chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi từ khi sinh ra đã được một bà thầy bói mù phán là con bé này số khắc cha mẹ. Không ở gần cha mẹ được đâu... rồi thì số nó cơ cực lắm, đợt đó mẹ tôi chả tin, căn bản các cụ thời xưa không mê tín
---------------------------------------------
Nói qua về tôi một chút. Tôi năm nay ngoài 20t chết hụt cực nhiều lần. 1 năm trời bị vấn nạn duyên tiền kiếp dày vò, rồi thì bị ma trêu đủ kiểu .. haizzzzzzz =_=
Tóm tắt lại là cuộc đời lênh đênh y như cái mệnh trong lá số tử vi của tôi.
-----------------------------------------------
Tôi sinh vào mùa đông lạnh giá, sinh ban đêm. Mang trong mình dòng chảy của chòm sao nhân mã nên cuộc đời tôi chỉ thích đi, chã ngồi yên một chỗ được.
Đợt mẹ tôi sinh tôi chợt tí con bị chết ngạt, mẹ bị băng huyết máu me lênh láng. Bác sõ bảo chỉ chậm chục phút nữa thôi là về gặp các cụ.
Xong tôi sinh được 3 ngày thì trời mưa gió bão bùng. Nhà tôi bị đỗ tường gạch, tôi chết hụt lần nữa.
Đấyyy, mới bé tí mà thần chết đón 2 lần. Kể ra tôi cũng cao số phết nên mới nằm đây bóc phét lại cho các bác nghe. Thời gian tôi xin thì bố tôi đi làm trong miền nam nên chưa được nhìn mặt tôi. Tôi giống bố lắm, mặt tròn xoe, mắt to như cái bát ô tô.
Đầy tháng tôi, bố về . Mỗi tội không phải về để bắt đầu 1 chuỗi ngày hạnh phúc mà là để đuổi mẹ con tôi ra ngoài đường. Đúng cái kiểu "anh yêu người khác rồi. Người đó giàu hơn em rất tuyệt vời" nghe đâu bố tôi phải lòng một em miền nam, xinh gái và giàu lắm. Bà cô đó về xúi bố tôi bỏ mẹ tôi và được sự đồng ý của cả họ nội . Ừ thì vẫn biết có tiền là có quyền . Xã hội mà .
Em thành trẻ mồi côi từ đấy 2 mẹ con lại bồng bế nhau về ngoại. Mẹ gửi tôi ở nhà ông bà khi tôi tròn 8 tháng để đi làm ăn xa chứ quê nghèo nàn đủ tiền nuôi tôi. RRồi thì người ta dè bỉu chồng thế này thế nọ. Hồi bé thấy bảo tôi xinh lắm , phàm ăn. Chả hiểu sao càng lớn lại càng xấu..
Lên 2 tuổi thì tôi bị lồng ruột phải đi mổ sau vụ đó tôi ốm đau dặt dẹo suốt, bà phải gửi tôi vào cửa chùa để vía tôi ngoan đi. Lêm 7 tuổi, tôi bị chết đuối.. suýt thôi chứ chưa chết. Tôi đi tắm đêm cùng mọi người thì ma lôi chân ( mới chập choạng tối thôi chứ không phải đêm mù mịt đâu ạ) tôi vẫn nhớ cảm giác tôi đang tắm thì bị bàn tay lạnh buốt của ai đó kéo chân mình xuống chìm nghỉm. Tôi còn nghe thấy cả tiếng cười đùa ở dưới đáy sông cơ. Đến khi mở được mắt ra thì thấy lờ mờ có ai đang ấn ấn bụng mình, nước trong miệng chảy ra tanh tanh sặc sụa.
Sau vụ chết đuối hụt tôi về bị ông tẩn cho 1 trận, dặn cấm bén mảng ra sông nước. Nhà tôi ngay gần sông, rừng thiêng nước độc, beo nhiêu người chết đuối rồi. Con sông đó còn làm cho cô ở gần nhà tôi bị điên dại. Cứ 12h đêm là ra sông vớt rác thải.. cái bác bên cạnh thì bị ma đói nhập, về đòi ăn ngấu nghiến. Đáng sợ lắm, 2 mắt trợn ngược ra. Mòm ăn liên tục rồi mà vẫn khóc đòi ăn thêm. Thầy cúng đuỗi mãi mới đi. Nghe đâu chết lâu lắm rồi, dạt về sông này. Không ai thờ cúng nên hồn vất vưỡng mãi (nghĩ cũng tội)
   Chuyện về sông và mảnh đất khi làng tôi thì dài dòng lắm, có thời gian tôi sẽ kể sau vậy về phần tôi. Khi tôi lên 10t thì bố về tìm.bố bảo tuổi trẻ nông nổi bố biết sai rồi, bố xin ông bà cho bố chuộc lại lỗi lầm, nuôi dưỡng tôi khôn lớn.... tôi thời đó nhìn thấy bố là trốn mất, kiểu ngại ngại í, trẻ con mà. Chưa kịp gọi bố tiếng nào thì bố bỏ em đi, mãi không trở về nữa, bố bị bệnh. Tính ra thì tôi gặp bố được khoảng 4-5 lần. Nhưng lời hứa bố sẽ mãi ở bên tôi thì vẫn còn đấy và bố giữ lời thật, trước đi bảo vệ tôi suốt, giúp tôi thoát nạn thêm mấy lần. Chuyện này tôi sẽ kể khi tôi lớn lên, hôm 49 ngày của bố, lúc đêm tôi tỉnh dậy đi vệ sinh thì nhìn thấy bố đứng ngoài cổng, khuôn mặt buồn rầu... bố cứ nhìn tôi thôii, tôi sợ quá vào khóc ầm lễn xong kể với bà. 2 ông bà bảo nhau: "chắc nó nhớ con nó quá nên về thăm" rồi bà tôi lẩm bẩm: " có nhớ nó thì cũng đừng làm nó sợ,nó còn trẻ con" từ đấy tôi chả nhìn thấy bố tôi thêm lần nào nữa.
      Cuộc đời tôu từ đó cứ nhẹ nhàng trôi, vẫn ốm đau và thi thoảng làm bạn với bệnh viện. Ngã xe bao nhiêu lần, ốm bao nhiêu trận cũng may qua được hết, mỗi tội tính tôi nóng tính, từ bé chỉ thích bỏ nhà đi xong tính kiểu bất cần.ông bà tôi cứ nghĩ tính tuổi dậy thì nên nó thế... mà từ bé tôi đã mê tính rồi, chỉ thích đi xem hầu đồng múa may quay cuồng. Xong đi chùa chiền các thứ, thấy ai xem bói thì thích lắm, ngồi nghe cả ngày cũng không chán, xong tôi cũng ngồi phán như thật ,hồi xưa cứ kiểu được sang tai, tôi còn tưởng tôi bị điên. Đợt đấy bà tôi phải làm lễ các thứ, bảo tôi còn nhỏ nên xin khất để tôi đi học. Học xong cấp 3 thì tôi chán nên bỏ, căn bản vừa học dốt vừa lười vừa nghịch , cứ ôm mộng lên hà nội làm... mơ về 1 công việc lương 3-4 triệu, tự do tự tại. Tôi nói mãi cuối cùng ông bà cũng cho tôi đi làm. Có đúng 200k trong người, ra đi bừng bừng khí thế
      VÀ CUỘC ĐỜI U ÁM BẮT ĐẦU TỪ ĐÂY!!
------------------------------------------------
     Mời mọi người xem tiếp chap2 em chắc chắn chap 2 sẽ hay hơn và  hấp dẫn hơn!!!!! Thanks you♡♡
                  #HyunSan
                            -250317-
           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro