CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, cẩn thận!"

Quân Nhu đỡ lấy Trạch Lam, thật chậm giúp cô bước khỏi giường.

Nhưng Trạch Lam thực sự đau đến đứng còn không vững, một lần nhấc chân liền dâng lên cảm giác đau rát tột độ.

Cô suýt tí thì ngã khuỵu xuống,hai chân run rẫy cố gắng bám vào tay Quân Nhu, cắn răng đi vào phòng tắm.

Mỗi cơn đau trên người Trạch Lam hiện giờ tương đương với hàng vạn lần nhục nhã. Khắp nơi trên cơ thể này đều lưu lại dấu tích đồi bại và nhơ bẩn. Cô muốn rửa sạch chúng, có chết cũng không muốn mang chúng trên người.

Ngồi trong bồn tắm, Trạch Lam điên cuồng chà xát da thịt mình đến mức đỏ tấy. Nhưng rồi cô lại bật khóc tức tưởi, những dấu vết nhục xấu hổ kia dù cô có chà đến muốn rách cả da cũng không thể biến mất. Cô bất lực nằm gục trong bồn tắm, tự mình ôm lấy thân thể đáng thương đang run bật trong nước.

Giây phút kinh khủng đêm qua vẫn còn khảm sâu trong tâm trí cô, không ngừng ẩn hiện. Dường như cô vẫn còn cảm nhận được sự hung ác trong đêm tối vẫn còn vây quanh cô. Bây giờ, Trạch Lam chỉ ước rằng bản thân mất trí đi, để không còn phải chịu đựng những hình ảnh khủng khiếp kia tiếp tục hành hạ.

Cuộc sống này của cô, đã hoàn toàn bị lật sang một trang sách tệ hại nhất trên đời.

[...]

"Dĩ Dĩ, đã có tin gì của Trạch Lam chưa?"

Giang Triết Mỹ tóm lấy Tố Dĩ Dĩ khi cô ấy mới vừa bước vào công ty, gấp gáp hỏi.

Tố Dĩ Dĩ buồn bã lắc đầu: "Vẫn chưa! Điện thoại cũng không liên lạc được. Thực sự không biết đã đi đâu nữa?"

Giang Triết Mỹ vốn đa nghi và có tính hiếu kì rất cao. Cho nên lần biến mất này của Trạch Lam thực sự khiến cô nhất quyết muốn tìm hiểu.

Nhất là khi cô tận mắt chứng kiến cảnh Giang Triết Hàn chấp nhận để Trạch Lam ôm hắn.

Điều này có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến!

Lạ lùng hay trùng hợp?

Mà chỉ sau ngày hôm đó không lâu, Trạch Lam lại dọn đi môt cách vội vàng như vậy.

"Chắc chắn là có vấn đề gì đó!" Giang Triết Mỹ cắn môi lẩm bẩm.

Đột nhiên Tố Dĩ Dĩ nghĩ ra việc gì, liền vỗ vai Giang Triết Mỹ mà thốt lên: "À đúng rồi! Chị biết chúng ta nên đi đâu để dò hỏi rồi Mỹ Mỹ!"

Giang Triết Mỹ giật mình nhìn sang, không nói gì, chỉ có ánh mắt tràn ngập trông đợi câu nói tiếp theo của Tố Dĩ Dĩ.

Tố Dĩ Dĩ ngưng lại một lúc, sau đó mới nói: "Chiều nay hết giờ làm việc, cùng chị đến trường nội trú Bắc Kinh số hai!"

[...]

Hơn bảy giờ tối, Giang Triết Mỹ đỗ xe bên ngoài toà nhà của Giang Triết Hàn. Tay cô để trên vô lăng, khẽ nhịp nhịp, cả gương mặt xinh đẹp đậm nét suy tư. Kể từ sau khi đến gặp Phù Dung, mối nghi ngờ trong lòng Giang Triết Mỹ lại càng lớn. Phù Dung vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, sức khoẻ vẫn chưa ổn định nên cả cô và Tố Dĩ Dĩ đều không dám hỏi nhiều.

Hơn nữa, có vẻ như Phù Dung cũng hoàn toàn không biết chuyện gì.

Khi được cô hỏi về Trạch Lam, con bé ngơ ngác nói rằng chị của mình may mắn vừa tìm được công việc tốt. Nhưng có điều nơi làm việc khá xa cho nên mới tạm dọn đi một thời gian.

"Phù Dung, em có nghe chị của em nhắc đến là công việc gì không?"

Phù Dung nhìn Giang Triết Mỹ, lắc lắc đầu: "Không có! Chị ấy chỉ nói công việc này có tiền lương rất cao. Làm tốt sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"

Phù Dung thì vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật, vì sợ sức khoẻ của con bé bị ảnh hưởng nên cả cô cùng Tố Dĩ Dĩ vờ nói cho qua chuyện, không muốn hỏi quá nhiều. Rốt cuộc đến cả đi gặp Phù Dung rồi, cũng chẳng mang lại kết quả gì. Bây giờ Giang Triết Mỹ ngồi trong xe, đợi ở đây cũng đã gần một tiếng đồng hồ.

Trong lòng thực sự nôn nóng vô cùng!

Lúc này, Giang Triết Hàn từ bên trong đi ra. Giang Triết Mỹ vừa hay trông thấy đã lập tức mở cửa xe, chạy thẳng đến phía tốp người mới rời khỏi cửa lớn.

"Anh hai!"

Giang Triết Mỹ lớn tiếng gọi, thình lình khiến đám người kia dừng bước.

Nhưng trái ngược với Tôn Nghị và đám thuộc hạ bên cạnh, ai nấy cũng đều ngoảnh mặt nhìn lại. Chỉ duy nhất Giang Triết Hàn là vờ như không bận tâm. Hắn tiếp tục bước về trước thì Giang Triết Mỹ đã liều mạng lao đến kéo lấy tay hắn.

"Anh hai...đợi một chút!"

Giang Triết Hàn không nhìn cô, chỉ lạnh lùng nói: "Bỏ tay ra!"

"Anh hai..." giọng Giang Triết Mỹ lúc này hơi run, thực sự có phần sợ hãi trước sự vô tình đến mức xa cách này của Giang Triết Hàn.

Đã từ rất lâu rồi, cô đã không còn được nghe hắn gọi cô là "Mỹ nhỏ" bằng cái cách dịu dàng như xưa.

Rất nhiều lần, cô đã tự hỏi bản thân. Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra tình cảnh như ngày hôm nay? Ánh mắt của Giang Triết Hàn, càng ngày lại càng trở nên vô tâm và tàn nhẫn. Thái độ của hắn, thực sự khiến Giang Triết Mỹ thấy vừa giận vừa đau lòng.

Cô níu chặt tay áo hắn, ngoan cố nói: "Em chỉ muốn hỏi anh, về chuyện của Trạch Lam."

"Trạch Lam?"

Giọng Giang Triết Hàn có chút khác lạ. Hắn nhìn Giang Triết Mỹ, thản nhiên cất lời: "Cô ta là ai?"

"Anh hai...anh không nhớ sao?" Giang Triết Mỹ nóng lòng, càng giữ chặt tay áo hắn.

Giang Triết Hàn nhướng mày, gương mặt cực kỳ lạnh nhạt.

Thấy hắn không trả lời, Giang Triết Mỹ tức tối nói: "Lưu Trạch Lam chính là cô gái đã ôm lấy anh ở phòng vip cách đây vài ngày đấy."

Lúc này, Giang Triết Hàn mới làm ra bộ mặt ngạc nhiên:  "Ồ, thì ra là cô ta!"

Giang Triết Mỹ tiến gần hơn: "Đúng! Là chị ấy! Mấy ngày nay em không biết chị ấy đã đi đâu, không thể liên lạc được. Anh hai, anh..."

"Em tìm đến tận đây để hỏi anh về việc cô ta đi mất sao? Mỹ Mỹ, ý của em là gì?"

Ngữ khí có phần nóng giận của Giang Triết Hàn thoáng làm sự cố chấp trong mắt Giang Triết Mỹ chùn lại mấy giây.

Nhưng sau đó rất nhanh lại ngốc nghếch hỏi thẳng: "Anh hai, có phải anh đang giấu Trạch Lam hay không?"

"Tiểu thư!"

Tôn Nghị đứng cạnh, tức tốc xen ngang.

Anh kéo tay Giang Triết Mỹ, cố gắng hạ giọng: "Tiểu thư nên về nhà, đừng bày trò nữa!"

"Buông tôi ra!" Giang Triết Mỹ giận dữ gạt tay Tôn Nghị, rồi quay sang tiếp tục với Giang Triết Hàn: "Anh hai, anh nói đi! Có phải việc Trạch Lam biến mất liên quan đến anh đúng không?"

Nhưng đáp lại sự cố chấp của cô, Giang Triết Hàn chỉ ngắn gọn nói đúng một từ: "Cút!"

Mức độ vô tình trong lời nói ấy của hắn một lúc khiến Giang Triết Mỹ đau lòng muốn khóc. Mắt đỏ hoe, cô dằn lấy cánh tay hắn: "Anh hai, trả lời em đi!"

Giang Triết Hàn nhìn sang, đôi mắt sâu thẳm chẳng có chút bận tâm: "Anh bảo em cút ngay!"

Vừa dứt lời, Giang Triết Hàn đã gạt tay Giang Triết Mỹ ra, lạnh lùng ngồi vào trong xe, mặc cho cô liên tục gào lấy hắn một cách đầy khẩn thiết.

"Tiểu thư, đừng như vậy nữa!"

Tôn Nghị điềm đạm khuyên nhủ, anh giữ lấy người Giang Triết Mỹ, ngăn không để cô làm loạn.

Trong cơn nóng giận đang lên đến đỉnh điểm, Giang Triết Mỹ quay phắt sang Tôn Nghị, mạnh tay đẩy lấy người anh ra xa.

Tức giận mắng: "Từ lúc nào mà anh có quyền xen vào chuyện của gia đình chúng tôi? Anh là cái gì kia chứ? Chuyện của tôi và anh hai tôi,không cần anh nhúng tay vào!"

Trước cơn giận của Giang Triết Mỹ, Tôn Nghị vẫn hết sức bình thản: "Xin lỗi tiểu thư! Tôi biết tôi không có quyền hành gì trong nội bộ Giang gia. Nhưng đối với chuyện của Triết Hàn, tôi tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn được! Tôi đã bên cạnh và làm việc cho Triết Hàn đã gần mười bốn năm, quãng thời gian này đủ để cho tôi có quyền ngăn cản bất kì ai có ý muốn quấy rầy đến cậu ấy. Tiểu thư, bấy lâu chắc cô cũng phải hiểu tính khí của Triết Hàn. Điều mà Triết Hàn không muốn nói không muốn làm, tốt nhất chúng ta đừng nên trái ý."

"Tiểu thư, cô về đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro