Blacan Mati 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợt gió bấc đã xua tan mây đen và cơn mưa ào ào của xứ nhiệt đới nổi lên hồi sáng, mãi đến chiều tối mới chịu tạnh. Bầu trời đã quang đãng. Chỉ có phía chân trời đằng Tây là hãy còn lởn vởn những đám mây xam xám. Chúng gợi cho ta nhớ đến chiếc đệm lông dường như được nhồi riêng cho mặt trời xuống ngả lưng. Những cánh rừng nhiệt đới ẩm ướt lấp lánh dưới ánh mặt trời, song cũng chẳng được bao lâu, vì một làn hơi từ mặt đất bốc lên đã nhanh chóng làm mờ những giọt nước trong vắt như pha-lê, sau trận mưa đã phủ kín khắp thảm cây cối xanh rờn của vùng nhiệt đới.

Khoảng mười lăm công nhân người Trung Quốc, người Ấn Độ, người Malaixia ngồi xổm thành hình vòng cung bên chiếc hào mới đào. Họ nghỉ tay ăn tối. Họ lặng lẽ ăn, vẻ bàng quan hờ hững, mặt cúi gằm xuống, chẳng ai để ý đến ai cả. Họ nhai tóp tép một cách ngon lành. Người Trung Quốc ăn cơm để trong bát sứ đã bạc màu, nói đúng hơn thì là đường viền vàng ở miệng bát bị bạc màu nham nhở. Họ đưa bát lên miệng, khéo léo dùng đôi đũa nâu sẫm và cơm đã trộn xì dầu vào mồm. Người Malaixia cũng ăn cơm, nhưng ăn bằng thìa và ăn với cá. Hai người Ấn Độ ngồi lánh ra xa hơn một chút. Họ từ tốn nhai nem cuốn bánh đa làm bằng loại bột gần như trong suốt. Mỗi lần ăn, họ lại chấm nem vào nước cari cay, đặc quánh, có màu nâu nâu, được rót thẳng ra một nhánh lá cọ mà một trong hai người cầm ở tay.

Người thợ đào đất trẻ tuổi đã nhanh chóng ăn xong trước tất cả mọi người, anh ta trông phấn khởi ra mặt. Anh ta nấc một tiếng khá to, khoan khoái vươn thẳng người, rồi ngó quanh tìm một người để trêu chọc. Cuối cùng, cặp mắt anh ta dừng lại nơi người công nhân gầy gò đã luống tuổi, mặc chiếc quần rách mướp, ống xắn tận đầu gối và chiếc áo kẻ bạc phếch. Chàng trai toét miệng cười, vẻ châm chọc. Anh ta quay sang phía người bên cạnh và lớn tiếng hỏi để mọi người đều nghe rõ.

- Bác Tranh ơi, nghe đâu con rồng Giao sống ở trên đảo này, có đúng không bác?

Bác Tranh - một ông lão người Trung Quốc, đầu cạo nhẵn bóng, mắt có nhài quạt, - từ từ để bát xuống mặt đất ẩm ướt và đặt đũa lên miệng bát. Ông lão thong thả đưa tay lên chùi mép, lấy tăm ra xỉa răng và cuối cùng lên tiếng:

- Ai mà biết được? Cũng có thể đấy.

Mấy người ngoái cổ lại về phía họ, chú ý lắng nghe.

- Nghe thấy chưa nào, chú Peng? - Chàng trai đào đất gọi giật người đàn ông mặc áo kẻ, chắc hẳn người này đã không nghe thấy câu hỏi của anh ta nên vẫn mải miết ăn. - Bác Tranh bảo là con rồng Giao sống ở đây đấy.

Người có tên là Peng ngước cặp mắt khiếp đảm lên nhìn anh thanh niên.

- Ôi, lạy Đức Alla! Hình như thế thì phải... Tôi cũng đã nghe người ta nói như vậy, nhưng cứ nghĩ rằng họ nói dối...

- Chính xác đấy, chính xác đấy - Chàng trai khẳng định với một vẻ quyết đoán.

- Ôi lạy đức Alla! - Peng lẩm bẩm nhắc lại.

Ông ta không thể không tin bác Tranh. Bác là một người từng trải, hiểu nhiều biết rộng và chắc chắn là bác chẳng nói dối làm gì. Vả lại, cái nhà chú Duy ấy cũng khăng khăng như vậy. Chú Duy là một chàng trai thông thạo, nghe đâu cũng biết đọc, biết viết cơ đấy. Sau khi được biết là con quái vật khủng khiếp sống ở gần đây, trong nháy mắt, Peng ăn mất cả ngon. Ông ta không buồn đụng đến chỗ cơm ở trong bát và nửa con cá đang ăn dở. Không, lẽ ra không nên ký hợp đồng với công ty xây dựng và mò ra cái hòn đảo địa ngục này. Hòn đảo mang cái tên gở cũng đủ làm Peng luôn luôn sợ run cả người. Ông ta quên sao được cái chuyện là con rồng Giao sống chính ngay tại hòn đảo này? Chính ông ta đã nghe chuyện đó bao nhiêu lần rồi. Cái nhà ông người Malaixia mê tín, nhút nhát ấy đã hốt hoảng thực sự.

Nằm cách Xingapo không xa là mấy hòn đảo mang cái tên quả là đáng sợ: đảo Blacan Mati.

Sau khi Chiến tranh thế giới lần thứ hai kết thúc và bọn Nhật đầu hàng, sống ở đảo chỉ có khoảng gần ba chục ngư dân. Họ dựng những túp lều tre, mái lợp lá cọ tại ngay chân một cái bốt cũ bỏ hoang được xây từ hồi hãy còn những người Anh. Nhưng, ít lâu sau, các ngư dân đã chuyển đi ở chỗ khác, vì nghe đâu bãi đầm lầy Blacan Mati nông choèn choèn, nhưng rộng mênh mông, tuồng như đúng là "vườn chết" thật.

Người ta đã loan truyền đủ mọi loại chuyện bịa đặt về hòn đảo này, cốt truyện ngày càng được bổ sung thêm những tình tiết ly kỳ rùng rợn: nào là ma hiện lên đi lượn lờ khắp quanh đảo, nào là ma tổ chức những cuộc chè chén linh đình trong cái bốt điêu tàn, nào là con rồng Giao đã giết hại người và những chuyện tào lao tương tự. Những chuyện đơm đặt về con rồng nghe đến ghê rợn. Người ta bảo đấy không phải là điều bịa đặt, đúng là con rồng hiện đang sống ở trên đảo và thậm chí họ còn mô tả cả hình dáng của nó một cách tỉ mỉ nữa. Khi kể tình tiết, những người kể thường thề sống thề chết về những điều mình vừa nói và dẫn ra những người làm chứng, mà của đáng tội không ai gặp bao giờ cả.

Người ta bán tín bán nghi những câu chuyện tào lao tầm phào ấy, nhất là khi nghe kể về con rồng Giao: trong một cuốn sách quý sưu tầm những truyền thuyết của Trung Quốc không thấy có đoạn nào nói đến nó cả. Song, dẫu sao thì cũng không thể kiếm được người tình nguyện làm việc lâu ở đảo. Thuyền đánh cá và thuyền độc mộc đều cố tránh mảnh đất vắng vẻ, đầy bí hiểm này. Ngay cả những nhà kinh doanh rất tháo vát ở Xingapo cũng không vội vã khai thác cái địa điểm hiển nhiên là lừng tiếng ấy, mặc dù toàn bộ các hòn đảo lân cận đều đã bị thâu tóm vào tay họ rồi.

Song, lòng tham đã vượt lên mọi thiên kiến. Một vài công ty có ý định biến Blacan Mati thành một thiên đường du lịch có đường treo trên dây cáp, có bãi tắm thần tiên và câu lạc bộ chơi gôn rất hợp thời trang dành cho giới thượng lưu với số tiền đóng góp để gia nhập câu lạc bộ là tám ngàn đô-la. Xây dựng kề bên chỗ rồng rắn đang sống không làm cho họ phải bận tâm sợ hãi. Ngược lại, những câu chuyện thần thoại đó lại sặc mùi giật gân, vì những người thích các cảm giác mạnh chắc chắn là khoái cái hòn đảo nổi tiếng rùng rợn như vậy.

Công việc làm đất bắt đầu từ việc đào hào đặt ống dẫn nước từ Xingapo ra đảo. Hai ngày đầu công việc tiến triển chậm chạp vì đá nhiều vô kể. Sang ngày thứ ba, đất có chiều mềm hơn, do đường hào chạy dọc theo rìa đầm lầy. Tuy những người thợ đào đất chẳng thích thú bập phải đá, nhưng họ vẫn không sao tránh khỏi...

- Bác Tranh này, - Duy đưa mắt liếc về phía Peng, anh chàng vẫn chưa chịu buông tha ông ta, - con rồng Giao nó ra sao, bác nhỉ?

Duy đã nghe những chuyện ấy nhiều lần rồi và chẳng tin lấy một lời nào cả. Nhưng, lúc này gặp dịp rất thuận tiện để dọa cái nhà ông Peng nhát như cáy ấy, thì Duy đành lòng nghe lại lão Tranh thều thào kể bằng một giọng khiếp đảm và líu la líu lô - nghe nói các cụ thân sinh ra bác đã từ Quảng Đông đến đây - đủ mọi điều tào lao về các con rồng.

- Con rồng Giao ấy à? - ông lão hỏi lại, rồi chép miệng để đánh bật những hạt cơm giắt ở chỗ các răng sâu. - Con rồng Giao nó màu vàng. Vàng tuyền. Hệt như một quả chanh ấy. Dài tựa chiếc cột đèn điện. Khi bò lên bờ, nó đi bằng hai chân. Nó sống ở dưới nước hoặc trong đầm lầy.

Các công nhân khác, sau khi ăn xong cũng ngồi nghe câu chuyện tào lao của lão Tranh với một vẻ tò mò run sợ. Duy nhắc lại từng câu một, chủ yếu là để cho Peng nghe, anh chàng thích thú ra mặt mỗi khi nhận thấy ông ta sợ hết hồn.

- Đầu nó nhỏ, cổ nó thon mảnh, - lão Tranh uể oải nói, đây không phải là lần đầu tiên lão kể lại những tình tiết như vậy, - còn ở hai bên sườn có những chấm đỏ.

- Thế trên đầu nó có sừng không bác? - Anh thợ đào đất trẻ hỏi, rõ ràng là anh ta khoái chí vì đã chộp được một tình tiết khủng khiếp nữa mà anh ta biết chắc rằng sẽ làm cho đầu gối Peng run lên cầm cập.

- Rồng Truy mới có sừng - lão Tranh cãi lại, giọng sành sỏi, - rồng In có cánh, rồng Giao có vẩy. Một con nhện to tướng bám trên đầu rồng Giao, cổ rồng đeo một chuỗi đầu lâu những người bị nhện giết hại.

- Nghe thấy chưa? Một con nhện! - Duy khoái chí kêu to và quay người lại phía Peng. - Lại cả sọ người nữa cơ đấy!

Peng nhìn Duy, vẻ van nài, nhưng chàng trai được nước nói tiếp:

- Con nhện ấy nhảy bổ từ đầu rồng vào một người nào đó.

- Ôi, lạy Đức Alla! - Peng tái mặt ấp úng kêu.

- Con rồng Giao mà thở một cái thì hơi biến ngay thành mây, - lão Tranh vẫn tiếp tục tuôn ra cái câu chuyện tẻ ngắt, - nó có thể sai khiến mây đen và mưa. Khi nào mưa rào lớn, nghĩa là rồng đang đánh nhau ở trên trời. Mỗi con ngự trị một phương và sai khiến mưa đến vùng nó làm chủ. Ngày xửa ngày xưa, dưới triều nhà Hán, trời đã mưa rất to và một con rồng Giao sa xuống cung vua Hoàng Đế. Nó sát hại nhiều người. Nhà vua dùng tên tẩm thuốc độc bắn chết con rồng và rồi ít lâu sau đã bị chết một cách đau đớn.

- Nghe rõ chưa nào? - Anh chàng Duy hiếu động lại quay lại bảo Peng. - Khi nào mưa to là rồng sà xuống đất. Chắc có lẽ lúc này nó đã sa xuống một nơi nào đấy... gần đây thôi. Hẳn là xuống đầm lầy hoặc chỗ bốt ấy. Trời tối sầm hẳn lại, thử ngó hai nơi đó xem sao nào.

Nếu đốc công không từ rìa đảo đi lại thì không hiểu anh chàng Duy sẽ còn chòng ghẹo cái nhà ông Peng hốt hoảng, bất hạnh ấy đến bao giờ nữa. Đốc công nhổ nước miếng và vung tay hò hét công nhân. Bữa ăn tối đã xong từ lâu, thế mà những tên lười chảy thây này không chịu nhúc nhắc chân tay cầm xẻng.

Những người đào đất từ từ tản ra, ai nấy về chỗ của mình và bắt tay vào công việc.

Peng làm việc trong tâm trạng nửa tỉnh nửa mê và mỗi lần nghĩ đến con nhện trên đầu con rồng gớm ghiếc thì lại giật mình thon thót. Sau khi lẩm bẩm chửi công ty xây dựng một hồi, Peng lấy chiếc mũ sờn hết cả mép trông giống như một chiếc mũ tai bèo, tức mình lau khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi và rồi lại vồ lấy cuốc chim. Bẩy được hòn đá lớn lên, Peng rền rĩ vươn người, lau mồ hôi chảy ròng ròng xuống sống lưng. Sau đó, ông ta ngẩng mặt nhìn trời và sợ rúm người lại.

Mặt trời lún chìm trong chiếc đệm mây màu xám bồng bềnh, đôi lúc lại ửng hồng do ánh hoàng hôn được nhen nhóm ngay trong lòng nó. Mây chuyển màu, trông nặng nề. Nó uể oải uốn éo trên đường chân trời bị những ngọn đồi làm gãy khúc, tựa như đang nhảy một điệu múa tế lễ nhịp chậm. Và rồi toàn bộ cái khối bất định hình ấy, theo Peng, xếp thành hình con rồng và cứ bám chặt lấy mớ tóc rối tung của cánh rừng rủ từ trên một ngọn đồi xuống.

Chẳng thấy cái hình ảnh này, nhà ông người Malaixia cũng đã sợ chết khiếp rồi, ông ta coi đây là một điềm gở và nghĩ rằng chẳng phải vô cớ mà người ta lại gọi hòn đảo là "vườn chết", ông ta liền tụng kinh và khấn lia lịa.

- Này chú Peng ơi, sao thế, trông thấy con rồng Giao à? - Duy làm gần chỗ ông ta thấy vậy bèn lên tiếng hỏi. - Liều liệu đấy, kẻo nó tha chú xuống đầm hết chạy.

- Nó kia kìa, - ngón tay Peng run run chỉ lên trời.

- Gì cơ?

- Con rồng ấy, - Peng suýt òa lên khóc.

Anh thanh niên giả bộ chăm chú ngắm nghía đám mây.

- Đúng rồi, nó kia kìa, Không trông thấy à? - Peng thì thầm.

- Có chứ! Thấy cả con nhện ở trên đầu nó nữa, - Duy quay lại bảo người công nhân đang vểnh tai hóng chuyện của hai người và điệu bộ lấy ngón tay ngoáy ngoáy cạnh thái dương.

Peng bặm môi tức giận và lại vừa đào vừa khấn Đức Alla phù hộ cho ông ta tránh được hiểm họa.

Sau khi mặt trời lặn, con rồng đen sạm lại. Một lát sau, núi đồi, đầm lầy, những người thợ đào đất đang đều đều xúc xẻng, bổ cuốc, tất cả đều cùng hòa vào đêm tối.

Tiếng động cơ nổi lên, ánh đèn pha xanh dịu xuống đường hào. Peng đưa mắt nhìn chỗ mặt đầm lầy đang lung linh lóe sáng và chợt nhớ lại từng lời những điều đã được nghe kể về ánh ma trơi trong "vườn chết". Ông ta run bắn người. Ông ta chửi rủa tuốt tuột, kể cả bản thân nữa vì đã bùi tai nhận lời ra đây. Peng hằn học quẳng cuốc chim đi và lại vớ lấy xẻng san đất. Sau đó, ông ta xúc xuống sâu hơn, đất ở lớp dưới xem ra bở ăn hơn.

Nhưng xẻng bỗng chạm phải một vật gì răn rắn.

"Đá chết tiệt!" - Peng rủa thầm, rồi xắn sang bên cạnh.

Xẻng lại tuồn tuột ăn vào đất. Peng xắn quanh vật rắn mà ông ta cho rằng đó là một tảng đá. Và thật là khủng khiếp - trước mắt cái nhà ông người Malaixia là một chiếc sọ người.

- Vườn chết! Vườn chết! - Peng gào lên và vất tung cả xẻng lẫn cái vật vừa đào được.

Sọ người lăn theo sườn hào xuống chân ông ta.

- A-a! Nó vẫn còn sống! A-a! - Peng sợ phát điên lên và thục mạng tháo chạy.

Rõ ràng là sau khi nghe lão Tranh kể chuyện tào lao thì không chỉ một mình Peng mới cảm thấy ngao ngán cái chỗ này: các công nhân cùng một lúc đổ dồn mắt vào chỗ có tiếng kêu thét vừa nổi lên và sẵn sàng chuẩn bị chạy tháo mạng.

- Sọ người! - Peng gào lên và nhảy phốc qua mô đất, - Nó vẫn còn sống! Vườn chết! Con rồng Giao!

Hai tiếng "sọ người" dù có lạ kỳ thật đấy, nhưng đã khiến cho một số thợ đào đất cảm thây phần nào yên tâm. Vẻ tò mò đã thay thế cho cái nhìn lo sợ trong ánh mắt của nhiều người. Duy chẳng tin một điều kỳ lạ nào cả, anh tiến đến bên chiếc sọ và đứng ngắm nghía.

- Một chiếc sọ bình thường như trăm ngàn cái khác, - anh chàng giảng giải, giọng khinh khỉnh ngao ngán.

Câu nói đó đã làm cho sự căng thẳng bao trùm khắp hào dịu lắng.

- Xì, đồ ngốc! - Lão Tranh dịu dàng nhiếc và bực mình ấn xuống xẻng xuống đất.

Nhưng, ngay sau đó một lúc, có tiếng mấy người nhao nhao:

- Xương người!

- Đây cũng có này!

- Lại một bộ nữa này!

Trong mấy phút đã phát hiện ra gần mười bộ xương người chôn bên đầm lầy. Một số nằm ở tư thế không bình thường. Việc đào hào phải ngừng lại. Công nhân sôi nổi bàn tán về những điều mắt thấy.

Nghe tiếng ồn ào, tên đốc công vội chạy lại.

- Sao thế, bọn bay chưa bao giờ được thấy xương người đấy chắc? - Hắn quát tháo đám thợ đào đất khi biết rõ chuyện. - Đồ lười chảy thây! Quân khố rách áo ôm khốn khổ! Chỉ tìm cách lẩn việc! Cái nghĩa địa bỏ hoang, chứ có gì mà rối cả lên! Về chỗ đào ngay! Người ta đã đổ bao nhiêu tiền của trả công cho các người để làm gì nào?!

Công nhân miễn cưỡng phục tùng. Ai cũng biết rằng đây không phải là một nghĩa địa như những nơi khác, nhưng chẳng ai muốn tranh cãi với tên đốc công làm gì: nào có ai muốn mất cái khoản tiền công hậu hĩnh đâu?

Peng đứng cách hào khoảng năm chục thước. Ông ta mặt mày tái mét và thở hổn hển. Trông thấy người thợ đào đất bỏ việc, tên đốc công liền nổi cơn thịnh nộ. Hắn gào:

- Đồ nhát như cáy! Quân lười biếng chết tiệt! Nói mày như nước đổ lá khoai đấy hả?!

Peng lưỡng lự tiến về chỗ của mình.

- Nhúc nhắc chân tay lên nào, người đâu mà không bằng một tên nhãi nhép! Đồ lười!

Công việc lại đâu vào đấy. Ai nấy cau có im lặng đào. Chỉ còn nghe thấy tiếng xẻng cọ vào đá kêu kèn kẹt và tiếng cuốc chim bổ phầm phập.

Bỗng có tiếng người nói như bị tắc nghẹn:

- Trông đây này!

- Xem chán rồi, - người ta càu nhàu đáp.

Nhưng người vừa nói liền chìa bàn tay run rẩy và lắp bắp nhắc lại:

- Trr-ông đây này!

- Lại chuyện gì vậy?

- Không phải bộ-ộ-xư-ương đâu. Người hẳn hoi!

Cánh thợ đào đờ người ra.

- Có người bị vùi! - Duy hốt hoảng kêu.

Tiếng rì rầm nổi lên lan dọc khắp hào. Thợ đào rón rén tiến lại gần chỗ vừa được chỉ. Họ trông thấy một đôi chân đi giày cao cổ và mặc quần màu xám sẫm thò ra khỏi lớp đất.

- Chà - à, một vụ án mạng! - Lão Tranh thì thầm và hốt hoảng cau mày.

Và liền ngay sau đó, có người kêu to:

- Lão đốc công đến đấy!

- Chúng ta sẽ không đào nữa!

- Cho gọi cảnh sát đi!

Peng sợ bủn rủn cả chân tay, đứng không vững, nên ngồi phệt ngay xuống đất, rồi lè nhè nói, giọng khản đặc:

- Tôi biết mà, biết là sẽ có chuyện mà! Tôi dã trông thấy con rồng! Lạy Đức Alla! Phải rời khỏi nơi này thôi! Nếu không thì lại trở thành người thiên cổ mất! Vườn chết! Lạy Đức Alla, mong Người hãy cứu vớt chúng con!

- Câm đi! - Người ta quát ông ta.

Nhưng Peng vẫn tiếp tục lẩm bẩm, ông ta không nghe thấy gì và cũng chẳng nhìn thấy gì cả.

Khi gã đốc công đến, công nhân liền im bặt. Gã định mở mồm quát những người thợ đào đất, nhưng qua nét mặt họ, gã hiểu là có chuyện bất thường gì đây. Công nhân đứng giãn ra dành lối cho gã tiến vào. Trông thấy đôi chân thò ra khỏi lớp đất, gã đốc công đứng sững lại, không dám tiến đến gần nữa.

- Cho gọi cảnh sát đi, - có tiếng người khẽ nói ở sau gã.

- Cứ làm như không có nhà anh thì người ta không biết xoay xở ra sao cả ấy, - đốc công hầm hầm đáp.

Cảnh sát khu vực và sau đó là nhân viên ban hình sự đã có mặt ở đảo.

Viên thanh tra lùn tịt, mặt càu cạu vẻ khó chịu, tiến đến bên hào, nhìn đôi chân thòi ra khỏi lớp đất, rồi hất hàm ra lệnh cho người của hắn. Một người chạy lại, giơ máy ảnh lên. Ánh đèn manhê lóe sáng. Hai người khác loay hoay xem xét chỗ đất quanh xác chết. Người thứ tư, tay xách chiếc vali nhỏ - giám định y khoa - đứng chờ lệnh.

Một nhân viên cảnh sát đeo lon trung sĩ tiến lại bên hào.

- Thưa ông thanh tra, chúng tôi từ đồn khu vực đến đây đã được nửa tiếng rồi...

- Ai phụ trách ở đây? - Viên thanh tra không đoái hoài tới người trung sĩ, quay lại hét to hỏi cánh thợ đào đá đang đứng túm năm tụm ba.

Gã đốc công tiến lên mấy bước.

- Thưa ông thanh tra, tôi ạ...

- Quật lên, - viên thanh tra chỉ vào cái xác.

Gã đốc công gọi hai công nhân mang xẻng lại gần và những người này miễn cưỡng đào.

- Tiến hành công việc từ mấy hôm nay rồi? - Viên thanh tra hỏi đốc công.

- Thưa ông thanh tra, sang ngày thứ ba rồi ạ, - đốc công vội đáp.

- Đêm công nhân ngủ lại hay rời khỏi đây?

- Thưa ông thanh tra, họ được đưa về đất liền, không một ai ở lại đây cả.

- Thế người gác thì sao?

- Dạ dạ, tất nhiên là có người gác...

- Thế mà lại bảo là "không một ai", - viên thanh tra tức giận nói.

Đốc công chớp chớp mắt, vẻ có lỗi.

- Người gác đâu?

- Dạ, nó sắp tới. Tối người ta mới cho nó ra gác đêm ở đây.

- Ông thanh tra! - Một thám tử lên tiếng gọi. Anh ta chăm chú quan sát chỗ đất dưới chân mình đang đứng nằm cách đường hào khoảng hai chục thước. - Đất ở đây cũng tơi. Chắc hẳn có cái xác thứ hai?

- Ông có cho đào chỗ đó không? - Viên thanh tra hỏi đốc công.

- Thưa ông thanh tra, không ạ. Theo kế hoạch thì đường hào chạy qua về phía bên phải.

- Quỷ thật! Nếu cứ cách vài thước lại bới thấy một xác chết thì...

Viên thanh tra không nói hết xem quả đúng như vậy thì sẽ ra sao. Ông ta tiến đến bên một người dưới quyền mình. Công nhân kéo theo sau ông ta. Viên thanh tra quay lại quát tướng lên:

- Các anh đi theo làm gì thế này, hả?! Trung sĩ, hãy thi hành nhiệm vụ của mình đi, khỉ gió nhà các anh!

- Xin tuân lệnh!

Viên trung sĩ xô vào ngực Duy đang lách người len lên.

- Quay lại đi! Nhanh lên, nhanh lên! Ở đây có quái gì đâu mà phải nhòm ngó! Khi nào cần người ta sẽ gọi. Mọi người rời khỏi nơi này ngay!

Đám thợ đào đất phục tùng một cách miễn cưỡng, vì trừ nhà ông nhát gan Peng ra, ai cũng tò mò muốn ngó xem sao.

Viên thanh tra quan sát chỗ đất mà người thám tử chỉ cho, rồi gọi đốc công:

- Cho thêm hai công nhân nữa nhé!

Duy lao lên.

- Thưa ông thanh tra, ông cho phép tôi chứ?

- Ai đào mà chẳng được! Có điều khẩn trương lên. Không khéo phải ngủ lại ở cái hòn đảo chết tiệt này chưa biết chừng!

Anh thợ đào đất trẻ tuổi xách xẻng chạy bổ đến chỗ viên thanh tra. Một công nhân nữa chạy theo sau anh ta.

Đúng lúc đó, chiếc điện đài xách tay đeo ở thắt lưng cạnh sườn viên thanh tra nổi lên những tiếng rú rít nhẹ và kéo dài, rồi phát ra một giọng càu nhàu:

- Ông thanh tra, ông ở đâu thế, quái quỷ thật!

Viên thanh tra vội đứng tránh ra một chỗ, vì ông ta không muốn rằng đã thế rồi lại còn để mọi người nghe thấy ông ta sẽ bị chỉnh.

- Dạ thưa ngài, tôi nghe đây!

- Tôi đã ra lệnh cho ông phải bắt liên lạc với tôi từ ngoài đảo cơ mà. Hay ông coi lệnh của tôi chẳng ra cái quái gì?

- Dạ, thưa ngài, tôi vừa mới đặt chân lên đảo.

- Tôi hoàn toàn không cần biết ông tới đảo lúc nào. Chỗ ông ra sao rồi?

- Dạ, chúng tôi đã phát hiện ra khoảng một chục bộ xương và, hình như là, hai xác chết nữa.

- Dừng có mà tìm cách lừa tôi. "Hình như" nghĩa là thế nào?

- Công nhân đã bới được một xác, còn chúng tôi đã phát hiện một chỗ, từa tựa chỗ vừa mới chôn người. Mấy phút nữa tôi sẽ bắt liên lạc với ngài...

- Lại một xác nữa! - Duy kêu lên. - Tay thò ra đây này!

- Dạ, thưa ngài, đúng là hai xác ạ, - viên thanh tra nói vào máy. - Dạ, tôi không rõ, cũng có thể là hãy còn nữa. Chúng tôi chưa kịp xem xét tất cả mọi chỗ.

- Hừm... Thế này nhé... Ngư-ừng đào bới đi!

- Thôi, không đào nữa! - Viên thanh tra hét bảo công nhân, rồi hạ giọng khẽ hỏi:

- Thưa ngài, tại sao ạ?

- Ông Alan sẽ lại tuyên bố là chúng ta gây khó dễ cho công việc của ông ấy. Nghĩa địa cũ, đây chắc là có bàn tay của các hội bí mật. Tôi tin chắc là như vậy đấy.

- Dạ, xem, ra cũng đúng thế đấy, - viên thanh tra tán thành.

- Thôi, cứ để cho C.I.U. bắt tay vào cái nghĩa địa này từ đầu. Đó là công việc của họ. Để đội bảo vệ ở lại ngoài đảo và quay về đi. Một đêm thì ở đấy sẽ chẳng có gì thay đổi đâu. Sáng ra ta sẽ báo cho Alan.

- Dạ, vâng ạ! Chúng tôi sẽ rời khỏi đảo.

Viên thanh tra quay lại chỗ đường hào.

- Trung sĩ, anh và người của anh sẽ ở lại đây. Không được để cho một ai vào nghĩa địa cả. Ngày mai sẽ điều tra sau.

- Thưa ông thanh tra, chúng tôi hết nhiệm vụ trực rồi, - trung sĩ ngập ngừng nói, - chúng tôi...

- Tôi không có nhiệm vụ phải canh gác những người chết này đâu. - Viên thanh tra nổi khùng lên. - Hãy bắt liên lạc với đồn của anh và yêu cầu người ta cử người thay.

- Thế còn chúng tôi thì sao? - Gã đốc công hỏi.

- Các anh ấy à? Tạm thời các anh hãy cuốn gói... Nhớ để lại địa chỉ. Khi nào cần người làm chứng, chúng tôi sẽ cho tìm các anh sau. Tạm thời phải đình công việc lại. Chúng tôi sẽ báo cho công ty biết khi nào lại có thể tiếp tục công việc.

Viên thanh tra quay ngoắt đi về phía ca-nô. Mấy người kia nối đuôi nhau theo sau ông ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro