CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối được Dư quản gia mang lên tận phòng, cửa sau đó liền được khoá chặt. Trạch Lam tự hiểu, hoá ra bản thân đã biến thành một tù nhân thực sự. Chỉ có điều, phòng giam này so với phòng giam trong tù vẫn còn tốt hơn rất nhiều. Trạch Lam tuy hận, nhưng tuyệt nhiên vẫn cắn răng chịu đựng, không mắng chửi một lời.

Suy nghĩ rất lâu, cô chấp nhận việc tồi tệ này. Chỉ cần làm đúng như bản hợp đồng đã ký, sinh cho Giang gia một đứa con là có thể rời khỏi. Đêm hôm qua mọi chuyện cũng đã xong, tuy nhiên có một điều bất lợi đối với cô. Đó chính là đêm qua vì bị hành hạ quá mức, nỗi đau thể xác và tinh thần một lúc vắt cạn sức lực cô, khiến cô ngất đi ngay trong lúc kẻ tàn ác bên trên vẫn chưa dừng lại.

Giờ phút này Trạch Lam tự hỏi, liệu cô có thể thuận lợi mang thai chỉ sau một lần này hay không? Nếu không thể mang thai, cô quả thực nghĩ đến đây thôi cũng đã rùng mình.

Ngồi bên cạnh, Quân Nhu thấy Trạch Lam thẫn thờ không chịu ăn, mới lên tiếng: "Cô không muốn ăn sao?"

Trạch Lam vẫn không đáp, thấy thế Quân Nhu lại nói: "Để tôi nói quản gia mang món khác cho cô."

"Không cần!" Trạch Lam đột nhiên ngăn lại.

Cô nhìn Quân Nhu, ánh mắt mệt mỏi hơi thấp xuống. Sau đó đã đưa thìa súp lên miệng, ăn hết một thìa nhỏ. Cứ cho là cô đang trong tình cảnh bất hạnh, nhưng cũng không thể vì thế mà tiếp tục đày đoạ bản thân.

Bên ngoài, Phù Dung còn đang đợi cô trở về, bởi thế cô phải càng giữ sức khoẻ mình thật tốt, mới có thể hoàn hảo gặp lại em gái.

Có lẽ âu đây cũng là số phận đã định sẵn, khi cô thì đang cần tiền để chạy chữa cho bệnh của Phù Dung thì lại vô tình gặp phải bọn bất nhân này. Một tay nhận tiền, một tay cầm bút. Đây chính là số phận mà cô đã chọn để giải quyết cho vấn đề của bản thân và em gái. Cô không muốn oán trách thêm ai, chỉ một lòng muốn thực hiện thật tốt việc đã đuoc giao trong bản hợp đồng.

Bây giờ, đứa bé trong tương lai mà cô sẽ mang trong bụng chính là cứu tinh của cô. Chỉ có nó mới có thể đem đến cho cô sự tự do. Người trong xã hội có quyền nói cô là người mẹ vô trách nhiệm, là một người phụ nữ hám tài bỏ con. Nhưng sau mỗi lỗi lầm, sẽ đều là những góc khuất khác nhau. Họ không phải cô, họ không thể hiểu và không thể cảm nhận được mùi vị oan nghiệt của xã hội đã gieo vào cuộc đời cô.

Cay đắng ra sao, chỉ có một mình cô biết!

Vậy nên cũng chẳng muốn quan tâm đến ánh mắt của đời nữa. Ăn thìa thứ tư thì có tiếng gõ cửa phòng, bên ngoài là giọng của Dư quản gia truyền vào.

"Ngô Quân Nhu, hết giờ làm việc rồi!"

Quân Nhu nghe thấy có người gọi, liền đứng dậy đáp: "À..tôi biết rồi! Tôi sẽ ra ngay!"

Ngay khi cô gái trẻ vừa muốn rời đi, Trạch Lam mới bắt đầu thấy sợ hãi. Cả ngày hôm nay ở cùng với Quân Nhu, phần nào cũng khiến tâm trạng cô khá hơn đôi chút. Nhưng bây giờ cô ấy lại rời khỏi đây, trong phòng sẽ chỉ còn một mình cô.

Đối diện với những hình ảnh khủng khiếp trong bốn bức tường một mình sẽ càng làm tình trạng của cô thêm tệ.

Níu tay Quân Nhu, Trạch Lam nhỏ giọng: "Cô không thể ở lại sao?"

Nhìn Trạch Lam, ánh mắt Quân Nhu đầy bất lực.

"Tôi không thể!" Quân Nhu muốn bước, nhưng cánh tay lại bị Trạch Lam giữ chặt.

Bên ngoài, tiếng của Dư quản gia lần nữa vang lên đầy nóng vội.

"Ngô Quân Nhu, cô đang làm gì vậy?"

"Tôi...tôi ra ngay!" Quân Nhu gỡ tay Trạch Lam, trước khi đi còn không quên trấn an bằng nụ cười nhẹ trên môi.

"Sáng mai tôi lại đến!"

Giây phút nhìn thấy bóng lưng Quân Nhu biến mất sau cánh cửa, nỗi sợ trong lòng Trạch Lam đã càng lớn. Bàn tay giữ bát súp bỗng chốc run lên, trong hơi thở đã chất đầy hoảng loạn.

Cô nhìn lên đồng hồ, đã gần mười giờ đêm. Liệu đêm nay, người đàn ông hung ác kia sẽ lại xuất hiện hay không?

[...]

Mười một giờ đêm, chiếc xe của Giang Triết Hàn về đến sân lớn. Hắn bước xuống xe, trên người nồng nặc mùi rượu. Dư quản gia đứng gần hắn, lo đến muốn đổ mồ hôi. Ông hỏi: "Tứ thiếu, có cần tôi căn dặn nhà bếp làm đồ giải rượu cho ngài?"

Không trả lời ông, Giang Triết Hàn chỉ lẳng lặng bước nhanh lên lầu. Phía sau, Tôn Nghị đi đến với nét mặt ái ngại.

Dư quản gia thấy anh, liền hỏi: "Cậu Tôn, Tứ thiếu ngài ấy lại không vui sao?"

Không nhìn ông, Tôn Nghị chỉ nhếch môi cười khổ: "Đối với Triết Hàn, ông nghĩ có lúc nào cậu ấy đã vui hay chưa?"

Bên trong phòng, Trạch Lam ngồi co ro ngay bên cửa, trên tay cầm đèn ngủ, trong tư thế sẵn sàng tấn công bất kì người nào bước vào bên trong. Kể từ khi Quân Nhu rời đi, Trạch Lam đã luôn trong trạng thái lo sợ và căng thẳng. Cô sợ con người tàn ác đêm qua sẽ lại tìm đến cô, cho nên cô mới phòng bị sẵn như thế này.

Nhưng, đột nhiên đèn trong phòng vụt tắt, cả không gian rất nhanh đã bị bao trùm bởi bóng tối. Trạch Lam hoảng hốt nhìn quanh, cả người run lên cầm cập.

Trạch Lam càng hoảng hơn khi cô đã ra sức bấm công tắc bên trên, nhưng mọi thứ vẫn tối đen như mực. Bất thình lình cánh cửa mở toang, Trạch Lam theo phản xạ đánh thẳng ngọn đèn về trước. Nhưng cánh tay của cô đã dễ dàng bị ai đó bắt được, một lực siết chặt đến đau nhức.Trong bóng tối lúc này, chợt truyền đến tiếng cười cay độc.

"Hoá ra, cô cũng biết đánh người. Ngạc nhiên thật!"

Nhận ra là giọng nói của người đêm qua, Trạch Lam sợ hãi vùng vẫy.

"Lấy bàn tay dơ bẩn đó ra khỏi người tôi, đừng chạm vào tôi, bỏ ra!"

Đáp lại sự hoảng loạn của cô, Giang Triết Hàn chỉ lạnh giọng bật cười.

"Tôi không bỏ, cô sẽ làm gì tôi?"

Sau đó, liền lấn tới trước, dồn ép Trạch Lam vào tường, hai cổ tay nhỏ xíu của cô vẫn bị hắn kiềm chặt qua khỏi đầu.

Hắn sờ lên mặt cô, ghé sát vào tai thì thầm: "Tôi thích chạm vào cô, cô phản đối được sao?"

Hơi thở nóng bỏng lướt nhẹ bên tai làm Trạch Lam vô thức rùng mình. Cô né tránh, nghiêng mặt sang một phía. Nhưng cô đã sai,  chẳng biết làm vậy càng tạo cơ hội cho hắn hành động. Hắn áp môi hôn ngay vào cổ cô, trơn ướt dùng lưỡi nếm trải mùi vị trí mạng trên người cô.

Trạch Lam cả kinh, thảng thốt kêu gào: "Không! Không được! Dừng lại đồ khốn!"

Bỗng nhiên Giang Triết Hàn khàn giọng nói vào tai cô, bằng loại ngữ khí đầy hiểm ác.

"Mới chỉ thế này mà cô đã vội mắng tôi là đồ khốn sao?"

Trạch Lam sợ đến mức bật khóc, người đàn ông trước mặt đang chằm chằm nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt ẩn nấp trong bóng tối kia của hắn, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sự ngang tàn tột cùng.

Hơn hết, đó chính là cảm giác thống hận mà ánh mắt ấy mang lại. Là hận đến mức không muốn để cô chết một cách dễ dàng, mà là từ từ đày đoạ. Loại ác ý này bức hơi thở cô mỏng manh dần, sau đó là yếu ớt mà thở dốc từng cơn.

Chợt, Giang Triết Hàn lại áp sát vào người Trạch Lam. Môi hắn ngậm lấy vành tai cô, gian ác thì thầm: "Cô có muốn biết, một tên khốn khi nổi giận sẽ làm ra những việc gì hay không?"

"Không...đừng..."

Trạch Lam còn chưa kịp kêu lên, cả thân người đã bị Giang Triết Hàn đem ném mạnh lên giường. Cả cơ thể đâu đâu cũng đau nhức, nhất thời bị ném thế này thực sự khiến cô đau đến không thở nổi.

Cô nằm quằn trên nệm, còn chưa kịp trở người dậy đã bị một lực ghì chặt xuống dưới. Con người bên trên khoá cứng tay chân cô, nhất định không để cô chống cự. Càng không cho Trạch Lam có thời gian để phản đối, Giang Triết Hàn bên trên đã rất nhanh đem môi mình ép xuống.

Hắn giữ chặt thân người cô, đầu lưỡi hiên ngang tách rộng cánh môi, tiến thẳng vào mà mòn rút hơi thở bên trong. Cánh môi bị chặn ngang, chỉ có cổ họng bất lực phát ra vài âm thanh vô nghĩa. Trạch Lam đã cố hết sức kháng cự, nhưng con người bên trên lại mang sức áp đảo quá mạnh. Cô càng chống đối, hắn lại càng siết chặt hơn. Cảm tưởng như xương cổ tay cũng sắp bị hắn bẻ gãy.

Một tay hắn rất nhanh trượt ngay vào cổ áo cô, một lúc đã giật phăng hàng khuy nhỏ. Âm thanh lọc cọc lăn lóc dưới sàn truyền đến tai, Trạch Lam phút chốc như chết lặng cả người.

Rốt cuộc cũng chẳng cứu vãn được nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro