Chap 76: Tôi không tha, còn không thì cô nhảy lầu đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 76: Tôi không tha, còn không thì cô nhảy lầu đi.

Edit & Beta: Winnie

******************************************

Nam Dạ Tước đỡ lấy tay đang băng bó, gương mặt tăm tối xoay người đi ra ngoài.

Dung Ân ngồi trong xe taxi, cả cái trán nóng ran như lửa đốt, nhưng toàn thân lại lạnh đến khó chịu, cô dặn tài xế điều chỉnh nhiệt độ lên cao chút, có lẽ là do một đêm chịu giày vò quá, nên cô đã bị cảm.

Taxi dừng lại trước cửa khu tập thể, khi Dung Ân xuống xe, áo vét trắng choàng trên vai vướng vào thành xe  rơi xuống, cô suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng cúi lưng, nhặt chiếc áo choàng khoác lên tay.

Về tới nhà, trời cũng đã hửng sáng, chậu cây xương rồng trước thềm nhà tắm mình trong nắng ban mai, những chiếc gai nhọn đâm ra tua tủa ngạo nghễ, Dung Ân khẽ khàng kéo cửa, vừa khép lại, một tiếng động nhỏ như thế mà mẹ Dung cũng nghe được, "Ân Ân, đêm qua con đi đâu? Tại sao cả đêm không về nhà?"

"Mẹ," Dung Ân tiến lên, "Một người bạn của con bị ốm, con ở bệnh viện chăm sóc suốt đêm qua, lúc đó con quá lo lắng, nên không nhớ gọi điện thoại cho mẹ."

"Ừm," Nỗi lo lằng trong lòng mẹ Dung lúc này mới được thả lỏng, "Bây giờ không sao rồi chứ?"

"Không sao rồi," Dung Ân đẩy xe lăn, đưa bà về phía bàn ăn, "Mẹ, con muốn cùng mẹ bàn một chuyện này."

"Chuyện gì vậy?"

"Công ty chúng con hết năm nay có thể sẽ dọn sang chỗ mới, ý của mọi người bên đó, là muốn nhà chúng ta sẽ cùng đi, ở gần đó tìm cho chúng ta một căn nhà để thuê, vì ở lại đây sẽ đi lại quá xa. Mẹ, mẹ thấy như vậy được không?"

Mẹ Dung vỗ vỗ bàn tay con gái, thần sắc an nhàn, "Ân Ân, mẹ đương nhiên sẽ theo con, con muốn qua đó, chúng ta sẽ cùng thu dọn một chút, công việc là quan trọng nhất."

"Mẹ," hai tay Dung Ân ôm lấy cổ mẹ Dung, trong mắt tràn ngập vẻ nũng nịu, "Con yêu mẹ nhất rồi đó."

"Cái miệng này....." mẹ Dung mỉm cười, "Tết cũng sắp đến rồi, những thứ cần mua cũng nên bắt đầu chuẩn bị thôi."

"Dạ, hai ngày này con sẽ đi mua đồ."

Bên phía công ty Sang Tân do còn chút công việc phải giải quyết cuối năm, nên kỳ nghỉ tết này cũng đến hơi muộn. Dung Ân ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày sau đó lại quay trở vào bệnh viện, khi đi qua phòng bệnh của Nam Dạ Tước, cô vô thức ngó vào bên trong, bóng dáng người đàn ông đã sớm không còn trong đó.

Thẩm Hiên Ngạo đã tỉnh lại, vì là vết thương ngoài da, khôi phục lại cũng rất mau, chỉ là bị mất máu quá nhiều, nên nhìn vào cũng hơi thiếu tinh thần tí.

Thẩm Mặc ngồi cạnh giường, quần áo cũng chưa thay, vẫn nguyên bộ của ngày hôm qua, cô cầm trong tay quả táo đang gọt dở, đang thút tha thút thít nói gì đó, "Hiên Ngạo, em sai rồi, sau này sẽ không bao giờ đến những nơi như vậy nữa..."

Rõ ràng, sự việc tối qua đã dọa cô sợ chết khiếp.

Thẩm Hiên Ngạo thận trọng vươn tay, phủ lên đỉnh đầu cô, sắc mắt đầy yêu chiều, "Cô bé ngốc, ai ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy...."

Dung Ân đi vào, cầm giỏ trái cây đặt sang một bên, "Thẩm Mặc, cậu về nghỉ ngơi đi, mình ở lại đây được rồi."

"Dung Ân," Thẩm Mặc thấy cô tới, nước mắt lại càng không nhịn được, cô tiến lên ôm chầm lấy Dung Ân, "Trong lòng mình đến giờ vẫn còn sợ, tối hôm qua thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện rồi, huhuhu...."

"Được rồi, không sao nữa," Dung Ân vỗ nhẹ lên lưng cô, "Đã qua cả rồi."

"Dung Ân," đầu Thẩm Hiên Ngạo cuốn băng trên đầu, chỉ để lộ ra khuôn mặt, "Thẩm Mặc nói, người hôm qua cứu bọn mình là Nam Dạ Tước, em quen anh ta sao?"

Dung Ân ngồi xuống ghế, "Em quen, có chút quen biết."

Thẩm Mặc cùng Thẩm Hiên Ngạo đưa mắt nhìn nhau, nhận thấy cô dường như không muốn đề cập đến, cũng không truy hỏi thêm, Thẩm Mặc mời Dung Ân ngồi xuống, "Được rồi, sau này dự án của Nghiêm Tước mình không giành nữa, cậu nói xem, sao anh ta lại xuất hiện kịp thời đến như vậy, đúng là ân nhân mà."

Dung Ân thấy cô vẫn còn có sức nói cười, liền vỗ cỗ tay Thẩm Mặc, "Cậu ấy, lúc khóc lúc cười, hai ngày nữa là giao thừa rồi, Hiên Ngạo bao giờ thì xuất viện được?"

"Bác sỹ nói nếu không có gì đáng ngại, nằm viện hai ngày nữa là được rồi, mình cũng không muốn đón giao thừa ở bệnh viện đâu."

Dưới sự khuyên nhủ hết mực của Dung Ân, Thẩm Mặc lúc này mới chịu về nhà tắm rửa thay quần áo.

Ở một nơi khác, Ngự Cảnh Uyển.

Khi Vương Linh mở cửa, Hạ Phi Vũ cuống quýt xông vào, Nam Dạ Tước lúc này đang ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm điều khiển chuyển kênh không ngừng.

"Tước," người phụ nữ đặt túi xách xuống, rồi ngồi xuống sát bên cạnh người đàn ông, "Tay anh bị sao vậy?"

Nam Dạ Tước vẫn dửng dưng, cúi đầu nói, "Không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ thôi."

"Còn nói không có việc gì nữa," Hạ Phi Vũ lo lắng cầm lấy tay anh kéo qua, "Loại người như Bùi công tử đó, em chỉ sợ sau này anh ta sẽ tiếp tục theo chúng ta gây phiền phức."

"Cô đã biết rồi?"

"Chuyện tối hôm qua, đã truyền đi khắp nơi, Tước, anh rốt cuộc là vì ai vậy chứ?"

"Không có ai," Nam Dạ Tước không muốn nhắc đến, vốn dĩ tâm tình đã buồn bực, "Không phải nghỉ tết rồi sao, không lo ở nhà chuẩn bị đón năm mới, sao lại chạy đến đây?"

"Em lo cho anh." giọng điệu Hạ Phi Vũ nôn nóng, người đàn ông này, cô căn bản không thể nhìn ra anh ấy đối với mình là như thế nào, cảm giác nhìn không thấu, nói không rõ này, khiến trong lòng cô luôn không cảm thấy chắc chắn.

Nam Dạ Tước vỗ vỗ cánh tay cô, "Tôi không sao, đi thôi, ra ngoài ăn cơm."

Không khí giao thừa tràn ngập khắp chốn, bất luận là trên phố hay bên trong cửa hàng lớn hay nhỏ, đều cũng có thể cảm nhận được bầu không khí đặc quánh đó, náo nhiệt cực kỳ.

Mẹ Dung đã lâu không ra ngoài, Dung Ân muốn đưa bà đi dạo, vừa ra cửa thì gặp Diêm Việt đang vội đi đến, anh liền cùng hai người đi mua sắm, sau đó cầm từng món một cầm về nhà mới thuê được.

Hôm nay là đúng ba mươi tết, mọi gia đình đều có thói quen ăn bánh sủi cảo.

Dung Ân bật hết đèn trong phòng, tất cả gian nhà liền sáng choang, Diêm Việt đứng trên ghế, đang treo đèn lồng ở trước cửa nhà, Dung Ân ngồi xổm xuống giữ ghế, "Cần thận một chút, bên trái, đúng rồi...được rồi."

Hương vị bánh sủi cảo thơm nức bày trên bàn, cảm giác xum vầy bên nhau, tựa như một gia đình. Mẹ Dung tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, tâm trạng cũng rất tốt.

Đến mười giờ mấy tối, Dung Ân mới tiễn Diêm Việt xuống lầu, nhìn xe anh đi xa dần, cô đứng dưới đèn đường, chợt thấy trong lòng dấy lên cảm giác ảo não không thôi. Vừa xoay người muốn vào trong, thì thấy một bóng người đứng trước mặt.

"Là cô."

"Tôi không ngờ, anh ấy vẫn là đến chỗ cô," Tư Mạn choàng trên người một chiếc áo khoác màu nâu mỏng manh, đôi bốt cao cổ tôn lên đôi chân thon dài của cô, "Dung Ân, tôi rốt cuộc là thua kém cô ở điểm nào, tôi thật sự không hiểu."

"Đã muộn thế này rồi, cô nên về sớm đi thì hơn." Cô không muốn cùng Tư Mạn đôi co, hai tay nhét vào túi áo, muốn rời khỏi.

"Trên đời này, chỉ có tôi mới yêu anh ấy nhất," Tư Mạn tiến lên hai bước, chặn lối đi của Dung Ân, trong mắt tỏa ra một sự kiên định nào đó, "Tôi có thể vì anh ấy làm tất cả mọi việc, cô có thể không?"

"Tôi không thể," Dung Ân thẳng thắn nói, "Nhưng tình cảm là không thể miễn cưỡng được, nếu như là hai bên yêu nhau, thì ai cũng không thể tách rời được."

Tư Mạn ngơ ngẩn đứng chết lặng, cô biết rõ Dung Ân nói không sai, hôm nay cô cũng vì bám theo xe Diêm Việt mới có thể tìm đến được nơi này, suốt cả ngày, cô đứng ở một góc, ngốc ngếch nhìn bộ dạng hạnh phúc của ba người họ, cô thậm chí ngay cả dũng khí xông lên để chất vẫn cũng không có, bởi vì, cô trong mắt anh, chẳng là gì cả.

Dung Ân tự thân lo bước lên lầu, không bao lâu sau, tiếng bước chân trong hành lang chợt chững lại, đèn đường màu vàng cam chiếu lên khuôn mặt Tư Mạn trắng bệch đến thảm hại, cô ta đột nhiên ngồi thụp xuống, bắt đầu khóc nghẹn ngào.

Thời gian nghỉ tết này, rất ngắn, còn chưa được mấy ngày đã trôi qua.

Thẩm Mặc khom lưng nhận lỗi trước mọi người, vì công ty đi vào hoạt động chưa được bao lâu, lúc này người lãnh đạo giữa vai trò quan trọng hàng đầu, sự việc xảy ra vừa rồi, trách nhiệm của cô vẫn là chính yếu.

Công ty đã đổi địa chỉ, cũng đã tuyển thêm vài người, Dung Ân và mẹ Dung đã chuyển nhà. Thẩm Mặc tìm được cho mẹ con cô một căn nhà nhỏ cho thuê 60 mét vuông, đối với Dung Ân, vậy là cũng đã rộng rãi lắm rồi, hơn nữa ra vào còn có thang máy, hướng anh sáng cũng tốt, nói chung, là muôn phần mãn nguyện rồi. 

Trước mắt toàn bộ tinh lực của công ty Sang Tân đều đầu tư vào dự án của giám đốc Liêu, bên phía bọn họ không có công nhân, Sang Tân liền thuê công nhân làm khoán ở bên ngoài, Dung Ân thường xuyên đến công trường giám sát. Tuy rằng vất vả, nhưng lại vô cùng tự do. Chuyện dọn nhà, cô vốn dĩ không nói với Diêm Việt, nhưng người đàn ông biết địa chỉ cùa công ty cũ, chỉ cần nghe ngóng tin tức một lúc là tìm đến được ngay.

Ngày tháng cũng được xem là yên ổn trôi qua, thấm thoắt đã ba tháng rồi.

Trong khoảng thời gian này, Dung Ân thật sự không gặp Nam Dạ Tước lấy một lần, cô cũng đã học được cách chậm rãi quên đi, mãi cho đến một ngày, cô tin là mình đã quên sạch hết, thậm chí sẽ không còn nhớ được có một người đàn ông mang tên Nam Dạ Tước đã từng xuất hiện trong cuộc đời cô.

Mà vận mệnh, luôn luôn xuất hiện những chuyện bất ngờ như vậy.

Một tháng trở lại đây, cái tên Nam Dạ Tước thường xuyên được xuất hiện trên tít báo về giải trí, anh cùng Tư Mạn nay đã thành đôi thành cặp, sự việc mờ ám đó được khuếch trương vô hạn, thậm chí, còn khắng định Nam Dạ Tước đã sớm đầu quân về với Tư Mạn. Dung Ân nhấp vào dấu chéo bên góc phải màn hình, đóng trang web lại, lẳng lặng tựa người vào lưng ghế, đầu tiên, những lời nói của Tư Mạn không khỏi xuất hiện lên trong đầu cô, tiếp cận Nam Dạ Tước, chẳng lẽ cô ta có mục đích nào đó sao?

"Dung Ân, công trình bên giám đốc Liêu thế nào rồi?"

"Thẩm Mặc, cậu yên tâm đi," Dung Ân cầm lấy túi xách bên cạnh, "Mình qua đấy ngay đây, tiến trình thi công chắc là không có vấn đề gì đâu."

"Có cậu ở đó, đương nhiên mình yên tâm rồi."Thẩm Mặc đã khôi phục lại dáng vẻ đầy ý chí, tràn đầy tinh thần quyết tâm.

Đó là một khu chung cư mới, thiết kế bên trong phòng đều rất tinh tế và đẹp mắt, trước đây có thể nhận được dự án này, là vì giám đốc Liêu đã rất thích thiết kế bên trong phòng cùng với bản dự toán với mức chi phí tương đối thấp.

Dung Ân bắt xe đến cổng công trường thi công, khi vừa vào trong, những công nhân thi công trên tầng hai vừa liếc qua là đã thấy cô.

Người quản lý thi công liền gọi một cuộc điện thoại, "A lô, trưởng phòng Hạ, cô ấy đến rồi, được...Tôi biết rồi, từ rày về sau, nhờ cậy cả vào cô giới thiệu cho."

Dung Ân đi cầu thang lên tầng hai, khi đi vào trong, công nhân đang bận rộn tới tấp, khi trong thấy cô thì vẫn chào hỏi như mọi khi. Cô gật đầu mỉm cười rồi đi vào phòng ngủ chính, bên trong tu sửa cũng đã gần xong, chỉ còn sơn lại và trang trí nội thất là hoàn thiện. Cô xem xét kỹ lưỡng từng nơi, sau khi xác định đã đảm bảo đúng quy trình, mới xoay người, rợm bước ra ngoài.

Ra đến phòng khách, thì lại thấy công nhân lúc trước còn đang bận bịu tuyệt nhiên biến đâu mất hết cả, công cụ thì tùy ý vứt bừa bãi dưới đất, có thể thấy rõ lúc đi đã vội vã đến mức nào.

Mà trên ghế sô pha, một người đàn ông dáng vẻ thong dong ngồi nghiêng trên đó, quẹt lửa trên tay đóng lại mở ra, phát ra tiếng lạch cạch chói tai, Dung Ân đi tới cửa, đưa tay ra vặn tay nắm cửa, liền phát hiện cửa đã bị khóa trái.

"Tại sao anh lại ở đây?"

"Phụ nữ mà sao dữ như vậy," Bùi Lang rít vào một hơi thuốc, khói trắng thoát ra vấn vít quanh miệng anh, "Tôi nghe nói cô ở đây, nên muốn qua thăm cô."

"Tôi và Bùi công tử hình như không thân thiết đến vậy." Dung Ân cười nhạt.

"Cô có thể trực tiếp gọi tôi là Bùi Lang," người đàn ông thôi bắt chéo chân, trong mắt không vội vã cũng không nóng nảy, ở nơi bé xíu thế này,  vào thời điểm này , Dung Ân có mọc thêm cánh cũng khó lòng mà chạy thoát, "Cô tên là Dung Ân."

Cô cũng không muốn cùng anh ta vòng vo dài dòng, "Anh muốn làm gì?"

Người đàn ông nghiêng người đứng dậy, ném đầu thuốc xuống đất, "Tôi có một thói quen xấu, người tôi không chiếm được, sẽ ngày đêm nhớ nhung, từ lúc gặp mặt Dung tiểu thư đây một lần, cơ  thể tôi cũng muốn, trái tim tôi cũng muốn, lúc này gặp lại, là duyên số của tôi và cô, cô đi theo tôi đi. tTi không để ý đến việc cô đã từng là người của Nam Dạ Tước, đến lúc đó, cô sẽ không cần phải vất vả ra ngoài làm việc như vậy, tôi sẽ nuôi dưỡng cô, áo gấm ngọc thực hầu hạ cho cô."

"Món tiền này của Bùi công tử thật lớn," Dung Ân mỉm cười, nếu nói rằng một chút cũng không sợ, thì đó chỉ là nói dối, "Tôi không phải người dễ dãi đến như vậy, những gì Bùi công tử có thể cho, tôi cũng có thể lấy được y như vậy ở người khác, xe hơi, biệt thự, tôi cũng không thiếu."

"Dung tiểu thư quả thật không biết thận trọng," ánh mắt Bùi Lang mang theo ý cười, "Tiền cô không muốn, tôi cho cô thứ khác, hôm nay cô đừng tưởng sẽ lại có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, căn phòng này chỉ có hai người chúng ta."

"Anh muốn dùng bạo lực đấy chứ?"

"Nếu cô không nghe lời, vậy thì tôi phải cân nhắc đến rồi." Bùi Lang nói xong, liền đứng dậy, ngón tay nới lỏng cà vạt, "Làm trong căn nhà trống không này, không biết có mùi vị giống như trận dã chiến đó hay không."

Dưới tình huống này, Dung Ân lại không hề tỏ ra hoang mang chút nào, trái lại đặc biệt điềm tĩnh, anh ta tiến lên một bước, cô liền lùi một bước, "Bùi công tử muốn có được phụ nữ như thế nào mà không được, tại sao lại nhất định phải dùng bạo lực ép người như vậy?"

"Tôi chính là ương ngạnh như vậy," Bùi Lang tiến lên, "Nói thật, tôi còn chưa từng phải dùng bạo lực với người phụ nữ nào đấy."

Dung Ân lùi đến bên cửa sổ, tầm mắt cô liếc xuống, vừa hay có một đống cát, "Anh đừng ép tôi."

"Cô nói vậy là ý gì?" Sắc mặt Bùi Lang có phần không vui, một người đàn ông có quyền có thế như vậy, muốn một người phụ nữ hà cớ gì phải phiền hà như vậy, đã quen người ta chủ động ôm ấp, cảm giác mình giỏi giang hơn người tự nhiên cũng sẽ lớn hơn ai hết.

"Anh ép tôi, tôi sẽ nhảy xuống," Dung Ân cũng không phải hù dọa anh ta, may thay đây là tầng hai, nếu may mắn, có thể nhảy đúng xuống đống cát đó, nếu không may, nhiều nhất là bị què chân thôi.

"Cô nhảy thử xem." Bùi Lang tiếp tục tiến lên, anh ta cũng không tin.

Dung Ân thấy anh ta sắp lại gần, liền nhắm mắt thật sự mở cửa sổ nhảy ra ngoài, ánh mắt Bùi Lang giật mạnh, cánh tay dài vừa đưa ra liền ôm lấy vòng eo thon gọn của Dung Ân, "Chết tiệt nó, mẹ kiếp, cô nhảy thật!" Anh dùng lực kéo cô lên, gân xanh trên trán nổi lên rõ ràng, mất hồi lâu mới lôi được Dung Ân lên.

Sau khi người đàn ông buông tay, liền ngồi thụp xuống mặt sàn thở hổn hển, bộ tây phục màu đen bị ma sát đến dính đầy vết vôi trắng, hai tay anh ta chống ra sau bên hông, hai con mắt liếc thằng về phía Dung Ân, "Nếu đây là trên sna6 thượng, cô cũng sẽ nhảy xuống à?"

Cô cũng hoảng hồn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, hai mắt né tránh nhìn sáng hướng khác, nếu là vậy, dĩ nhiên không nhảy rồi.

Người đàn ông sau khi điều hòa lại nhịp thở, anh ta đứng dậy, "Phụ nữ như cô, lần đầu tiên tôi gặp đấy, bỏ đi, không làm được tình nhân, vậy thì làm bạn được đúng không?" Bùi Lang cũng không muốn dây vào phiền phức gì, dù sao thân cũng là một cán bộ cao cấp, hình tượng vẫn là quan trọng nhất.

Dung Ân không tin anh ta có ý hòa hoãn, hai mắt cảnh giác trừng mắt nhìn anh.

"Tôi làm người tốt, cô vẫn còn không tin à." Bùi Lang đứng dậy, phủi vôi bám lại trên ống quần, anh ta đi vài bước về phía cửa, từ trong túi móc ra chìa khóa sau đó mở cửa ra, "Đi thôi."

Dung Ân tuy rằng lưỡng lự nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.

Trước cửa tháng máy, người đàn ông nhấn xuống tầng một, nhưng Dung Ân không theo vào, xoay người đi về phía cầu thang bộ.

"Này," Bùi Lang đuổi theo, độ cứng của đế giầy khiến cho cả hành lang chỉ nghe thấy tiếng bước chân của anh ta, "Tôi nói không động thì sau này sẽ không động vào cô, phụ nữ thật là đồ phiền phức."

Dung Ân rất nhanh xách túi trong tay đi ra ngoài cổng, người đàn ông lái ô tô đuổi theo, xe BMW X6 lóa mắt, nhưng lại rất trang nghiêm chuẩn mực, "Lên xe, tôi đưa cô về."

"Không cần đâu," Dung Ân dừng bước chân, sắc mắt duy trì vái phần tươi cười, "Tôi đi ra ngoài kia là có thể bắt được xe rồi."

Người đàn ông đánh xe đỗ ngang trước mặt cô, "Lên xe."

Dung Ân rất sợ anh ta sẽ lại có những hành động khác thường, đành bước lên xe, nhưng ngồi ở băng ghế sau.

Bùi Lang lái xe ổn trọng, chốc chốc lại quan sát sắc mặt thận trọng của Dung Ân qua gương chiếu hậu, "Cô vẫn mang cái bộ dạng rất sợ tôi."

"Không có."

"Thật không, vậy cô cảm thấy con người tôi thế nào?" người đàn ông mặt dày tiếp tục trơ mặt hỏi tới.

Dung Ân ngẩng đầu, trông thấy nụ cười hứng thú trên khuôn mặt anh ta, "Anh, rất tốt đấy."

Bùi Lang nghe xong, tiếng cười liền không kìm được bật ra từ trong miệng anh, "Tôi mời cô một bữa cơm vậy."

"Không cần!" Dung Ân vô thức trả lời, giọng rất lớn.

Ý cười của người đàn ông không thuyên giảm, giẫm ga tăng tốc đi về phía trước, "Vậy thì có hai lựa chọn, hoặc tôi mời cô, hoặc cô mời tôi, hay cô mời tôi đi, chưa từng có phụ nữ mời tôi ăn cơm qua đấy."

Dung Ân nghiêm túc nhìn chăm chú nửa khuôn mặt người đàn ông, khi anh anh cười ánh mắt trong veo, giống như người vừa rồi là hai người khác nhau. Bùi Lang thấy cô rất lâu không trả lời, liền quay đầu, "Cô là người phụ nữ duy nhất mà tôi hai lần đều không đạt được, cho nên, sẽ không có lần thứ ba, không cần phải coi tôi như sói vậy mà đề phòng tôi làm gì, cô cũng xem thường tôi quá rồi đó."

Anh ta cũng đã nói vậy rồi, Dung Ân cũng thu hồi lại vẻ cảnh giác đầy trên mặt đó, Bùi Lang lái xe đi ăn cơm, khi dùng bữa, cô vẫn còn cảm thấy ngượng ngập, dùng dao cắt miếng thịt bò bít tết, "Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"

"Chuyện gì?" người đàn ông nhấp một ngụm rượu, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên thành ly.

"Tại sao anh lại biết tôi ở đó, là nghe ai nói vậy."

Người đàn ông cười hứng thú, cắt thịt bò, ưu nhã đưa miếng thịt bò nhỏ đã cắt vào trong miệng, "Cô đã đắc tội với người nào, chính mình cũng không biết sao?"

DUng Ân nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng.

"Nghiêm Tước, người phụ nữ luôn như hình với bóng với Nam Dạ Tước." Bùi Lang không chỉ đích danh, Dung Ân đã đoán được đó là ai, cô cầm ly rượu bên cạnh lên, "Nói chung, hôm nay cũng cám ơn Bùi công tử đã ra tay hào hiệp."

Người đàn ông mỉm cười, cùng cô chạm ly, "Dùng bạo lực không được, thì tôi sẽ dùng sự dịu dàng, Dung Ân, tôi theo đuổi cô, thế nào?"

Dung Ân thiếu chút nữa bị rượu trong miệng làm cho nghẹn lại, cô miễn cưỡng nở nụ cười, "Bùi công tử lại nói đùa rồi."

Bùi Lang cũng không tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề này, ánh mắt anh xuyên thấu qua ly thủy tinh nhìn chuyên chú gương mặt người phụ nữ đối diện, thần sắc tự nhiên trở nên ám muội, Dung Ân vội vàng ăn tiếp, đợi đến khi thanh toán, người đàn ông cũng không cho cô có cơ hội này, thậm chí còn típ cho người phục vụ một số tiền không nhỏ.

Khi ra về, Dung Ân nhất quyết muốn tự bắt xe, Bùi Lang cũng không cưỡng ép, giúp cô bắt xe, lại phải tận mắt trông thấy cô mất hút khỏi tầm mắt mới thôi.

Tới công ty, Dung Ân một chữ cũng không tiết lộ sự việc này ra ngoài, mất công bọn Thẩm Mặc họ lại lo lắng, khi gặp lại những người công nhân đó, trên gương mặt mỗi người đều thể hiện sự lo lắng cùng áy náy, Dung Ân cũng không nói toẹt ra để vạch mặt họ, cô cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Những tháng ngày xuân về hoa nở cũng đã đến, ánh dương tung tăng càng làm rạng rỡ thêm gương mặt của mùa xuân, thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoắt đã hai tháng, công trình của giám đốc Liêu cũng đã gần như hoàn thiện.

Về phía Diêm Việt, có lúc Dung Ân vẫn tận lực trốn tránh, mặc dù vậy, cứ cách hai ba ngày, anh vẫn đợi cô dưới công ty.

"Ân Ân, bạch mã hoàng tử của cậu đến rồi kìa." Tô Luân đang cùng cô đi ra khỏi công ty, đẩy đẩy tay cô, Dung Ân dừng chân, thấy người đàn ông đang tựa người bên hông xe hút thuốc, ánh nắng vụn nhạt rơi rớt trên hai vai anh, bóng lưng đó, lại toát ra vẻ cô quạnh như vậy.

Dung Ân lặng lẽ lại gần, khi Diêm Việt ngẩng đầu thì đã thấy cô đã đứng bên cạnh, anh vội vàng quăng điếu thuốc xuống đất, giẫm chân lên, "Tan làm rồi à.""

"Ừm," Dung Ân học anh, tựa người trên lưng xe, "Đợi lâu rồi phải không?"

"Không có, anh cũng vừa đến." Diêm Việt mở cửa xe, ra hiệu cô lên xe, lúc này đang là giờ cao điểm, trên đường xe cộ đi lại đông đúc như mắc cửi, Diêm Việt nắm lấy bàn tay trái của cô đặt trong lòng bàn tay, Dung Ân có thể cảm nhận được đầu ngón tay anh ẩm ướt, dường như đang đẫm mồ hôi.

Khi tới nhà hàng đã đặt sẵn, cũng đã là bảy giờ tối.

Diêm Việt chọn một vị trí cạnh cửa sổ, khi đủ loại món ăn bày biện trên bàn, Dung Ân đã đói tới mức bụng sôi lên rầm rĩ, cô cầm lấy đũa, rợm ăn, chỉ thấy bồi bàn đẩy một chiếc xe đưa đồ ăn đến, bên trên, bày ra hai khay thức ăn rất lớn. Chỉ có điều đã đậy lại.

Dung Ân không khỏi buông đũa, "Nhiều thức ăn như vậy, ăn không hết đâu."

Bồi bàn đẩy xe đến trước mặt Diêm Việt, anh đứng dậy, mở vung đậy khay thức ăn ra, chỉ thấy bên trong là một bó hồng tươi kiều diễm, bên trong một khay khác, lại là một chiếc hộp vuông bằng nhung màu đỏ.

"Ân Ân," Diêm Việt đặt bó hoa qua một bên, tay trái cầm lấy chiếc hộp, sau khi mở ra, thì ra là một chiếc nhẫn kim cương, "Chúng ta kết hôn đi."

Cõi lòng Dung Ân chợt sôi trào mãnh liệt, thình thịch đập liên hồi.

Lời nói này, cô nghe xong, lẽ ra cõi lòng phải nhảy nhót hoan hỉ mới phải, nhưng vì sao trong lòng lại hoàn toàn không cảm thấy niềm hạnh phúc đến muốn la hét đó? Dung Ân nhìn chằm chằm vào gương mặt người đối diện đang từ từ tiến lại gần, hai tay đặt trên bàn không khỏi nắm chặt.

Cùng Diêm Việt kết hôn, cùng Diêm Việt sống chung suốt quãng đời còn lại, không phải là nguyện ước từ trước đến nay của cô sao?"

Người đàn ông cẩn trọng lấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh ra khỏi hộp, anh cầm lấy tay Dung Ân trong lòng bàn tay, chiếc nhẫn băng lạnh dần đi vào ngón tay áp út của cô, khi chui vào thêm chút nữa, Dung Ân vừa định gập ngón tay lại, thì điện thoại Diêm Việt liền đổ chuông.

"Alo?" động tác Diêm Việt dừng lại, nhấc mấy nghe.

"Cái gì?" cặp chăn mày Diêm Việt cau lại một chỗ, "Bệnh viện nào, được rồi, tôi đến ngay..."

Theo sự buông lỏng của ngón tay người đàn ông, chiếc nhẫn kia chưa kịp đeo vào đã trượt khỏi ngón áp út của Dung Ân, đinh một tiếng rơi xuống trên bàn thủy tinh, xoay vài vòng, sau đó nằm yên đó, không động đậy nữa.

"Ân Ân, anh có việc gấp phải đi một chút....." Lời Diêm Việt nói vẫn còn chưa dứt, thì đã đẩy ghế đứng dậy.

Ánh mắt Dung Ân rơi vào đóa hoa diễm lệ trên bàn, "Được, anh đi đi."

Anh xoay người rời đi, bước chân nhanh như bay, có thể nhận thấy được rõ ràng sự lo âu của anh, Dung Ân cầm lấy nhẫn kim cương lên sau đó nắm lại trong lòng bàn tay, anh đi gấp như vậy,đương nhiên là ngay cả thời gian đeo nhẫn cho cô cũng không có.

Dung Ân cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại, lại cảm thấy nhẹ nhỏm hơn rất nhiều.

Cô một mình ở đó ăn tối, đứng dậy rời khỏi, khi đi qua đại sảnh, nhìn thấy rất nhiều người đang tụ tập lại ở trong khu nghỉ ngơi, "Có lầm không vậy, đó không phải là Tư Mạn sao?"

"Bây giờ các để nổi tiếng, các minh tinh đó có chuyện gì không làm được......"

"Thì đó....cô ấy đã nổi như cồn rồi, sao lại còn......."

Chân của Dung Ân đã bước ra đến cửa liền rụt trở lại, cô chen vào trong đám người, chỉ thấy trong khu nghỉ ngơi có một chiếc TV 42 inches đang chiếu tin tức giải trí mới nhất, mà trên góc trái màn hình, rõ ràng chính là Tư Mạn.

"Theo thông tin mới nhất, một minh tinh hàng đầu của công ty Trung Diệu, Tư Mạn, được phát hiện tự tử bằng cách cắt mạch máu trong nhà riêng, theo tin tức được rò rĩ từ những người có liên quan, 7h sáng nay, một loạt hình khiêu dâm của Tư Mạn được lưu truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng, blog của cô cũng chiếm vị trí đứng đầu trong suốt 12h qua, Tư Mạn năm nay 25 tuổi, trước đây từ thân phận người mẫu bước chân vào trong giới diễn xuất, thời gian gần đây, lại có tin đồn cùng tổng giám đốc của Tước Thức..."

Tiếp sau đó, là những báo cáo liên tục, hình khiêu dâm của Tư Mạn có ở khắp mọi nơi, mặc dù đã khắc phục nhưng vẫn không thể ngăn cản được, hình tượng nghiêm trang trước đây bị hủy hoại trong chốc lát.

Dung Ân lẳng lặng lui ra ngoài, xã hội này, lúc bạn gặp phải vấp ngã, người có thể giúp kéo bạn lên ngày càng ít đi rồi. 

Mà việc té vào hồ, vấp phải đá, thì đâu đâu cũng có.

Diêm Việt chắc chắn là người đầu tiên biết tin này sau đó mới vội vội vàng vàng rời đi, Dung Ân ra khỏi nhà hàng, mới tết đó mà giờ đã được nửa năm rồi, con gió tối nay thổi vào mặt đặc biệt nóng, nóng ran khó chịu.

Dân chúng đều như vậy, bắt được một tin tức nóng hổi, liền gắt gao cắn lấy, không chịu buông ra.

Một tuần sau đó, trang đầu các trang web lớn cùng các tạp chí giải tri vẫn là nói về Tư Mạn, mặc dù những tấm hình đó đều bị xóa, nhưng vẫn còn nhiều tấm được rò rỉ truyền đi không ít, tóm lại, tiền đồ Tư Mạn đã bị phá hủy hoại rồi.

Diêm Việt tốn nhiều sức lực mới đưa được Tư Mạn rời khỏi bệnh viện, cũng né tránh truy kích của nhà báo, rồi giấu cô ở một ngôi biệt tự riêng của mình ở ngoại thành.

Chỗ đó, Diêm Việt trước giờ chẳng bao giờ nói với người khác, anh chỉ nhờ Dung Ân mang chút ít quần áo đến, cô phải chuyển mấy lần xe, lại vừa đi taxi, thật cẩn thận mới đi đến được đó.

Gõ cửa, Diêm Việt mở cửa nghiêng người cho cô đi vào, "Ân Ân, thật ngại quá, bắt em đi một chuyến xa như vậy."

Giọng điệu, bên tai Dung Ân nghe có chút nhàn nhạt xa cách.

"Không sao." Cô đặt những thứ đồ đạt đã chuẩn bị xuống ghế sô pha, "Tư Mạn đâu, cô ấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Diêm Việt lắc đầu, mấy ngày nay, sắc mặt anh đều vô cùng mệt mỏi, "Từ khi xuất viện đến giờ, cô ấy một từ cũng không nói."

Dung Ân bước chân nhẹ nhàng đi đến trước của phòng Tư Mạn, vừa đứng vững lại, thì thấy cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở toan ra, ngay sau đó, người phụ nữ mặc đồ ngủ giống như phát điên vậy chạy ra ngoài, đẩy Dung Ân ngã vào tường.

"Đừng chụp, đừng chụp tôi....." Tóc tai Tư Mạn rối tung, dép lê đá vào gầm ghế, điệu bộ hết sức dọa người, hoàn toàn không nhìn ra khí chất lạnh nhạt, cao ngạo thường ngày.

Diêm Việt vội vàng ôm lấy eo cô ta, đẩy đầu cô ta áp sát vào lồng ngực mình, "Tư Mạn, đừng sợ, em đã ở nhà rồi, không ai làm hại em đâu...."

"Nhà?" người phụ nữ đau lòng xoay nguười khóc tức tưởi, cô ta chậm rãi ngẩng đầu, Diêm Việt vén mái tóc đang rối tung của cô ta sang hai bên, lộ ra là ánh mắt hoảng loạn sợ hãi vô hạn, "Việt, em sợ quá, bọn họ ép em, chụp hình em, em không còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa...."

"Ai, bọn họ là ai?" Diêm Việt nghiến răng, khẩu khí âm u cực điểm.

Nhưng Tư Mạn lại không nói lời nào, chỉ không ngừng khóc nấc, hai mắt vì hoảng sợ mà trợn tròn.

"Tư Mạn, đừng sợ, có anh ở đây...." hai tay người đàn ông ôm chặt lấy cô ta, Dung Ân đứng trong phòng khách rộng lớn, nhưng lại cảm giác chính mình như một vật dư thừa.

"Nói cho anh biết, rốt cuộc là ai..."

"Nam Dạ Tước!Nam Dạ Tước!" Khi Tư Mạn nói ra cái tên này, thần sắc dường như suy sụp hẳn, nằm trong lòng Diêm Việt không ngừng giẫy giụa, giống như đang bị kích động mạnh mẽ.

Dung Ân chỉ cảm thấy đầu óc giống như bị xé toạt ra vậy, cô tìm  trăm phương nghìn kế chạy trốn, né tránh, nhưng cái tên của anh, lại luôn luôn thừa dịp xuất hiện, giống như không ngừng quấy rầy cuộc sống của cô, sẵn sàng đảo lộn mọi thứ, không khi nào bỏ qua.

"Lại là anh ta, rốt cuộc anh ta đã làm gì em, em nói đi!" Diêm Việt nổi cơn thịnh nộ, những lời nói trong cổ họng hình như là được gằn ra từng từ.

"Việt, em muốn giúp anh, em tiếp cận anh ta, em muốn lấy lại chiếc đĩa mà anh với người khác đã tửng nhắc đến, thế nhưng, anh đã đã phát hiện, Việt, anh ta rất đáng sợ, anh ta không phải là người, anh ta là ác ma...A.....A...." Tư Mạn giơ hai tay ra không ngừng túm lấy tóc mình, giật lấy giật để, cơ thể gầy guộc dán chặt lấy lồng ngực Diêm Việt cuộn tròn lại, đau đớn không muốn sống.

"Tư Mạn!" hai tay Diêm Việt ôm mặt cô, để cô đối diện chính mình, "Tại sao em biết chuyện chiếc đĩa?"

"Em, em vô tình nghe được anh nói chuyện với người khác, Việt, em rất sợ...."

Dung Ân đứng cách đó không xa, có thể trông thấy rõ ánh mắt khác thường đó của Diêm Việt, hiển nhiên, anh đã bị đâm đến đau đớn, cảm giác rõ ràng cái gì gọi là lực bất tòng tâm. Anh dùng sức ôm lấy Tư Mạn vào trong lòng, trong đôi mắt màu nâu đó, đã có thể trông thấy một tầng mỏng hơi nước.

Đối với những lời nói của Tư Mạn, Dung Ân một chút cũng không hoài nghi.

Nam Dạ Tước là người gì chứ, có việc gì mà anh không thể làm ra được?

Khiến Tư Mạn thân bại danh liệt, trong từ điển của anh, đã được xem là một sự trừng phạt nho nhỏ rồi.

Rõ ràng là mùa hè nóng nực khắc nghiệt, nhưng Dung Ân lại cảm giác toàn thân như đang đổ mồ hôi lạnh, nếu như anh ta biết được toàn bộ những hành vi, những việc mà cô đã làm chỉ nhằm mục đích rời khỏi anh, không biết anh ta sẽ dùng hình thức gì để trừng phạt cô đây?

Dung Ân không dám nghĩ, chỉ đành tự an ủi chính mình, anh sẽ không thể biết được đâu.

Diêm Việt vỗ về Tư Mạn đang hoang mang vào nghỉ trong phòng, Dung Ân cảm thấy còn ở lại đây, cũng chỉ thành người thừa, không tạm biệt hai người, cô đã rời khỏi.

Bên trong Ngự Cảnh Uyển, mặc dù Dung Ân đã đi, nhưng Nam Dạ Tước không sa thải Vương Linh, anh thỉnh thoảng vẫn về nhà ăn cơm, nên quyết định giữ Vương LInh ở lại.

Tiết trời tháng tám nắng gắt như lửa thiêu, bên ngoài nóng giống như lò lửa, cây cối không còn chút sức sống nào, trong phòng khách rộng lớn, máy điều hòa mở mức thấp nhất, trong chốc lát đã xua tan đi cái nóng ran khô khốc.

Vương LInh đặt bát canh cuối cùng xuống bàn ăn, "Cậu chủ, thức ăn đã chuẩn bị đầy đủ."

Nam Dạ Tước gật đầu, khi hai mắt nhìn lên, khi ánh mắt đã đảo qua người cô một lượt, rồi dừng lại trên sợi dây chuyền đeo trên cổ cô, thứ này, anh vẫn còn có chút ấn tượng với nó, là anh lúc đó đích thân lựa chọn sau đó đeo lên cổ cho Dung Ân mà.

"Sợi dây chuyền nay, ở đâu ra vậy?"

Vương Linh có chút hoảng hốt, Dung Ân lúc trước đã dặn dò, đừng có đeo nó trước mặt Nam Dạ Tước, nhưng hôm qua cô đi ra ngoài uống rượu liên hoan, hôm nay liền quên mất không tháo nó xuống rồi.

Sắc mặt Nam Dạ Tước trầm lại, buông đũa xuống, trông thấy điệu bộ anh như vậy, Vương Linh sao dám che giấu gì nữa, "Cậu chủ đừng hiểu lầm, là Dung tiểu thư trước khi đi tặng lại tôi, lúc đó chị ấy còn vứt đi rất nhiều đồ, tôi không nỡ, nên giấu giấu mang về nhà lại rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro