CHƯƠNG 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cẩn thận cắm nhang vào lư hương, cúi đầu lạy ba lạy, Giang Triết Mỹ lặng người đứng nhìn vào người phụ nữ trong bức di ảnh trước mặt. Trong ảnh, Trịnh Y Dao mặc bộ sườn xám màu trắng thêu hoa bằng chỉ vàng, mái tóc đen dài chấm vài được buông thả rất nhẹ nhàng. Nụ cười của bà tựa như một làn gió ngày xuân lướt qua, thanh thoát, dịu dàng vô cùng.

Lúc này, Giang Triết Mỹ tạm gác mọi khúc mắc còn nằm sâu trong lòng, cô hỏi: "Anh cả không về sao bố?"

Nghe nhắc đến hai từ "anh cả", Giang Cầm thở dài: "Kể từ lúc mẹ con mất, đã hơn mười năm trôi qua, có lần nào giỗ mẹ con mà nó về đâu chứ? Cẩn Quỳ nó thà tự mình cúng giỗ cho mẹ con bên đó cũng không muốn một lần quay về căn nhà này..."

"Bố...có phải liên quan đến anh hai, đúng không?" Giọng Giang Triết Mỹ thấp xuống đôi chút.

Giang Cầm đi đến bên bàn thờ, đưa đôi tay nhăn nheo lấy gương mặt vợ mình qua bức di ảnh, buồn bã nói: "Chuyện đó...bố tạm thời không thể nói cho con biết. Nhưng tốt hơn hết rcon cũng không nên biết làm gì. Anh hai của con hoàn toàn không phải người xấu, con cứ tin như vậy là được. Còn anh cả của con, thực ra ta đã xa nó quá lâu. Ta không rõ nó bây giờ ra sao? Có thay đổi hay không?"

"Bố, có thể cho con biết một vài việc  được không..."

"Hôm nay là giỗ của mẹ, những chuyện không liên quan đừng ai nhắc đến!"

Giang Triết Mỹ còn chưa nói hết câu, liền bị một giọng nói khác chen ngang vào.

Giang Cầm vừa thấy đứa con trai mình yêu thương, liền cười rất tươi mà tiến đến gần: "Triết Hàn, đến rồi sao...Nào, lại đây..."

"Không cần! Để tự tôi làm đuoc!" Giang Triết Hàn né tránh cái níu tay của Giang Cầm bằng một thái độ chán ghét. Hắn bước thẳng đến bàn thờ, nhanh chóng thắp nhang cho Trịnh Y Dao.

Chuyện đã trôi qua bao nhiêu năm, vậy mà cứ mỗi lần đứng đối diện với bức di ảnh của bà, đứa con như hắn vẫn không tránh khỏi chua xót lẫn căm giận từ tận đáy lòng.

Lúc này, khi Giang Triết Hàn tính quay lưng rời khỏi, liền bị tiếng nói của Giang Cầm giữ chân trở lại: "Triết Hàn, ở lại nói chuyện với bố môt chút!"

"Tôi không có gì để nói với ông! Mười hai năm qua vẫn vậy...ông và tôi, từ lâu đã chẳng còn chuyện gì để nói với nhau nữa rồi!" Giang Triết Hàn không nhìn ông, lời nói dứt khoát, vô cùng tàn nhẫn.

Giang Triết Mỹ đứng gần đó, nhìn thấy đôi mắt đau lòng của bố mình liền uất ức nhảy xen vào: "Anh hai, tại sao anh quá đáng như vậy? Mặc dù em không hiểu giữa anh và bố đã xảy ra chuyện gì khiến anh từ một đứa con rất thương yêu bố, vậy mà đùng một cái anh thay đổi đến cả em cũng không còn nhận ra anh. Nhưng dẫu sao, bố vẫn là bố ruột của anh kia mà. Anh có cần lúc nào cũng đem thái độ hằn hộc đó đối xư với bố không hả? Anh thực sự...có còn là anh hai của em nữa hay không?"

"Mỹ Mỹ!"

Giang Cầm giận dữ quát lên, ông trừng trừng mắt cảnh cáo đứa con gái đang muốn nổi loạn của mình nhằm bịt miệng của nó lại.

Trước sự giận dữ của em gái, Giang Triết Hàn chỉ nhạt nhẽo cười lên một tiếng: "Đúng! Tốt hơn hết em cứ coi như người anh này của em thực sự đã chết rồi đi. Anh không còn là anh hai của em nữa Mỹ Mỹ."

"Anh..." Giang Triết Mỹ uất nghẹn đến sắp khóc, hai hốc mắt đỏ hoe. Cô còn không biết phải nói gì cho phải lẽ thì đã bị Giang Cầm lên tiếng đuổi lấy: "Mỹ Mỹ, con ra ngoài một chút, bố và anh của con cần nói chuyện riêng!"

"Bố, chuyện riêng gì chứ. Bố không xem con là người nhà sao?" Giang Triết Mỹ dẵm chân giận dỗi.

Lập tức bị Giang Cầm quát lớn: "Mau, đi ra ngoài! Đừng để ta dùng gậy đánh con văng khỏi đây!"

Nhìn vẻ mặt quả thực đang rât tức giận của Giang Cầm, Giang Triết Mỹ tự hiểu ông đang rất nghiêm túc.

Nếu cô còn tiếp tục cãi lời, môt là cô sẽ bị ông mang gia pháp ra trừng trị, hai là cô sẽ khiến bố lên cơn đau tim.

Nghĩ vậy, Giang Triết Mỹ đành ngậm đắng mà rời khỏi phòng. Sau tiếng đóng cửa rất mạnh, Giang Triết Hàn cũng nhấc chân muốn tiếp bước em gái rời khỏi. Nhưng Giang Cầm đã liều mạng giữ chặt cánh tay của hắn: "Triết Hàn, xem như bố xin con. Nếu con có hận bố thì con cứ mắng bố đi. Đừng đối xử với bố như vậy!"

"Hận ông?" Giang Triết Hàn khẽ cười, hắn quay người, nhíu mày nhìn Giang Cầm: "Đối với ông, tôi không đơn giản chỉ là hận! Ông có hiểu hay không?"

"Triết Hàn, tại sao đến giờ con vẫn không hiểu. Tất cả những chuyện bố làm đều là vì con...."

"Tôi không cần! Ngay từ đầu tôi đã van xin ông...là tôi không cần!"

"Tôi đã quỳ dưới chân ông, dập đầu van xin ông đến bật máu. Rốt cuộc thì sao? Ông vẫn không hề để tâm đến tôi! Vẫn tàn nhẫn xuống tay tàn độc như vậy!"

"Triết Hàn...con..."

Giang Cầm giận đến run người, tay siết chặt lên chiếc gậy cố đứng thật vững.

Giang Triết Hàn nhìn ông, cay nghiệt nói: "Đáng lí ra tôi phải biết ơn bố! Bởi vì bố mà tôi trở thành tiểu nhân hèn hạ nhất trong mắt người khác!"

"Cảm ơn bố rất nhiều!"

Câu nói đầy tính mỉa mai của Giang Triết Hàn làm Giang Cầm đau lòng vô cùng.

Nhưng cũng không nỡ mắng chửi được dù chỉ là nửa lời. Ông đứng đó, bất lực nhìn Giang Triết Hàn rời khỏi phòng. Ông quay lại nhìn vào bức di ảnh, đau đớn gục đầu vào bàn thờ.

"Tôi phải làm gì để mang đứa con này quay về đây bà! Bà nói cho tôi biết đi, tôi phải làm sao đây?"

[...]

Rời khỏi biệt thự, Giang Triết Hàn ngồi trong phòng riêng của một nhà hàng lớn, một mình uống gần hết chai rượu đắt tiền. Hắn đưa ly lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, thứ chất lỏng ấy vừa chạm vào đầu lưỡi đã lưu lại cảm giác nóng rực, trong phút chốc như muốn mang toàn bộ tế bào trên người hắn thiêu đốt đến tàn đi.

Hắn cơ hồ ngửa mặt lên trên, mí mắt rủ xuống, đưa ánh nhìn đầy mệt mỏi lên ngọn đèn pha lê ở trên cao. Đôi mắt chầm chậm khép lại, trong tâm trí hắn vô thức ẩn hiện những hình ảnh rời rạc đang dần được chấp nối hình thành rõ rệt.

"Bỏ mình ra...cậu bị điên sao Triết Hàn? Bỏ ra...đừng làm vậy...xin cậu đấy! Dừng lại đi!"

"Thằng khốn! Mày đã làm nên cái việc tồi tệ gì thế này hả? Mày chết đi cho tao!"

"Tao không có thằng em như mày! Đồ cầm thú!"

"Bội Kỳ vì mày mà chết...cô ấy vì thằng cầm thú như mày mà chết, mày hả dạ chưa?"

Xoảng  một tiếng, ly rượu trên tay bị Giang Triết Hàn mạnh bạo ném thẳng xuống sàn. Mảnh vỡ văng đầy khắp nơi, giống như trái tim ở trong lồng ngực đã bao lần rạn nứt, giờ đây chỉ là một mảng thịt đỏ được chấp vá lại mà thôi. Giang Triết Hàn gục mặt, mười ngón tay siết chặt lên tóc, bất lực để bản thân bị nhấn chìm trong quá khứ, từng chút bị nó giày vò đến chết đi sống lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro