phụ họa, "Thì đó, tối như bưng, ngay cả quỷ cũng không thấy bóng dáng đâu..."

Dung Ân căng thẳng đến nghẹt thở, đèn pin quét qua quét lại, "Kia là cái gì?"

Ánh sáng dừng lại trước cửa hang nơi hai người đang ẩn náu, Dung Ân một tay nắm chặt ống tay áo Nam Dạ Tước, bàn tay của người đàn ông tìm kiếm khắp nơi, lấy con doa Thụy Sĩ đó nắm chặt trong tay.

"Hình như là áo cứu sinh."

Hai người đến gần hơn, quả nhiên là hai chiếc áo cứu sinh nổi lềnh bềnh trên mặt nước, đèn pin xem xét xung quanh một hồi, nhưng cũng không phát hiện ra nơi có thể ẩn náu, "Nhìn xem, áo cứu sinh cũng ở đây, chắc chắn là chết rồi."

"Như vậy có thể trở về báo cáo....."

"Chậc chậc, không ngờ Tước thiếu gia cũng có ngày hôm nay......."

Dung Ân vốn dĩ đã thả lỏng hơn rất nhiều, đột nhiên lại cảm thấy có vật gì đó trên đùi mình, trơn trơn, hình như còn biết nhúc nhích. Cô cúi đầu nhìn, trong phút chốc sợ đến hồn bay phách lạc, một con rắn nhỏ có đốm nhiều màu đang theo chân của cô bò lên. Cô trời sinh là rất sợ rắn, vừa định kêu lên sợ hãi, đã bị một bàn tay bịt chặt miệng.

Dung Ân vô cùng kinh hãi, trợn to hai mắt liếc nhìn Nam Dạ Tước.

Anh biết cô đang rất hoảng loạn, liền nghiêng người, đôi môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào mắt cô, cô không thể không nhắm mắt lại, con rắn đó mỗi lúc tiến lại gần hơn, một chốc đã lên đến đùi Dung Ân. Nam Dạ Tước nhanh chóng vươn tay, hai ngón tay chuẩn xác cặp vào đầu con rắn, thân rắn bắt đầu ngọ nguậy, quấn lại thành vòng tròn, nghe thấy tiếng động, cô vừa muốn mở mắt, thì nghe thấy tiếng Nam Dạ Tước bên tai, "Nhắm lại."

Dung Ân không dám động đậy, chỉ đành nhắm chặt mắt.

"Về thôi, dù không chết đuối, thời gian lâu vậy, cũng chết vì cóng thôi....."

"Đi, mẹ kiếp, đúng lả tự chuốc lấy tội...."

Dần dần, hai người đàn ông cũng rời xa bờ biển này, Nam Dạ Tước giơ tay, đem con rắn đã chết ném xuống phiến đá, Dung Ân ý thức được đối phương đã đi xa, lúc này mới mở mắt.

"Trời tối rồi sao?"

"Kiên trì thêm chút nữa thôi."

"Nam Dạ Tước, nếu như không ai đến, chúng ta có phải sẽ chết ở đây không?"

"Không có nếu như, tôi tin tưởng cậu ta."

Dung Ân đi ra cửa hang, sau khi xác định bọn chúng sẽ không quay lại, lúc này mới tìm đến đống củi, một lần nữa chất thành đống bắt đầu nhóm lửa, cô cởi áo khoác, vắt lên cành cây để hong khô.

Nam Dạ Tước do đã mất máu quá nhiều, toàn thân đã mất hết sức lực, anh nghiêng người ngã xuống đất, Dung Ân thấy thế, hấp tấp lại gần, "Anh tuyệt đối không được ngủ."

Lời thoại kinh điển trong phim truyền hình, người đàn ông thuận thế lấy hết sức lực để tựa vào người cô, đầu gối trên vai cô, anh cảm thấy buồn cười, "Nhưng, tôi buồn ngủ rồi."

"Vậy cũng không được ngủ," sau khi Dung Ân hong khô áo, đắp lên người anh, "Tôi kể anh nghe truyện cười nhé?"

Không đợi câu trả lời của Nam Dạ Tước, cô đã tự mình bắt đầu kể, thật sự là một câu chuyện cười nhạt nhẽo, người đàn ông vốn dĩ không muốn ngủ, nhưng khi nghe cô kể chuyện, ngược lại lại cảm thấy cơn buồn ngủ thật sự ập đền.

"Ân Ân?"

"Hửm?" Bị cắt ngang, cô dỏng tai lên, chú ý lắng nghe anh nói.

"Nếu như không trở về được, người mà em không yên lòng rời bỏ nhất là ai?"

Dung Ân vốn dĩ đang ép buộc bản thân không được nghĩ đến, nhưng lại bị Nam Dạ Tước hỏi đến, trong lòng lại trở nên chua xót không thôi, "Mẹ tôi."

"Vậy, Diêm Việt đâu?"

Dung Ân không nhìn anh, chỉ thản nhiên nói, "Tình yêu của tôi đã chết rồi."

Nam Dạ Tước cười cười, "Giữa hai người, là tình yêu sao? Tình yêu thật sự, ở đâu mà dễ chết như vậy chứ?"

Cô buông hạ mi mắt, nếu như là lúc thường ngày, cô chắc chắn sẽ không cùng Nam Dạ Tước nói nhiều chuyện như vậy, "Tôi trước đến giờ chưa từng hoài nghi, tình cảm đã từng có giữa hai chúng tôi."

"Vậy....Em lúc này chính là đang hoài nghi anh ta của hiện tai."

Giọng điệu chắc nịch như thế này, Dung Ân trốn tránh mà không muốn bàn, "Tôi không muốn nói."

"Được thôi,"  Nam Dạ Tước quả thật cũng không còn sức lực, "Tôi muốn ngủ rồi."

"Không được." Bả vai Dung Ân đẩy nhẹ một cái, không để cho anh ngủ.

"Yên tâm đi," người đàn ông không nhịn được cười, "Tôi không chết dễ dàng như vậy đâu."

Cho dù anh đã đảm bảo, cho dù anh mệt hơn nữa, Dung Ân vẫn không muốn anh nhắm mắt lại ngủ. Nam Dạ Tước rốt cuộc cũng hiểu được, một khi phụ nữ đã phiền người ta, thật sự là có thể phiền chết người được đó.

Bên ngoài, bầu trời cũng đã dần sẩm tối, chỉ là Dung Ân không hề biết.

Cô co hai chân, bả vai lẫn cổ bắt đầu nhức mỏi, lúc này, cô cam tâm tình nguyện, cô vẫn luôn tin tưởng rằng, giữa lúc con người đang trong nghịch cảnh, sẽ tự nhiên sản sinh cảm giác muốn nương tựa vào người bên cạnh mà mình có thể dựa dẫm được, không biết cô đối với Nam Dạ Tước, có phải là thứ cảm giác đó không?

"Ân Ân?"

"Hửm?"

Cuộc đối thoại như vậy, lập đi lập lại, không biết đã bao nhiêu lần.

"Em có biết tín điều của tôi là gì không?"

"Là gì?"

"Người khác đánh tôi một quyền, tôi sẽ đâm trả người đó một dao, người khác đâm tôi một dao, tôi sẽ lấy một mạng của người đó." Quả nhiên đủ tàn nhẫn.

"Làm người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép em tự ý để cho người khác ức hiếp."

Dung Ân vốn định cãi lại anh, nhưng nghĩ lại lại thôi, ngay cả nơi này cũng chưa chắc ra được, lại phải tốn nhiều sức lực giải thích dài dòng cái gì cơ chứ.

Cho dù Nam Dạ Tước đã yếu tới mức không còn nói nổi, nhưng Dung Ân sợ rằng anh chịu đựng không nổi, nên cùng anh nói chuyện không ngừng, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô không ngừng luyên thuyên, người đàn ông dù rằng không còn chút sức lực, nhưng khóe môi vẫn không khỏi cong lên.

Giữa hai người bọn họ, lần đầu tiên nói chuyện nhiều đến vậy. Bất luận là vì lý do gì, chí ít vào lúc này, bọn họ đang nương tựa sát cánh cùng nhau.

Khi Lý Hàng dẫn theo người đến nơi, màn đêm đã buông xuống từ rất lâu, tia hồng ngoại ở bên ngoài hang chiếu qua lại được một lúc, Nam Dạ Tước để Dung Ân mang theo điện thoại của anh ra khỏi hang.

Không bao lâu, Lý Hàng dẫn đầu đi đến, khi nhìn thấy toàn thân Nam Dạ Tước cả người bê bết, anh ta cũng không có chút biểu hiện kinh ngạc nào, cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên người Nam Dạ Tước sau đó gọi người đến, đưa anh và Dung Ân ra ngoài.

Khi Nam Dạ Tước được đưa vào bệnh viện, Hạ Phi Vũ nghe được tin cũng đã đến trực ở cửa phòng cấp cứu trước. Nét mặt cô ta lo lắng, sau khi thấy đèn cấp cứu được bật sáng, lúc này mới kiềm nén cảm xúc lại, nhắm thẳng vào Dung Ân nói, "Qua đây."

Hai người đi tới chỗ rẽ ở cầu thang, Dung Ân vừa dừng bước, liền nhận ngay một cái tát rõ kêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro