2. theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hội ngộ buổi sáng có chút đặc biệt, Shunbun dùng mũi ngửi ra được mùi ba người đàn ông (?) trong phòng. hai người từng gặp nó hôm qua và một người lạ.

"chào em"

"chào"

người lạ giọng non kia lên tiếng, nó có chút cảnh giác dù biết ơn vì được cứu giúp nhưng đang ở một nơi lạ lẫm khiến nó chưa thấy tin tưởng được ai.

"xin hỏi, đồ của tôi đã được trả lại chưa?"

Shunbun nóng cả người, đồ vật được ngài chúa công ban tặng vậy mà nó lại làm mất.

"bọn ta không thể trả cho nhóc"

"xin các ngài hãy trao trả lại cho tôi"

lời vừa dứt, Shunbun không màng đống dây dợ trên người, nó quỳ xuống đất, đầu áp sát sàn lạnh. bao nhiêu tâm tình đổ thành hồ đều mang nặng nề, khiến ba vị phía trước ngạc nhiên. một vị nhanh chóng muốn nâng nó lên nhưng Shunbun cứ lì lợm bám chặt đất như thể muốn hòa làm một, nếu hôm nay không trả đồ cho nó chắc nó ám luôn cả cái bệnh viện này mất.

"vậy thì như này đi, đầu tiên em vẫn nên nói nguyên nhân những vết tích trên người chứ nhỉ?"

một vị có chất giọng non nhỏ nhẹ đến bên, bàn tay nhỏ tý xoa nhẹ đầu nó. shunbun không nói gì, vẫn giữ nguyên tư thế mà không có ý định ngẩng đầu cũng như đáp lại thắc mắc của ba vị. một lúc trầm lặng mới nghe thấy tiếng thở dài của một trong ba vị kia.

"nếu không nói thì bọn ta không thể giúp được nhóc đâu"

nó cắn môi, kể cả không phải đang ở nơi lạ thì chuyện sát quỷ hội vẫn chưa được ai biết đến, một vật quỷ lạ lẫm so với tầm hiểu biết của con người lại tồn tại song song, mặc dù trận chiến đã kết thúc nhưng những vết thương vẫn đang tồn tại trên cơ thể nó là một cái án khiến nó không thể phủ nhận. nếu nói ra, nhẹ thì họ sẽ nghĩ nó là kẻ điên, phiền hơn thì sẽ truy vẫn tận cùng làm liên lụy đến cả hội sát quỷ.

"tôi không nhớ, tôi chỉ nhớ rằng có một đám người lạ xông vào nơi tôi ở đánh đến tàn tạ. còn lại thì không còn"

Shunbun chỉ mong rằng ba vị kia sẽ tin vào lời nói của nó, bảo một người được nuôi lớn bởi các vị tu đi nói dối là một cực hình.

"à, vậy à"

tin mà đúng không?

có chó mà tin.

ba vị kia cũng không truy cứu sâu nữa, cố gắng đỡ nó lên lại trên giường vì sợ vết thương sẽ lại bục ra.

"kosei của em là gì?"

một trong ba vị cất tiếng hỏi.

"kosei... là gì?"

Shunbun thắc mắc hỏi lại, để lại ba vị kia nhìn nó bằng ánh mắt lạ lùng.

"em... không biết kosei là gì?"

"thứ lỗi, tôi từ nhỏ sống trên núi nên không hiểu biết chữ"

"mắt em cũng có vấn đề?"

"vâng, không phải bị mù nhưng không thể nhìn vật thể xa quá 3 cm"

"vậy khó cho nhóc nhỉ"

"tôi ổn"

nó thật sự cảm thấy ổn khi không nhìn được, mặc dù có khó khăn nhưng nhờ vậy mà những giác quan khác được tập trung nâng cao. có lúc nó sẽ thắc mắc các vị sư về bầu trời như nào, vườn cây sau sân ra sao hay bộ dạng của nó trông thế nào. buồn bã là thế nhưng đôi lúc nó cũng biết ơn, biết ơn vì không nhìn được cảnh tượng máu đổ thành sông, xác đóng thành núi, không nhìn được bao nhiêu nhầy nhụa cốt đổ đầy mình để mang nặng tội lỗi, chỉ sợ rằng khi nó thấy, Shunbun sẽ cảm thấy thế giới này không còn đẹp nữa.

"bọn ta sẽ trả em đồ, nếu như em đồng ý với bọn ta một việc"

"xin các vị cứ nói, chỉ cần được trả lại đồ, tôi xin làm hết. trừ những việc tội gian, thì xin thứ tôi không thể làm"

"bọn ta sẽ không làm thế, nhóc nghĩ nhiều rồi"

vị kia khịt mũi nói nhưng vẫn có chút huân hoan, thế thì dạy càng dễ.

"nhóc không biết rõ về thế giới bây giờ nhỉ?"

"vâng"

"vậy bọn ta sẽ dạy em, đổi lại"

vị kia ngừng một lúc, sau đó Shunbun cảm nhận được cái bàn tay nhỏ bé lại đặt trên đầu nó một cách nhẹ nhàng.

"em sẽ làm một công dân tốt"

"vâng"

a, nó nhớ chúa công thật đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro