Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì bị chuyện lúc nãy trì hoãn, lúc tắc xi đưa cô đến trước cửa lớn khu nhà trọ, trăng đã lên cao, cô nhìn ánh trăng sáng ngời, bảo tài xế dừng xe, trời đêm như vậy, cô đột nhiên muốn đi bộ. Ôm chồng văn kiện cũng không quá nặng, bước đi bằng đôi giày da dê mềm mại, cúi đầu nhìn bản thân bị ánh trăng chiếu vào trên người, trong không khí truyền đến mùi nước hoa nhàn nhạt, cảm giác lành lạnh, ngược lại không xem như quá tệ, sinh sống ở nước Mỹ nhiều năm như vậy, đối với không khí lạnh ở Seoul, cô ngược lại không thấy lạnh. Từng bước một, chậm rãi đi trên đường về nhà. 10 phút lộ trình ngắn ngủi, lại ngẩng đầu, liền thấy một thân ảnh đứng cách đó không xa, hơi thở xâm lược nồng hậu. Tim Hyelin bỗng nhiên đập thật nhanh thật nhanh, cô tựa hồ còn nghe thấy thanh âm máu lưu động trong mạch máu. Nhưng là Hyelin dù sao cũng là Hyelin, cho dù nội tâm kích động, cô vẫn bày ra bộ mặt lạnh lùng, làm bộ như không thấy Solji ngẩng đầu đi lướt qua bên người Solji.

Người phụ nữ đứng thẳng tắp, biểu tình bình tĩnh, chỉ là đôi mắt đen thuần, gắt gao nhìn chằm chằm Hyelin. Hai người đều không nói, Hyelin hờ hững đi lướt qua Solji, dường như hai người là hai kẻ xa lạ. Đột nhiên, một đôi cánh tay từ phía sau đem cô ôm vào trong lòng,

-“Hyelin.” Tiếng kêu trầm thấp, mềm mại và ôn nhu, tan nát cõi lòng còn có chua xót. Thân thể của Hyelin buộc chặt, khắc chế bản thân không rống to không mắng chữi thô tục, một chữ một chữ từ trong miệng bật ra.

-“Buông, tay!”

-“Hyelin,tôi rất nhớ em.”Không để ý đến lời nói lạnh nhạt của Hyelin, Solji vùi mặt vào bên trong mái tóc của Hyelin, hít vào một hơi thật sâu, cánh tay càng ôm càng chặt, trời ạ, mãi cho đến khi lại ôm Hyelin vào trong lòng, cô mới biết được, Thì ra nhớ nhung Hyelin, đã sâu đến không thể lùi bước.

-“Tôi bảo chị buông tay.” Tiếng nói vẫn bình tĩnh như cũ làm cho người ta sợ hãi.

-“Tôi muốn em.” Solji hôn nhẹ lên mái tóc đen mượt như tơ của Hyelin, nói ra nỗi nhung nhớ trong thời gian qua.

-“Nhớ tôi?” Một câu nói của Solji, châm ngòi thuốc nổ, Hyelin kịch liệt giãy dụa, điên cuồng mà đánh đấm vào người Solji.

-“Chị sẽ nhớ tôi? Chị khốn kiếp, chết tiệt!” Văn kiện phân tán trên mặt đất. Solji để Hyelin đánh, để cô mắng, chỉ là cánh tay thủy chung không chịu buông Hyelin ra, cô sợ nếu mình buông lỏng tay, Hyelin sẽ biến mất, làm cho cô tìm không thấy Hyelin, mà thứ kia, mới là trừng phạt lớn nhất đối với cô, cô tình nguyện đi tìm chết cũng không nhận trừng phạt.

-“Thực xin lỗi, bảo bối, thực xin lỗi.” Hôn môi tựa như mưa rơi xuống mặt Hyelin, không để ý cô phản kháng và giãy dụa. Hyelin hung ác cắn môi dưới của Solji, nếm thấy vị mặn máu tươi, mới buông Solji ra, nhìn khuôn mặt thâm trầm của Solji, bởi vì tơ máu vương trên khóe miệng, mà mang theo vài phần tà mị.

-“Tôi yêu em, Hyelin.” Nhìn thấy Hyelin, đây là lời nói duy nhất mà Solji muốn nói với cô.

-“Solji, tôi chán ghét chị!” Hyelin rốt cục cũng bật khóc, khóc đến toàn thân run rẩy, tiếng nấc nghẹn ngào, giống như ủy khuất và khổ sở của mấy ngày nay, trong hôm nay, tại giờ phút này, toàn bộ đều bộc phát. Solji ôm lấy thiên hạ yêu kiều đang điên cuồng khóc, cực kỳ đau lòng.

-“Hyelin, đừng khóc, đều là tôi không đúng, tôi không tốt, em đừng khóc được không?” Ôn nhu dỗ dành, tiếng khóc của Hyelin, so với bất cứ thứ vũ khí nào cũng đều lợi hại hơn, làm cho Solji cảm thấy toàn thân cao thấp hệt như là bị đao chém, cắt trái tim cứng rắn lạnh lẽo của cô ra thành từng mảnh nhỏ. Hyelin không để ý tới Solji, chỉ tận tình khóc, trước kia, cô không bao giờ khóc. Kết quả, hai lần rơi nước mắt, đều là vì Solji!

-“Tôi không phải bảo chị cút sao? Chị không phải cũng rất nghe lời cút đi sao? Vậy chị còn tìm tôi làm gì?” Solji tính tình thế đấy, trực tiếp bỏ mặc rời đi, làm sao có thể như vậy, làm sao có thể?

-“Tôi nghĩ tôi rời đi, đối với em và tôi mà nói, đều là một chuyện tốt.” Thở dài, bất đắc dĩ, nếu cô thực sự có thể buông tha cho Hyelin, tám năm trước đã sớm buông tay, sẽ không làm cho bản thân mệt mỏi như vậy, yên lặng canh giữ bên cạnh Hyelin, mà Hyelin cũng có thể lẳng lặng yêu Hyojin, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể được như ý nguyện, nhưng đối với Hyelin mà nói, như vậy cũng là một loại hạnh phúc chăng? Nhưng là, không được, cho là tám năm, hay tám mươi năm, cô đều không quên được Hyelin, Hyelin là sinh mệnh của cô, tuy không thể tránh khỏi sự giày vò, nhưng cô lại vui vẻ chịu đựng sự giày vò này.

-“Chị đi, chị đi, chị đi đi!” Hyelin điên cuồng đấm vào ngực Solji, đấm đến tay đều ửng đỏ phát đau, nhưng là cái loại oán hận này, cái loại cảm giác ủy khuất này, như thế nào cũng không thể tan biến được. Hyelin không phải cái loại phụ nữ bốc đồng, cô luôn là thành thục bình tĩnh, nhưng là, đối mặt với Solji, cô chính là không muốn nói đạo lý, chính là muốn khóc lóc om sòm. Cô không muốn thừa nhận, lúc nhìn thấy Solji trên Tv, cô thực sự hoảng sợ, khoảng cách của Solji và cô, tại một khắc kia đã bị kéo đi thật xa, làm cho cô thực hoảng hốt.

-“Thực xin lỗi, bảo bối, thực xin lỗi.”

Đôi mắt sáng ngời không ngừng trào ra nước mắt, hôn như thế nào cũng không ngừng, Solji vốn muốn mang đến cho cô chỉ có vui sướng và ngọt ngào, làm cho cô quên đi tình yêu đau khổ mà cô dành cho Hyojin, nhưng là, hiện tại xem ra, Soli ngược lại đem đến cho cô thống khổ nhiều hơn.

Hyelin của tôi, Hyelin kiêu ngạo như nữ vương của tôi, chưa từng thất thố như vậy, khóc lớn như vậy. Mà Solji, vậy mà lại cảm thấy Hyelin khóc ánh mắt sưng đỏ, bộ dáng mũi đỏ lên, thế nhưng lại xinh đẹp đáng yêu đến kỳ lạ, thật sự là trúng độc, trúng loại độc tên là Hyelin, một đời khó giải.

-“Bảo bối, tôi yêu em.” Solji dỗ dành, hôn, nhẹ nhàng chà xát trên đôi môi mềm mại của Hyelin, cái trán trơn bóng, đôi mày thanh tú cau lại, lông mi cong cong treo đầy nước, đôi mắt to tròn trong suốt ngập nước, còn có cái mũi hồng hồng, trằn trọc, vuốt ve, đi tới đôi môi trơn bóng mềm mại mùi vị thơm ngát hệt như thạch hoa quả, nhẹ nhàng hôn, khơi gợi lên tình cảm của cả hai. Một phen ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của Hyelin, kịch liệt hôn cô, dùng hết toàn bộ nhu tình mật ý hôn cô, làm cho cô quên khóc.

-“Ngô......” Hyelin rên rỉ, khóe mắt còn vương nước mắt. Hyelin cao 1m67, Solji cao 1m70, trước mặt Solji,Hyelin vẫn là rất bé nhỏ yếu đuối, Solji đem Hyelin ôm lên, tận tình hôn môi. Tiếng hôn môi “Chậc chậc”, truyền đến từ giữa môi bọn họ, hôn như thế nào cũng đều cảm thấy không đủ, bọn họ tựa như một cặp tình nhân không có tương lai, muốn đem toàn bộ nhiệt tình hy vọng, đều gữi gắm vào trong nụ hôn. Hôn hôn, dục vọng như nước, đầu lưỡi Solji ở trong miệng Hyelin cuồng liếm, đại chưởng ở sau lưng Hyelin xoa vuốt loạn xạ, hô hấp dồn dập, kiềm chế không được, một phen ôm lấy Hyelin chuẩn bị lên lầu đi giải quyết dục vọng sắp nổ tung.

-“Văn...... Văn kiện.” Hyelin từ trong nụ hôn thoáng khôi phục một chút lý trí, không thuận theo muốn xoay người nhặt lại mấy trang giấy rơi lả tả trên sân.

-“Mặc kệ nó! Hiện giờ  tôi chỉ muốn em.”
Thế nào còn có tâm tư đi lo lắng mấy cái văn kiện kia. Khuôn mặt của Hyelin trong nháy mắt đột nhiên ửng hồng.

-“Không được!” Cố gắng đem miệng thoát khỏi cái miệng đang loạn mút của Solji, không ngừng đẩy khuôn mặt đang dựa sát kia ra.

-“Này đều là văn kiện quan trọng.”Những thứ đưa đến trước mặt Hyelin, đều là văn kiện cao cấp của công ty, cô nếu để chúng nó cứ nằm trên mặt đất như vậy, ngày mai là cô có thể về nhà ăn chính mình. Người phụ nữ này! Solji chán nản nhìn Hyelin, cho dù là đến lúc sắp bùng nổ, Hyelin thế nhưng còn có lý trí nghĩ đến công việc! Nhưng là, nhìn thấy đôi mắt to ngập nước của Hyelin, xấu hổ đến hai má ửng hồng, còn có đôi môi ướt át tiên diễm bị Solji cắn hôn. Loại bộ dáng thẹn thùng quyến rũ này chưa từng có qua, tim của Solji, mềm mại đến rối tinh rối mù. Nóng lạnh hòa vào nhau!

-“Phiền toái.” Solji không kiên nhẫn gầm nhẹ, buông người phụ nữ đang muốn bạo động ra, xoay người đi nhanh vài bước ngồi xổm xuống nhanh chóng nhặt lại từng tờ văn kiện. Cầm một đống tư liệu loạn thất bát tao trên tay, kéo cô bước nhanh vào thang máy nhà trọ.

-“Bảo em đừng mang công việc về nhà, em lại không nghe.”

Hyelin rõ ràng đang tức giận, như thế nào đến cuối cùng lại cùng Solji hôn nhau đến khó chia lìa? Cô, cô lại không nói là đã hết giận Solji, nhưng là, ngoan ngoãn để Solji nắm tay, đi vào nhà, mọi chuyện sao lại như thế này? Cho dù là kẻ ngốc cũng biết, Solji kế tiếp định làm gì, cô thực sự dễ dàng bỏ qua cho Solji như vậy, không tức giận sao? Solji nói yêu cô, Solji nói muốn cô, ở bên tai cô thì thầm, bảo bối, thực xin lỗi, lòng của cô cứ như vậy mềm nhũn đi, làm cho tức giận của cô tiêu tán mất. Muốn đẩy Solji ra sao? Cô hình như không có khí lực này, hơn nữa cô cũng nghĩ muốn Solji. Tư liệu vừa mới nhặt lại bị quăng đầy đất, còn bao gồm cả quần áo trên người bọn họ. Bọn họ chính mình rất nhanh hơn nữa lại kịch liệt tới cực điểm hoan ái, vừa vào cửa, Solji liền đem những thứ đó quăng hết lên mặt đất, mãnh liệt ôm lấy Hyelin, không kịp chờ đến phòng ngủ, trực tiếp đem Hyelin áp lên trên cửa, tìm được váy xé quần lót của Hyelin, ngón tay phủ đến một mảnh trơn ướt. Thật tốt, Hyelin cũng ẩm ướt.

-“Hyelin,  nhịn không được.” Solji liếm cái cổ trắng noãn của Hyelin.

-“Trực tiếp đi vào, được không?”

-“...... Ân.” Mặt Hyelin ửng hồng, dục vọng trong thân thể chạy tán loạn, không thể tin được bản thân vừa mới đáp ứng chuyện gì. Solji nâng lên một chân của Hyelin.

-“Ngoan bảo bối, chân lại mở ra một chút?” Hyelin thuận theo càng mở rộng thêm chính mình. Tay tìm đến cửa vào mềm mại như tơ, nhẹ nhàng đi đẩy đi vào.

-“Ân!” Hyelin nhíu mày, cố hết sức nhận lấy dị vật đi vào, một tháng không có làm, hoa huyệt của cô chặt lại rất nhiều.Cảm giác ở ngón tay trong cơ thể cô, từ từ chuyểnvddongj. Hyelin thở gấp, không kịp chờ Hyelin thích ứng, nặng nề đâm vào nơi sâu nhất. Mỗi một lần, vừa thâm sâu lại nhanh, cái loại tốc độ cắm vào rút ra với tần số cao này, Solji chỉ dùng 10 phút ngắn ngủn, đã đem Hyelin đưa đến cao trào tình ái tuyệt mỹ! Sau cả một đêm, Solji ôm Hyelin, ở trên giường lớn, trên sofa, trong bồn tắm cuồng dã mà lại phóng túng tùy ý làm tình, kêu Hyelin là tiểu bảo bối ngoan, dỗ dành cô, tình cảm mãnh liệt do đã lâu không gặp còn có tương tư khắc cốt ghi tâm, làm cho Solji không nỡ buông ra thân mình mềm mại thơm ngát của Hyelin. Hôm đó vào lúc cao trào bùng lên, đầu óc trống rỗng cả hai mệt mỏi ôm chặt lấy nhau ngã trên giường. Kích tình cả đêm, làm cho cổ họng Hyelin đều kêu khàn khàn, bị thân hình của Solji áp dưới thân, thể lực cạn kiệt đến mức tận cùng, sắp hôn mê.

Thỏa mãn còn có cảm giác hạnh phúc lưu động quanh thân, Solji ngón tay ở trong thân thể Hyelin không nỡ đi ra, nhẹ lật người, thật cẩn thận để Hyelin nằm trên người mình.

-“Bảo bối.”Solji nhẹ giọng gọi Hyelin, bàn tay âu yếm trên lưng trần trụi tuyết trắng của cô.

-“...... Ân.” Hyelin mơ mơ màng màng đáp lời, toàn thân mệt rả rời, suy nghĩ ngày càng mơ hồ, cũng sắp đi vào mộng đẹp.

“Chúng ta, không bao giờ cãi nhau nữa, được không?” Khóe miệng, chậm rãi giương lên một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.

-“ ...... Được.” Tiếng trả lời ngọt ngào mềm nhẹ vang lên, dễ dàng đánh nát toàn bộ bề ngoài của Solji, lộ ra nơi mềm mại nhất trong lòng, vào lúc này, cho dù muốn mạng của cô, Solji cũng cam tâm tình nguyện hai tay dâng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro