Chương 1. Say rượu nhầm người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng yến tiệc tiếng la hét sợ hãi nổi lên bốn phía, đám thị vệ nghe tiếng liền chạy tới.

"Người đâu!"

"Báo cáo đại nhân, người kia khinh công cực tốt, người của chúng ta đuổi không kịp!"

"Ta không thể để Lưu tiên sinh ở lại đây một cách vô ích! Tên kia đã trúng phi tiêu độc của ta, khẳng định không thể chạy xa được! Tiếp tục đuổi theo cho ta!"

"Rõ!"

...

Kiều Trạm che vết thương giữa ngực và bụng, ngồi trong góc ẩm ướt lạnh lẽo, dưới ánh trăng mờ ảo, thở hổn hển, lục lọi trong ống tay một chiếc bình sứ nhỏ màu xanh lam.

Y vội vàng đổ ra vài viên thuốc, tùy tiện nuốt vào miệng, tháo đai đen trên cổ tay trái quấn lên vết thương đang chảy máu ở bắp chân.

Y nhắm mắt lại, không dám ở lại lâu nữa, bám vào tường chậm rãi đứng dậy, cau mày dùng đầu ngón tay lau vết máu bẩn trên con dao găm, sau đó nhét lại vào ủng với vẻ mặt vô cảm.

Trong chớp mắt, thân ảnh màu đen tan vào màn đêm và biến mất không dấu vết.

...

Thẩm gia đại trạch sáng rực trong đêm tối, Kiều Trạm nhẹ nhàng trèo qua bức tường cao, không để lại bất cứ dấu vết nào cho thị vệ tuần tra, đi một mạch về phía sân sau.

Tại Thủy Mộc Thanh Hoa.

Thẩm Mộ vừa mới thoát khỏi một đám phi tần sủng thiếp oanh oanh yến yến vây quanh, chuẩn bị đi thư phòng giải quyết chuyện trong phủ.

"Châm trà." Thẩm Mộ lật một trang giấy, nói vào không khí.

"Vâng." Một bóng đen từ trên xà ngang nhẹ nhàng nhảy xuống, cẩn thận cầm lấy ấm trà, rót một tách trà rồi cung kính đặt vào trong tay Thẩm Mộ.

"Mọi việc ổn cả chứ?" Thẩm minh chủ nhấp một ngụm trà, mí mắt cũng không buồn nhấc hỏi.

"Hồi chủ tử, tất thảy đều ổn." Thanh âm mát lạnh, động tác dứt khoát lưu loát, Kiều Trạm lui về phía sau một bước, gật đầu ôm quyền, "Đã đưa đến chỗ Phùng gia công tử".

"Được." Thẩm Mộ ngửi được một mùi máu tươi như có như không, ngước mắt nhìn nam nhân đeo mặt nạ hung dữ đang trạm tư thẳng tắp, tùy tiện ném cho y một khối ngọc, "Thưởng cho ngươi, ngày mai đi Lạc phủ, mời Thư Vân công tử tới đây, nói rằng ta vừa có được một cây cổ cầm mới."

"Vâng, đa tạ chủ tử." Kiều Trạm cung kính nhận lấy khối ngọc bằng hai tay, trân trọng thu vào lòng ngực (cất vào ngực áo), "Có cần mang rượu mận xanh mà ngài nhưỡng cho Lạc tiên sinh tới đó không?"

"Ngươi thật thông minh." Thẩm Mộ mỉm cười, liếc nhìn Kiều Trạm: "Mang theo một ít, có thể dụ tên tiểu tham lam đó tới."

...

Thanh tâm cư.

"A Trạm, chúng ta cần nhờ Tô tiên sinh loại bỏ loại độc dược này." Mộ Thập Nhất biết chút y thuật, cài áo Kiều Trạm lại, tắt đèn, "Ta y thuật không tinh, phân không ra đây là loại độc gì"

"Không sao đâu, chỉ là màu sắc vết thương hơi xấu chút thôi." Kiều Trạm sờ sờ vành tai, cúi đầu nhìn vết thương đen kịt gớm ghiếc trên ngực rồi nằm xuống, tùy tiện nói: "Không ảnh hưởng đến việc ta ăn bánh bao cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ta ngủ, không cần lãng phí thời gian."

"Vậy ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút, giờ đến phiên ta canh gác." Mộ Thập Nhất không yên đóng cửa lại, "Lập tức nghỉ ngơi cho ta!"

...

Quá ba tuần rượu, tại sảnh Hồ Quang Điện Đào Hoa Các, Lạc Thư Vân mặt đỏ bừng, hai mắt mờ mịt, nâng ly lên, mỉm cười giơ ngón tay ra hiệu cho Thẩm Mộ, Thẩm Mộ xoay chén ngọc trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu sủng nịch, mỉm cười dịu dàng nói: "Lạc huynh say rồi?"

"Đâu, đâu có" Lạc Thư Vân bĩu môi, lắc đầu phủ nhận, "Rượu mơ xanh này ta có thể uống thêm ba thùng lớn..."

"Lạc công tử say rồi, dìu hắn vào phòng nghỉ ngơi." Thẩm Mộ ra lệnh cho thị nữ đang hầu hạ bên cạnh, "Chuẩn bị nước nóng, đợi Lạc công tử tỉnh rồi tắm gội."

"Vâng." Đám thị nữ yểu điệu cẩn thận đỡ Lạc Thư Vân đang lẩm bẩm thần trí không rõ vào phòng ngủ.

"Tích-tích-tích-tích-tích-tích"

Bên cạnh cây đào trong góc Hồ Quang Điện, một nam nhân cả người ướt sũng đang quỳ gối. Lạc Thư Vân ở lại Thẩm phủ trong bốn giờ và y cũng đã quỳ trong suốt bốn giờ này.

"Lại đây."

"Vâng."

Người dưới gốc đào giơ tay lau nước mưa trên mặt, ho khan, ngẩng đầu đáp một tiếng rồi vén áo, quỳ gối đi dọc theo con đường rải sỏi, quỳ tới trước cửa đại sảnh. Những hạt mưa tiếp tục rơi xuống mái hiên, mưa đập vào vai và lưng y.

"Thuộc hạ hành sự bất cẩn, thỉnh chủ tử trách tội." Kiều Trạm quỳ trên mặt đất chờ bị xử lý.

"Ngươi có gì giải thích không?"

Thẩm Mộ nhặt mặt dây chuyền ngọc mà Lạc Thư Vân vô tình đánh rơi trên đất sau khi say rượu, dùng ngón tay cẩn thận lau sạch bụi.

"Hồi chủ tử, thuộc hạ không có..."

Kiều Trạm mím đôi môi khô khốc, y thực sự vô pháp giải thích, sáng nay khi đến Lạc phủ, y đột nhiên cảm thấy chóng mặt, ngực bụng đau đớn khó nhịn, hô hấp khó khăn.

Y không những để Lạc công tử đợi mình ở khách phòng hơn nửa tiếng đồng hồ mà còn không cẩn thận vấp ngã làm vỡ bình rượu mơ xanh của chủ tử, lý do này nói thế nào cũng giống một cái cớ để thoái thác trách nhiệm.

Nếu biết như vậy, tối qua dù mệt hay buồn ngủ đến thế nào y cũng sẽ đến chỗ Tô tiên sinh xem bệnh.

"Đi hình đường, lãnh bốn... ba mươi roi." Thẩm Mộ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy sáng ngời dưới chiếc mặt nạ bạc, đột nhiên hắn không đành lòng, đột ngột sửa "bốn" đã tới bên miệng thành "ba".

"Tạ chủ tử. Thuộc hạ liền đi đổi người thay ca, sau đó lãnh phạt." Kiều Trạm dịch đầu gối về phía sau để tránh mùi rượu nồng nặc trên người chủ nhân, cung kính hành lễ, đứng lên khom người lùi ra khỏi Đào Hoa Các.

Thẩm Mộ nhìn bóng dáng mảnh khảnh biến mất khỏi tầm mắt, kỳ quái chính mình sao lại lãng phí thời gian nhìn chằm chằm vào tên nam nhân nhàm chán như vậy, lắc đầu quay về phòng ngủ trêu chọc tiểu miêu (mèo con) say rượu đáng yêu của mình.

Kiều Trạm nằm nghiêng trên giường, nửa thân trên lộ ra ngoài, toàn bộ lưng đầy vết roi đan chéo nhau, thậm chí có vết nghiêm trọng kéo dài đến mông.

Những vết thương ở ngực và bụng mà y chịu trong nhiệm vụ ngày hôm trước lại bị rách toạc trong quá trình lãnh roi, máu chảy đầm đìa, nhìn qua thật khiến người khác không đành lòng.

"A Trạm, ngươi đã làm gì vậy? Sao chỉ đến tiếp Lạc tiên sinh mà còn có thể bị phạt?" Mộ Thập Nhất cúi đầu, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho Kiều Trạm, "Đáng lẽ tối qua ta nhất định phải đưa ngươi đến chỗ Tô tiên sinh."

"Ta cũng không biết, lúc ấy đột nhiên thấy choáng váng, sau đó đau đến thở không nổi," Kiều Trạm giơ tay xoa xoa mắt, nhìn vết thương màu xanh đen to bằng lòng bàn tay trên ngực mình "Miệng vết thương này cũng không lớn a, sao lại đau đến mức đứng cũng không thể đứng thẳng."

"Ngươi đây là trúng độc, không giống với những vết thương bình thường trước đây" Mộ Thập Nhất đậy nắp kim sang dược, không yên tâm mà dặn dò, "Vẫn nên thỉnh Tô tiên sinh tới xem một chút cho yên tâm, cũng may, ngươi lần này vận khí tốt, lần sau chủ tử nổi trận lôi đình, mạng nhỏ của ngươi khó mà giữ được."

"Được rồi, đợi vết thương lành lại ta sẽ tự mình đến chỗ của Tô tiên sinh kiểm tra." Kiều Trạm mệt mỏi xua tay với Mộ Thập Nhất, tỏ vẻ mình muốn ngủ.

Mới vừa ngủ không bao lâu, Kiều Trạm liền nghe được tiếng đập cửa.

Y mờ mịt mở mắt, lảo đảo ngồi dậy, giọng cũng hơi khàn vì sốt nhẹ: "...Mời vào."

Mộ Thập Tứ đẩy cửa đi vào, thấy trạng thái Kiều Trạm như có thể té xỉu bất cứ lúc nào, liền xoay người lại muốn đi ra ngoài, "A Trạm, ta tới đổi gác, nhưng nhìn ngươi như vậy cũng không thể làm việc, để ta thay ngươi làm cho."

"...... Không cần." Kiều Trạm hầu kết trên dưới lăn lộn, cổ họng khô khốc như muốn nôn, y chỉ chỉ chén trà trên bàn, ý bảo Mộ Thập Tứ lấy cho y một ít nước.

Nước trà lạnh lẽo rơi xuống cái bụng chưa ăn cơm của y, Kiều Trạm đau đến hơi hơi co rút một chút, nhưng cổ họng đã dễ chịu hơn nhiều.

Thích ứng với tình trạng trời đất quay cuồng, y thay đổi trang phục, buộc lại mái tóc rối bù, rửa mặt bằng nước lạnh, Kiều Trạm mang mặt nạ, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến thư phòng của Thẩm Mộ.

Trong lúc Thẩm Mộ ôm Lạc Thư Vân lên giường, Kiều Trạm lặng lẽ nhảy lên cây ngoài cửa sổ, lặng lẽ giấu thân ảnh, bí mật canh giữ.

Không ngờ Lạc công tử lại là người cương cường, nguyên bản trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, tới khi chỉ còn một bước cuối cùng lại đột nhiên khóc lóc nói từ bỏ.

Liếm liếm đôi môi khô khốc, Kiều Trạm dời tầm mắt, làm một ảnh vệ, trong lúc vô ý nhìn thấy chuyện xấu hổ của chủ tử, phải nhắm mắt làm ngơ, nên mau chóng quên đi.

Trước nay Thẩm Mộ chưa từng cưỡng bách người mình yêu, Thẩm Mộ ôm Lạc Thư Vân liên tục an ủi, sau đó lại đem người ôm vào trong lòng ngực.

Đè đè trong mặt ngọc bội trong lòng, xúc cảm lạnh lẽo làm Kiều Trạm khôi phục một chút thanh tỉnh, hai mắt thất thần một lần nữa lấy lại sự lấp lánh.

Hai người say rượu trong phòng cái gì cũng chưa làm, chỉ nằm trên thảm ôm nhau. Qua giờ Dậu (nửa đêm), Kiều Trạm đang mơ màng sắp ngủ nghe được tiếng động truyền ra từ trong phòng.

Lạc Thư Vân đã rượu tỉnh, rón ra rón rén mà xách theo giày rời khỏi Thủy Mộc Thanh Hoa.

Nhìn Thẩm Mộ lẻ loi nằm trên mặt, Kiều Trạm chần chừ chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn nhảy xuống khỏi thân cây, từ cửa sổ leo vào trong phòng.

Thẩm Mộ vóc người cao lớn, tay dài chân dài, dù là ám vệ từ trước đến nay tu luyện thuần thục, có thể một chiêu giết chết người, nhưng để dùng sức cõng một nam nhân cao hơn mình hơn nửa cái đầu thực sự vẫn rất khó khăn.

Sau khi đem người hoàn toàn nâng lên trên giường, Kiều Trạm đã mệt đến thở hồng hộc, y che lại miệng vết thương dường như lại chảy máu trên ngực bụng, đang muốn nhảy ra cửa sổ, vạt áo lại bị một lực mạnh mẽ túm lấy, một phen kéo vào giường, mặt nạ bạc lóe đến rơi xuống mặt đất.

Phần lưng vừa lãnh trượng hình bị đập mạnh xuống giường, Kiều Trạm đau đớn đến trợn mắt, suýt nữa rên ra tiếng.

Thân thể nặng nề nhanh chóng bị đè lên, y tựa hồ nghe thấy âm thanh da thịt bị xé nát phía sau lưng, Kiều Trạm nhắm mắt lại hít một hơi, theo bản năng duỗi tay đẩy ngực Thẩm Mộ.

"Thư vân......" Mang theo mùi rượu nồng đậm, Thẩm Mộ hôn lên môi Kiều Trạm, đè lại đôi tay đang không ngừng vùng vẫy của y, ở bên tai y thấp giọng nỉ non.

Ám vệ có địa vị thấp và hèn hạ nhất, nếu không có lệnh của chủ tử hoặc không có chuyện khẩn cấp thì không thể tùy tiện xuất hiện làm bẩn mắt chủ tử.

Nhưng lúc này y thiếu suy nghĩ mà xuất hiện, trên nguyên tắc không thể cự tuyệt chủ tử, Kiều Trạm không khỏi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan

Trong lúc do dự, Kiều Trạm không khỏi rên rỉ vì đau đớn trước nay chưa từng có, y nhận ra mình vừa phát ra âm thanh, vội vàng ngậm miệng lại.

Bị lật qua lật lại chà đạp suốt một đêm, thẳng đến giờ Dần Kiều Trạm mới được buông tha.

Nhìn Thẩm Mộ đã ngủ say, Kiều Trạm quan sát thêm một lúc nữa, mới dùng răng cắn đứt đai lưng đã trói tay y để trốn thoát.

Sau khi chật vật mặc quần áo và di chuyển đến bên cửa sổ, Kiều Trạm bất an quay đầu lại, lo lắng khi Thẩm Mộ tỉnh dậy, sẽ bởi vì chính mình chạm vào một tên ám vệ dơ bẩn mà nổi trận lôi đình.

Mệt mỏi thở dài, y lê đôi chân run rẩy của mình đi lau chùi người Thẩm Mộ. Lấy từ trong tủ ra một chiếc chăn mới, đắp cho hắn, ôm chiếc chăn bông dính đầy máu của mình, chuẩn bị mang về phòng thị vệ tiêu hủy chứng cứ.

Hơi thở giữa miệng và mũi nóng bừng, tầm mắt mơ hồ không thôi, Kiều Trạm ấn mạnh hơn một chút vào huyệt Phong Trì, đầu tỉnh táo hơn chút, y chống cửa sổ nhảy lên, tập tễnh lảo đảo bám tường mà đi.

Cảm giác dính nhớp trên người thập phần khó chịu, Kiều Trạm thất tha thất thểu đi đến hồ nước lạnh lẽo sau núi Đào Hoa Các, chìm cơ thể nóng bừng của mình vào nước hồ lạnh lẽo.

Kiều Trạm bất giác rùng mình, lau một vốc nước lạnh trên cái trán nóng bừng rồi nằm xuống tảng đá ven bờ nghỉ ngơi.

Thẳng đến giờ Tỵ mới tỉnh ngủ, Thẩm Mộ lười biếng mà duỗi thân thân thể, hôm qua phóng túng làm người thoải mái, thân thể cực kỳ thỏa mãn.

Nhắm mắt đánh ngáp một cái, dùng tay mò mẫm âu yếm bảo bối bên cạnh, Thẩm Mộ lại chỉ chạm được một mảng chăn trống rỗng, cuống quít mở to mắt nhìn về phía bên cạnh, trên chiếc giường lớn này nào có dấu vết Lạc Thư Vân?

Nghĩ rằng cậu hẳn là thẹn thùng, buổi sáng nhân lúc chính mình chưa tỉnh lại liền chạy mất, thật là đáng yêu.

Ngồi dậy mặc quần áo lại nhìn thấy một vũng máu bên hông nơi hắn vừa nằm.

Cậu ấy bị thương?

Thẩm Mộ ảo não cào cào tóc, ngày thường chỉ cần Lạc Thư Vân nhíu mày hắn đều sẽ vô cùng đau lòng, hiện giờ chỉ vì lên giường với hắn mà đổ nhiều máu như vậy, hắn sao có thể vui vẻ được đây.

"Đi xuống."

Phân phó ám vệ hiện thân, Thẩm Mộ nghĩ nên đưa lễ vật gì để có thể bù đắp vết thương cho Lạc Thư Vân.

Đang lúc suy nghĩ, một bóng người lặng lẽ quỳ xuống dưới chân hắn, nam tử trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc dữ tợn, cúi đầu ôm quyền, "Chủ tử."

Hiss, thanh âm thật khó nghe.

Thẩm Mộ ghét bỏ mà liếc qua ám vệ giọng khàn khàn, trong lòng không khỏi nghĩ tới việc chọn vài ám vệ mới trong doanh trại.

Kiều Trạm quỳ trên mặt đất, hơi thở không ổn định, nỗ lực bảo trì ngữ khí bình tĩnh, chờ đợi mệnh lệnh của Thẩm Mộ, đồng thời lại vì khả năng bại lộ sự tình tối hôm qua mà lo lắng sốt ruột.

Hiện giờ xem trạng thái của chủ tử, cũng không giống bộ dáng đã phát hiện sự thật, mạng nhỏ của y hẳn là vẫn an toàn.

"Ngươi đến nhà kho đem mấy cây nhân sâm đến Lạc phủ, đúng rồi, mang theo Tô Trạch Ân cùng đi để xem vết thương cho Thư Vân."

Thẩm Mộ xoa xoa huyệt thái dương, phất tay phân phó y đi làm việc.

Đáp lời, Kiều Trạm lĩnh mệnh mà đi, ra tới ngoài cửa mới phát ngốc, tối hôm qua Lạc công tử căn bản không hề bị thương, tặng nhân sâm thì thôi đi, nhưng mang Tô tiên sinh theo để xem bệnh thì phải giải quyết như thế nào?

Dù sao chủ tử đơn giản là muốn Lạc công tử thân thể khoẻ mạnh, nếu đã không bị thương, vậy cũng không cần làm phiền Tô tiên sinh, đem nhân sâm tới, lại mang một ít rượu mơ xanh, Lạc công tử hẳn là cũng rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro