Blacan Mati 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về tới văn phòng, Lô hỏi trực ban xem có tin tức gì từ Blacan Mati không. Chẳng có tin tức gì cả. Viên thanh tra về phòng làm việc của mình.

Anh đã mất hứng ngay từ lúc còn ngồi ở trên xe ô-tô. Thực tế trong tay anh chỉ có một tội phạm duy nhất là Cô In. Song, đáng lẽ phải tóm cổ hắn, quần cho một trận và bắt phải phun ra xem xác của ai đã bị cuỗm mất khỏi Blacan Mati và tại sao phải thế xác người khác vào đấy, thì Lô lại ngồi ở ghế bành và vò đầu vò tai suy nghĩ xem nên bắt tay vào giải quyết cái nhiệm vụ hóc búa này ra sao. Anh biết rõ rằng ngoài Cô In ra, không ai có thể giải đáp được những vấn đề ấy. Nhưng Alan không cho phép đụng đến tên trung sĩ. Vả lại, có lẽ Alan có lý. Không có tang chứng, đời nào Cô In chịu cung khai, bắt hắn thì chỉ làm cho bọn tội phạm thêm cảnh giác. Như vậy lại luẩn quẩn? Không, phải tìm một cách gì đó buộc Cô In cung khai. Song cách gì?

- Quái quỷ thật! - Lô chửi đổng, rồi đứng bật dậy, châm thuốc hút và đi đi lại lại trong phòng. - Khỉ thật! Chẳng lẽ lại chịu bó tay không có cách nào chộp được cái tên Cô In ấy? Nếu bọn chúng chỉ sử dụng nó mỗi năm một lần thì sao? Chẳng lẽ suốt năm tháng cứ bám hắn mà chẳng được tích sự gì cả? Còn nếu?...

Lô sửng sốt và sung sướng trước suy nghĩ vừa xuất hiện. Tại sao lại không nhỉ? Anh ngồi vào bàn, lấy một tờ giấy trắng và bắt đầu viết. Sau đó gạch đi lại bắt đầu từ đầu. Viết xong, anh đọc lướt lại và sửa chữa đôi chỗ, rồi đánh máy cho sạch.

Nếu Alan không cho phép thì sao? Không, bác ấy sẽ tán thành, vì đây là một nước đi ăn chắc. Lô lấy tờ giấy ra khỏi máy chữ, gập lại, rồi bỏ vào túi. Đúng lúc ấy, máy đàm thoại réo chuông. Lô bấm nút.

- Tôi nghe đây.

- Ông thanh tra ạ, - người trực ban gọi, - một giám định viên từ Blacan Mati trở về. Ông hãy đến chỗ ông ấy.

- Cảm ơn anh.

Bộ phận giám định nằm ở tầng một, xuống đến nơi, Lô rảo bước nhanh gần như chạy dọc theo dãy hành lang.

Liệu anh phỏng đoán đúng hay sai đấy? Chẳng hiểu có tìm ra được dấu vết gì chứng tỏ rằng có xác thứ ba không, hay là giám định viên lại làm cho anh thất vọng thôi? Không, nhất định phải có dấu vết chứ. Nhất định là phải có. Bọn tội phạm đánh tráo xác lúc ban đêm, chúng không thể xóa sạch mọi dấu vết được. Nhưng nếu xác thứ ba chẳng qua chỉ là do đầu óc tưởng tượng của anh đã nghĩ ra thì sao? Kẻ đánh tráo xác thì cũng vô lý thật. Chuyện tào lao...

Cánh cửa một phòng làm việc hé mở.

- Xin chào ngài giám định! - Lô lấy giọng đùa cợt để lấp liếm nỗi bồn chồn của mình. Anh nhìn với vẻ gần như cầu khẩn người đàn ông thâm thấp mặc áo choàng trắng đang đứng ở trước mặt mình.

- Xin kính chào ngài thanh tra! - Người này đáp lại Lô cũng với cái giọng như vậy.

- Thế nào?

Giám định viên mỉm cười.

- Thôi, đừng ê a ề à nữa!

- Ông đã đoán đúng, ông thanh tra thân mến. Tôi đã phát hiện ra những dấu vết...

Trong thâm tâm mình, Lô chắc mẩm câu trả lời sẽ là như vậy, song dù sao anh vẫn thốt lên một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

- Cảm ơn ông.

- Có gì đâu. Hai vệt máu lớn và vài sợi tóc đen. Hợp với ông không?

- Hợp chứ! Quá thích hợp nữa là đằng khác! Ở xác thứ hai không hề phát hiện thấy một vết thương nào cả, còn đầu thì hói nhẵn như chiếc cốt mũ bằng gỗ vậy.

Viên giám định tiến đến bên chiếc tủ kính lớn, lấy một cái ve con đựng chất lỏng gì đó, rồi ngồi xuống bàn và kéo chiếc kính hiển vi sát lại bên mình.

- Vệt máu này có từ bao giờ?

- Ông khai thác tôi quá đáng đấy, - giám định viên cười, - ông thấy đó, tôi vừa mới chân ướt chân ráo về đến đây. Để tôi ngó kính hiển vi cái đã nào.

- Khi nào ông sẽ cho tôi biết rõ, hả?

- Ít ra cũng phải hai ngày, chứ không thể sớm hơn được.

- Ông giám định này... thế tại sao hôm bới xác lại không thấy vết máu nhỉ?

- Thì ông cũng rõ cả rồi đấy, còn gì nữa! - Giám định viên nổi cáu. - Cái gì ông cũng muốn biết ngay tắp lự à? Dấu tích là cũ, vết máu trên thực tế rất khó nhận ra. Mọi người đều biết rõ rằng trên xác chết không hề có thương tích gì cả, thế thì ai mà lại cho rằng trong hố có máu? Hôm nay, khi được báo là có thể có một xác nữa nữa, tôi mới xem xét kỹ dưới đáy hố, song mắt thường chẳng thể phát hiện ra được gì. Buộc phải tiến hành nghiệm pháp bendedin. Thôi được rồi, ông thanh tra thân mến này, mong ông để tôi được yên, chứ nếu không thì cứ gọi là hai tuần chưa chắc tôi đã có thể trả lời ông được.

Lô rời phòng thí nghiệm, khi đi ngang qua chỗ cô thư ký của Alan, anh liền hỏi:

- Sếp có đây chứ?

- Vừa mới đến xong.

Lô mở cánh cửa có bọc vải nhựa màu nâu.

- Bác rảnh đấy chứ, bác Alan?

- Tất nhiên rồi. Vào đây, anh Lô. Nhưng anh không được hút thuốc lá đấy! Hôm nay tôi bị nhức đầu kinh khủng.

- Điều kiện bác ra kể cũng nặng chùy đấy, nhưng đành phải chấp nhận vậy. Tôi cần phải trao đổi với bác một số việc.

- Cứ trông dáng điệu của anh thì hẳn là có tin gì mới rồi.

- Thế người ta không báo cáo gì với bác cả à?

- Không! Tôi vừa mới đánh bài chuồn được khỏi bộ.

Viên thanh tra buông mình xuồng chiếc ghế bành và thở dài thườn thượt.

- Chẳng nhẽ lại thất vọng đến như vậy? - Alan tò mò hỏi. - Có chuyện gì mà anh đã biến đổi nhanh tới mức tôi không còn nhận ra anh nữa đấy, anh Lô.

- Nếu người ta cuỗm mất một xác và thay vào bằng một xác khác ở ngay sát nách bác thì bác có ý kiến ra sao nào?

- Chuyện gì vậy? - Alan chẳng hiểu đầu đuôi thế nào cả.

Lô kể tỉ mỉ cho Alan nghe những chuyến viếng thăm trong ngày của mình.

- Thê-ế-à-à, - Alan kéo dài giọng, - khá lý thú đấy. Trong đời hoạt động của tôi, tôi chưa hề được gặp những trường hợp tương tự như thế này.

- Tôi cũng vậy. Nói chung, cái đêm ấy cảnh sát hình sự đã trao tặng chúng ta một món quà khá hậu...

- Không nên nặng lời với bên cảnh sát hình sự như vậy - Alan cau mày thiểu não và đưa tay lên xoa hai thái dương, - kẻo đầu tôi lại càng nhức nhối thêm.

- Đúng là bọn chúng đã tính quẩn tính quanh. Theo tôi thì cái xác đã đưa chúng ta đi đúng hướng, nên bọn Tam Hoàng phải vội vã thu lại. Nhưng màn kịch đánh tráo này được dàn dựng lên với mục đích gì? Tại sao chúng đã phải đi đến một quyết định mạo hiểm là khai quật xác, chở qua suốt cả thành phố để chứng minh với chúng ta rằng đêm ấy, ở ngoài đảo tình hình vẫn y nguyên không có gì thay đổi cả?

- Về điểm này, anh đã có nhận xét đúng đấy, - Alan nói, - đúng là Tam Hoàng muốn chứng minh với chúng ta rằng đêm đó, bọn chúng đã không có mặt ngoài Blacan Mati. Giá như đêm trước đó không xác định được ngoài đảo có hai xác thì tôi cho rằng chúng chỉ cần đánh tháo cái xác mà chúng muốn ỉm đi không cho chúng ta biết thôi. Nhưng xác ấy đã được nhắc tới trong biên bản do bên cảnh sát hình sự lập.

- Cứ giả sử như vậy, - Lô tán thành. - nhưng việc gì mà phải rắc rối đi kiếm xác cách nghĩa trang xa như vậy? Giết một khách bộ hành đi lang thang khuya ở ngoài bờ sông, rồi đưa xác ra đảo, nếu thấy cần phải làm thế, chẳng đơn giản hơn ư?

- Đơn giản hơn thật, - Alan gật đầu tán thành. - Song bên giám định sẽ xác định được một cách không khó khăn gì cả thời gian gây án mạng, chuyện đó thì cần vài tiếng đồng hồ thôi. Như vậy, việc đánh tráo xác sẽ được xác minh ra ngay.

- Thì chúng ta cũng đã xác minh ra rồi.

- Chuyện tình cờ thôi. Bọn tội phạm không biết rằng Carim mắc bệnh xơ gan,

- Nghĩa là bác cũng cho rằng Carim không có liên quan gì với Tam Hoàng? - Lô hỏi.

- Tôi nghiêng về cái ý nghĩ ấy, mặc dù cần phải làm sáng tỏ càng nhanh càng tốt giả thuyết cho rằng Carim có thể là hội viên của Tam Hoàng.

- Bác Alan, cái người thứ hai... nói chính xác hơn, người thứ ba cũng đã đi tàu Tumaxic thì sao?

- Nếu vậy, công việc của chúng ta không đáng phải bận tâm chú ý, - Alan thở dài, - nói thế thôi, đừng đặt hết giả thuyết này đến giả thuyết khác nữa. Chờ xem kết quả giám định ra sao hẵng. Quả thật, do lâu ngày, nên vết máu chẳng giúp ích được chúng ta mấy, vả lại... Có gì mới về Cô In không?

- Thưa, không ạ, - Lô lấy thuốc lá trong túi ra, nhưng sực nhớ là mình đã hứa không hút thuốc, nên lại bỏ vào túi. - Nhân tiện nói đến Cô In, tôi nảy ra một ý...

- Nói đi xem sao!

- Mong bác chớ cười cơ.

- Tôi định bắt hắn cộng tác với ta.

- Ồ, chuyện đó không khó khăn gì hết! - Alan không kìm được mình, - Cô In vui lòng chấp nhận đề nghị của anh. Tôi gần như tin chắc rằng kế hoạch của hắn trùng hợp với kế hoạch của anh.

Lô không bận tâm đến giọng nói nhạo báng của Alan, anh lấy trong túi ra tờ giấy mà anh vừa đánh máy ở phòng làm việc của mình, rồi đặt trước mặt Alan. Đọc xong, Alan nghiêm mặt bảo:

- Khá lắm! Tôi đồng ý đấy. Ta thử một cái xem sao.

Sáng hôm sau, Lô gọi điện đến đồn cảnh sát nơi Cô In làm việc và hỏi xem khi nào có thể gặp hắn được. Đầu dây đằng kia trả lời rằng trung sĩ hiện đang có mặt ở đồn, nhưng độ một giờ nữa thì sẽ đi vụ trực. Lô vội thu dọn giấy tờ la liệt ở trên bàn, rồi nhảy bổ xuống dưới nhà để ra xe ô-tô.

Mười lăm phút sau, viên thanh tra bước vào phòng làm việc của trưởng đồn.

- Tôi ở bên C.I.U. - anh vừa chào vừa chìa cho trưởng đồn xem giấy tờ của mình.

Xem xong giấy tờ và trả lại cho Lô, trưởng đồn đáp:

- Thưa ông thanh tra, cần gì xin ông cứ nói.

- Tôi muốn được trao đổi với trung sĩ Cô In.

- Về vụ Blacan Mati?

- Đúng.

- Tôi gọi trung sĩ ngay bây giờ đây.

- Tôi muốn được gặp riêng trung sĩ.

- Thưa ông thanh tra, tôi hiểu, ông có thể sử dụng phòng làm việc của tôi. Tôi ra ngoài và ít ra cũng độ hai giờ nữa mới quay về.

- Cảm ơn trung úy.

Trưởng đồn bước ra khỏi phòng, một lát sau, một người đàn ông trạc cỡ bốn chục tuổi mặc quần đồng phục màu đen và áo sơ-mi xanh lơ, vai trái quấn một đoạn dây ngù, xuất hiện ở nơi cửa ra vào. Lô thầm nhận xét là trang phục theo kiểu Mỹ mới được đưa vào trong cảnh sát ở Xingapo xem ra dễ coi hơn chiếc áo sơ-mi và quần soóc màu vàng xám ệch thời còn đang bị người Anh đô hộ.

Người đàn ông mấp máy bộ ria mép lơ thơ, đưa ánh mắt nhìn viên thanh tra vẻ hằn học, rồi lí nhí nói:

- Tôi là trung sĩ Cô In...

- Mời trung sĩ ngồi xuống đây, - Lô ân cần chỉ vào chiếc ghế và nhìn chằm chằm người vừa bước vào, - tôi muốn làm sáng tỏ một số chi tiết về vụ Blacan Mati.

Cô In nhận thấy cái nhìn chăm chăm của Lô nên khẽ nhếch mép cười.

"Nào, nào, ông thanh tra ơi, ông cứ việc làm sáng tỏ các chi tiết của ông đi, - Lô đọc được trong ánh mắt của trung sĩ, - để xem liệu ông có làm sáng tỏ được gì không đây".

"Để xem xem", - Lô thầm tán thành.

- Tôi đã trình bày tất cả trong báo cáo rồi, - sau trận đấu mắt ngắn, Cô In bèn lên tiếng. - Người ta đã chuyển bản báo cáo sang bên cảnh sát hình sự.

- Bản báo cáo của anh đã nằm ở chỗ chúng tôi, ở C.I.U... Tôi đã đọc. Còn có những chi tiết chưa thấy trình bày trong bản báo cáo.

- Tại sao lại chưa trình bày tất cả mọi chi tiết ạ? - Trung sỹ bất bình bĩu môi. - Cùng với tôi trực còn có ba nhân viên cảnh sát nữa. Nếu ông không tin, xin mời ông cứ việc hỏi họ.

- Tôi đã hỏi.

Lô im lặng để đối phương phần nào bị mất bình tĩnh, hắn sẽ tự hỏi là tại sao người ta lại trao đổi trước tiên với nhân viên cảnh sát bình thường, chứ không phải với trưởng nhóm? Cô In quay mặt đi, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng qua nét mặt hắn, Lô biết rõ rằng tên trung sĩ rất muốn tìm hiểu xem những tên cảnh sát dưới quyền hắn đã nói gì.

Song viên thanh tra cứ thủng thẳng không vội vã. Anh rút thuốc lá ra, vẻ rất thành thạo, cố tình đủng đỉnh hút từng hơi một, khoan khoái rít, tựa hồ như điều quan trọng nhất đối với anh là rít khói thuốc lá, chứ không phải là trò chuyện của Cô In. Cuối cùng, tên này không chịu đựng nổi nữa, thôi không nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Thế sao?

Hắn cố hết sức làm ra vẻ hỏi để mà hỏi thế thôi, nhưng không xong. Giọng nói của tên trung sĩ để lộ ra là hắn đang cảnh giác.

- "Người phóng viên" đã tới đảo có mời anh hút thuốc lá không? - Viên thanh tra hơi nới dây cương.

- A - à! - Tên trung sĩ chùng gân cốt và lấc cấc cười. - Tôi quên. Thực ra mà nói, cái đó chẳng có gì đáng nói cả. Mời nhau điếu thuốc thì có hệ trọng lắm đâu.

- Đối với chúng ta thì cái gì cũng hệ trọng cả, - Lô nhận xét, vẻ cố tình trách móc.

- Thưa ông thanh tra, tôi có lỗi. Tôi đã sơ suất.

Giọng Cô In đầy vẻ ăn năn hối hận, đến nỗi suýt nữa Lô không nhịn được cười.

- Thường những chuyện vặt vãnh như vậy sẽ đưa đến những hậu quả không thể lường được, - Lô nói, làm như thể anh đang tự lập luận với bản thân mình.

Tên trung sĩ lắc đầu vẻ đồng tình.

- Dạ, dạ, đúng thế ạ,... Xin ông thanh tra bỏ qua cho nhà em. Nhà em không bao giờ tái phạm nữa.

- Cũng may là bọn mình đã lượm được những đầu mẩu hút dở của những điếu thuốc đó, - Lô vẫn cứ tiếp tục suy nghĩ ra lời như vậy và bỗng hỏi nhanh: - Anh ta đã mời tất cả mọi người cùng hút à?

Tên trung sĩ sững người trong giây lát, rõ ràng là cân nhắc xem viên thanh tra muốn chuyển câu chuyện sang hướng nào, sau đó hắn qua quyết đáp:

- Mời tất ạ!

- Trong thuốc lá có chất gây mê mạnh. Theo anh thì... để làm gì nhỉ?

- T-tôi-kh-không biết nữa, - Cô In luống cuống và bỗng chợt nhớ ra, nói tiếp thêm: - Thưa ông thanh tra, tôi có lỗi ạ! Tôi sợ bị phạt vì đã ngủ trong khi làm nhiệm vụ trực. Vì thế nên trong bản báo cáo tôi không đả động gì đến những điếu thuốc lá. Song tôi ngủ đâu có phải do ý muốn của tôi: cố chống đỡ mà chẳng được đấy chứ...

Cô In lao vào "cánh cửa" mà Lô đã hé mở, lòng tự nhủ rằng bước ra khỏi "cửa ấy" hắn sẽ được an toàn. Hắn khoát tay tỏ ý sẵn sàng chịu mọi hình phạt đích đáng về tội lơ là thiếu trách nhiệm.

- Thế tại sao trong bản báo cáo không thấy có chữ nào về những điếu thuốc lá ấy? Chẳng lẽ anh biết rõ là chúng tẩm thuốc mê à?

Cô In nhận ra rằng mình đi một nước sai nên quyết định tìm cách thoát ra khỏi chỗ bí.

- Sau đó tôi mới biết, - hắn nói, vẻ hối lỗi, - hay nói một cách khác là lúc tôi buồn ngủ nhíp mắt thì mới biết. Trong đời tôi chưa bao giờ tôi ngủ trong khi làm nhiệm vụ trực. Và thế là tôi đâm hốt hoảng. Tất nhiên, tôi sẽ bị phạt ra trò đây. Chúng cố tình làm cho chúng tôi ngủ thiếp đi... để thủ tiêu tang chứng...

Tên trung sĩ lắc đầu buồn bã.

- Hẳn là bọn chúng đã gây ra nhiều chuyện tội lỗi khi chúng tôi ngủ thiếp đi. Chà chà! Bây giờ thì chết tôi rồi. Tôi sẽ bị sa thải thôi.

- Đúng! - Lô xác nhận. - Bọn chúng đã gây ra nhiều chuyện tội lỗi. Những chuyện tày trời!

Cô In rầu rầu chặc lưỡi và Lô thậm chí bị hoang mang trong giây lát, anh bán tín bán nghi tự nhủ. Chưa biết chừng có thể tên trung sĩ ngủ thật thì sao?

- Thế tại sao anh lại ra lệnh cho những người khác mỗi người phải đem nộp một chục hả? Bản thân anh cũng ngủ cơ mà, - viên thanh tra "nới dây" cho Cô In.

Lỗ đồng tử của tên trung sĩ thu hẹp lại, nhưng hắn liền cố nặn ra một nụ cười đầy vẻ ăn năn hối lỗi.

- Thế ra là người ta đã kêu ca phàn nàn đấy! - Giọng Cô In đượm vẻ ăn năn hối hận.

- Thưa ông thanh tra, quả thật tôi có trót dại. Tôi đã thừa có lợi dụng mình là người cuối cùng ngủ thiếp đi. Lương bổng chẳng đủ... Túng phải giật gấu vá vai. Nhưng, thưa ông thanh tra, tôi sẽ hoàn lại. Tôi sẽ hoàn lại thật mà! Quỷ tha ma bắt cái chỗ tiền chết tiệt ấy! Hôm nay tôi sẽ đưa trả ngay. Mong ông chớ lộ với cấp trên. Tôi sẽ bị đuổi mất... Tôi có bốn cháu nhỏ phải nuôi...

Cô In im lặng và nhìn Lô vẻ cầu xin.

- Thôi, đừng ấm ớ nữa, - Lô thở dài, đưa tay chống cằm, rồi lạnh lùng nói. - Anh biết rất rõ rằng tôi nào có quan tâm đến cái trò tống tiền vặt ấy của anh.

- Nhưng có phải tôi muốn ngủ thiếp đi đâu! - Tên trung sĩ rên rỉ. - Tôi làm sao biết được thuốc lá có tẩm thuốc ngủ. Chà! à! - Hắn tuyệt vọng phẩy tay. - Biết ăn nói sao đây bây giờ! Tôi sẽ bị đuổi mất...

- Không, có lẽ anh không thể nào tránh khỏi bị đuổi đâu, - viên thanh tra trầm ngâm nói. - Nhưng tôi có thể giúp anh được...

- Giúp thế nào ạ?

- Cái tay "phóng viên" đã ra đảo, hiện đang ở đâu?

- Thưa ông thanh tra, tôi biết sao được cơ chứ? Lần đầu tiên trong đời tôi thấy ông ấy. Chắc ông ấy muốn đưa tin sớm nhất về cái xác chết. Các ông nhà báo ấy rất thích tin giật gân. Thế là ông ta lẻn ra đảo lúc đêm. Nhưng tôi đã làm theo đúng chỉ thị, có để ông ta sán lại gần đâu. Tôi làm sao mà biết được rằng trong thuốc lá...

- Thế còn những người đến sau tên đó, anh cũng không biết nốt chứ gì? - Lô ngắt lời tên trung sĩ.

- Ông nói gì lạ vậy, thưa ông thanh tra? - Cô In cố trợn tròn đôi mắt ti hí như mắt lươn của hắn làm bộ ngạc nhiên, nhưng không xong, vẻ hốt hoảng bộc lộ mỗi lúc một rõ trong ánh mắt hắn.

- Những người nào ạ?

- Thôi, đừng có giả vờ giả tảng nữa đi, Cô In! Tôi với anh đã chẳng cùng nhau xác định là trong khi anh ngủ, có người nào đó đã ra đảo rồi đấy còn gi nữa.

- Nhưng tôi chẳng hề nhìn thấy ai cả! Tôi ngủ mà! - Tên trung sĩ thốt lên, vẻ gần như thật sự tuyệt vọng.

Lô rời khỏi bàn, lại châm thuốc hút và đi quanh phòng làm việc mấy vòng liền. Anh nhận thấy Cô In đang chằm chằm nhìn vào lưng mình. Sau đó, anh tiến đến bên tên trung sĩ và nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi chậm rãi nói rành rọt từng chữ một.

- Anh sắp đặt khá đấy. Nếu giả dụ tôi muốn bỏ tù anh về tội có chân trong hội kín, về tội... vả lại, chỉ riêng tội đó thôi cũng đã đủ... thì không được rồi. Bằng chứng ít ỏi quá! Nói đúng ra, tôi chẳng có bằng chứng gì. Anh chẳng bảo là đêm đó anh đã ngủ rồi đấy sao. Tôi đành chịu bó tay không thể chứng minh ngược lại được.

- Thưa ông thanh tra, tôi chẳng hiểu ông nói gì cả! - Cô In làm ra vẻ ngạc nhiên sửng sốt, nhưng thâm tâm hắn, hắn rất mừng khi Lô bảo là anh không có bằng chứng gì cả. - Tôi...

- Song tôi sẽ không truy tố anh về hình sự, - Lô nói tiếp, anh bỏ ngoài tai lời của tên trung sĩ.

Anh rút trong túi ra một tờ giấy và cố tình làm ra vẻ thận trọng lấy tay vuốt cho nó phẳng phiu.

- Hôm nay tôi sẽ gửi bài báo nhỏ này tới tất cả các báo. Bản thân anh cũng rõ là các tòa soạn họ mê tin giật gân như điếu đổ. Ngay ngày mai cái bài báo này sẽ được đăng dưới đầu đề: Trung sĩ Cô In vén mở tấm màn bí mật bao phủ "Vườn chết". Tên nghe khá kêu, đúng không nào? Tôi tự nghĩ ra đấy.

Lô đưa mắt nhìn kẻ đang tiếp chuyện mình. Những u nho nhỏ lan chạy trên gò má tên trung sĩ. Hắn rướn người, mồm há hốc, ngồi hơi ngả về phía trước một chút. Hắn tựa như muốn nhảy xổ vào Lô và chỉ chờ lúc thích hợp thôi.

- Bình tĩnh nào, Cô In, - Lô mỉm cười, - anh sẽ trở thành một người có tăm tiếng. Thực ra thì cũng không được bền lâu. Chẳng là cái đầu đề đó sẽ làm cho một ai đó không hài lòng vì những lý do hoàn toàn dễ hiểu mà. Chắc anh cũng nóng lòng muốn biết xem bài báo ấy nói gì đấy nhỉ? Anh vẫn đinh ninh rằng tôi phịa chuyện ra để lừa anh. Cô In này, tôi không phịa đâu. Bài báo cho biết rằng một anh chàng Cô In nào đó đã quyết định đoạn tuyệt với tổ chức tội lỗi mà anh ta có chân trong đó. Anh đã tình nguyện ra trình C.I.U. rằng đêm mười hai rạng ngày mười ba tháng Giêng, bọn tội phạm đã dùng thuốc lá Dunhill có tẩm thuốc ngủ làm cho những người cảnh sát bị ngủ thiếp đi...

Lô ngừng đọc và ngẩng đầu lên.

- Anh Cô In này, đừng có mà giở trò ngu ngốc ra đấy nhé. Anh chạy đằng trời cũng chẳng thoát đâu. Người của tôi đứng trực sẵn ở ngoài phố rồi.

Lô lại đọc tiếp:

- ... làm cho những người cảnh sát bị ngủ thiếp đi, rồi chúng đánh tráo một cái xác ở Blacan Mati. Xác đưa ra đảo để đánh tráo là xác đào trộm tại nghĩa trang của người Hồi giáo ở đường Vôngchin. Có thể là anh không biết chuyện này, nhưng biết hay không thì cũng thế thôi! Tiếp sau đó, bài báo sẽ đề cập đến... Nhưng đây lại là vấn đề chi tiết rồi. Thôi, tôi nói thế cũng tạm đủ rồi đấy. Anh sẽ trở thành một con người nổi tiếng, Cô In ạ. Các phóng viên sẽ đổ xô đi tìm anh. Tiếc rằng người ta không tổ chức được cuộc họp báo với anh. Chắc hẳn lúc đó anh chẳng còn ở trên đời này nữa. Anh cũng có thời gian đâu giảng giải với đồng bọn của mình. Tôi có thể hứa chắc chắn với anh rằng chúng tôi sẽ không can thiệp đâu. Đây là công việc nội bộ của các anh. Đúng không nào? Tuy không can thiệp, song chúng tôi cũng sẽ sắm một vai trong cái vở kịch này. Chúng tôi làm ra vẻ như cố gắng bảo vệ anh tránh khỏi sự trả thù của đồng bọn. Nhưng chỉ làm ra vẻ thế thôi, không hơn không kém.

Trong khi Lô phác họa ra trước mắt tên trung sĩ những triển vọng "đầy hứa hẹn", thì tên này ngồi đờ đẫn nhìn viên thanh tra. Lô nhận thấy Cô In cứ liếm liếm mãi đôi môi khô khốc của hắn.

- Đừng nhìn tôi một cách dữ tợn như vậy. Cô In, - viên thanh tra dịu dàng đề nghị, giọng anh thậm chỉ còn đượm vẻ trìu mến. - Nếu không, tôi hốt lên và bỏ về, như vậy chúng ta sẽ chẳng thỏa thuận được gì với nhau cả.

Tên trung sĩ im lặng.

- Thôi, đừng chần chừ níu tôi lại nữa. - Lô khuyên dỗ hắn. - Kẻo tôi không đi được khắp các tòa soạn. Anh quyết định đi, anh Cô In: hoặc anh cộng tác với chúng tôi, hoặc... Bản thân anh cũng rõ là bè bạn anh sẽ trừng phạt những kẻ nào quá bép xép thế nào rồi. Nghĩ sao thì nghĩ, chứ đừng nên để người ta phải dàn dựng cái viễn cảnh này cho anh. Thế nào?

Lô cố tình huơ huơ tờ giấy truớc mũi Cô In.

- Tôi phải làm gì? - Tên này nhăn nhó hỏi.

- Khá lắm! - Lô động viên tên trung sĩ. - Một anh chàng sáng dạ ra trò. Để mở đầu, anh hãy kể cho tôi nghe một điều gì lý thú nhé. Tôi rất say biết những bí mật của người khác. Chẳng hạn như anh cho biết tên tổ chức của anh là gì?

Cô In ngó quanh dường như muốn tin chắc là trong phòng đúng là chỉ có hai người thôi, lúc đó mới khe khẽ thì thầm:

- Phục Nguyệt Hội.

Lô thở dài:

- Tôi đành phải đến các tòa soạn thôi.

- Tại sao... lại phải?

- Đối với "Nguyệt" thì Blacan Mati quá lớn, - Lô bình tĩnh giải thích. - "Nguyệt" chú ý tới những món khác cơ. Tôi đâu có mới lạ trong công việc của các anh. Nếu chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi, thì quanh co man trá làm gì, anh Cô In?

- Có thể hút thuốc được không? - Tên trung sĩ hỏi.

- Nếu anh thấy hút thuốc sẽ trả lời câu hỏi của tôi dễ dàng hơn, xin mời anh cứ việc hút.

Lô chìa bao thuốc cho hắn. Cô In cố rút điếu thuốc ra, nhưng các ngón tay hắn cứ lẩy bẩy, không chịu nghe theo ý hắn.

- Thần kinh của anh sao mà yếu đến thế! - Lô thân ái cười, - nếu vậy có lẽ anh không thể trốn được đâu.

Anh tự rút ra một điếu, rồi đưa cho tên trung sĩ Cô In châm lửa, rít mạnh mấy hơi. Sau đó lại đảo mắt nhìn quanh. Lô kiên trì chờ. Tên trung sĩ mở mồm định nói, nhưng không bật ra được một tiếng nào. Chiếc trán ngắn tịt, xám ngoét của hắn nhơm nhớp ướt như vách hang ẩm ướt.

- Thôi được, - Lô thông cảm nói, - tôi biết rằng quyết định một bước như vậy đối với anh kể cũng gay đấy, tôi giúp anh một tay. Để anh khỏi phải nghi nghi hoặc hoặc là tôi biết lơ ma lơ mơ, anh hãy cởi áo ra và cho tôi xem chiếc sẹo trên ngực trái của anh.

Cô In túm chặt chiếc áo blu-dông đồng phục của mình hệt như một chị phụ nữ cố giữ lấy áo, khi có kẻ nào đó định giật tung nó ra, và hắn lắc đầu lia lịa.

- Tam Hoàng à? - Lô hỏi nhanh.

Cô In rùng mình, nắm chặt đôi bàn tay tới mức chúng tái xám và trừng trừng mắt nhìn xuống sàn.

- Anh không nghe tôi nói gì cả à? - Lô hỏi. - Nhắc lại to lên nào.

Tên trung sĩ đưa mắt nhìn anh, vẻ van nài.

- Không nên...

- Có đúng thế hay không nào?

Cô In im lặng gật đầu. Mà chẳng phải là gật đầu, chẳng qua hắn gục đầu xuống ngực. Hắn đã bước ra vạch ranh giới và không còn đường thoái lui nữa.

- Ông thanh tra... ông không để lộ tôi đấy chứ?...

Hắn hoàn toàn suy sụp.

- Tất cả đều tùy thuộc ở nơi anh, Cô In ạ. Anh làm việc cho chúng đã lâu chưa? Vả lại, về đề tài này chúng ta còn khối thời gian để trao đổi. Tốt hơn hết anh làm ơn kể lại cho tôi nghe phiên trực của anh trên đảo Blacan Mati. Anh trấn tĩnh lại đi và hãy kể tỉ mỉ mọi tình tiết.

Tên trung sĩ hút hết điếu thuốc và run run dụi mẩu thuốc hút dở vào gạt tàn. Mẩu thuốc hút dở đã tắt ngấm, nhưng Cô In cứ tiếp tục vò lấy vò để nó và mãi sau mới lên tiếng chậm rãi nói:

- Tôi đã trực cả ngày. Tối đến, khi hết phiên, ra đường phố, tôi thấy Phương tiến lại gần tôi...

- "Tên phóng viên", đúng không?

- Đúng. Hắn bảo tôi quay lại đồn và đề nghị được bố trí trực tối ngày hôm đó. Lúc chúng tôi ra tới đảo...

- Khoan đã, - Lô ngắt lời tên trung sĩ. - Anh gặp hắn lúc mấy giờ?

- Chín giờ tối, tôi hết phiên trực, sau đó tôi chuẩn bị ra về ngay.

- Cứ cho là như vậy. Thế người phụ trách của anh không ngạc nhiên khi nghe anh đề nghị được ở lại trực đêm sau một ngày trực suốt như vậy à? Và rồi biết đâu anh bị cử đi chỗ khác, chứ không nhất thiết phải ra đảo Blacan Mati.

- Tôi có bảo với ông trung úy rằng tôi muốn được nghỉ bù. Nhiều người đã làm như vậy. Còn cử đi chỗ khác, thì tôi không phải đi rồi. Người ta đã cắt cử trực đêm ai ở vị trí nào từ trước, nên chỉ có thể bố trí tôi vào nhóm cơ động thôi. Tôi đã thỏa thuận với nhóm trưởng nhóm đó và anh ta đã đồng ý trực ngày hôm sau. Tôi có thể thỏa thuận với nhóm trưởng bất kỳ nhóm nào, song Phương đã ra lệnh cho tôi phải ra trực ở Blacan Mati. Ở đồn người ta đã biết rõ ràng nhóm đang trực Blacan Mati đã trực ban ngày rồi, nên chúng tôi phải ra thay phiên cho nó.

"Hoạt động chính xác đây, - viên thanh tra vừa ngẫm nghĩ vừa ghi nhận xét vào cuốn sổ tay, - cần phải kiểm tra toàn bộ dây xích xem tin về việc tìm thấy một nghĩa trang ở trên đảo đã lan truyền như thế nào?.

- Rồi sau đó?

- Khoảng mười hai giờ, Phương tới. Chúng tôi ngồi cạnh nghĩa trang, tôi đi ra bờ xem thuyền nào vừa cặp bờ.

- Thế Phương không bảo với anh là hắn sẽ ra đảo à?

- Không. Lúc ở gần đồn hắn không nói gì với tôi, hắn chỉ ra lệnh cho tôi tìm cách ra trực ở đảo. Khi tôi ra tới bờ, thì gặp Phương. Hắn khẽ bảo tôi là hắn làm ra vẻ như một nhà báo và muốn chụp ảnh các xác chết, nhưng ra lệnh cho tôi không được để hắn tới nghĩa trang, thậm chí còn gọi những cảnh sát khác đến giúp một tay ngăn hắn lại. Và hắn còn bảo rằng sẽ mời mọi người hút thuốc lá có tẩm thuốc ngủ để tôi khỏi vô tình hút phải. Còn khi nào cảnh sát đã ngủ say cả rồi, thì sẽ rọi đèn về phía eo biển. Sau đó hắn lên tiếng nói to rằng hắn là nhà báo và đến để chụp ảnh, v.v... Nói chung, mọi việc đều diễn ra như hắn đã bảo. Quân của tôi ngủ thiếp đi, tôi rọi đèn, thuyền cặp vào bờ. Phương và ba người nữa...

- Trước đây anh đã thấy ba người đó rồi à?

- Mới gặp một người thôi...

- Tên hắn là gì?

- Hồng Trượng.

"Tên cầm đầu nhóm chiến đấu" - Lô nhớ lại.

- Sau đó thì sao?

- Trên thuyền có một cái xác bọc trong bao tải. Chúng tôi lôi nó lên... kéo đến nghĩa trang.

- Cái xác mà các anh đã đào lên ấy, hình dáng ra sao?

- Tôi không được thấy.

- Anh lải nhải gì vậy! - Viên thanh tra thét to. - Anh đứng kề ngay sát bên cạnh còn gì nữa.

- Tôi không được nhìn thấy cái xác ấy, - Cô In lì lợm nhắc lại. - Không ai được nhìn thấy nó cả trên xác còn một lớp đất mỏng, Hồng Trượng ra lệnh cho tất cả mọi người tránh đi chỗ khác. Sau đó lấy bao tải bọc kín xác lại...

- Xác đàn ông?

- Đúng.

Lô lại châm thuốc hút.

- Thôi được. Tạm coi như anh không nói dối. Bây giờ anh hãy kể cho tôi nghe về mối liên hệ của anh với Hồng Trượng.

- Ông ấy là trùm của tôi.

- Tôi cũng đoán vậy. Anh có thường gặp hắn không?

- Nửa năm nay mới được gặp ở Blacan Mati.

- Anh biết chỗ hắn không?

- Không. Ông ấy ra lệnh cho tôi thông qua tên Phương.

- Anh có biết ai "bự" nữa không?

- Ngoài ông ấy ra, tôi không biết thêm một ai nữa.

- Anh có hay dự các buổi hội lễ không?

- Có. Nhưng trong các buổi hội lễ mọi người đều mang mặt nạ.

- Các buổi lễ thường được tổ chức bao nhiêu lâu một lần?

- Tôi không biết! Một năm tôi mới được dự một lần.

- Có bao nhiêu người dự?

- Khoảng một trăm.

- Ở đâu?

- Tôi không biết, - tên trung sĩ đáp, nhưng khi thấy Lô cau mày vẻ tức giận, hắn vội nói thêm: - Ông thanh tra, thực tình là tôi không biết thật. Người ta dùng xe bịt kín mít chở chúng tôi đến chỗ tụ họp và rồi lại chở đi, ai nấy đều đeo mặt nạ cả. Chúng tôi được đưa tới một cái sân tối om om và xuống một căn hầm.

- Trong tay anh có bao nhiêu tên?

- Mười.

Lô lấy một tờ giấy trắng ở trên bàn.

- Tôi cần có tài liệu về từng tên một: tên tuổi, bí danh, tìm chúng ở đâu.

Cô In rút chiếc bút máy ở trong túi ra. Trong khi hắn ngồi viết, Lô nhẩm lại câu chuyện vừa trao đổi. Tên trung sĩ đã hốt hoảng và rõ là không nói dối rồi. Thế là, cuối cùng đã tóm được đầu dây lần ra cái Tam Hoang không tài nào chộp được ấy. Tất nhiên Cô In chỉ là một tên tốt đen, nhưng dù sao như vậy cũng đã gài được người của mình vào tổ chức bí mật. Theo Lô được biết thì ngay cả việc đó các vị tiền bối của anh cũng không làm nổi nữa. Alan sẽ hài lòng.

Lô chợt nghĩ rằng tất cả câu chuyện vừa rồi diễn ra quá ư đơn giản. Lẽ nào Cô In lại chịu cung khai nhanh như vậy? Về bản chất, Lô là một người hăng hái. Anh rất mê đánh bài và cũng như mọi kẻ máu mê thực sự cái trò chơi nghiêm túc, đòi hỏi phải đắn đo suy nghĩ này, anh cho rằng thắng mà không phải hao tâm tổn trí thì không gọi là thắng. Trong khi chơi bài, anh thấy lòng xốn xang khoan khoái vì chính bản thân ván bài, chứ không phải về kết cục của nó, mặc dù lần nào bị thua anh cũng buồn hơn chấu cắn. Viên thanh tra đem theo cái cảm xúc của người đánh bài ngay cả vào trong công tác. Vì vậy lúc này Lô thấy phần nào ngao ngán thất vọng. Anh đã lần ra một trong tên đầu sỏ của Tam Hoàng mà hầu như không phải mất công sức gì mấy. Một ván bài chẳng đáng ngong ngóng mong đợi và chẳng hấp dẫn, dù con bài đối phương, là một tổ chức bí mật cực mạnh, Lô đinh ninh rằng, trong ván bài này, mình sẽ có dịp thích thú suy tính từng nước đi một và rồi cuối cùng đoán ra được bài của đối phương, dồn nó đến chỗ thất vọng không còn biết ra sao nữa và bất thình lình tấn luôn con chủ bài bự. Ván bài mà Lô luôn luôn sẵn sàng ngồi vào chơi đó, đối với anh, bỗng mất đi tất cả cái vẻ hấp dẫn của nó. Tất nhiên là anh chưa bắt được Hồng Trượng trong ngày mai, tuy vậy, đây chỉ là vấn đề thời gian thôi. Có điều là phải biết chỉ đạo Cô In cho khéo.

"Gượm nào, viên thanh tra tự ngăn mình lại, - đánh tráo xác chết, như vậy là đối phương đã đi một nước bài bí ẩn. Bây giờ mình hãy tự an ủi bằng cách đoán bài của đối phương đi. Mới hôm qua xem chừng mình không đến nỗi lạc quan lắm thì phải. Thế mà hôm nay, mới tóm được một chú tốt đen quèn đã cứ tưởng rằng vớ được cả lũ Tam Hoàng rồi. Hãy cứ tóm được Hồng Trượng hẵng. Hắn chẳng vội phun ra như cái tên trung sĩ này đâu. Vả lại, với phương pháp hoạt động bí mật như Tam Hoàng hiện đang duy trì thì với tay không mình chẳng thể tóm nổi chúng đâu. Vấn đề này phải tốn khá nhiều công sức đấy. Chắc hẳn các vị tiền bối của mình đâu có ngu đần, họ buộc lòng phải bó tay chịu đấy thôi".

Tên cảnh sát đã viết xong. Lô cầm lấy tờ giấy mà hắn đã viết, đưa mắt đọc lướt qua, rồi trả lại hắn.

- Anh quên mất bản thân mình. Và để phòng xa, anh viết cả tên Phương và Hồng Trượng vào bản danh sách ấy. Kẻo tôi quên mất chúng. Nêu những điểm đặc trưng của chúng.

- Hình dáng bề ngoài của họ chẳng có gì đặc biệt, - tên trung sĩ lưỡng lự nói.

- Nghĩ kỹ đi. Anh là cảnh sát cơ mà.

Cô In lại cầm bút viết.

- Số gì thế này? - Lô hỏi, khi đọc đến những chữ số ghi ở ba dòng cuối.

- Bí danh dự bị. - Cô In giải thích. Mỗi thành viên trong tổ chức có số riêng của mình.

- Thế bí danh của anh là gì?

- "Sư" ạ. Tất cả mọi thành viên thường đều được gọi bằng "sư".

- Thường à? Nhưng dưới trướng anh còn có quân cơ mà.

- Họ không nằm trong tổ chức. Thậm chí họ cũng không biết là có tổ chức nữa. Họ chỉ làm việc cho tôi thôi. Họ nhận... tiền bạc ở tôi. Họ đóng vai trò dự bị.

"Đúng như một khối u ung thư! Lô bỗng nổi giận. Cắt ở chỗ này nó lại nổi lên ở chỗ khác".

- Giữa anh và Phương có mối quan hệ hai chiều không? - Lô hỏi tên trung sĩ đang ngồi đợi những câu hỏi mới.

- Dạ có. Nhưng ông ấy chỉ cho phép được sử dụng nó trong những trường hợp thật cần thiết.

- Muốn báo cho Phương đến chỗ hẹn, anh làm thế nào?

- Ở đường Khavloc, gần khách sạn Mirama có treo một tấm biển "Cấm dừng xe". Mặt đằng sau là biển "Cấm đỗ xe". Tôi chỉ cần quay đổi mặt là tối đa một giờ sau ông Phương hoặc người của ông ấy sẽ tìm đến tôi...

- Thôi nhé, - Lô nhìn đồng hồ, - đã đến lúc anh phải đi trực rồi. Anh sẽ nhận chỉ thị sau. Còn tạm thời bây giờ tôi đưa anh hai số điện thoại đây.

Lô ngoáy bút ghi vài con số trên một mẩu giấy, rồi đưa cho tên trung sĩ.

- Khi nào thấy Phương xuất hiện, gọi điện nhé! Và nên nhớ rằng từ lúc này trở đi, chúng tôi kiểm tra từng bước của anh đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro