Chap 67: Anh, cảm nhận được sự tồn tại của con không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/S: Vì nhiều bạn hỏi nên mình nói luôn ở đây rằng truyện này mình hoàn lâu rồi nhưng mình chỉ hoàn đoạn kết từ chap 117 đến hết. Mình quyết định quay lại EDIT lại cho trọn bộ truyện này vì: Thứ nhất, mình rất, rất thích truyện này. Thứ hai, mình hiểu nổi khổ khi phải đi gom góp từng đoạn truyện để đọc (T.T). Các bạn yên tâm là mình sẽ không đem con bỏ chợ :). Mỗi tuần mình sẽ post ít nhất là 5 chaps, nên chắc là các bạn cũng không đợi lâu lắm đâu nhỉ!? Dự kiến là vài tuần nữa mình sẽ hoàn thành bộ truyện mình yêu thích rồi!!! Oh, yeah!!! fighting! 加油!

Enjoy your reading!

Chap 67: Anh, cảm nhận được sự tồn tại của con không?

Edit & Beta: Winnie

*****************************

Người đàn ông này, điều khiển mọi thứ.

Nam Dạ Tước lặng lẽ nhìn về phía Dung Ân, anh thầm nghĩ, có lẽ cô đã muốn suy xét đến khả năng này, nên mới có ý muốn thăm dò, có điều, một đứa trẻ mang theo những trách nhiệm quá nặng nề, nếu như không phải là tình yêu đích thực của mình, Nam Dạ Tước sẽ không để cho ai tùy tiện mang thai con của mình.

Dung Ân cắt miếng bò bít tết trước mắt thành từng miếng nhỏ, nhét từng miếng một vào trong miệng, vị béo ngậy xâm chiếm khoang miệng, cô ăn vội quá, chỉ trong chốc lát lại phun hết ra.

"Khụ khụ...."

Dung Ân cúi đầu, để mái tóc dài buông xuống che khuất bộ dạng chật vật, rơi vào tình huống như vậy, e rằng không có ai ăn giống cô như thế này nhỉ?

"Em rất đói sao?" Nam Dạ Tước cười cười, điệu bộ vẫn ưu nhã như trước.

Hai mắt Dung Ân cay xè, khóe miệng còn lưu lại một chút nước chấm màu nâu, cô vẫn duy trì động tác cúi đầu, người đàn ông thấy cô cứ như vậy, liền cảm thấy có điều gì đó bất thường, "Ân Ân?"

Cô nuốt xuống, cảm giác được miếng thịt bò bị nghẹn lại ở cổ họng, thanh âm Dung Ân rất nhỏ, "Tôi không sao, chỉ là lúc nãy không cẩn thận bị nghẹn thôi."     

"Thích nơi này không?" Nam Dạ Tước đột nhiên hỏi.

Dung Ân lau khóe miệng, ngẩng đầu lên, màn nước trong mắt đã tản ra, chỉ để lại một dấu vết nhạt nhòa không thể nhìn ra được, cô nhìn quanh bốn phía, gật đầu, "Thích."

"Vậy," Nam Dạ Tước nhấp một ngụm rượu đỏ, đôi mắt hẹp dài rạng ngời nhìn xuyên thấu qua ly rượu vang đỏ hướng về phía Dung Ân, "Em có yêu tôi không?"

Cô một lần nữa lại bị mắc nghẹn, sắc mặt bỗng chốc trở nên cẩn trọng, "Nam Dạ Tước, anh không sao chứ?"

Khi người đàn ông hỏi ra câu này, Dung Ân thậm chí nghe thấy được trái tim mình đang thổn thức mà đập loạn cả lên, con ngươi đen bóng của cô né tránh ánh mắt thiêu đốt của anh, cô nên một mực phủ nhận, dứt khoát nói không yêu mới phải chứ.

"Tôi chỉ muốn biết, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, em đã bắt đầu động lòng chưa?" Người đàn ông cong khóe miệng lên đầy mê hoặc, dường như đang quyến rũ cô nói ra câu trả lời mà anh muốn nghe.

Dung Ân không ngốc, cô hiểu được cái gì nên, cái gì không nên, vén mái tóc dài ra sau, cô cố gắng trấn tĩnh những xúc cảm lạ thường trong lòng, làm cho lời nói ra trở nên bình thản nhất có thể, "Vậy còn anh, có yêu không?" Người đàn ông nhướng mày, sắc mặt đó giống như vừa nghe được một câu chuyện hài, anh trốn tránh, "Ân Ân, vấn đề này, em không nên hỏi tôi."

Dung Ân uống vào một ngụm nước cam, cảm giác sự đắng ngắt trong miệng được vị ngọt làm cho bớt đắng, "Chúng ta, đều giống nhau."

Trong lòng anh, không có cô. Ngay từ khi bắt đầu, Nam Dạ Tước chỉ muốn chơi đùa mà thôi, mặc dù anh đối xử với Dung Ân khác rất nhiều, thế nhưng, kết quá cuối cùng, tất nhiên cũng sẽ giống như những người phụ nữ khác.

Trong lòng cô, cũng không có anh dù chỉ một chút, chỉ là, có thật sự là như thế không?

Chiếc nhẫn kim cương trong lòng bàn tay cô như càng làm cô đau đớn. Nam Dạ Tước không biết từ bao giờ đã đi đến bên cạnh cô, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô sau đó áp sát vòm ngực vạm vỡ ở phía sau lưng cô, hai tay anh nhẹ nhàng, vòng quanh bụng cô, cạnh mặt anh áp sát má Dung Ân, ra hiệu nói cô nhìn lên bầu trời, "Có đẹp không?"

Khắp bầu trời là pháo hoa rực sáng, từng đợt một bung tỏa trên vòm trời thành phố, vẻ lỗng lẫy, ngời sáng, rực rỡ lưu lại cả trong đáy mắt, nhưng lại chỉ có một màu mà thôi, cả một màn đêm được nhuốm thành một khoảng trời sáng lấp lánh đẹp như trong một giấc mơ khác hẳn với ánh sáng của ban ngày.

"Đẹp quá." khóe miệng không buồn nhếch lên của Dung Ân ngay lúc này mới chịu nâng lên một đường cong kiều diễm. Nam Dạ Tước nghiêng đầu, bờ môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên khóe môi cô một nụ hôn, cô đẩy nhẹ tay người đàn ông để lòng bàn tay của anh áp sát vào bụng mình, Dung Ân không còn gồng cơ thể mình nữa, mà cô thoải mái thuận thế tựa nhẹ đầu vào bờ vai anh.

"Nam Dạ Tước....."

"Hửm?" Đôi mắt người đàn ông sáng lấp lánh như sao trời nhìn xuống phía cô.

Dung Ân chỉ cười, đôi mắt long lanh đó cười, rồi cười, liền trở nên mông lung, cô nói, Nam Dạ Tước, anh cảm nhận được con của mình không? Con đang yên tâm chìm sâu vào giấc ngủ trong lòng bàn tay anh đấy, anh có cảm nhận được không?

Những lời này, cô chỉ dám nói ở tận sâu đáy lòng, nói thật khẽ, thật khẽ.

Rõ ràng muốn rơi lệ, nhưng lại phải cố cười thật tươi vui, Dung Ân thật sự sợ bị đôi mắt người đàn ông nhìn thấu, giả vờ thật là mệt mỏi, một tay cô ôm lấy cổ Nam Dạ Tước, đôi môi run rẩy khẽ đưa lên.

Đôi mắt nhắm lại, như vậy, mới có thể che giấu được tất cả sự miễn cưỡng trong việc giả vờ này.

Đối với lần đầu tiên chủ động của Dung Ân, Nam Dạ Tước cũng hoàn toàn không ngờ tới, anh cũng không suy nghĩ quá nhiều, đầu lưỡi tách môi cô ra làm cho nụ hôn này tiến sâu hơn, một nụ hôn truy đuổi nhau nguyên thủy nhất, hơi thở người đàn ông đã gấp gáp, dường như ai cũng không muốn kết thúc nụ hôn này trước.

"Đây chẳng phải Nam tổng sao?"

Tiếng nói từ đâu vẳng lại, một giọng nữ từ trên đỉnh đầu hai người truyền đến. Nam Dạ Tước hơi đưa mí mắt lên, nhìn thấy Diêm Việt, và người phụ nữ khoác tay bên cạnh là Tư Mạn ăn vận rất thời thượng. Dung Ân nghe được tiếng nói, vừa muốn mở mắt ra, nụ hôn của người đàn ông đã thu lại nhanh hơn một bước, ngay thời khắc cô muốn mở mắt ra, đầu lưỡi ướt át của anh đã nhanh chóng đáp xuống mí mắt cô, trong nháy mắt sau đó, một bàn tay nâng sau đầu Dung Ân, áp cô sát vào khuôn ngực mình. "Cô thích làm phiền chuyện tốt của người khác phải không?"

Vẻ mặt Tư Mạn bỗng chốc thoáng lên vẻ ngượng ngùng, ánh mắt dán chặt vào cái đầu với mái tóc đen nhánh đang nép ở trước ngực người đàn ông, "Xin lỗi, Nam tổng, chúng tôi đây xin phép cáo từ," cô ta thân mật nép người vào Diêm Việt, cố ý cao giọng, "Việt, chúng ta qua bên đó đi."

Bàn tay Dung Ân ở sau lưng Nam Dạ Tước không ngừng siết lại, cô ôm chặt lấy anh, người đàn ông mới vừa rồi còn hôn chưa đủ, khi hai người vừa cất bước rời khỏi, anh đã nâng mặt Dung Ân lên, một lần nữa nụ hôn liên tục được đáp xuống.

Người đàn ông mà cô đã từng yêu sâu đậm đó, đang ở ngay phía sau hai người họ.

Dung Ân nhắm mắt không chú ý tới, một năm trôi qua, hai người bọn họ đều đã có người ở bên cạnh, chỉ có điều không phải là người mà đối phương đã hẹn ước mà thôi.

"Ân Ân." Diêm Việt cuối cùng vẫn không kìm nén nổi, anh buông cánh tay đang khoác của Tư Mạn ra, quay người đi trở lại chỗ hai người.

Mi tâm Nam Dạ Tước lại cau lại, trước khi đứng dậy, còn ám muội cắn nhẹ lấy khóe miệng Dung Ân một cái, "Có phải là chưa thấy người ta hôn môn bao giờ phải không, muốn đứng đó quan sát để học tập à?"

Sắc mặt Dung Ân ửng hồng, trong miệng, vẫn còn lưu lại mùi rượu vang đỏ của anh, mái tóc hơi rối, môi cũng có phần sưng đỏ, Diêm Việt bỗng nhiên nhìn cô chuyên chú, một hồi lâu sau, mới buồn bã cất tiếng nói, "Anh quả nhiên đã nhìn lầm em."

Nam Dạ Tước nở một nụ cười nhạt, đơn giản chỉ tựa lưng vào ghế xem một màn náo nhiệt.

Dung Ân ngẩng đầu, đột nhiên đẩy ghế ra đứng lên muốn bỏ đi, bước chân chưa kịp nhấc lên, cổ tay đã bị Nam Dạ Tước kéo lại, khuôn mặt anh tuấn của anh hướng về phía Diêm Việt, "Tôi rất hiếu kỳ, anh đã nhìn lầm cái gì vậy?"

"Ân Ân, em thực sự đã quên sạch sẽ mọi chuyện giữa chúng ta rồi."

Nam Dạ Tước cầm lấy tay Dung Ân, ngón trỏ theo thói quen di chuyển thành vòng tròn trong lòng bàn tay cô. Dung Ân điều chỉnh lại tâm trạng, ánh mắt lạnh nhạt đối diện Diêm Việt, rồi lại nhìn sang khuôn mặt trang điểm tinh tế của Tư Mạn, "Giữa chúng ta, nếu như anh còn nhớ được một chút, thì chúng ta đã không trở thành người dưng ngược lối như ngày hôm nay."

"Anh nhớ," thần sắc Diêm Việt gấp gáp, hấp tấp giải thích, "Điều gì anh cũng đều nhớ rất rõ."

"Anh nhớ mọi thứ nhưng lại quên đi tình yêu của hai chúng ta." biểu cảm trên gương mặt Dung Ân không hề gợn sóng, "Ngày hôm nay, bên cạnh anh cũng có người khác, nếu lúc đầu em không quay đầu lại, em sẽ một mực tin rằng, anh chính người mà em vẫn luôn chờ đợi."

Mà hôm nay, tất thảy những điều này, lại giống như hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả những nổ lực, kiên trì từ trước đến nay, dường như chỉ là phí công vô ích.

Nam Dạ Tước không mất tiền chứng kiến một màn kịch hay, nghe cô nói như vậy, trong lòng anh đột nhiên vui mừng đến lạ, anh hoàn toàn không để ý đến sắc mặt đang xanh xám của Diêm Việt, anh kéo Dung Ân sát lại bên cạnh mình, "Cụt hứng gì chứ, cơm mới ăn được một nửa, dài dòng lôi thôi thật."

"Việt, chúng ta đi thôi." Tư Mạn vội vàng kéo lấy cánh tay kéo anh ta lại. Nam Dạ Tước cắt một miếng thịt bò đưa lên miệng Dung Ân, "Ăn chút gì đi."

Cô lúc này nhìn thấy những món đồ béo ngậy liền cảm thấy nôn nao, vội vàng đẩy tay Nam Dạ Tước, "Tôi no rồi."

Người đàn ông buông đồ ăn trong tay, cơ thể vội tiến lại gần, khuôn mặt tuấn tú thân mật vùi vào cổ cô, "Ân Ân, cái miệng nhỏ nhắn của em cũng lợi hại thật đấy."

Cô nghiêng đầu, môi cô lướt qua chạm nhẹ vào khóe miệng anh, trong đáy mắt của anh phản ánh lên một nụ cười không mấy tốt đẹp, cô vội vàng đổi đề tài, "Tôi thật sự no rồi, chúng ta về thôi."

"Được." Nam Dạ Tước vẫy tay, khi thanh toán xong, cho tiền típ xong sau đó ôm lấy Dung Ân rời khỏi.

Rốt cuộc thì dạ dày vẫn trống rỗng, khi Dung Ân ngồi lên xe, cũng đã lim dim muốn ngủ, cô tựa đầu vào cửa kính xe, không được hai, ba phút, đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Về đến Ngự Cảnh Uyển, Nam Dạ Tước thấy cô vẫn còn đang ngủ, cũng không đánh thức cô dậy, anh nghiêng người, nghịch ngợm dùng miệng bịt miệng cô, Dung Ân không thở được, cô liền vươn tay đẩy ra.

"Đến nhà rồi." Nam Dạ Tước xuống xe trước, Dung Ân theo sau anh đi vào, vừa vào phòng khách, toàn thân đã bị anh ôm eo nhấc bổng lên.

Cô hoảng hốt ôm lấy cổ anh, Nam Dạ Tước ôm lấy cô xoay mấy vòng, trước khi dừng lại, đôi mắt đen láy đã phủ một tầng ái muội, anh mở lời, giọng nói khàn khàn không thôi, "Ân Ân, tôi muốn em."

Cô đầu váng mắt hoa, cảm giác buồn nôn lại dấy lên, vội vã lắc đầu, "Tôi không khỏe."

"Tới ngày?"

Dung Ân cũng không hề chuẩn bị, lúc này nói là tới thời kì kinh nguyệt, chắc chắn sẽ bị bại lộ, "Không phải như vậy, tháng này muộn vài ngày, có điều là tôi đã cảm thấy không khỏe rồi."

Nam Dạ Tước cũng không nhớ được chu kỳ của cô, nghe xong lời cô nói, đôi mắt hẹp dài quyến rũ nheo lại, tay anh dùng sức, đặt Dung Ân xuống ghế sô pha, toàn thân mình cũng theo đó đè lên, "Ngày hôm nay, tôi không thể không được."

Dung Ân nhớ kỹ lời dặn dò của bác sỹ, ba tháng đầu cần phải tránh chuyện này, bàn tay nhỏ bé của cô vội ngăn cản trên ngực Nam Dạ Tước, "Tôi thật sự không muốn."

Người đàn ông cũng đem lời cô nói bỏ ngoài tai, anh kéo tay cô trượt xuống phần dưới cơ thể mình, "Nhưng mà nó muốn."

 Thanh âm của anh khàn khàn như có như không, cơ hồ lời nói ra chỉ như đang thủ thỉ trong cổ họng, Dung Ân biết đó là khi anh đã bắt đầu bùng nổ, áo quần gần như đã bị cởi ra toàn bộ, một tay Nam Dạ Tước siết lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô, đặt cô lên bàn trà lạnh toát.

Tấm lưng trần, vẽ lên một đường cong duyên dáng phơi bày trước mắt người đàn ông, Nam Dạ Tước cởi bỏ áo sơ mi xong sau đó hai tay di chuyển từ bả vai cô dần xuống dưới, bàn tay ve vuốt khuôn ngực đẫy đà, anh gập người lại, giọng nói khêu gợi mà nóng bỏng phả ra bên tai cô, "Ân Ân, phía sau em hấp dẫn người ta như vậy, tôi chưa kịp đi vào, mà đã muốn không chịu được rồi."

Trong phòng khách tuy rằng có mở hệ thống sưởi ấm, nhưng toàn thân Dung Ân lại lạnh đến phát run, ngữ khí của anh, rõ ràng là tán tình, nhưng không khiến cô thấy nóng như lửa đốt được, "Nam Dạ Tước, chúng ta lên lầu đi...."

"Tôi không đợi được nữa."

Trong phòng khách trống không, Dung Ân ngẩng đầu, có thể nhìn thấy bộ dáng của mình trên mặt bàn trơn bóng, hai bả vai được ánh đèn hắt phản chiếu càng làm tôn lên làn da trắng nõn, người đàn ông phía sau, động tác dịu dàng cầm một chân cô đưa lên.

Tư thế như vậy, hẳn cần không ít sức lực, hơn nữa, lại cộng thêm ngày hôm nay Nam Dạ Tước đặc biệt hưng phấn, Dung Ân nghĩ đến đây, vội vàng bắt lấy một cánh tay anh, "Hôm nay, chúng ta đổi kiểu được không?"

Người đàn ông quả nhiên dừng động tác, cơ thể anh quay về áp sát lấy Dung Ân, từ sau lưng, ánh mắt tà mị, "Kiểu nào cũng thử gần hết rồi, em còn nghĩ ra được gì nữa?"

"Lần này, để tôi." Dung Ân bất đắc dĩ thỏa hiệp. Nam Dạ Tước nghe xong, mi tâm tức thì giãn ra để lộ vẻ hứng thú, ngày thường chuyện trên giường đều là một mình anh làm chủ, Dung Ân chỉ im lặng chịu đựng, từ trước đến giờ không nghĩ tới việc cô chủ động, sẽ là chuyện thú vị đến chừng nào, "Được."

"Chúng ta về phòng ngủ đã."

Nam Dạ Tước đứng dậy, Dung Ân cúi người muốn nhặt quần áo ở dưới đất lên, nhưng đầu ngón tay chưa kịp chạm đến, đã bị người đàn ông đưa chân đá văng đi, ngay sau đó, cả người bị nhấc bổng trên vai anh. Đi đến phòng ngủ anh khăng khăng muốn cùng Dung Ân tắm rửa, tiết kiệm thời gian, dục vọng của người đàn ông, lúc nào cũng tới rất nhanh lại rất mạnh mẽ.

Dung Ân của ngày hôm nay, khiến Nam Dạ Tước ngạc nhiên và vui mừng không ít, vì thế, ham muốn của anh cũng bùng nổ luôn. 

Tư thế nam dưới nữ trên, đối với cô mà nói, cũng không dễ chịu lắm, nhưng như vậy có thể đè nén được sự va chạm mạnh mẽ của người đàn ông, hai tay Dung Ân quấn lấy cổ Nam Dạ Tước, tư thế lên xuống, trước sau không vội, cũng không quá chậm.

"Ân Ân." sau vài ba lần, cánh tay người đàn ông siết lấy thắt lưng cô mỗi lúc một chặt chẽ, cơ thể rạo rực, "Động tác mau một chút." Bàn tay to lớn khóa trụ bên hông cô, gần như đang điều khiển tốc độ của cô.

Dung Ân cảm nhận được anh mỗi lúc một khẩn trương, vội vàng chế trụ tay anh, "Lần này đã nói trước rồi, để tôi."

Nam Dạ Tước đã gấp đến độ mồ hôi túa ra khắp mặt, khuôn mặt anh tuấn đỏ lên, lực ở trên cánh tay anh thả lỏng ra, thật sự là phải chịu đựng vô cùng khổ sở, "Ân Ân, tốc độ này của em, muốn giày vò chết tôi sao?'

Dung Ân không dám dùng sức, lại càng không dám nhanh, hai đầu gối chống trên ga trải giường thậm chí đã bắt đầu cảm thấy tê dại, nhưng trước sau vẫn chưa thấy Nam Dạ Tước phóng thích, đến cuối cùng, sức lực cô càng ngày càng yếu ớt, gần như chỉ như đang ngồi bất động, "Nam Dạ Tước, có phải là anh đã tới rồi không?"

Mồ hôi lấm tấm trên khuôn ngực trần của người đàn ông, một tay anh khóa trụ cơ thể Dung Ân, một tay lần đến nơi hai người đang tiếp xúc nhau, "Em nói tôi tới chưa?"

Dung Ân vùng vẫy, bàn tay nóng bỏng thu hồi lại.

Hai tay Nam Dạ Tước đè nén mạnh mẽ tấm lưng Dung Ân, không cho phép cô động đậy, bị động biến thành chủ động, về phương diện này, anh so với cô thành thạo hơn gấp bội lần, may mắn thay, một màn dạo trước đấy đã khiến anh tiêu hao không ít sinh lực, cộng thêm việc Dung Ân không hề kháng cự, cô cũng không khổ sở là bao.

Sau một hồi mãnh liệt, Nam Dạ Tước gối đầu lên ngực Dung Ân, "Hôm nay, sao em lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy?"

"Vì...." Cô nghĩ không ra một lý do thấu đáo, "Anh mua cho tôi nhiều đồ như vậy, tôi nên đáp lại gì đó mới phải."

Nam Dạ Tước nghe xong, đáy mắt đột nhiên trở nên ảm đạm, anh ngẩng đầu, "Em hình như, càng ngày càng nhập vai rồi đó."

Bàn tay Dung Ân ở trong chăn đặt xuống bụng, lời Nam Dạ Tước nói không sai, đứa con này, nếu anh biết được, chắc chắn sẽ ép buộc cô phá bỏ, nhưng nếu anh muốn giữ lại, điều đó có nghĩa là cả đời này của cô cũng đừng nghĩ  đến việc đường ai nấy đi với anh........

Cô yên lặng nằm trên giường, cánh tay Nam Dạ Tước vươn ra, kéo cô vào vòm ngực của mình, điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên không đúng lúc, phá vỡ sự yên tĩnh rất khó khăn lắm mới có được này.

Nam Dạ Tước nhấn nút nhận cuộc gọi, "A lô?" Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ, đôi mắt hẹp dài của Nam Dạ Tước liếc nhìn Dung Ân một cái, "Có chuyện gì?"

Người phụ nữ trong lòng đang thất thần suy nghĩ, cô biết đứa trẻ này không thể giữ lại, cô không thể cho anh một gia đình, cõi lòng ngập tràn nỗi đắng cay khó xử, từ mũi trào lên cảm giác cay cay, nhưng lại không thể khóc trước mặt Nam Dạ Tước, sau khi biết được mình mang thai, cô luôn cảm nhận được trái tim bé nhỏ của đứa trẻ đang đập trong bụng, đập mạnh và kiên định, Dung Ân cảm thấy hôm nay, có lẽ là ngày cô mềm yếu nhất, người đàn ông bên cạnh vẫn đang nghe điện thoại, Dung Ân nằm lại gần anh hơn, hai cánh tay ôm lấy thắt lưng anh, cũng nằm sát cơ thể lại gần anh hơn.

Cô muốn anh ở lại, cùng cô qua đêm nay, bụng cô kề sát người đàn ông, tâm tư của cô, Nam Dạ Tước lại không hề hay biết, có lẽ nhận thấy cô hôm nay có phần khác thường, Nam Dạ Tước cũng không nói chuyện điện thoại dông dài, "Đêm nay tôi có việc."

Sau khi dặn dò vài câu thì gác điện thoại.

Bàn tay anh đè lên tấm lưng Dung Ân, để cơ thể hai người càng sát lại gần nhau hơn. Đây cũng là lần đầu tiên, cô ngủ bên cạnh Nam Dạ Tước trong tư thế như vậy, một đêm, thật sự trôi qua rất nhanh, Dung Ân vẫn còn chưa kịp chợp mắt, trời đã sáng rồi.

"Hôm nay, tôi đưa em ra ngoài." Trong phòng tắm, người đàn ông đứng dưới vòi sen, "Không cần đâu," Dung Ân táp nước lạnh lên mặt, "Hôm nay, tôi muốn đến bệnh viện thăm mẹ."

"Được, vậy tối nay cùng đi ăn cơm."

"Ừm." Dung Ân gật đầu, tâm tư trong lòng lại nặng trĩu không nguôi.

Ra khỏi Ngự Cảnh Uyển, bên ngoài trời rõ ràng đang tràn ngập ánh nắng mai tươi sáng, nhưng sự ấm áp đó lại không thể chiếu rọi vào tận sâu trong lòng cô, Dung Ân cảm thấy, trong tim cô, từng góc ngách đều là sự âm u và bế tắc.

Bắt xe đến bệnh viện, may mắn là không có quá nhiều người, khi đến lượt Dung Ân, thời gian hãy còn sớm.

"Cô kết hôn chưa?"

Câu hỏi đầu tiên của bác sĩ, đã khiến Dung Ân đỡ không nổi, "Chưa."

Nữ bác sỹ đẩy gọng kính mắt, "Cô muốn chọn ngày nào thì phẫu thuật?"

Dung Ân nuốt lại sự hoang mang đang tắc nghẹn nơi miệng, "Ngay hôm nay đi."

"Được." bác sỹ nhanh chóng lấy ra một tờ khai ở bên cạnh, động tác thành thạo như vậy, dường như bác sĩ lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong ngày, "Thanh toán trước, sau đó lên lầu hai làm phẩu thuật."

Dung Ân cầm lấy hóa đơn, thẫn thờ đi nộp tiền, khi lên lầu hai, hai chân run rẩy tưởng như không thể bước tiếp.

Cô tựa lưng lên cửa, bác sỹ ở bên trong có vẻ như đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, găng tay và khẩu trang cũng đã đeo vào chỉnh tề, "Vào đi, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi."

Bên trong, không gian cũng không quá rộng, bày hai chiếc giường đơn, ở giữa treo một tấm rèm ngăn cách, bác sĩ nữ nhận lấy tờ khai của cô, ra hiệu cho cô nằm xuống giường, "Cởi giày, hai chân mở ra." Đỉnh đầu, ánh sáng của giải phẫu vô cùng chói mắt, chói đến nổi nước mắt cô một mực chảy ra.

Bác sĩ sau khi hỏi qua loa những vấn đề về việc có bị dị ứng thành phần thuốc các loại hay không, liền đi chuẩn bị thuốc mê.

Bên trong phòng giải phẫu yên tĩnh, chỉ còn lại mình Dung Ân, và tiếng máy móc hoạt động truyến đến từ giường bên cạnh. Từng tế bào trong cơ thể cô đang mỗi lúc một khẩn trương, phía sau lưng cứng ngắc, hai tay ướt đẫm không ngừng túa ra mồ hôi.

"Mấy cô gái này thiệt là, ít tuổi đầu không biết giữ gìn bản thân mình........."

"Còn không phải sao, biết bao nhiêu người muốn có con hoải mà không được, thật là tạo nghiệp chướng mà...."

Bên cạnh, hai vị bác sĩ vừa tiến hành phẫu thuật vừa bắt đầu nghị luận. Dung Ân nằm trên giường, chỉ cảm thấy chiếc đèn đó rọi đến toàn thân cô mất hết sức lực, hai mắt mờ nhòa.

Vị bác sỹ trước đó đẩy thiết bị truyền nước đi vào, Dung Ân yên lặng nằm đó, để mặc ống tiêm đâm vào tĩnh mạch. Khi cảm giác được sự đau đớn, cô cũng cảm thấy sợ hãi cùng mâu thuẫn vô cùng, bất luận là giữa cô và Nam Dạ Tước như thế nào, thì đứa trẻ này cũng là của cô mà, nó ở trong bụng của cô mỗi ngày một lớn hơn, đến lúc này đây, cô đã có thể cảm thấy sự tồn tại của nó. Dung Ân đặt tay lên bụng, cảm giác đó, những người chưa mang thai bao giờ, sẽ không thể hiểu được đâu.

"Không xong rồi..." giường bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng la sợ hãi, "Băng huyết rồi...."

"Mau cầm máu cho cô ấy, chuẩn bị tiêm...."

Dung Ân hoáng hốt cả kinh, vị bác sỹ bên cạnh chuẩn bị tiêm thuốc gây mê, "Không, tôi muốn để lại đứa nhỏ, tôi muốn để lại đứa nhỏ!" Dung Ân gấp gáp rút kim tiêm ngồi dậy, cho đến khi chạy ra khỏi bệnh viện, mới ý thức được máu đang chảy ra từ mu bàn tay.

Cô đứng thất thần ở cổng, hành động vừa rồi hoàn toàn là phản ứng bản năng, cô căn bản không hề nghĩ đến, để lại đứa trẻ này, cô sau này sẽ sống ra sao, rồi sẽ đi về đâu.

Sờ lên mặt, trên khuôn mặt đã phủ một tầng lạnh lẽo, bước từng bước chân nặng nề đi ra, thân thể cô mềm nhũn ngồi trên phiến đá , sau khi gục đầu xuống, tiếng khóc nấc vang lên vùi vào trong vòng tay.

Không biết đã ngồi đó bao lâu, cho đến khi cánh tay truyền đến cảm giác ấm áp.

Cô vừa ngẩng đầu, đã thấy một người đàn ông gần gũi ngồi xuống bên cạnh cô, "Dung Ân, cậu không sao chứ?"

"Trần Kiều?"

Hai mắt cô đỏ bừng, bộ dạng thế này, nhất định là vô cùng bi đát.

Vội vàng lau nước mắt, Dung Ân đứng dậy, "Tại sao cậu lại ở đây?"

"À, ba mình bảo mình qua đây thăm hỏi một bác trưởng phòng ở đây, cậu thì sao, trong người cảm thấy có chỗ nào không khỏe à?"

"Mình..." Dung Ân đi ra hướng cửa bệnh viện, "À, không có việc gì."

"Cậu dạo gần đây sống có tốt không?"

Hai mắt Dung Ân sưng đỏ,  tóc bị gió thổi bay lất phất trên bả vai gầy guộc, Trần Kiều thấy bộ dáng cô như vậy, liền biết được cuộc sống của cô không hề tốt.

"Mình vẫn sống rất  tốt, cám ơn."

Giọng điệu khác sáo xa cách như vậy, làm cho Trần Kiều thấy trong lòng mình lạnh lẽo.

"Ân Ân, cậu không cần giấu mình, mình biết chuyện cậu và Việt đã không thể hàn gắn lại, hơn nữa mẹ cậu còn phải nhập viện, cậu xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao không đến tìm mình chứ?" Dung Ân muốn nhét hai tay vào trong túi, vết máu khô đọng lại trên mu bàn tay, Trần Kiều đã nhanh mắt, nhìn ra được liền túm lấy tay cô, "Cậu còn nói không sao, rốt cuộc cậu đã bị làm sao vậy?"

"Trần Kiều, cậu không cần lo lắng," Dung Ân dùng chút sức vùng ra, người đàn ông vẫn như cũ nắm lấy tay cô không buông, "Mình chỉ bị cảm nhẹ, nên đi truyền hai bình nước mà thôi, cái này là lúc mình tự rút ống tiêm ra, không cẩn thận nên bị trầy."

"Thật không?" Trần Kiều hình như không hề tin.

"Ai lừa cậu." Dung Ân rút tay lại đút vào túi áo.

"Cậu muốn đi đâu, mình đưa đi."

"Mình muốn đi dạo một chút."

Trần Kiều không nói gì thêm, mà lặng lẽ theo bên cạnh Dung Ân, trên mặt dất, đã đóng từng tảng băng nên rất trơn trượt, mỗi một bước đi của Dung Ân đều rất cẩn trọng, cô đi rất chậm, giống như sợ rằng sẽ làm rơi vật gì rất đáng quý vậy.

Hai người cùng nhau đi trên lối đi bộ, đây là con phố cổ, mùa đông rồi, sẽ có những phiến lá to rơi xuống đường. Trần Kiều dần dần tụt lại phía sau Dung Ân, anh ngẩng đầu ngước nhìn bóng lưng ão não đó, đột nhiên, như được thu vào sự can đảm tiếng lên trước, "Ân Ân, có lẽ mình nói điều này, sẽ là mạo muội, nhưng, mình thật sự rất muốn được chăm sóc cho cậu."

Dung Ân đứng trước một căn nhà cổ kính, trong đó, có những bông hoa lê trắng phau đang đung đưa trước gió, khắp bầu trời bung tỏa một màu trắng xóa của tuyết rơi đầy, sau đó, cô đăm đăm nhìn Trần Kiều, đôi mắt đó bình tĩnh là như vậy, cô đứng ở góc đường đó, giống như những bông hoa lê kiên cường nở rộ trong tiết trời mùa đông khắc nghiệt.

"Vì sao cậu lại muốn chăm sóc cho mình?"

Đầu tiên là Diêm Việt, sau đó là Nam Dạ Tước, sau khi trải qua hai người đàn ông trong cuộc đời cô, cô đã sớm đã nhìn nhận sự việc chỉ toàn đau thương.

Trần Kiều bị đôi mắt lạnh lùng đó bám lấy, đã không nói được lời nào.

Dung Ân cúi người, từ trên mặt đất nhặt lấy một vài cánh hoa bỏ vào túi xách, cô bước quaTrần Kiều, gió đông táp vào mặt, mạnh mẽ, vô tình giống như muốn cắt xén từng thớ da thịt.

"Ân Ân, anh yêu em, vì anh yêu em...."

Dung Ân dừng bước, năm ngón tay trong túi áo nắm chặt lại.

"Anh yêu em...." Một lời tỏ tình nồng cháy như vậy, ngoại trừ Diêm Việt lúc đó, cô chưa từng nghe ai nói nữa.

Dung Ân ngoảnh đầu, chỉ thấy nơi góc phố tiêu điều, Trần Kiều đứng thẳng tắp ngay đó, trống ngực đập dồn dập vì đã ra sức hét to, hai mắt anh ta rạng ngời, nụ cười trên mặt, căng tràn sức sống.

Dung Ân mỉm cười, Trần Kiều thấy cô thả lỏng, trong lòng không nhịn được nhảy múa.

Anh muốn tiến lại gần, người phụ nữ đã quay lưng lại nhanh trước một bước, hướng về nơi xa đó mà bước nhanh, nụ cười trên môi không hề giảm, nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống mặn đắng.

Yêu?

Trải qua từng ấy chuyện, cô còn xứng đáng nhận được tình yêu sao?

Tiếng bước chân vội vã đuổi theo sau ngày càng tiến lại gần, Dung Ân vội vàng bắt một chiếc xe sau đó nhanh chóng bỏ đi.

"Cô này, phía sau có một người đàn ông một mực đuổi theo xe."

Nhìn vào gương chiếu hậu, Dung Ân thấy cánh tay Trần Kiều mở rộng, bộ dạng đó, giống như một chú chim bồ câu đang sải cánh vậy, cô cay đắng mở miệng, "Làm ơn đi nhanh hơn một chút."

Vòng quanh mấy con phố, mới có thể cắt đuôi được anh, trên đường về nhà, Dung Ân qua siêu thị mua mấy bịch băng vệ sinh, rồi ghé vào hiệu thuốc.

Sau khi đi ra, cô cũng không ngay lập tức về nhà, mà tìm đến công ty mới thành lập trước đây cô từng vào làm, những thanh niên trẻ làm việc quả là rất tốt, tuy rằng vẫn còn là văn phòng nhỏ đó, nhưng hợp đồng nhận được trong tay không hề ít.

Thẩm Mặc nhìn thấy Dung Ân rất vui mừng, kéo lấy cô nói một mạch chuyện này chuyện nọ, Dung Ân sau khi biết chắc là mình sẽ không bị đuổi cùng giết tận nữa, mới tìm đến nơi này, "Thẩm Mặc, có chuyện này, mình muốn nhờ cậu giúp đỡ."

"Chuyện gì, cậu cứ nói đi."

"Mình muốn trở về đây làm được không?"

"Thật sao?" sắc mặt Thẩm Mặc không giấu được vẻ vui mừng, "Vậy thì tốt quá."

"Thế nhưng, trước mắt, mình không thể đi làm ngay, từ ngày mai, chúng ta sẽ trao đổi qua mạng, bản vẽ cậu cứ email cho mình. Mình sẽ ở nhà thiết kế xong sau đó gửi lại cho cậu, được không?" "Đương nhiên là được, cậu có thể vào làm, mình còn cầu mong được vậy nữa là." Thẩm Mặc vui vẻ kéo tay Dung Ân, "Đến lúc đó, tiền lương mỗi tháng mình sẽ gửi vào thẻ cho cậu."

"Thẩm Mặc, cám ơn cậu."

Dung Ân muốn bỏ đi, phải tìm trước cho mình một đường lui.

Thời gian mấy tháng này, cô nhất định phải nhanh chóng khiến Nam Dạ Tước chán ghét, nếu không, đến khi bụng mỗi lúc một rõ hơn sẽ bể kế hoạch, cho dù không kịp, cô cũng còn thời gian để suy tính đến giải pháp khác.

Cho nên, Nghiêm Tước không thể tiếp tục làm được nữa.

Dung Ân về đến nhà, Nam Dạ Tước vẫn chưa về, cô đi lên tầng hai, chuyện quan trọng nhất lúc này là lấy thuốc tránh thai đi, trong túi: cô đã mua sẵn một lọ thuốc, loại thuốc này, bên ngoài giống y hệt thuốc tránh thai và công dụng cũng không ảnh hưởng đến phụ nữ mang thai.

Dung Ân cẩn thận đổi thuốc, sau khi sắp xếp lại mọi thứ, mới nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Không lâu sau, bên dưới lầu truyền đến tiếng phanh xe, khi Nam Dạ Tước lên lầu, vừa lúc Dung Ân ngủ dậy, cô chống hai tay ngồi dậy, điệu bộ lười nhác, tự nhiên lại phảng phất nét phong tình, cô nói, "Nam Dạ Tước, bắt đầu từ ngày mai tôi không đi làm nữa."

Người đàn ông thoáng giật mình, nhưng cũng không biểu hiện vẻ ngạc nhiên thái quá, anh nới lỏng cà vạt, "Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao?"

"Ừm." Dung Ân ngồi dậy, "Anh nuôi tôi, tôi việc gì phải đi làm đến mệt mỏi thừa sống thiếu chết nữa? Tôi nên hưởng thụ cuộc sống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro