CHƯƠNG 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Quả nhiên cô ta không phải người đơn giản. Đoán trước tôi muốn tóm cổ nên tự mình rời khỏi...Mọi thông tin về cô ta, thực sự không tra được gì?"

Tôn Nghị cúi đầu, nghiêm giọng đáp: "Hoàn toàn không! Cứ như thể cô ta từ trên trời rơi xuống. Ngoài cái tên Ngô Quân Nhu thì mọi thứ về cô ta đều là con số không."

"Rốt cuộc là kẻ nào đứng sau chuyện này..." Giang Triết Hàn nhíu mày suy nghĩ.

Lúc này, bên ngoài sân lớn, chiếc xe của Giang Triết Mỹ lao bạt mạng vào đám thủ hạ đang gác cổng, khiến chúng đành bất đắc dĩ phải để cho cô vào trong.

Nghe thấy ồn ào, Giang Triết Hàn đủ biết là ai đến gây chuyện. Hắn đứng dậy khỏi ghế, chỉnh trang lại cổ áo mà thờ ơ nói với Tôn Nghị: "Tôi giao lại cho cậu, nếu nó vẫn không chịu đi, cứ lôi thẳng cổ nó ra ngoài cho tôi!"

"Vâng, thưa tứ thiếu!"

"Triết Hàn, anh đâu rồi...mau ra đây nói chuyện với em!" giọng Giang Triết Mỹ từ ngoài cửa lớn vang lên ồn ào cả một khu đại sảnh.

"Tiểu thư!" Tôn Nghị cúi gập người lên tiếng.

Giang Triết Mỹ nhíu mày nhìn anh, cô hậm hực nói: "Không cần chào gì cả. Tôi chỉ muốn tìm tứ thiếu của mấy người...Tránh ra!"

Vừa nói, cô vừa đưa tay muốn đẩy Tôn Nghị sang một bên, nhưng anh lại bắt lấy cổ tay của cô mà giữ chặt, nghiêm mặt nói: "Tiểu thư đừng phí sức, cô đã đến đây ba lần rồi, tứ thiếu thực sự không muốn gặp cô. Mong tiểu thư đi cho!"

"Anh im đi, anh lấy đâu ra cái quyền này với tôi. Tôi đi hay không, không đến lượt anh quyết định." Giang Triết Mỹ tức giận quát thẳng vào mặt người đang giữ chặt tay mình. Cô cố sức gỡ tay mình ra khỏi bàn tay to lớn kia, nhưng hoàn toàn vô dụng, lực đạo anh ta quá mạnh.

Tôn Nghị nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Tôi là người được tứ thiếu giao quyền lôi tiểu thư ra khỏi đây nếu cô còn tiếp tục bướng bỉnh!"

"Anh...." Giang Triết Mỹ trừng mắt, cổ họng đang ngậm một cục tức không thể nuốt trôi. Tuy vậy, cô vẫn còn cố gân cổ hét lên: "Triết Hàn, anh là con rùa rụt cổ. Tại sao không dám ra nói chuyện với em....đồ chết bầm!"

Tôn Nghị khép mắt thở hắc một cái:"Tiểu thư, đắc tội rồi!"

"Anh...anh nói gì..nè, anh làm gì hả. Buông tôi ra!" Giang Triết Mỹ hoảng loạn gào lên khi đột ngột bị Tôn Nghị vác lên vai mà đi thẳng về phía cửa chính. Cô gái trên vai anh như một con mèo đang xù lông, hết cào cấu rồi thậm chí cắn luôn vào vai anh vài cái, anh chỉ lắc đầu mà tiếp tục mang cô ra tận sân.

"Tiểu thư, mời cô đi cho!"

Tôn Nghị đặt cô xuống, lạnh nhạt nói. Giang Triết Mỹ tức đến thở chẳng ra hơi, cô đưa mắt nhìn quanh một đám thủ hạ đang bao quanh lấy mình. Biết chẳng thể đấu lại, cô giận run người mà hét lên: "Được, anh không chịu nói cho em biết thì em đi tìm bố để hỏi...."

Nói xong, Giang Triết Mỹ đã ngồi vào xe rồi rời khỏi dinh thự trước sự ngán ngẫm của hầu hết những ai có mặt. Lúc này, khi Tôn Nghị vừa đi vào đại sảnh, đã nhận được cuộc gọi từ Liêu Tống, hắn đang ở bệnh viện để trông chừng Trạch Lam, mới sáng sớm hắn đã gọi đến, ắt hẳn có chuyện.

"Cậu Tôn, có chuyện không hay rồi!" giọng Liêu Tống gấp rút cất lên. Tôn Nghị nhíu mày đáp: "Nói mau...."

"Chị em họ Lưu...đã trốn mất rồi!"

"Cái gì? Trốn mất, cả lũ các người ở đó rốt cuộc là canh giữ cái kiểu gì vậy hả?"

Tôn Nghị tức giận quát lớn, sau đó anh cúp máy, liền tính đi lên lầu báo cho Giang Triết Hàn biết tình hình.

Nhưng có vẻ dường như hắn cũng đã hay tin, khi bây giờ hắn đang từ trên cầu thang bước xuống, vừa đi vừa cài cúc áo sơmi trên người. Tuy vậy, nét mặt vẫn hết sức điềm tĩnh không có gì gọi là phẫn nộ hay sững sốt.

"Triết Hàn..."

"Không cần nói, Dương Hoằn đã báo cho tôi biết." Giang Triết Hàn lạnh nhạt xen ngang.

Tôn Nghị vẫn như mọi khi là người cầm lái cho hắn, nhìn lên gương chiếu hậu trước mặt, anh hỏi: "Triết Hàn, vậy còn tiểu thư. Cô ấy nói sẽ tìm lão gia để hỏi chuyện. Anh có muốn tôi..."

"Đừng lo!" giọng Giang Triết Hàn trầm ổn cất lên, hắn ngã lưng ra sau, dáng ngồi rất thoải mái: "Tôi biết Mỹ Mỹ sẽ có chừng mực mà lựa chọn điều gì nên hỏi và điều gì là không nên. Nó cũng đã lớn, có những chuyện cũng không thể giấu mãi được."

Tôn Nghị thấy thế cũng không nói thêm, chỉ gật đầu rồi ấn ga lao đi đến bệnh viện. Trong đầu Giang Triết Hàn hiện tại, quả thực là có chút không vui khi hết lần này đến lần khác Trạch Lam lại cả gan dám trốn khỏi tay hắn. Lần này, lại còn dẫn luôn cả cô em gái của mình mà rời đi.

Hắn nhìn xa xăm ra quang cảnh vắng lặng, những rừng cây hai bên đường luôn tạo nên một không gian u ám, nặng nề tột cùng bất kể là ngày hay đêm. Màu nắng nhàn nhạt đan xuyên qua từng tán cây, phá vỡ hơi sương của trận mưa đêm qua còn đọng lại.

[...]

"Trạch Lam, cậu thấy sao rồi? Tỉnh dậy đi."

Tố Dĩ Dĩ ngồi bên giường, khẽ gọi lấy cô gái đang nằm mê mang từ suốt đêm qua đến giờ.

Nhớ lại buổi tối hôm qua, quả thực đầu óc Tố Dĩ Dĩ vẫn còn mơ hồ khó hiểu lẫn bàng hoàng.

11 giờ 30 phút đêm hôm trước, Tố Dĩ Dĩ sau khi từ bệnh viện trở về, cô tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái chuẩn bị cho giấc ngủ sau một ngày loay hoay ngoài đường.

Bên ngoài, trời đổ mưa như trút nước, những lần sấm chớp thay nhau nổi lên không ngừng làm cô có phần rùng mình. Ngôi nhà nhỏ vỏn vẹn hơn ba mươi mét vuông này là do cô thuê, Tố Dĩ Dĩ hiện tại sống một mình trên thành phố, hàng tháng đều tiết kiệm tiền rồi gửi về quê cho gia đình.

Khi Tố Dĩ Dĩ vừa xoay lưng muốn trèo lên giường ngã lưng, thì đột nhiên một loạt âm thanh đập cửa vang lên, mỗi lúc mỗi dồn dập làm cô giật mình đến suýt ngất.

"Giờ này còn ai tìm mình nữa chứ?" Tố Dĩ Dĩ sợ hãi, cô nuốt nước bọt chầm chậm đi sát về phía cửa, im lặng đứng đó không lên tiếng.

Bấy giờ, bất chọt một giọng nói vang lên từ bên ngoài. Mà âm thanh này lại thân quen vô cùng.

"Dĩ Dĩ, cậu có trong đó không. Mở cửa đi, là mình Trạch Lam đây!"

"Trạch Lam!" Tố Dĩ Dĩ sững sốt thốt lên, ngay lập tức cô vội vàng mở cửa ngay, đập vào mắt cô là hình ảnh thê thảm của hai chị em Trạch Lam.

Phù Dung thì người ngợm ướt nhẹp, trên người dù được che chắn bằng một chiếc áo khoác nhưng cũng không khá là bao khi trận mưa quá lớn. Còn Trạch Lam thì tồi tệ hơn, mặt mũi trắng bệch, hạ thân bên dưới là một màu đỏ ghê rợn vô cùng.

"Cậu làm sao thế? Chẳng phải hai chị em cậu đang ở bệnh....Trạch Lam...tỉnh dậy đi!" Tố Dĩ Dĩ còn chưa hết ngạc nhiên thì lại phải chuyển qua thất kinh khi Trạch Lam đột ngột ngã khuỵ xuống.

Cô cùng Phù Dung đỡ lấy Trạch Lam vào trong, lấy hai bộ đồ để hai chị em họ thay ra, không sẽ cảm lạnh cả lũ mất.

Tố Dĩ Dĩ chăm sóc vết thương cho cô bạn của mình mà hai hàng nước mắt cứ mặc nhiên tuôn mãi không ngừng. Nơi hạ thân của Trạch Lam chảy máu rất nhiều, vết thương bị động nghiêm trọng khiến tình trạng chẳng khác gì với ngày đầu xảy ra chuyện.

"Chuyện quái quỷ gì đã diễn ra với cậu thế này hả?" Tố Dĩ Dĩ cắn môi khóc nấc khi thấy toàn thân Trạch Lam đâu đâu cũng có vết thương. Từ cổ cho đến chân, từng tấc da thịt trắng nõn của cô ấy cũng đầy rẫy những vết bầm tím hay dấu tay ngang dọc.

Thậm tệ hơn, nơi ngực cùng xương quai xanh và bả vai là những dấu răng hiện lên rất rõ. Trong đầu Tố Dĩ Dĩ hoàn toàn có thể biết được Trạch Lam đã phải hứng chịu những việc kinh khủng như thế nào, tồi bại ra sao.

Chiếc quần của bệnh viện bị thấm máu một mảng rất lớn, Trạch Lam lại phải vượt một đoạn đường khá xa từ bệnh viện đến đây. Trên đường đi, cô còn phải cõng lấy Phù Dung vì con bé bị tim, không thể vận động quá nhiều.

Tố Dĩ Dĩ khóc bật thành tiếng, cô thực sự không dám tưởng tượng cái tình cảnh kinh khủng đó của hai chị em cô đã diễn ra tồi tệ đến mức nào. Sau khi xử lí vết thương cho Trạch Lam, nó cũng đã thôi không chảy máu nữa, Tố Dĩ Dĩ mới thay đồ cho cô ấy.

Quay sang nhìn Phù Dung, con bé mặc bộ đồ của Tố Dĩ Dĩ có phần quá khổ với nó. Ngồi trên ghế sofa đơn cạnh bên, con bé trùm chăn bông, mắt nhìn chị của nó không rời một khắc.

Trong đôi nhãn khí nhỏ bé đó của Phù Dung, vẫn còn hiện lên những tia hoảng loạn chưa thể nào dập tắt được. Cách đây hơn một tiếng, khi con bé còn đang ngủ trong bệnh viện, đột nhiên Trạch Lam lại đến tìm nó, làm nó vui mừng khôn xiết.

Nhưng giây phút vui mừng đó chẳng được bao lâu, Trạch Lam lại kéo nó dậy, nói với nó những lời khó hiểu rồi dắt nó nhanh chân rời khỏi bệnh viện.

Trải qua vô vàn khó khăn khi mà Trạch Lam phải vừa canh đám thủ hạ của Giang Triết Hàn, lại vừa bị vết thương hành hạ đến suýt ngất. Ra được đến cổng bệnh viện, hai chị em cô thiếu chút nữa là bị bảo vệ bắt lại vì trông thấy trên người hai chị em vẫn còn mặc đồ của bệnh viện, hơn nữa hạ thân của Trạch Lam còn dính đầy máu.

Vật vã suốt một đoạn đường dài, trời lại chẳng thương xót mà trút xuống một cơn mưa tầm tã. Nhưng chí ít, cũng chưa đẩy chị em cô đến đường cùng khi cho hai chị em cô đến được nhà của Tố Dĩ Dĩ.

"Phù Dung, tạm thời em đi ngủ đi. Trạch Lam có chị chăm sóc, không sao đâu!" Tố Dĩ Dĩ chạnh lòng nói. Phù Dung lắc đầu, con bé không đáp nhưng cũng đủ biết nó rất lo cho Trạch Lam.

Tố Dĩ Dĩ không thể khuyên bảo, cô đành cùng Phù Dung ngồi đó cả đêm để trông nom cho Trạch Lam. Bây giờ đã là hơn bảy giờ sáng, Trạch Lam vẫn còn sốt đến mê mang không biết gì.

Tố Dĩ Dĩ hết thay nước ấm, vắt khăn lau người, chườm túi nước cho Trạch Lam, phần nào giúp thân nhiệt của cô ấy hạ xuống đôi chút.

Cô cầm chậu nước nóng đã bị nguội đứng lên khỏi giường, quay qua đã thấy Phù Dung ngủ gục luôn trên ghế. Tố Dĩ Dĩ cười nhẹ lắc đầu: "Con bé này....thiệt tình!"

Tố Dĩ Dĩ nhẹ nhàng bế Phù Dung đem đến bên chiếc ghế sofa dài gần đó, cẩn thận đặt con bé nằm xuống, kéo chăn bông đắp lại cho nó rồi đi thay một chậu nước nóng khác mang ra.

Cô ngồi cạnh Trạch Lam gần như suốt đêm, thỉnh thoảng trong cơn mê manh, cô ấy lại kêu khóc những câu mơ hồ khó hiểu. Tố Dĩ Dĩ buồn lòng thở dài, đưa tay vén đi vài sợi tóc dính trên trán Trạch Lam mà nghẹn ngào thì thầm: "Cậu mau tỉnh lại, nói cho mình biết...Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì đi Trạch Lam."

...

"Tứ thiếu, thực lòng tôi không biết gì cả. Hai chị em cô ấy đã lẻn đi tự khi nào tôi không hề biết...Ngài tha cho tôi đi!"

Dương Hoằn quỳ sụp dưới chân Giang Triết Hàn, liên tục dập đầu xin hắn tha tội.

Bên trong phòng làm việc riêng của viện trưởng, chỉ có mỗi âm thanh van nài lúc to lúc nhỏ của Dương Hoằn đôi lúc lại lọt ra ngoài.

Giang Triết Hàn ngồi nơi ghế sofa, nhạt môi cười lạnh: "Chị em bọn họ nằm ở bệnh viện của ông. Nay bọn họ trốn khỏi một cách dễ dàng như vậy.Tôi không nghĩ là tôi đủ nhân từ để bỏ qua cho ông!"

Dương Hoằn nghe đến đây, toan thân run rẫy hệt như chịu phải một cơn rét lạnh thấu da thấu cốt. Trên trán ông tuôn ra những giọt mồ hôi ướt đẫm, chảy dài xuống hai bên mặt mà lan vào tận cổ.

"Tứ thiếu, tôi đã tận sức làm theo mọi lời mà ngài nói trước đó. Lần này chỉ là sơ suất...." Dương Hoằn tiếp tục van xin.

Đầu lông mày của Giang Triết Hàn thoáng nhích lên một cái, hắn đưa một ngón tay lên kề vào miệng, khẽ "Suỵt" một tiếng, biểu diện đáng sợ tột cùng.

"Trong từ điển của Giang Triết Hàn tôi, không thể tồn tại hai từ "sơ suất" kia được!" hắn trầm giọng thì thầm, rồi thật nhanh, hắn đã lấy ra một khẩu súng có gài nòng giảm thanh nhắm thẳng về phía Dương Hoằn.

Ông ta còn chưa kịp hét lên, liền cảm nhận một lực xoẹt ngang bên tóc. Tiếp theo, ông sững người khi nhận ra một bên lỗ tai mình bị viên đạn kia làm cho rách toạt, máu nhanh chóng tuôn ra xối xả, rơi tí tách xuống tấm thảm lót nền màu xám nhạt bên dưới.

"Nếu muốn một viên khác ngay trán, thì ông cứ việc la lớn lên. Tôi không tiếc đạn đâu!" Giang Triết Hàn tàn nhẫn cười nửa miệng. Hắn đưa súng về tay Tôn Nghị, đứng dậy khỏi ghế đanh giọng nói với người đàn ông đang ôm tai lăn lộn dưới sàn.

"Cái ghế viện trưởng của ông đến lúc nhượng được rồi!" hắn thấp giọng nói, ngữ khí lạnh lẽo tàn khốc không chút nhân từ. Cửa mở ra, hàng chục đôi mắt từ nhân viên, y tá cho đến bệnh nhân hay thân nhân nhìn đăm đăm vào phòng liền hốt hoảng tránh đi nơi khác.

Giang Triết Hàn bước ra, trên người tồn đọng một mảnh sát khí u ám ghê rợn.

Vừa đi, hắn vừa lạnh lùng nói: "Làm tương tự như vậy với tất cả những ai phụ trách việc canh giữ chị em họ Lưu cho tôi."

Tôn Nghị hơi nhíu mày, anh to gan hỏi: "Kể cả Liêu Tống?"

"Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai! Cậu không nghe rõ câu nói của tôi sao?" Giang Triết Hàn dừng bước, tuy ánh mắt không nhìn trực diện vào Tôn Nghị nhưng vẫn đủ biết, hiện tại đôi nhãn khí sắc lãnh đó đáng sợ đến mức nào.

Tôn Nghị cúi đầu, thấp giọng đáp: "Tôi rõ rồi!"

Giang Triết Hàn ngồi vào xe, hắn cơ hồ tựa đầu ra sau mà khép mắt. Trong lòng bàn tay to lớn của hắn đang giữ một thứ, là một chiếc vòng được đan bằng dây cói màu nâu nhạt. Hắn đưa nó lên ngang tầm mắt, thoải mái đong đưa qua lại.

Cửa miệng hắn lạnh nhạt cười một cái, nơi đáy mắt thu gọn hình ảnh chiếc vòng đơn giản không cầu kì, không kiểu cách. Ánh nắng vàng vọt bên ngoài chiếu xuyên qua cửa kính, vụng về phủ lên mặt hắn.

"Hôm nay là ngày nghỉ, cô bạn Tố Dĩ Dĩ kia lại không đến bệnh viện để chăm sóc bạn của mình sao chứ?"

***

"Bố! Con có chuyện muốn hỏi..." giọng Giang Triết Mỹ kêu lên khi vừa mới từ ngoài sân lớn đi vào đại sảnh. Lúc này, một cô người làm lâu năm tên Tuyên mới đi đến nhỏ tiếng nói: "Tiểu thư, hôm nay lão gia tâm trạng không tốt. Cô đừng nói gì làm ông ấy nổi giận, sẽ không tốt cho bệnh tình của ông ấy đâu!"

"Tâm trạng không tốt?"

Giang Triết Mỹ hơi ngạc nhiên lại lo lắng, cô liền nhanh chân đi thẳng lên cầu thang. Tiến đến phòng của Giang Cầm đưa tay gõ cửa: "Bố, là con Mỹ Mỹ!"

"Vào đi."

"Bố!" giọng Giang Triết Mỹ thấp xuống khi thấy Giang Cầm quả thực sắc diện tồi tệ hơn thường lệ. Ông ngồi ngã lưng trên ghế bành, hai mắt khép lại nhìn như đang ngủ.

Giang Triết Mỹ bước đến bên cạnh, cô lên tiếng hỏi: "Bố, bố không khoẻ sao? Con nghe chị Tuyên bảo tâm trạng bố không tốt, có chuyện gì sao ạ?"

Giang Cầm chậm rãi mở mắt, ông nhìn đứa con gái của mình rồi không ngăn được buồn phiền trong lòng mà thở dài một hơi. Đôi mắt già nua nhìn lơ đãng vào khoảng không trước mặt, ông nói: "Cũng là chuyện của anh hai con thôi."

"Anh hai...Triết Hàn anh ấy sao hả bố?" Giang Triết Mỹ tròn mắt, tính tò mò trong con người cô lại bắt đầu được khơi dậy. Nhưng cũng không kém nỗi lo sợ khi sự việc kinh khủng tồi tệ mà Giang Triết Hàn vừa gây ra, cô không hề muốn để cho người bố già này biêt được. Nếu không ông sẽ đau lòng đến sinh thêm bệnh mất.....

Giang Cầm với tay nắm lấy chiếc máy tính bảng bên cạnh, bật lên một trang mạng nào đó rồi đưa về phía con gái mình, ông đáp: "Con tự xem đi."

Giang Triết Mỹ nheo mắt khó hiểu, cô cầm lấy máy tính bảng từ tay bố mình. Cẩn thận nhìn cặn kẽ vào màn hình, nơi đang hiện lên một trang mạng, nói đúng hơn đây là một trang group dành riêng cho ai đó.

Đến khi một dòng chữ to tướng đập vào mắt cô mới làm cô căng mặt mà sững sốt.

"Phát hiện động trời: Tứ thiếu của Giang gia qua lại bí mật với một người phụ nữ. Mối quan hệ rắc rối liên quan đến cả viện trưởng Dương Hoằn, khiến ông bị mất một tai vì một lí do chẳng rõ là gì?"

"Không...không thể nào!"

Giang Triết Mỹ run run giọng lấp bấp. Cô không nghĩ tin tức này lại lan nhanh đến vậy. Trang group này chính xác là trang được lập ra để bàn tán riêng về đời tư của Giang Triết Hàn.

Nơi này còn bắt sóng thông tin nhanh gấp mấy lần giới báo chí truyền thông trong nước khi đa phần thành viên toàn là nữ giới - những cô gái ái mộ, thần tượng nam thần họ Giang hoặc là...cái con người được gọi bằng cụm từ "kì quan nhân loại" nhưng cách sống lập dị luôn khiến đông đảo người khác phải tò mò muốn tìm hiểu.

"Bố! Chuyện này có khi chỉ là tin vịt. Làm sao lại liên quan cả viện trưởng Dương kia chứ!" Giang Triết Mỹ gượng cười. Giang Cầm thở dài mệt mỏi, ông nhíu mày nói: "Anh hai của con thực sự nổi điên vì cô gái lạ mặt đó. Một nguồn tin cho ta hay...cô ta đã trốn khỏi bệnh viện nên mới khiến Triêt Hàn giận dữ mà ra tay với viện trưởng Dương!"

Lời nói vừa rồi của Giang Cầm truyền đến tai Giang Triết Mỹ rõ từng câu từng chữ. Cô choáng váng đầu óc mà vô thức lẩm bẩm: "Trốn...trốn đi!"

"Mỹ Mỹ, con hôm nay đến tìm ta là có việc...."

"Bố, con không nói với bố nữa. Con có việc phải đi, hẹn bố hôm khác con sẽ nói sau! Tạm biệt bố!" Giang Triết Mỹ đứng dậy, lao nhanh khỏi phòng, chạy một mạch xuống xe rồi ấn ga rời khỏi dinh thự.

Cô lấy điện thoại, gọi vào dãy số của Tố Dĩ Dĩ. Tiếng chuông điện thoại bên kia đổ lên từng hồi mà ruột gan cô muốn sôi hết cả lên.

"Alo!" giọng Tố Dĩ Dĩ bên kia trả lời. Lập tức, Giang Triết Mỹ gấp gáp nói ngay: "Dĩ Dĩ, chị có ở bệnh viện không? Trạch Lam...hình như chị ấy trốn đi rồi!"

Tố Dĩ Dĩ đột nhiên biến sắc, cô đưa mắt nhìn sang hai chị em còn đang ngủ say trong nhà mình mà cố tỏ ra bình tĩnh: "Em nói sao chứ? Hôm nay chị có việc riêng nên không đến bệnh viện được. Em có nghe nhầm ở đâu không? Trạch Lam...cô ấy làm sao trốn đi được?"

Giang Triết Mỹ nóng lòng, cô gắt giọng nói tiếp: "Không đâu, em nghe từ chính miệng của bố em nói vậy. Dường như là thật đó chị, anh hai của em đã nổi điên mà làm rách cả tai của viện trưởng vì để Trạch Lam trốn mất...Không thể nào là giả đâu!"

"Rách...rách tai!" trong đầu Tố Dĩ Dĩ hệt như bị vang lên một tiếng nổ lớn như trời giáng. Cô thấy cõi lòng như rung chuyển vì một thứ cảm giâc sợ hãi chạy dọc khắp thân thể. Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, giả vờ sững sốt: "Mỹ Mỹ, nếu có thể thì em đến bệnh viện xem tình hình ra sao. Chị...hiện giờ chị đang ở rất xa không thể về ngay được. Chị sẽ cố trở về nhanh nhất, có gì báo ngay cho chị."

"Em biết rồi...Em đến bệnh viện trước, em gọi chị sau!"

Tố Dĩ Dĩ cúp máy, cô ném điện thoại lên bàn. Thất thần ngồi mạnh xuống ghế, bàn tay đưa lên day nhẹ tâm trán vài cái cho thần kinh giãn ra đôi chút.

Trạch Lam vẫn sốt mê mang chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Phù Dung cũng ngủ rất say. Tố Dĩ Dĩ nhìn lên trần nhà, cô không nghĩ tên Giang Triết Hàn kia lại ra tay tàn nhẫn và man rợ đến vậy. Bây giờ, hắn đang truy tìm gắt gao hai chị em Trạch Lam. Mà bản thân cô lại vô tình là người chứa chấp hai người bọn họ.

Tố Dĩ Dĩ không ngăn được kinh sợ mà hai tay run rẫy, cô nhìn Trạch Lam, đi đến ngồi cạnh bên giường, nhẹ nhàng vuốt tóc của cô ấy mà cười đầy khổ sở: "Giả sử nếu như đến cả mình cũng không giúp cậu...thì hai chị em cậu sẽ ra sao đây? Bị Giang Triết Hàn bắt giữ trở lại, chắc chắn cậu sẽ sống chẳng khác địa ngục. Mặc dù mình không rõ nguyên nhân mọi chuyện là do đâu, nhưng nhìn những vết tích hắn để lại trên cơ thể cậu...Mình cũng đủ biết cậu đã thống khổ thế nào rồi."

"Ông trời sắp đặt hai chúng ta là bạn của nhau từ thời phổ thông, cho đến khi trở thành đồng nghiệp. Mình tin...ông trời cũng có lí do mới an bày như vậy. Cậu tin tưởng mình nên mới tìm đến mình trong tình cảnh cấp bách, bởi thế...mình nhất định sẽ không để lòng tin của cậu đặt sai chỗ đâu Trạch Lam!"

Chương 26.1


"Tứ thiếu, đây là dòng rượu thượng hạng mà chúng tôi mới nhập về. Mời ngài nếm thử..." tên quản lí thấp giọng hạ người nói với người đàn ông cao quý phía trước.

Từng dòng rượu thượng phẩm sóng sánh được rót vào ly thuỷ tinh, len lỏi qua vài viên đá sắc nhọn trong suốt như pha lê. Giang Triết Hàn nâng lấy ly rượu, đưa ngang mũi mà hít nhẹ. Nhìn biểu hiện trên mặt hắn, tên quản lí thở phào nhẹ nhõm.

Tôn Nghị đứng gần đó liền lên tiếng: "Được rồi, lui ra ngoài!"

Sau khi tên quản lí kia bị đuổi đi, bên trong phòng chỉ còn lại hai người. Giang Triết Hàn mới bắt đầu cất giọng: "Mọi việc đến đâu rồi?"

Tôn Nghị nghiêm chỉnh đáp: "Đã cho người bám sát toàn bộ khu vực mà Tố Dĩ Dĩ đang ở. Nhất cử nhất động của cô ta sẽ đều được báo lại, anh yên tâm!"

Bàn tay có đeo chiếc nhẫn rồng quý giá khẽ xoay đảo ly rượu, Giang Triết Hàn đưa lên nhấp nhẹ một ngụm rồi nói: "Đừng bứt dây động rừng..."

"Triết Hàn, chẳng phải anh rất muốn bắt Lưu Trạch Lam về ngay sao? Bây giờ anh lại..."

"Vốn dĩ ban đầu tôi dự tính là vậy!"

Giang Triết Hàn xen ngang, đầu lông mày thoáng cau lại. Hắn đặt ly rượu lên bàn, ngạo nghễ ngã lưng ra ghế, dáng vẻ tuỳ tiện mà hung ác: "Dù gì Đàm Chiêu hiện giờ cũng không có mặt ở Bắc Kinh. Việc nghiên cứu xem bên trong cô ta có thứ gì tạm thời gác qua một bên. Tuy nhiên, tôi lại có hứng muốn chơi một trò rất thú vị với cô ta!"

Tôn Nghị hơi mơ hồ: "Ý anh là..."

"Nếu Lưu Trạch Lam muốn chơi trốn tìm đến vậy, tôi sẽ chiều cô ta. Chơi với cô ta một màn thật hấp dẫn!"

***

"Phù Dung, ăn cháo đi, cả ngày hôm nay em không ăn gì rồi!" Tố Dĩ Dĩ cầm bát cháo nóng hổi vừa mới múc ra đem đến cho cô bé đang ngồi co ro trên ghế.

Phù Dung giương mắt nhìn cô, lại nguầy nguậy lắc đầu. Con bé chỉ mãi lo nhìn đăm đăm lấy Trạch Lam từ suốt cả ngày nay. Bây giờ đã là xế chiều, vậy mà nó vẫn chẳng chịu nhét gì vào bụng.

Tố Dĩ Dĩ đặt bát cháo lên bàn kính, cô ngồi xuống trước mặt Phù Dung, bàn tay nhẹ nhàng xoa lấy hai đầu gối gầy gầy của con bé mà ôn tồn nói: "Chị biết em rất lo cho Trạch Lam, nhưng nếu em không tự lo cho bản thâm mình trước, đến cả em cũng sinh bệnh thì em lấy gì chăm sóc cho chị của em đây?"

Phù Dung như để tâm đến những lời mà mình vừa nghe, con bé nhìn Tố Dĩ Dĩ với một sự bối rối, thơ dại của độ tuổi non nớt. Cô lại áp tay lên bên má của con bé mà mỉm cười khuyên răng: "Ngoan! Nghe lời chị ăn hết bát cháo này đi. Rồi còn phụ chị chăm sóc Trạch Lam..."

Nói rồi Tố Dĩ Dĩ lần nữa đưa bát cháo về phía Phù Dung, con bé mím môi một cái rồi cầm lấy. Nó vâng lời, nhanh chóng đặt tô cháo xuống bàn kính trước mặt rồi chậm rãi ăn một cách ngon lành.

Tố Dĩ Dĩ vui mừng trong lòng, cô đứng dậy đi đến bên cạnh Trạch Lam. Dù đã được uống thuốc hạ sốt, thân nhiệt cũng đã giảm đáng kể nhưng đến tận bây giờ mà cô ấy vẫn không hề tỉnh dậy.

Tố Dĩ Dĩ đi vào trong phòng tắm, mang ra một chậu nước ấm cùng hai cái khăn vải. Dự tính sẽ lau người cho Trạch Lam rồi thay quần áo cho cô ấy.

Khi vừa cởi đi vài cái cúc áo trên người Trạch Lam, thì Tố Dĩ Dĩ hơi giật mình vì bàn tay ai đó đột ngột nắm lấy cánh tay của cô. Cô nhìn sang thì thấy Trạch Lam đã mở mắt, cô ấy còn không quên cười một cái thật nhẹ mà thều thào lên tiếng: "Để tự mình làm được..."

"Trạch Lam..cậu tỉnh rồi!" Tố Dĩ Dĩ mừng rõ reo lên, cô ôm chằm lấy cô bạn của mình mà hai mắt cũng ngấn nước.

Trạch Lam tuy tinh thần và cơ thể đều còn rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố gắng đáp lại bằng một tiếng cười vụn vặt trong miệng: "Ngủ lâu như vậy, không dậy cũng không được!"

"Tốt quá...thực là tốt quá!" Tố Dĩ Dĩ vỗ nhẹ lên lưng Trạch Lam mà khẽ nói. Phù Dung từ bên kia cũng chạy đến, dang đôi tay nhỏ bé ôm lấy cả hai cô gái kia mà hạnh phúc ra mặt: "Chị tỉnh rồi...Phù Dung rất muốn được nghe giọng của chị."

"Con bé này! Ngủ một chút thôi mà nhớ em chết đi được!" Trạch Lam xoa đầu Phù Dung, không quên cười đùa với nó một câu. Cô ôm con bé vào lòng, âu yếm vuốt ve cơ thể gầy guộc của nó mà khoé mắt cũng dần nóng rát. Đã một thời gian rồi, cô không được thoải mái ôm ấp đứa em mình yêu thương nhất. Cô nhớ Phù Dung, cô thực sự rất nhớ con bé.

"Đây, ăn đi rồi uống thuốc. Cậu cũng hạ sốt nhiều rồi, nên mình cũng yên tâm mà đêm nay được ngủ ngon giấc!" Tố Dĩ Dĩ hơi có ý trêu đùa.

Trạch Lam cầm bát cháo trên tay, rãnh môi cười gượng khẽ nói: "Xin lỗi cậu Dĩ Dĩ, đã làm phiền cậu quá rồi!"

Tố Dĩ Dĩ nghe vậy, đang rót một ly nước ấm liền quay qua tặc lưỡi một cái, cô trách: "Dư thừa! Phiền cái gì mà phiền. Ai bảo cậu là bạn của mình làm gì, cho nên...việc này mình không hề thấy phiền chút nào."

Trạch Lam lại cười, cô nhất thời chỉ mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ khá dài, nên cũng không biết nói gì cho phải. Hơn nữa, bây giờ tâm tình của cô thực sự rất hỗn loạn. Sau tất cả những việc vừa trải qua, cô còn không tin mình và Phù Dung lại còn cơ hội thoải mái ngồi đây mà dùng một bát cháo thịt nóng hổi, thơm lừng.

Tố Dĩ Dĩ ngồi xuống bên ghế, cô nghiêng đầu nhìn cô bạn của mình mà không ngăn được hiếu kì, bèn hỏi: "Cậu...có tính giải thích mọi chuyện với mình hay không hả?"

"Giải thích!?" Trạch Lam ngẩng mặt nhìn Tố Dĩ Dĩ, ánh mắt có hơi trĩu xuống, rất nặng nề.

Tố Dĩ Dĩ thở dài một hơi, cô lại tiếp: "Về tất cả. Về việc vì sao cậu lại liên quan đến Giang Triết Hàn, còn bị anh ta làm ra nông nổi này. Và cả việc...cậu giả ngây trong bệnh viện. Sau đó lại đột ngột đến gõ cửa nhà mình vào đêm hôm như vậy. Là bạn của cậu, mình không thể ngăn bản thân rằng không được tò mò. Mình thực sự rất lo cho hai chị em cậu đấy Trạch Lam!"

Trạch Lam ngưng khuấy đảo bát cháo trên tay, cô hơi cúi mặt mà cánh môi mỏng cũng thoáng mím lại với nhau, yết hầu nơi cô trượt dài một lần. Cô ngẩng mặt nghiêm túc đáp: "Được rồi, mình sẽ nói..về tất cả mọi chuyện."

***

Giang Triết Mỹ ngồi trong xe đang đỗ ở một bãi đậu của một toà chung cư, cô thực sự muốn phát hoả khi cả ngày hôm nay cô không nghe ngóng được thông tin gì của chị em Trạch Lam.

Tố Dĩ Dĩ lại không thể về kịp, hiện giờ cô ấy còn đang ở tận tỉnh Cam Túc để thăm một người bà con nào đó. Giang Triết Mỹ loay hoay ở bệnh viện, cũng không thể tìm gặp Dương Hoằn để hỏi chuyện khi ông ta đã phải nghỉ phép bất đắc dĩ vì vết thương ngay bên tai phải.

Cô ngồi trong xe hồi lâu, nhìn lên đồng hồ đã hơn 7 giờ tối. Nơi bụng đã truyền lên từng tiếng kêu réo vì đói meo từ trưa đến tận bây giờ. Cả ngày hôm nay, Giang Triết Mỹ đã dành thời gian cho việc suy nghĩ và tìm kiếm tin tức của chị em Trạch Lam. Nhưng đáp lại sự hăng hái, nổ lực của cô vẫn chỉ là cong cóc.

Cô chán nản gục đầu lên vô lăng, khẽ than thở: "Mệt thật! Chỉ cầu mong...chị em bọn họ sẽ không sao...."

Nói đến đây, cái bụng nhỏ nhắn của Giang Triết Mỹ đã réo "Ột" một cái, cô nhăn mặt ngồi ngã lưng ra ghế mà khổ sở nói: "Trạch Lam...xin lỗi chị. Mặc dù em rất lo cho chị, nhưng mà...cái bao tử này của em sắp không chịu được nữa rồi. Em phải ăn để lại sức mới có thể tiếp tục suy nghĩ được..."

Than thở xong, Giang Triết Mỹ mở cửa xe rồi bước vào trong toà chung cư. Nơi này cô thuê một căn hộ cũng khá khan trang, rộng rãi để sống một mình. Gần công ty, an ninh lại cũng rất ổn cho nên dù đã thuê được hơn bốn năm, cô vẫn chưa từng có ý định muốn rời đi.

Ở một mình vẫn là thoải mái nhất, mà khi còn đang độc thân chẳng thuộc về ai càng làm điều này như trở thành một ý tưởng không quá tồi tệ.

Giang Triết Mỹ bấm thang máy lên tầng hai, cô chậm rãi đi về căn hộ số 208 của mình thì chợt khựng lại khi thấy trước cửa căn hộ của cô là một con gấu bông rất to, nhìn từ xa thôi cũng đủ biết kích cỡ của nó còn to hơn cả người của cô.

Giang Triết Mỹ nhanh chân chạy đến, cô nhíu mày nhìn chằm chằm con gấu to tướng đang ngồi trước cửa nhà mà lẩm bẩm: "Ai...ai đó bỏ quên sao?"

Câu hỏi một cách ngớ ngẫn được cô buông ra, trong một lúc cô chớp chớp mắt rồi nhìn quanh. Cô lại tự nói: "Nhưng...làm gì có ai bỏ quên một con gấu to đùng thế này được?"

Nói đến đây, Giang Triết Mỹ mới nhìn gần vào con gấu bông trước mặt, chợt ngạc nhiên khi thấy ở giữa hai cánh tay to lớn của nó có ôm một hộp quà to hơn hai bàn tay của cô chập lại.

Cô tròn mắt cầm lấy nó, đưa lên tai lắc nhè nhẹ, bên trong phát ra những tiếng "sột soạt" như những viên xốp nhỏ va vào nhau. Giang Triết Mỹ lần nữa đảo mắt nhìn quanh, vẫn là một không gian vắng lặng. Cô nhướng mắt lầm bầm: "Để trước nhà của mình...chắc là của mình rồi còn gì."

Nói đến đây, Giang Triết Mỹ mở cửa rồi lôi lấy con gấu to tướng kia vào trong. Cô ném túi xách lên ghế sofa, đặt mông mình xuống đó rồi hồi hộp đoán mò xem thứ bên trong hộp quà màu xanh dương kia là gì.

"Mặc kệ là ai tặng....mở quà trước cái đã!" Giang Triết Mỹ suýt xoa hai lòng bàn tay với nhau rồi chậm rãi mở lấy nắp hộp.

"A...có phải không đây!" cửa miệng nhỏ nhắn của cô khẽ reo lên đầy thích thú, hai con mắt sáng rỡ lộ rõ tia hạnh phúc. Cô cầm chai nước hoa DKNY Golden Delicious trên tay mà không khỏi hét lên sung sướng.

Giang Triết Mỹ là một cô nàng có đam mê với những thương hiệu nước hoa nổi tiếng thế giới. Trong bộ sưu tập của cô ở trong phòng, là cả một tủ kính trưng bày hàng trăm chai nước hoa từ các thương hiệu xa xỉ bậc nhất.

Và chai DKNY Golden Delicious này là một trong những chai nước hoa cô đã săn lùng từ lâu mà chưa mua được. Với thân chai được đính đầy những loại đá quý đắt giá nhất của nhân loại, cấu thành từ vàng trắng, một trăm tám mươi ba viên hoàng ngọc, gần ba ngàn viên kim cương trắng cùng với hàng loạt đá quý khác như ngọc lam Paraiba, ngọc sapphire Cabochon, ngọc ruby, bốn viên kim cương hình hoa hồng và một viên kim cương nhám Canary màu vàng được khảm trên nắp chai.

DKNY Golden Delicious thực sự xứng danh là chai nước hoa đắt nhất thế giới, lại là phiên bản giới hạn cực hiếm. Bất kì cô gái nào cũng hằng ước ao có được nó, hoặc chí ít là được ngắm tận mắt hàng thật trước mặt là như thế nào. Giang Triết Mỹ cô có nằm mơ cũng chưa từng dám ước đuoc cầm nó trong tay thế này. Cảm giác thực sự rất thoã mãn!

Bất chợt, nụ cười trên môi Giang Triết Mỹ khựng lại, cô bắt đầu cắn môi suy nghĩ không ngừng. Cô cầm chai nước hoa mà đi tới đi lui trong nhà, nghĩ mãi cuối cùng chỉ có hai người mới đủ khả năng để chi mạnh tay cho những món hàng xa xỉ như vậy với cô.

Đó là hai ông anh đáng kính của Giang Triết Mỹ cô đây. Vì với đám bạn của cô hiện tại, mặc dù bọn họ cũng không ít lần tặng nước hoa cho cô nhưng cũng chỉ là tặng trong những dịp sinh nhật hay lễ lộc. Còn đằng này, chẳng là ngày gì cả mà khi không lại tặng hẳn món quà đắt giá thế kia. Không phải hai người anh của cô thì còn ai vào đây...

Giang Triết Mỹ cắn móng tay, tự lẩm bẩm: "Nhưng với tình hình căng thẳng của anh hai hiện giờ, không thể nào anh ấy có tâm trạng đi tặng quà cho mình. Như vậy thì chỉ có thể là...anh cả!"

Cùng lúc này, phía bên dưới toà chung cư, ở phía cổng vào có một chiếc Rolls - Royce bóng loáng, sang trọng đang đỗ ngay bên ngoài. Tá Đằng quay trở lại xe, ngồi vào nơi vô lăng khẽ nói: "Đâu đã vào đó thưa ông chủ. Tiểu thư đã lôi quà vào trong nhà..."

Giang Cẩn Quỳ ngồi tựa lưng ra ghế, tay tì lên cằm mắt hướng ra phía toà chung cư cười hài lòng: "Chắc chắn nó rất thích..."

"Ông chủ nói không sai, khi nãy tôi còn nghe đuoc tiếng gào thét rất là...bắt tai của tiểu thư!" Tá Đằng cười nhẹ mà nói. Lúc này, Quân Nhu ngồi cạnh bên mới lên tiếng xen vào: "Ông chủ, không ngờ ngài rất thương yêu em gái của mình..."

"Tôi chỉ có đứa em này thôi, không thương nó thì tôi thương ai được kia chứ!" Giang Cẩn Quỳ nhàn nhã đáp. Anh ngồi ngay ngắn trở lại, rồi phất tay nói: "Đến hộp đêm Nóng bỏng, cùng tôi uống vài ly!"

***

"Vậy ý cậu là...giữa Giang gia, à không nói đúng hơn là Giang Triết Hàn và cha của cậu có một chuyện bí mật tồi tệ gì đó đã xảy ra hay sao? Nên...anh ta mới hận cậu đến vậy, đem cậu ra để trả thù?" Tố Dĩ Dĩ vẫn chưa hết bàng hoàng khi được nghe tường tận mọi chuyện từ miệng của bạn mình.

Trạch Lam nhíu mày, đưa tay lên khẽ "suỵt" một tiếng, cô nhỏ giọng nói: "Cậu nói nhỏ thôi, đừng để Phù Dung nghe thấy!"

Tố Dĩ Dĩ lè lưỡi nhún vai, cô đưa mắt nhìn lên trên căn gác xép mà líu ríu: "Xin lỗi, mình quên mất con bé đang ngủ trên đó!"

Trạch Lam tay cầm ly sữa tươi, không ngừng chà chà quanh thân ly mà đầu óc nặng trĩu những mối lo ngại. Vết thương nơi hạ thân của cô vẫn còn rất đau, cô không thể di chuyển được nhiều. Đồng nghĩa, cô cần có thời gian để tịnh dưỡng, đợi vết thương lành hẳn rồi mới tính đến việc bỏ trốn sang một nơi xa hơn.

Cô thở dài một lần, mắt nhìn vô định mà nói: "Bởi thế lí do vì sao khi mình tỉnh dậy ở bệnh viện, mình buột phải giả ngây và lạnh nhạt với cậu, bây giờ cậu cũng biết rồi đó."

Tố Dĩ Dĩ mỉm cười, cô xoa xoa bả vai nhỏ nhắn gầy gầy của Trạch Lam mà an ủi: "Mình hiểu mà, hôm nay Dương Hoằn bị mất một bên tai cũng là đáng đời. So với những gì ông ta làm với cậu và Phù Dung, thì một lỗ tai thôi cũng đã quá hời cho ông ta còn gì."

Nghe Tố Dĩ Dĩ nói đến đây, trong lòng Trạch Lam không ngăn được một mối lo sợ dâng cao đến muốn nghẹt thở. Thứ cảm giác kinh khủng mang tính áp đảo này quả thực chỉ có mỗi cái tên Giang Triết Hàn mới đủ khả năng đem lại cho cô.

Cô nắm chặt tay của Tố Dĩ Dĩ, run giọng khẽ nói: "Đợi sau khi mình khoẻ hẳn, mình sẽ dẫn Phù Dung rời khỏi đây. Mình thực sự không muốn liên luỵ đến cậu..."

"Điên sao chứ? Tình cảnh thế này cậu còn muốn dắt con bé đi đâu được nữa? Mình không sợ bị liên luỵ cậu có hiểu không?" Tố Dĩ Dĩ đanh giọng trách mắng.

Mặc dù thực sự Trạch Lam cô rất muốn tìm hiểu xem rốt cuộc mối thâm thù đại hận kia của cha cô và Giang Triết Hàn là gì. Nhưng với tình cảnh hiện tại không cho phép cô có thời gian để làm vậy. Một là thoát khỏi hắn, hai là phải chịu sự đày đoạ, dày vò khốn nạn từ một tên cầm thú. Hơn nữa, cô càng không thể vì sự tò mò, hiếu kì của bản thân mà để Phù Dung bị nguy hiểm.

Trạch Lam buồn lòng, rãnh môi tinh tế thoáng trĩu xuống một cách nặng nề, cô nói: "Đối với Giang Triết Hàn, để thoát khỏi tay anh ta...mình chỉ còn cách đi thật xa. Tốt nhất là rời khỏi thành phố này..."

"Nếu thực sự cậu muốn đi...thì cậu sẽ đi đâu kia chứ?" Tố Dĩ Dĩ ứa nước mắt nghẹn ngào nói, cô quả nhiên không kiềm được mà sắp khóc.

Trạch Lam mím môi, cô ngẩng mặt hít một hơi vào lồng ngực, đáy mắt cố gắng tạo ra sự mạnh mẽ mà gượng cười trả lời: "Có thể là sẽ đi đến một tỉnh lẻ nào đó. Như Giang Tây hay Hồ Nam chẳng hạn, nói chung...chỉ cần cách xa Bắc Kinh phồn hoa này là được. Bắc Kinh tuy diễm lệ, nhưng lại mang đến cho mình quá nhiều thứ đáng sợ không muốn gợi nhớ."

Tố Dĩ Dĩ thấy vậy, cũng hiểu cho tâm trạng của Trạch Lam hiện giờ. Sau tất cả những việc cô ấy đã phải hứng chịu và trải qua trong một khoảng thời gian ngắn. Thì điều tốt nhất...có lẽ rời xa nơi này càng xa càng tốt.

"Tuỳ cậu thôi...nhưng trước mắt cậu cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đã. Nếu cần đi gấp thì mình vẫn giúp được cậu." Tố Dĩ Dĩ nhẹ nhàng nói.

Trạch Lam lại lên tiếng từ chối: "Mình không muốn làm phiền cậu thêm nữa đâu Dĩ Dĩ. Đợi sau khi mình khoẻ lại, mình sẽ kiếm việc nào đó để có tiền rồi dùng số tiền đó để dẫn Phù Dung rời khỏi đây."

"Kiếm việc? Trạch Lam à, tình hình hiện giờ của cậu kiếm việc không phải là quá nguy hiển sao?" Tố Dĩ Dĩ lo lắng mà tay chân luống cuống cả lên.

Đổi lại, Trạch Lam vẫn một thái độ điềm tĩnh. Dường như sau bao nhiêu chuyện kinh khủng xảy đến trút lên thân người nhỏ bé của cô, cô của hiện tại ngoài sợ Phù Dung gặp chuyện ra, có lẽ bản thân cô dù có chết cũng không là chuyện to tát hay đáng sợ là mấy.

Cô quay sang nhìn Tố Dĩ Dĩ, cánh môi nở nụ cười rất hào khí mà đáp: "Yên tâm! Mình nhất định cẩn thận, mình sẽ tìm một công việc cách xa nơi này một chút. Nếu có nơi ngủ lại cũng tốt, mình ít ra vào nhà cậu có lẽ sẽ tốt hơn..."

Tố Dĩ Dĩ nhìn nụ cười trên môi Trạch Lam, dẫu biết là mọi cảm xúc trên gương mặt tú lệ, diễm kiều kia hoàn toàn là giả tạo, như thể cô ấy đang tự đeo lên cho mình một chiếc mặt nạ. Che giấu đau thương của mình hoàn hảo đến từng đường từng nét.

Nhưng cô cũng thừa hiểu bản tính của Trạch Lam, cùng nhau ngồi chung một bàn từ thời phổ thông đến tận khi ra trường, rồi cùng nhau làm chung một công ty. Tố Dĩ Dĩ căn bản biết con người của bạn mình là tuýp cứng đầu khó trị. Thực sự mà nói, một khi mà Trạch Lam đã lên ý định gì cho bản thân thì có trời sập xuống...hoạ may mới có thể thay đổi được quyết định của cô ấy.

Lúc này, phía trên căn gác xép nhỏ, Phù Dung tự nãy giờ ngồi ngay ô cửa kính sát trên vách, thong thả ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao với bóng trăng tròn như một cái bánh nướng ngon lành đang treo lủng lẳng.

Con bé vô tư, thực sự chưa nhận thức được những chuyện kinh khủng gì đã xảy ra với Trạch Lam. Cuộc đối thoại giữa chị mình và Tố Dĩ Dĩ, con bé không được phép nghe mà bị "đuổi" lên trên này.

Phía bên kia là một toà chung cư nằm đối diện với căn hộ của Tố Dĩ Dĩ. Bên trên sân thượng, một tên thanh niên trong bộ hắc phục đang rất bí hiểm khi thận trọng dùng ống nhòm quan sát ai đó từ phía xa.

Sau khi nhìn thấy một cô bé đang thong thả ngồi ngắm cảnh đêm bên khung cửa sổ, rãnh môi tên đó khẽ nhếch lên một cái rất lạnh. Hắn cầm điện thoại, gọi đi cho ai đó mà nói với ngữ điệu rất hài lòng: "Cậu Tôn, quả nhiên suy đoán của tứ thiếu hoàn toàn chính xác. Chị em họ Lưu...đang trốn ở nhà của Tố Dĩ Dĩ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro