Chương 13-14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13

Đồng chí yêu chó

Trong phòng tắm, hơi nước từ từ bốc lên.

Làm việc suốt một ngày, cả người An Cúc Nhạc dinh dính mồ hôi, may là bận quá chưa ăn gì, tẩy rửa cũng không tốn công.

Y xả nước làm ấm người cho Đỗ Ngôn Mạch, bảo cậu ấy lau khô rồi ngồi lên nắp bồn cầu, đồng thời cảnh cáo: "Không được phép tự an ủi, tôi nhìn một cái là biết cậu có làm trộm hay không." Nói xong, y kéo mành tắm, vui sướng xả nước tắm rửa... chỉ khổ cho Đỗ Ngôn Mạch, dương vật giương cao bừng bừng phấn chấn, nhưng cậu đành ngồi nghiêm chỉnh, không dám nhúc nhích.

Chờ An Cúc Nhạc tắm xong, cậu đã nghẹn đến đổ đầy mồ hôi, dương vật nhũn một tí, nhưng đó là trạng thái mệt mỏi thông thường do chờ quá lâu.

An Cúc Nhạc hết sức hài lòng, toàn thân y ẩm ướt, chẳng buồn lau khô mà đã ôm lấy Đỗ Ngôn Mạch, hôn lên môi cậu.

Đối phương không đáp lại, cứng như tượng, An Cúc Nhạc không hiểu ra sao. "Sao không động đậy? Không muốn làm à?"

Đỗ Ngôn Mạch ngẩng đầu nhìn An Cúc Nhạc, cậu ấy không vụ lợi gì, thuần chất hỏi: "Có thể làm ư?"

An Cúc Nhạc: "?"

Đỗ Ngôn Mạch: "Em có thể động đậy không?"

An Cúc Nhạc ngẩn ra một hồi mới nhớ ban nãy mình nói gì, nhìn nét mặt chăm chú của Đỗ Ngôn Mạch, hình như một khi An Cúc Nhạc nói không được, cậu sẽ thật sự không động đậy.

"Cậu đó..."

An Cúc Nhạc dở khóc dở cười, nghĩ đến mấy bé thú cưng trong phim, ví dụ như chú chó bị chủ bảo không được nhúc nhích, bụng kêu ùng ục nhìn chằm chằm thức ăn trước mặt, nước miếng nhiễu đầy đất, nhưng vẫn nghe lời chờ đợi, đáng yêu vô cùng.

Y ôm lấy Đỗ Ngôn Mạch, mút vành tai cậu ấy, nhẹ nhàng thổi hơi. "Đưa tôi lên giường... là có thể."

Đỗ Ngôn Mạch vội vã ôm lấy y, quả thật bước đi như bay, An Cúc Nhạc cả người đầy nước thấm lên giường, ướt đẫm một mảng, dù sao y cũng không định ngủ ở đây, lát nữa cũng sẽ ướt thôi ── Đỗ Ngôn Mạch hôn xuống, nhéo núm vú của An Cúc Nhạc, vòng eo An Cúc Nhạc run rẩy, chỉ thấy dương vật của cậu thiếu niên chẳng mấy chốc đã cương trở lại, cứng như sắt thép, chọt chọt bắp đùi y, An Cúc Nhạc ra hiệu: "Trong ngăn kéo... có gel bôi trơn."

Từng có một lần kinh nghiệm, cộng thêm tự thân siêng năng, nhiệt tình yêu thương Google, Đỗ Ngôn Mạch hiển nhiên hiểu rõ nên làm thế nào, tuýp gel bôi trơn mà nhà nghỉ cung cấp hơi nhỏ, thân dưới của cậu tràn trề sức sống, khó mà không luống cuống, vặn nắp hoài không ra.

Cậu mà sốt ruột là vụng tay ngay, An Cúc Nhạc định giúp cậu, ai ngờ cái nắp đột nhiên bung mở mở, chất lỏng "phụt" một tiếng phun ra, bắn vào mặt An Cúc Nhạc. Đỗ Ngôn Mạch sửng sốt, định lấy khăn giấy lau cho y. "Xin lỗi..."

"Không cần lau." An Cúc Nhạc vuốt xuống, trét vào lòng bàn tay, lượng gel không nhiều lắm, không nên lãng phí. "Đưa tay cho tôi."

Y bôi gel vào tay cậu thiếu niên, phần còn dư lại thì dùng hai tay bụm lại chà xát, sau đó thò tay xuống, bôi lên thân dương vật cương cứng của cậu thiếu niên. "Cứ làm từ từ... đừng hoảng."

Y trấn an Đỗ Ngôn Mạch, cho dù có hoảng, cậu thiếu niên vẫn chưa quên trình tự lần trước An Cúc Nhạc dạy cho mình ── cũng làm ấm gel bôi trơn rồi mới bôi lên kẽ mông An Cúc Nhạc.

An Cúc Nhạc a một tiếng, ngón tay Đỗ Ngôn Mạch dạo quanh cửa huyệt của y một vòng, thấy đủ ướt rồi, cậu mới luồn một đốt ngón tay vào.

Vừa nãy An Cúc Nhạc đã tự chuẩn bị trong phòng tắm, chỗ đó không đến nỗi khó cắm vào, y biết cậu thiếu niên rất gấp, y cũng sẵn lòng cho cậu ấy vào nhanh một chút, nhưng Đỗ Ngôn Mạch vẫn cố gắng dùng ngón tay mở rộng, thật ra An Cúc Nhạc thấy được rồi, y đẩy đẩy đầu cậu thiếu niên: "Tôi đeo bao cho cậu... A!"

Tuyến tiền liệt bị xẹt qua, eo lưng y tê rần, khẽ kêu một tiếng.

Chỗ đó cũng không dễ tìm, Đỗ Ngôn Mạch tìm được một lần, nhưng không tìm được lần thứ hai, cậu nhét vào hai ngón tay, khuấy đảo, tìm tòi trong cơ thể An Cúc Nhạc, không để ý dương vật của mình đã dựng đứng, gân mạch phồng lên. Để dời đi lực chú ý, cậu hôn lên người An Cúc Nhạc, ngậm lấy hai núm vú trước ngực y, dùng miệng lưỡi liếm ướt hoàn toàn.

Cảm giác tê dại lan tràn tận chỗ sâu, An Cúc Nhạc thở hổn hển, cậu thiếu niên gần như muốn hôn khắp mỗi một tấc cơ thể y, trong lúc liếm hôn, cậu ấy còn quan sát phản ứng của y, chỉ cần y tỏ ra khó chịu một chút, cậu ấy sẽ thay đổi độ mạnh yếu, khi thì nhẹ, khi thì nặng.

Đỗ Ngôn Mạch rất bướng bỉnh, gần như tới trình độ ngoan cố, lần trước An Cúc Nhạc đã được trải nghiệm sự cố chấp của cậu ấy, hôm nay lặp lại lần nữa, y bị cậu ấy làm cho da trắng hiện hồng, thở dốc không ngừng, quy đầu rỉ nước, khó chịu vô cùng.

Gặp phải... đối tượng khó chơi như vậy, y cũng chẳng biết làm sao, mọi khi cho dù kỹ thuật tốt, đại khái chỉ sờ sờ mò mò mấy cái, mục đích cuối cùng chỉ là cắm vào bắn tinh, nhưng cậu thiếu niên thì khác.

Cậu ấy xem thân thể y như một tấm bản đồ cần tìm tòi nghiên cứu, mỗi một chỗ đều cần phải xem xét, vỗ về thật khéo léo.

Bắn tinh cũng được, cắm vào cũng chẳng sao, chẳng qua chỉ là làm tình thôi, không có nghĩa tất cả khoái cảm đều sản sinh từ nó, mơn trớn, hôn môi, yêu thương, từng phân đoạn phải móc nối vừa khớp mới tạo nên một cuộc tình hoàn mỹ.

"A..." Đỗ Ngôn Mạch bật ra một tiếng thở dốc khó nhịn, mồ hôi trên người cậu tụ lại, rơi xuống người An Cúc Nhạc.

Dính dớp muốn chết, thế mà An Cúc Nhạc lại cực kỳ có cảm giác, cửa huyệt của y siết lại, đường ruột mềm nhũn, mút lấy ngón tay dài của đối phương, phát ra từng âm thanh nhớp nháp.

"Hừm..." Xương đuôi liên tục tuôn trào khoái cảm, An Cúc Nhạc a một tiếng, vội vàng mím môi lại. Chẳng biết tại sao, lần này lên giường với cậu thiếu niên, y không muốn rên rỉ, có lẽ bị tôn nghiêm tẻ nhạt của người lớn tuổi quấy phá... có lẽ là vậy.

Cậu thiếu niên rất yên lặng, nhưng lại rất chăm chú, có lẽ chính điểm này mới khiến người ta thấy ngượng ngùng một cách kỳ lạ. Rõ ràng với người nào An Cúc Nhạc cũng có thể thốt ra một đống lời bậy bạ không biết xấu hổ, duy chỉ khi ở bên cậu ấy, y lại có cảm giác không biết nên phát huy sở trường thế nào.

Cái điểm chết người kia bị chọc rồi ấn, An Cúc Nhạc nhịn không được. "Ưm a..."

Thế nhưng Đỗ Ngôn Mạch vừa nghe lại càng muốn nhiều hơn. Cậu đút thêm một ngón tay, lần này rốt cuộc nhớ rõ nơi mẫn cảm của An Cúc Nhạc, không ngừng chọc ngoáy.

"A a, a!" Miệng mồm An Cúc Nhạc bậy đến đâu, huyệt sau lại... yếu đến đó, y rên rỉ, bấu víu thân thể cường tráng của cậu thiếu niên, đôi chân dài quấn lên người cậu ấy, vừa đá vừa đạp. "Mau lên... mau vào đi... a, chỗ đó, đừng chọc nữa... a..."

Chân bị ấn chặt, An Cúc Nhạc bất mãn lườm cậu thiếu niên, đối phương không lên tiếng, nhưng ánh mắt hết sức nóng bỏng, tròng mắt đen như mực, sâu tựa như biển, trước ánh mắt như thế, mọi ngôn ngữ đều phí hoài, An Cúc Nhạc không giãy dụa nữa, mặc cho cậu ấy làm, việc trao đổi khí quá mức dữ dội, làm y đau cả ngực.

"Thật sự, vào được..." Y nâng tay, xoa nhẹ gương mặt cậu thiếu niên, Đỗ Ngôn Mạch nâng mi mắt lên, dừng lại động tác, An Cúc Nhạc nhìn cậu, lấy bao cao su cất trong quần, xé mở bao bì bắt mắt, vừa thở dốc vừa đeo cho cậu ấy.

Trong quá trình này, hai người đều nhìn nhau, dương vật hưng phấn tràn trề của cậu thiếu niên nảy lên trong lòng bàn tay An Cúc Nhạc, còn chưa cắm vào mà y đã có ảo giác bị đối phương xâm nhập thật sâu, sau khi đeo bao xong xuôi, y hạ eo xuống, mở hai chân ra, để cho cửa huyệt đã khuếch trương đầy đủ hiển lộ. "Cắm vào đi, tôi không muốn... nói lần thứ ba."

Ngay cả vành tai y cũng đỏ bừng, thử nghĩ một người đàn ông trưởng thành 28 tuổi thế mà lại khát cầu một thiếu niên 16 tuổi thao mình, trên đời không có chuyện nào đáng thẹn hơn chuyện này... nhưng mặt trái của việc cảm thấy thẹn chính là khoái cảm lạ thuờng, An Cúc Nhạc dời mắt sang nơi khác, không khỏi thúc giục: "Nhanh lên!"

"Ừm." Nghe xong, Đỗ Ngôn Mạch đè lại bắp đùi An Cúc Nhạc, đẩy dương vật vào, bên trong đợi đã lâu, niêm mạc đói khát lập tức ôm trọn lấy nó, làm cho hai người cùng nghẹn một hơi.

An Cúc Nhạc nức nở một tiếng, dương vật của cậu thiếu niên kéo căng huyệt thịt của y, chi dưới của y trĩu nặng, phần eo ê ẩm.

Cảm giác bên trong bị tách mở vô cùng rõ ràng, y cắn môi dưới, nhắm nghiền hai mắt, tận lực cảm nhận nó. Một giây sau, khóe mắt bị ai mút vào, An Cúc Nhạc chậm rãi mở mắt ra, nhìn nghiêng thấy cậu thiếu niên, nét mặt khát khao rõ ràng của cậu ấy như đánh thẳng vào đáy lòng y.

Đỗ Ngôn Mạch vừa đẩy vào, vừa muốn hôn, giống như đứa bé quấn quýt người lớn đòi kẹo ăn.

An Cúc Nhạc mút mí mắt của Đỗ Ngôn Mạch ── y chưa quên đây là điểm mẫn cảm của cậu ấy.

Ngay lúc vùng kích thích tình dục bị hôn, dương vật nở nang của cậu thiếu niên run giật một phen, có xu hướng phình lớn, An Cúc Nhạc cảm nhận được, y bật cười vì phản ứng quá ư là thẳng thắn của cậu ấy, cuối cùng hôn cậu ấy đắm đuối.

Vào khoảnh khắc này, An Cúc Nhạc phát hiện, mỗi khi bị cặp mắt đen láy chân thành kia nhìn thẳng vào, hình như mình không có biện pháp gì.

Thì ra, mình còn là một đồng chí yêu chó nữa cơ à?

"A!" Nhân lúc An Cúc Nhạc thất thần, dương vật của Đỗ Ngôn Mạch một hơi nhét đến đáy.

An Cúc Nhạc rã rời, hai chân bị giạng đến cùng cực, có hơi phát đau, gậy thịt quá hoành tráng của cậu thiếu niên khiến cho cửa huyệt của y giãn đến không còn nếp nhăn, cơ vòng bao chặt đến tận rễ của đối phương, lông mu thô cứng của Đỗ Ngôn Mạch cạ cạ quanh mông y, hai túi no đầy của cậu trai trẻ nặng trịch, lõng thõng bên dưới, nương theo động tác, bốp, đập vào mông An Cúc Nhạc.

Dương vật của đối phương hệt như một cái chày nóng hổi, mỗi lần đâm sâu vào đều khiến An Cúc Nhạc có ảo giác vách trong sẽ bị đâm nát bươm, không khỏi đưa tay bụm bụng dưới. Bụng rất căng, cậu nhỏ vừa xót vừa tê, Đỗ Ngôn Mạch nắm vững eo y, bắt đầu đưa đẩy.

Huyệt sau của An Cúc Nhạc mở tung, bị dương vật kéo dãn, hệt như giống cái không thể phản kháng khi giao phối, bị giống đực tuổi trẻ sung mãnh thao liên tục, thẳng đến khi người nọ thoả mãn, bắn sạch tinh mới thôi.

"Hm... a! A!" Độ lực va chạm bên trong tăng lên, An Cúc Nhạc rên khẽ, hai chân mềm nhũn ma sát với ra giường, thỉnh thoảng còn kẹp lấy vòng eo hung hãn rắn rỏi của cậu thiếu niên, định bảo cậu ấy chậm lại một chút.

Đỗ Ngôn Mạch trực tiếp đè chặt hai cái chân không ngừng gây rối của y, hiện giờ cậu đã sa vào nhịp độ nguyên thủy nhất, tiếng cơ thể va vào nhau "bốp bốp bốp" nghe hết sức dâm đãng. Trước tiên hai người dùng tư thế bình thường, sau đó Đỗ Ngôn Mạch lại chuyển sang ôm eo An Cúc Nhạc, nâng thân thể mềm oặt của y lên, để y trèo lên người mình.

An Cúc Nhạc mơ mơ màng màng, chẳng biết bị đâm bao lâu, chỗ nào cũng mệt rã, dương vật nhũn xuống, nhưng không phải do khó chịu, ngược lại là do sướng đến độ không thấy điểm cuối, y không bắn tinh được nữa, giống như phụ nữ chỉ bị cắm vào là cả người nóng lên, luồng khoái cảm nhỏ bé như dòng điện, không ngừng tích trữ, chẳng biết lúc nào sẽ phun trào.

"Ưm a!" Đỗ Ngôn Mạch đột nhiên nâng An Cúc Nhạc lên, rút dương vật ra, nơi đó kết hợp quá lâu, khiến cho khi tách rời, gel bôi trơn hoặc một ít chất lỏng không biết tên dính lại đặc quánh, quấn thành sợi tơ.

Hung khí hút ra, cuối cùng An Cúc Nhạc đã có thể hít thở bình thường, ban nãy bụng căng quá mức, ngay cả hít hơi cũng tốn sức, cửa huyệt của y co rút, nhưng vẫn run rẩy không khép lại được, vách trong ngọ nguậy đẩy ra chất lỏng trong suốt trơn trợt, dính đầy giữa hai chân.

Đỗ Ngôn Mạch lật người y lại, để y đưa lưng ngồi trên người mình. Cùng lúc đó, hai tay cậu mò xuống, quẹt sạch dâm dịch ở sau mông và bên đùi An Cúc Nhạc, xoa từ bắp đùi tới đầu gối. An Cúc Nhạc run lên, còn chưa kịp phản ứng, hai tay cậu thiếu niên đã cố định hai bên đầu gối của y, không nói hai lời, mở toạc chân y ra.

Nếu đang trong phim đen, thông thường sẽ phụ họa thêm lời thoại "mở hàng~" vừa dâm đãng vừa ngu ngốc. Nhưng mà trên thực tế, An Cúc Nhạc đã buôn bán xong, hơn nữa rất muốn đóng cửa, nhưng ai bảo khách hàng là thượng đế chứ, y mệt không chịu nổi, ngả đầu ra sau một chút, áp sát bên tai cậu thiếu niên, nhỏ giọng năn nỉ: "Mau lên... mau làm cho xong đi..."

"Ừm." Bàn tay Đỗ Ngôn Mạch trượt một đường từ đầu gối vào bên trong, vặn bung khe mông của y ra.

Sau thời gian dài bị cắm vào, huyệt nhỏ đã hoàn toàn phơi bày trạng thái bủn rủn, tuy nhiên vẫn còn ươn ướt, dương vật của Đỗ Ngôn Mạch dễ dàng đẩy vào từ phía sau.

"A..." An Cúc Nhạc theo bản năng ưỡn eo muốn trốn, trái lại còn làm cho gậy thịt to dài này có thêm không gian, đâm vào càng sâu.

Ngay lúc tuyến tiền liệt bị xẹt qua, cậu nhỏ của An Cúc Nhạc cương lên, lỗ niệu đạo rỉ ra tinh dịch và dịch tuyến tiền liệt, dính bẩn ra giường.

Cậu thiếu niên nâng mông An Cúc Nhạc, từ dưới hướng lên, liều mình mà làm.

"A, a, a!" Eo cậu ấy rắn chắc, nhịp độ thô bạo, mỗi cú thúc đều làm cho hai túi nặng trịch đập vào mông An Cúc Nhạc, gây ra một mảnh sưng đỏ, đủ thấy thao mạnh cỡ nào.

Hai tay cậu ấy vòng qua phía trước, liên tục bóp núm vú của An Cúc Nhạc, đầu tiên là nhéo đầu núm, rồi lại dùng ngón cái vẽ vòng tròn, cọ xát đè ấn, thỉnh thoảng lại nhéo cả núm mà đùa bỡn, An Cúc Nhạc rên ê a, kích thích đến nhanh sắp chịu hết nổi, y không khỏi chìa một tay nắm gốc dương vật sưng đau của mình, bắt đầu tự an ủi.

Nương theo phía sau đâm vào, An Cúc Nhạc "a" một tiếng, tinh dịch từ lỗ niệu đạo tràn ra.

Không phải bắn tinh mà giống như di tinh, trước khi bắn hết thì không tài nào dừng lại được, thậm chí còn có chút đau đớn. Ngón chân An Cúc Nhạc cuộn lại, huyệt sau xót như thể ngay cả niêm mạc cũng tan ra, y rụt bụng lại, xoắn chặt dương vật của cậu thiếu niên, giọng điệu vô thức mang theo cầu xin: "Đừng đâm... đừng đâm nữa... tôi bắn không được... a ~"

Đỗ Ngôn Mạch: "Chờ một chút..."

An Cúc Nhạc thét lên: "Chờ em gái cậu!"

Đỗ Ngôn Mạch vừa làm vừa nói: "Em gái của em... không có tới đâu."

Mẹ nó mẹ nó.

________________

Em ấy có em gái thiệt đó mọi người ~(‾‿‾~)


Chương 14

Được rồi, thích thì chiều

Cuối cùng Đỗ Ngôn Mạch cũng bắn ra, cảm ơn trời đất.

Hai chân An Cúc Nhạc bủn rủn, lúc cậu thiếu niên rút ra, y nằm xụi lơ trên giường, thở dốc liên tục.

Cửa huyệt co rúm, không còn chút sức nào, chất lỏng bên trong tràn ra ào ạt, dính ướt cả giường. Đỗ Ngôn Mạch lột bao cao su xuống, bên trong nặng trĩu, lần trước không để ý, lần này cậu tò mò lộn nó lại, tinh dịch đặc quánh bên trong chảy ra, dính vào mông An Cúc Nhạc.

Cậu thiếu niên nhìn một hồi, xoa xoa mớ tinh dịch, cứ như một con thú hoang đang phát tán mùi của mình, chiếm lĩnh, đánh dấu địa bàn, An Cúc Nhạc không còn hơi sức đâu mà mắng cậu ấy, chỉ đành nhìn cậu bôi tinh dịch khắp thân dưới của mình, nhịn không được trêu chọc: "Cậu dứt khoát làm tôi dính bầu luôn đi."

Cậu thiếu niên giương mắt, nét mặt kinh ngạc, rồi lại nửa tin nửa ngờ. "Làm được thật ư?"

"......" An Cúc Nhạc thật tình rất nghi ngờ chất lượng đào tạo của môn giáo dục giới tính ngày nay, y cười mắng: "Ngốc quá, tuy tôi bị cậu thao tới chảy nước, nhưng anh đây vẫn là giống đực nha."

"Ồ..." Đỗ Ngôn Mạch: "Em nhớ cũng không làm được, nhưng mà lên Google thấy nhiều thứ lắm, nam nam sinh tử gì gì đó..."

"......" An Cúc Nhạc đỡ trán. "Đừng có Google lung tung... với lại, cái mà cậu xem trúng là hợp thể giữa đàn ông và gà, là nghiên cứu khoa học tân tiến nhất, có thể sinh con qua ruột... thôi thôi, tôi chém gió đấy, cậu làm ơn đừng tin."

Vẻ mặt tin cậy của cậu thiếu niên, làm y cảm thấy: áp lực rất lớn.

Tinh dịch sền sệt của Đỗ Ngôn Mạch dần dần hóa lỏng, chảy xuống từ trên da thịt An Cúc Nhạc. Y ra hiệu bảo cậu thiếu niên đi lấy khăn ướt, giúp mình lau chùi, lúc này Đỗ Ngôn Mạch rất nghe lời, không làm càn nữa, cậu giúp An Cúc Nhạc lau phần giữa hai chân, đến khi nhìn thấy cửa huyệt đỏ thẫm vẫn còn mấp máy của An Cúc Nhạc, bỗng dưng hỏi: "Em có thể liếm nó không?"

"Hả?" An Cúc Nhạc sửng sốt, nương theo tầm mắt của cậu thiếu niên, phát hiện đóa cúc nhà mình đang bị nhìn chòng chọc, y không nhìn thấy tình trạng chỗ đó, chỉ cảm thấy vừa nhức vừa nóng.

"Được không?" Cậu thiếu niên hỏi lại lần nữa, giọng điệu vô cùng đứng đắn nghiêm túc.

An Cúc Nhạc rủa thầm đúng là giả vờ lễ phép, ban nãy rõ ràng dám làm thế này thế nọ thế kia, có thấy hỏi ý mình đâu?

Dù sao thì liếm một chút chắc cũng sẽ không bị thương. "Được."

Thế là Đỗ Ngôn Mạch cúi người xuống, vùi mặt vào giữa hai chân An Cúc Nhạc, nơi ấy vẫn còn thoang thoảng mùi gel bôi trơn còn sót lại, hòa lẫn với mùi vị tình dục. Cậu vươn đầu lưỡi, liếm xung quanh múi thịt sưng đỏ kia một chút, khi nãy An Cúc Nhạc bị đâm đến tê tái, thế nhưng Đỗ Ngôn Mạch mới liếm một cái lại làm cho eo y mềm nhũn, một luồng khí nóng khó tả lại lần nữa tụ hội ở bụng dưới.

"A..." Cửa huyệt là nhược điểm lớn nhất của An Cúc Nhạc, mỗi lần bị cậu ấy liếm, y không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ của mình, liên tục kêu ưm ưm a a. Đỗ Ngôn Mạch rất thỏa mãn, cậu càng liếm càng hăng hái, làm cho miệng huyệt vốn khô ráo trở nên ướt sũng.

Động tác của cậu rất cẩn thận, An Cúc Nhạc có cảm giác ngay cả trái tim cũng bị liếm hôn, y ôm ngực, hai tay trơn bóng, dính đầy mồ hôi, đến khi rũ mắt nhìn xuống dưới, đừng nói là dương vật, ngay cả đầu vú đều đang trong tình trạng cương cứng.

An Cúc Nhạc nóng rần cả mặt, tim đập thình thịch.

Dường như hiểu được ánh mắt của y, Đỗ Ngôn Mạch giương mắt lên, tầm nhìn dừng ngay tại dương vật đang vểnh lên của An Cúc Nhạc, cậu liếm từ cửa huyệt dần đến háng, hôn lên hai túi, muốn ngậm dương vật vào miệng.

Lần trước Đỗ Ngôn Mạch cũng từng giúp y khẩu giao, nhưng lúc đó y còn đang bận chiến đấu với hung khí của cậu thiếu nên không để ý lắm, bây giờ... chậc chậc, kỹ thuật quá tệ, nhất là khi An Cúc Nhạc vừa bắn một lần, lúc này muốn bắn cần có kích thích mạnh hơn nữa, y thầm nghĩ dùng tay thủ dâm vẫn hơn. "Không cần liếm chỗ đó."

Cậu thiếu niên lại nói: "Em muốn liếm."

Cậu nhìn thẳng vào An Cúc Nhạc, dáng vẻ nài nỉ khẩn cầu, An Cúc Nhạc không còn cách nào khác, hình như mỗi lần bị nhìn như thế, y lại trở nên là lạ. "Được rồi. Nhưng mà, để tôi dạy cậu cái đã..."

Y lấy khăn lau sạch dương vật của Đỗ Ngôn Mạch, dương vật của cậu ấy hơi rũ xuống, nhưng vẫn nặng trịch, An Cúc Nhạc nâng túi tinh của cậu lên, lẳng lặng ước tính trọng lượng, cái này chắc nặng bằng bàn tay của mấy bà thím làm ở xưởng khoai tây tại Hokkaido, An Cúc Nhạc so sánh hai bên, trong bụng ước lượng vài con số, không khỏi tấm tắc.

Đỗ Ngôn Mạch: "?"

An Cúc Nhạc: "Bạn học có bao giờ hỏi sao cái ấy của cậu to đến thế chưa?" Nam sinh trẻ tuổi, hẳn là rất để ý những chuyện thế này.

Đỗ Ngôn Mạch đáp: "Có."

An Cúc Nhạc: "Cậu trả lời thế nào?" Đừng bảo là "trời sinh vậy rồi" nhé? Mấy thứ như kẻ thắng cuộc gì gì đó là thấy ghét nhất!

Đỗ Ngôn Mạch: "Em vận động."

"... Với lại uống sữa bột không kem Anchor nữa phải không?" An Cúc Nhạc bật cười.

Sữa bột Anchor

Đỗ Ngôn Mạch: "?"

"......" Cũng đúng, đám trẻ cấp hai hiện giờ làm sao biết được những quảng cáo kinh điển thời xưa chứ? Có lẽ A Vinh là ai cũng không biết. (Trương Quốc Vinh)

An Cúc Nhạc một đằng thì rầu rĩ về sự cách biệt thế hệ giữa hai người, một đằng lại ngậm dương vật cương phân nửa của đối phương vào miệng. Y siết chặt hai môi, đồng thời chuyển động đầu lưỡi, liếm mút lỗ niệu đạo của cậu thiếu niên. Đỗ Ngôn Mạch vừa bắn một lần, nhưng lần này chẳng mấy chốc đã cương trở lại, miệng An Cúc Nhạc bị nhồi đầy, không thể thở nổi, y cầm lấy gốc dương vật, từ từ nhả nó ra, rồi lại nuốt trở vào.

"Hưm a..." Cứ thế mà làm vài lần, y giương mắt, đang định hỏi cậu ấy đã hiểu phải làm thế nào hay chưa, không ngờ ngay lúc ánh mắt của hai người chạm nhau, cậu thiếu niên đột nhiên... bắn.

Bắn toàn bộ vào trong miệng An Cúc Nhạc.

"Ừng ực" một tiếng, An Cúc Nhạc theo bản năng nuốt xuống.

An Cúc Nhạc: "......"

Đỗ Ngôn Mạch: "......"

"A~~" Tinh dịch lúc vừa bắn sẽ có màu trắng sữa của pectin, tanh tưởi nhớp nháp, vô cùng khó nuốt, An Cúc Nhạc bị bắn đầy miệng, tắc ở cổ họng, y bật người đứng dậy, chạy thẳng vào phòng tắm, ôm lấy bồn cầu – "Khụ khụ khụ! Khụ ọe!"

Pectin là sản phẩm phụ gia thực phẩm thuộc nhóm phụ gia tạo đông và tạo gel.

... Tiếng nôn mửa vang khắp nơi, An Cúc Nhạc nôn xong, vặn vòi nước súc miệng. "Lần sau... trước khi bắn, cậu làm ơn báo cho tôi một tiếng."

An Cúc Nhạc ra khỏi phòng tắm, trong cổ họng vẫn còn đọng lại mùi vị kia, xộc lên tận mũi. Cạnh cửa sổ có một bộ bàn ghế, trên bàn có đặt mấy gói trà túi lọc và bình giữ nhiệt. An Cúc Nhạc pha một tách trà, nhấp vài hớp, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ hơn một chút. "Thiệt tình, cả trăm năm nay tôi không nuốt tinh dịch của đàn ông, vậy mà lại bại dưới cái trym ngốc của cậu."

Cậu thiếu niên đến gần, ôm lấy y. "Xin lỗi anh."

"Hự..." An Cúc Nhạc cũng không thật sự muốn trách tội, nhìn dáng vẻ ủ rũ của cậu ấy, y có ảo giác mình đang ăn hiếp con nít. Thôi, nuốt cũng nuốt rồi, huống hồ người ta cũng không cố ý, trách được gì cơ chứ? "Quên đi..."

"Ừm." Đỗ Ngôn Mạch lấy lòng hôn lên môi An Cúc Nhạc, dĩ nhiên cậu sẽ không thừa nhận thật ra mình khống chế được. Từ nhỏ cậu đã rèn luyện thể thao, cũng có thể là do trời sinh, nói chung khả năng tự kiềm chế của cậu rất tốt, nhưng vừa nãy... lúc bốn mắt nhìn nhau, ý tưởng bắn tinh trong đầu vừa thôi thúc vừa mãnh liệt, Đỗ Ngôn Mạch quyết định mặc kệ.

Cậu hiểu, người này sẽ tha thứ cho cậu, từ đêm đầu tiên nhìn thấy anh ấy ngoài quán bar, cậu đã biết sẽ như thế.

Anh ấy bị nước vo gạo xối trúng, vậy mà lại không cáu kỉnh chút nào, khóe miệng khẽ nhếch, ngược lại cứ như đang tự giễu, thái độ bình tĩnh đó chứng tỏ anh ấy không định làm ầm lên, cũng như không muốn bộc lộ tâm trạng thật sự của mình.

Cứ như một con mèo xinh đẹp mà biếng nhác, chỉ muốn được vuốt ve yêu chiều, chỉ cần nắm được điểm mấu chốt, thỉnh thoảng có chơi xấu một tí, anh ấy cũng sẽ cười cười cho qua.

Bởi vì anh ấy rất đẹp, và luôn muốn duy trì cái đẹp của mình, mà thứ Đỗ Ngôn Mạch cần, chính là vẻ đẹp ấy.

Bề ngoài xinh đẹp, thân thể xinh đẹp, biểu cảm xinh đẹp, lời nói êm tai... không cần miệt mài theo đuổi vẫn có thể khiến mình cảm thấy được cứu rỗi, dễ chịu.

Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Cậu mơn trớn làn da trắng mịn ngọc ngà của người đối diện, chậm rãi ngồi xổm xuống, rồi lại ngậm lấy dương vật của đối phương, học hỏi cách thức mà An Cúc Nhạc vừa thực hiện, bắt chước mút vào.

"Trời ạ..." Đúng là thiên phú dị bẩm, học nhanh vô cùng. An Cúc Nhạc bị mút đến cương triệt để, da đầu tê dại, vòng eo mềm nhũn, gần như không thể đứng vững.

Đỗ Ngôn Mạch ngậm gậy thịt của y, dùng một tay ôm lấy eo y, để y từ từ ngồi xuống ghế dựa, trong quá trình này, miệng của cậu ấy vẫn một mực không rời, vẫn tiếp tục mút.

Hai chân An Cúc Nhạc giang rộng, bị đặt trên vai cậu thiếu niên, ngón tay luồn vào mái đầu ngắn cũn cỡn của cậu ấy mà vuốt ve, thỉnh thoảng lại dùng sức, cả người lâm vào trạng thái mê man choáng váng trước cao trào. "Không được... tôi phải bắn..."

Đỗ Ngôn Mạch ừ hử một tiếng trong cổ họng. "Ừm."

An Cúc Nhạc muốn đẩy cậu ấy ra, nhưng cậu thiếu niên vẫn không chịu nhúc nhích. "Tôi phải bắn!"

"Ừ."

Đậu má! An Cúc Nhạc chửi thầm trong bụng, chỗ đó lại nhịn không được, cuối cùng vẫn bắn vào miệng cậu thiếu niên.

"Ực" một tiếng, lần này đến phiên Đỗ Ngôn Mạch nuốt xuống.

An Cúc Nhạc thở hồng hộc, đột ngột kéo dương vật ra khỏi miệng Đỗ Ngôn Mạch, nó vẫn còn nảy liên hồi, không ngừng phun ra tinh dịch.

Đỗ Ngôn Mạch liếm sạch toàn bộ, tận tình đến mức không chừa giọt nào. An Cúc Nhạc tức mình cười. "Mùi vị thế nào hả?"

Cậu thiếu niên chép miệng. "Đắng lắm." Với lại rất tanh nữa.

Đáng đời.

An Cúc Nhạc: "Thuốc đắng dã tật, một giọt tinh bằng mười giọt máu, đã nghe bao giờ chưa?"

"Ồ." Đỗ Ngôn Mạch gật gật đầu.

"......" An Cúc Nhạc chào thua, y nghiêng người, định rót trà đưa cho cậu ấy, y vừa xoay hông, khe mông lại khẽ tách ra, để lộ mép huyệt vừa bị liếm ướt, hỏi: "Cậu muốn uống trà, hay là...?"

Coffee, tea, or... me? Chỉ là từ cuối cùng cũng không nói ra miệng ~ nhưng mà lời còn chưa dứt, đối phương đã đứng dậy, tách hai bờ mông của y ra, nhắm vào khe hở ướt át kia, cầm dương vật vẫn chưa mềm hẳn của mình đẩy một phát vào trong.

"A!" An Cúc Nhạc đẩy ngã cái tách, xuýt xoa một tiếng, cùng lúc đó Đỗ Ngôn Mạch cũng đâm vào toàn bộ, tưởng đâu cái động bên dưới đã tê đến mất cảm giác, vậy mà mới đâm một cái, niêm mạc mẫn cảm lại co rút, An Cúc Nhạc tức muốn chết, nhưng y không tài nào địch lại hàng khủng được.

Đành phải bó tay chịu chết: được rồi, thích thì chiều.

_______________

Spoil chương sau...

"Hai đứa kém nhau mấy tuổi?"

"Mười hai."

"Phụt."

Đỗ Ngôn Mạch: "?"

An Cúc Nhạc: "... Không có gì." Nếu cậu thiếu niên không nhắc, suýt nữa y đã quên hai người họ cũng kém nhau mười hai tuổi, tương đương với việc Đỗ Ngôn Mạch ở tuổi này, bíp bíp bíp bíp rồi bẹp bẹp bẹp bẹp em gái bốn tuổi của mình.

Khó trách Kiều Khả Nam nguyền rủa y thằng nhỏ nát hoa cúc tàn, đổi thành y cũng muốn mắng mình lắm: Đúng là khốn kiếp mà!

Trời ơi Cúc ơi là Cúc ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro