Chương 127.2. Hẹn ước của bọn họ, thiên đường và địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hạ Phong

"Cho dù tôi không tiếp nhận, tập đoàn Viễn Thiệp cũng sẽ sụp đổ trong tay em trai cậu," Trần Kiều nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của Diêm Việt, hắn vươn tay, sau khi sốc chăn của Diêm Việt lên, liền hát mấy ống truyền trên mu bàn tay anh đi, "Cậu có muốn biết, phấn hoa Hoàng lan vì sao lại có trong dây truyền kia không?"

Tầm mắt Diêm Việt dừng lại trên chính mu bàn tay của mình, Trần Kiều nhét lại tay anh vào trong chăn, đặt ống truyền vào lòng bàn tay anh, đều nhét vào, như thế, cho dù có người bên cạnh cũng không phát hiện ra.

Diêm Việt không hề tỏ ra có chút sợ hãi nào, đôi mắt tựa như ngọc lưu ly kia hướng về phía Trần Kiều, cái loại chua xót cùng bi thương này, đột nhiên đâm vào mắt khiến mắt hắn có chút nóng lên, không dám nhìn thẳng, miễn cưỡng rời mắt đi.

"Nói như vậy...chuyện phấn hoa cũng là do cậu?"

"Việt..." giọng nói của Trần Kiều không còn sắc nhọn như lúc trước nữa, trở nên ảm đảm, "Chỉ có cậu xảy ra chuyện, Viễn Thiệp mới có thể một lần nữa trở lại Trần gia, hơn nữa...tôi yêu Ân Ân."

Mắt Diêm Việt không khỏi trợn lên, Trần Kiều quay đầu đi sang, nhìn thẳng vào hai mắt anh, "Tình cảm này, tôi vẫn chôn giấu rất sâu, khi tôi nhìn hai người như hình với bóng, cậu có biết tôi ghen tị đến thế nào không?"

"Trần Kiều..."  cổ họng Diêm Việt nghẹn lại, anh dần dần cảm thấy hết sức lực để tiếp tục chống đỡ..."Phần hoa, là tôi thừa dịp cậu không để ý đã bỏ vào, còn thuốc xịt hen, cũng là tôi..."

Diêm Việt nhắm hai mắt lại, bóng tối vô tận ập đến, khi lần nữa mở mắt ra, ngày trước thật là tốt, vì sao bây giờ lại trở nên hung ác như vậy, chẳng lẽ, vì quyền thế đằng sau này sao? Cho tới bây giờ cũng đều bởi anh tin tưởng hắn, lúc trước khi đi mua dây chuyền cũng là hai người đi một vòng chọn, thỉnh thoảng, bình xịt hen của anh cũng là do Trần Kiều chuẩn bị cho...Diêm Việt ho nhẹ, anh biết cơ thể mình đã bắt đầu phản ứng, sau khi hệ thống dinh dưỡng bị rút ra một tiếng, muốn giữ cũng không cứu nổi nữa.

Trần Kiều ngồi ở bên giường, không hề có ý rời đi, "Việt, thật xin lỗi, chúng ta đều đã thay đổi, cuối cùng khong thể quay lại trước đây, cậu yên tâm nhắm mắt đi..."

Diêm Việt không sợ chết, thật sự, không hề sợ. Anh đã từng trải qua một lần, tại cái thế giới tối tăm như mực, một chụt cũng không tốt bằng cái chết, anh cắn răng trụ lại đó, anh biết Ân Ân còn đang chờ anh.

Cô gái ngốc nghếch kia, mỗi lần bỏ lại cô ở phía sau, cô ấy sẽ khóc, Ân Ân nói, bọn họ phải nắm chặt tay của đối phương, kề vai mà bước, không ai được ở lại phía sau.

Chỉ là...anh đã trở thành bộ dạng như thế này, phế nhân.

Anh nguyện đứng phía sau Ân Ân, đẩy cô đi.

Thực ra, chết cũng tốt, anh có toàn bộ kí ức về bọn họ lúc đó, tất cả những thứ đó, không ai có thể thay thế được.

Trần Kiều nhìn đồng hồ, Diêm Việt bây giờ suy yếu vô cùng, hẳn là không có cách nào để đánh động vệ sĩ ở bên ngoài, hắn cẩn thận đặt ghế dựa lại vị trí lúc trước, cuối cùng nhìn một cái, liền từ cửa sổ trèo ra ngoài.

Diêm Việt không hề mở miệng, anh ngâm chặt miệng, một chút âm thanh cũng không phát ra.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến động tĩnh, ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Mãi đến khi bước chân đi tới giường, Diêm Việt mới nhìn rõ một người đàn ông lạ, mái tóc màu đỏ rượu có vẻ rất phô trương, ngũ quan tuyệt mỹ, âu phục màu trắng cao quý được cắt may thủ công, anh chỉ nhìn chắm chằm, không mở miệng.

"Cậu, chính là Diêm Việt?" mắt người đàn ông nheo lại, vẻ mặt cương quyết.

Ban đầu hai mắt Diêm Việt nheo lại, nghe thấy Nam Dạ Tước nói vậy, không khỏi mở to mắt.

Đôi mắt thật đẹp. Đây là cảm giác mà lần đầu nhìn thấy anh Nam Dạ Tước nhận thấy, trong suốt thấy đáy, trong sáng thuần khiết, có thể liếc mắt một cái liền thấy nội tâm sâu trong con người anh ta. Hai tay người đàn ông đút trong túi, anh nghĩ rằng, có thể làm người thừa kế của Diêm gia, ít nhất cũng phải có khí chất lạnh như băng, chỉ là Diêm Việt ở trước mặt, tất nhiên sẽ không khiến người ta có chút nào cảm giác uy hiếp. Nhìn anh ta thật sự yếu, mái tóc nâu sẫm rủ trước trán, sắc mặt tái nhợt.

"Tôi là, Nam Dạ Tước." không biết tại sao, người đàn ông nói ra tên mình.

Đôi mắt đang tối lại của DIêm Việt bỗng lóe lên, anh ta chính là Nam Dạ Tước mà Trần Kiều nhắc đến? Khóe miệng đang buông xuống của anh cố gắng mỉm một cái, cố sức tỏ ra thân thiện: "Xin chào."

Diêm Việt biết, anh không có nhiều thời gian.

"Tôi biết bây giờ Ân Ân ở cùng anh," Diêm Việt bắt đầu ho khan, mặt đỏ lên, Nam Dạ Tước kéo ghế dựa ngồi xuống bên giường, chờ anh nói nốt nửa câu, "Tôi không thể tiếp tục bên cô ấy, tôi cảm thấy đã quá mệt mỏi."

"Nói như vậy, cậu muốn buông tha cho cô ấy?"

Diêm Việt khó chịu, thở có chút hổn hển, anh lắc đầu, nhưng không tiếp tục đề tài này, "Anh, anh có biết Trần Kiều không?"

Nam Dạ Tước vô thức cau mày, "Biết."

Hiện tại Diêm Việt chỉ có thể gặp Nam Dạ Tước, hơn nữa, lúc đó bọn họ lại tồn tại một chút quan hệ nào đó với nhau, anh (DV) lựa chọn tin tưởng anh ta (NDT), "Anh có thể giúp tôi một việc không?"

Người đàn ông không biết anh sẽ đưa ra yêu cầu như thế nào, "Việc gì?"

"Chiếm lấy...Viễn Thiệp..."

Mắt Nam Dạ Tước hiện lên nghi ngờ, hoài nghi rằng mình đã nghe nhầm, miệng anh nhếch lên châm chọc: "Chiếm lấy tập đoàn Viễn Thiệp?"

"Đúng," ánh mắt Diêm Việt tràn đầy tin tưởng, anh nhìn thấy tay của Diêm Minh, Diêm Việt biết tính cách cậu từ nhỏ đã trầm lặng, hơn nữa Trần Kiều vào lúc này sẽ không lừa anh, tập đoàn Viễn Thiệp khẳng định là đã chia năm xẻ bảy, anh không muốn Diêm Minh càng ngày càng lún sâu, "Hi vọng anh có thể, tiếp nhận Viễn Thiệp."

So với đợi Trần Kiều tóm được chứng cư Diêm Minh giao thiệp với chợ đen, không bằng để cho Viễn Thiệp đổi chủ. Ít nhất những chứng cứ đó sẽ không bị đưa ra ánh sáng, Diêm Minh sẽ không bị hại!

Công ty này, lòng người không đồng nhất, đã sớm bị phá hủy.

Mà sở dĩ Diêm Việt đưa ra yêu cầu như vậy, cùng lúc, có thể cứu được người nhà mình, mặt khác, để Nam Dạ Tước tiếp nhận, sẽ giông như hợp tác kinh doanh, sẽ không có hại cho Nam Dạ Tước. Diêm Việt không muốn nợ anh ta.

"Nhưng mà, dựa vào cái gì tôi phải giúp cậu?" Nam Dạ Tước là thương nhân, "Hơn nữa, đây là chuyện nội bộ của Viễn Thiệp các người."

Diêm Việt khụ lên lần thứ hai, Nam Dạ Tước thấy có gì đó không đúng, "Cậu làm sao vậy?"

"Nếu không có chuyện hai nắm trước, tôi đối với Ân Ân, nhất định sẽ không buông tay..." Ánh mắt Diêm Việt mơ màng, trong yết hầu cảm giác có mùi máu tươi trào ra, "Bảo vệ Ân Ân thật tốt, để cô ấy vĩnh viễn tránh xa Trần Kiều..."

Đôi mắt dài hẹp của Nam Dạ Tước đột nhiên trở nên sâu xa, đèn trong phòng bệnh rất sáng, đừng nói là bệnh nhân, cho dù là người bình thường ở lại đây cũng khó mà ngủ được, nó khiên thân kinh của người ta giống như bị căng cứng, khó mà thả lỏng được, "Vì sao?"

Diêm Việt há miệng thở dốc, môi đã khô nứt: "Vừa rồi hắn tới..." Vẻ mặt Diêm Việt dường như vô cùng đau đớn, "Tôi trở nên như thế này, chính là bởi vì, trong chiếc dây chuyền mà tôi tặng Ân Ân hắn đã cho phấn hoa mà tôi bị dị ứng vào, mục đích của hắn, chính là Viễn Thiệp, còn có Ân Ân..."

Nam Dạ Tước không ngờ lần đầu tiên anh và Diêm Việt gặp mặt, lại là hoàn cảnh như thế này. Anh nghĩ rằng lúc đó hai người sẽ tranh giành lẫn nhau, nhưng duy nhất lại không ngờ tới, Diêm Việt lại hoàn toàn buông tha như vậy. Điều này khiến cho Nam Dạ Tước không khỏi cảm thấy không đáng, anh thầm nghĩ, hóa ra sống trong quá khứ, chỉ có mình cô mà thôi.

Khi rời đi Trần Kiều đem tay Diêm Việt nhét vào trong chăn, lại quên giữ cái nút bên trong, như vậy từ trong chăn trượt ra, rơi xuống, còn có ống truyền bị rút ra.

Ánh mắt Nam Dạ Tước hạ xuống, sự khinh thường trong đôi mắt bị thay thế bởi giật mình, anh kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy sắc mặt Diêm Việt không chút thay đổi, cũng không hoảng loạn như trong tưởng tượng của anh.

"Tôi không biết, rốt cuộc anh yêu Ân Ân bao nhiêu, nhưng mà...tôi xin anh, nhất định phải đối tốt với Ân Ân..."

Sự hờ hững ban đầu của Nam Dạ Tước bởi những lời này mà tiêu tan, anh cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại, vội vàng đứng dậy ấn đèn báo hiệu trên đầu giường.

"Vô dụng..." mu bàn tay Diêm Việt buông ở ngoài chăn, vết bầm tím lớn hiện ra, năm ngón tay gầy gò đến khô héo, Nam Dạ Tước biết hệ thống dinh dưỡng này bị rút ra chưa lâu, "Cậu đã nói đưuocj, vì sao vừa rồi không nói?"

"Tôi nghĩ rồi, tôi muốn để lại hạnh phúc cho Ân Ân..."

Nam Dạ Tước ngồi lại ghế, thần sắc chán nản, anh thử lấy một tư cách khác để đánh giá Diêm Việt, quả nhiên người đàn ông trên giường bệnh này thật chói mắt, bất cứ ai cũng không thể so được với phong thái của anh ta, đến cả Nam Dạ Tước cũng không được, "Vậy dựa vào đâu mà cậu cho rằng, không có cậu, cô ấy sẽ hạnh phúc?"

Dung Ân coi Diêm Việt là nhất, đối với Nam Dạ Tước, toàn bộ đều không để trong mắt.

"Tôi không muốn làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô ấy..." Trân Kiều nói một câu rất đúng, hai năm, thời gian chuyển động, cái gì cũng thay đổi, "Điều quan trọng nhất, chính là để Ân Ân sống thật tốt..."

Anh cũng đã nghĩ tới, anh đi, chắc chắn cô sẽ đau lòng muốn chết?

Nam Dạ Tước không khỏi bị người này làm cho cảm động, cảm giác thật kì diệu, "Cậu cần phải sống, ai hại cậu, cậu phải mở to mắt mà nhìn báo ứng của hắn." 

Mà Diêm Việt, không thích hợp nhất chính là với loại mờ ám này, "Tôi hi vọng Trần Kiều sẽ bị trừng phạt thích đáng, mặc kệ là thế nào, tôi tin tưởng vào pháp luật..."

Diêm Việt chua kịp để lại lời nói khác, anh đi rất nhanh, điều duy nhất anh cảm thấy tiếc nuối chính là trước khi ra đi không được gặp Ân Ân.

Cho nên, mắt anh vẫn mở to, không nhắm lại.

Nam Dạ Tước ngồi bên giường Diêm Việt thật lâu, tầm mắt anh dừng lại trên mu bàn tay tím xanh của Diêm Việt, anh muốn cứu cậu ta, nhưng đã không kịp rồi.

Cơ hội tiếp tục sống, là bị Trần Kiều phá hủy, nhưng cũng chính là Diêm Việt buông tay.

Có lẽ anh còn rất nhiều lời muốn nói với Dung Ân, nhưng đã không còn kịp nữa, ông trời cho anh thời gian ngắn ngủi như vậy, anh tỉnh lại, thấy được nụ cười của Dung Ân, anh nên cảm thấy đủ.

Anh không phải không tin tưởng tình yêu lúc đó của bọn họ, chỉ là, anh không muốn làm tình yêu này trở nên quá mệt mỏi, rất nặng nề.

Ân Ân của anh, nên sống dưới dự chở che của mặt trời, nhưng anh chỉ có thể vĩnh viễn ở trong bóng tối, không thể cho cô sự ấm áp.

Tin tưởng pháp luật?

Nam Dạ Tước muốn cười, lại phát hiện khóe miệng như thế nào cũng không nhếch lên được, anh và Diêm Việt vốn không quen biết, thậm chí, là quan hệ tình địch gươm súng sẵn sàng, người đàn ông đứng dậy, ánh nắng dừng trên khuôn mặt bình yên của Diêm Việt.

Trong phòng bệnh, chỉ có hai người bọn họ, chuyện Trần Kiều hại chết Diêm Việt, ngoài Nam Dạ Tước, không ai biết.

Tuy rằng anh không đáp ứng yêu cầu của Diêm Việt, nhưng trong lòng Nam Dạ Tước đã định, anh đồng ý.

Điều quan trọng nhất, là để Dung Ân sống thật tốt.

Sau đó, chiếm lấy Viễn Thiệp, ngăn cản Trần Kiều, nếu dùng thủ đoạn lúc trước của Nam Dạ Tước, anh muốn chơi đùa Trần Kiều, không cần tốn thời gian tốn sức. Nhưng mà, tầm mắt người đàn ông dừng lại trên đôi mắt không thể nhắm lại của Diêm Việt, màu trà thuần khiết, như trước sáng trong như ngọc lưu ly. Anh bỗng nhiên hiểu được sự kiên trì của Dung Ân, loại sáng ngời mà tinh khiết như thế, anh hoàn toàn chưa từng thấy qua.

Diêm Việt nói, anh tin tưởng pháp luật, để pháp luật trừng phạt Trần Kiều.

Trong mắt Nam Dạ Tước lộ ra một loại đau thương ngấm ngầm chịu đựng, người đàn ông quanh người tỏa ra ấm áp này, đến lúc chết vẫn còn kiên trì, phải dùng luật pháp để trừng phạt Trần Kiều, phải như vậy với hắn ăn miếng trả miếng, thậm chí Nam Dạ Tước cảm thấy, bất cứ thủ đoạn đen tối nào, đối với cậu ta cũng là một loại kinh tởm.

Khi anh bước ra khỏi cửa, anh liền phá lệ, Nam Dạ Tước tính toán để cho Trần Kiều có chút thời gian, dùng pháp luật, tiễn hắn đi.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, A Nguyên cùng Lí Hàng đang canh giữ bên ngoài, tầm mắt Nam Dạ Tước bị chiệu rọi có chút chói, anh nâng cánh tay lên, lại cảm tháy không chút sức lực.

Diêm Việt cô độc nằm kia, thật may, trước khi anh đi không hề tối tăm, nhưng mà, anh cảm thấy thật trống rỗng, giống như thiếu cái gì. Đoạn thời gian tốt đẹp kia, anh ngat ngô ở trong vườn trường, dưới tán cây bạch quả màu vàng.

Lại trở về lúc anh cùng với Ân Ân, trốn trên núi.

Lần đầu Nam Dạ Tước bỏ qua bản chất ác ma của mình, Diêm Việt là thứ khắc sâu nhất trong đáy lòng Dung Ân, anh không muốn thừa nhận chính mình bị cậu ta làm rung động, nhưng, căn cứ vào việc anh làm, Nam Dạ Tước thực sự không thể tìm được lí do để thuyết phục chính mình.

Có lẽ, anh muốn mượn chính bàn tay mình, đưa những chuyện đã qua giữa Diêm Việt và Dung Ân vẽ lên một tờ giấy.

Anh bắt đầu kế hoạch thu gom lại tập đoàn Viễn Thiệp, chuyện của Trần Kiều, anh cũng âm thầm điều tra, nhưng chuyện năm đó đã không có cách nào đối chứng, tất cả chuyện trong phòng bệnh, cành không có chứng cứ có thể đưa ra.

Mà quan trọng nhất là Dung Ân, cho dù anh nói ra là Trần Kiều, cô cũng sẽ không tin.

Các bài báo đưa tin đều muốn ám chỉ Nam Dạ Tước là hung thủ, Dung Ân tuyệt vọng và chán nản khiến anh bắt đầu sợ hãi, khi từ phòng bệnh của Diêm Việt đi ra, anh đã nghĩ sẽ đem toàn bộ chuyện nhận lên người mình. Nam Dạ Tước tin rằng, anh sẽ nhanh chóng làm mọi chuyện trở lại ban đầu, chỉ cần Dung Ân có thể chống qua một cửa này, sau đó bọn họ, có thể tốt đẹp rồi.

Anh bắt đầu thấu tóm Viễn Thiệp, Dung Ân nói, anh giậu đổ bìm leo, Diêm Việt đã chết, ngay cả Diêm gia anh cũng không buông tha.

Nam Dạ Tước cũng đã nắm chắc chứng cứ Trần Kiều muốn nuốt gọn Viễn Thiệp, nhưng mà, đĩa CD lọt ra ngoài, làm toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ của anh bị phá hỏng, sắp xong mà lại không còn gì.

Viễn Thiệp rơi vào tay Trần Kiều, Diêm gia từ đó càng trở nên sa sút, tin tức về Diêm Minh bị Trần Kiều tung ra hết.

Nam Dạ Tước rời súng khỏi tay Trần Kiều, anh nghe thất Dung Ân thét một tiếng chói tai, hai tay giữ lấy tóc ngã ngồi xuống mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro