Chương 1: Lục Ninh Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

«Á...có gián»

Lục phủ
Một phú hộ giàu có nhất kinh thành, chuyên buôn bán vải lụa có tiếng tăm, Lục phủ nằm tại nơi đông người nhất kinh thành, lúc này, các tiểu thương nhỏ bên ngoài nghe được một tiếng hét thảm thiết đến tê tâm liệt phế từ trong Lục phủ truyền đến, không khỏi lắc đầu thở dài, tâm nói đừng nhìn Lục phủ là gia tộc lớn mà nhầm, người ở đó ngày nào không náo loạn thì ngày đó sẽ có tuyết rơi.

« Uy, hình như là tiếng của nhị phu nhân »

Đại hán bán cá hướng đại tẩu bán rau hỏi, đại tẩu bán rau thở dài nói.

« chắc lại bị đại tiểu thư dọa rồi»

Lúc này, bên trong Lục phủ.
̉
Trong phòng ngủ của nhị phu nhân, không biết từ khi nào rèm trân châu bị đổi thành rèm gián, những con gián bị trói ngang bụng , tay chân lúc lắc, một tấm rèm gián lên đến gần trăm con gián đen thui, nhìn cực kì kinh khủng.
Ở bên kia, nhị phu nhân xanh mặt nhìn rèm gián, tay chân bủn rủn được .các nha hoàn không ngừng xoa bóp, nhìn dáng vẻ như vừa mới ngất xỉu tỉnh lại.

« Thanh Thanh, nàng có sao không?»

Từ ngoài phòng ngủ, xuất hiện một nam nhân dáng người phúc hậu, thân tử y , chính là Lục lão gia, Lục An Tử ,vừa đến cửa đã nôn nóng gọi vào.
Nhị phu nhân tên là Tuyền Tâm Thanh, vừa nghe lão gia gọi mình, không tránh khỏi vui mừng hô.

« Lão gia, cuối cùng chàng đã đến»

Nhị phu nhân cố nở nụ cười nhìn lão gia bước vào, than thở

« Lão gia, chàng giúp thiếp mang tấm rèm kia đi đi, nhìn kinh khủng quá»

Lục lão gia nhìn rèm gián kia, không thể nói thành lời, giống như bị nghẹn ở cổ họng

«chuyện này chắc chắn là thành quả của Tâm nhi, trong phủ chỉ có mình nó mới dám làm»

Nhị phu nhân cười khổ, lắc đầu nói.

«hôm qua thiếp ép nó thiêu uyên ương»

Lục lão gia cười khổ .

«nó tặng cho nàng rèm gián để thay uyên ương sao ?»

Sau đó hai phu thê bó tay ngồi thở dài.

Tiền viện phía tây lục phủ.

Tiền viện cực kì rộng, bên trái là hồ cá, bên phải là rừng trúc, xung quanh tiền viện rất nhiều hoa thơm, ong bướm bay đầy trong sân.
Trên một cây cổ thụ cao to trong viện, có một thiếu nữ đang ngồi, lưng tựa vào thân cây, chân đá lung tung trong không trung.
Thiếu nữ ngũ quan tinh xảo, mày liễu mắt phượng, làn da trắng như tuyết, sóng mũi nhỏ gọn thẳng tắp, môi anh đào đỏ hồng, lúc nào trên khóe môi cũng câu lên nụ cười, đôi mắt phượng hắc bạch phân minh, kèm theo đó là sự hoạt bát đáng yêu.

« đại tiểu thư, người trên đó làm gì thế? »

Phía dưới có một đại thẩm dáng người tròn trịa, ngũ quan phúc hậu, đang ngước lên nhìn thiếu nữ hỏi.
Thiếu nữ nhìn tiền viện phía xa,sau đó cuối xuống nhìn đại thẩm cười nói, giọng nói trong veo như thác nước.

« Trần nhũ mẫu! »

Trần nhũ mẫu khoanh,  tay lắc đầu thở dài

« tại sao tiểu thư lại đem rèm gián đi chọc nhị phu nhân chứ? »

Thiếu nữ nghe vậy bĩu môi, đưa ra mười ngón tay trắng như tuyết, được băng bó đủ mười ngón, nói

«nhị nương ép ta thiêu uyên ương, ta chịu không nổi nên mới chọc bà ấy, không muốn thiêu nữa »

Lí do này hết sức táo bạo, nhưng từ miệng thiếu nữ nói ra, đột nhiên lại biến thành chân lí, Trần nhũ mẫu lại thở dài.

« Lão gia có lệnh, trong một tuần tiểu thư phải thiêu được hai tấm uyên ương, hai tấm hồ điệp, nếu làm không xong không cho phép ra khỏi viện »

Thiếu nữ nghe xong xém tí nữa rơi từ trên cây xuống, quả không ai hiểu con bằng phụ mẫu, đây chắc chắn là cha đang trả đũa lại đây mà.
Vị thiếu nữ này là ai, là đại ma vương xuất thế, đương kim Lục đại tiểu thư...Lục Ninh Tâm.
Ninh Tâm đảo tròng mắt một vòng, sau đó tươi cười nhảy từ trên cây xuống, đi thẳng vào tiền viện.
Trần nhũ mẫu linh cảm có gì đó không lành, đành hỏi

« đại tiểu thư, người lại nghĩ ra quỷ kế gì, chuyện này không đùa được đâu.»

Ninh Tâm nở nụ cười rất tà, hướng Trần nhũ mẫu nói.

« yên tâm, sẽ không gây họa đâu»

Vừa vào phòng, Ninh Tâm lấy ra một xấp giấy và nghiên mực, bắt đầu vẽ tranh.
Trần nhũ mẫu khó hiểu nhìn cô, Ninh Tâm tay như sóng nước uốn lượn trên mặt giấy, thần thái điềm tĩnh, mang một vẻ đẹp mờ ảo, tựa như tiên thiên, nhưng chỉ có điều trên khóe môi lại câu lên một nụ cười rất tà, biến tiên thiên trở thành ma vương, phá hỏng hết mọi cảnh đẹp.
Không lâu sau, Ninh Tâm đã vẽ xong hai bức tranh uyên ương, hai bức tranh hồ điệp tuyệt đẹp. Cô bảo Trần nhũ mẫu mang bốn miếng vải trắng đến.
Trần nhũ mẫu không hiểu gì làm theo, Ninh Tâm cầm bốn miếng vải trắng, cầm tranh mới vẽ xong dáng lên. Sau đó phủi tay, nói.

«thiêu xong rồi!»

Thiêu xong rồi... chỗ nào?

Trần nhũ mẫu ngơ ngác nhìn vải trắng được dáng giấy uyên ương với hồ điệp, lại nhìn Ninh Tâm, cảm thấy không còn gì để nói.
Ninh Tâm cười nói:

« thiêu cũng là tranh, vẽ cũng là tranh, ta vẽ tranh dán lên vải, tất cả đều giống nhau »

Trần nhũ mẫu đầu đầy hắc tuyến, cảm thấy lời nói này không sai nhưng cũng không đúng, ngu ngơ mang vải đến phòng của nhị phu nhân.
Trùng hợp thay, lão gia cũng có ở đó, ông nhìn tấm vải, lại nghe Trần nhũ mẫu nói lại mọi chuyện, vừa nghe xong hai vợ chồng đều đầu đầy hắc tuyến, cái đạo lí này ở đâu ra thế.

«Tâm nhi bây giờ đang ở đâu?»

Lục lão gia hắng  giọng hỏi, Trần nhũ mẫu nhỏ giọng trả lời.

« đã chạy ra ngoài chơi rồi, có thiếu gia đi theo nữa »

Nhị phu nhân nghe vậy kinh ngạc

« cái gì, An nhi cũng đi theo sao?»

Lão gia lắc đầu chịu thua

« nha đầu này lúc trước cùng An nhi chơi đốt pháo, liền đốt luôn cả vườn cây, còn lúc trước nữa, tụi nó đi du hồ, cuối cùng thì sao? Chìm cả một con thuyền lớn. Không biết lần này lại gây  ra họa gì nữa đây»

̉

́
̣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro