CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô Lưu, mời!"

Một trong hai người đàn ông đi cùng bước xuống, chu đáo mở cửa.

Đôi chân chần chừ vài giây sau đó mới bước khỏi xe, quang cảnh hoành tráng trước mắt nhất thời khiến Trạch Lam khá choáng ngộp. Đúng thật là người có tiền thì cái gì cũng khác hẳn, cả ngôi nhà để ở thôi cũng đã to như thế này.

Kéo lấy vali của cô, tên kia lần nữa lên tiếng: "Cô Lưu, mời cô theo lối này!"

"Vâng."

Trạch Lam theo sau, gương mặt ái ngại hơi cúi xuống.

Bỗng từ đâu xuất hiện một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, đang rất nhanh đi đến rồi cúi đầu.

"Tứ thiếu phu nhân!"

"Tứ thiếu...phu nhân!?" Nghe cách gọi kỳ lạ, Trạch Lam giật mình vội xua tay.

"Đừng gọi tôi như vậy! Tôi là Lưu Trạch Lam, là..."

"Không được thưa tứ thiếu phu nhân!" Người đàn ông lớn tuổi lại nói.

Nhìn cô, ông ấy mỉm cười, trên mặt điểm nét phúc hậu.

"Chuyện tứ thiếu đã nói, tôi không dám làm sai! Tứ thiếu phu nhân đừng ngại, tôi gọi như vậy là lẽ đương nhiên."

Trạch Lam tròn mắt nhìn, nhất thời lúng túng không biết nên nói gì cho phải.

Bất chợt, người kia lại lên tiếng: "Tôi là Dư Thanh, quản gia ở đây! Nếu có gì không hiểu, xin tứ thiếu phu nhân cứ hỏi."

Không biết nói thế nào, Trạch Lam chỉ bối rối gật đầu cúi chào

Cô một thân một mình đặt chân vào một nơi cao quý thế này, thực sự có chút không quen. Người ở đây ai nấy cũng đều gọi cô bằng bốn từ "Tứ thiếu phu nhân" khiến cô đã ngại càng thêm ngại.

Vốn dĩ, đấy đâu phải danh phận thật của cô!

Chẳng qua cô tạm mượn lấy nó để cứu rỗi hoàn cảnh của bản thân. Tứ thiếu phu nhân – cái danh này có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến.

An phận ở đây, mang thai rồi sinh đứa bé ra là được rồi.

...

Giang Triết Mỹ vừa tan ca, có hẹn với mấy người bạn cũ thời phổ thông đi ăn uống một chút. Cô lái xe khỏi tầng hầm, vừa hay đoạn đường từ đây đến điểm hẹn có chạy qua nhà của Trạch Lam. Định bụng sẽ ghé ngang hỏi thăm cô ấy xem tình hình thế nào.

Khi xe của Giang Triết Mỹ đến nơi, cô bước xuống, nhìn thấy cửa đã khoá mới thắc mắc khi không thấy ai ở nhà.

"Đi làm chưa về sao?"

Giang Triết Mỹ lấy điện thoại gọi vào số máy của Trạch Lam, tiếng chuông bên kia vang lên một lúc vẫn không có ai nghe máy.

Giang Triết Mỹ cất điện thoại đi, khẽ trách: "Chắc lại tăng ca rồi. Chỗ cũ chỗ mới đều ham công việc quá."

Nói rồi Giang Triết Mỹ quay lưng đi ra xe, lúc này một người phụ nữ dắt con đi ngang, thấy cô vừa bước ra từ phía nhà của Trạch Lam, người này liền lân la hỏi chuyện: "Cô gì đó ơi, cô tìm cô gái ở đây hả?"

Giang Triết Mỹ gật đầu, người phụ nữ đó lại tiếp: "Từ sáng nay tôi có thấy cô ấy bước lên một chiếc xe rất sang trọng. Hơn nữa tay còn xách hẳn vali rất to. Có lẽ là dọn đi rồi."

"Dọn đi?" Giang Triết Mỹ ngạc nhiên.

Người phụ nữ đó lướt qua cô, cô vẫn đứng đó đăm đăm nhìn vào căn nhà nhỏ của Trạch Lam mà không ngừng thắc mắc.

Rốt cuộc công ty và công việc mà Trach Lam nói là gì? Tại sao lại dọn đi đột ngột thế kia?

Không suy nghĩ thêm, Giang Triết Mỹ bấm máy gọi cho Tố Dĩ Dĩ, muốn hỏi xem cô bạn này có biết được tin tức gì hay không.

Nhưng cả Tố Dĩ Dĩ cũng không bắt máy, hết cách, Giang Triết Mỹ đành lên xe đi đến điểm hẹn. Việc này chắc chắn cô sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, giống như sự việc xảy ra ở phòng VIP hôm đó có mặt của anh hai cô. Giang Triết Mỹ nhất định phải làm cho rõ mới không bận lòng.

...

Bây giờ đã là hơn mười giờ đêm, Trạch Lam ở đây cả ngày cũng không dám ra khỏi phòng mà đi bừa bãi. Nơi này quá rộng, một kẻ mới đến như cô sẽ có thể bị lạc không biết đường mò về phòng. Đợi ổn một chút rồi làm quen cũng không muộn.

Trưa nay, cô cũng đã được đưa đi làm giấy đăng kí hôn thú. Nhưng dẫu là cầm bút kí tên vào các giấy tờ công chứng, cả tên của vị Tứ thiếu kia cũng bị một tên đứng cạnh dùng tay che lấy. Mặc dù rất tò mò, nhưng ngay từ đầu người tên G cũng đã nói vị thiếu gia này không muốn tiết lộ danh tính cho bất kì ai qua cái chuyện trái luật này.

Bởi nên Trạch Lam cô cũng không dám có lòng suy đoán hay tìm hiểu. Một lòng làm đúng trách nhiệm được giao trong bản hợp đồng là được.

Nằm trên giường hồi lâu, Trạch Lam nghĩ ngợi lung tung đôi chút rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Cả ngày cô cũng đã dụng não suy nghĩ quá nhiều vấn đề rồi, đến lúc cho cái não này của cô nghỉ ngơi một chút.

Bên dưới sân lớn,, chiếc xe của Giang Triết Hàn đã trở về. Đêm nay, hắn cố ý về trễ hơn so với mọi khi. Vừa vào tới sảnh đã thấy Tôn Nghị đi đến, Giang Triết Hàn hỏi: "Cô ta ở đâu?"

Tôn Nghị hướng mắt lên trên lầu rồi đáp: "Lầu một, phòng số hai từ cuối hành lang đếm lên."

"Cô ta đã gặp mặt anh ở đây chưa?" Giang Triết Hàn lại hỏi.

Tôn Nghị chỉ lắc đầu. Sau đó, Giang Triết Hàn chậm rãi bước đi lên cầu thang.

Phía dưới, Tôn Nghị vẫn dõi mắt nhìn theo bóng dáng của hắn đến khi khuất hẳn. Nhìn từ sâu trong đáy mắt u tối của Giang Triết Hàn, thực đến cả Tôn Nghị anh đây chưa dám tưởng tượng được hắn sẽ làm gì với cô gái họ Lưu kia.

Dù gì cũng chỉ là phục tùng mệnh lệnh, có trách thì trách ông trời để cô gặp được Giang Triết Hàn.

Nhẹ tay mở cửa, Giang Triết Hàn thật cẩn thận đi vào bên trong. Không gian lúc này tối đen, chỉ có ánh đèn bên ngoài sân hắt vào ô cửa sổ. Trạch Lam nằm trên giường, bóng dáng mềm mại vô tình trở nên đầy thu hút dưới thứ ánh sáng mờ nhạt.

Giang Triết Hàn đưa ánh nhìn lạnh lẽo lướt dọc thân người Trạch Lam. Cô mặc một chiếc đầm ngủ hai dây satin màu trắng sữa. Gò ngực đầy đặn đang lên xuống dễ dàng lọt vào mắt hắn.

Trên ga giường màu trắng, mái tóc đen mướt của Trạch Lam trải đều ra như một thác nước đầy mê hoặc. Vài lọn tóc nhỏ tuỳ tiện vương trên bờ vai thon, khiến da thịt trắng noãn càng thêm nổi bật. Giang Triết Hàn dù hận Trạch Lam, nhưng với bản năng một người đàn ông, hắn không thể phủ nhận.

Quả thực Trạch Lam rất đẹp!

Mà nét đẹp này lại rất khác, nó không như những vẻ đẹp gợi cảm hay quyến rũ đại trà trong xã hội. Đó là nét đẹp bình dị và mộc mạc, nhưng lại đầy lôi cuốn. Đến mức Giang Triết Hàn mất khoảng vài phút không thể rời mắt khỏi. Hắn đứng bên giường, im lặng mà ngắm nhìn. Trong mắt hắn, thân ảnh xinh đẹp của Trạch Lam cũng không đủ để khiến hắn nhận thức được.

Đâu là đúng, còn đâu là sai!

Sự thù hận bấy lâu gần như vùi lấp sự tỉnh táo, hắn nhìn cô gái trước mặt, chỉ thấy hai ngọn lửa giận trong mắt càng cháy lên dữ dội. Bước đến trước, hắn cởi bỏ cà vạt cùng áo vest ném xuống sàn. Bản thân lại thật chậm leo lên trên giường, từng chút tiến gần hơn với Trạch Lam.

Khẽ chạm nhẹ vào bờ vai thon căng bóng dưới chút ánh sáng mờ nhạt, cảm giác mềm mại này thực sự khiến thần kinh Giang Triết Hàn thoáng điên đảo. Hắn nhếch môi, nụ cười mang theo sự khốc liệt. Kéo bỏ tấm chăn bông, thân thể mềm mại của Trạch Lam đã hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.

Làn da trắng mịn nổi bật với chiếc đầm ngủ satin, ôm vào cơ thể càng tôn lên đường cong đầy mê hoặc. Không cần ánh sáng rõ rệt, mọi thứ trên người Trạch Lam đẹp đẽ, hoàn hảo như một viên pha lê thuần khiết phát quang giữa bóng tối.

"Lưu Trạch Lam!"

Giang Triết Hàn khẽ gọi, nhưng Trạch Lam vẫn ngủ rất say. Hắn lại bật cười: "Nhìn dáng vẻ ngủ ngon này của cô, thật thú vị nếu vài phút tới đây, cô sẽ kêu khóc thế nào dưới người tôi?"

Đoạn hắn hạ người thấp xuống, bóng hình cao lớn chậm rãi phủ lên người Trạch Lam. Vén gọn mái tóc vướng trên cổ cô, hắn áp môi đặt lên địa phương quyến rũ ấy vài chiếc hôn tuỳ tiện.

Vô tình, thứ mùi hương khó hiểu toát ra từ da thịt Trạch Lam rút sâu vào mũi hắn. Nhất thời không kiềm chế được, khẽ cắn lên vai cô một cái thât nhẹ.

Trong mơ màng, Trạch Lam cơ hồ cảm nhận da thịt mình bị lực nào đó động chạm, cho nên mới nhè nhẹ mở mắt. Nhưng thứ cô nhìn thấy trong cơn mê ngủ lại là một thân ảnh đàn ông ẩn hiện trong bóng đêm.

Cô kinh hoàng, vội vùng vẫy kêu la.

"Ai...ai đấy?"

Không đợi cho cô nói thêm tiếng nào, một bàn tay lớn đã rất nhanh chặn ngang miệng cô. Trạch Lam nhận ra sự đe doạ, sợ hãi trong lòng cùng lúc dâng cao. Nước mắt rất nhanh chảy ra, sợ đến mức tay chân run cầm cập. Cổ họng giờ đây chỉ có thể vô phương phát ra những âm thanh vô nghĩa.

Lúc này, kẻ ngự bên trên mới lên tiếng, âm thanh trầm khàn mà đầy ác ý: "Phu nhân, chúng ta đã đăng kí hôn thú, cô là vợ của tôi, thì việc này không có gì gọi là quá đáng, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro