Chap 77: Ngẩng đầu, lại gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 77: Ngẩng đầu, lại gặp mặt

Edit & Beta: Winnie

****************************

Hai tay Nam Dạ Tước đặt trên mặt bàn, hai con ngươi sắc bén quét qua một lượt.

"Nếu cô ấy đã tặng cho cô, thì nó đã là của cô rồi." khẩu khí người đàn ông âm u, anh mua rất nhiều thứ cho Dung Ân như vậy, cô không quý trọng, lại tùy tiện đem tặng người khác, anh tự nhiên còn biết nói gì nữa.

"Cậu chủ, Dung tiểu thư là người tốt." Vương Linh thấy anh không vui, lại nghĩ tới trước đây Dung Ân  đối xử với cô rất tốt, liền vội vàng nói đỡ vài tiếng tốt cho cô.

Nam Dạ Tước bắt chéo một cẳng chân thon dài, người trên dựa vào sau ghế, "Phải không, tốt như thế nào?"

"Dung tiểu thư luôn giữ thái độ điềm đạm, chị ấy nói rất nhiều thứ mang theo chị ấy cũng không mặc, không dùng đến, còn cho lại tôi rất nhiều, tối hôm đó chị ấy thu dọn đồ đạc, tôi cũng không biết rằng cậu chủ đã để chị ấy đi, nếu không thì, tôi cũng cùng chị ấy nói chuyện nhiều một chút thì tốt hơn......" Vương LInh khẳng định, Dung Ân đêm hôm đó chắc chắn là đã rất khó chịu, thử nghĩ xem người đàn ông mình yêu thương sâu đậm hết mực lại đuổi mình đi, có phụ nữ nào mà chịu đựng được chứ?

Nam Dạ Tước thấy cô bỏ dở câu nói, nhạy bén bắt được điểm bất thường, "Tối hôm đó?"

Anh quyết định để cô đi, là lúc cùng nhau ăn bữa côm trưa, mà lúc buổi tối về nhà, cô chắc chắn là đã đi từ sớm rồi.

"Chính là buổi tối hôm Dung tiểu thư trước khi đi, cô ấy để tôi ra ngoài mua đồ, khi tôi trở về đúng lúc cậu chủ bỏ đi, vốn dĩ tôi đã nấu xong đồ ăn khuya muốn bưng lên, sau đó thì trông thấy tiểu thư một mình trong phòng đang dọn dẹp đồ, nên tôi cũng không làm phiền chị ấy nữa."

Đôi mắt hẹp dài Nam Dạ Tước nheo lại, trước đó, anh vẫn chưa hề nảy sinh một chút nào về ý định đó, tối hôm đó, là Dung Ân đã tận lực chủ động, là cô đề nghị giao dịch thêm nên khiến anh sinh cảm giác chán ghét, ngày hôm sau anh mới quyết định để cô đi, mà cô, lại có thể dự liệu được chính xác như vậy sao?

"Cô ấy còn nói gì nữa?"

"Dung tiểu thư hôm đó rất kỳ lạ, tôi nghĩ rằng vì cậu chủ nhiều ngày không về, nên chắc chắn chị ấy trong lòng buồn bã, ban ngày chị ấy cũng có dọn dẹp đồ đạc, tôi hỏi chị ấy chuẩn bị đi đâu, Dung tiểu thư chỉ nói, về nhà." Vương LInh cho rằng, tất cả những lời cô nói đó, cũng là vì muốn tốt cho Dung Ân thôi.

Nam Dạ Tước rút ra một điếu thuốc, châm lên, nhìn những mảng khói trắng đục vấn vít lấy đầu ngón tay anh, "Khi cô ấy ở nhà, thì dáng vẻ đều là như thế nào?"

"Dung tiểu thư rất yên lặng, đôi khi tôi dọn dẹp phòng ốc, thì trông thấy chị ấy ngồi ngoài ban công gõ máy tính, lúc đầu tôi tưởng rằng chị ấy đang chơi gì trên đó, sau này mới biết được thì ra là đang làm việc. Có đôi khi, chị ấy ngồi cả ngày đấy cũng không nói năng câu nào, cho nên tôi mới không hiểu, Dung tiểu thư rõ ràng rất yêu cậu chủ mà, nhưng vì sao khi cậu về nhà, cô lại cãi nhau với cậu chủ, mỗi lần đều là sau khi cậu chủ bỏ đi, chị ấy mới khôi phục lại vẻ lãnh đạm vốn có đó."

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay Nam Dạ Tước bị bóp mạnh, tan thuốc rơi xuống mu bàn tay, nhưng anh không hề cảm thấy đau, nói cách  khác, chỉ khi ở trước mặt anh, cô mới bày ra vẻ điên cuồng đó.

Thế nhưng điều nay, dường như cũng không đủ nói rõ được vấn đề. Bọn họ ở bệnh viện ầm ĩ một trận, hơn nữa chuyện đứa trẻ, cô đã toan tính từ trước, đây cũng là một sự thật không thể chối, cho dù Dung Ân có trù tính thu dọn đồ đạc trước đó rồi chuẩn bị bỏ đi, vậy cũng chỉ có thể nói, cô quá tự hiểu sự tình.

Không còn muốn ăn chút nào nữa, Nam Dạ Tước đứng dậy đi lên phòng ngủ, sau khi Dung Ân đi rồi, nơi này cũng trở nên quạnh quẽ, toàn bộ những vết tích của cô để lại cũng biến mất sạch sẽ, suy nghĩ kỹ lại, ngay cả cảm giác thân thuộc đó cũng không còn nữa rồi.

Nam Dạ Tước dang rộng tay chân nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, ánh nắng nóng rát bị chặn lại ở phía ngoài, nhưng vẫn không sao ngăn được nhưng tia nắng le lắt, anh gối đầu lên tay sau đó hơi ngẩng đầu, dường như có thể trông thấy phảng phất bóng dáng thanh mảnh của Dung Ân đang ngồi ngoài ban công, cô đứng dậy, bám vào người anh như con gấu Koala vậy, nói "Em buồn chết mất....Nam Dạ Tước, anh nuôi em đi."

Anh thật sự muốn nuôi dưỡng cô, cho cô được ăn ngon, mặc đẹp, anh muốn quý trọng, nhưng hết lần này đến lần khác là tự Dung Ân không biết quý trọng.

Những thứ đó, đã chán ghét, Nam Dạ Tước sẽ một chân đá văng đi thật xa, cả đời này cũng không nhìn lại nữa, anh nheo đôi mắt hẹp dài, suy cho cùng, cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà, sao lại để cho mình phải khổ não như vậy.

Nằm một lúc, anh ngồi dậy, trên lòng bàn tay là vết sẹo rõ rệt giống như hình một con rết dữ tợn, nhưng không làm mất đi nét cuốn hút trên bàn tay anh, ngược lại, càng nổi bật thêm vài phần lạnh lùng trong anh.

Mở ngăn kéo, ánh mắt vô ý quét qua một hộp trang sức tinh xảo cất kín đáo trong góc, Nam Dạ Tước cầm lên trong lòng bàn tay, tiện tay mở ra, bên trong rỗng tuếch, những thứ nữ trang trong đó chắc là Dung Ân đều đã mang đi hết.

Anh câu dẫn khóe miệng, thậm chí có cảm giác những suy nghĩ kỳ lạ phát sinh vừa rồi có chút nực cười, Nam Dạ Tước cầm hộp ném lại vào trong ngăn kéo, vừa muốn đóng lại, thì thấy hộp trang sức đó bởi vì anh dùng lực hơi mạnh mà lăn ra, như bây giờ, rớt ra một miếng giấy. Anh cầm lên nhìn, thấy là một dãy số, khi lấy hộp trang sức ra, một tấm thẻ ngân hàng liền rớt xuống bên đùi người đàn ông.

Sắc mặt Nam Dạ Tước sau khi trông thấy cảnh này liền chuyển lạnh, anh cầm lấy mấy thứ đồ này rồi đi đến thư phòng, mở máy tính, đôi mắt thâm sâu của người đàn ông theo những ngón tay linh hoạt gõ gõ trên bàn phím dần chuyển qua âm u, mãi cho đến lúc này đây, anh mới kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình, mà lúc đó tấm chi phiếu trống anh đưa cho Dung Ân, cho đến hôm nay, một đồng một cắc cô cũng chưa rút.

Dựa vào số thẻ ngân hàng cùng mật mã, Nam Dạ Tước phát hiện tiền trong thẻ tài khoản này, chính là số tiền mà Dung Ân chuyển từ thẻ chuyển qua từ thẻ của anh trước đây, chỉ là, thiếu đi một ít số lẻ mà thôi.

Đóng máy tính lại, hai tay người đàn ông ôm mặt, sau vài tiếng thở nặng nề, đột nhiên đập mạnh tay lên mặt bàn một cái, anh đứng dậy, đẩy chiếc ghế ra thật xa, cả người ngập tràn lửa giận đi ra khỏi thư phòng.

Chiếc xe thể thao màu xám bạc phóng như mũi tên vậy bay nhanh trên đường, mui xe để mở, gió hanh khô buổi đêm thổi táp lên mặt, nhưng cũng không làm cho người đàn ông vơi bớt đi chút nào sự tức giận. Sự khác thường của Dung Ân trước khi bỏ đi, những lời Vương Linh nói, lại cộng thêm số tiền đó....Tay phải Nam Dạ Tước đập liên hồi lên còi xe, xe thể thao đỗ lại bừa bãi dưới khu nhà nhỏ trước kia đó của Dung Ân, anh trực tiếp đi lên, nhưng ở ngoài gõ cửa cả nửa buổi trời, cũng không thấy có người ra mở cửa.

Sau cùng, một người hàng xóm đi ngang qua dừng chân lại, "Anh tìm ai?"

Thân thể cao lớn của Nam Dạ Tước đứng chặn ở đường ra vào, làm cho không gian vốn chật hẹp trở nên chật chội hơn, "Xin hỏi, người nhà này đi đâu rồi?"

"À, là mẹ con Dung Ân đó hả, họ đã dọn đi lâu rồi, cũng được nửa năm rồi đó"

"Dọn đi. Đi đâu rồi?"

"Cái này tôi cũng không biết nữa, cũng gấp gáp lắm."

Đôi môi mỏng của Nam Dạ Tước mím chặt, móc điện thoại di động ra, số điên thoại của Dung Ân anh vẫn chưa xóa, nhưng vừa gọi, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nữ máy móc, "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Âm thanh đó vang vọng lại trong hành lang, lạnh lẽo giống như một cái hang trống.

Anh đi xuống dưới lầu, vẫn chưa lập tức lên xe, mà tựa người trên thân xe châm một điếu thuốc, một điếu lại một điếu, mãi cho đến khi dưới chân vương vãi đầy đầu lọc điếu thuốc. Nam Dạ Tước bình tĩnh lại, anh đối với Dung Ân, vốn dĩ đã chán ghét rồi, cho dù cô không cần tiền rồi rời khỏi thì đã sao? Cho dù cô lừa anh đi, thì lại có thể làm sao?

Nghĩ vậy, anh liền ném điếu thuốc cuối cùng rồi lên xe, nhưng ngổn ngang rối rắm trong lòng đó lại không thể xóa bỏ, cho đến khi anh cuối cùng hiểu rõ được một điều, anh đối với Dung Ân, có thật sự là đã chán hay không?

Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran suốt đêm không ngơi nghỉ, càng làm cho mùa hè này trở nên bức bối.

Trong phòng, nhiệt độ điều hòa để rất thấp, theo thói quen lúc này của Dung Ân, cô ấy sẽ đắp một chiếc chăn mỏng, trong bóng đêm, cũng chỉ có một gương mặt nhỏ như một bàn tay lớn ló ra ngoài.

Không gian tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.

Dung Ân đi vào một hẻm tối ở nông trường, nơi này không hề có đèn đường, cũng không có một chút ánh sáng nào có thể rọi đường đi, cô chỉ có thể dùng hai tay để mò theo vách tường tìm đường, đi chầm chậm, lòng bàn tay, những mảng vôi vữa trắng xóa loang lỗ của bức tường hình như là một kiến trúc rất lâu rồi, đường ở dưới chân, cũng mấp mô khập khiễng, lúc nào cũng có thể bị vấp ngã.

Dung Ân vô cùng sợ hãi, lại vừa không hiểu tại sao mình lại đi vào nơi này, đêm khuya thanh vắng của mùa hè, mồ hôi cô thấm ướt đẫm từng mảng trên áo, ngay khi đang cẩn trọng dò dẫm về phía trước, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện ánh đèn chói lóa, chói đến mức làm cô phải vội vàng đưa mắt né tránh.

Đó là đèn xe, chiếc xe thể thao xa xỉ chắn toàn bộ đường đi nhỏ hẹp, cô trông thấy người đàn ông xuống xe, sau đó thì tựa lưng trên đầu xe, hai tay nhàn nhã chống bên hông. Mái tóc màu đỏ rượu nhuốm vẻ quyến rũ, cô trông thấy nửa khuôn mặt người đàn ông để lộ khóe miệng đang chậm rãi cong lên, nụ cười đó, cô đã quen thuộc quá mức rồi, nửa khuôn mặt người đàn ông do đén phía sau chiếu lên, lại lộ ra vẻ âm u hết sức, anh ngồi đó, không di chuyển, chỉ nhìn cô đăm đăm như vậy, ánh mắt phát ra sáng quắc, sắc giống như một con báo vậy.

Toàn thân Dung Ân đều run rẩy, tay chân đều giống như không biết nghe lời, cô hét to lên, "Tại sao, tại sao anh không chịu buông tha tôi, anh là đồ ác ma!"

Người đàn ông không giận giữ, trái lại nhoẻn miệng cười, nụ cười đó, nhuốm đầy vẻ âm u lãnh khốc khiến người khác sợ hãi, anh nói, "Dung Ân, theo tôi trở về."

"Tôi không muốn!" Người phụ nữ kịch liệt giẫy giụa trong đêm càng lộ ra vẻ yếu đuối bất lực, đèn xe chiếu rọi lên khuôn mặt trắng bệch của cô, chiếu rọi lên biết bao phần hoảng hốt trong cô.

Người đàn ông đứng lên, từng bước áp sát cô, Dung Ân chỉ đành lùi lại không thôi, mãi cho đến khi sau lưng đụng phải tường, không đường thối lui nữa, "Anh buông tha tôi đi, chúng ta không phải người cùng chung một thế giới, tôi sẽ không theo anh trở về."

"DunG Ân," người đàn ông chậm rãi giơ tay lên, bàn tay đẹp đẽ đó, bọc trong găng da màu đen, "Tôi đã chuẩn bị một căn phòng rất lớn, tôi muốn nuôi dưỡng cô...."

Hai tay Dung Ân ôm lấy đầu, cô nghe được tiếng hét muốn xé ruột xé gan của chính mình, "Nam Dạ Tước, chẳng lẽ chỉ khi anh chết đi tôi mới có thể được giải thoát sao? Có phải không, có phải không?!"

"Đúng!!" Câu trả lời của người đàn ông tỏa ra uy lực phi thường, tựa như tiếng gầm rít.

"Bùm...." một tiếng nổ cực lớn, phá tan vẻ yên lặng vốn có của màn đêm, Dung Ân cảm giác được trước mặt tối sầm lại, thân thể cao lớn của người đàn ông ngã xuống người cô, rất nặng. Cô vội vàng đỡ lấy, trong tay, không biết từ khi nào lại xuất hiện một cây súng dưới chân, đầu họng súng đen ngòm hãy còn tỏa ra một làn khói trắng. Cùng lúc, cô cảm giác lồng ngực nóng đến bỏng rát, khi cúi đầu xuống, chỉ thấy máu từ trên người Nam Dạ Tước đang không ngừng chảy ra...."A....." Dung Ân giật mình tình giấc, con ngươi đen láy vì hoảng hốt mà trợn tròn, sờ khắp người, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.

Sao lại,  mơ một giấc mơ kỳ lạ như vậy?

Dung Ân nhìn đồng hồ, mới ba giờ sáng, xem ra, thời gian còn lại không ngủ tiếp được nữa. Cô đi chân trần bước xuống giường, rót một cốc nước lạnh, căn phòng sáu mươi mét vuông, hai mẹ con cô ở cũng đã rất rộng rãi rồi, hơn nữa, còn có một cái ban công. Tuy rằng chỉ đặt vừa một chiếc ghế tựa, nhưng trong lòng Dung Ân cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Uống cạn sạch cốc nước lạnh, cô lúc này mới cảm giác được nỗi hoang mang trong lòng vợi bớt đi đôi chút, tựa lưng trên ghế, mệt mỏi bế tắc.

Sáng sớm, khi người giúp việc đến thấy cô dựa ở đó, không biết cô đã ngủ từ khi nào, trong tay còn nắm chặt cốc nước, mẹ Dung ngồi xe lăn đi đến bên cạnh cô, "Ân Ân, Ân Ân?"

Cô uể oải mở mắt, "Mẹ?"

"Sao con lại ngủ ở đây?"

Cô dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, mở mắt nhìn xung quanh, lúc này mới đau đầu tựa lưng lại xuống ghế, "Hôm qua con gặp ác mộng, ngủ không được nữa, sau đó muốn ngồi ở đây một lúc, không biết sao lại ngủ thiếp đi luôn."

"Mau vào giường nằm, hãy còn sớm mà." mẹ Dung tự nhiên đau lòng không thôi.

Dung Ân cầm lấy điện thoại xem đồng hồ, "Cũng sắp rồi, mẹ, con phải chuẩn bị đi làm rồi, gần đây mới có một case này, bận lắm."

"Xem con kìa, làm mình ốm thành ra thế này rồi."

Dung Ân đẩy xe lăn đưa bà đến phòng ăn, "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con thật sự không sao, vả lại, bây giờ người ta đang thịnh hành mốt giảm cân đó, như vậy ngược lại cũng tốt, tiết kiệm được tiền rồi."

Khi cô nhận được điện thoại của Trần Kiều, đã là giờ ăn trưa.

Khi Dung Ân xuống tầng thì trông thấy anh đang đứng ở cổng, "Trần Kiều, tại sao cậu biết mình ở đây?"

"Mình cũng hỏi thăm mãi mới biết được," dáng vẻ người đàn ông toát ra vẻ mệt mỏi, "Mình vừa xuống máy bay, khoảng thời gian này, cha mình muốn mình ra nước ngoài rèn luyện thêm, lần nay trở về sau đó mới dự tính chuyện chính thức giao lại công ty vào tay mình."

"Vậy, chúc mừng cậu rồi."

Dung Ân buổi chiều phải tiếp tục làm việc, nên không thể đi xa, Trần Kiều tìm một nhà hàng gần đó, sau khi gọi món xong, người đàn ông liền vội vàng hỏi thăm ngay, "Ân Ân, gần đây cậu khỏe không?"

"Rất khỏe." Dung Ân trả lời cho qua.

"Ân Ân, cậu nói dối," ánh mắt Trần Kiều lộ ra vẻ thương xót, "Chuyện Tư Mạn, hiện nay ai cũng đều biết, tâm tư của Việt lúc này cũng đổ hết vào cô ta, Ân Ân, chúng ta là bạn bè đã nhiều năm như vậy, ngay cả trong lòng thấy khó chịu cậu cũng không nói với mình sao?"

"Trần Kiều, mình không có," giọng nói cô bình thản, làm anh nhìn không ra, rốt cuộc là cô đang ngụy trang hay thực sự không quan tâm, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như Việt không ở bên cạnh chăm sóc cô ấy, mình nghĩ, Tư Mạn sẽ rất khó vượt qua được."

"Vậy còn cậu?" Giọng nói Trần Kiều có phần âm u, "Cậu quên ở lễ đính hôn, bọn họ đã làm nhục cậu như thế nào rồi sao?"

Nhân viên bưng ra đồ ăn, Dung Ân chỉ cúi đầu, đợi khi người đó đã đi xa, lúc này mới ngẩng đầu lên, "Sao thế được, đó là chuyện riêng của Việt, mình hà tất phải vì những chuyện không liên can tới mình mà buồn rầu chứ?" bận rộn cả nửa ngày, cô cũng đã đói bụng rồi, cầm lấy đũa lên rồi bắt đầu ăn cơm.

Thấy cô như vậy, TRần Kiều ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tay anh đặt trên bàn, nắm lại rồi mở ra sau đó giơ tay ra, đặt lên mu bàn tay Dung Ân.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh trực tiếp nhìn thẳng vào khuôn mặt người đàn ông.

"Ân Ân, khi còn đi học, mình đã rất thích cậu, khi đó, cậu chưa từng cho mình cơ hội này, bắt đầu từ bây giờ, cậu có thể nhìn lại mình được không? Không phải với thân phận bạn bè," Giọng điệu Trần Kiều hết sức chân thành, ánh mắt cũng cực kỳ nhu hòa ấm áp, "MÌnh biết, cậu và Việt đã từng yêu nhau đên khắc cốt ghi tâm, thế nhưng....có một số chuyện cũng đã qua rất lâu rồi, mình hy vọng cậu có thể bắt đầu lại từ đầu."

Dung Ân rút tay về, "Trần Kiều, ăn cơm đi".

"Ân Ân!"

"Có một số chuyện đã qua đi rồi, mình biết, cũng sẽ không thể quay về như trước đây, thế nhưng, Trần Kiều, cũng không có nghĩa mình kết thúc đi một đoạn đã từng, thì sẽ phải bắt đầu một đoạn mới, cậu có hiểu không?"

Đôi mắt dưới ánh mặt trời của Trần Kiều rõ ràng là tối đi, thế nhưng từ trong lời nói của Dung Ân, anh chí ít vẫn nghe thấy chút hy vọng, "Ân Ân, mình không ép cậu, mình sẽ chờ cậu."

"Trần Kiều...." sự ngoan cố của anh, khiến Dung Ân không yên.

"Cậu không cần nói nữa, đây là sự kiên trì cuối cùng của mình." Trần KIều nở nụ cười gượng gạo, gắp thức ăn mà bình thường Dung Ân thích nhất cho vào bát cô, sự cẩn thận cùng chu đáo của anh, với cô, trước sau vẫn như vậy.

Chuyện của Tư Mạn, trôi qua thấm thoắt đã nửa tháng, nhưng truyền thông vẫn cắn lấy không ngừng bới móc sự việc. Có bài báo còn đưa tin, cô ta đã chạy trốn ra nước ngoài, báo lại nói, cô ta đã tự sát, không cứu được, nếu không thì là đã được một đại gia nào đó bao dưỡng...Diêm Việt thi thoảng vẫn nhắn vài tin cho Dung Ân, gọi điện cũng đều rất ít, khi anh xuất hiện trước mặt cô, trời cũng đã bắt đầu sẩm tối.

Dung Ân lên xe, hai người không đi đâu cả, Diêm Việt chỉ hạ cửa kính xe, hút thuốc.

"Tư Mạn, không sao rồi chứ?" Dung Ân phá tan sự yên lặng trước.

"Tinh thần cô ấy rất không tốt," tay trái Diêm Việt chống lên đầu, dáng vẻ dường như rất mệt mỏi, "Bây giờ, anh cùng quản lý của cô ấy thay phiên nhau chăm sóc cô ấy."

Dung Ân gật đầu, sau khi hỏi xong, mới phát hiện chẳng còn gì có thể nói nữa, hai tay cô đút vào túi áo, Diêm Việt thấy cô cúi đầu, liền vứt điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, "Ân Ân, khoảng thời gian này rất xin lỗi, không thể chăm sóc em tốt hơn."

Trong lòng Dung Ân trước nay vẫn có một khúc mắc, trước đây không dám hỏi, vì sợ rằng sẽ tự làm tổn thương chính mình, răng cô cắn nhẹ môi dưới, khi buông ta, khi thả ra, trên đó đã lưu lại vết răng rõ rệt, "Việt, anh đối với Tư Mạn, là có tình cảm phải không?"

Đôi mắt màu nâu của Diêm Việt chợt nhiên như bị chấn động, mi tâm cau lại, "Ân Ân, em hiểu nhầm rồi."

"Việt, có lẽ, chỉ là chính anh không nhận ra mà thôi," trên một phương diện nào đó Diêm Việt rất giống Nam Dạ Tước, nếu anh thật sự không có chút tình cảm gì với Tư Mạn, thì sẽ không để chính mình đứng mũi chịu sào, tự ôm lấy phiền phức lên người mình trong cơn sóng to gió lớn này, "Trước đây, khi em và Tư Mạn gặp nhau, em nên biết, hai người sớm đã quen biết nhau, hơn nữa, mối quan hệ dường như không chỉ dừng lại ở mức bình thường."

Diêm Việt không nói gì, anh và Tư Mạn, những chuyện đã từng có, anh biết anh không thể giấu được Dung Ân.

Ngón tay cô sờ thấy chiếc nhẫn, sau khi nắm chặt lấy nó, mở lòng bàn tay Diêm Việt ra, đặt chiếc nhẫn vào trong tay anh, "Vật này, anh vẫn nên giữ lại thì hơn."

Diêm Việt mệt mỏi ngẩng đầu, nét mắt tràn ngập vẻ khó tin, "Ân Ân, em..."

"Việt," Dung Ân cắt ngang lời anh, "Sau lễ đính hôn lần đầu tiên, hai người chúng ta đã đi quá xa rồi, chiếc nhẫn thứ hai lại một lần nữa không thể đeo vào tay em, có lẽ, thật sự là ý trời."

"Ân Ân, chờ sau khi anh thu xếp ổn thỏa chuyện của Tư Mạn, anh nhất định...."

Dung Ân cầm lấy tay anh, để chiếc nhẫn đó giấu trong lòng bàn tay anh, "Việt, mấy ngày nay, em đã nghĩ thông suốt rồi, trước đây, sau lễ đính hôn, em đã biết mối quan hệ giữa anh và Tư Mạn thân thiết đến mức nào, chỉ là lúc đó em chỉ lo đau lòng, không đủ lý trí để suy nghĩ thấu đáo, cũng có thể nói, em không dám nghĩ sâu xa hơn. Những lời thề ước đã từng của chúng ta đẹp biêt bao nhiêu, đều cũng đã qua đi rồi, bằng không, anh cũng sẽ không có Tư Mạn...."

Cổ họng Diêm Việt như nghẹn lại, anh vốn định nói, cuộc gặp gỡ của anh và Tư Mạn chỉ là để mượn tiếng tăm, nhưng hôm nay, Tư Mạn đã thân bại danh liệt, anh sao còn có thể nói ra được lời này?

"Vì thế, chúng ta đừng nên tiếp tục nắm khư khư cái đã từng đó mà không chịu buông tay, hãy để chính mình sống dễ chịu hơn một chút."

"Ân Ân." Diêm Việt xoay đầu, trên khuôn mặt đó, thể hiện một nỗi tâm trang đau đớn đó.

Dung Ân tựa đầu trên cửa sổ xe, màn mắt khép lại, thần sắc đó, tựa như một cây hoa anh túc điêu linh đã úa tàn, tuy rằng tiêu điều, nhưng lại có sức hấp dẫn chết người, hai tay cô đan vào nhau, sau khi suy nghĩ hồi lâu, mới quyết định rạch tiếp vết thương đã không còn rỉ máu được nữa, "Hơn nữa, em đã từng mang thai con của người khác, còn bị sẩy thai, em như vậy, làm sao có thể giống như trước đây gửi gắm cho anh?"

"Ân Ân," giọng nói Diêm Việt run rẩy, "Anh không quan tâm."

"Nhưng em quan tâm," Dung Ân đột nhiên cao giọng, cả không gian dường như đang rung chuyển, "Anh đã từng có Tư Mạn, khi em đang thương nhớ đến anh, anh đang ôm ấp phụ nữ khác, đang nghĩ cách trả thù em như thế nào, Việt, chúng ta đã không còn là chúng ta ngây ngô của những ngày trước, tình yêu sau khi đã hỗn tạp quá nhiều toan tính, thật sự sẽ biến chất."

"Anh sẽ không buông tay," hai mắt Diêm Việt đỏ bừng, đột nhiên anh dùng sức nắm lấy hai vai Dung Ân, "Ân Ân, chúng ta khó khăn lắm mới có thể ở bên cạnh nhau, anh sẽ không buông tay!"

Dung Ân đẩy ra, sau khi mở cửa xe, đầu cũng không quay lại một mạch đi thẳng về phía trước, cánh tay bị kéo lại, ánh mắt Diêm Việt lo lắng, "Anh thừa nhận, anh và Tư Mạn đã từng bên nhau, Ân Ân, em hãy tha thứ cho anh lần này, sẽ không có lần sau nữa đâu."

"Việt, là em đã mệt mỏi quá rồi, đoạn tình này, tổn thương em quá sâu sắc, em đã không còn sức lực để kiên trì thêm nữa...."

Cô dùng sức đẩy ra, Diêm Việt vừa muốn đuổi theo, điện thoại liền đổ chuông, anh vốn dĩ không muốn để ý, nhưng sợ rằng Tư Mạn có chuyện, chỉ đành dừng bước.

Dung Ân lên tầng sau đó đóng cửa lại, lại chạy về phòng mình khóa trái cửa, đầu óc cô lúc này, trái lại lại vô cùng tỉnh táo, cô không nghĩ gì cả, ép buộc chính mình đi ngủ sớm.

Mặc dù như vậy, khi sáng hôm sau thức dậy, hai mắt vẫn sưng đỏ.

Diêm Việt sau đó cũng không đuổi theo lên, nhận được điện thoại, liền vội vội vàng vàng bỏ đi.

Mang theo cặp mắt gấu trúc đi làm, vừa đến công ty, Thẩm Mặc đã cầm lấy thước dây kêu Dung Ân đứng thẳng hai vai, "Ân Ân, thông báo với cậu một tin vui."

"Cái này để làm gì?"

"May lễ phục đấy," Thẩm Mặc cũng không buồn ngẩn đầu lên, "Có một hội nghị về bất động sản rất hoành tráng sắp diễn ra, đến lúc đó sẽ có rất nhiều công ty cùng tập đoàn lớn tham dự, lần trước giám đốc Liêu rất hài lòng với công việc của công ty chúng ta, nên Sang Tân chúng ta cũng nhận được mời nữa đấy, mình nói cậu nghe nha, bên trong đều là những người xuất sắc trong ngành kiến trúc, nhất định là sẽ lôi kéo được không ít mối quan hệ..."

Thẩm Mặc nói liên hồi, còn ghi lại số đo của Dung Ân, cô vội kéo lấy tay Thẩm Mặc, "Thôi khỏi, mọi người đi là được rồi."

"Như vậy sao được, cậu là người đại diện của chúng ta."

Dung Ân lắc đầu, "Thẩm Mặc, mình không muốn đi, những nơi như vậy, nhất định sẽ không thể thiếu người của Nghiêm Tước."

Từ trong lời nói của cô, Thẩm Mặc đoán ra được điều mà cô lo lắng, "Ai dà, mình đã thăm dò rồi, cậu nghĩ mình ngốc lắm sao? Trong danh sách tham dự có Nghiêm Tước, nhưng Nam Dạ Tước sẽ không đi đâu, vừa vặn cùng hôm đó, anh ta phải đi cắt băng khánh thành."

Có đôi khi, Dung Ân không thể không phục khả năng nghe ngóng tin tức của Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc ghi lại số đo của cô, rồi lại bay đi lần lượt lấy số đo của những người còn lại.

Tâm trạng, cả ngày hôm nay đều u ám.

Sau khi hết giờ làm, Dung Ân gọi điện thoại về nhà, nói rằng cô không thể về ăn cơm.

Ngồi xe hồi lâu mới đến được chợ đêm, không khí nơi đây vẫn huyên náo như cũ, đoàn người vội vã, tiếng rao huyên náo của những chủ quán, tất cả hợp lại làm cho lòng người cũng hòa theo tiết tấu náo nhiệt đó mà phấn chấn hơn.

Dung Ân đến sạp hàng bán cơm chiên mà cô và Diêm VIệt trước kia vẫn hay đến, hai tay cô chống lên cằm, chỗ cô ngồi, vẫn là vị trí cũ.

Đường nhỏ chật hẹp, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe thể thao đắt tiền.

Nam Dạ Tước không nhịn được chửi thầm, đầu óc anh thật sự có vấn đề rồi, muốn tìm một đường tắt, vòng quanh bảy lần tám lượt lần lại chạy đến nơi rách nát này, tâm trạng vốn dĩ đã cáu kỉnh vậy rồi, lại cộng thêm dòng người chật chội này, làm cho xe của anh thật sự bị kẹt lại ngay giữa đường.

Khủy tay anh chống lên cửa sổ xe, đôi mắt sâu đen thăm thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này, anh hình như có chút ấn tượng.

Ánh mắt đảo qua dòng người, giữa chừng, thì ánh mắt ngay lập tức dán vào một gương mặt gầy thanh tú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro