Chương 127.1. Ước hẹn của bọn họ, thiên đường và địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hạ Phong

Khuỷu tay Dung Ân chống trên mặt đất, rất đau, chỗ khuỷu tay và cổ tay đã trày ra.

Trần Kiều giống như một con thú bị vây hãm, ánh mắt đỏ bừng, âu phục trên người nhàu nhĩnh, mái tóc hỗn độn, sự lo lắng bất an trong ánh mắt đều bị bại lộ dưới ánh đèn.

Duật Tôn mỉm cười, đang đứng trên đài ngắm (súng), động tác của người đàn ông rất thuần thục, vừa nhìn đã biết là một ngọn đèn không cần đến dầu. (~~ nghĩ là thế nào, cũng có thể là edit sai T^T)

Dung Ân cố vài lần mới đứng lên được, đau đến mức khiến cô nhíu mày, "Nam Dạ Tước, anh lại muốn làm gì?"

"Ân Ân, tôi nói rồi, là muốn đưa em đến xem trò hay." Nam Dạ Tước đi đến bên đài bắn, Duật Ton đưa súng lục đã nạp sẵn đạn cho anh, ngón tay thon dài của người đàn ông xoay xoay nó mấy vòng rồi mới nắm chặt trong lòng bàn tay, tay phải của anh duỗi thẳng, họng súng nhắm thẳng đầu Trần Kiều.

"Nam Dạ Tước, anh..." Dung Ân vội giữ lấy cánh tay anh, Trần Kiều dù có thay đổi như thế nào, cũng không cần phải lấy mạng anh ta a, "Đến cùng là anh có thù oán gì với anh ta, công ty của anh ta đã phá sản, anh còn muốn như thế nào nữa?"

"Ân Ân, tôi không có thù oán gì với hắn cả, là hai người có thù." Cánh tay Nam Dạ Tước nhẹ hất, đã đẩy tay Dung Ân ra.

Nửa người cô bị ngã ngồi xuống, động tác Nam Dạ Tước rất nhanh, mở chốt bảo hiểm. chỉ nghe thấy 'pằng' một tiếng, Trần Kiều lúc này sợ tới mức ngồi xổm xuống đất, hai tay bịt kín lỗ tai.

Người đàn ông bắn thật chuẩn, vòng số mười ngay trên đỉnh đầu anh ta, Nam Dạ Tước ném súng xuống ghế, đưa mắt ra hiệu cho A Nguyên, "Lôi hắn ra ngoài."

Hai chân của Trần Kiều sớm đã mềm nhũn, lúc bị lôi ra ngoài cả cơ thể không chút sức lực, cả người không chỗ nào không nhếch nhác.

"Ngươi...các ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?" giọng nói người đàn ông run rẩy.

Nam Dạ Tước xách cổ áo anh ta lên, áp chế cả người Trần Kiều trên đài, "Tập đoàn Viễn Thiệp anh đã chiếm được, còn muốn gì?"

"Tôi muốn mạng của cậu!" Giọng nói của Nam Dạ Tước đầy tàn nhẫn, Dung Ân thấy thế, vội vàng kéo cổ tay anh: "Anh điên rồi phải không, đây làm mạng người, hơn nữa Trần Kiều cũng chưa từng hại anh, Nam Dạ Tước, anh dựa vào đâu a?"

"Em cầu xin thay hắn sao?" đôi mắt đầy tàn nhẫn của người đàn ông đảo sang, "Dung Ân, em lại thay hắn cầu xin?"

Dung Ân bị anh trừng mặt liền rút tay lại, sau lưng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, tay trái của Nam Dạ Tước sau khi đè Trần Kiều lại, "Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, thấy người phụ nữ này không?" tầm mắt anh đang nhìn Dung Ân liền thu hồi lại, "Tôi nhớ rõ, cậu dường như vẫn luôn muốn có cô ấy phải không? Hôm nay, nếu cậu mở miệng, liền cho cậu đưa cô ấy đi, thế nào? Tôi tặng cô ấy cho cậu."

"Nam Dạ Tước!" sắc mặt Dung Ân khó coi, hai tay buông bên người nắm chặt thành quyền, thần sắc vừa khẩn trương lại vừa tức giận, tiếng nói phát ra cũng không ngừng run rẩy.

Nam Dạ Tước liếc mắt, nửa người trên mặc âu phục màu bạc hạ xuống, khóe miệng nhếch một cái, mái tóc màu nho dường như chạm tới mặt Trần Kiều, "Tôi cho cậu...một cơ hội nữa, tập đoàn Viễn Thiệp và Dung Ân, cậu hãy chọn lấy một."

"Nam Dạ Tước, anh cho rằng tôi dễ lừa lắm sao?" Trần Kiều nghiến răng nghiến lợi, "Anh làm sao có thế nuốt vào rồi còn nỡ nhổ ra?"

"Vậy ý của cậu là..." Nam Dạ Tước mỉm cười, "Không cần người phụ nữ này, muốn Viễn Thiệp?"

"Nếu tôi thật sự muốn đưa Ân Ân đi, anh có thế đồng ý sao?" ánh mắt Trần Kiều lộ ra châm chọc, mắt đỏ ngầu, "Ai tin anh có lòng tốt như vậy chứ."

"Chỉ cần cậu không chê bai tôi đã từng chơi đùa, vậy liền lấy đi." Nam Dạ Tước dứt lời liền buông lỏng tay ra, anh đứng dậy đi đến bên cạnh Dung Ân, đẩy cô về phía Trần Kiều: "Không phải em vẫn nói tôi là ác quỷ, muốn thoát khỏi tôi sao? Đi đi." (thật là nỡ cho đi không? Nỡ không? Tước ơi Tước à? '3' )

Cơ thể đang bị áp chế của Trần Kiều được trở lại tự do, vẻ mặt anh ta kinh ngạc, khó tin nhìn về phía mấy người, Nam Dạ Tước đi tới cạnh A Nguyên, anh rút điếu thuốc ra, A Nguyên vội châm lửa.

Dung Ân bởi vì bị Nam Dạ Tước đẩy mà ngã xuống trước mặt Trần Kiều, Nam Dạ Tước xếp một chân lên, dáng vẻ tùy tiện mà lười biếng ngồi ở mép bàn, anh nheo nheo mắt hút thuốc, tay trái chống bên cạnh người, đốm lửa lúc sáng lúc tối. Ba người giống như đang suy nghĩ gì đó, ai cũng không liếc về phái nyaf một cái, sự thờ ơ lúc trước của Trần Kiều dần biến mất, anh ta vội đi tới kéo tay Dung Ân, "Ân Ân, chúng ta mau rời khỏi đây thôi."

Anh ta không hiểu Nam Dạ Tước, nhưng Dung Ân hiểu hơn ai hết, rõ ràng nếu cô bước ra khỏi đây nửa bước hậu quả sẽ thế nào.

Trần Kiều kéo cô, muốn đi về phía trước, Nam Dạ Tước hơi nghiêng đầu, khóe miệng giương lên một vòng cung gợi cảm vô cùng: "Tôi nói này, vì một người phụ nữ, cậu thật sự không cần tập đoàn Viễn Thiệp?"

Bước chân của Trần Kiều khựng lại, Viễn Thiệp đã phá sản, anh ta biết Nam Dạ Tước không có khả năng giao lại nó cho mình, nhưng Dung Ân...người đàn ông cầm tay cô, nắm chặt hơn.

Trong mắt Nam Dạ Tước ẩn giấu nguy hiểm, ngón trỏ nhẹ búng tàn thuốc, "Cậu trả lại người phụ nữ này cho tôi, tôi trả lại cho cậu tập đoàn Viễn Thiệp nguyên vẹn như lúc đầu, thế nào? Tôi nói được là làm được."

Sắc mặt Trần Kiều hoảng hốt, "Nam Dạ Tước, anh lại muốn dùng mánh khóe gì? Anh làm như vậy là có mục đích gì?"

"Không có mục đích gì đáng kể, muốn hay không muốn, chỉ cần một câu của cậu, nếu không cần, đưa cô ấy đi thôi, cửa lớn ở kia --" cánh tay người đàn ông chỉ về phía sau lưng hai người. (đi được mới giỏi cơ =)))))

Trần Kiều nhìn vào mắt Nam Dạ Tước, không thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng anh, nhưng người đàn ông này(TK), người ngoài có thể nhìn rõ được sự bất an của anh ta. Cánh tay Dung Ân bị lòng bàn tay ướt sũng của người đàn ông này giữ chặt lấy, cô vừa muốn giằng ra, liền thấy cánh tay bị ấn xuống, Trần Kiều đã nhanh hơn một bước thả tay cô ra, "Anh muốn thế nào mới trả lại Viễn Thiệp cho tôi?"

Dung Ân ngẩng đầu lên nhìn anh ta, không hề thấy giật mình, càng không thể nói tới thất vọng.

Vẻ mặt Trần Kiều có chút xấu hổ, cúi đầu xuống: "Ân Ân, em yên tâm, sau này anh..." Trái lại tập đoàn Viễn Thiệp không thể mất, chỉ có lấy lại nó, mới có thể có tương lai.

Khóe miệng Nam Dạ Tước nhếch lên, ý tứ châm chọc rõ ràng, anh nhảy xuống đất, hai chân thon dài bước tới trước mặt Trần Kiều, đôi mắt hung ác nham hiểm, cũng không liếc đến Dung Ân một cái, người đàn ông tao nhã bỏ điếu thuốc xuống, nhả khói lên mặt Trần Kiều, mũi anh ta không ngừng cay, muốn ho, nhưng vẫn có chịu.

Vẻ mặt Nam Dạ Tước thay đổi, lách người đi tới phía sau Trần Kiều, anh xoay người đẩy Trần Kiều về phía trước, người đàn ông kia không ngờ anh sẽ bất ngờ thay đổi, vài bước mất cần bằng, bụng va phải mép bàn.

Trần Kiều đau đớn không nhịn được, cả người khụy xuống, lại bị Nam Dạ Tước nắm cổ áo ấn lên mặt bàn trơn bóng, một tay giữ chặt tay trái của Trần Kiều, một tay ấn điếu thuốc xuống mu bàn tay!

"A --" tiếng thét đau đớn chói tai, mùi da thịt bị cháy lan tỏa trong không khí, có một loại cảm giác ẩm thấp, hai mắt Trần Kiều trợn lên, cả cánh tay run rẩy.

"Cái cậu gọi là tình yêu cũng chỉ là như vậy thôi," mặt Nam Dạ Tước tỏ ra châm biếm, "Tôi nhớ rõ trước đây gặp cậu, cậu còn có gan cãi nhau với tôi, nói cái gì mà cậu thích Dung Ân, bây giờ sao lại không có can đảm? Hay là lá gan đã bị chó ăn mất rồi?"

Miệng lưỡi người đàn ông này từ trước đến nay đều rất độc địa, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người khác.

Mu bàn tay Trần Kiều máu thịt mơ hồ, tim Dung Ân không khỏi đập nhanh, cổ họng truyền tới cảm giác ghê tởm.

"Nam Dạ Tước, đến cùng là anh muốn như thế nào?"

"Được, cậu đã vội như vậy, tôi sẽ vào chủ để," người đàn ông chơi đùa đủ rồi, cầm lấy súng bên cạnh dí lên mu bàn tay Trần Kiều, "Nói, lúc trước cậu làm thế nào gặp được Diêm Việt, cậu muốn anh ta chết, đều là vì muốn có đưuocj tập đoàn Viễn Thiệp đi?"

Sắc mặt Trần Kiều nhanh chóng thay đổi, Dung Ân phục hồi lại tinh thần, "Anh nói cái gì?"

"Nam Dạ Tước, anh thật đê tiện, là chính anh hại chết Diêm Việt, bây giờ còn đẩy tội danh này lên đầu tôi, tôi không làm..." Trần Kiều như trước không thừa nhận.

"Là Diêm Việt trước khi chết nói cho tôi, còn có chuyện lúc trước anh ta bị hại thành người sống thực vật, cũng chính là do cậu..."

"Không, Việt đã chết, anh nói bừa thế nào cũng được..."

Nam Dạ Tước cũng không để cho hắn lải nhải, cầm lấy súng, trên một ngón tay của Trần Kiều, trực tiếp bắn.

"A --" một tiếng hét thê lương, nhiều hơn là làm người khác ghê sợ, cả ngón tay người đàn ông đứt rời ra, chỉ còn chút da sót lại cuối ngón tay, ngón tay nối với trái tim, Trần Kiều đau đến suýt nữa ngất đi.

"Tôi khuyên cậu vẫn là nên nói thật, miễn cho cơ thể phải chịu khổ."

"Nam Dạ Tước...anh, anh còn biết đến luật pháp không..." Trần Kiều đau đến mức dán xuống mặt bàn không thể động đậy, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống đến cổ, cả người đều run rẩy.

"Đừng mẹ nó nói với tôi luật pháp!" Nam Dạ Tước mở chốt bảo hiểm ra, bắn một phát nữa, nửa người trên của người đàn ông nảy lên, cổ vươn thẳng, có thể thấy được đau đớn đến mức nào. Máu tươi phun tung tớ lên âu phục màu bạc của Nam Dạ Tước, cực kì tanh.

"Cái này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Dung Ân không dám đứng gần quá, cô chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt, một bàn tay chống lên mép bàn.

Không ai trả lời cô, Trần Kiều tựa trên mặt bàn thở hổn hển, ý thức dường như bắt đầu trở nên mơ hồ.

Nam Dạ Tước phế đi hai ngón tay của người đàn ông này, mắt không hề chớp, anh đưa họng súng nhắm vào Trần Kiều lần thứ hai, "Tôi có rất nhiều cách làm cậu phải mở miệng ra nói, cậu muốn nếm thử tất cả, phải không?"

"Trần Kiều, anh ta nói là sự thật sao?" Dung Ân nhìn người đàn ông đang bị chế trụ, chí thấy ánh mắt anh ta né tránh, đôi mắt cô đột nhiên trở nên âm u, đột nhiên không chút ánh sáng.

Nam Dạ Tước không để cho anh ta chút cơ hội, súng lúc đã mở chốt bảo hiểm.

"Khoan...dừng tay..." mặt Trần Kiều tỏ ra tuyệt vọng, hắn biết, hôm nay hắn khó thoát được. Ngón tay đau nhu bị từng dao xẻ ra, hắn thậm chí cảm thấy được tay chân đều khinh khủng nhu vậy, nhưng mà, người đàn ông phía sau chính là ác ma, hắn sợ ngay cả cơ hội đau đớn cũng không có.

"Tôi nói, tôi nói hết..."

Trân Kiều nghĩ lại, điều hắn không nên nhất, chính là sinh ra ở nhà họ Trần.

Diêm Việt tỉnh lại, khi bọn họ đang cật lực theo căn cứ chính xác mà tìm Diêm Minh ở chợ đen, lại không ngờ tới, sẽ có hai Diêm Việt.

Sức lực cả đời Trần Bách Huy đều dồn vào tập đoàn Viễn Thiệp, mà Diêm Việt tỉnh lại, đối với Trần gia mà nói không chút nghi ngờ chính là mối uy hiếp lớn nhất.

Trong bệnh viện canh giữ thật nghiêm, người nhà họ Diêm tuy rằng thật khó khăn mới rời đi, nhưng bên ngoài vẫn có vệ sĩ, đến cả con ruồi cũng đừng mong bay vào.

Đầu tiên Trân Kiều mua chuộc bệnh nhân ở phòng bên cạnh của Diêm Việt, sau đó mặc quần áo bác sĩ vào, sau khi đeo khẩu trang để che mắt vệ sĩ, vi ở phòng bệnh bên cạnh, bọn họ sẽ không nhìn kĩ. Hơn nữa lúc ấy đã gần rạng sáng, cho nên khi Trần Kiều đi qua cửa sổ, cũng không có ai phát hiện.

Diêm Việt không ngủ, hai mắt mở to, khi Trần Kiều đi vào, anh quay đầu sang liền phát hiện.

"Trần Kiều..." Khi Diêm Việt nhìn thấy hắn, vẻ mặt vui vẻ, bởi vì chuyện trong hai năm anh hôn mê chưa có ai kể cho anh, cho nên, anh nghĩ Trần Kiều vẫn là người anh em tốt lúc trước của mình.

"Sao cậu lại mặc đồ bác sĩ?"

Trần Kiều cẩn thận nhìn khuôn mặt này, đúng vậy, đây mới là Diêm Việt, diện mạo, thần sắc, giống như không hề thay đổi.

"Việt, cậu không phải đang ngủ ngon sao? Vì sao phải tỉnh lại?" Trần Kiều đi đến bên giường anh, "Nếu cậu tiếp tục ngủ, hoặc là chết luôn đi, sẽ không có nhiều chuyện như vậy."

Mặt Diêm Việt lộ ra kinh ngạc, đôi mắt hiện lên không thể tin được, "Trần Kiều..."

"Cậu nghĩ rằng Ân Ân vẫn đang chờ cậu, cho nên cậu tỉnh lại? Tôi nói cho cậu biết, đừng mơ tưởng ngu ngốc, bây giờ cậu chỉ là phế vật, động đậy cũng không nổi, nói chuyện cũng không lưu loát, lại nói, cậu đã hôn mê hai năm, cậu có biết trong khoảng thời gian này một người sẽ thay đổi nhiều thế nào không?" Hai tay Trần Kiều chống bên người Diêm Việt, "Lúc đó, Ân Ân nghĩ cậu đã chết, mà người nhà cậu lại cho rằng cô ấy hại cậu thành như vậy, em trai cậu, khi trở về đã thay thế thân phận của cậu, cậu ta bỡn cợt Ân Ân, trong tiệc đính hôn, đủ loại nhục nhã, nói không chừng, cũng lợi dụng thân phận của cậu để chiếm đoạt..."

Diêm Việt kích động trán nổi đầy gân xanh, có thể nói ra được lời nói cũng là vô cùng tốn sức, "Cậu...cậu nói bậy."

"Ồ, còn nữa," Trên mặt Trần Kiều mang theo nụ cười tàn nhẫn, "Cậu ta còn làm cho Dung Ân cùng đường, hại cô ấy không thể không đến bar làm bồi rượu, khiêu vũ, đắm chìm trong trụy lạc, cậu biết không? Đến cả một cô gái kiêu ngạo như cô ấy. cuối cùng cũng phải cúi đầu, bị Nam Dạ Tước bao nuôi."

Khuôn mặt tuấn tú của Diêm Việt đỏ bừng, bắt đầu ho khan, bởi vì nơi này cách bên ngoài một phòng nghỉm cho nên vệ sĩ không nghe thấy chút động tĩnh nào, "Quên, cậu còn chưa biết Nam Dạ Tước là ai, hôm nay Dung Ân vội vã trở vềm cũng không phải là quay về nhà mình, mà là người đàn ông kia đang chờ cô ấy, cũng chỉ có cậu, ngu ngốc dường như không biết gì, người nhà cậu đều biết..."

Trần Kiều dừng một chút, lại mở miệng: "Cậu có biết người đàn ông này có quyền thế đến như nào không? Anh ta có thể hủy đi Diêm gia các ngươi, đến lúc đó, cậu có muốn nhìn thấy chính nhà mình nhà tan cửa nát không?"

"Tôi không tin," hai vai Diêm Việt run rẩy, trong ánh mắt lộ ra cứng cỏi, "Cho dù Ân Ân thật sự bị ép tới tình trạng đó, tôi vẫn tin tưởng cô ấy..."

"Tin tưởng cái gì?" Trần Kiều cười lạnh, ánh mặt chuyển sang cảm thông, "Tin tưởng cô ấy sẽ trở lại bên cạnh cậu sao? Thật là buồn cười, cậu bây giờ là cái gì, một tên phế nhân, cậu cho là thầy thuốc nói an ủi hai câu rằng cậu có thể đứng dậy, cậu liền tin? Cậu biết không, bây giờ cậu chính là cái liên lụy lớn nhất, vốn là Dung Ân có thể sống tốt, tôi nghĩ, cô ấy yêu người đàn ông kia, những mấu chốt là, cậu lại xuất hiện..."

Một câu phế nhân của hắn, cổ họng Diêm Việt cuồn cuộn, anh muốn nói, anh không phải phế nhân, anh có thể cho Dung Ân hạnh phúc.

Chỉ là, anh muốn động đậy tay, lại không cử động được, anh muốn nhấc chân lên cũng không được, Trần Kiều nói rất đúng, anh chính là phế nhân, có thể tỉnh lại đã là kỳ tích, chẳng lẽ thật sự muốn mọi người phải luẩn quẩn bên mình, chờ cái hồi phục không chút hứa hẹn tận tít xa kia sao?

"Tập đoàn Viễn Thiệp, sắp hết rồi," Trần Kiều đơn giản kéo chiếc ghế dựa ngồi xuống bên cạnh giường Diêm Việt, "Em trai cậu, trong lòng cậu ta chỉ nghĩ đến tìm Dung Ân báo thù, tôi tính toán làm cậu ta nghiện ma túy, bây giờ, chỉ cần nắm được căn cứ cậu ta giao dịch với chợ đen, tôi có thể tiếp nhận Viễn Thiệp, đến lúc đó, Diêm gia các ngươi còn cái gì?"

Diêm Việt im lặng nằm kia, đôi mắt màu trà sáng trong, anh cảm thấy ngực đau đớn, anh chưa từng nghĩ tới sau khi tỉnh lại, sẽ có nhiều chuyện đau đớn như vậy chờ mình. Trong tưởng tượng của Diêm Việt, từ trước đến nay đều rất tốt đẹp, có Ân Ân của an, có người nhà của anh, có bạn bè, tất cả đều có thể trở lại như trước.

Ánh mắt người đàn ông dần tối lại, anh còn chưa kịp châm lên bố đuốc sáng rực kia, đã bị phá hủy sạch sẽ.

Anh không muốn nhìn thấy nước mắt của Ân Ân, khi Dung Ân rời đi, nói rằng hôm sau sẽ quay lại, khi cô đi, ánh mắt tránh né, thì ra không phải là chăm sóc mẹ, mà là...cô không tự do.

"Cho dù tôi không tiếp nhận, tập đoàn Viễn Thiệp cũng sẽ sụp đổ trong tay em trai cậu," Trần Kiều nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của Diêm Việt, hắn vươn tay, sau khi sốc chăn của Diêm Việt lên, liền hát mấy ống truyền trên mu bàn tay anh đi, "Cậu có muốn biết, phấn hoa Hoàng lan vì sao lại có trong dây truyền kia không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro