Tập 1: Khao khát đã lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 1: Khao khát đã lâu

Trần Quân lăn ra sàn, trong mắt không tin được, đôi mắt to tròn trừng lớn, cả người mồ hôi nhễ nhại chảy từ xương quai xanh tới đầu ngực hồng chớm nở. Đôi môi của cậu bặm nhẹ, đôi mày liễu cong cong nhíu lại.

Giọng cậu như một con thú nhỏ thoi thóp sự sống, lộ vẻ ngây thơ càng khiến người ta muốn chà đạp:

"Buông ra, buông em ra, anh hai, anh là anh em mà".

Người anh hai tâm cơ âm trầm, cơ bắp cuồn cuộn hoàn toàn không nghe thấy lời em trai mình nói, hắn đã biết rằng vừa mới đây thôi, tin tức cậu không phải em trai ruột của anh, mà là con trai của kẻ thù.

Điều đó khiến hắn như điên cuồng, từng tế bào sôi sục, thần kinh như căng lên từng khúc mạch máu nổu cộm cả lên.

Trái tim được thỏa mãn từ tận sâu trong tiềm thức, nó đang thì thào, nó đang rủ rỉ.

Nó... muốn đâm nát lỗ của cậu, muốn đè cậu xuống, ịt cậu nước miếng chảy dài, ánh mắt đẫm lệ, hàm chứa nước mắt.

Trong đôi mắt ấy  chỉ có thể nhìn thấy hắn.

"Trần Quân à, tôi không phải là anh hai của em, tôi chỉ muốn làm người đàn ông của em"

"Không mà... anh hai... anh tha cho em đi mà, thả em ra..."

Sự giãy dụa vô lực yếu ớt của Trần Quân càng khiến dục vọng bạo ngược của Trần Việt ào ạt lên như một con sóng dữ.

"Tại sao em không muốn trở thành người đàn ông của tôi?"

Trần Việt gằn giọng, rít từng câu chữ hỏi, đôi mắt kia đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Động tác của hắn cũng ngày càng thô bạo, hắn đột ngột bóp cổ khiến Trần Quân cảm giác muốn tắt thở. Nước mắt cậu chảy ra. Cậu yếu ớt cầu cứu giọng the thé:

"Cứu... cứu mạng"

Trần Việt nhíu mày, rồi cười lạnh.

Hắn lật người Trần Quân lại, khiến Trần Quân nằm đối diện với hắn, bàn ấy lả lướt trên Trần Quân, kéo cái roẹt hung mạnh  xé xuống đất, quần áo cứ thế rơi lả tả rơi xuống sàn nhà.

"Hức... không..."

Trần Quân thở hổn hển, âm thanh như vỡ vụn. Nước mắt lấp lánh rơi. Muốn chạy trốn, cơ thể lại bị chuốc thuốc mà trở nên vô lực.

Thậm chí vì vươn người chạy lại bị hắn tàn độc mà tháo khớp, âm thanh răng rắc vang lên từng khớp xương khiến cậu đau tới mặt mày tái bệt, trật chân mà ngã choàng ra đất, giờ chẳng khác nào cá nằm trên thớt.

Ánh mắt Trần quân tuyệt vọng, cậu nhìn trần Việt mà lắc đầu, nức nở.

"Em van anh...đừng làm thế..."

Trần Việt không đáp, ánh mắt âm u đầy dục vọng, bàn tay vẫn chạm lướt trên cơ thể Trần Quân, hắn chạm tới đâu, Trần quân run rẩy tới đấy, đôi bàn tay to lớn đầy vết chai lướt xuống đũng quần. Đây là nơi anh hàng đêm khao khát.

"Không! Không... hức... anh hai... em coi anh là... anh hai mà... tha cho em đi"

Trần Việt mỉm cười đầy dịu dàng bàn tay vuốt ve đũng quần khựng lại, đôi mắt hắn lấp lánh như đêm đen đầy sao:

"Không thể, em biết không tôi đã ngóng chờ ngày này lâu lắm rồi"

"Với lại, Trần quân à, em càng cầu như vậy chỉ khiến tôi càng muốn em thôi"

Trần Quân nước mắt chảy dài, cậu liều mạng vùng vẫy cuối cùng. Nhịn cơn đau ở khớp xương, Chân đạp loạn, bàn tay muốn đẩy Trần việt ra.

Gương mặt vì gồn mình và xấu hổ mà đỏ như gấc.

Trần việt mảy may không quan tâm, anh rất nhẹ nhàng mà lột xuống lớp vải cuối cùng che đi cơ thể mỏng manh ấy.

Dưới nền đen của chiếc giường, hình ảnh của một làn da trắng nõn mảnh mai yếu gầy tựa như tuyết lộ ra, nó run rẩy một cách vô cùng trìu mến.

Còn ửng hồng một cách e lệ, cái eo thanh mảnh, cả cơ thể như không xương, vô cùng xinh đẹp, xương quai xanh và những mạch máu lộ ra toát lên một nét đẹp bệnh trạng, mái tóc đen dài như nhưng càng nổi bật.

Bạch tuyết, Trần quân như thể bạch tuyết vậy, chỉ là chàng bạch tuyết có một cái mông vô cùng đầy đặn, tựa như quả đào mọng nước.

Cảm giác khi chạm vào mẩy mẩy nhưng lại không thiếu phần mềm mại.

"Cả người không thịt gầy như xương, nơi này lại đầy thịt như thế, em trời sinh chỉ có thể nằm dưới thân đàn ông"

Trần Quân nức nở lắc đầu, ủy khuất khiến khuôn mặt cậu bị bao phủ bởi nước mắt và màu hồng phấn.

"Không... không phải mà... không phải"

Trần Việt không hề để ý, bàn tay thô to sần sùi có vết chai chạm lên bờ mông, rồi tách hai bên mông của thiếu niên ngây ngô ra, hai chân của thiếu niên bị giơ lên cao, gác trên vai.

Nhất thời động nhỏ màu hồng phấn toàn bộ đều lộ ra, mấp máy liên tục như mời gọi. Trần Việt cười, những lời nói thô tục phun ra sỉ nhục Trần Quân :

"Cái lỗ này hồng hào không kém phần phụ nữ, lại không có lông, còn mấp máy  mời gọi, có lẽ vừa chọt vào nó đã ọp ẹp đầy nước rồi"

"Cái lỗ này để đút vô, chứ chim nhỏ này thì là vô dụng"

Trần Việt một tay nắm lấy đỉnh đầu của chim nhỏ, lại dùng hai ngón tay đút vào cái lỗ non mềm kia.

Song trọng kích khiến cả người thiếu niên như giật lên như một con cá, nhảy đành đạch."Thấy không, nhạy cảm như vậy, có lẽ cả đời em đều không rời được đàn ông rồi" Trần Việt không ngừng buông lời dâm khiêu khích.

Hắn muốn em mình rơi vào vũng lầy dục vọng.

"...không... không..." Thiếu niên tựa như không hiểu vì sao mình lại như vậy, cảm giác này vô cùng xa lạ, khiến cậu hoài nghi bản thân.

Là... là mình dâm đãng sao?

Trần Quân há miệng muốn phản kháng, không ngờ trong miệng ngay cả từ không cũng trở nên ngọt nị...

Vì sao? Mình không phải, lí trí của Trần Quân đứng trước bờ vực vỡ nát.

"Bé dâm, anh còn chưa đút vô, xem em đã hứng tình như thế kìa"

Trần Quân cắn chặt môi không nói gì nữa, cậu trừng mắt nhìn Trần việt, trong ánh mắt rưng rức ửng đỏ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro