chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

Siyeon lại một lần nữa đến nhà hàng Nodot khi có một buổi tối rảnh rang không làm việc, chỉ để ngắm bếp trưởng Kim.

Xinh đẹp như vậy, mà lại luôn đứng ở bên trong bếp, thiệt là lãng phí.

Siyeon ngồi xuống bàn đặt món ăn, hiện tại nhà hàng đang vắng vì đã qua giờ ăn tối rồi, bây giờ là hơn 9h tối. Cô đã cố tình đến một khung giờ khác để nơi này đủ khoảng trống, đủ yên tĩnh, cô sẽ quan sát bếp trưởng Kim tốt hơn.

Quả nhiên, bếp trưởng Kim lại làm thêm một món ăn đặc biệt tặng cô, lần này là malatang. Thật trùng hợp, tất cả những món cô ấy làm riêng cho cô đều là những món sở thích của cô. Siyeon cảm thấy choáng ngợp về điều này, bếp trưởng Kim chắc chắn không biết gì về cô, chỉ biết mỗi cái tên vì cô đã giới thiệu, còn các sở thích của cô thì làm sao biết được…..

Hay là thần giao cách cảm??

Siyeon lắc đầu, cô sống trên đời này vô cùng thực tế, cô không tin vào mấy cái như kiểu định mệnh, tiếng sét ái tình hay gì đó đâu….

Nhưng việc cô gặp cô gái họ Kim kia và xảy ra những chuyện như vậy, cô cảm thấy như là định mệnh vậy.

Thiệt là kỳ quặc.

Qua đánh giá của Yoohyeon thì bếp trưởng Kim là một người khá là thông minh, cách nói chuyện của cô ấy thể hiện điều đó. Ban đầu Siyeon nghĩ rằng có thể cô nàng kia có tính hướng nội, hoặc là làm bếp lâu quá rồi nên không thích nói chuyện giao tiếp, vì công việc của cô ấy đâu cần phải nói nhiều đâu.

Nó khác với công việc của Siyeon, cô làm nghề dịch vụ phải tiếp xúc với hàng trăm khách hàng mỗi ngày, công việc của cô luôn đòi hỏi phải giao tiếp tốt.

Trong lúc đang ăn tối Siyeon liếc thấy bếp trưởng Kim rời khỏi khu vực bếp, cô ấy đi đến cái phòng bên cạnh, trên gắn biển “staff’s room”

Có thể nhân viên nhà hàng họ nghỉ ngơi và để đồ đạc cá nhân ở đó…

Siyeon nhanh trí đứng dậy lẻn vào trong căn phòng đó.

Khi vào bên trong cô mới biết là rất rộng, có hành lang và nhiều phòng nhỏ, cô vừa bước đi vừa ráo rác nhìn xung quanh tìm bóng dáng kia….

Và cuối cùng cô đã tìm ra cô ấy, bếp trưởng Kim đang chuẩn bị thay đồ. Siyeon đứng núp đằng sau cái tủ, cô thấy cô nàng kia đang cởi áo đồng phục bếp trưởng ra.

Siyeon há hốc mồm, hiện tại cô gái họ Kim đang chỉ mặc một chiếc áo lót màu đen, nửa phần trên của cô ấy được lộ ra, vô cùng bốc lửa.

Cô biết ngay mà, cô gái này có thân hình thực sự nóng bỏng, khuôn ngực của cô ấy trông rất đầy đặn và tuyệt vời, trực giác của cô đã hoàn toàn đúng.

Cô ấy đang thay một chiếc áo bình thường, áo tanktop hở cánh tay màu đen, có vẻ như chuẩn bị tan làm, cô ấy thả cái búi tóc ra, mái tóc đen tuyền dài ngang lưng được thả tự do, trông thật sự quyến rũ.

Đột nhiên bếp trưởng Kim xoay đầu nhìn về phía Siyeon đang đứng, Siyeon hoảng hốt lùi một bước để trốn. Cô nín thở vì hồi hộp.

- Siyeon?

Một tiếng gọi rất trầm và làm Siyeon vỡ òa….

Cô vừa cảm thấy rung động mà vừa cảm thấy sợ hãi, vì cô đã bị phát hiện rồi.

Siyeon không còn cách nào khác đành lộ diện, cô cắn môi nhìn bếp trưởng Kim như kiểu học sinh sắp sửa bị cô giáo phạt.

Bếp trưởng Kim mỉm cười, tiếp tục hành động của mình, cô ấy lấy túi xách, khóa cửa tủ đựng đồ và di chuyển tới trước mặt Siyeon.

- Sao….sao chị biết là em vậy? – Siyeon như gà mắc tóc.

- Cả cái nhà hàng này, người tò mò về chị chỉ có em thôi – cô gái họ Kim trả lời tự tin.

- Em…em muốn cảm ơn chị về mấy cái món ăn, lần nào em đến chị cũng làm thêm món đặc biệt tặng em, em rất cảm kích.

- Chị vui vì em thích nó.

- Nhưng……tại sao chị không nói gì? – Siyeon cảm thấy như bản thân đã chiến thắng được chính mình, cô cũng đã thốt ra được cái câu hỏi bấy lâu nay trong nội tâm của mình.

- Không nói gì là sao?

- Ý em là, chị quan tâm em một cách đặc biệt như vậy, nhân viên bồi bàn ở đây nói rằng chị chưa bao giờ làm thế với một thực khách nào khác, chị làm thêm đồ ăn và chỉ tặng em…..ý em muốn hỏi là….lý do của chị là gì?

- Hmm….việc chị làm với em, chị mong em không suy nghĩ quá nhiều về điều đó – bếp trưởng Kim nhẹ nhàng trả lời.

- Là sao?

- Chị chỉ đơn giản là thích làm vậy thôi, chứ chẳng có ý gì khác.

Siyeon hụt hẫng trong lòng, câu trả lời này tức là bếp trưởng Kim không có ý gì với cô cả đúng không….

Thì cũng dễ hiểu, cô ấy là gái thẳng mà…..

- Hóa ra vậy, em hiểu rồi.

- Chị phải đi bây giờ, tạm biệt em nhé, hẹn gặp lại – bếp trưởng Kim lịch sự cười.

Siyeon cười lại một cách gượng gạo, bếp trưởng Kim đi qua cô để ra khỏi phòng, để lại cô một mình ở đây với tâm trạng rất trống rỗng.

Cô cảm thấy bên trong như…..như kiểu….bị axit ăn mòn vậy.

Thật sự buồn.

Siyeon dựa vào bức tường bên cạnh và thở dài, khuôn mặt hiện lên rõ chữ “thất vọng”, có phải cô kỳ vọng quá nên bị thất vọng không.

Cô thật sự đang kỳ vọng điều gì cơ chứ……cô nàng đó không chủ động nói chuyện với cô, là một lý do chính xác chứng minh cô ấy không có cảm xúc đặc biệt nào dành cho Siyeon cả, đã quá rõ ràng rồi còn gì.

Chỉ sau vài giây, có người vào trong phòng, Siyeon quay sang xem là ai và ngạc nhiên chết đứng…

Đó là bếp trưởng Kim.

Cô ấy đứng đối diện Siyeon, chống hai tay sang hai bên tường, để cô ở giữa….

Siyeon theo quán tính dán chặt cơ thể vào bờ tường, tim cô đập thình thịch như sắp đột quỵ. Khuôn mặt của cô ấy hiện đang rất gần cô.

Bếp trưởng Kim không một động tác thừa, dí môi mình vào môi của Siyeon. Siyeon hoảng loạn, môi cô vô thức hé ra, khoang miệng cô ngay lập tức bị một vật mềm mềm tốc độ xâm chiếm.

Bếp trưởng Kim đang hôn cô một cách mạnh bạo….

Lưỡi cô ấy dài quá….

Đây là thực tế hay là mơ mộng vậy?

Sau vài giây cô ấy rời nụ hôn ra, Siyeon lại bị hụt hẫng một lần nữa….

Có thể vì cô muốn nó được kéo dài hơn.

Hơi thở của cả hai hòa quyện, Siyeon giờ mới được nhìn thấy rõ khuôn mặt của bếp trưởng Kim, như một tuyệt tác, cô ấy đẹp như một tiên tử.

Chiếc mũi cao hãnh của cô ấy chạm lơ lửng vào mũi cô, khiến cô nóng ran hết cả người.

- Chị…. – Siyeon mấp máy môi.

- Đề phòng em còn thắc mắc về con người của chị - bếp trưởng Kim nói một tông giọng trầm, xong thì rời khỏi căn phòng làm Siyeon không kịp trở tay.

Siyeon chớp mắt một cái, người kia chưa gì đã biến mất rồi….

Cô sờ lên đôi môi của mình, nụ hôn vừa rồi vẫn còn đọng lại ở đây, cô nhớ không sót một chi tiết nào về nụ hôn đó.

Vậy là có thể kết luận, bếp trưởng Kim không phải gái thẳng, và cô ấy chắc chắn có gì đó với cô rồi.

Và cô ấy đã biết cái chuyện Siyeon đưa bạn bè đến nhà hàng để kiểm tra cô ấy.

Cũng hơi xấu hổ khi bị phát hiện ra, nhưng đó cũng không phải vấn đề to tát lắm.

Siyeon đi về nhà trong tâm trạng hạnh phúc, lần đầu tiên cô rời khỏi nhà hàng Nodot với một sự mãn nguyện, không có cái kiểu thiếu thiếu lấp lửng như mấy lần trước.

Và khi về đến nhà, cô mới chợt nhận ra một sự ngu ngốc của bản thân, đáng lẽ cô nên mạnh dạn xin số điện thoại của cô nàng họ Kim đó.

Đây là lần thứ hai cô quên điều này.

- Aish – Siyeon vừa ngồi trong bồn tắm mà vừa tức, cô đập tay lên thành bồn tắm một cái, đầu óc vắt kiệt căng thẳng để nghĩ cách tiếp cận bếp trưởng Kim ở lần tiếp theo.

Ngày hôm sau, Siyeon về nhà và lại bắt gặp một quang cảnh quen thuộc, Minji ngồi trong phòng khách và uống rượu.

Những chai rượu vang cô ấy mua, có một ít để ở nhà của cô ấy, một ít để ở nhà của Siyeon. Thông thường khi muốn gần gũi và ngủ cùng nhau qua đêm Minji sẽ gọi cho Siyeon đến nhà của cô ấy, nhưng dạo gần đây Minji xuất hiện tại nhà của Siyeon nhiều hơn.

Siyeon thở dài, cô mong rằng hai người sẽ không tranh cãi gì căng thẳng vào giây phút này.

- Em vừa đi đâu về vậy?

- Em đi làm chứ còn đi đâu nữa.

- Mấy ngày vừa rồi chị gọi em không thèm nghe máy, em cố tình phải không?

Siyeon im lặng, cô sợ rằng nếu cô nói ra điều gì đó sẽ đều giống như một que củi, làm cho đống lửa trong ánh mắt của Minji cháy rực hơn, trông cô ấy đang hơi nóng tính.

Minji thấy một màn tĩnh lặng của Siyeon thì bình tĩnh lại, cô cầm tay Siyeon và hạ giọng xuống.

- Em yêu, dù có bất cứ điều gì xảy ra đi chăng nữa, chị vẫn luôn yêu em, chị yêu em một cách chung thủy, hãy nhớ điều đó.

Siyeon gật gật đầu cho xong chuyện, đây có lẽ là một điểm tốt mà cô thấy ở Minji, đúng là cô ấy yêu cô rất chung thủy. Vấn đề giữa hai người xảy ra chỉ là do cách yêu của Minji quá độc đoán và có cái tôi cá nhân lớn mà thôi.

Minji lại gần hôn Siyeon, Siyeon thỏa thuận đáp lại….

Trong cô giờ đây, tự dưng lại nhớ tới nụ hôn với bếp trưởng Kim…..

Nụ hôn của cô ấy có gì đó rất khác biệt, khiến cho lòng tham của Siyeon nổi lên, cô không muốn chấm dứt nụ hôn đó.

Còn nụ hôn này với Minji….cô thật sự muốn chấm dứt càng sớm càng tốt.

Khi hôn Minji thì Siyeon phải ngẩng cao đầu một chút vì Minji cao hơn cô, còn khi bếp trưởng Kim hôn cô thì cô chỉ cần cúi đầu một chút, vì ánh nhìn thẳng của cô ấy là môi của cô.

Thật sự lý tưởng….

Cô bắt đầu coi cái khoảng cách chiều cao giữa cô và bếp trưởng Kim là lý tưởng…..

Thật điên rồ…..

Cô đã từng nghĩ rằng cô đang cảm nắng cô ấy, và cảm nắng là loại cảm xúc nhất thời….

Nhưng có vẻ như không phải vậy, nó không phải nhất thời. Nếu nó là nhất thời, thì cô sẽ tạm quên nó đi khi đang thân mật với Minji, người yêu của cô.

Đằng này thì……đầu óc cô bị bóng dáng của bếp trưởng Kim xâm chiếm hoàn toàn. Cô không còn một cảm xúc hạnh phúc nào khi hôn Minji nữa.

Có lẽ….tổn thương đã làm cho cô hết yêu Minji rồi.

Không, cô cũng đã từng bị tổn thương như vậy, cô đã có những loại tổn thương giống nhau được lặp lại trong suốt mấy năm qua khi hẹn hò với Minji. Cô đã quá quen với điều đó, vậy mà bây giờ cô lại lấy cái sự tổn thương quen thuộc đó để làm lý do ư?

Không phải, có lẽ lý do cô hết yêu Minji, vì trong tâm trí cô đang có một người khác.

Mà cái người này ngoài cái vẻ xinh đẹp, giọng nói cuốn hút, điệu cười làm mê hoặc người khác, tài năng nấu nướng, ngoài mấy cái này ra thì chẳng có gì hết. Cô chẳng biết gì về người đó, ngoài cái danh hiệu “bếp trưởng Kim”

Minji đẩy Siyeon vào phòng ngủ và làm cái chuyện mà hai người vốn hay làm.

Siyeon nằm im như một pho tượng, cô chỉ muốn trả bài cho xong để còn đi ngủ.

Minji cảm thấy được sự hững hờ của cô, nên cô ấy chắc cũng hụt hẫng, cô ấy không có màn dạo đầu lâu như trước nữa, mà thẳng thắn xông thẳng vào âm hộ của cô luôn.

Cái cuộc làm tình này kết thúc không êm đẹp cho lắm, Siyeon thì mừng thầm vì đã được đi ngủ, Minji thì bức bối vì không thỏa mãn trọn vẹn. Siyeon không âu yếm lại cô ấy, nên cô ấy không thể đạt đỉnh như mong muốn.

Cứ vậy mà trải qua một đêm…..

---

Nhà hàng Nodot.

Siyeon xuất hiện lần thứ sáu tại nhà hàng, cô vốn là người không hay đi đến những nhà hàng sang trọng như này, vậy mà giờ cô đến lần thứ sáu chỉ trong vòng có một tháng. Thông thường đi ăn nhà hàng người ta đi hai người, ba người, nhiều người, còn cô toàn đi một mình. Cô cũng chẳng ngại với cái không gian không tương đồng này. Người ta đi có bạn có bè, còn cô ăn một mình trong cái không gian của nhà hàng, nếu như bình thường chắc hẳn là xấu hổ lắm.

Nhưng cô như bị đứt dây thần kinh xấu hổ, cô chỉ quan tâm đến việc ngắm nhìn và quan sát bếp trưởng Kim.

Siyeon lại lẻn vào trong khu vực bếp khi không ai để ý, cô thấy bếp trưởng Kim đang thái hành.

- Bếp trưởng Kim !!!

- Ồ, chào Siyeon………..Áh – cô nàng họ Kim vừa thái hành vừa ngẩng lên nhìn và mỉm cười với Siyeon, và hành động này khiến cho cô ấy đột nhiên bị lưỡi dao cán vào ngón tay.

- Ôi trời – Siyeon hoảng hốt vì nhìn thấy máu, cô chạy tới muốn giúp đỡ, nhưng bếp trưởng Kim nhanh tay hơn, cô ấy đã lấy được cái băng dán cá nhân ở ngay trên giá bên cạnh, cô ấy quấn quanh ngón trỏ để cầm máu.

Tình huống này vô tình tạo nên một sự gượng gạo.

End chap 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro