Chap 63: Anh xem cô là gì chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 63: Anh xem cô là gì chứ?

Edit & Beta: Winnie

**********************

Dung Ân nhíu mày, lập tức ném chiếc khăn mặt ra, đứng dậy.

Những giọt nước trượt xuống từ da thịt nhẵn mịn, cô nhấc một chân toan bước ra khỏi bồn, cổ tay đã bị bàn tay của người đàn ông nắm chặt lấy, dùng sức một chút, Dung Ân liền ngã xuống giữa hai chân Nam Dạ Tước.

Đầu gối gục xuống bồn tắm bằng sứ,  hai đầu gối bị đập xuống đau nhức.

"Thế nào, em còn chưa chịu sao?" Nam Dạ Tước nhếch một bên mày.

"Nam Dạ Tước, chơi đùa người khác vui lắm sao? Anh sẽ để cho phụ nữ dễ dàng mang thai con của anh sao?" Dung Ân biết anh dụng tâm làm khó mình, hơn nữa, cô cũng chưa từng nảy sinh ý định này, một chút cũng không hề.

Bàn tay to lớn của Nam Dạ Tước đặt sau cần cổ cô sau đó cổ tay dùng sức một chút, lôi cô đến trước mặt mình, "Đừng giả vờ làm ra bộ dạng rất hiểu tôi, Ân Ân, tôi nói cái gì thì là cái đó, tôi không để em đi, thì em hãy sớm từ bỏ ngay ý định này đi.”

"Nam Dạ Tước," một tay Dung Ân kéo tay anh xuống, "Tôi không phải nô lệ cả đời của anh." Nói xong, liền dằng mạnh đứng dậy muốn rời khỏi.

"Ân Ân, sao em không cách nào học ngoan ngoãn nghe lời chút được vậy?" Người đàn ông xoay người ép cả người cô vào trong bồn tắm mát xa, "Tôi sớm đã nói với em rồi, đừng nên phản kháng, từ giờ em ngoan ngoãn nghe theo tôi, nói không chừng, tôi có thể sớm chán một chút...."

"Nam Dạ Tước," một tay Dung Ân chống bên hông để tránh bj sặc nước, sắc mặt đột nhiên mang biết bao vẻ bi thương không thể gọi tên được, "Anh xem tôi là gì chứ?"

Ánh mắt như thế, dường như có thể khiến người khác đau xót, Nam Dạ Tước nhất thời không thể trả lời được, anh đè người xuống áp sát cơ thể Dung Ân, hàm răng sắc nhọn như ngấu nghiến tiến sát cắn lên vai cô, Dung Ân biết rằng giãy dụa sẽ đổi lại hậu quả cay đắng như thế nào, cô rụt người không hề động đậy, bộ dạng giống như một con rối, mặc cho người ta điều khiển.

Anh xem Dung Ân là gì chứ?

Nam Dạ Tước từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới, phụ nữ, với anh mà nói, chỉ có dạng thuần phục và dạng chưa bị thuần phục, mà Dung Ân....

Động tác tay anh có vẻ mất kiên nhẫn một chút, trong lòng không thoải mái, liền phát tiết tất cả lên người người khác, người đàn ông hung hăng cường hãn, Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân giống như đang bị va đập đến rụng rời vậy, mái tóc dài bồng bềnh trên mặt nước quấn lấy vai hai người, cùng với từng nơi tiếp xúc, trong bồn tắm, tầng tầng lớp lớp bọt nước trào ra, lớp bọt màu trắng phủ thành một tầng đầy sàn nhà.

Cánh tay bị thương của Nam Dạ Tước, khóa trụ lấy thắt lưng của Dung Ân, để cô ngồi trên người mình, sự va chạm mãnh liệt, lại cộng thêm trọng lượng cơ thể ma sát như vậy, thật sự khiến người ta không thể nào chịu đựng nổi.

Dung Ân tuy rằng đã cắn chặt môi, nhưng vẫn không ngăn được những tiếng rên rỉ đứt đoạn phát ra từ miệng, cô khó chịu lắm, thân dưới truyền đến cảm giác đau đớn như đang bị xé toạt ra. Nam Dạ Tước có nhiệt tình như lửa hơn đi chăng nữa thì cũng không thể nhen nhóm lên chút lửa nhiệt tình trong cô. Người đàn ông dường như đã sắp lên đến cực điểm, khuôn mặt hoàn mỹ bày ra vẻ khoái cảm tràn trề, anh mỗi lúc một thâm nhập sâu hơn vào cơ thể cô, nhưng lại khiến cõi lòng Dung Ân lún sâu thêm một bước vào nỗi tuyệt vọng, hốc mắt cay xót dữ dội, dưới sự công kích mãnh liệt, nước mắt cuối cùng không thể kìm được mà chảy dài.

"A......" cánh tay Nam Dạ Tước đặt tại eo Dung Ân di chuyển xuống phía dưới, dùng sức bấu vào da thịt cô, sau khi đôi môi mỏng hé mở liền cắn lên ngực cô, anh tức giận bộ dạng này của Dung Ân khi cơ thể hoàn toàn không có phản ứng, anh muốn để Dung Ân cảm kích anh, ở nơi tiếp xúc, nơi ép chặt tại một chỗ, Dung Ân thậm chí có thể cảm giác được sự chuyển động của anh trong cơ thể cô.

Sau khi hít một hơi thở thật sâu ổn định lại nhịp thở, người đàn ông buông tay, đẩy cô ra, đứng dậy.

Dung Ân ngã ngồi trong bồn tắm, Nam Dạ Tước đứng đó tắm táp coi như chốn không người, bọt nước bắn tung tóe lên người Dung Ân, cô ôm lấy hai vai, chôn đầu vào giữa hai đầu gối.

Qua một hồi lâu sau, Dung Ân mới đứng dậy dọn dẹp, khi đi đến phòng ngủ, người đàn ông đã nằm trên giường, thấy cô đến, liền lạnh lùng nói, "Lấy thuốc uống đi."

Cô ngồi ở mép giường, kéo hộc tủ đầu giường, sau khi lấy ra một viên thuốc, không cần nước đã trực tiếp bỏ vào trong miệng.

Vị đắng kích thích vị giác, Dung Ân ngậm lấy nhưng lại không nuốt xuống, toàn bộ vị đắng lan tỏa trong miệng, nhưng cô giống như không cảm nhận được vậy, để mặc nó lưu lại trong miệng.

Nam Dạ Tước vòng tay qua, sau khi xoay cô lại hướng về mình, hôn, đầu lưỡi cạy môi cô ra, vừa tiến vào trong, liền rút ra.

"Phì! Cái gì thế?" Cảm nhận thấy vị đắng, bàn tay phải của người đàn ông bóp lấy cằm cô, hai ngón tay bóp lấy hai bên quai hàm cô, bắt cô mở miệng.

"Cô không nuốt xuống sao?" Ngữ khí Nam Dạ Tước chuyển lạnh.

Dung Ân nhận thấy vẻ phẫn nộ cùng châm chọc trong mắt anh, lập tức đẩy anh ra, "Anh cho rằng, là tôi cố tình không chịu uống sao?"

"Không phải sao?"

Cõi lòng cô bất giác cảm thấy như bị đâm một nhát, ánh mắt nghi ngờ đó còn làm tổn thương người ta hơn so với bất cứ lời nói cay độc nào. Vị đắng trong miệng, đã được xem là gì chứ, chỉ đắng như vậy thôi thì quá tầm thường.

Trong lúc tranh cãi, Dung Ân đột nhiên cầm lọ thuốc trên bàn lên, đổ hết ra tay, tay còn lại cầm lấy cốc nước, cô cũng không thèm nhìn xem có mấy chục viên thuốc trong tay, nhắm mắt lại toan nuốt hết vào trong bụng.

Dường như, chỉ có như vậy mới có thể chứng minh, cô coi thường việc mang thai con của anh.

Bàn tay bị một lực mạnh đánh lên, Nam Dạ Tước phẫn nộ, giật lấy cốc nước trong tay cô ra sức ném lên tường, "Dung Ân, cô làm vậy cho ai xem vậy? Cơ thể là của bản thân cô, muốn hủy hoại, thì cũng đừng làm trước mặt tôi.”

Nam Dạ Tước tức giận không ít, cánh tay đang băng bó cũng dần bị rỉ máu. Bất kể anh có thật là muốn hay không, nhưng với Dung Ân mà nói, mang thai con của anh, sẽ khiến cho cô phải bài xích đến thế sao?

"Nam Dạ Tước, nếu như chúng ta có thể sống sót ra khỏi đây, sau này đừng cãi nhau nữa, được không?"

Trong hang, sự gần gũi thân mật nhau, như thể vẫn còn tồn tại ngay trước mắt, vì sao khi thoát khỏi hiểm cảnh, trái lại tại sao lại tổn thương sâu sắc đến như vậy?

Những viên thuốc vung vãi đầy trên sàn nhà, mang sắc trắng giống như những cánh hoa của hoa Sơn Chi. Dung Ân quỳ gối xuống, nhặt từng viên thuốc đó lên sau đó bỏ lại vào trong lọ, viên cuối cùng, cô cầm bỏ trực tiếp vào trong miệng, sau khi cầm ly nước lên, uống một ngụm nước nuốt viên thuốc xuống.

Nhìn thấy cử động của cổ họng Dung Ân khi nuốt thuốc xuống, Nam Dạ Tước không hiểu vì cớ gì, một cảm giác khó chịu chèn ép trong lòng, anh cảm nhận được lửa giận trong chính cơ thể mình không nơi nào có thể thoát ra, từ lúc gặp phải cô, tình trạng mất kiểm soát tâm trạng như vậy ngày càng nhiều rồi.

Người đàn ông bực dọc xốc chăn lên, sau khi thay quần áo liền xuống dưới lầu rời khỏi.

Dung Ân đi đến cạnh cửa sổ, chỉ kịp trông thấy đèn sau của chiếc xe thể thao mất hút nơi ngã rẽ, cô đứng bên cạnh cửa sổ hồi lâu, cho đến khi thật sự không chịu nỗi cơn lạnh nữa. Lúc này mới quay trở lại phòng ngủ.

Cầm lấy cốc thủy tinh, cô xỏ dép lê, đi xuống lầu, muốn lấy một ly nước nóng.

Lầu dưới rất tối, đèn cũng không bật lên, Dung Ân vừa bước xuống cầu thang, liền cảm thấy có một bóng người đang tiến lại gần, "Ai?"

Trên huyệt thái dương đã bị một vật bằng ống đen ngòm chĩa vào.

Cùng lúc đó, đèn trong phòng khách được bật sáng, ánh sáng đến đột ngột chói đến nổi mắt cô thiếu chút nữa không mở lên nổi, Lý Hàng đứng cách đó không xa, Dung Ân xoay đầu qua, liền trông thấy A Nguyên cầm khẩu súng đang nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt hung tợn, "Anh muốn làm gì?"

"Tôi đang muốn xử cô!" A Nguyên không chút ngần ngại nói thẳng thắn ý đồ của mình, "Thừa dịp đại ca vắng mặt, cũng là lúc vừa vặn để giải quyết cô."

"A Nguyên, anh đừng làm bậy." Lý Hàng mặc chiếc áo da đang vắt trên vai vào.

"Tôi không làm bậy, người phụ nữ này cũng không đơn giản, để bên cạnh đại ca chỉ xảy ra chuyện không hay, tốt hơn hết là tranh thủ còn sớm trừ khử sạch sẽ...."

"Bây giờTước thiếu gia không ở đây, chúng ta không thể tự ý quyết định." Hai mắt Lý Hàng dán chặt vào khẩu súng đã được lên nòng của A Nguyên, sắc mặt lộ ra vẻ khẩn trương.

"Chính vì đại ca không có mặt, tôi mới phải xuống tay, nếu như anh ấy trở về, làm gì còn cơ hội như thế này nữa?"

"Nếu Tước thiếu gia còn chưa ra lệnh thì cậu lại càng không được ra tay, cậu nên hiểu rõ tính khí của anh ấy...." Lý Hàng ra sức thuyết phục, Dung Ân đứng ở giữa hai người, trái lại không hề sợ hãi như thế, từ trong mắt của Lý Hàng, cô tìm thấy được một thứ cảm giác có thể khiến cô bình tâm lại.

"Nhưng...." A Nguyên hình như có chút do dự, "Người phụ nữ này, là bò cạp độc!"

Dung Ân cũng là lần đầu tiên nghe thấy có người hình dung về cô như vậy. Lý Hàng tiến về phía trước, sau khi chắc chắn rằng A Nguyên sẽ không ra tay, lúc này mới kéo tay anh ta xuống, "Bất luận cô ta là gì, chỉ cần Tước thiếu gia còn để cô ta lại, chúng ta sẽ không có quyền ra tay.”

"Hừ!" A Nguyên không cam tâm rút súng về, bất bình nổi giận ngồi lại chỗ cũ.

"Anh ta đã ra ngoài, các cậu không sợ anh ta gặp nguy hiểm sao?" Dung Ân bước qua Lý Hàng, rót một cốc nước nóng.

"Tính ra cô cũng còn chút lương tâm," A Nguyên liếc cô một cái, "Có điều, không cần cô phải bận tâm, lo bản thân mình cho tốt là được rồi.”

Dung Ân uống một ngụm nước, cảm giác khô khốc trong cổ họng cũng đỡ hơn nhiều. Cô đi đến trước mặt Lý Hàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Cám ơn anh."

"Chúng ta cũng về thôi." Lý Hàng cầm lấy chìa khóa trên bàn, nhìn A Nguyên nói.

"Được.”

Sau khi hai người đi rồi, trong phòng lại trở về dáng vẻ lặng im như tờ, Dung Ân lên lầu, một mình tự tại trên chiếc giường rộng lớn. Sáng sớm tinh mơ khi tỉnh lại, bên cạnh vẫn là một khoảng lạnh lẽo.

Cô thức dậy rửa mặt chải đầu, thay quần áo, sau đó đi đến công ty.

Vừa vào phòng làm việc, Lý Hủy nhìn thấy cô thì trách cứ ngay, "Ân Ân, mấy hôm nay cậu đi đâu vậy? Gọi vô điện thoại cậu cũng không ai nghe máy."

"Hủy, điện thoại tớ mất rồi, đợi chút nữa ăn cơm xong, cùng tớ đi mua điện thoại đi.”

"Xí, thôi đi,” Lý Hủy mỉm cười nham nhở rồi đến bên cạnh cô, "Nói, hôm đó cậu với tổng giám đốc đã đi đâu? Buổi tối khi tập trung cũng không thấy hai người, tớ đây á, còn phải ‘phòng không gối chiếc’ ấy nhé.”

"Cậu nghĩ đi đâu rồi vậy?" Dung Ân dọn dẹp văn kiện trên bàn làm việc, chính cô cũng không ngờ, một chuyến du lịch đến Vân Nam lại trở thành như vậy, "Còn cậu, sau đó thì đi những đâu? Vui không?”

"Đương nhiên là vui rồi, tớ còn mua rất nhiều quần áo và phụ kiện, này, mình nói cậu nghe, mấy ngày này mình chơi đến điên cuồng còn không muốn về nhà nữa ý chứ...."

Dung Ân cười, chọc lại cô ấy chút, “Nhìn cái vẻ không có chút tương lai gì của cậu kìa.”

"Đúng rồi, không phải cậu xin nghỉ một tuần phép à, sao hôm nay đã đi làm rồi?"

"Dù sao cũng không có việc gì," Dung Ân xem xét những công việc chất đống trong tay, "Chi bằng đi làm sớm chút."

Khi làm việc, thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, gần đến giờ tan làm, Hạ Phi Vũ đến văn phòng, "Đều chuẩn bị xong hết chưa?"

"Trưởng phòng Hạ, chỉ còn đợi chị mở lời thôi...."

"Trưởng phòng Hạ, buổi tối đi đâu happy đây?"

Hạ Phi Vũ cười vỗ vỗ tay, ý ra hiệu mọi người dừng công việc trong tay lại chút, "Dự án lần trước có thể dành được, đều là nhờ công lao của mọi người, cho nên, để bù đắp công lao, dĩ nhiên là phải đến Cám Dỗ rồi.”

"Woa, tuyệt, mạnh tay quá nha…”

Dung Ân đã chuẩn bị xong đồ đạt dự định đi về, ánh mắt Hạ Phi Vũ sau khi quét qua một vòng thì dừng lại nơi cô, "Hôm nay bất kể là ai có việc đại sự từ trên trời giáng xuống cũng không được phép vắng mặt, công lao này là của cả bộ phận thiết kế của chúng ta."

Nơi phức tạp như thế, Dung Ân cũng không muốn đi, vừa định từ chối thì chợt nghe Hạ Phi Vũ chậm rãi nhả ra từng chữ, "Dung Ân, cô trước nay đều không cùng các đồng nghiệp vui chơi, hôm nay, không phải là lại muốn vắng mặt nữa chứ?"

Một loạt ánh mắt bắn qua phía Dung Ân, Lý Hủy thấy thế, vội vàng kéo tay áo cô, "Ân Ân, cùng đi đi, cậu đừng lo, còn có tớ đây cơ mà.”

Thấy cô không nói lời nào, Hạ Phi Vũ liền cười vỗ vỗ tay, "Nếu đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta đi thôi."

Các đồng nghiệp ai nấy đều bừng bừng khí thế, có người còn trang điểm xong bộ mặt sắc nét, nổi bật. Nơi như Cám Dỗ, đã bước vào nghĩa là đốt tiền. Nếu không phải là công ty bỏ tiền ra, ai lại chạy đến đó phung phí tiền của.

Hạ Phi Vũ đã đặt sẵn một phòng bao, mọi người cùng nhau đi ăn cơm Tây ở ngoài trước, sau đó kéo thẳng đến Cám Dỗ.

Niềm trụy lạc trong bóng đêm, trong sàn nhảy, những cơ thể say đắm cùng những dục vọng quấn quích không buông, dưới bầu không khí như vậy, chỉ có thể làm cho người ta phải vứt bỏ nhân tính, phóng thích thú tính chôn giấu trong cơ thể con người.

Có người đã cởi chiếc áo khoát dầy cộm ra, chỉ vận chiếc áo dây gợi cảm, hòa theo điệu nhạc sôi động, nhảy theo những tư thế phóng khoáng.

Lý Hủy trời sinh thiếu đi tế bào với tư chất nhảy múa, nhưng vẫn cứ bị bầu không khí như thế này cuốn hút nên cũng mau chóng nhập cuộc, chỉ có duy nhất một mình Dung Ân là yên lặng ngồi trong góc.

Cửa phòng bao để hé mở, trên hành lang, một người phụ nữ mang đôi tất dài và mặc váy siêu ngắn đang vội vàng đi qua liền dừng chân, cô ta khẽ đẩy cửa ra, đi vào trong, "Dung Ân, là cô thật sao?"

Dung Ân ngẩng đầu đã nhìn thấy trong tay người phụ nữ đang kẹp một điếu thuốc, mái tóc xoăn để buông xõa sau lưng, toàn thân phát ra vẻ hết sức quyến rũ mà hoang dại, "Mị?"

"Không ngờ là sẽ còn gặp lại cô," Mị vừa mới nhảy xong, cô đi đôi guốc cao mười phân tới trước mặt mọi người, "Cảm giác nhảy cùng cô lúc trước, tôi vẫn còn thấy như vừa mới hôm qua. Với những người bạn nhảy hiện tại tôi đều không tìm được cảm giác như lúc đó nữa. Cô cứ vậy mà đi thật là tiếc ghê.”

Lời vừa nói ra, xung quanh bỗng chốc rơi vào im lặng, ánh mắt Hạ Phi Vũ sáng ngời, "Cô nói, Dung Ân đã từng là người nhảy dẫn ở đây?"

"Những người này là bạn của cô?" ngón tay Mị khẽ gẩy gẩy điếu thuốc.

Dung Ân không biết trả lời ra sao, càng không ngờ được sẽ bị vạch lên vết thương cũ tại đây, trong ánh mắt của những người xung quanh đã hiện rõ lên sự giễu cợt cùng khinh khi. Lý Hủy sau khi nhìn mọi người một lượt thì ngồi xuống bên cạnh Dung Ân.

"Dung Ân, không ngờ được là cô còn có cả chuyện như vậy," Hạ Phi Vũ bắt đầu cười vui trên nổi đau của người khác, "Chuyện xảy ra khi nào vậy, là vì lý do gì thế, thiếu tiền sao?"

"À, tôi nhớ ra rồi," một người trong số các đồng nghiệp cất giọng bà tám lên, "Còn nhớ tấm ảnh được gửi qua email không? Nói không chừng cô ta và tổng giám đốc chính là đã gặp nhau ở đây đó...."

"Phải không?" khóe miệng Hạ Phi Vũ nhếch lên, "Nói như vậy, cô cũng xem như tìm được kim chủ?" (Kim chủ: những người có tiền, dùng tiền để bao nuôi phụ nữ.)

"Sao, các người rất xem thường người nhảy dẫn sao?" Mị im lặng hồi lâu thì tiến lên trước, đem đầu thuốc bỏ vào trong cốc của Hạ Phi Vũ, "Đặc biệt là cô, cô là cái thá gì chứ?"

Người phụ nữ rõ ràng bị sốc, biểu cảm trên gương mặt bỗng chốc cứng đờ, "Cô nói cái gì?"

"Chúng tôi tự kiếm tiền, tự tiêu xài, mất mặt ở chỗ nào hả?" Mọi người ở đây, ghét nhất chính là ánh mắt khác thường như thế này, "Tôi nói cho cô biết, dù cho cô có cởi hết quần áo ra mà nhảy thì cũng không ai thèm nhìn cô thêm một cái đâu.”

"Cô....", Hạ Phi Vũ tức giận đến nghiến chặt răng, một tay chỉ thẳng mặt đối phương, "Sao, chính bản thân đã làm những chuyện xấu hổ, còn không cho người khác nói sao?"

Hai người đấu khẩu qua lại, lúc này, Dung Ân vội vàng đứng dậy, cô biết gia cảnh của Mị cũng không tốt, làm người nhảy dẫn ở đây là nguồn thu nhập duy nhất, hôm nay, Hạ Phi Vũ dù đúng hay sai cũng là khách hàng của Cám Dỗ, cô bước vài bước đến bên cạnh Mị, "Chúng ta lâu rồi không gặp nhau, đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

"Bị nói trúng rồi nên muốn trốn hả?"

Đối với thái độ không chịu buông tha của Hạ Phi Vũ, tính tình của Mị vốn dĩ nóng nảy, cô bước rộng lên phía trước, phủi lấy tay của đối phương ra, "Cô làm bộ gì chứ, ngoai2 mặt thì thanh cao, tâm địa thì thối thây, thế nào, có tin là đêm nay tôi tìm mười người đàn ông đến hầu hạ cô không?”

"Trưởng phòng Hạ, bỏ qua đi, hôm nay chúng ta đến vui chơi mà, tội gì....."

"Đúng đó, Trưởng phòng Hạ, bỏ qua thôi...."

Mấy người họ vừa trông cách ăn vận của Mị liền biết cô ta không phải người ngoan hiền, không nên làm lớn chuyện, nhưng cơn giận này sao có thể nuốt xuống được chứ, "Mỗi một người làm “gà” như các cô còn dám xấc xược như vậy, đây là tiêu chuẩn của Cám Dỗ sao?"

Vừa nghe xong lời này, Dung Ân biết rằng sẽ có chuyện chẳng lành.

Cô vội vàng kéo Mị lại, nhưng đối phương chỉ cười cười, trong mắt toát ra sự thù hận, sau khi cô đẩy nhẹ Dung Ân ra, một lời cũng không đáp trả, sải từng bước dài đi ra khỏi phòng bao.

"Trưởng phòng Hạ, đừng tức giận nữa, vì loại người như vậy không đáng....."

Dung Ân vội vàng đuổi theo sau, nhưng bên ngoài rất đông người qua lại, sao còn thấy được bóng dáng của cô ấy chứ? Ánh đèn trong sàn nhảy, tia mạnh tia yếu đan xen vào nhau, Dung Ân chỉ cảm thấy đêm nay sẽ xảy ra chuyện, cô không trở lại phòng bao, mà lần theo lối đi quen thuộc tìm đến phòng nghỉ.

Hạ Phi Vũ sau khi uống vài chén rượu, cơn tức giận chất chứa đầy trong lòng lúc này mới nguôi ngoai, mọi người xung quanh lại bắt đầu chọn những bài hát mới, bầu không khí náo nhiệt lúc bắt đầu lại trở về.

"Mọi người cứ vui vẻ, tôi đi nhà vệ sinh một lát."

"Trưởng phòng Hạ, có muốn ai đó đi cùng không?"

"Khỏi cần," cô ta đứng thẳng dậy, mở cửa, "Tôi còn sợ là cô ta không tìm được người....”

Một tay Hạ Phi Vũ chống lên vách tường, uống vào vài chén rượu, dạ dày cũng có chút khó chịu. Khi vào trong nhà vệ sinh, bên trong rất yên tĩnh, sau khi táp nước lạnh lên mặt thì cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Đột nhiên có ai đó vỗ lên vai mình, cô ta ngẩng đầu lên thì trông thấy một người đàn ông có dáng người mạnh mẽ đứng sau lưng, tim cô ta đánh lên một hồi, vội vàng rụt vai lại, “Đây là phòng vệ sinh nữ...”

Khi quay người lại mới phát hiện ra sau lưng còn có mấy người đứng đó.

Lúc này cô mới bắt đầu hoảng hốt, cơ thể vội vàng rút lại phía sau, “Mấy người là ai, muốn làm gì?”

“Không muốn làm gì,” người đàn ông cầm đầu xắn tay áo, để lộ ra cánh tay thô cường tráng, “Chỉ muốn xem thử, người thanh cao khi bị từng người một anh em chúng tôi đè ở dưới thân thì sẽ có bộ dạng như thế nào.”

“Không được qua đây,” Hạ Phi Vũ có thể dự liệu trước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô sợ hãi vòng cánh tay ôm lấy trước ngực, “Tôi có thể cho mấy người tiền, mấy người muốn bao nhiêu...”

“Cô bé,” bàn tay chắc dày, to lớn vuốt ve cằm cô, “Chúng tôi không muốn tiền, chỉ muốn cô em, hôm nay tôi muốn thử đồ tươi, đám huynh đệ này cũng đã mấy ngày không ăn thịt rồi....”

“Đại ca,” có người ở phía sau bắt đầu gào lên, “nói không chừng cô ta không phải lần đầu ấy chứ nhỉ?”

“Không phải thì lão đây cũng muốn.”

Hạ Phi Vũ hoàn toàn bị dọa đến ngây ra. Cô thừa dịp bọn họ đang nói chuyện, vội vã nhấc chân lên chạy hướng ra cửa, nhưng không ngờ được là người đàn ông đã sớm nhìn ra được ý đồ của cô ta, cánh tay đưa ra một loáng là đã ép cô vào lòng, một cánh tay khác đặt rất chuẩn lên phần ngực, “Độ lớn nhỏ vừa phải rất thích hợp.”

Những âm thanh dâm loạn truyền vào trong tai cô, Hạ Phi Vũ vừa đánh vừa đập, cả cơ thể không ngừng giãy dụa, “Thả tôi ra, thả tôi ra, bọn cầm thú các ngươi...”

“Bọn tôi chính là cầm thú,” bàn tay người đàn ông tiến vào áo lông của cô, lôi lôi kéo kéo, liền lôi ra được cái áo ngực bên trong ra, “Cầm thú mới có thể cho cô em thích được.”

“Không được....” Hạ Phi Vũ gào thét khóc thành tiếng, bất lực vì sức mình quá yếu, ngay cả một ngón tay của người đàn ông cũng hoàn toàn không thể nhấc ra được.

Những người bên cạnh đã vây quanh lại, kéo lấy váy áo cô, tất trên đùi đã bị kéo giãn ra thành từng lỗ, bàn tay chui vào trong váy cô đã kéo lấy viền chiếc quần lót.

“Thả tôi ra đi mà, đừng...”

“Aaaa...” Thân dưới bất chợt thấy lạnh, người đàn ông giơ chiếc quần lót trên tay, vẻ mặt có vẻ đắc ý, “Nếu cô em dám như vậy mà đi ra ngoài thì tôi sẽ tha cho cô em, thế nào?”

Hạ Phi Vũ cuộn mình trên mặt đất, son phấn trên mặt đã lem nhem, cô chật vật kéo váy áo lên, trong ánh mắt xuất hiện một thoáng do dự, sau đó đẩy mạnh người đàn ông ra, xông ra khỏi phòng vệ sinh.

Bóng dáng mất hút sau cánh cửa, những người bên trong sau khi nhìn nhau một lúc, liền theo ra ngoài.

Cô ta không dám chạy nhanh mạnh quá, lại sợ những người phía sau theo tới, cho nên bước chân nhìn có vẻ chao đảo, phía trước hành lang chính là đại sảnh, hai tay Hạ Phi Vũ ôm chặt lấy ngực, cúi đầu muốn chạy vụt qua.

“Cô em,” phía sau, người đàn ông hướng theo bóng lưng cô mà kêu, “Có phải cô em đã quên gì rồi không?”

“Ha ha ha...” trong đám người, truyền đến một tràng cười, càng ngày càng có nhiều người vây xung quanh, “Ăn vụng đồ, ngay cả quần áo cũng không cần mà bỏ chạy rồi kìa, ha ha...”

Mái tóc xoăn buông xõa dính chặt lấy hai bên mặt, cô không dám ngẩng mặt lên, chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói xuyên qua mái tóc nhìn về hướng những người đàn ông phía sau cô.

Chiếc quần nhỏ của cô được móc trên ngón tay trỏ của người đàn ông dẫn đầu, chiếc áo ngực của cô lại được treo trên tay của một kẻ khác.  

Hạ Phi Vũ cắn môi, bất lực đứng trong đám người, nước mắt lã chã rơi xuống, cô sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, "Đừng qua đây, đừng qua đây...."

"Ồ, ra là bên trong không mặc gì hết à...."

"Này, ngẩng đầu lên, để bọn tôi xem thử xem có phải hấp dẫn đến vậy hay không nào...."

"Đừng, tôi cầu xin các người.....hu hu......” từng cặp mắt như là lang sói, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay tại đại sảnh trước bàn dân thiên hạ, người đàn ông cầm đầu tiến về phía trước, bàn tay to dán lấy cặp mông căng tròn của cô rồi nắn bóp, "Các anh em nào có ai vừa mắt con bé này, chờ ta chơi đùa xong, sẽ đến phần."

"Có thật vậy không đấy?" Trong đám có người bắt đầu bỡn cợt.

"Đương nhiên là thật rồi...."

Nhiều người đàn ông liên tục vây lấy, tiếng ồn mỗi lúc một lớn, cũng thu hút rất nhiều người đi đến.

Một bàn tay thon dài đột nhiên đẩy hết đám người sang hai bên tiến vào, đám người đứng xem bị đẩy ra vốn định nổi giận, nhưng ngay sau khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, ai nấy cũng đều sợ đến không dám ho he, ngoan ngoãn tránh ra nhường đường.

"Buông tôi ra, không được đụng vào tôi....." Hạ Phi Vũ bị vây trong đám người, cô ta ra sức phản kháng, sau khi đẩy được một người ra, gần như là bò về phía trước, cô ta không dám ngẩng đầu lên, chỉ muốn phải mau chóng trốn chạy khỏi nơi này, muốn nhanh chóng tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này.

Cơ thể rã rời đụng phải một tấm ngực, cô ta vung mạnh tay né tránh, "Thả tôi ra đi mà, đừng...."

Cổ tay đột nhiên bị khóa trụ, giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, "Phi Vũ."

Hạ Phi Vũ đột nhiên kinh ngạc, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngân ngấn lệ, sắc mặt sợ đến nỗi trắng bệch, dáng điệu hết sức đáng thương, "Tước, Tước...."

Hai tay cô ta ôm chặt lấy thắt lưng người đàn ông, toàn thân run lên cầm cập, sau khi Nam Dạ Tước một tay ôm chặt lấy lưng cô ta, ánh mắt dừng lại nơi cách đó không xa, tại nơi người đàn ông cầm chiếc quần lót. mấy người quay mặt nhìn nhau, Tước thiếu gia, ở đây ai lại không biết, lại nhìn vào quan hệ với người phụ nữ này, bọn họ chắc chắn là đã gặp rắc rối to rồi.

Người đàn ông cầm đầu vội vàng giấu vật tron tay ra phía sau lưng, rầm một tiếng quỳ xuống đất van xin, "Tước thiếu gia, xin hãy bỏ qua chuyện này cho anh em chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro