Chương 3. Sốt cao và nôn ói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi cũng thật to gan, đang êm đẹp ngươi chọc tức Thư Vân làm gì?" Thẩm Mộ ngồi ở trước bàn, cầm một cuốn sách ném mạnh vào mặt Kiều Trạm, bởi vì bị mặt nạ cản trở, cuốn sách bay qua trán, để lại một vệt máu mỏng.

"Thuộc hạ biết tội." Kiều Trạm liếm đôi môi nứt nẻ chảy máu dưới chiếc mặt nạ, quỳ thẳng xuống.

"Quỳ ngoài cửa, đừng ở đây làm bẩn mắt ta." Thẩm Mộ nhìn chằm chằm vào đôi môi dưới chiếc mặt nạ, nhưng hắn không nỡ nói ra lời yêu cầu y đi đến hành đường.

Kiều Trạm cúi đầu đi ra, tìm một con đường lát đá cuội, quy củ quỳ xuống.

Bóng mặt trời nghiêng về phía Tây. Trời đã khuya, vừa quá nửa đêm.

Thẩm Mộ thay một bộ trường bào đỏ sậm, bên hông thắt một chiếc thắt lưng rộng vành màu đen, mái tóc đen được buộc lại bằng ngọc quan, khiến hắn càng tựa như trích tiên, mạnh mẽ và thoát tục.

Một mùi thơm thoang thoảng của bồ đề trộn lẫn một chút xạ hương bay tới, đôi giày tinh xảo dừng lại bên đầu gối, Kiều Trạm lẩm nhẩm trong đầu, cúi xuống đếm số hoa văn trên giày: "Đứng lên đi, đi đem thư phòng của ta thu dọn một chút, không cần đi theo ta."

Gặp quỷ, sao cổ của tên tiểu ám vệ này lại có thể nhỏ và trắng thế nhỉ?

"Vâng." Kiều Trạm do dự dặn dò: "Quốc công gia kêu ngài uống ít lại chút."

"Hừ, ngươi thật là một con chó ngoan."

Ấn tượng tốt đẹp vừa rồi của Thẩm Mộ đã hoàn toàn bị lời nói của y làm xáo trộn, hắn phủi tay áo rồi bước đi.

Sau khi thu dọn thư phòng Thủy Mộc Thanh Hoa, Kiều Trạm mang bánh bao về Thanh tâm cư, lau vết máu trên trán rồi nằm lên giường ngủ thiếp đi.

Trong cơn choáng váng, cơ thể y như muốn bốc cháy lần nữa, cổ họng phát ra âm thanh trầm đục, cánh mũi y run lên nhanh chóng.

Kiều Trạm mặt đỏ bừng, nặng nề thở hổn hển, chầm chậm xoay người, dựa vào bức tường lạnh lẽo, cố gắng để thân thể nóng bỏng của mình thoải mái nhất có thể.

Mộ Thập Tứ đến thay ca gác, nhìn Kiều Trạm ngủ đến hôn mê, đau lòng mà lắc đầu, đơn giản trở lại Thủy Mộc Thanh Hoa tiếp tục giúp Kiều Trạm gác thay.

"Kiều Trạm." Thẩm Mộ lười biếng nằm trong chăn gọi.

"Có thuộc hạ." Một người từ trên xà nhà nhảy xuống, nhưng thân hình không phải là Kiều Trạm,  "Hồi chủ tử, Kiều thị vệ trọng thương đang nghỉ ngơi."

"Gọi y tới." Thẩm Mộ không kiên nhẫn mà trở mình.

"...Vâng." Mộ Thập Tứ do dự lên tiếng, động động miệng muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại xoay người đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi Thẩm Mộ chờ mất kiên nhẫn, hắn mới nghe thấy tiếng khàn khàn từ ngoài cửa truyền đến.

"Chủ tử, thuộc hạ Kiều Trạm cầu kiến." Kiều Trạm an tĩnh quỳ xuống chờ mệnh lệnh ở cửa.

"Vào đi." Thẩm minh chủ nghe được thanh âm tiểu thị vệ thì tâm tình rất tốt.

"Chủ tử." Động tác đứng dậy mở cửa khiến Kiều Trạm choáng váng, nhất thời không xác định được phương hướng, liền ngã thẳng xuống đất, vội vàng đứng dậy quỳ trên mặt đất.

"Cổ họng của ngươi bị sao vậy?" Thẩm Mộ buông sách trong tay xuống, tựa lưng vào ghế Thái sư, nhìn tiểu thị vệ có chút hoảng hốt.

"Thuộc hạ nhiễm phong hàn, phiền chủ tử quan tâm" Sự quan tâm cực kỳ hiếm thấy khiến Kiều Trạm nhất thời không nói nên lời, khuôn mặt nóng bừng lại càng nóng hơn.

"Ngươi là người giỏi dịch dung nhất trong số các ám vệ, phải không?"

"Hồi chủ tử, miễn cưỡng có thể lừa người." Kiều Trạm mím môi, không tự tin nói.

"Đừng khiêm tốn quá, Mộ Thập Tam nói lần trước ngươi cải trang thành con trai của tên cẩu quan kia cũng không bị phát hiện." Thẩm Mộ chống cằm, mỉm cười nhìn ám vệ của mình.

**

Một nhóm cướp hung ác đã đến núi Hoài Viễn ngoài thành Vân Minh. Thủ lĩnh của tên cướp tà ác cao hơn 8 thước, dáng vẻ hung dữ, giống như Chung Quỳ trong tranh, khiến người ta rùng mình.

Tùy tùng của hắn cũng là lưng hùm vai gấu, làm người nhìn thôi đã thấy sợ.

Chân núi Hoài Viễn là con đường duy nhất để vào thành, nhóm cướp này sẽ chặn những thương nhân và người bán hàng rong gây khó khăn cho họ khi ra vào, nhẹ mất tiền sẽ tránh được tai họa, tệ thì họ sẽ bị bắt và đánh đập cho đến khi thổ ra máu và bị ném ra cổng thành. Nhóm cướp này đã khiến người dân thành Vân Minh hoảng sợ đến mức không dám rời khỏi nhà trừ khi có việc cần thiết.

Nhóm cướp hung ác này chính là Thẩm minh chủ và đám ám vệ của hắn dịch dung một cách tự nhiên thành.

Tuy nhiên, Thẩm minh chủ vốn không phải là người đánh đập bừa bãi nên chỉ dùng 20% ​​nội lực để giáo dục một số kẻ thương nhân vô lương tâm.

"Dám ở địa bàn của lão tử giương oai, muốn tạo phản sao?" Đào Hoa Các phân đà chủ thành Vân Minh - Trần Song Đồng ngồi không yên, "Thông báo cho các huynh đệ, mang người đến, chúng ta sẽ gặp bọn họ!"

"Đà chủ, gần đây ngài đang thương nghị chuyện quan trọng đó, sao những kẻ cướp vô danh lại có thể đến ngoại thành?" Một người đàn ông có râu cá trê, dáng vẻ chân chó đến gần tai Trần Song Đồng, "Liệu đây có phải âm mưu quỷ quái gì đó của Thẩm Mộ?"

"Sao Thẩm minh chủ hắn lại có thể hạ mình đến một nơi trời cao xa Hoàng đế như vậy?"

Trần Song Đồng khinh thường đẩy tên râu cá trê ra: "Các ngươi sao lại nhát gan như vậy, Thẩm Mộ kia chỉ là một tiểu tử đầu chưa mọc nổi tóc, sở dĩ có thể trở thành võ lâm minh chủ là bởi vì hắn có ông nội hậu thuẫn. Bây giờ lão già đó không còn sống được thêm mấy ngày nữa, Trấn Bắc tướng quân cùng hai con trai lại đến bắc Tân Cương, chúng ta bố trí người khắp kinh thành, chỉ cần ta ra lệnh, bọn họ có thể hạ gục lão già đó cùng tên tiểu tử thối kia. Thẩm gia có rất nhiều quyền lực trong triều, ta nghĩ ngay cả hoàng đế cũng đã bất mãn với bọn họ từ lâu rồi, chúng ta diệt bọn họ là đang lập công!

"Được! Đều nghe đà chủ!" Những thuộc hạ trong đại điện được thuyết phục đều đồng ý, "Chúng ta sẽ theo đà chủ đến cùng. Chủ nhân tương lai của Đào Hoa Các sẽ là đà chủ của chúng ta!"

"Được, ngày mai theo bổn đà chủ đến núi Hoài Viễn gặp này đám lâu la (đám cướp) đó!"

Núi Hoài Viễn.

Mộ Thập Nhất vỗ nhẹ vào lưng Kiều Trạm đang ngồi xổm trên mặt đất nôn mửa, rõ ràng là buổi sáng y chưa ăn gì, bụng cũng chưa có gì, nhưng y vẫn liên tục nôn mửa.

Mộ Thập Tam cùng Kiều Trạm ngồi xổm trên mặt đất, trên tay cầm một tách trà chuẩn bị cho y súc miệng. Kiều Trạm bị sốt nửa tháng không rõ nguyên nhân, y là ám vệ nhỏ tuổi nhất trong Các, huynh đệ của y đều rất đau lòng.

"A Trạm, ngươi sốt cao không khỏi thì phải làm sao?" Mộ Thập Nhất khuôn mặt mập mạp đến buồn cười, lo lắng sờ lên trán Kiều Trạm, "Ta đi nấu thêm thuốc cho ngươi."

"Thập Nhất ca, huynh..." Kiều Trạm nôn khan một lúc, bụng đã dễ chịu hơn nhiều, có chút khí lực ngẩng đầu lên nói chuyện với Mộ Thập Nhất, y không khỏi bật cười trước khuôn mặt mập mạp của Mộ Thập Nhất, nói: "Haha, ta đổi mặt nạ cho huynh nhé? Thật sự rất xấu."

"Tiểu tử thối, bị bệnh còn nói nhiều như vậy," Mộ Thập Nhất đánh nhẹ lên vai Kiều Trạm, kéo Mộ Thập Tam ra khỏi cửa, trước khi đóng cửa còn quay người lại cảnh cáo: "Nằm xuống nghỉ ngơi đi, phỏng chừng Trần Song Đồng cũng sắp không nhịn được nữa, mấy ngày tới sẽ lên núi hỏi thăm tình hình, chúng ta không được lơ là."

Thẩm Mộ ở trong phòng buồn chán, Trác Bạch và Lạc Thư Vân đều ở Giang Dương thành, hắn cũng không mang theo bất kỳ thê thiếp mềm mại ngọt ngào nào đi cùng.

Thẩm minh chủ đang cảm thấy vô cùng khó chịu soi gương ngắm bộ mặt xấu xí ghê tởm của mình. Ế? Hình như da chỗ cằm nhô lên một chút, phải tìm tiểu ám vệ đến giúp bổn minh chủ dán lại. Dường như tìm được một cái cớ để làm chính mình hết nhàm chán, Thẩm minh chủ phi thường hưng phấn, nhặt giày vội vàng chạy ra bên ngoài.

"Thập Nhất ca, huynh đun thuốc nhanh quá... Chủ tử?!"

Kiều Trạm nghe thấy tiếng cửa mở, đang nằm lười biếng trên giường nắn nắn bánh bao, y quay người lại, chợt nhận ra chủ tử đã đi vào, sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, nháy mắt quỳ trên mặt đất, ném bánh bao trong tay ra, nhìn đông nhìn tây khắp nơi nhưng không tìm thấy mặt nạ của mình, "Chủ tử thứ tội!"

Ám vệ không được để lộ mặt trước mặt chủ tử, bẩn mắt chủ tử. Toang rồi.

Thẩm Mộ hứng thú nhìn ám vệ đang hoảng sợ: "Ngẩng lên, ta còn chưa nhìn rõ mặt ngươi, để bổn minh chủ nhìn cho kỹ."

"Vâng..." Kiều Trạm mím môi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộ.

Lần này đến lượt Thẩm Mộ ngơ ngác, dung mạo này? Chẳng trách có yêu cầu ám vệ đeo mặt nạ, khuôn mặt này đẹp đến mức khiến người ta không thể không đánh nhau tranh giành.

Tiểu ám vệ dường như sinh bệnh, sắc mặt đỏ ửng, chóp mũi cũng đỏ lên, dưới đôi lông mày thon dài, một đôi mắt phượng liêu nhân mang theo hơi nước mờ mịt, ngày thường dưới mặt nạ là tròng mắt hắc bạch phân minh, lúc này bởi vì sinh bệnh mà mang theo một chút tơ máu, hơi hơi thất thần.

Khóe miệng nhợt nhạt của y hơi nhếch lên ngay cả khi không cười, vầng trán đáng lẽ phải nhẵn nhụi của y vẫn còn một vết vảy mỏng dính máu dài khoảng nửa ngón tay, đây là dấu vết chính hắn đả thương y trong thư phòng ngày hôm đó.

"Sinh bệnh?" Thẩm minh chủ nổi lên chút hứng thú, sờ sờ vết thương trên trán Kiều Trạm, "Còn đau không?"

"Không... không, hồi chủ tử, không ạ," y trở nên lắp bắp vì sự đụng chạm của chủ tử, "hẳn là do thuộc hạ không quen với khí hậu ở đây."

Làm sao ta dám nói đó là vì ngài đã làm chuyện kia với ta?

"Bệnh thì nằm nghỉ đi, bổn minh chủ tới nơi này cũng không có việc gì, tùy tiện đi dạo chút thôi." Thẩm Mộ chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã nhìn toàn bộ căn phòng: "Kia là cái gì?"

"Chủ tử, đây là dụng cụ Mộ Thập Nhất dùng để châm cứu cho thuộc hạ." Kiều Trạm không dám nghe lời chủ tử quay lại giường nằm xuống, y di chuyển đầu gối về phía chủ tử đang đứng.

Thức thời, rất đúng mực.

Thẩm Mộ hài lòng gật đầu: "Từ nay về sau ngươi không cần đeo mặt nạ trước mặt bổn minh chủ nữa."

Cảnh đẹp ý vui sẽ khiến Võ lâm minh chủ có tâm tình tốt.

Xoay người đi ra khỏi phòng, Thẩm Mộ đã bị dung mạo của tiểu ám vệ làm kinh ngạc đến mức hoàn toàn quên mất mục đích đến căn phòng này.

"Thả ta ra! Đồ xấu xa các ngươi có biết ta là ai không? Hừ!" Mộ Thập Tứ một tay tóm lấy cánh tay của một thiếu niên tuấn tú, kéo cậu ta về phía chính điện, dùng dây thừng trói lại, bịt miệng cậu, ném cậu ta trên mặt đất.

"Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, miệng lưỡi lại sắc bén." Thẩm Mộ nghe được thanh âm bước ra ngoài, ngồi xuống trước mặt thiếu niên: "Thập Tứ, chuyện gì vậy?"

Ra khỏi phủ không được nhắc đến họ Mộ, tất cả ám vệ đều giấu họ, chỉ gọi mật danh.

"Tên này đã tự mình lén lút đến cổng trại chúng ta. Thập Lục đã phát hiện ra nên thuộc hạ đưa hắn ta đến gặp lão đại để xử lý."

Mộ Thập Nhất cùng đoàn ám vệ đã đổi xưng hô chủ tử thành lão đại để không bại lộ danh tính.

"Nói cho ta biết, ngươi là ai a?" Thẩm Mộ kiên nhẫn nâng cằm thiếu niên lên.

"Bản công tử hành hiệp trượng nghĩa, là chính nhân quân tử." Thiếu niên tuấn tú bị nhéo cằm, một bộ con nghé mới sinh không sợ cọp, "Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Kiều Lễ ta cũng vậy!"

"Ồ~ Thì ra là Kiều thiếu gia, xin thứ lỗi." Thẩm Mộ làm ra vẻ mặt cung kính như thể đã nhận ra đây là nhân vật khủng khiếp.

"Biết thì tốt, đồ xấu xa, còn không thả ta ra." Kiều Lễ kiêu ngạo hất tay Thẩm Mộ ra, ngẩng đầu, "Nếu không cha ta và tỷ phu (anh rể) nhất định sẽ không tha cho ngươi ."

Gia đình giàu có duy nhất họ Kiều ở thành Vân Minh là Kiều Minh Uy, cùng nhạc phụ của thành chủ là người một nhà.

Thẩm Mộ tràn ngập hứng thú cùng tò mò đối với tiểu sư tử đột nhiên xông vào, hai tay hắn vòng qua eo thiếu niên, tự mình cởi trói, nửa ôm nửa đỡ cậu đứng dậy: "Ngươi đến núi của chúng ta để làm gì?"

"Ta đến đây để đưa các ngươi ra xử tội. Lũ cướp các ngươi đã phạm tội hãm hiếp, bắt cóc, cướp bóc, giết người phóng hỏa, đã làm tất cả những điều tàn ác nhất. Ta sẽ vì bá tánh thành Vân Min, đem các ngươi giết sạch!"

Kiều Lễ xoa cổ tay, nhảy lên bàn, vung kiếm thẳng vào cổ họng Thẩm Mộ.

"..." Thẩm Mộ trốn cũng không trốn, chớp đôi mắt hoa đào sủng nịch, "Kiều đại hiệp, ngươi sao có thể oan uổng chúng ta, trong các việc ác ngươi nói kia, chúng ta chỉ làm mỗi một việc: kiếm tiền."

"Hừ, miệng mọc ở trên người của ngươi, ngươi nói cái gì đương nhiên chính là cái đó!" Tên xấu xí này thật là ghê tởm, còn dám liếc mắt đưa tình với cậu!

"Miệng ngươi cũng ở trên người của ngươi, ngươi nói cái gì cũng chính là cái đó!" Thẩm Mộ học theo cách nói của cậu: "Nếu chúng ta thật sự là người xấu, các huynh đệ của ta sao có thể để ngươi còn sống mà đến gặp ta?"

Dù sao ta cũng sẽ không để ngươi - tiểu sư tử nhỏ ngon miệng dễ dàng xuống núi, cho ngươi biết chân tướng cũng không thành vấn đề.

"Lời này của ngươi cũng có đạo lý..." Kiều Lễ xoa xoa cằm, bắt đầu suy nghĩ.

"Đúng rồi, Kiều đại hiệp cũng mệt mỏi rồi, huynh đệ chúng ta tổ chức một bữa tiệc đón gió tẩy trần cho Kiều đại hiệp, ngươi thấy thế nào?" Thẩm Mộ bước tới, gỡ thanh kiếm khỏi tay Kiều Lễ, gương mặt xấu xí sát lại, ôm lấy vòng eo dẻo dai của Kiều Lễ, "Chúng ta kết giao bằng hữu được chứ?"

Ăn tối và uống rượu xong, Kiều Lễ và Thẩm Mộ cũng trò chuyện vui vẻ, Kiều Lễ choáng váng trước tuổi thơ bi thảm được Thẩm Mộ bịa ra, đến khúc cao trào, cậu thậm chí còn cảm thấy đau lòng đến rơi nước mắt khi Thẩm Mộ vì miếng ăn mà tranh giành với chó dữ, lập tức nắm lấy tay Thẩm Mộ.

"Triệu huynh! Với tư cách là huynh đệ, ta hứa với ngươi! Từ nay về sau, ta ăn một miếng, ngươi ăn một miếng, ta sẽ không bao giờ để ngươi chịu đói nữa!"

"Hôm nay gặp được Kiều huynh là một điều may mắn lớn trong cuộc đời bất hạnh của Triệu mỗ ta!" Thẩm Mộ không biết xấu hổ nói, nắm tay Kiều Lễ đáp lại, "Nếu hiền đệ không bận tâm đến xuất thân của Triệu mỗ, liền lưu lại trại của ta ở núi Hoài Viễn này đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro