Chương 2. Bị làm khó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tháng Tư. Hồng tiêu vũ tễ (cầu vồng tỏa sáng trong mưa), bầu trời trong xanh như nước.

Trên thuyền hoa tràn ngập thanh âm vui vẻ và tiếng cười.

"Vương gia, ăn nho đi a ~" Thị thiếp yểu điệu nương vào ngực Thẩm Mộ, dùng ngón tay thon dài lấy một quả nho đưa lên bên môi Thẩm Mộ, "Thiếp thực sự rất nhớ ngài đó ~"

"Vương gia, hãy xem hoa đào kết thiếp làm cho ngài ~"

"Vương gia, thần thiếp vì ngài đến chùa Quan Âm để cầu bùa hộ mệnh, cầu bình an cho ngài ~"

"Vương gia ..."

Oanh thanh yến ngữ bên tai khiến Thẩm Mộ vốn đang vui vẻ có chút cáu kỉnh, hắn hạ mắt xuống, nhìn thấy một bụi hoa Lan Quân Tử xanh ngát đĩnh bạt dưới hàng rào, không hiểu sao hắn lại nhớ đến một đôi mắt vừa sáng vừa sống động lấp lánh trong đêm tối.

Thẩm Mộ đứng dậy, sủng thiếp vốn đang dựa vào hắn sáng suốt ngồi dậy, mỉm cười kiều mị nhìn vị "thần linh" của mình: "Vương gia, sao vậy?"

"Mặc thêm quần áo vào, thời tiết còn chưa ấm lên." Thẩm Mộ vuốt ve gò má xinh đẹp của sủng thiếp, làm lơ ánh mắt hâm mộ từ bên cạnh, quay người rời thuyền, bỏ lại một nhóm mỹ nhân bất đắc dĩ.

Thanh tâm cư.

"A Trạm thua! Lấy tiền, lấy tiền!" Mộ Thập Tam đẩy bài thắng ra trước mặt y, hưng phấn mà kêu to, "Mỗi lần chơi cùng A Trạm ta đều có thể thắng, ha ha ha......"

"..." Kiều Trạm giương miệng chưa kịp phản ứng, y cúi đầu, chớp đôi mắt nghiên cứu các lá bài, thế nhưng chiếc bao tiền nhỏ trong tay đã bị Mộ Thập Tam giật lấy và móc bạc. Y tội nghiệp đỏ mặt nhìn Mộ Thập Nhất "Thập Nhất ca, ta lại thua rồi..."

"Không có biện pháp, tiểu tử này luôn lẻn ra ngoài đánh bạc, ngươi thắng mới là lạ," Mộ Thập Nhất vỗ vỗ đầu Kiều Trạm an ủi, "Tối nay trù phòng có bánh bao, A Trạm có thể... Chủ tử! "

"Các ngươi nhàn hạ thoải mái quá nhỉ"

Khi nhìn thấy Mộ Thập Nhất chạm vào đầu Kiều Trạm, Thẩm minh chủ vốn đang lén rình ở ngoài cửa cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đá văng cửa bước vào.

"Chủ tử!" Ba người lập tức đeo mặt nạ, quỳ xuống đất, "Xin chủ tử trách phạt."

"..." Thẩm Mộ còn chưa kịp nhìn thấy mặt Kiều Trạm đã bị mặt nạ che đi, sắc mặt liền không vui, "Mộ Thập Nhất, Mộ Thập Tam, đi đến hành đường nhận hai mươi roi."

"Tạ chủ tử." Hai người nhận lệnh rời đi, trước khi rời đi còn liếc nhìn Kiều Trạm vẫn đang một mình quỳ gối.

"Lấy ra." Thẩm Mộ ngồi ở trên giường của tiểu thị vệ, ngón tay thon dài nhàn nhã nghịch nghịch chiếc...quần nhỏ trên tủ của Kiều Trạm?

"?" Kiều Trạm không biết chủ tử bảo y lấy cái gì, là bạc (tiền) sao?

Kiều Trạm quỳ gối, liếc nhìn Thẩm Mộ và chiếc quần nhỏ tội nghiệp của mình, chần chừ thử duỗi hai ngón tay ra, khều lấy túi tiền trên bàn, quỳ gối tiến lên hai bước, giơ hai tay đưa bao tiền lên quá đầu để trình nó với chủ nhân.

"?" khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mộ nứt ra, tiểu ám vệ này thật sự ngu ngốc hay là đang giả ngu? "Ngươi đưa tiền cho ta làm gì?"

"Thuộc hạ ngu ngốc, cầu chủ tử nói rõ." Kiều Trạm lúng túng lấy lại chiếc ví nhỏ nhét vào trong ngực, quỳ xuống về vị trí ban đầu, lén lút ấn vào vết thương còn chưa khỏi hẳn đang đau nhức từng đợt trước ngực.

Tiểu ám vệ mặc trang phục màu đen, trên mặt đeo mặt nạ bạc dữ tợn, một phần mái tóc đen dài được buộc cao sau đầu bằng dải vải đỏ sậm, phần còn lại rải rác trên tấm lưng mảnh khảnh.

Trên cổ không có gì che đậy, mạch máu xanh tím hiện lên dưới làn da trắng lạnh buốt giá, theo trái tim trầm ổn hữu lực nảy lên, khiến người ta có dục vọng muốn chạm vào.

"Chủ tử?" Kiều Trạm ngốc nghếch nhìn bàn tay của chủ tử đang vuốt ve cổ mình một cách sắc tình.

"Lấy mặt nạ ra để ta nhìn xem." Thẩm minh chủ không khách khí rút tay lại, mất tự nhiên quay mặt sang hướng khác, ở một góc mà Kiều Trạm không thể nhìn thấy, hắn xoa xoa ngón tay vừa chạm vào làn da mát lạnh của y. . .

Một tên ám vệ ngày ngày dầm mưa dãi nắng, làn da lẽ ra phải vô cùng thô ráp, thế mà chạm vào lại có một cảm giác lưu luyến muốn dừng mà không được, khiến người quên cả phản ứng.

"Chủ tử!" Bóng dáng Mộ Thập Thất nháy mắt xuất hiện trên cửa.

Ám vệ bình thường không được tùy tiện xuất hiện, giọng điệu khẩn trương như vậy nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

"Có chuyện gì vậy?" Vừa nói, Thẩm Mộ vừa mở cửa bước ra ngoài: "Là chuyện của Bình Dương phân đà sao?"

"Đúng vậy, chủ nhân,  còn có vân minh thành phân đà chủ Trần Song Đồng cũng tham dự lần này......" Mộ Thập Thất thấp giọng cùng Thẩm Mộ nói chuyện với nhau, "Vâng, thuộc hạ sẽ phái Mộ Thập Cửu bảo hộ bên người quốc công gia."

Thẩm Mộ sinh ra đã ngậm thìa bạc, ông nội hắn là hộ quốc công Thẩm Kỳ Phong, là cựu tướng quân của ba triều đại, cha hắn là tướng quân Thẩm Giang Trần của Trấn Bắc, còn mẹ hắn là Công chúa Mộ Dương, em gái của hoàng đế hiện tại.

Từ nhỏ cơ linh thông tuệ, thiên phú dị bẩm, cộng với sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông nội và cha, từ khi còn trẻ hắn đã đạt được thành tựu trong việc học. Điều kiện gia đình không khiến hắn gặp rắc rối nên Thẩm minh chủ bắt đầu tự mình tìm kiếm rắc rối, muốn lang bạt giang hồ, trở thành một đại hiệp lừng lẫy. Trải qua mấy năm giang hồ gập ghềnh sóng gió, hắn đã có chút tiếng tăm, lập ra Đào Hoa Các danh chấn thiên hạ.

Hắn đã giành được vị trí thứ nhất trong đại hội võ lâm năm trước và trở thành Võ lâm minh chủ đương nhiệm. Thẩm minh chủ cảm thấy không có tính khiêu chiến, sau khi kết thúc đại hội võ lâm liền phủi mông về nhà.

Đào Hoa Các tổng cộng có sáu phân đà, phân biệt ở phồn hoa Bình Dương thành, Vân Minh thành, Bất Dạ Thành, Bắc Cương mặc ninh thành, Tây Nam gia hòa thành, còn có một cái chính là ly tổng đà Giang Dương thành gần đây nhất là Dĩnh Khải thành.

Thẩm Mộ thành lập Đào Hoa Các đã năm năm, ở bất kể ngành nghề nào Đào Hoa Các đều có chỗ đứng trong đó, người làm nhất định đều có cơm ăn áo mặc, có nhà ở, có phương tiện đi lại, có yêu hận tình thù. Trong 5 năm qua, việc kinh doanh của mỗi chi nhánh đều thành công, không quá lời khi miêu tả nguồn lực tài chính của Đào Hoa Các giàu có như một quốc gia.

Nhắc đến Đào Hoa Các dùng của người giàu chia cho người nghèo thì không thể không nhắc đến những ám vệ vô ảnh vô tung dưới trướng Thẩm minh chủ.

Trên giang hồ không có bất luận kẻ nào gặp qua đám ám vệ này dù là một mảnh góc áo, nhưng cố tình chính là họ có thể giết người một cách vô hình, điều này càng khiến mọi người sợ hãi hơn.

Vô số người muốn lấy đầu Thẩm minh chủ, ý đồ muốn nổi danh giang hồ, đều không rõ mà mất mạng ngay trước mặt Thẩm minh chủ vài bước chân.

Đêm đó.

Kiều Trạm như thường lệ nằm trên cây bên ngoài phòng ngủ của chủ tử, ngơ ngác nhìn Mộ Thập Tứ trên cây đối diện dùng ngôn ngữ ký hiệu nhiệt tình trò chuyện với Mộ Thập Lục trên cây một cây khác, ánh mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Ngay khi họ đang trò chuyện sôi nổi, một luồng sát khí mạnh mẽ ập đến, có một sát thủ! Kiều Trạm tập trung trong chốc lát, huy động nội lực chuẩn bị chiến đấu, Mộ Thập Tứ và Mộ Thập Lục bên cạnh cũng nhận ra điều đó bắt đầu cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Kiều Trạm đưa tay nắm lấy một loại vũ khí bí mật khiến lòng bàn tay tê dại, nhảy từ trên cây xuống canh giữ cửa phòng ngủ của chủ nhân, Mộ Thập Tứ chặn đứng một đợt ý đồ phá cửa mà vào của thích khách, Mộ Thập Lục dọn sạch ám khí, cũng nhanh chóng chạy đến tương trợ.

Sau khi đuổi theo sát thủ phát hiện mình không thể có cơ hội nào từ chỗ của Mộ Thập Tứ và Mộ Thập Lục nên quay lại xử lý Kiều Trạm. Lực kiếm sắc bén tấn công, nhưng Kiều Trạm đã tránh được trong gang tấc và dụ sát thủ cách xa phòng ngủ của chủ nhân.

Vung kiếm đón hắn, Kiều Trạm càng ngày càng tàn nhẫn, sát thủ không kịp suy nghĩ, làm sao một thiếu niên gầy gò trẻ tuổi này lại có nội lực cường đại thâm sâu như vậy.

Trong phút chốc, Kiều Trạm đã chiếm được thế thượng phong, không những không bị tổn hại gì mà còn buộc sát thủ quay trở lại nơi Mộ Thập Lục đang chiến đấu, ba người tấn công quyết liệt, một lúc sau, xác của sát thủ rơi thành từng mảnh xuống đất. Trong sân Chẳng bao lâu đã biến thành một vũng thi thủy.

Người này cũng là một ám vệ, hắn dùng thuốc biến mình thành thi thủy để không để lại bất kỳ dấu vết hay bằng chứng nào tra ra chủ nhân của mình.

Kiều Trạm im lặng nhìn vết bẩn trong sân, nghĩ rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành như thế này.

Màn đêm dày đặc.

Thời tiết càng ngày càng ấm, Kiều Trạm mặc dù là người luyện võ, nhưng bởi vì võ công hắn luyện tập cực kỳ khắc nghiệt, quá có hại cho cơ thể, hắn bình thường có chút sợ lạnh, những ngày này đối với hắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Mấy ngày trước, chủ tử dẫn mấy thê thiếp đến thăm riêng tiểu vương gia thành Bình Dương, Mộ Thập Nhất và Mộ Thập Tam đi cùng, để lại Kiều Trạm nằm phơi nắng trên nóc Thủy Mộc Thanh Hoa rất nhàm chán.

"Trác tiên sinh, mấy ngày nữa tiểu vương gia sẽ trở lại. Xin ngài hãy kiên nhẫn chờ đợi." Gã sai vặt bên người của Thẩm Mộ, A Phúc, cũng ở trong đình ngăn lại nam sủng Trác Bạch đang la hét trước của Đào Hoa Các muốn đi gặp Thẩm Mộ: "Đợi tiểu vương gia trở về, tại hạ sẽ thông báo cho ngài đầu tiên..."

"Tại sao người đầu tiên được thông báo lại là cậu ta? Cậu ta là ai hả?" Giọng nói bất mãn của Lạc Thư Vân vang lên, "Ngươi không thèm coi trọng ta sao, A Phúc?"

Haha, A Phúc đang gặp rắc rối.

Kiều Trạm nằm trên mái nhà, trộm xem náo nhiệt, ném một quả hạnh nhân vào miệng, sờ sờ chiếc bánh bao giấu trong vạt áo, giơ chân lên, ấn ấn ngọc quyết trong ngực, xoay người nằm trên mái nhà ấm áp tiếp tục tắm nắng.

"Lạc công tử, là tiểu nhân không đúng, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, buông tha tiểu nhân đi." A Phúc rốt cuộc chân tay luống cuống, bắt đầu tìm người giúp hắn thoát thân, "Kiều thị vệ!"

"Lạc công tử, Trác công tử," đã được gọi đến đành phải đi ra, Kiều Trạm từ trên mái nhà nhảy xuống cúi đầu chào Lạc Thư Vân và Trác Bạch, "Hai vị đừng làm khó dễ A Phúc, đây là mệnh lệnh của minh chủ, làm hạ nhân cũng không có biện pháp, có gì bất mãn liền trút lên tại hạ đi."

Kiều thị vệ! Hảo huynh đệ! Trọng nghĩa khí! A Phúc hướng hai vị công tử hành lễ, lại nhìn nhìn Kiều Trạm, rưng rưng cảm kích mà hốt hoảng bỏ chạy.

"Ngươi cho rằng ngươi là ai?" Lạc Thư Vân liếc nhìn Kiều Trạm, "Nếu ngươi thức thời, liền mở cửa cho ta vào. Ngươi cũng biết chủ tử của ngươi đã dành cho ta một phòng ở Đào Hoa Các."

"Thỉnh Lạc công tử thứ tội, thứ tại hạ không thể tòng mệnh,"  Kiều Trạm lùi lại một bước. "Chủ tử quả thực đã có lệnh người không liên quan không được phép vào Đào Hoa Các khi ngài đi vắng."

"Lớn mật! Cẩu nô tài, dám nói bản công tử là người không liên quan?" Lạc Thư Vân giơ tay tát y một cái, nhưng cậu lại quên mất Kiều Trạm  đang đeo mặt nạ, còn chưa kịp rút tay lại đã tát mạnh vào mặt nạ cứng, "A!"

"Hahahahaha, ngươi bị ngốc à?" Trác Bạch xem kịch đã lâu vỗ tay cười nói: "Võ lâm minh chủ sao lại thích một kẻ ngốc như ngươi chứ?"

"Hai vị trở về đi, đợi chủ tử trở về, tại hạ sẽ phái người đi thông báo cho hai vị." Kiều Trạm tiếp tục nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Lạc Thư Vân vừa xấu hổ vừa tức giận, đột nhiên nổi giận, giơ chân đá vào bụng Kiều Trạm, đồng thời rút thanh kiếm thường treo ở thắt lưng làm vật trang trí đâm Kiều Trạm một cách vô cớ.

Kiều Trạm không dám đánh trả, chỉ có thể né tránh, Lạc Thư Vân tiếp tục tấn công, Kiều Trạm thấy nếu tiếp tục né, Lạc Thư Vân chắc chắn sẽ không thể phản ứng kịp thời và ngã vào cái ao bên cạnh, đáy ao đầy đá, ngã sẽ vỡ đầu.

Cậu ta rơi vào thì là chuyện nhỏ, nhưng khi chủ tử trở về cảm thấy đau lòng thì lại là chuyện lớn.

Tính toán xong, Kiều Trạm đứng yên bất động để thanh kiếm đâm trúng.

Lực quá mạnh khiến chiếc bánh bao bọc trong giấy dầu rơi ra khỏi áo, lăn mấy vòng trên mặt đất, lấm tấm vài giọt máu.

"Ta, ta không phải cố ý!" Lạc Thư Vân sợ hãi ném kiếm đi, hoảng sợ nhìn vũng máu dưới chân Kiều Trạm, "Ai, ai bảo ngươi không tránh!"

"Này! Ngươi bị cái gì vậy? Nói ngươi vài câu mà ngươi thực sự đâm bị thương người khác sao?" Trác Bạch lao tới, đẩy Lạc Thư Vân đang choáng váng ra, ôm lấy eo Kiều Trạm đang chảy máu, "Đừng ở đây làm ta chướng mắt, quay về Lạc phủ của ngươi đi."

"Không sao, ta không sao. Đa tạ Trác công tử." Kiều Trạm thầm muốn tránh bàn tay Trác Bạch chạm vào mình, nghĩ một vết thương nhỏ đổi lại được thanh tĩnh cũng đáng giá, chỉ thấy đau lòng vì bánh bao của mình, "Lạc công tử, tại hạ kêu A Phúc phái người đưa ngài trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro