Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Solji cùng Hyelin bọn họ không hề khắc khẩu, không hề đấu khí, chỉ có ngọt ngào gắn bó? Hay nói giỡn! Hyelin nhìn giường lớn hỗn độn, đau đầu ấn nhẹ lên huyệt thái dương, phòng, lại lần nữa không có một bóng người, người nào đó phát giận, bỏ đi rồi. Cũng đã hai năm, trong lúc bọn họ ở chung, luôn như thế. Solji trên việc gì, đều đối với cô ngoan ngoãn phục tùng, thương yêu cưng chiều tới cực điểm, cô tin tưởng, chỉ sợ nếu cô nói muốn tim Solji, Solji cũng sẽ lấy dao moi ra cho cô, ân, việc này có chút máu me. Nhưng là, giữa bọn họ có một điều cấm kỵ, đó là Hyojin. Cô thừa nhận, cô hiện tại đối Hyojin vẫn là không thể tiêu tan, đúng vậy, tình cảm suốt tám năm, cô chính xác là đã yêu Hyojin, tình cảm này hệt như một phần trong thân thể cô, muốn dứt bỏ, nói dễ hơn làm? Không giống như trong tiểu thuyết tình yêu nào đó viết rằng, gặp được người kia đối với mình tốt, liền phát hiện người trước kia mình yêu, chỉ là loại tình cảm mê luyến hoặc là sùng bái loại khi còn trẻ, cô không phải mê luyến, có lẽ năm mười bảy tuổi ấy thì đúng là như vậy, nếu trong cuộc sống chỉ có bóng tối không có ánh mặt trời, không có tương lai, đột nhiên lại xuất hiện một người tao nhã mê người, nói với mình rằng:

-“Theo tôi đi, em sẽ có cuộc sống tốt hơn.” Bạn sẽ không yêu người ấy? Hyelin sẽ, Hyojin đưa cô ra bóng tối, giúp cô tìm được phương hướng, ngoại trừ làm cho cô tâm động, Hyojin còn là ân nhân của cô. Năm đó là mê luyến, sau này vài năm đi theo bên cạnh Hyojin làm việc, biến thành chấp luyến. Cô mê muội khi Hyojin quyết đoán lưu loát xử lý công việc, phong thái bày mưu nghĩ kế, còn có khó khăn gì với Hyojin mà nói cũng không là vấn đề, thoải mái giải quyết, cô rất khó không yêu Hyojin. Cho dù hiện tại bên cạnh cô xuất hiện Solji, một người ngang ngửa với Hyojin, còn thương yêu chiều chuộng cô đến tận trời, mà cô, tâm cũng động dưới thâm tình của Solji, thậm chí trong lòng cô âm thầm thừa nhận, bản thân cũng thích Solji, nhưng tám năm thầm mến, không phải nói quên là có thể quên. Hơn nữa, cô không chỉ là một người thích Hyojin, mà còn là cấp dưới của Hyojin, thư ký của Hyojin, mặc kệ là ở trong công việc hay cuộc sống, đều có tiếp xúc chặt chẽ với Hyojin. Cho nên mâu thuẫn giữa cô và Solji, liền rối rắm như thế, Solji bình thường cái gì cũng tốt chuyện gì cũng theo cô, nhưng đối với Hyojin, hệt như đâm đến chổ đau của Solji, mỗi lần bọn họ cãi nhau nguyên nhân đều là vì Hyojin. Solji kỳ thật là một người theo chủ nghĩa độc quyền, Solji luôn nói với cô, hy vọng cô có thể từ chức, Solji cũng không phải nuôi không nổi cô. Nhưng là Hyelin là người phụ nữ cần người nuôi sao? Ai cũng không thể bắt buộc cô buông tha cho công việc mà cô tha thiết, ở công ty Ahn thị, trừ bỏ là vì Hyojin ra, cô cũng rất yêu công việc làm nhiều năm của mình. Cho dù chỉ là thư ký Hyojjn, liền khó tránh khỏi phải chiếu cố công sự việc lớn nhỏ của Hyojin, mà qua nhiều năm như vậy, cô vẫn là bạn gái tham gia yến hội duy nhất của Hyojin. Điểm này, cái người bá đạo kia cũng có ý kiến đến đòi mạng, Solji nói, mỗi lần nhìn thấy cô khoác tay Hyojin, bộ dáng cười đến thực ngọt ngào, Solji xúc động đến muốn giết người. Làm ơn, cô nào có cười ngọt ngào, cả thương giới mọi người đều nói Hyelin cô là băng sơn nữ vương, từ trước đến nay chỉ toàn cười mĩm, cô làm sao có thể cười ngọt ngào khi theo Hyojin tham dự yến hội, ngay cả lễ phép chào hỏi, cô đều là vẻ mặt băng sương. Nhưng mà nói cũng kỳ quái, đàn ông ở thương giới, không biết nhìn cô làm sao, mỗi lần yến hội chấm dứt, mấy ngày sau, liền có có vô số ruồi bọ bay tới bay lui. Solji liền mất hứng, nói là nếu công khai tình cảm của bọn họ, sẽ không sẽ phát sinh chuyện như vậy. Điểm ấy, được rồi, cô thừa nhận, là bản thân không đúng, cô hiện tại là bạn gái của Solji, cũng thực hưởng thụ Solji tỉ mỉ che chở. Nhưng là đối với việc công khai trước thiên hạ, cô cảm thấy không cần, cũng thực chần chờ, tình yêu là chuyện của hai người, mắc mớ gì phải triệu cáo thiên hạ, để mọi người đều biết. Kỳ thật trong lòng cô, cô biết nguyên nhân mình phản đối, không phải là do người, sau khi cô cùng Solji sống chung mới phát hiện, thì ra bản thân là một người không có cảm giác an toàn, cô tin tưởng Solji yêu cô, hết sức yêu cô, nhưng cô không nắm chắc bọn họ thực sự có thể cùng nhau đi cả đời. Có lẽ, cho dù chính cô không muốn thừa nhận, bóng ma thơ ấu, đối với cô mà nói vẫn có ảnh hưởng. Cô không biết Solji vì sao lại thích cô, cũng không biết Solji vì sao mà yêu cô, cô không có cảm giác tin tưởng, có thể hấp dẫn Solji cả đời, làm cho tim Solji không thay đổi, dù sao Solji là người xuất sắc như vậy, bất phàm như vậy. Trong tay nắm giữ giới vận tải đường biển, một tay có thể che trời hô mưa gọi gió, người như vậy, yêu cô đã là một kỳ tích, còn muốn yêu cả đời, khả năng này có thể không? Nghi vấn trong lòng này, cô thủy chung không dám hỏi ra miệng, thì ra trong lúc vô thức, Solji đã tiến vào nội tâm cô sâu như vậy. Nhớ rõ trước kia có đọc qua một câu, vào thời điểm làm tình,phụ nữ không chỉ bị tiến vào thân thể, còn có tim, thật sự là sâu sắc. Cô đã sợ hãi, sợ hãi mất đi Solji, loại sợ hãi này, bắt đầu từ lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, luôn luôn tồn tại trong lòng cô. Sau đó, bọn họ không ngừng cãi nhau vì Hyojin, trên cơ bản đều là do công việc của cô chiếm dụng thời gian bọn họ ở chung, hơn nữa công việc này có liên quan với Hyojin, điều này làm cho người bá đạo kia không vui. Solji không có biện pháp với Hyelin, thì bày ra vẻ mặt bất mãn với Hyojin, tìm Hyojin gây phiền toái, vì thế Wall Street truyền ra tin tức Solji và Hyojin bất hòa. Hyelkn cãi nhau với Solji, kỳ thật nghiêm khắc mà nói, không tính là cãi nhau, bởi vì mỗi lần đều là Solji bị cô làm cho tức giận đến không nói ra lời, lại không dám sử dụng bạo lực với cô giống lần đầu tiên, không nở tổn thương cô, đành phải tổn thương chính mình, tức giận không thể phát tác, Solji liền đè nén rời khỏi Seoul, trở về công ty ở Newyork. Sau đó, một tháng không gặp, Solji lại bị nỗi nhớ nhung tra tấn trở về tìm cô, vòng đi vòng lại, không đến một năm, Solji đã trở thành khách hàng VIP của chuyến hàng không cao cấp Mỹ - Seoul. Nhưng mà lần này, trong lòng cô có một chút áy náy, hình như thật sự là do cô không đúng. Cô thầm nghĩ, ngồi ở trên giường lớn mềm mại, nhẹ nhàng mơn trớn một bên giường Solji luôn nằm, nay đã trở nên lạnh lẽo, này chứng tỏ, người nào đó đã rời đi thật lâu. Cái giường lớn Kingsize này, là Solji cố ý nhập khẩu về từ Châu Âu,mỗi lần hai người chen chúc trên cái giường bé của cô, rất là ủy khuất; Hơn nữa lúc ấy cái người đáng giận kia còn nói:

-“Mỗi lần làm được một nửa, đều phải cẩn thận để không ngã xuống, khó chịu.”

Nghe đi, nói gì vậy, có người mua giường là vì để làm tình sảng khoái sao? Nhưng là Solji sẽ. Nghĩ đến đây, lòng cô nổi lên cảm giác ôn nhu ngọt ngào, cô đột nhiên rất nhớ Solji, nhớ Solji bá đạo ôn nhu, nhớ đôi mắt thâm tình của Solji, nhớ nụ hôn kích cuồng và âu yếm, cũng nhớ cảm giác da thịt bọn họ chạm vào nhau. Yếu đuối nằm ở trên giường, trở mình nhìn một bên giường kia của Solji, bị hơi thở nồng đậm mãnh liệt vây quanh, giống như là được Solji ôm vào trong lòng. Nằm ở trên giường, không tự chủ được nhớ tới mấy giờ trước, đêm bọn họ cãi nhau. Sự tình, vốn thực ngọt ngào, thực ấm áp, thực...... Kích tình. Giống như những đêm trước, Solji ôm cô, cùng nhau vào trong phòng tắm, cùng nhau tắm sạch một màn này làm cho người ta mặt đỏ tim đập, dục hỏa từ phòng tắm đốt tới trên giường. Cô bị Solji đặt dưới thân bừa bãi yêu thương, dục triều như nước, hoa dịch theo động tác kịch liệt của Solji không ngừng bị quấy ra, cặp chân trắng noãn thon dài gắt gao quấn lấy thắt lưngcủa Solji, cô rên rỉ, ôm cổ Solji, tìm kiếm đòi hỏi nụ hôn của Solji. Cô thích cảm giác Solji hôn cô, hệt như là hôn bảo vật trân quý nhất đời, cưng chiều và yêu thương đến cực độ. Mà Solji, cực thích cô chủ động hôn mình, mỗi lần đều kích thích Solji cúi đầu rít gào, đem cô ép vào trong đệm giường hung hăng yêu. Được rồi, không khí tuyệt hảo, lúc kích tình tản ra bốn phía, bọn họ lập tức sẽ xông lên cao trào tuyệt mỹ, trên tủ đầu giường, điện thoại của cô vang lên. Cái tiếng chuông kia, là kiểu chuông riêng, chỉ thuộc về một người, đây là thói quen nhiều năm qua, cho dù Solji đối với việc này không cao hứng, cô cũng không đổi được. Khi nghe được tiếng chuông quen thuộc, toàn thân cô cứng đờ, kịch liệt khuấy đảo hoa huyệt hung hăng kẹp chặt ngón tay, làm cho người trên người nặng nề thở, phát động điên cuồng tấn công, mãnh liệt đâm vào rút ra, chống đẩy nhanh đến cô ngay cả nói cũng nói không được.

-“Điện...... Điện thoại!”

Hyelin muốn giãy dụa đi ra nhận điện thoại, nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ từ chối cuộc gọi của Hyojin, hôm nay cũng không ngoại lệ!

-“Chết tiệt, không được nhận!”

Solji tức giận không ngớt, trong lòng lửa hừng hực thiêu đốt, trước kia khi không có làm hoặc là làm được một nửa, Hyelin bỏ lại Solji đi nhận điện thoại của Hyojin,Solji đã thực khó chịu, lần này đã đến thời kì mấu chốt cuối cùng, cô thế nhưng còn muốn bỏ? Không để ý tới kháng nghị của Hyelin, ngón tay kịch liệt kích thích nơi giữa chân Hyelin.

-" Aaaaaa......” Khoái cảm thật lớn, chìm nổi trong bể dục, nhưng là, cô dù sao cũng là Hyelin, từ nhỏ liền tự hạn chế nghiêm khắc với bản thân, Hyelin ý thức trách nhiệm siêu cường. Cô dùng sức cắn môi, muốn mình thanh tỉnh một chút, trăm ngàn lần đừng bị cái người đang giận dỗi kia quấn vào lốc xoáy kích tình, ra không được. Nhưng là, thật khó, thực sự rất khó, khoái cảm như sóng triều một đợt lại một đợt đánh úp vào Hyelin, cảm giác cô sắp bị nhấn chìm. Nhưng là, tiếng chuông đang vang kia, làm cho cô to gan, dùng sức xoay người rời khỏi dưới thân Solji, hai tay cũng dùng sức đẩy người đang làm càn trên người cô, sau đó bi kịch cứ như vậy phát sinh. Vừa vặn đến thời điểm mấu chốt nhất, Hyelin đẩy như vậy, đưa Solji từ trên người đẩy ra...... Chột dạ, trước nay chưa từng có, làm cho Hyelin sau khi nhận điện thoại cũng không dám nhìn biểu tình của Solji, vội vàng đi đưa văn kiện cho Hyojin.

Chờ Hyelin trở lại, căn phòng nho nhỏ sớm không còn bóng dáng của Solji. Solji, chỉ sợ là rất giận đi? Hyelin ôm cái gối có mùi của Solji, vùi mặt vào trong gối mềm mại, cắn môi áy náy nghĩ, sau đó, bỗng nhiên, tiếng cười trầm thấp, từ trong gối truyền ra, càng lúc càng lớn, quanh quẩn suốt trong phòng. Nhớ lại một màn kia, cô thật sự không khống chế được mình muốn cười, thực không có lương tâm cười đến thực vui vẻ. Lần này, người nào đó tức giận đến thật không nhẹ. Hyelin đẩy xe mua sắm, đi về phía trước, vì trong nhà cần thêm vài thứ vật dụng, ân, nhìn đồng hồ, Solji đã có 35 ngày lẻ 7h không có tin tức, phá kỷ lục lúc trước. Lúc trước mỗi lần tức giận chạy lấy người, cũng không quá một tháng lại trở về tìm cô, một lần ngắn nhất, chỉ có năm ngày mà thôi, tuy rằng, hai năm nay, thời gian bọn họ ở cùng một cũng không nhiều, dù sao công việc của Solji cũng là ở Mỹ, Solji không thể lúc nào cũng làm ra vẻ mặc kệ công ty ở lại Seoul với cô. Nhưng là lần này, đã qua một tháng. Cô gần đây đang đắn đo có nên trở về tổng công ty ở Newyork, như vậy Solji sẽ phải không cần phải chạy tới chạy lui vất vả như vậy, nhưng là, được rồi, cô là có chút ý xấu. Cô rất hưởng thụ cái loại biểu tình Solji tức giận bỏ đi sau đó lại vì nhớ cô mà bất đắc dĩ trở về, làm cho cô cảm thấy, Solji thật đáng yêu. Cái từ đáng yêu này, dùng trên người Solji, chỉ sợ người khác sẽ cảm thấy thực sợ hãi, dù sao, trong lúc làm ăn Solji luôn luôn cương quyết vô tình, nổi tiếng gọn gàng, chỉ cần người tiếp xúc qua với Solji, đều cảm thấy Solji rất khó lấy lòng rất khó nói chuyện, tính tình lại xấu, cái trình độ gây khó dễ này, ngang ngửa với Hyojin. Nhưng là, Solji ở trước mặt Hyelin, cũng chỉ là một người thương cô yêu cô, đối với cô ngàn y trăm thuận, ngẫu nhiên tính tình cũng sẽ bộc phát một chút, nhưng mà đa số đều là thuận theo cô. Nghĩ đến Solji từng chút một, làm cho trên khuôn mặt luôn lạnh như băng của Hyelin hiện lên một nụ cười yếu ớt, trong lòng ngọt ngào ê ẩm, ngày không có Solji bên cạnh, nhớ nhung như bóng với hình, cô, cũng nhớ Solji. Solji lần này, xem ra là động chân hỏa, chỉ sợ ngoại trừ lòng đố kị, còn có lửa nhục từ trước đến nay chưa từng có, đúng vậy, đúng vậy, cô không nên như vậy đi khiêu khích giới hạn khoan nhượng của Solji. Vừa nghĩ, một bên cầm lấy mỹ phẩm lên xem giá, bất tri bất giác, xe mua sắm xe đã đầy, đợi cô phản ứng lại nhìn thấy, không khỏi bật cười. Đồ trong xe, đều là thứ Solji quen dùng và thích dùng, thì ra bất tri bất giác, cô đã đặt Solji vào vị trí quan trọng trong lòng. Liền giống như, trong phòng cô, có quần áo của Solji, bàn chải đánh răng, dép lê, mà trong căn nhà xa hoa của Solji, cũng có mỹ phẩm của cô. Solji, em hình như có chút yêu chị rồi, khi nghĩ như vậy, Hyelin thế nhưng không có sinh ra cảm giác bài xích, trong lòng từng làn sóng ập đến, tất cả đều như mật vừa ngọt lại ngấy thấm vào, đôi môi tiên diễm luôn mím chặt, bây giờ ngược lại giơ lên độ cong kiều mỵ. Được rồi, dung túng Solji một lần, đi Mỹ tìm chị, ai bảo em nhớ chị chứ.

Có quyết định, trong lòng liền ung dung hơn nhiều, đẩy xe bước nhanh đi tới, chuẩn bị đi tính tiền, lúc đi qua quầy thực phẩm được chất đống cao sắp xếp gọn gàng, khóe miệng tươi cười của Hyelin bỗng nhiên cứng lại, cách đó vài bước, một người đàn bà vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc phức tạp nhìn cô. Thực rõ ràng, bà ta từ trước đã nhìn thấy Hyelin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro