CHƯƠNG 25 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Triết Hàn lúc này không thể nghe thấy tiếng khóc của Trạch Lam. Bên tai hắn chỉ tồn tại những loại âm thanh hỗn tạp đang vang ngập khắp phòng.

Hắn kéo Trạch Lam dậy, hai tay vẫn giữ chặt mông cô, vừa đi về phía giường vừa cắm. Mà Trạch Lam vid hoảng loạn, đành phải cố bám vào cổ hắn dù đã sắp ngất. Vừa đè Trạch Lam xuống nệm, Giang Triết Hàn lại nắm chân cô vác cao lên vai, tàn nhẫn rút ra rồi tận sức cắm sâu đến tận cùng.

Tâm trí hắn thực sự đã bị loại khoái cảm mà Trạch Lam đem lại làm cho đảo lộn.

Quả nhiên hắn đoán không sai!

Mọi thứ xuất phát trên người Trạch Lam không gì khác chính là thuốc giải của hắn. Mùi hương trên người Trạch Lam rõ ràng trở nên mãnh liệt hơn với khứu giác của hắn.

Giang Triết Hàn điên cuồng thưởng thức hương vị trên người Trạch Lam. Say mê đến mức hoá điên hoá dại.

Hắn thậm chí còn không đủ tỉnh táo để nhận ra, hạ thân của Trạch Lam đã bị vật to lớn của hắn xé rách, máu chảy ra ướt đẫm cả ga nệm.

Trạch Lam không đủ sức để tiếp tục kêu gào nữa, chẳng mấy chốc đã ngất đi vì đau.

Vậy mà Giang Triết Hàn vẫn không thể cưỡng lại sự mê hoặc của xác thịt, một mực dốc hết sức lực mà phát tiết lên người Trạch Lam.

Dù cho bây giờ cơ thể này của cô chẳng khác gì một cái xác, nằm yên bất động.

Hắn vẫn không thể nào dừng lại được!

Mãi đến khi toàn thân Giang Triết Hàn vô thức gồng cứng, cửa miệng dồn lấy một hơi thở mạnh thả ra bên ngoài, phân thân cực đại bên dưới một lần trào phúng, hắn mới mơ hồ mà rời khỏi cơ thể Trạch Lam.

Hắn khép mắt thở dốc, mọi cảm giác đau đớn trong người đã hoàn toàn bị giải trừ.

Thần trí hắn cũng dần ổn định, tỉnh táo trở lại.

Những đường gân nổi trên trán cùng những sợi gân máu nơi đôi mắt hắn cũng lặng dần đi.

Hắn mở nhẹ hàng mi, tầm nhìn trước đôi nhãn khí lãnh khốc của hắn đang dần rõ rệt. Đầu lông mày nơi hắn thoáng nhíu lại khi thấy Trạch Lam nằm yên bất động bên dưới hắn.

Chợt, hắn phải sững sốt căng mắt khi nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng.

Máu, rất nhiều máu chảy ra từ dưới người Trạch Lam.

Hắn thất thần, vỗ nhẹ lên mặt cô, giọng khản đặc: "Lưu Trạch Lam! Lưu Trạch Lam!"

Nhận ra tình hình tồi tệ, hắn cẩn thận cuộn cơ thể Trạch Lam bằng chăn bông. Sau đó loạng choạng bước xuống giường, cố gắng đi đến gần cửa.

Thực sự lần hoan ái này dường như cũng khiến hắn muốn kiệt sức. Thứ độc dược ác ôn kia hành hạ, mòn rút sức lực của hắn vào mỗi lần bộc phát.

Ngay cả khi đã được bài trừ, vậy mà vẫn không tránh khỏi sự rã rời từ cơ thể đến tinh thần.

"Người...người đâu..."

Giang Triết Hàn dùng hết sức lực còn lại, kêu một lần thật lớn.

Lập tức, Tôn Nghị đã từ bên dưới nhanh chóng có mặt, anh mở cửa, còn chưa kịp bước vào thì đã thấy Giang Triết Hàn đứng ngay trước mắt, sắc diện tồi tệ khiến anh sững người.

"Triết Hàn, anh sao thế kia? Có phải..lại phát dược rồi không?"

Ngay lúc này, Tôn Nghị vừa muốn đưa tay vào trong áo để lấy thuốc thì bất ngờ bị Giang Triết Hàn ngăn lại.

Còn không đợi anh thắc mắc, hắn đã đã đưa ánh nhìn đờ đẫn sang phía Trạch Lam, thều thào cố nói: "Đem...cô ta đến bệnh viện...Nhanh... lên!"

"Triết Hàn! Anh sao vậy? Tỉnh dậy đi Triết Hàn!"

Tôn Nghị hốt hoảng đỡ lấy Giang Triết Hàn, ngay khi hắn nói xong cũng là lúc hắn ngã gục về trước.

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Tôn Nghị càng cả kinh khi nhìn sang Trạch Lam.

Tấm chăn bông cuộn bên ngoài người cô, đã thấm đầy máu.

"Chết tiệt! Dư quản gia, người đâu...mau lên đây!"

Lúc này, Giang Triết Mỹ không thể nào đợi thêm được nữa, cô nôn nóng mở toang cửa xe mà băng thẳng sang dinh thự.

Bốn tên thuộc hạ đang gác ngay cổng vừa nhìn thấy cô, nhận ra là ai liền cúi gập người.

Giang Triết Mỹ không thèm để tâm, cô xông vào mặc kệ sự can ngăn của đám người kia.

"Tránh ra!"

"Tiểu thư, lệnh của Tứ thiếu tuyệt đối không thể để cô bước vào nửa bước! Chúng tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh..."

"Tôi không cần biết, ngày hôm nay tôi nhất định phải vào bên trong đó. Tránh ra!!"

Giang Triết Mỹ tức giận lớn giọng.

Bất chợt, trong lúc giằng co, cô tiện tay rút một khẩu súng của một tên.

Đưa súng về trước, cô đanh mặt cảnh cáo: "Mở cổng! Nếu không tôi bắn nát sợ các người!"

Bên trong, Tôn Nghị bế Trạch Lam khẩn trương đi xuống đại sảnh.

Vừa hay lúc này Giang Triết Mỹ xông vào, trông thấy hết cảnh tượng kinh khủng mà hãi hùng hét to.

"Trạch Lam!"

"Tiểu thư?! Tại sao cô lại ở đây?"

Tôn Nghị khựng lại, căng thẳng lên tiếng.

Giang Triết Mỹ lao đến trước mặt anh, bàn tay run rẫy sờ lấy gương mặt trắng bệch của Trạch Lam.

Run run muốn khóc: "Trạch Lam, chị sao thế này? Mở mắt ra...mở mắt ra đi!"

" Tôn Nghị, anh nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây hả?"

[...]

"Trả lời tôi đi? Chuyện này là sao?"

Giang Triết Mỹ tức giận quát lên, hai tay siết lấy cổ áo của Tôn Nghị mà ra sức lay mạnh.

Tố Dĩ Dĩ đứng cạnh cố ngăn cản: "Mỹ Mỹ, em bình tĩnh đi. Để anh ta nói!"

Giang Triết Mỹ bị Tố Dĩ Dĩ gỡ lấy tay khỏi người Tôn Nghị.

Ngay từ đầu đến cuối, Tôn Nghị không hề phản bác lại mỗi câu chửi mắng của Giang Triết Mỹ.

Đến cả anh cũng không hề nghĩ, rằng Giang Triết Hàn lại ra tay nặng đến vậy.

Mặc dù biết giữa Giang gia và Lưu gia có một mối thâm thù đại hận không thể rửa trôi, nhưng căn bản Tôn Nghị anh cũng không tường tận ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện là thế nào.

Chỉ biết rằng, người năm xưa ra tay bắt cóc nhị thiếu gia của Giang gia không ai khác chính là Lưu Đình.

Ông ta là một nhà nghiên cứu, một tiến sĩ chuyên bào chế, phát minh những dược phẩm dùng trong nền y học.

Vậy mà không rõ vì lí do gì, Lưu Đình lại nhắm vào Giang gia, ra tay mở màn bi kịch khi tiêm vào người Giang Triết Hàn một loại độc dược mà ông đã tự mình tạo ra.

Thứ độc dược này ngấm sâu vào trong máu, vĩnh viễn không thể giải được trừ khi bào chế ra một loại kháng thể khác làm tiêu huỷ độc tố bên trong máu huyết.

Chẳng thể lường trước được, thân thể Giang Triết Hàn đều bất chợt phát dược bất cứ lúc nào.

Những năm đầu là một tấn bi kịch khủng hoảng đối với hắn khi chưa tìm được loại thuốc nào có thể áp chế độc tính.

Giang Triết Hàn phải thường xuyên bị nhốt trong phòng, trói chặt cả tay chân vào giường, nằm đó cắn răng chịu đựng những cơn đau đến muốn vỡ xương nát tuỷ hành hạ gần hàng giờ đồng hồ.

Mãi đến khi Đàm Quảng - một nhà dược sĩ nức tiếng lúc ấy và đồng thời cũng là bạn thân của Giang Cầm, điều chế ra được một loại kháng thể có thể làm ức chế được độc tính bên trong người Giang Triết Hàn vào những khi bộc phát.

Nhưng vẫn chỉ là tạm thời, kháng thể ấy không đủ khả năng làm loại trừ được thứ độc dược ác ôn kia.

Khi Đàm Quảng sắp qua đời, ông đã mang công thức bào chế kháng thể giao lại cho con trai mình là Đàm Chiêu.

Anh ta hiện giờ cũng nối nghiệp cha mình là một nhà dược sĩ - tiến sĩ có tiếng ngay thời điểm hiện tại.

Bản thân Tôn Nghị làm việc cho Giang gia từ năm mười chín tuổi và hoàn toàn phục tùng riêng cho một mình Giang Triết Hàn vào một năm sau đó.

Những điều anh biết được chỉ có bấy nhiêu qua lời kể của Giang Cầm, cũng tận mắt chứng kiến bao nhiêu lần Giang Triết Hàn phải vật vã đến gần như chết đi sống lại với những lúc chưa tìm được kháng thể đặc biệt.

Tôn Nghị mệt mỏi gục mặt, nhất thời chẳng biết nói gì.

Lần này Giang Triết Hàn bị bức đến bất tỉnh cả anh cũng không ngờ.

Tại sao hôm nay, trông Giang Triết Hàn lại tệ đến như vậy?

----------


"Cô cũng thật là nhanh trí, xong chuyện đã lập tức rời khỏi đó!"

Tá Đằng ngồi trong xe, đưa mắt nhìn qua căn hộ phía xa, nơi đó hiện tại đang bị lục tung bởi một nhóm người lạ mặt.

Ngồi bên cạnh, Quân Nhu đắc ý cười nửa miệng, lại không quên ngắm nhìn chiếc vòng bạch kim đang đeo trên tay, thích thú nói: "Không lanh trí, thì làm sao có được sự tín nhiệm của Cẩn Quỳ."

"Này!"

Giọng Tá Đằng trầm xuống, đưa nhãn khí lẫn chút không hài lòng nhìn sang cô gái cạnh mình mà cảnh báo.

"Lá gan của cô to đến mức nào, đến cả tên thật của ông chủ mà cô cũng dám gọi thẳng ra như thế!"

"Sợ gì chứ?"

Quân Nhu cao giọng tự mãn.

Ngắm nhìn chiếc vòng trên tay, cô lại nói: "Bây giờ chỉ có tôi và anh. Việc gì tôi cứ phải gọi "ông chủ này, ông chủ nọ" hay là Dylan kia chứ! Tôi vẫn là thích cái tên thật của anh ta hơn!"

Thấy gương mặt hạnh phúc của Quân Nhu, Tá Đằng nhạt nhẽo hỏi: "Cô thích ông chủ đến vậy à?"

Quân Nhu nghe đến đây, trong lòng dâng lên một chút nôn nao.

Cô mím môi: "Còn hơn cả thích nữa kìa! Đối với tôi, Cẩn Quỳ không chỉ là ân nhân mà còn là người thân duy nhất của tôi trên đời này. Nếu không có anh ấy năm đó ra tay giúp tôi, thì tôi bây giờ...có lẽ đến còn sống hay không cũng không biết!"

Bốn năm trước, thành phố Los Angeles, California - Hộp đêm The King.

"Mẹ nó! Tụi bây bắt con nhỏ đó lại cho tao!"

Tiếng một người đàn ông người Anh hét lên đầy giận dữ, những tiếng bước chân cùng tiếng truy hô đuổi bắt rong ruổi trong dãy hành lang nơi hộp đêm bậc nhất thành phố.

Cô gái với bộ dạng lấm lem trong bộ quần áo chẳng ngay ngắn cứ cắm đầu chạy đến tóc tai rơi ra rối bù như ổ quạ.

Cô vì trót dại móc trộm túi áo của gã người Anh kia, lấy đi chiếc ví của ông ta, bị phát hiện ra nên bây giờ đang bị đuổi cùng diệt tận.

Người bên trong hộp đêm rất đông, cô khó khăn chen chúc mà tìm đường trốn chạy.

Nhưng cái hộp đêm này quá rộng, đến lối ra ở đâu cô cũng không biết. Mà dù có tìm được lối ra, chắc gì đám vệ sĩ to con kia sẽ để cô đi một cách dễ dàng.

Nghĩ vậy, cô liền rẻ lối sang một hành lang khác. Nơi đây khá vắng vẻ, trông như là một nơi không dành để đám dân chơi kia tụ tập mà là dùng trong việc khác.

"Mặc kệ, trốn trước đã!"

Cô gái lẩm bẩm rồi mở đại cánh cửa một căn phòng gần đó mà chui vào. Bất chợt, cô ớn lạnh toàn thân khi cảm nhận sự sắc lạnh như đá kề vào sau gáy.

Chất giọng trầm trầm cất lên ngay sau lưng cô, rất nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực.

"Tá Đằng, bỏ xuống đi. Chỉ là một con nhóc, không nhất thiết phải căng thẳng đến vậy!"

"Vâng, thưa ông chủ!"

Tá Đằng thu lấy thanh kiếm về. Rồi mạnh tay nắm lấy cổ áo của cô gái kia mà kéo lên, lạnh lùng hỏi: "Cô là ai? Có biết chỗ này là đâu không mà dám vào? Chán sống sao chứ?"

"Tôi...tôi không biết...xin...xin lỗi!"

Cô gái sợ đến run rẫy, hai bàn tay để trước ngực ra sức nắm vào nhau như cầu xin ai đó tha mạng.

"Cùng là người Trung Quốc sao chứ? Nhìn bộ dạng này của cô, ắt hẳn là một tên vô gia cư không hơn không kém. Có đúng không?"

Giọng nói đầy khí chất kia lần nữa cất lên.

Cô gái liền gật gật, miệng gượng cười: "Đúng đúng, tôi chỉ là một kẻ vô gia cư thôi. Van xin ngài tha mạng....để tôi đi đi."

"Vậy..một kẻ vô gia cư như cô vào đây để làm gì?"

Người đàn ông kia  hỏi, thuận tiện uống một ngụm rượu nhỏ.

"Ông chủ đang hỏi cô, trả lời đi!"

Tá Đằng đanh mặt quát lên, làm cô gái trong tay hắn bị giật mình.

Cô vội co ro thân người, cúi mặt đáp: "Tôi...tôi lẻn vào đây để...ăn cắp!"

Một giọng cười giòn giã đột nhiên vang lên, khuấy động bầu không khí ngột ngạt.

Nơi đáy mắt lạnh lẽo kia ánh lên sự ngạc nhiên: "Lần đầu tiên mới có một kẻ dám vào hộp đêm của tôi để ăn cắp! Cô nghĩ cô có mấy cái mạng để rời khỏi đây hả cô bé?"

"Không, không! Tôi chỉ là trộm lấy ví của một người khách...tôi không hề trộm đồ của ông."

Cô gái hốt hoảng, quỳ lạy liên tục, lại không ngừng khóc lóc thảm thương.

Lúc này, phía bên ngoài dãy hành lang là những âm thanh ồn ào truyền tới.

Bên ngoài, một đám người gồm sáu bảy tên đàn ông người Anh cao to lực lưỡng đang đứng đó, loay hoay như tìm kiếm ai đó.

Vừa thấy họ, Tá Đằng đã hô lên: "Đang tìm người sao?"

Một tên tướng tá cao lớn, mặt mũi khá dữ tợn đi đến rồi nói: "Đúng, chúng tôi đang tìm một con nhỏ chừng mười tám, mười chín tuổi ăn mặc luộm thuộm. Nó móc túi ăn cắp ví tiền rồi chạy mất."

"Có phải là con nhỏ này?"

Tá Đằng nắm lấy cổ áo của cô gái bên trong mà lôi ra ngoài. Lạnh lùng đẩy ngã cô gái xuống sàn nhà.

Cả bọn người Tây kia liền xông tới, tóm lấy cô gái mà lôi kéo, lại hung hăng chửi mắng xối xả.

Tá Đằng thực sự không hề có ý giúp đỡ, hắn vừa tính xoay lưng trở vào trong thì bất chợt chạm phải ai đó từ bên trong bước ra.

"Ông chủ!"

Tá Đằng vội cúi người.
"Đủ rồi!"

Người đàn ông bên trong lên tiếng, ngắn gọn nhưng đầy tính mệnh lệnh.

"Mày là ai mà dám lên tiếng xen vào, mày có tin...."

Tên người Tây đang giữ cổ áo của cô gái kia vừa mới lớn giọng muốn chửi bới, quay mặt lại liền sợ đến tái mặt mà xuống giọng.

"A! Ra là ngài Dylan! Con bé này móc trộm ví của tôi trong hộp đêm của ngài, đáng để trừng trị."

"Đúng vậy! Dám cả gan gây rối ở hộp đêm của tôi thực sự là rất đáng để trừng trị."

"Nhưng vẫn là để chính tay tôi ra tay thì hay hơn. Tôi nói như vậy, không biêt có đúng không?"

Đám người kia bây giờ mới sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, hai ba tên liên tục nuốt nước bọt cố gắng bình tĩnh.

Đẩy cô gái trong tay té nhào ra trước, một tên vội cúi cúi đầu mà nói: "Phải phải, hộp đêm là của ngài, kẻ nào gây rối trong địa bàn làm ăn của ngài thì ngài tự tay xử lí là tốt nhất...Chúng tôi...đi trước! Chào ngài!"

Sau khi đám người dữ tợn ấy rời đi, cô gái đang ngồi bệt dưới sàn vẫn còn khóc lóc không ngừng.

Lúc này, thanh âm trầm ấm kia lần nữa truyền đến tai: "Cô tên là gì?"

Khóc nghẹn trong cổ họng, cô gái từ từ ngẩng mặt lên mà đáp: "Tôi...tên Ngô Quân Nhu!"

"Bao nhiêu tuổi?"

Người trước mặt lại hỏi.

Cô nhanh nhẹn đáp: "Mười...mười tám tuổi."

Nghe đến đây, người đàn ông ấy đột nhiên bật cười.

"Mới mười tám tuổi đầu đã muốn ra giang hồ làm ăn hay sao? Cô cũng có gan không nhỏ khi chọn hộp đêm của tôi để ra tay đấy!"

"Không phải..."

Quân Nhu nghe người kia nói vậy liền trở lại trạng thái hoảng loạn, cô mếu máo nắm lấy tay áo anh ta mà khóc lóc.

Bất chợt, anh ta nghiêm mặt, ngồi xuống đối diện với cô mà nở nụ cười: "Có muốn về làm việc cho tôi?"

"Ngay từ giây phút đó, tôi thực sự đã bị người đàn ông này cuốn hút, đến khi nhận ra được...thì mọi thứ đã quá muộn. Tôi không thể nào thoát ra được đôi mắt nâu lạnh lẽo đó nữa!"

Quân Nhu nhẹ giọng nói, ánh mắt thoáng nét buồn bã, chiếc vòng bạch kim vẫn được cô nâng niu trong tay.

Quân Nhu buộc miệng thở dài, nơi tâm mi hơi dao động một chút, cô lại nói: "Người duy nhất chiếm giữ được cõi lòng của Cẩn Quỳ chỉ có ba từ La Bội Kỳ! Là một người đã chết không hơn không kém đã mười  năm qua!"

Tá Đằng nhíu mày, biểu diện lộ rõ nộ khí mà trừng mắt nhìn người bên cạnh, hắn gằn giọng: "Quân Nhu, đừng nói là tôi không cảnh cáo cô. Nếu cô để những lời nói vừa rồi truyền đến tai ông chủ. Cô tự biết hậu quả ra sao chứ"

Quân Nhu thấy lòng dạ nặng trĩu, hệt như bị nhấm chìm xuống tận cùng của đáy đại dương tối tăm.

Nhưng dù vậy, cảm giác này cũng chẳng sánh gì với sự lạnh nhạt của Giang Cẩn Quỳ dành cho cô suốt bốn năm qua.

Đối với anh, Ngô Quân Nhu cô chỉ là một tên thuộc hạ phục tùng mọi mệnh lệnh từ ông chủ của mình.

Anh hoàn toàn không để cô ở trong lòng dù chỉ một chút.

Tá Đằng nhìn cô, hắn căn bản không hề để tâm đến những chuyện yêu đương lãng mạn của các đôi nam nữ trên đời.

Hắn thở dài một hơi, nhạt môi nói với Quân Nhu một câu: "Tôi nghĩ còn nhiều việc ông chủ muốn giao cho cô. Đi thôi..."

Chương 25.2

Hàng mi khẽ lay động, Giang Triết Hàn chầm chậm mở mắt, vô tình lại bị thứ ánh sáng trong phòng làm cho khó chịu.

Hắn nhíu mày, tay đưa lên che ngang.

"Tứ thiếu, ngài tỉnh rồi!"

Dư quản gia đứng gần đó mừng rỡ reo lên.

Ông đi đến nhanh chóng đỡ lấy Giang Triết Hàn ngồi dậy, lấy một chiếc gối kê ở sau lưng cho hắn dựa vào.

"Có chuyện gì?" hắn hỏi.

Dư quản gia đứng cạnh, khép nép đáp: "Tứ thiếu, ngài bị ngất, đã hơn bốn tiếng trôi qua rồi."

"Bị ngất?!"

Giang Triết Hàn cơ hồ sững sốt.

Hắn nhíu mày, cố gắng nhớ lại đôi chút.

Trong trí óc hắn, thứ đọng lại sau cùng đó chính là hình ảnh Trạch Lam người dính đầy máu, nằm bất động trên giường.

Hắn thấy có chút bất an trong lòng, liền hỏi: "Cô ta thế nào?"

Dư quản gia đang rót một ly nước ấm cho hắn, đem đến tay hắn rồi nói: "Ý ngài là tứ thiếu phu nhân..."

Câu nói của Dư quản gia tới đây liền bị nhãn khí lạnh lùng của Giang Triết Hàn nhìn lấy, như thể đang cảnh cáo một điều gì đó. Ông hơi giật mình, liền cúi đầu nói tiếp: "Cô ấy được đưa vào bệnh viện, mọi chuyện đã ổn thưa tứ thiếu!"

"Được rồi! Lui ra ngoài!"

Giang Triết Hàn khép mắt mệt mỏi buông ra một câu. Dư quản gia vừa mở cửa, lại gặp Đàm Chiêu đi vào.

Đàm Chiêu ngồi xuống ghế sofa đối diện, nghiêm giọng hỏi: "Tại sao lần này  anh làm vậy?"

"Ý anh là thế nào?"

Giọng Giang Triết Hàn điềm tĩnh cất lên, nét mặt thản nhiên vô cùng.

Đàm Chiêu khẽ tháo kính, dùng vạt áo lau lau nhẹ mà hỏi: "Anh đừng giấu nữa Triết Hàn. Tôn Nghị đã nói hết cho tôi việc anh đang làm. Anh bị mất trí sao chứ?"

Giang Triết Hàn vẫn một thái độ hời hợt, trong mắt không chút bận tâm.

Lúc này, Đàm Chiêu đột nhiên giở giọng nghiêm trọng.

"Có điều này tôi nghĩ cần nói cho anh biết!"

"Quả thực lần này có gì đó rất kì lạ! Tôi đã tiến hành kiểm tra cho anh, phát hiện bên trong cơ thể anh như vừa tiếp nhận thêm một loại kháng thể mới. Mà loại kháng thể này không hề giống với loại tôi đang bào chế cho anh. Nó rất mạnh...Và tôi nghĩ lí do lần này anh bị bất tỉnh cũng chính vì nó."

Giang Triết Hàn hơi căng mắt ngạc nhiên, lại không ngăn được hoài nghi.

"Kháng thể mới?"

"Phải!"

Đàm Chiêu gật đầu, anh đứng dậy đi đến gần phía Giang Triết Hàn, hai tay theo thói quen để trong túi quần mà giữ một thái độ vô cùng nghiêm chỉnh nói với hắn.

"Loại kháng thể này tạm thời tôi không thể đoán được nó là gì vì không thể giám định. Nhưng chúng rất quả thực rất mạnh. Thể trạng của anh lúc đó, chẳng khác nào một kẻ dùng thuốc quá liều nên mới bị tác dụng phụ. Cũng rất có thể do là lần đầu tiếp nhận kháng thể ấy vào người, nhất thời giữa nó và thứ độc dược trong người anh không đồng hoá được nên mới dẫn đến tình trạng khá tồi tệ."

Nghe đến đây, hai mắt Giang Triết Hàn thoáng nheo lại.

Sau đó, ẩn ý nói: "Đàm Chiêu, tôi có việc muốn anh làm giúp tôi!"

"Cứ nói! Nếu trong khả năng của tôi nhất định sẽ không chối từ!"

Giang Triết Hàn nhìn lên, trong mắt toàn là nghi hoặc.

"Giúp tôi kiểm tra xem, bên trong cơ thể Lưu Trạch Lam, rốt cuộc là chứa thứ gì!"

[...]

"Tại sao anh lại làm vậy, con bé là con anh kia mà. Anh bị điên rồi sao?"

"Bây giờ, anh bắt nó sống suốt đời với cái loại thuốc điên rồ mà anh đã tiêm vào người nó hay sao chứ? Anh thực sự mất trí rồi..."

"Trạch Lam, con sao thế kia? Mở mắt ra nhìn mẹ đi, đừng làm mẹ sợ...."

"Mẹ...mẹ ơi!"

"Trạch Lam...cậu tỉnh dậy đi, có nghe mình nói gì không hả?"

Tố Dĩ Dĩ ngồi bên giường bệnh, khẽ vỗ nhẹ vào bên má của Trạch Lam mà lo lắng gọi không ngừng.

Suốt hơn bốn tiếng trôi qua, Trạch Lam nửa mê nửa tỉnh.

Bất chợt, Trạch Lam thình lình mở trừng mắt, cả người tuôn mồ hôi ướt đẫm.

Cô nằm đó thở hỗn hễn, hệt như vừa trải qua một cơn ác mộng rất kinh khủng.

Tố Dĩ Dĩ mừng rỡ, vội nhoàng người reo lên: "Cậu tỉnh rồi...tốt quá! Để mình đi gọi bác sĩ."

Nói rồi Tố Dĩ Dĩ đã mở cửa nhanh chân chạy đi, bên ngoài vẫn là một đám thuộc hạ của Giang Triết Hàn đang canh giữ nghiêm ngặt.

Trạch Lam hai mắt căng ra, nước mắt vô thức lăn dài trên mặt.

Bên dưới cơ thể cô, đau đến suýt không thở nổi!

Trạch Lam mệt mỏi nằm ngã lại xuống giường, cô nhắm chặt mắt cắn môi mà bật khóc.

Cảm giác nhục nhã, dơ bẩn một lúc trải dài cả thân thể.

Siết chặt ga nệm, cả thân người run lên bần bật.

Chợt Trạch Lam nhìn thấy logo được thêu nổi bật bên ngực trái của chiếc áo mình đang mặc.

Cô thoáng tròn mắt kinh ngạc khẽ thốt: "Bệnh viện nhân dân Bắc Kinh...."

Trong lòng Trạch Lam có chút hồi hộp, lại lẫn chút mừng rỡ khi nhận ra bệnh viện này cũng là nơi Phù Dung đang nằm.

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, Trạch Lam vội vàng giả vờ nằm ra giường trở lại bộ dạng mệt mỏi.

Tố Dĩ Dĩ cùng viện trưởng Dương bước vào, nhìn thấy cô, lập tức cơ mặt của Dương Hoằn hơi lệch đi đôi chút.

Ông liền gượng cười: "Cô Lưu, tỉnh rồi sao."

Trạch Lam cố nén cơn phẫn nộ trong lòng khi nhìn thấy kẻ đã tiếp tay trong việc đẩy chị em cô vào bước đường thảm hại thế này.

Cô không trả lời, đôi mắt ra chiều như thất thần không thể tập trung vào một điểm.

Tố Dĩ Dĩ lo lắng bước đến bên cạnh, cô lay nhẹ cánh tay Trạch Lam mà hỏi: "Trạch Lam, nhìn mình đi...Cậu thấy sao rồi? Có phải còn không ổn ở đâu không?"

Trạch Lam nhìn thấy cô bạn thân của mình, thực sự trong lòng vừa bất ngờ vừa khó hiểu, chỉ muốn oà khóc một cách thoải mái, gục vào vai bạn mình để trút mọi cơn phiền muộn.

Nhưng tình cảnh bây giờ, cô hoan toàn không nên làm vậy.

Trạch Lam vẫn im lặng không nói lời nào, ánh mắt đờ đẫn nhìn lấy Tố Dĩ Dĩ, gương mặt không chút cảm xúc.

Tố Dĩ Dĩ sững sốt, hai mắt cô đỏ hoe mà lo sợ: "Trạch Lam, cậu nhận ra mình không? Mình là Dĩ Dĩ...Tố Dĩ Dĩ!"

Đáp lại sự sốt sắng lẫn hoang mang của cô bạn mình, Trạch Lam duy nhất một biểu diện lạnh nhạt, như kiểu ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Thấy vậy, Tố Dĩ Dĩ mới chạy lại lay mạnh cánh tay của Dương Hoằn mà réo: "Bác sĩ...Trạch Lam cô ấy làm sao thế kia?"

Dương Hoằn cơ hồ hơi nhíu mày, ông đi đến gần bên giường Trạch Lam, chăm chú nhìn cô mà hỏi: "Cô Lưu, trả lời tôi, cô bây giờ đang nghĩ gì?"

Trạch Lam mặt đối mặt với Dương Hoằn, cô còn chưa kịp mở miệng đáp lại thì bên ngoài, Giang Triết Mỹ đột ngột mở cửa đi vào.

Vừa nhìn thấy Trạch Lam đã tỉnh dậy, cô ấy liền mừng đến nhảy cẫng lên mà lao đến.

"Trạch Lam, chị tỉnh rồi!"

Giang Triết Mỹ mừng mừng rỡ rỡ nắm bàn tay mảnh mai của cô gái trước mặt mà không ngừng thốt lên.

Lúc này, trong đầu Trạch Lam còn đang thắc mắc cớ vì sao lại có sự xuất hiện của Mỹ Mỹ.

Hơn nữa, vì sao cả Tố Dĩ Dĩ cũng biết chuyện mà tìm đến bệnh viện.

Tuy nhièu điều hoài nghi như vậy, nhưng Trạch Lam đành phải giả ngây mà tiếp tục trưng ra bộ mặt vô cảm.

Giang Triết Mỹ nheo mắt nhìn cô, thấy có điều bất thường liền xoay qua níu tay Dương Hoằn mà hỏi: "Viện trưởng Dương, Trạch Lam cô ấy ổn rồi chứ. Sao tôi có cảm giác cô ấy vẫn còn chưa tỉnh táo cho lắm!"

Dương Hoằn hai tay để trong túi áo blouse, nghiêm nghị đáp: "Giang tiểu thư, tình hình hiện tại có thể là bị sang chấn tâm lý. Điều này chúng tôi cần tiến hành làm một loạt kiểm tra và thử nghiệm với phản xạ thần kinh của cô ấy rồi mới kết luận chính xác!"

Khi Giang Triết Mỹ còn đang bỡ ngỡ chưa kịp mở miệng nói gì, thì Trạch Lam căng mắt mà kêu lên: "Giang tiểu thư?!"

"Trạch Lam...có phải chị..."

Giang Triết Mỹ tưởng rằng cô gái kia lấy lại được chút ít minh mẫn nên vội mỉm cười tiến đến gần.

Lập tức, Trạch Lam giận dữ gào lên, vung tay xua đuổi: "Tránh ra đi...đừng đến gần tôi. Giang gia các người toàn là lũ bất nhân, tôi không muốn liên quan đến bất cứ ai trong Giang gia các người. Cút...cút đi!"

Cô thực sự sợ hãi từ tận trong thâm tâm, từ sâu trong tiềm thức của cô chỉ cần nhắc đến hai từ "Giang gia" liền làm cô cảm thấy kinh khiếp vô cùng.

"Trạch Lam, cậu bình tĩnh đi. Mỹ Mỹ em ấy..."

Tố Dĩ Dĩ vuốt nhẹ bả vai của Trạch Lam cố trấn an.

Nhưng cô lại úp mặt vào gối mà khóc nghẹn, ra chiều hoảng loạn.

Thấy vậy, Dương Hoằn mới vội lên tiếng: "Tinh thần cô Lưu bị kích động nhiều sẽ không tốt. Trước mắt cứ lạm lánh mặt đi đã. Chúng ta nên làm theo ý của cô ấy..."

Giang Triết Mỹ đau lòng, đưa ánh mắt xót xa nhìn Trạch Lam.

Cô cố ngăn mình không khóc mà nhìn sang Tố Dĩ Dĩ khẽ gật đầu, sau đó cùng Dương Hoằn lui ra ngoài.

Bên trong phòng, Tố Dĩ Dĩ ôm lấy Trạch Lam mà không ngừng nói: "Ổn rồi, tất cả ổn rồi. Không sao nữa hết! Cậu bình tĩnh đi, có mình ở đây!"

Trạch Lam gục mặt vào ngực Tố Dĩ Dĩ, quả thực toàn thân cô đang vô thức run lên từng cơn.

Cơn ác mộng mang tên Giang gia như đã cắm rể tận sâu trong tâm thức cô, rồi lại dần sinh sôi lan rộng.

Cô lại càng không thể ngờ, Mỹ Mỹ - cô đồng nghiệp của mình bấy lâu cũng là người trong Giang gia.

"Cô ấy ổn chứ?"

Tôn Nghị hơi lo lắng hỏi khi vừa nhìn thấy Giang Triết Mỹ từ trong phòng bệnh đi ra.

Nhưng bất chợt, Giang Triết Mỹ nổi nóng lao đến nắm lấy cổ áo anh ta mà giận dữ mắng: "Tự mà xem hậu quả mấy người đã gây ra đi. Bây giờ Trạch Lam tỉnh chẳng tỉnh mà mê cũng chẳng mê, cô ấy gần như muốn điên loạn chỉ vì cái trò hèn hạ của mấy người.mĐến cả tôi, nhìn thấy tôi, biết tôi là người của Giang gia...cô ấy cũng kinh sợ chẳng khác gì kinh sợ mấy người!"

Tôn Nghị hơi căng mặt nhìn Giang Triết Mỹ, yết hầu anh mặc nhiên trượt xuống.

Đôi nhãn khí lộ lên sự bất an chậm rãi khép lại rồi thở dài đầy khó xử.

Anh hất tay Giang Triết Mỹ ra khỏi người mình, tì một tay vào tường mà ôm mặt mệt mỏi nói: "Tiểu thư nên về đi. Chuyện ở đây không cần tiểu thư lo làm gì."

"Anh...."

Giang Triết Mỹ tức tối khẽ nói, ngón tay chỉ vào mặt Tôn Nghị thoáng bỏ xuống. Sau đó, chỉ đành biết ôm khối bực tức mà rời khỏi.


"Triết Hàn, cô ta đã tỉnh rồi."

Bên kia, giọng Giang Triết Hàn như thường lệ trầm ổn cất lên: "Vậy thì tốt!"

Khi người bên kia như muốn tắt máy, chợt Tôn Nghị xen vào, giọng thấp xuống đầy ấp úng: "Nhưng...."

Giang Triết Hàn liền biết có chuyện, hắn hỏi: "Có vấn đề gì?"

Tôn Nghị hạ giọng đáp: "Lưu Trạch Lam, có vẻ thần trí không đuoc tỉnh táo. Có lẽ do quá hoảng sợ..."

Bên kia đầu dây, là một sự im lặng đáng sợ kéo dài chừng vài giây, chỉ có mỗi tiếng thở nhả ra truyền đến tai Tôn Nghị.

Anh vội lên tiếng: "Triết Hàn..."

"Vẫn canh giữ cô ta thật kĩ cho tôi. Tôi không tin cô ta thực sự dễ dàng chịu thua như vậy!"

Giang Triết Hàn lạnh lùng xen ngang vào, ngay sau đó là những tiếng "Tút tút" liên tục vang lên.

Ném chiếc điện thoại lên bàn, Giang Triết Hàn mệt mỏi ngã lưng ra ghế.

Nâng ly rượu lên tay nhẹ nhàng trượt ngón tay quanh thân ly, dòng rượu sắc đỏ sóng sánh trong ly thoáng bị dao động.

Nhãn khí tối tăm của Giang Triết Hàn ẩn lên chút ý niệm, hắn nhếch môi nhạt nhẽo nhấp một ngụm rượu thượng hạng vào miệng. Có trời cũng không biết được, rốt cuộc hắn đang toan tính điều gì trong cái bộ não khác người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro