CHƯƠNG 15 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn thì thầm vào tai cô, khẩu khí vô cùng cay độc. Hơi thở xa lạ phả vào tai, khiến Trạch Lam vô thức rùng mình. Cô căng mắt, cố hết sức nhìn cho rõ gương mặt người đàn ông. Nhưng không thể, thứ cô thấy được chỉ là cái bóng đen không hơn không kém trong đêm tối. Chỉ có thứ hơi thở nóng bỏng kia cứ không ngừng vây lấy cô, như một loại nguy hiểm vô cùng khắc nghiệt từng chút đe doạ cô, bắt cô phải cam chịu nằm dưới ánh mắt ngang tàn đầy khốc liệt.

Hệt như lửa lớn, đôi mắt sắc bén kia lẩn tránh trong đêm, mang ánh nhìn nóng rực ấy thiêu đốt từng tấc da thịt trắng noãn trên cơ thể cô. Giang Triết Hàn lại chiếm lợi thế hơn, khi ánh sáng bên ngoài hắt vào vừa hay đổ xuống gương mặt Trạch Lam. Bất kể là cô sợ đến bật khóc hay ánh mắt chất đầy hoảng loạn đó của cô, hắn đều thấy rất rõ.

Điều này làm hắn càng thoả mãn, ngạo mạn bật cười: "Đừng khóc vào lúc này, tốt hơn hết cô nên để dành nước mắt của bản thân vào những giây phút sau đi."

"Tôi chắc chắn sẽ khiến cô muốn khóc cũng không được! Muốn hét cũng không xong!"

Câu nói mang đầy tính hăm doạ của Giang Triết Hàn thực sự làm Trạch Lam khủng hoảng. Cô điên cuồng kháng cự, nhưng hắn đã thật nhanh mang môi mình trực tiếp ép xuống. Đem nụ hôn ngang ngược bài xích hơi thở cô, bắt buộc cô phải chịu mình đón nhận.

Trạch Lam lần nữa bật khóc, nhưng cổ họng chỉ bất lực phát ra những tiếng vụn vặt. Tay cô bị hắn siết cao qua đầu, dùng thân thể cao lớn kiềm hãm sự chống đối của cô. Trong trí nhớ cách đây không lâu của cô, cô bất giác nhớ lại cảm giác sợ hãi tột đỉnh này đã từng xảy ra ở phòng vip. Nhưng với tình cảnh người nằm dưới, kẻ ngự trên thế này càng khiến nỗi sợ trong cô lớn gấp bội phần Nếu ban đầu đã giao ước là thụ tinh nhân tạo cùng số giấy tờ hôn thú kia chỉ là trên danh nghĩa. Thì cớ gì bọn họ lại có quyền làm như vậy với cô?

Giây phút Trạch Lam nhận ra bản thân đã lọt vào bẫy, chỉ có thể đau đớn khóc nghẹn trong tủi nhục.

Bất chợt, Trạch Lam kinh hoàng cảm nhận sự mơn trớn đầy dụng ý đang lướt nhẹ trên da thịt mình. Cô còn chưa kịp định hình mọi chuyện thì bàn tay Giang Triết Hàn đã trượt vào giữa hai chân cô, một lực ngang nhiên chạm vào vùng nhạy cảm bên dưới.

"Không!"

Trạch Lam khó khăn kêu lên, cánh môi đã dần trở nên đỏ tấy vì chiếc hôn tàn bạo.

Giang Triết Hàn không để tâm đến sự phản kháng của cô, dường như hắn đang bận đắm chìm trong sự hài lòng mà cô đang mang lại. Hắn dùng cơ thể mình tách rộng hai chân Trạch Lam, khiến cô dù muốn cũng không thể nào khép lại.

Ngón tay nhẹ nhàng ma sát bên ngoài, qua lớp vải mỏng đã rất nhanh bị hắn làm cho ướt đẫm.

Cảm nhận được sự ẩm ướt từ cô, hắn khinh bỉ bật cười: "Con người vốn dĩ luôn buồn cười như vậy! Miệng luôn phản đối nhưng cơ thể lại rõ ràng tiếp nhận."

Âm thanh trầm thấp truyền đến bên tai, mang theo sự cay nghiệt tột cùng. Trạch Lam điên cuồng lắc đầu, gào lên trong nước mắt: "Không! Chẳng phải trong hợp đồng đã ký là thụ tinh nhân tạo, thì làm sao anh có quyền làm điều này?"

Ngón tay dừng lại một chút, chần chừ đặt ngay trước lối vào đã ướt đẫm. Giang Triết Hàn tàn nhẫn nói: "Vậy thì cô cứ huỷ bỏ hợp đồng là được!"

Câu nói ấy tựa như tiếng nổ vang lớn bên tai, Trạch Lam nhíu mày, nước mắt ngắn dài chảy ra không ngừng.

Cô làm sao không nhớ điều khoản trong hợp đồng. Nếu cô tự ý huỷ bỏ hợp đồng dù trong bất cứ trường hợp nào phải bồi thường gấp năm lần số tiền đã giao dịch. Thử hỏi với số tiền lớn như vậy, cô đào ở đâu để trả cho họ.

Thấy Trạch Lam khóc đến mức không nói được, Giang Triết Hàn lại đắc ý buông lời giễu cợt.

"Nếu cô không huỷ hợp đồng, không chấp nhận việc này. Tôi cũng sẽ không đồng ý việc thụ tinh nhân tạo. Vậy, cô sẽ mang thai bằng cách nào đây Lưu Trạch Lam?"

"Ngày nào cô chưa sinh con cho tôi, ngày đó cô vẫn phải ở lại nơi này!"

"Hiểu chứ?"

Bóp mạnh lên miệng Trạch Lam, hắn ghé sát vào tai cô, trầm thấp nói nhỏ vào tai cô những lời cay độc.

Không thể nghĩ được điều gì, Trạch Lam tự biết bản thân đã ngu ngốc sa vào cái bẫy chết tiệt này. Cô khóc, khóc đến cảnh vật trước mắt cũng nhoà hẳn đi. Bóng đen ở bên trên người cô cùng lúc càng trở nên hung ác vô cùng. Không còn cách nào khác, Trạch Lam buông xuôi bản thân. Cam chịu chấp nhận để sự phản kháng ban đầu chìm sâu xuống đáy lòng đang vụn vỡ.

Vứt bỏ tự tôn, cô ép bản thân phải lưu đày trong nhục nhã.

Xoay mặt sang một hướng, cô né tránh ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông lạ mặt đang chằm chằm dán thẳng vào mình. Thực sự khóc đến nghẹn lòng, môi cũng bị cô cắn đến mức sắp rách.

Thấy cô ngoan ngoãn chấp nhận, Giang Triết Hàn mới thích thú nói như khen ngợi.

"Tốt! Vẫn còn chút thông minh!"

Loại âm thanh trầm thấp ấy, Trạch Lam hoàn toàn cảm nhận được một sự khinh bỉ tột cùng. Để làm ra loại việc này chỉ vì tiền, lòng tự tôn của cô căn bản ngay từ khi đặt bút ký tên đã không còn nữa rồi. Việc duy nhất cô có thể làm bây giờ, đó chính là chấp nhận.

Nhận ra Trạch Lam không còn chống đối, Giang Triết Hàn mới chịu buông tay cô ra. Bàn tay bên dưới đồng thời chuyển động, một lực rất mạnh cắm thẳng vào trong. Lực đạo mạnh đến mức khiến cơ thể Trạch Lam oằn lên, khóc không thành tiếng. Chỉ có cơ thể đáng thương run lên bần bật.

"Lần đầu?"

Giang Triết Hàn ngắn gọn hỏi, trong giọng nói vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Cánh tay lần nữa chuyển động, lực đạo không hề giảm nhẹ bên trong người Trạch Lam.

Gương mặt Giang Triết Hàn lẩn khuất trong bóng tối, thản nhiên buông ra tiếng cười tàn nhẫn.

"Thật tiếc, vì đã bị ngón tay của tôi phá hỏng!"

Khi Giang Triết Hàn rút tay khỏi người cô, Trạch Lam mới có thể thở dốc từng chút một. Đến khi Giang Triết Hàn mang vật to lớn đặt giữa hai chân cô, cô mới giật mình, hoảng loạn vùng vẫy.

"Không...tôi thực sự không muốn! Làm ơn, dừng lại."

Cô khóc, khóc hệt như một đứa trẻ.

Không gian tối tăm trước mặt phút chốc cũng bị nhoè hẳn đi. Cô không thể nhìn rõ được gương mặt kẻ tàn độc kia, chỉ có thể cảm nhận ánh mắt đục ngầu vì dục vọng của hắn đang nhìn vào cô bằng sự ảm đạm tột cùng.

Đáp lại sự van xin của Trạch Lam, Giang Triết Hàn chỉ thờ ơ nhếch môi một lần.

"Quá muộn rồi!"

Đẩy người tới trước, vật cứng cáp giữa hai chân hắn hung hăng xuyên qua tâm điểm, một nhát cắm sâu vào bên trong. Nỗi đau thể xác lần này lớn hơn gấp nhiều lần, khiến Trạch Lam co rút cả người mà cong lưng kêu khóc đầy khổ sở.

Giang Triết Hàn rùng mình, cảm nhận sức ép kịch liệt bên trong người cô đang siết lấy hắn. Trán hắn ướt đẫm mồ hôi, cả giọng cũng đã bị đè nén đến mức khản đặc.

"Siết rất chặt."

"Tốt lắm!"

Bên tai Trạch Lam truyền đến âm thanh cay nghiệt, nhưng cũng không thể đủ bình tĩnh để suy xét bất kì điều gì. Nỗi đau khi hắn tiến vào người cô thực sự khiến tâm trí cô đảo lộn cả rồi. Cô hoàn toàn cảm nhận được bên trong cô đang bị nong rộng với kích cỡ to lớn của hắn. Sự chèn ép bí bách này làm cô không chịu được, nhất thời quá mẫn cảm mà cơ hồ gòng người gò siết.

Giang Triết Hàn im lặng không nói, đến chính hắn cũng không nghĩ cảm giác mà Trạch Lam mang lại cho hắn hoàn hảo đến khó tin.

Ngửi qua mùi hương trên người cô đã phần nào khiến cơn đau trong người hắn vơi đi rất nhiều. Đến lúc thực sự đem phân thân cắm sâu vào cô như thế này, càng mang đến cho hắn loại cảm giác hài lòng tuyệt đối.

Rõ ràng, trong người Trạch Lam có chứa thứ gì đó. Thứ gì mà có thể xoa dịu cơn đau của hắn, ức chế cả độc tính ác ôn bao năm trong người hắn. Hắn thực sự muốn biết, thực sự muốn tự mình khám phá.

Rút ra một đoạn, sau đó lại đột ngột thúc tới trước. Mỗi lần tiến vào đều tận sức cắm chặt đến điểm sâu nhất ở bên trong người Trạch Lam. Âm thanh va chạm đã tràn ngập khắp phòng, càng lúc càng dồn dập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro