Chương 5. Kiều Trạm xem bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Trạm chậm rãi mở mắt, thích ứng với ánh sáng trong phòng, cảm giác ở các bộ phận trên cơ thể dần dần quay trở lại trong cơ thể, đầu tiên là vết thương bỏng rát trên ngực tác động đến giác quan của hắn, khiến hắn trong nháy mắt không thể thở được. Thứ hai, bụng anh như bị xoắn lại thành một quả bóng, cơn đau thấu tim như bị hàng nghìn mũi dao nóng hổi đâm vào. Kiều Trạm đặt tay lên bụng anh, khi đặt tay lên, anh thực sự cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh chỉ xoa vòng tròn để xoa bóp thủ phạm suýt giết chết anh.

Việc y vẫn còn sống chứng tỏ chủ tử không có ý định xử tử y. Điều này có nghĩa là Kiều Trạm không có việc gì phải không?

"A Trạm, ngươi tỉnh rồi!" Mộ Thập Nhất mở cửa, cầm thuốc đi vào, nhìn thấy Kiều Trạm nằm trên giường chớp chớp mắt, vui mừng đến suýt chút nữa làm đổ thuốc trên tay. "A Trạm, ngươi biết ngươi ngủ bao nhiêu ngày rồi không!"

"...... Chủ...... Tử không có việc gì đi?" Kiều Trạm mở miệng, nghe thấy giọng nói khàn khàn của chính mình như một lão nhân bị bệnh nặng, "Kiều công tử, cũng vẫn ổn chứ?"

"Sư phụ nhờ ta chăm sóc ngươi thật tốt, còn vào cung tìm hộ mạch đan cho ngươi, mới giúp ngươi giữ được một hơi thở. Cũng may ngươi phúc lớn mạng lớn," Mộ Thập Nhất vẫn là vừa nói vừa sợ hãi như trước ngồi xuống trước giường Kiều Trạm, cẩn thận kiểm tra vết thương, "Còn có ...... A Trạm, Tô tiên sinh...... hiểu lầm đem vũ y thảo chủ tử vất tìm cho Kiều công tử cho ngươi dùng......"

"Vũ y thảo... lại là cái gì?" Kiều Trạm nửa mở miệng bối rối, lại lộ ra một bộ dáng ngốc ngốc.

Là loại cây trong truyền thuyết, ngay cả khi ngươi một chân bước lên quỷ môn quan cũng có thể kéo người trở về - vũ y thảo sao?

"Ngươi cũng họ Kiều, Kiều công tử cũng họ Kiều, chủ tử đem vũ y thảo lấy về, lúc sau giao cho Tô tiên sinh, nói là cho Kiều công tử dùng, giúp cường thân kiện thể."  Mộ Thập Nhất đưa cho Kiều Trạm nhấp một ngụm nước, đỡ hắn chậm rãi xoay người vận động cơ bắp, nói: "Tô tiên sinh liền toàn bộ đều cho ngươi dùng, làm chủ tử nổi trận lôi đình."

"A? Kia Tô tiên sinh hiện tại...... Thế nào?" Kiều Trạm sợ nhất là việc của mình gây ảnh hưởng đến những người vô tội khác, y nghiến răng nghiến lợi ôm cánh tay đứng dậy: "Ta đi thỉnh tội. "

Tô tiên sinh cùng chủ tử là chí cốt, hẳn là sẽ không bởi vậy mà trở mặt đi.

Thủy Mộc Thanh Hoa.

"Tô Trạch Ân, ngươi có bệnh sao?" Thẩm Mộ ném đi nghiên mực trên bàn, chỉ vào mũi Tô Trạch Ân mắng: "Ta tìm vũ y thảo đó cho Kiều Lễ! Sức khỏe hắn kém, mất máu quá nhiều, nội lực Không đủ sâu, ngươi biết ta tìm được cái này khó khăn như thế nào không!"

"Ta cho rằng," Tô Trạch Ân chậm rãi cúi đầu nhận sai, "Kia vũ y thảo là cho Kiều Trạm công tử chữa thương dùng."

"Kiều Trạm công tử?" Thẩm Mộ tức giận đá vào bình cây cạnh cửa khiến chiếc bình vỡ tan, hắn còn phủi sạch ấm trà và tách trà trên bàn, rơi xuống đất vỡ vụn, "Một tên cẩu tử tùy thời chết thay từ khi nào thành công tử của ngươi?"

"Chủ tử...... Thuộc hạ Kiều Trạm cầu kiến." Kiều Trạm quỳ gối ở cửa chờ chủ tử hét xong, mới dám thấp giọng xin chỉ thị.

"Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến a," Thẩm Mộ hừ lạnh một tiếng, quăng tay áo xoay người dựa vào ghế thái sư, "Lăn tới đây."

"Chủ tử." Kiều Trạm vừa vào cửa liền thấy trên sàn đầy mảnh sứ vỡ, không có một chỗ sạch sẽ, chỉ có thể quỳ trên đống sứ vỡ đó. "Đa tạ chủ tử ân cứu mạng."

"Ăn vũ y thảo, chín cái mạng đều có thể cho ngươi kéo trở về." Thẩm Mộ cười lạnh nhìn ám vệ đang thản nhiên quỳ trên mảnh sứ vỡ, "Kiều Trạm công tử khí sắc không tồi a."

"Thuộc hạ có tội, thỉnh chủ tử trách phạt." Kiều Trạm cuống quít dập đầu nhận sai, "Việc này không liên quan đến Tô tiên sinh, thỉnh chủ tử chỉ trừng phạt mình thuộc hạ"

"Tô Trạch Ân, ngươi có thấy người ngươi cứu đã đến báo ân không?" Thẩm Mộ trong lòng dâng lên lửa giận, âm dương quái khí mà mở miệng, "Thật cũng không phải không có biện pháp."

Kiều Trạm cầm lấy con dao nhẹ nhưng sắc bén trên bàn, giơ tay cuốn ống tay áo lên, tìm một vùng da mỏng không chai sạn, không chút do dự cắt xuống, máu tươi ồ ạt một đường chảy theo cánh tay gầy guộc của hắn xuống đốt ngón tay, rơi vào chiếc bát sứ trắng, chẳng mấy chốc đã có hơn phân nửa bát.

"Không sai biệt lắm." Thẩm Mộ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh chuyên chú kia.

Kiều Trạm tựa hồ không nghe thấy, y không ngừng động tác, tiếp tục rũ cánh tay để máu chảy vào trong bát, hầu kết của hắn di chuyển lên xuống khó chịu. Mọi thứ trước mắt có chút mơ hồ, tai ù đi, bụng lại bắt đầu khó chịu, không được, phải kìm lại, ở đây không thể nôn được.

"Ta nói có thể dừng được rồi!" Thẩm Mộ đứng dậy, lao tới bóp chặt cánh tay đang nhỏ máu của Kiều Trạm.

"Vâng." Kiều Trạm lúc này mới buông cánh tay ra như vừa mới nghe được, cẩn thận cầm lấy bột cầm máu đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, như keo kiệt mà rắc một chút lên miệng vết thương, lại lui về phía sau một bước xé xuống một khối áo trong, cố sức mà một tay quấn lên, quấn đến lộn xộn, nhấp môi tái nhợt không có chút huyết sắc, khom người ôm quyền, cũng xoay người hướng Tô Trạch Ân thi lễ, "Chủ tử, Tô tiên sinh, thuộc hạ cáo lui."

"Ngươi hài lòng chưa?" Tô Trạch Ân đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn Thẩm Mục: "Hắn vừa tỉnh lại, mất máu nhiều hơn Kiều Lễ."

"Liên quan gì đến ta." Thẩm Mộ cầm chiếc bát sứ đầy máu đưa cho Tô Trạch Ân: "Dùng cái này để bồi bổ sức khỏe cho Kiều Lễ."

Kiều Trạm suy yếu đến khinh công đều không thể thi triển, y loạng choạng thất thểu quay trở lại Thanh Tâm Cư dọc theo con đường nhỏ. Gần đây nội lực không thể nâng lên, thỉnh thoảng thi triển nội lực, cơn đau bụng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Mấy ngày nay, Tô tiên sinh cũng tới xem xét, nếu Tô tiên sinh không tìm ra nguyên nhân thì vấn đề của y sẽ thực sự khó giải quyết. Tính mạng của y không quan trọng, y chỉ sợ mình không bảo vệ được chủ nhân như ngày đó, khiến chủ nhân gặp nguy hiểm.

"Kiều thị vệ, ngày mai là ngày cuối cùng lấy máu," A Phúc không đành lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kiều Trạm, "Ta sẽ đến phòng ăn lấy cho ngươi một ít tiết heo."

"Vậy đa tạ ngươi, A Phúc." Kiều Trạm cười với hắn, hiện lên hai má lúm đồng tiền, "Ta còn muốn thêm hai cái bánh bao thịt."

"Này, được thôi." Kiều thị vệ này thực sự đẹp hơn tất cả các phi tần sủng thiếp của vương gia, chẳng trách ngày thường y đều đeo mặt nạ.

Sau khi tiễn A Phúc đi, Kiều Trạm mệt mỏi dựa vào tường ấn vết thương trên ngực, giơ tay lên, thản nhiên nhìn vết thương, lấy túi tiền nhỏ từ trong quần áo, tò mò mở ra và lại đếm tiền, y thầm vui mừng, có rất nhiều bánh bao thịt đang vẫy tay với y. Tất cả đều là do Thập Tam ca, hại y thua hết của cải, y sẽ không bao giờ chơi bài với hắn nữa, thật xui xẻo. Y dựa vào tường thở dài một lúc, đầu lại bắt đầu choáng váng, mơ màng ngủ thiếp đi, ôm chặt số tiền trong tay.

Đây chính là cảnh tượng Thẩm Mộ bước vào nhìn thấy, tiểu ám vệ tham tiền không đeo mặt nạ đang nắm chặt bao tiền, tùy ý tựa đầu vào tường, trong mộng mày cũng nhíu chặt, hàng mi khép chặt chiếu xuống mặt thực sự rất đẹp. Không cố ý đè thấp tiếng bước chân, hắn chậm rãi bước đến gần Kiều Trạm, đặt đĩa tiết heo và bánh bao hấp lấy từ tay A Phúc lên bàn, gõ nhẹ. Kiều Trạm ngủ say, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Thẩm Mộ cau mày, từ khi nào mà sự cảnh giác của ám vệ này lại trở nên kém như vậy?

"Khụ! Chủ tử!" Trong lúc ngủ mơ Kiều Trạm rốt cuộc mơ hồ nhận ra hoàn cảnh không đúng, bỗng nhiên mở to mắt liền thấy được chủ tử đứng trước người, sợ tới mức nhào xuống mặt đất quỳ thẳng thân thể, hành động mạnh kéo ra miệng vết thương, y cắn môi trắng bệch, "Thuộc hạ tội đáng muôn chết!"

"Miệng vết thương khôi phục thế nào rồi?" Thẩm đại minh chủ vén vạt áo ngồi lên chiếc ghế duy nhất ở trong phòng, rộng lượng mà xua xua tay, "đứng dậy trả lời."

"Thuộc hạ không có việc gì, tùy thời tiếp thu chủ tử sai bảo." Kiều Trạm như cũ quỳ gối tại chỗ, đôi tay giấu số bạc nhỏ sau lưng.

"Đó không phải là bánh bao ngươi muốn sao? Đứng dậy ăn đi." Thẩm Mộ cầm một chiếc bánh bao thịt trắng trẻo mập mạp ném về phía Kiều Trạm: "A Phúc đối với ngươi tốt như vậy."

Kiều Trạm dùng cả hai tay đón lấy chiếc bánh bao được chủ tử ban thưởng, cầm trong tay không dám mở miệng.

"Ăn đi." Thẩm minh chủ nhếch khóe miệng.

"Tạ chủ tử." Kiều Trạm đưa bánh bao lên miệng, vừa mở miệng, lén liếc nhìn chủ tử, không ngờ gặp phải ánh mắt dò xét của hắn, sợ hãi mím môi: "thuộc hạ không đói bụng."

Sự việc Trần Song Đồng phản loạn Đào Hoa Các đã truyền tới đại giang nam bắc. Thẩm Mộ lần này dọn dẹp rất triệt để, hắn nhổ tận gốc tất cả mối nguy trong cung, thay quốc công gia vặn ngã Tào thừa tướng, mưu sát trọng thần triều đình chính là tử tội, chứng cứ vô cùng xác thực, ngay cả tiên hoàng sống lại đều không thể thay Tào thừa tướng thoát tội. Trọng thưởng đà chủ Bất Dạ thành Nghiêm Phục -người không thông đồng với Trần Song Đồng làm bậy, phế đi đà chủ Dĩnh Khải thành đã phản bội mình - Cung Bạch Minh. Võ lâm danh môn Hoàng gia cũng vì tiểu nhi tử liên lụy mà bị hắn diệt. Giết một người răn trăm người, đại khoái nhân tâm.

Hà nguyệt.

"Kiều Kiều, lại đây." Thẩm Mộ lười biếng dựa vào thuyền hoa trên đỉnh tầng giường La Hán, giơ tay gọi Kiều Lễ dưới cầu đang ham chơi nghịch cá trích dưới đài sen, "Không mệt sao?"

"Chơi rất vui, ta chỉ muốn chơi một lát thôi." Kiều Lễ xinh đẹp tươi cười, bĩu môi oán giận: "Không được thúc giục ta."

"Này giống bộ dáng gì, minh chủ ngài đem hắn mang về, chính là để nhìn hắn ở kia chơi?" Trác Bách khoanh tay ngồi xuống, tức giận nói.

"Kiều Kiều còn trẻ, là thời điểm ham chơi." Thẩm Mộ sủng nịch mà nhìn Kiều Lễ nhảy vào trong hồ nghịch cá, tầm mắt lại bị thân ảnh hắc sắc đứng ở bên bờ bảo hộ phía sau Kiều Lễ hấp dẫn.

Kiều Trạm đứng thẳng trên bờ, hai tay chắp ra sau, sẵn sàng nhảy xuống hồ bất cứ lúc nào để giúp đỡ Kiều Lễ đang lảo đảo ngã. Phát gian lụa đỏ buộc trên tóc tung bay trong gió, đôi mắt đen chăm chú nhìn Kiều Lễ đang nhảy múa, sợ cậu vô tình rơi xuống nước. Bụng hắn lại bắt đầu đau, mấy ngày nay không có nhiệm vụ nên sự tình mất đi nội lực cũng không lộ ra trước mặt chủ nhân. Nhưng lúc nào cũng trì hoãn không phải biện pháp, vẫn là mượn mấy cuốn sách y thuật của Tô tiên sinh cẩn thận xem là có bệnh gì.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt Kiều Trạm khiến đôi má trắng bệch của y hơi đỏ lên, thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ trên khuôn mặt y, khóe môi mím lại tạo thành lúm đồng tiền trên má càng đẹp hơn. Thẩm Mộ nhất thời không dời thể mắt.

Qúa nửa trưa. Nắng đỏ gay gắt.

Thẩm Mộ ôm Kiều Lễ chơi mệt, đang ngủ ngon lành trên chiếc giường La Hán cực lớn, Kiều Trạm và Mộ Thập Nhất đứng ở hai bên thuyền. Kiều Trạm bị nắng có chút choáng váng, y đã lâu không làm việc, thể chất càng ngày càng kém, đứng dưới nắng ba bốn giờ liền cảm thấy choáng váng. Y lắc đầu cho thanh tỉnh, không ngờ càng lắc đầu càng choáng váng, chân y khuỵu xuống, toàn thân ngã xuống từ mép hàng rào chỉ dài tới đầu gối, rồi rơi thẳng xuống hồ nước dưới thuyền.

Thẩm Mộ bị tiếng động lớn đột ngột đánh thức, an ủi Kiều Lễ đang hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy kiểm tra: "Có chuyện gì vậy?"

"Chủ tử, Kiều Trạm chắc hẳn là do vết thương cũ tái phát nên ngất xỉu." Mộ Thập Nhất vội vàng bước tới quỳ xuống thế Kiều Trạm thỉnh tội.

"..." Thẩm Mộ đứng dậy, đi về phía hàng rào, nhìn thân ảnh xấu hổ bò ra khỏi nước, quỳ trên bờ chờ trách phạt, toàn thân ướt sũng.

"Thỉnh chủ tử trách phạt." Kiều Trạm trong lòng hết lần này đến lần khác mắng chính mình vô dụng, trước đây chủ nhân của y không để ý, đã nhiều lần buông tha, nhưng lần này có lẽ y đã trực tiếp tự mình chặt đứt tính mạng. Y lặng lẽ quỳ trên mặt đất, cúi đầu chờ đợi chủ tử ban chết.

"Chủ tử, Mộ Thập Nhất hộ vệ bất lực, cùng Kiều Trạm ngang nhau chịu tội." Mộ Thập Nhất quỳ xuống hai bước tiến lên, dập đầu.

"Đã rất nhiều lần, để Tô Trạch Ân cẩn thận kiểm tra xem là vết thương cũ gì, xử lý thích hợp." Thẩm Mộ ngồi ở trên hàng rào, dùng mũi giày nâng cằm Kiều Trạm lên. "Nếu không có tra ra bệnh gì, liền theo quy củ làm đi."

Hộ chủ bất lực, đánh chết.

Tô Trạch Ân bị Mộ Thập Nhất vội vã mà mời đến, lên thuyền hồi lâu vẫn còn thở hổn hển, nhìn thấy tiểu thị vệ cúi đầu quỳ trên mặt đất, liền lắc đầu. Tại sao Thẩm minh chủ luôn dây dưa với một ám vệ?

"Thỉnh Kiều thị vệ nằm lên trên giường." Tô Trạch Ân một bên nói một bên xoay người đặt dụng cụ của mình xuống, để lại ba người với vẻ mặt kinh ngạc bên cạnh.

"Không không không, Tô tiên sinh, ta nằm trên đất." Kiều Trạm là người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc, y quả quyết nằm trên mặt đất, vươn tay xắn tay áo lên, lộ ra vết dao mỏng còn dấu vết y vừa rơi xuống hồ, một cánh tay bị đá trầy xước, chảy máu.

Thẩm Mộ ánh mắt tối sầm, vết sẹo đó...

Những ngón tay thon dài ấn vào động mạch và từ từ di chuyển trên da. Tô Trạch Ân sắc mặt dần dần trở nên không tự tin lên, thay đổi chỉ tay tiếp tục bắt mạch, ngón tay lại hơi hơi run rẩy lên.

Nằm trên mặt đất, chớp chớp mắt thả chậm nhịp thở, Kiều Trạm nghĩ thầm, chẳng lẽ mình thực sự mắc phải căn bệnh nan y nào đó? Đáng tiếc với số tiền ít ỏi mà y đã dày công dành dụm, lại không dám phóng túng mua một lúc đủ loại bánh bao đủ các loại vị... Chủ tử chỉ nói sẽ xử lý thích đáng, nếu thật sự có bệnh nặng, chủ tử liền sẽ mặc kệ hắn tự sinh tự diệt? Bằng cách này, liệu y có thể sống một cuộc sống tự do, có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn, vậy chờ chết cũng rất tốt. Hoặc có thể y mắc bệnh truyền nhiễm nào đó, như vậy chủ nhân sẽ xử tử y nhanh hơn, không những mất mạng mà còn không thể ăn bánh bao...

"Kiều thị vệ, cậu hãy thư giãn đầu óc, đừng nghĩ đến những chuyện khác." Tô Trạch Ân cảm thấy nhịp tim đột nhiên đập nhanh, không biết tiểu thị vệ đang nghĩ đến điều gì.

"Vâng." Kiều Trạm xấu hổ đỏ mặt, liếc nhìn chủ tử đang nghiền ngẫm nhìn mình, nhắm mắt lại, nhanh chóng giả vờ như không biết gì, thật xấu hổ!

"Minh chủ, Kiều thị vệ trong cơ thể có thừa độc chưa thanh, chính là nguyên nhân trực tiếp gây choáng váng." Tô Trạch Ân do dự nói ra một trong những nguyên nhân, kỳ thật còn có một nguyên nhân khác, nhưng hắn thật sự không dám xác định!

"Vậy thì về Thanh Tâm cư dưỡng thương đi, cho đến khi khỏi bệnh thì không cần thay phiên công việc." Thẩm Mộ không hiểu vì sao thở phào nhẹ nhõm, "Mộ Thập Nhất đưa y trở về nghỉ ngơi."

"Tạ chủ tử." Hai người đều quỳ dập đầu xuống đất.

Tô Trạch Ân trầm tư nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Kiều Trạm như đang suy nghĩ điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro