Chương 11: Linh Ẩn pháp sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xảo Doanh vừa nghe xong, bất giác gật đầu khen ngợi.

« tên rất đẹp! »

....................................

Ở bên kia.

Ba vị nam tử nào đó đáng thương nhìn nhau, sau đó cùng ngước lên trời nhìn thử.....sắp đến giờ cơm trưa rồi.

Minh An trong lòng buồn bực không vui, tâm nói hai người to nhỏ cái gì nha, đói bụng quá.

« tỷ tỷ, tỷ muốn ngồi đến bao lâu, đệ đói bụng quá? »

Không nghe thì thôi, vừa nghe... bụng Ninh Tâm đã thấy đói đến da sắp dán vào lưng rồi .

Ninh Tâm nhìn Xảo Doanh cười khách khí hỏi.

« ta có thể mời Xảo cô nương ăn bữa cơm không? »

Xảo Doanh nhìn sắc trời, cảm thấy không còn sớm liền gật đầu đồng ý.

« để ta dọn hàng đã! »

.........................................

Khuất Thuần là người chủ trương mời khách, chọn một tửu điếm ngon nhất trong thành....tất nhiên giá không hề rẻ.

Bọn họ chọn một căn phòng trên lầu hai, nằm ngay cửa sổ thông với bên ngoài, có thể nhìn thấy được toàn cảnh phía ngoài, rất thoáng mát.

Trong lúc chờ món ăn được dọn lên, Khuất Thuần không khỏi tò mò hỏi Xảo Doanh.

« không biết Xảo cô nương là người ở đâu? »

Xảo Doanh nhã nhặn uống một ngụm trà, sau đó trả lời.

« ta là người Hồ châu, cũng mới đến kinh thành một thời gian thôi »

« đến một mình sao? »

Xảo Doanh cười khổ, có một chút bất đắc dĩ trả lời.

« đã để cho Khuất công tử chê cười rồi, ta là một cô nhi »

« vậy sao? Thất lễ rồi, mong cô nương đừng chê cười! »

Khuất Thuần không nghĩ đến số phận của vị thiếu nữ này lại có một.....cũng do mình quá hấp tấp đi.

« không sao, đã quen rồi! »

Xảo Doanh xua tay ý nói không cần quá để ý đến, không biết không có tội mà.

Ninh Tâm nãy giờ không lên tiếng, hỏi.

« Xảo cô nương thật sự có thể nhìn thấy được tương lai sao? »

Xảo Doanh mỉm cười gật đầu, cũng không giấu diếm trả lời.

« không giấu gì mọi người, ta thật sự có thể thấy được tương lai»

« sao có thể? »

Minh An không tin liền phản bác nói

« con người làm sao thấy được tương lai? »

« chỉ cần là người có thiên nhãn, bất cứ yêu ma quỷ thần, thậm chí là tương lai đều có thể thấy được»

« thiên nhãn? »

Khuất Thuần như nhớ ra gì đó, vội hỏi Xảo Doanh.

« ý cô nương là, đây là do thiên phú? »

Xảo Doanh ngật đầu, nói tiếp.

« có một phần là do thiên phú, cũng có một phần là do tu luyện»

Minh An mờ mịt không hiểu.

« thiên nhãn cũng có thể tu luyện? »

Xảo Doanh tiếp tục gật đầu.

« pháp sư, cao tăng nếu tu luyện đến một giới hạn nhất định, sẽ có thể mở ra được thiên nhãn »

« vậy chẳng lẽ Xảo cô nương cũng là một pháp sư? ».

Ninh Tâm trợn mắt nói, tâm thầm nghĩ không thể nào đâu, thiếu nữ này nhìn sao cũng thấy quá mềm yếu đi.

Khuất Thuần trầm mặt, chậm chạp nói.

« ta nghe nói Hồ châu nổi danh với các hiện tượng ma quái, thường hay quấy nhiễu dân chúng, vì thế cũng xuất hiện rất nhiều pháp sư hoặc đạo sĩ, nhưng ở đó duy nhất chỉ có một nữ pháp sư có pháp lực cao cường, chẳng lẽ cô nương là....»

« Linh Ẩn pháp sư! »

Xảo Doanh mỉm cười đáp lời, nụ cười càng lúc càng sâu. Toát ra một nét đẹp rất đặc biệt.

« Khuất công tử quả là bác học đa tài, sau này chắc chắn sẽ làm nên một sự nghiệp rất lớn. »

Khuất Thuần cười đầy khách khí.

« Xảo cô nương quá khen rồi »

Xảo Doanh lắc đầu, thâm ý nói.

« ta nhìn thấy được tương lai của công tử, lời này cũng không phải là lời khen tặng »

Khuất Thuần nhíu mày, trầm mặt không biết đang nghĩ đến cái gì? Một lúc sau chỉ mỉm cười đáp.

« đa tạ, ta sẽ nhớ thật kĩ! »

Lúc này thức ăn cũng đã được dọn lên, mọi người vừa ăn vừa tiếp tục trò chuyện.
̃
Minh An là người lên tiếng trước, hướng Xảo Doanh hỏi.

« thật sự có quỷ thần tồn tại sao?»

« chuyện này rất khó nói, nếu không nhìn thấy được bọn chúng, công tử chắc chắn sẽ không tin ta »

Ninh Tâm trong lòng thừa biết quỷ là có thật, những chuyện xảy ra tối hôm qua và bốn năm trước không phải là giấc mơ...còn thần sao, không biết có tồn tại không nữa?

Nam tử hắc y ngồi bên cạnh khuất Thuần cảm thấy lời nói của Xảo Doanh không mấy đáng tin, liền lên tiếng.

« thật sự cô là Linh Ẩn pháp sư sao? Đã là pháp sư thì làm sao còn đi xem bói toán cho người khác? »

Xảo Doanh nhìn thấy ánh mắt sắc bén của nam tử hắc y kia, cũng không có bị hù dọa, húp một muỗng canh, sau đó thờ ơ trả lời.

« không có ma quỷ thì ta xem bói để kiếm cơm sống qua ngày thôi, ta cũng rất nghèo nha! »

Nam tử hắc y đầu nổi đầy hắc tuyến, tâm nói y phục cô ta đang mặc có thể cùng sánh với hoàng thất, nghèo chỗ nào?

« Xảo cô nương giờ ở chỗ nào, ta có thể giúp đỡ! »

Khuất Thuần nghiêm túc hỏi, dù sao chuyện này hắn có thể làm được.

Xảo Doanh cười xua tay, nói

« không cần đâu, ta bây giờ đang trú tạm trong Kỳ Thanh tự »

«Kỳ Thanh tự ? »

« Kỳ Thanh tự là nơi cho các phật tử tu hành, tại sao cô nương lại đến đó? »

Khuất Thuần không hiểu, mọi người cũng không hiểu, đều đưa ánh mắt tò mò nhìn Xảo Doanh.

Xảo Doanh trợn mắt nhìn mấy người kia, giải thích.

« đừng hiểu lầm, lúc ta còn ở Hồ châu, vô tình gặp được Vô Không đại sư, có duyên kết thành bằng hữu, ta một mình đến kinh thành không một xu dính túi, đại sư cũng là có ý tốt cho ta trú lại chùa mà thôi! »
́
« vậy à, haha vậy mà ta cứ nghĩ. »

Ninh Tâm cười tà nói, khỏi phải nghĩ cũng biết đại ma vương này đang nghĩ đến cái gì? Minh An không khỏi lắc đầu chịu thua.

Xảo Doanh liếc mắt nhìn qua một cái, tâm thầm nghĩ đây là thần hộ mệnh sao? Không giống gì hết.

Ăn no xong rồi, Xảo Doanh cũng có một chút tạ ơn, nếu hôm nay không gặp được cơ duyên này, thì chắc cô phải về chùa ăn chay nữa rồi, nghĩ đến các món chay, Xảo Doanh bất giác lạnh người.

« thật sự rất đa tạ các vị về bữa ăn, hay là mời các vị đến Kỳ̀ Thanh tự tham quan một chút, ta sẽ giới thiệu Vô Không đại sư cho các vị làm quen ».

Khuất Thuần nghĩ chuyện này cũng không tệ, nghe nói Vô Không đại sư chính là một cao tăng hiếm có, liền gật đầu đồng ý.

Hai tỷ đệ Lục gia thì khỏi phải nói, lập tức giơ hai tay tán thành. Tâm nói có một chỗ vui chơi như vậy, nhất định phải đi rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro