chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10

SuA mở cửa xe ô tô định bước vào thì khựng lại vì tiếng gọi, cũng không ngạc nhiên lắm vì cô đã nhìn thấy Siyeon vào trưa nay, có ngạc nhiên thì ngạc nhiên từ trưa rồi. Cô không hiểu Siyeon vô tình đến Paris và ngồi trong nhà hàng Boca nơi cô làm việc, hay là cố tình nữa.

- Vậy là cứ một tháng em sẽ phải di chuyển đến một nơi nào đó để tìm chị sao? Chị luôn thay đổi nơi làm việc như vậy hả? – Siyeon bắt đầu bằng câu hỏi.

- Sao em lại ở đây?

- Em nhớ chị - Siyeon thổ lộ thật lòng, nói dứt khoát không chần chừ, cô đã đến trước mặt Kim SuA rồi.

SuA mỉm cười, một nụ cười xã giao.

- Sao chị lại làm thêm đồ ăn tặng em?

- ……………….

- Chị còn cảm xúc nào cho em không?

- Em suy nghĩ quá nhiều rồi Siyeon.

- Chị luôn nói câu này với em, và em không hề phủ nhận, đúng là em đã suy nghĩ quá nhiều về chị, nhưng em không cảm thấy phiền vì điều đó. Em đã bỏ ngang công việc để đến đây tìm chị, rốt cuộc nơi ở chính của chị là ở đâu? Chị nói với em ba mẹ chị ở Masan là nói dối đúng không? Gia đình chị đang sống ở nước ngoài đúng không?

- Chị không nói dối em, ba mẹ chị vẫn đang sống ở Masan, chị rời khỏi Hàn Quốc từ năm 5 tuổi để đi du học, chị ở với một người chú.

- Vậy mà chị nói tiếng Hàn rất giỏi.

- Chị ở nước ngoài nhưng chị tiếp xúc với cộng đồng người Hàn ở nước ngoài rất nhiều, nên đương nhiên là chị nói được.

- Cụ thể là chị ở đâu?

- ………………..

- Mỹ, Canada, Đức, Pháp?? – Siyeon bắt đầu tự đoán câu trả lời.

- Em đừng tò mò nữa Lee Siyeon – SuA bật cười.

Siyeon mạnh dạn ôm chầm lấy SuA, khiến cho khung cảnh trở nên tĩnh lặng.

SuA ngỡ ngàng, cái ôm của Siyeon khiến cô phải ngửa cổ một chút, để cằm đặt lên vai cô ấy, SuA nâng tay lên ôm lấy eo Siyeon.

Xung quanh rất thưa thớt người vì đã tối muộn rồi, Siyeon nghe rất rõ trái tim mình đang thổn thức như thế nào.

Quãng thời gian lần cuối gặp SuA ở Hàn Quốc và tính đến thời điểm hiện tại là 3 tuần. Chỉ có 3 tuần thôi mà dài như 3 tháng, cô đã cực kỳ nhớ cô ấy.

- Chị có nghe thấy tiếng tim em đập mạnh vì chị như thế nào không?

- Siyeon…..

- Sao chị không cho em một cơ hội, em muốn tìm hiểu chị, em tò mò về cuộc sống của chị mỗi ngày.

- Chẳng phải em có người yêu hay sao?

- Đừng nhắc đến người khác nữa, em chỉ muốn nói chuyện của chúng ta thôi.

- Em đừng kỳ vọng gì cả.

- Em không phải là người dễ dàng nghe lời người khác, nếu em không kỳ vọng, em sẽ không xin nghỉ việc và lặn lội đến tận đây đâu.

- ……………..

- 3 tuần vừa rồi không được gặp chị, em cảm thấy trống rỗng và đau khổ, nếu em không biết chị ở đâu thì em phải làm sao đây, may mắn rằng nhân viên ở nhà hàng Nodot sẵn sàng cởi mở và chia sẻ thông tin về chị cho em, nên em mới tìm được chị.

- ………………..

- Chị đừng biến mất bất thình lình như vậy nữa được không, em chưa bao giờ có cảm giác sợ mất một ai đó như cảm giác này.

- ………………….

- Chị có tin vào định mệnh không, chị có tin là em đã yêu chị vào những lần chúng ta mới chạm mặt không? Em là người chưa bao giờ tin vào định mệnh, nhưng giờ em đã vướng phải nó rồi.

- Siyeon, khi em tìm hiểu về chị rồi….em sẽ chẳng muốn yêu chị nữa đâu – SuA thì thầm trong cái ôm của Siyeon.

- Em đã nói rồi, em không phải là người thích nghe lời người khác, em biết những lời chị nói chỉ để đẩy em ra, nhưng em lì lợm hơn chị nghĩ đó.

- Sao cũng được – SuA bất cần đời đáp, có vẻ như đã quá mệt mỏi với sự bướng bỉnh của Siyeon.

- Em gác bỏ mọi công việc và các mối quan hệ ở Hàn để ở đây một tuần, em sẽ luôn ở cạnh chị.

- Em thuê phòng khách sạn rồi hả?

- Đúng rồi.

- Em về khách sạn nghỉ ngơi đi, chị có việc phải đi làm bây giờ – SuA đẩy nhẹ Siyeon ra và chuẩn bị bước vào ô tô của mình.

- Tối rồi mà chị còn làm gì nữa? – Siyeon sốt sắng.

- Chị có lịch trông ca đêm ở bệnh viện chống dịch, thành phố đang có dịch bệnh sốt xuất huyết.

- Sao chị lại làm ở bệnh viện nữa, nghề chuyên của chị là đầu bếp cơ mà.

- Chị làm như tình nguyện viên thôi, vì bệnh viện cần người mà.

- Em đi cùng chị.

- Em không phận sự không được vô đâu.

- Vậy em đứng ở ngoài chờ chị

- Cả đêm đó Siyeon, đừng bướng bỉnh nữa, em về khách sạn nghỉ ngơi đi, chị thấy em hơi mệt đó – SuA nói xong thì dứt khoát đi vào trong xe, ngăn chặn mọi sự níu kéo của Siyeon.

Chiếc xe nhanh chóng phóng đi, Siyeon hoảng loạn nhìn theo và nhanh chóng bắt một chiếc taxi, cô nói với tài xế hãy đuổi theo chiếc xe của SuA.

Sau chục phút ngồi trên taxi, Siyeon nhìn thấy SuA đã đỗ xe lại, trước mặt là một bệnh viện tên Piri.

Siyeon mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế đá ở đối diện cổng bệnh viện, cô nhất quyết ngồi ở đây chờ SuA. Trong lúc ngồi chờ cứ khoảng nửa tiếng Siyeon lại nghe thấy xe cứu thương, có vẻ như bệnh viện này bận rộn 24/24. Siyeon lên mạng tìm kiếm thông tin về dịch bệnh mà SuA vừa nhắc tới, vì căn bệnh truyền nhiễm này mà cả thành phố Paris đã rất khổ sở mấy tuần vừa rồi, mỗi ngày trôi qua đều có thêm hàng chục ca nhiễm mới.

Cô cảm thấy lo sợ, cô sợ SuA sẽ nhiễm căn bệnh sốt xuất huyết, đó là bệnh truyền nhiễm mà.

Một đêm đang dần trôi qua, nguyên một đêm ở ngoài đường là trải nghiệm chưa bao giờ có trong cuộc đời của Siyeon. Vì là ở ngoài nên không khí đã thấp hơn, thời tiết trở lạnh, côn trùng cũng nhiều hơn, mà cô thì sợ côn trùng. Siyeon đang mặc một chiếc áo sơ mi da beo, quần jean xanh, giày thể thao, bộ đồ của cô khá là mỏng, cô cần phải gồng mình để chịu đựng cái thời tiết về đêm này.

Nhưng còn cách nào khác, đành phải vậy thôi, cô vất vả một thì SuA vất vả hai ở trong cái bệnh viện đó, cô cần phải mạnh mẽ hơn để chịu đựng cái đêm khắc nghiệt này.

Siyeon ngồi co ro trên ghế đá như một người vô gia cư, cô đã có lúc ngủ thiếp đi với tư thế hai tay đang khoanh lại trước ngực, túi xách cá nhân được móc vào cánh tay, chân cũng vắt chéo duỗi ra, đầu dựa nghiêng vào thành ghế. Cô ngủ được một chút rồi lại tỉnh dậy kiểm tra đồng hồ trên điện thoại, rồi lại cố ép mình ngủ tiếp.

Cô đã có một giấc ngủ hơi khó chịu, bị tỉnh giấc khá nhiều lần vì tiếng côn trùng ở xung quanh, tiếng còi xe cứu thương, cộng với thời tiết se lạnh.

Rồi sau vài tiếng kiên nhẫn, cuối cùng cũng đến 5h, trời bắt đầu hửng sáng. Màn tối đã được thay thế bằng một màn màu hồng nhìn rất yên bình và lãng mạn. Siyeon thầm biết ơn vì cả đêm trôi qua cô ở ngoài đường mà không có tệ nạn nào xảy ra, cô không gặp cướp giật, thân thể an toàn.

Siyeon hướng ánh mắt vào cổng bệnh viện, mong chờ một bóng dáng khiến tim cô đập thổn thức vào mỗi lần nhìn thấy. Cô không biết bao giờ SuA mới xong việc nữa.

Đồng hồ điểm 5h30, cuối cùng thì cũng thấy SuA bước ra, trông sắc mặt cô ấy khá mệt mỏi.

- Bếp trưởng Kim !!!

SuA hoảng hốt vì thấy sự xuất hiện của Siyeon, cô ấy đang ngồi ở chiếc ghế đá đối diện, đang đứng dậy từ từ đi về phía cô.

- Sao em lại ở đây?

- Em đi theo chị từ tối qua.

- Em…..ở ngoài này cả đêm hả? – SuA thắc mắc khi thấy Siyeon vẫn mặc bộ đồ y hệt hôm qua.

- Đúng rồi.

- Trời ơi, ngoài này lạnh như vậy, em ngủ ngoài này á? – SuA hoảng loạn.

- Em ngủ trên ghế đá kia kìa – Siyeon chỉ chỉ.

SuA sững sờ vài phút…..

Sự chân thành và hy sinh này của Siyeon là điều mà cô không lường trước được.

Tại sao lại liều lĩnh như thế, thân con gái bơ vơ ở cái chốn này cả đêm.

- Chị có mệt không? Đêm nào chị cũng đến đây làm tình nguyện viên hả?

- Không, một tuần đi hai lần thôi, trông em còn mệt hơn đó, lên xe đi – SuA nói rồi đi về phía chiếc xe của mình.

SuA lái xe và Siyeon ngồi ở ghế phụ. Siyeon leo lên xe cái là ngủ thiếp đi vì cô ấy đã quá mệt mỏi, còn SuA thì nhìn cô gái bên cạnh với những cảm xúc khó hiểu.

Có gì đó trong cô cảm thấy vô cùng rung cảm. Lee Siyeon là một người có lẽ đang bị tổn thương trong một mối quan hệ yêu đương, nên tự dưng mới có cảm tình với cô như vậy, vì cô đã có những hành động nhỏ chăm sóc và quan tâm cô ấy.

SuA đã từng nghĩ rằng sự yêu thích mà Siyeon dành cho cô chỉ là tạm thời thôi, vì có thể cô đã xuất hiện đúng thời điểm và có những cử chỉ hợp lý, khiến cho cô ấy dễ rơi vào lưới tình. Còn cô thì không thể cho Siyeon một mối quan hệ nghiêm túc, nên cô đành phủ nhận mọi lời thổ lộ của cô ấy.

Nhưng đến giờ phút này, chứng kiến sự lì lợm của Siyeon khi theo đuổi cô đến tận đây, thì SuA đã không còn nghĩ tình cảm của cô gái này là tạm thời nữa, cô ấy rất chân thành.

Nhưng cô làm sao có thể đáp được tình cảm nhiệt huyết của cô ấy đây, cô căn bản là không thể.

Về đến căn hộ của SuA, chiếc xe đã dừng lăn bánh, SuA tháo dây an toàn ra cho Siyeon, nhìn một lúc lâu,cô không nỡ gọi cô ấy dậy.

Sau khi biết cô gái này ngủ ngoài đường cả đêm chờ cô, cô cảm thấy có lỗi quá, cô sẽ để cô ấy ngủ thêm chút nữa, dù cô cũng đang rất buồn ngủ, cô có nhu cầu đi tắm và lên giường ngủ ngay lập tức.

Sau khoảng 15 phút, SuA lay Siyeon dậy, Siyeon lờ đờ mở mắt thì thấy khuôn mặt của SuA đang rất gần.

- Em…….. dậy nào, vào nhà rồi ngủ tiếp.

SuA cất một tông giọng trầm, Siyeon biết rằng đây không phải là tông giọng bình thường của cô ấy. Cô đã nói chuyện với cô ấy vài lần mà cô biết tông giọng của SuA cao hơn thế này nhiều. Cô ấy chỉ có hai lần nói giọng trầm với cô, lần đầu tiên là lúc ở trên giường và trong phòng tắm, lần thứ hai là lần này.

Chất giọng đó như một mê cung quyến rũ khiến cô sa lầy vào ngay lập tức, không có lối ra.

Giá như….sáng nào cũng được nghe chất giọng này, cô sẽ được sống một cuộc đời hạnh phúc mỗi ngày.

- Siyeon? – SuA gọi một lần nữa khi thấy khuôn mặt như chưa tỉnh của Siyeon, cô ấy đã mở mắt nhưng khuôn mặt trông rất bơ phờ.

- Oh, vào nhà thôi – Siyeon như tỉnh dậy trong cơn mê, vừa rồi cô mải nhìn ngắm người trước mặt, mải hạnh phúc với cái tông giọng trầm vừa rồi.

Khi bước vào căn hộ của SuA, Siyeon nhìn quanh, cảm nhận được một luồng ấm áp bao vây cơ thể. Đây là căn hộ dành cho một người ở, đầy đủ tiện nghi, không gian vừa phải, các phòng đều thông nhau không có vách ngăn, có một mùi hương cây quế phảng phất ở cánh mũi, thật sự rất dễ chịu.

- Đi tắm nhé.

SuA lại chủ động mời Siyeon đi tắm, và cô thì không thể chối từ. Đây là điều mà cô đã khao khát suốt những tuần qua rồi, đó là được gần gũi với cô ấy.

Hai người ngồi trong bồn tắm nghi ngút khói nước, SuA ngồi thẳng dựa vào thành bồn, còn Siyeon nằm trườn xuống dựa vào ngực SuA.

- Thật thoải mái – Siyeon cựa quậy khuôn mặt của mình vào khuôn ngực đẫy đà của người kia, cô cảm giác như đây là thiên đàng vậy.

SuA chỉ mỉm cười, vuốt mái tóc đen đang ướt của Siyeon, rồi vuốt cánh tay của cô ấy, bôi xà phòng lên đó.

- Đây là nhà của chị hả?

- Không, nhà thuê thôi.

- Xe chị đang đi cũng là thuê hả?

- Ừ…

- Tức là nơi ở chính của chị không phải là Paris, rốt cuộc nó là ở đâu?

- ………………..

- Nếu chị biến mất một lần nữa thì em phải làm sao, ít ra em cũng cần biết nơi ở chính của chị không phải sao? – Siyeon buồn bã vì màn im lặng kiên quyết của SuA.

- Chị di chuyển rất nhiều, em đến nhà chính của chị thì cũng đâu tìm được chị - SuA đưa ra một lý do phù hợp.

- Chị làm tình nguyện viên ở đó từ lúc nào?

- Cách đây hai tuần, chị làm thêm một tuần nữa rồi nghỉ, tình hình dịch bệnh cũng đã đỡ hơn so với thời ban đầu rồi.

- Ở đó có lây nhiễm nhiều không? Bệnh truyền nhiễm mà, lỡ chị bị sốt xuất huyết theo thì sao? – Siyeon ngước lên hỏi lo lắng.

- Luôn có đồ bảo hộ mà, bệnh nhân được cách ly kín đáo, không sao đâu.

- Sau đó kế hoạch của chị là gì?

- ……………..

- Chị chỉ làm ở nhà hàng Boca theo thời vụ thôi đúng không, giống như chị làm ở Nodot?

- …………………

- Sau đó là gì, chị sẽ làm ở nhà hàng nào nữa?

- Chắc chị sẽ đi du lịch một thời gian – SuA nhẹ nói, Siyeon cảm nhận được SuA đang thở dài, bởi cô thấy được sự phập phồng lồng ngực của cô ấy.

- Chị định đi đâu?

- Chị chưa biết.

- Em đi cùng được không?

End chap 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro