Chương VIII:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cố gắng kìm nén để khỏi hét lên; mọi thứ thật tồi tệ. Tôi dỏng tai lên để nghe, như những gì tôi lo sợ. Chú Auclair đã đoán được tất cả; chú ấy kể là Jean-François và tôi đã đến phòng làm việc của chú ấy vào cái ngày mà chú ấy bị bệnh. Mẹ tôi kêu lên:

- Thưa ông! Ông muốn ám chỉ điều gì đây? Con gái tôi muốn chuốc độc ông sao? Nhưng chúng chỉ là những đứa trẻ, ông nói như đang nói ông vậy!

Ba dượng của Jean-François không đồng ý hết với những gì mẹ tôi nói:

- Đúng hơn là, chúng nó đã gần 14 tuổi rồi. Tôi nói những đứa trẻ là người chuốc độc tôi vì chỉ có chúng mới làm một cách táo bạo và ngây ngô như vậy. Đó là điều chúng làm, một phần, vì muốn tôi có hợp đồng xây dựng thiết bị xử lý chất thải.

Tôi rất có cảm tình với chú Auclair; chú ấy đúng khi nói là chúng tôi không còn là những đứa trẻ. Ba mẹ không muốn biết là chúng ta đang lớn rồi. Chắc là họ muốn tôi chơi búp bê như khi tôi là em bé. Tôi đã lớn rồi, nhưng lúc nào cũng vậy. Năm ngoái, có một chị lớp 11 phải rời trường vì vậy. Chị ấy bán ma túy ở trường. May mắn là tôi không quan tâm đến thứ đó bởi tôi không có tiền để mua. Và tôi tưởng tượng là sau khi mua là phải bán liền.

Tôi lại thấy hoang đường và ngu ngốc khi thầy Hiệu Trưởng tin là tôi và Jean-François buôn bán cocain! Thật vô lý! Tôi tự hỏi ai mà có đủ tiền để mua cái bột trắng nổi tiếng đó! Chúng ta đọc trên báo và biết rằng cocain bán 150$/1g ( Với số tiền này, tôi thà mua 15 cái đĩa).

Những ai lớn hơn 16 tuổi làm việc vào cuối tuần không có nhiều tiền. Và họ muốn giữ số tiền đó để đôi lúc mua vài thứ. Như anh Pierre của tôi, làm việc ở McDonald, tiết kiệm tiền để mua một chiếc mô tô. Nhưng mẹ tôi không đồng ý. Chúng ta thấy dù sao đó cũng là tiền của anh tôi, và anh Pierre đôi lúc cũng để tôi làm vậy.

Tôi lúc nào cũng dán tai vào cái ly để có thể nghe được dễ dàng; nhưng tôi nghĩ tốt hơn là phải tìm Jean-François trước khi ba dượng tìm được hắn. Vì chúng tôi phải bịa ra cùng một câu chuyện.

Có vẻ là, tôi sợ ba mẹ hơn chú Auclair. Chú Auclair không có vẻ nghiêm khắc; chú ấy cứ như là sẽ sẵn sàng tha thứ. Tôi tin là chú ấy thực sự thương Jean-François. Tôi sẽ nói với hắn như vậy khi tôi tìm được hắn. Nhưng ở đâu? Tôi chỉ có một cách: đi gặp anh Pierre của tôi. Anh ấy có rất nhiều tật xấu, nhưng anh ấy tháo vát; nhiều khi, tôi không thể kể chuyện với ba mẹ như kể với anh ấy. Tôi không thể làm vậy.

Khi anh Pierre nhìn thấy tôi đến sân tennis, có vẻ anh không vui lắm. Bởi vì anh ấy đang ở cùng với chị Isabelle. Tôi là người phá vỡ những khoảnh khắc tình tứ riêng tư của họ. Tôi tự hỏi là anh ấy tìm thấy những gì ở chị ấy: từ khi chị ấy uốn tóc, nhìn chị ấy như một con chó bông. Cái này không đẹp một tí nào. Nhưng tôi không ở đây để nói chuyện về tóc tai; tôi nói với anh Pierre là tôi phải nói chuyện với anh ấy ngay bây giờ. Chuyện riêng.

- Nghe này, Sophie, anh bận lắm. Tới sau đi. Ai kêu em tới đây tìm anh vậy?

- Em phải gặp anh ngay bây giờ. Chuyện này quan trọng lắm.

Ở đằng sau, anh ấy ra hiệu với " em yêu " của anh ấy, ý nói "Anh bận nói chuyện với em gái anh và sẽ quay lại với em sau...".

Anh ấy khiến tôi bực mình khi anh ấy là như vậy: tôi gần như đã nói với anh ấy, nhưng anh ấy làm tôi khó chịu. Tôi kể mọi chuyện thật nhanh. Khi kể xong, Pierre đi về hướng chị Isabelle đang đứng đợi đằng xa:

- Xin lỗi, anh phải về nhà. Nhưng chúng ta sẽ gặp nhau ở rạp phim tối nay? Dù sao thì anh cũng sẽ gọi em. Em có ở nhà không?

Sau khi hôn chị Isabelle, anh ấy lấy tay chà vào cằm như thể là có râu vậy ( tôi biết là anh ấy cạo mà không cho ai biết, để nó mọc ra nhiều hơn ), anh ấy nói với tôi:

- Không thể nói là em thông minh được. Em không nghĩ ra được gì sao?

- Nếu anh nói với ba là anh giúp em, em sẽ bỏ rơi anh ngay đó.

- Không, bình tĩnh đi. Em kêu anh giúp em, nhưng anh không phải là người máy. Làm sao anh có thể biết Jean-François ở đâu?

- Nhưng chúng ta cần phải biết vài nơi chứ.

- Em có nghĩ đến bạn em chưa?

- Dạ rồi. Thầy hiệu trưởng đã gọi cho tất cả học sinh khối 10 nhưng không ai thấy cậu ấy.

- Mẹ nó thì sao? Nó không ở cùng mẹ sao?

- Dạ không. Cô ấy đang ở Florida rồi.

- Tại sao?

- Em không biết. Chỉ có chị Jennie, người giúp việc, chị ấy chăm sóc Jean-François và Alexandra. Thậm chí khi có mẹ cậu ấy bên cạnh.

- Chị ấy có thể sẽ biết Jean-François ở đâu bởi chị ấy là người chăm sóc nó? Thầy hiệu trưởng gọi cho chị ấy chưa?

- Không phải, chị Jennie đi vắng vào cuối tuần.

- Jean-François có nói tốt về chị ấy không?

- Dạ có. Cậu ấy thích chị đó.

Pierre kêu lên:

- Jean-François đi vắng, Jennie cũng đi vắng, Jean-François thích chị Jennie: 1 + 1 + 1 = 3: họ đang ở cùng nhau.

Anh Pierre có lý và tôi thật ngu ngốc khi không nghĩ tới việc này. Nhưng cũng chưa hắn: khi chúng ta biết Jean-François ở với chị Jennie, chúng ta cũng chẳng biết chị ấy ở đâu. Và chỉ có chú Auclair biết. Chúng tôi không thể hỏi chú ấy được. Và chú ấy sẽ tìm hắn nhanh hơn bởi chú ấy cũng nghĩ đến chị Jennie. Pierre làm tôi giật nảy mình:

- Jennie, chị ấy là người Mĩ sao?

- Dạ không. Là người Canada - Anh

- Nhưng chị ấy tóc vàng, xinh đẹp? Rất xinh đẹp?

- Chị ấy tóc vàng, đúng vậy. ( Nhưng không phải ai tóc vàng cũng đẹp!)

Anh Pierre kéo tay tôi theo sau anh ấy:

- Nhanh lên. Không, gọi ba mẹ đi, nói là em đang ở với anh ở sân bóng chày. Họ không được tìm em!

Tôi không hiểu, nhưng tôi làm theo: Anh Pierre có vẻ chắc chắn những gì anh ấy làm. Tôi thật may mắn: ba tôi nghe điện thoại và ông ấy chẳng bao giờ hỏi thêm cái gì. Chúng tôi chạy ngay đến bắt xe bus. Anh Pierre càu nhàu:

- Nếu anh có xe mô tô, chúng ta đã đi nhanh hơn rồi!

Trong xe bus, anh Pierre hỏi tôi liệu tôi có nghĩ là Jean-François bán ma túy ở trường không. À không! Anh tôi cũng bị nhầm lẫn sao! Tôi nói với anh ấy là chúng tôi chưa bao giờ chạm vào thứ đó, không phải hắn cũng không phải tôi. Anh Pierre nhăn mặt:

- Em chắc không?

- Dạ chắc. Nhưng tại sao anh lại nói về ma túy?

- Bởi vì anh nghĩ Jennie bán cái đó. Ở bar " Bonnie và Clyde ". Đôi khi.

- Anh đã tới đó rồi sao?

- Ừm, nhưng đừng có mà kể lại với ba mẹ.

- Anh làm em bực mình đó, anh biết rõ là em giữ kín miệng mà. Nhưng chị Jennie? Chị ấy ở đâu?

- Ở nhà Jacques. Anh tin là vậy. Jacques chính là em trai của Isabelle. Cậu ấy hay gặp nó.

Tôi không hề biết là chị Isabelle có em trai và tôi tự nói: Điều quan trọng bây giờ là tìm Jean-François. Chúng tôi rất nóng lòng, chị Jennie ở nhà Jacques. Khi chúng tôi vào nhà, Jean-François có vẻ khó chịu khi gặp tôi. Hắn hét:

- Cậu đến đây làm gì?

Chính tôi là người phải nhận những thứ tồi tệ này! Thậm chí khi nhẹ lòng vì tìm được hắn, tôi vẫn không thể hiện ra; tôi nói với hắn những gì tôi nghĩ:

- Cậu không muốn tôi biết cậu ở đây. Đồ nói dối! Cậu không đến nhà ba cậu!

Jean-François nhảy bổ vào tôi. Anh Pierre phải ngăn chúng tôi đánh nhau lại. Anh ấy giải thích với Jean-François, khuyên hắn gọi ngay về nhà trước chú Auclair gọi cảnh sát:

- Nhưng tại sao ông ấy lại gọi cảnh sát?

- Bởi vì ông ấy lo lắng cho sự mất tích của em, đồ ngu! Nếu em không xuất hiện sớm, ông ấy sẽ tìm cách khác để tìm em. Và anh không nghĩ là Jennie muốn nhìn thấy cảnh sát vào chuyện của mình đâu nhỉ. Tôi có nói sai không?

Jennie mỉm cười nhẹ:

- Ô không. Không vấn đề gì. Tôi không bán nữa. Nhưng, tôi cần tiền lần cuối, anh hiểu không?

Trong khi chị Jennie và anh Pierre nói chuyện thì tôi giải thích mọi chuyện với Jean-François:

- Ba dượng cậu đã đoán ra tất cả; chú ấy thật thông minh! Và hơn nữa: chú ấy nói vớ mẹ tôi là sẽ không làm ra chuyện gì nữa, rằng chú ấy nhận ra tác hại của việc ô nhiễm môi trường với chúng ta.

Tôi ngập ngừng trước khi tiếp lời:

- Chú ấy không quá tệ, ba dượng của cậu ấy. Nếu ba mẹ tôi có bằng chứng việc tại sao natri cacbonat lại thế chỗ Cabaryl, tôi thà chết còn hơn!

Jean-François ngắt lời tôi:

- Tại sao cậu lại nói với tôi việc natri cacbonat?

Tôi thú thực với Jean-François là tôi đã lừa hắn hai tuần nay là tôi đưa cho hắn Cabaryl.

- Ba mẹ tôi rất nghiêm khắc. Chúng ta phải bịa ra một câu chuyện bởi họ nghĩ chúng ta bán ma túy ở trường! Họ mất trí rồi! Tôi đưa cho họ túi bột để họ coi là không phải, nhưng...

Bình thường, hắn sẽ nổi giận nhưng trong tình huống này, hắn lại bình tĩnh hơn. Tôi cũng giải thích là chú Auclair tin rằng chúng tôi chuốc độc chú ấy mặc dù chưa có bằng chứng.

Chúng tôi quay về hiện tại: Mẹ tôi lái xe đi tìm chúng tôi từ câu lạc bộ tennis!

Khi bà ấy thấy Jean-François, bà ấy kéo hắn tới bà ấy. Tôi tin là mẹ tôi thực sự lo lắng. Chúng tôi gọi điện cho chú Auclair ngay lập tức để chú ấy tới đây.

Khi chú ấy tới, chú ấy nhìn có vẻ buồn cười, ngập ngừng. Jean-François nhìn chú ấy mà không nói lời nào, nhưng hắn mỉm cười một chút. Cuối cùng, chú ấy hỏi Jean-François có muốn về với chú ấy không. Chú Auclair nói là Alexandra đòi gặp hắn. ( Tôi tự hỏi không về đó thì hắn sẽ đi đâu). Trước khi đi về, ba dượng hắn hỏi chúng tôi tìm thuốc trừ sâu ở đâu.

Chân tôi mềm nhũn ra. Tôi không thể nói nó ở đâu, Jean-François nói trước:

- Sophie khômg biết chuyện này; cậu ấy chỉ mang natri cacbonat cho con và con thêm vào thuốc trừ sâu. Con kể với cậu ấy là con cần natri cacbonat cho thí nghiệm hóa học. Hãy để bạn ấy yên.

Chú Aulair trả lời từ tốn:

- Nhưng ba không muốn bạn ấy buồn, Jean-François à. Bình tĩnh đi con. Về nhà rồi hãy kể hết.

Ngày hôm sau, ở trường, Jean-François có vẻ rất ngạc nhiên. Tôi cũng vậy. Ba dượng hắn không phạt hắn! Còn tôi thì có nguyên một bài thuyết trình thậm chí Jean-François đã nói là tôi vô tội. Tôi hỏi hắn có biết chuyện chị Jennie bán ma túy không.

- Ừm, tôi có nghi ngờ chuyện đó. Nhưng cái này không  phải chuyện của tôi. Chị Jennie rất tốt bụng với tôi.

Tôi nghĩ rằng Jean-François có lý khi chỉ can thiệp về những gì liên quan tới hắn. Tôi muốn nói hết tất cả những gì còn lại về ba dượng hắn, thậm chí tôi biết điều đó làm hắn không thích: hắn nên biết là chú Auclair đã nói là chú ấy thương hắn.

Điều mà tôi tự hỏi; là làm sao mà ông bà Hunt có thể yêu đứa con gái của ông bà! Mélanie Hunt thật phiền phức; tôi luôn nói là nó mới là người chúng ta nên chuốc độc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro