Chương 15-16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Bánh rùa đỏ

(Một loại bánh hình con rùa làm từ gạo nếp và nhân ngọt bên trong, bánh có hình con rùa vì người Trung Quốc tin rằng ăn rùa sẽ sống thọ và mang đến may mắn.)

Cậu thiếu niên thể lực tốt, tuy nói chiều theo cậu ấy, nhưng cuối cùng An Cúc Nhạc vẫn nhịn không được, đành phải xin tha: "Nhẹ một chút, nhẹ một chút... ừm..."

Đỗ Ngôn Mạch nghe vậy, thật sự nhẹ "một chút", rốt cuộc đêm nay bọn họ làm tổng cộng ba lần.

Một lần trên giường, một lần trên ghế, một lần bên cửa sổ.

Lần làm bên cửa sổ là dùng vị trí phía sau, An Cúc Nhạc bị va chạm đến độ cả gương mặt áp lên kính thủy tinh lạnh lẽo, hơi nóng phả ra làm mờ ánh đèn neon ngoài cửa sổ, xuyên qua kính thủy tinh phản chiếu, đôi mắt rời rạc của An Cúc Nhạc lờ mờ trông thấy cậu thiếu niên ở sau lưng mình thúc hông, cố sức ra vào.

Y vẫn cho rằng biểu cảm của đàn ông lúc này rất dữ tợn, chẳng đẹp tí nào, nhưng cậu thiếu niên lại cho y một cảm giác vô cùng khêu gợi.

Sự khêu gợi của người chưa trưởng thành.

"Ưm... a..." An Cúc Nhạc từ bỏ việc ngăn chặn tiếng rên rỉ của mình, y vừa mím môi, tay của đối phương liền bướng bỉnh bóp cằm y, luồn vào miệng y, nhấn đầu lưỡi của y, khuấy động bên trong.

Miệng bị ép mở vài lần, sau cùng An Cúc Nhạc không còn sức phản kháng, đành mặc kệ cậu ấy.

"A, nơi đó.. sẽ hỏng... sẽ hỏng mất..." Thật sự sẽ hỏng, bị đâm hỏng đó, An Cúc Nhạc dùng hai tay rệu rã cào lên mặt kính thủy tinh trơn tuột, cậu nhỏ bên dưới lại bị bóp chặt, muốn trốn cũng không thoát... mãi đến khi dương vật của cậu thiếu niên phồng lên, ngay khoảnh khắc cậu ấy chuẩn bị bắn tinh, An Cúc Nhạc bỗng dưng hoàn hồn: "Cậu không đeo bao!"

Muốn chết hả, y dùng lực đẩy người ra ── đàn ông thường hay lơi lỏng vào lúc bắn tinh, dương vật to dài của đối phương trượt ra khỏi khe mông An Cúc Nhạc, dòng tinh dịch thứ hai và thứ ba phun lên cửa huyệt và chỗ đáy chậu của y, trong cơ thể cũng có một bãi tràn ra... An Cúc Nhạc xanh mặt, thật tình không biết nên nói gì mới tốt.

"Cậu, ngồi đàng hoàng cho tôi!"

Nghe vậy, cậu thiếu niên lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hai tay ngoan ngoãn đặt lên đầu gối.

Dương vật của cậu ấy ướt sũng, vểnh lên giữa hai chân, độ cứng chưa hoàn toàn mất đi, trên da thịt sậm màu phủ một lớp mồ hôi trắng mịn, dưới ánh đèn trắng rẻ tiền trên trần nhà, trông chúng nhẵn bóng mà gợi cảm. Nhưng An Cúc Nhạc thưởng thức thì thưởng thức, mắng vẫn phải mắng: "Từ nay về sau, mặc kệ làm với ai, làm kiểu nào, cũng không thể không đeo bao, đây là phép lịch sự cơ bản!"

Trong khi y dạy dỗ, chất lỏng bên trong vẫn đang chảy ra, từ giữa hai chân nhỏ xuống bàn chân, cảm giác tê ngứa này làm cho cả người An Cúc Nhạc run rẩy, mặt đỏ như lửa, hết sức mất tự nhiên. "Ba tháng sau, cậu đi làm kiểm tra sức khỏe cho tôi!"

Cuối cùng Đỗ Ngôn Mạch cũng tỏ một chút phản kháng, gương mặt tuấn tú của cậu ấy sa sầm, trầm giọng nói: "Em không có bệnh."

An Cúc Nhạc rất thẳng thắn: "Nhưng biết đâu tôi có."

Đỗ Ngôn Mạch: "......"

"Hiểu không? Đừng quá mức sơ hở đối với người mà cậu chẳng rõ lai lịch, bảo vệ mình là điều quan trọng nhất trong cái giới này... không, quan trọng nhất trên thế giới này, cậu không bao giờ được quên nó." An Cúc Nhạc nói, nhìn vẻ mặt suy tư của cậu thiếu niên, y nhịn không được bật cười. "Yên tâm, tháng trước tôi đã đi kiểm tra, hiện giờ không có vấn đề gì, nói chung tôi nuông chiều cậu cũng có chỗ không đúng, lần sau không thể làm vậy nữa."

"Lần sau..." Đỗ Ngôn Mạch lại nghe thấy trọng điểm khác. "Vậy là, còn có lần sau đúng không?"

"......" An Cúc Nhạc dụi mũi. "Tôi... tôi đi tắm." Mất mặt ghê, thế mà lại dùng 'hot girl tam bảo' để chạy trốn.

*Hot girl tam bảo (ba bảo bối của hot girl): cụm từ mà cư dân mạng dùng để mỉa mai mấy nàng hot girl: "ờ ờ, ha ha, đi tắm nha", kiểu như kiếm cớ trốn tránh không muốn nói chuyện.

Đỗ Ngôn Mạch đứng dậy, ôm lấy y. "Em muốn tắm chung."

An Cúc Nhạc chép miệng, trung khuyển làm nũng này nọ là thấy ghét nhất! Y liếc xéo một cái, cảnh cáo nói: "Thời gian buôn bán hôm nay đến đây là kết thúc, không được làm nữa."

"Ừm."

An Cúc Nhạc nửa tin nửa ngờ, cho dù cậu ấy ừ rồi, hai lần trước cũng tại y ỡm ờ nửa đẩy nửa kéo, nếu y thật sự không muốn, Đỗ Ngôn Mạch không thể nào ép được. Hai người thay phiên chà lưng cho nhau, vóc dáng Đỗ Ngôn Mạch khá cao, để phối hợp với y, cậu ấy phải khom người về phía trước, An Cúc Nhạc có cảm giác như đang tắm cho một con chó bự. "Xả nước thôi~"

Y rửa sạch bọt xà phòng trên đầu và trên người Đỗ Ngôn Mạch, đàn ông khi ướt sũng đều là đàn ông tốt, thể trạng cậu thiếu niên rất ổn, cả người đầy nước, quyến rũ vô cùng ── Đương nhiên, An Cúc Nhạc vẫn biết kiềm chế, chỉ đơn giản là thưởng thức, không có giở trò bậy. Y ra hiệu bảo Đỗ Ngôn Mạch gội đầu cho mình, động tác của đối phương thành thạo, độ lực ngón tay vừa đủ, thoải mái hết chỗ chê.

An Cúc Nhạc khen ngợi: "Kỹ thuật của cậu tốt hơn tiệm làm tóc nhiều."

Đỗ Ngôn Mạch: "Em thường tắm cho em gái."

"Em gái?" An Cúc Nhạc nghĩ đến cái câu "em gái của em không có tới đâu" lạ đời kia, lẽ nào là thật? "Hai đứa kém nhau mấy tuổi?"

"Mười hai."

"Phụt."

Đỗ Ngôn Mạch: "?"

An Cúc Nhạc: "... Không có gì." Nếu cậu thiếu niên không nhắc, suýt nữa y đã quên hai người họ cũng kém nhau mười hai tuổi, tương đương với việc Đỗ Ngôn Mạch ở tuổi này, bíp bíp bíp bíp rồi bẹp bẹp bẹp bẹp em gái bốn tuổi của mình.

Khó trách Kiều Khả Nam nguyền rủa y thằng nhỏ nát hoa cúc tàn, đổi thành y cũng muốn mắng mình lắm: Đúng là khốn kiếp mà!

Tắm xong xuôi, An Cúc Nhạc kiệt sức hoàn toàn, y nằm dài bên giường, trong lòng cảm thán: Mình già thật rồi.

Hai mươi tám tuổi, thật ra cũng còn trẻ, nhưng nếu so với người trước mắt, chênh lệch mười hai tuổi... y cảm thấy mình thật cầm thú.

Không, căn bản không bằng cầm thú, trên đời làm gì có cầm thú nào lại xuống tay với đồng loại chưa đủ lớn của mình chứ?

... Trong đầu An Cúc Nhạc hiện lên một người, y lập tức nhếch miệng, gạt đi ý nghĩ nọ: Không không không, không giống, đó là cầm thú trong cầm thú, cao thủ trong số tra công, sao mình lại lấy hắn ra so chứ? Quá sa đọa!

An Cúc Nhạc đang tự phỉ nhổ, Đỗ Ngôn Mạch lại quấn lấy y từ một góc giường khác ── hệt như con bạch tuộc tám vòi, hai tay hai chân, quấn rất là chặt, cậu nhỏ đã mềm nhũn nhưng vẫn đủ trọng lượng liều mình cạ cạ giữa hai chân An Cúc Nhạc... An Cúc Nhạc bắt đầu hoài nghi có phải chỗ đó của mình trầy da luôn rồi không.

Cậu thiếu niên dính người vô cùng, nghe nói đây là biểu hiện của việc thiếu thốn cảm giác an toàn, An Cúc Nhạc không thích quấn quýt đối phương sau khi quan hệ, đa số toàn là chiến xong rồi biến, nếu không chiến thêm lần nữa, cái trước... y không làm được điều đó với cậu thiếu niên; cái sau, bản thân y không làm nổi.

Làm ba lần! Ba lần lận đó!

Con cháu tích trữ suốt một tháng, lần này cả đám phiêu bạt phương xa hết.

An Cúc Nhạc chợt nghĩ đến. "Đúng rồi, cậu 16 tuổi, sao lại học lớp 8?" Thông thường hẳn là lớp 10 chứ?

Đỗ Ngôn Mạch rũ mắt. "Em nhập học muộn."

Thấy cậu ấy có vẻ không muốn nói thêm, An Cúc Nhạc cũng không hỏi nhiều. "Ồ."

Đỗ Ngôn Mạch ôm lấy y từ phía sau, bỗng nhiên mở miệng: "Cảm ơn anh mừng sinh nhật với em."

"... Đừng khách sáo." Sinh nhật ai người đó lớn nhất, cái ấy còn lớn hơn nữa, thôi quên đi, không so đo với cậu. "Cậu thích là tốt rồi."

Dường như nghe được sự bất mãn của y, Đỗ Ngôn Mạch chồm nửa người trên, phủ lên người An Cúc Nhạc, vừa không hiểu vừa lo lắng hỏi: "Anh không thích sao?"

An Cúc Nhạc: "Ặc... không phải."

Đỗ Ngôn Mạch: "Anh cứ nói thật đi."

Nói thật? Nói thật cái gì?

Nói thật là quá tuyệt vời, y rất thích, mặc dù lực bền bỉ của cậu thiếu niên khiến người ta sợ hãi, nhưng kéo dài vẫn đỡ hơn bắn sớm, huống hồ cậu ấy thật sự rất nghe lời, muốn đâm chỗ nào là đâm chỗ nấy, nói đi đông không dám đi tây, mức độ nhiệt tình và năng lực học hỏi ở chuyện giường chiếu rất cao, người như cậu ấy, An Cúc Nhạc chưa từng gặp bao giờ.

Bây giờ y chợt hiểu cái cảm giác khó mà cắt đứt của Lục Hành Chi sau khi gặp gỡ Kiều Khả Nam. Không thể bỏ được một người nghe theo mình đủ điều, mặc kệ nghe về tinh thần hay là về thể xác.

Huống chi thể xác và tinh thần vốn là một thể, nếu cố gắng chia tách chúng thì vô lý quá.

An Cúc Nhạc y trung thành với chính mình, mông ngứa thì nói ngứa, không sống giả vờ thanh cao làm chi.

Thế nên khi cậu thiếu niên hỏi: "Lần sau em có thể tìm anh không?", trong lòng An Cúc Nhạc thậm chí chưa lên lịch chiếu vở kịch cẩu huyết thiên sứ đấu ác quỷ, y trả lời ngay một chữ: "Được."

◎ ◎ ◎

Trong nhà nghỉ có hệ thống sưởi hơi, lúc đi ra, gió lạnh thổi vào mặt, Đỗ Ngôn Mạch hiếm khi mới thấy lạnh.

Siết chặt áo khoác, kéo khóa kéo, thân thể mới vừa giải tỏa xong, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Rạng sáng bốn giờ, sắc trời u ám, đèn neon bốn phía đã sớm tắt, xung quanh lặng ngắt như tờ, ngay cả đèn đóm cũng ngủ yên.

Cậu hít sâu, lấy điện thoại di động ra, do dự một hồi mới bấm mở tin nhắn, trong hộp thư không có tin nhắn mới... cũng không có gì bất ngờ, cậu chỉ thuận miệng nói một câu, hy vọng sáng sớm đúng giờ sẽ nhận được tin nhắn chúc mừng của đối phương đầu tiên, mặc dù đối phương đã đồng ý, nhưng mà chút việc nhỏ nhặt này, quên là chuyện bình thường.

Không sao cả. Ít nhất, cậu vừa nhận được rất nhiều... rất nhiều từ một người khác.

Giống như mất bên này thì bổ sung từ bên nọ, bổ đến khi đủ mới thôi ── Ngây thơ vậy đấy.

Từ nay về sau, đại khái sẽ như thế.

Đỗ Ngôn Mạch thản nhiên nghĩ, thả di động vào túi áo, lúc này mò trúng một thứ mềm nhão, xúc cảm kỳ lạ.

Cậu lấy ra nhìn thử, là một cái bánh rùa đỏ.

Hình như đây là quà sinh nhật của mình.

Đỗ Ngôn Mạch ngắm nghía một hồi, mở bao bì ra, cắn một cái. Vỏ ngoài dinh dính mềm mềm, bên trong nhét đầy nhân sợi củ cải, mằn mặn ngòn ngọt, mùi vị phổ biến, nhưng đối với người vừa vận động kịch liệt đói sôi bụng như cậu, đúng lúc có thể lót dạ dày.

Hiện giờ đối với cậu, vật này và người đưa nó chính là sự tồn tại như thế.

Lấp đầy, hết đói, sẽ không khiến người ta quá mức khát khao mà làm nên chuyện sai trái.

Đối với điểm này, cậu thật sự rất cảm ơn người kia.

Nhưng mà, mình còn chưa biết tên của anh ấy.

... Lần sau hỏi anh ấy vậy.

Ăn xong bánh rùa đỏ, cậu vừa suy nghĩ vừa làm ấm người, sau đó cất bước, bắt đầu chạy về phía trước.

Trên con đường âm u của ngày sắp bắt đầu.

________________

Tưởng tượng cái cảnh em nó ngồi để tay lên đầu gối bị Cúc mắng thấy buồn cười quá =))))

Nói chứ chương trước Cúc mua thảo tử quả mà chương này tác giả bảo bánh rùa đỏ, 1 là tác giả nhầm 2 là trời tối em Mạch nhìn không kỹ nên nhầm, mà tui nhớ thảo tử quả mới là nhân củ cải còn bánh rùa đỏ nhân ngọt nên có lẽ ẻm nhầm ╮(╯▽╰)╭


Chương 16

Anh Hoa cúc

Sau lần nọ, bọn họ bắt đầu quan hệ "đặc biệt" một đến hai tuần sẽ hẹn nhau ra.

Dễ nghe chút là bạn giường, khó nghe chút là bạn tình, chẳng qua dùng từ này với cậu trai tuổi còn nhỏ, bản thân An Cúc Nhạc cũng khó ở, cảm thấy hết sức có lỗi với quốc gia xã tắc, đương nhiên thực tế thì, đổi nước chứ không đổi thuốc... lời thoại kia nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, tiện nhân là mấy kẻ kiểu cách.

Thế là ở mặt xưng hô, An Cúc Nhạc cũng bày đặt kiểu cách.

Cách bọn họ hẹn nhau rất đơn giản: dùng tin nhắn, nhưng không nói rõ câu từ then chốt ── đùa à, biết bao người nổi tiếng từng bị bắp thóp vì vụ này, mặc dù giữa muôn nghìn chúng sinh, mình cũng không bị ai nhớ thương gì mấy, nhưng mà cẩn thận tàu chạy được vạn năm, đụng vỡ núi băng mọi người thảm. An Cúc Nhạc căn dặn đủ điều: "Nếu có ngày cậu làm rớt di động, bị thầy cô hay bạn học nhìn thấy là xong đời." Tôi còn xong đời hơn cậu, cuối cùng phải vào tù chơi trứng.

Đỗ Ngôn Mạch cũng không phải hoàn toàn không hiểu gì về phương diện kia, ít nhất cậu từng Google, biết chuyện lúc trước An Cúc Nhạc làm với mình là phạm pháp, cậu ngoan ngoãn nghe lời, hai người còn đặt riêng một biệt hiệu cho chuyện này: học bài. "Hôm nay có thể đi học bài không?", "Được, gặp ở cửa thư viện."

Nhìn đi, trong sáng tốt đẹp cỡ nào? Hôm nay hẹn nhau, An Cúc Nhạc thậm chí còn nói đùa với cậu ấy ở trên giường: "Cậu có thể gọi tôi là thầy." Ở phương diện nào đó mà nói, mình quả thật là thầy người ta mà.

Nào ngờ sắc mặt Đỗ Ngôn Mạch lập tức thay đổi, cứng giọng nói: "Không được."

Mặc dù bình thường cậu ấy không có quá nhiều biểu cảm, nhưng thật ra ánh mắt và thái độ rất ôn hòa, lúc nhìn người luôn trầm ổn bình tĩnh. Lần đầu tiên An Cúc Nhạc thấy cậu ấy lộ ra thái độ cứng ngắc như thế, bật người dậy giống như bị kim châm.

An Cúc Nhạc ngơ ngẩn: "Sao vậy, không muốn thì thôi."

Bị chuyện này quấy nhiễu, bầu không khí cũng mất luôn, An Cúc Nhạc quay lưng, định xuống giường mặc quần áo, Đỗ Ngôn Mạch lại ôm chặt y. "Xưng hô này không được, xin lỗi."

Hơi nóng của cậu thiếu niên lướt nhẹ qua hông y, tay chân An Cúc Nhạc thoáng cái mềm nhũn. "Không được thì không được, tôi đâu có miễn cưỡng..." Nếu thật sự muốn chơi, An Cúc Nhạc còn định đóng giả học sinh nữa kìa, nhưng cho dù da mặt dày cỡ nào, y cũng không thể bảo một cậu em nhỏ hơn mình cả một giáp đóng vai thầy giáo.

Chuyện này coi như xong, Đỗ Ngôn Mạch ấn y xuống giường, hôn hôn cắn cắn, cuối cùng nuốt hết tinh dịch mà An Cúc Nhạc tiết ra.

Cậu thiếu niên có vẻ rất... thích, An Cúc Nhạc không hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ dốc lòng của cậu ấy, An Cúc Nhạc cũng không so đo nữa, y lau miệng cho Đỗ Ngôn Mạch, ngắm cặp mắt đen láy của cậu ấy, trong lòng không khỏi than thở: liên quan gì đến mình?

Y vẫn chưa hỏi chuyện sinh hoạt cá nhân của Đỗ Ngôn Mạch, tóm lại đây không phải là thế giới mà y muốn thâm nhập, cuộc sống của cậu thiếu niên thuộc về chính cậu ấy, y chỉ là một đoạn... ruột thừa trong sinh mạng của cậu ấy mà thôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, biết đâu ngày nào đó không vừa mắt là cắt mất tiêu.

Bọn họ lại chiến lần nữa, sau khi làm xong, Đỗ Ngôn Mạch đột nhiên hỏi: "Anh tên gì?"

An Cúc Nhạc vẫn còn chìm trong mơ màng sau cao trào, nhất thời không hiểu cậu ấy nói gì. "Hả?"

Đỗ Ngôn Mạch: "Em không biết tên anh."

An Cúc Nhạc: "......" Đúng ha! Nếu tính lại, đây là lần ba lần bốn bọn họ hẹn nhau lên giường rồi, thế mà... thế mà chẳng bao giờ báo tên nhau.

Bởi vì đó giờ chỉ có hai người, cộng thêm miệt mài 'lao động', cho nên không cần thiết xưng hô, huống hồ Đỗ Ngôn Mạch họ gì tên gì sinh tháng mấy năm mấy hay học ở trường nào, An Cúc Nhạc biết hết, vì vậy y không nghĩ tới việc đề cập về bản thân. An Cúc Nhạc suy nghĩ một chút, nói rõ mọi thứ là chuyện không thể nào, nhưng nói tên thật cũng được.

"An Cúc Nhạc."

"Hả?"

"An trong An cư lạc nghiệp, Cúc... trong Cúc Thủy Hiên, Nhạc trong khoái nhạc (vui mừng). Ầy, Cúc Thủy Hiên là cái hiệu... bánh bích quy sữa Nei Nei đó, hồi nhỏ có ăn chưa? Đừng nhìn chằm chằm núm vú của tôi, tôi làm cho cậu xem."

Bánh bích quy sữa Nei Nei hiệu Cúc Thủy Hiên.

Dứt lời, An Cúc Nhạc chộp giấy bút trên tủ đầu giường, viết tên mình cho cậu ấy.

Đỗ Ngôn Mạch nhìn một hồi, nói về tên gọi thì, Cúc không phải là từ thường dùng, cậu gãi gãi đầu, An Cúc Nhạc thấy vậy, nổi hứng nói văn giải chữ. "Cúc... là động tác thế này nè."

Y mở hai tay ra rồi hợp chúng lại, bốn ngón tay uốn vào trong. "Dùng hai tay để bốc, Cúc Nhạc tức là... bốc lên niềm vui, người đặt tên cho tôi giải thích như thế."

Tư thế này làm cho cổ tay của An Cúc Nhạc hiện rõ trước mặt cậu thiếu niên, trên cổ tay trái của y có một vết sẹo, trông vô cùng rõ ràng dưới ánh đèn.

Đỗ Ngôn Mạch liếc nhìn vài lần, cũng không hỏi han gì, nụ cười của An Cúc Nhạc rất chân thành, có vẻ không sợ bị hỏi. Trực giác nói cho Đỗ Ngôn Mạch biết, nếu cậu hỏi, An Cúc Nhạc sẽ trả lời cậu, y không định giấu diếm chuyện này, thậm chí còn cố ý lộ ra ngoài, có khi còn dùng giọng điệu sung sướng để nói ra ấy chứ.

Bình thường người ta sẽ trốn tránh những chuyện ngu xuẩn mà mình từng phạm phải, mỗi khi hồi tưởng sẽ tự thấy xấu hổ: thôi thôi không nhắc lại nữa.

An Cúc Nhạc thì không.

Y đang lăng trì chính mình.

Dùng cách thức đối mặt khác thường gần như là bệnh hoạn.

Đỗ Ngôn Mạch chớp mắt, không nhìn chỗ đó nữa, ngược lại nhìn vào mắt An Cúc Nhạc, mở miệng gọi một tiếng: "Cúc Nhạc."

An Cúc Nhạc sửng sốt.

Tiếng gọi này, ánh nhìn này, lại làm cho lồng ngực y chấn động trên diện rộng, giống như bị hai chữ này đâm xuyên thấu.

Cậu thiếu niên nhỏ tuổi gọi tên y, đa số mọi người đều gọi Hoa cúc Hoa cúc.

Nghe đồn nếu bị ma quỷ nắm giữ tên họ, mình sẽ bị nó khống chế, thật ra An Cúc Nhạc cũng khá tin điều này, cho nên bảo mọi người dùng biệt danh gọi mình, dần dà dần dà, y sắp quên luôn tên thật của bản thân, quên cả lời chúc phúc tha thiết mà người chọn tên cho mình gửi gắm ngay khoảnh khắc mình sinh ra.

"Cúc Nhạc." Cậu thiếu niên gọi thêm lần nữa, ôm lấy y.

Cuối cùng An Cúc Nhạc cũng hoàn hồn. "Không biết lớn nhỏ."

Y mắng, muốn đẩy cậu ấy ra, thế nhưng Đỗ Ngôn Mạch ôm rất chặt, eo y như sắp gãy, không thể hít thở. "Gọi tôi... gọi tôi... nói chung là, đừng gọi thẳng tên tôi." Tôi chịu không nổi.

Đỗ Ngôn Mạch ngẫm nghĩ. "Anh... An?"

"Phụt." Cái này thì lại quá nghiêm túc.

Gọi Hoa cúc đi vậy, nhưng mình lớn hơn cậu ấy cả một giáp mà. Chẳng lẽ gọi anh? Anh An? Vậy nghe mắc ói quá... "Anh Hoa cúc."

"Hả?"

*Thật ra nguyên văn là Hoa cúc tiên sinh, mà tui không thích từ tiên sinh cho lắm, nghe không có thuần Việt, nên là tui sẽ cho em nó gọi "anh" vậy =))

An Cúc Nhạc: "Gọi anh Hoa cúc." Thời xưa có một thiên văn, gọi là "Ngũ Liễu tiên sinh truyện", đóa cúc nhà y cũng quyết định noi theo: chẳng biết tiên sinh là người nơi nào, cũng chẳng biết tên họ là gì. Trên người có đóa cúc chất lượng, lấy đó làm tên vậy.

*Đào Uyên Minh sống thời Đông Tấn, ông tự đặt hiệu Ngũ Liễu tiên sinh, "Ngũ Liễu tiên sinh truyện" kể về chính ông, một ẩn sĩ trong ngôi nhà có trồng năm gốc liễu.

"......" Cậu thiếu niên hình như cũng cảm thấy xưng hô này khó đọc, nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của An Cúc Nhạc, cậu quyết định không kháng nghị, ngoan ngoãn gọi: "Anh Hoa cúc."

Tuy rằng tên là do mình tự đặt, nhưng đến khi gọi thật, An Cúc Nhạc bật cười hô hố. "Ha ha ha ~ cứ gọi thế đi, nhưng mà trên giường đừng bao giờ gọi, anh Hoa cúc ~ anh Hoa cúc ~ Cúc trống không ~ ha ha ha ~~"

Gậy thịt lấp kín cúc thịt, đường ruột khỏe.

"......" An Cúc Nhạc tự nói tự cười, Đỗ Ngôn Mạch nghe không hiểu, trên đầu hiếm khi xuất hiện hắc tuyến.

Cậu bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Anh Hoa cúc, anh mấy tuổi?"

An Cúc Nhạc tức thì nghẹn họng.

Má, bây giờ đúng là hết cười nổi.

Đỗ Ngôn Mạch tự đoán: "Anh có vẻ giống sinh viên đại học... hai mươi mốt hả?"

Ha.

Thiếu tận bảy tuổi, An Cúc Nhạc thật sự không biết nên mừng hay nên... thế nào đây? Khai tuổi thật không phải là vấn đề, nhưng khi biết hai người kém nhau cả một giáp, cậu thiếu niên sẽ phản ứng ra sao? Có khi nào cậu ấy nghĩ mình bị gạt không?

Vớ vẩn, ai gạt cậu ấy chứ? Ông đây vĩnh viễn mười tám tuổi, là huyền thoại bất lão!

Trong lòng An Cúc Nhạc xoắn xuýt, thế này thế kia quấn chừng vài vòng, quấn đến độ tim phổi đều đau, cuối cùng y nghĩ thôi kệ đi, dù sao cũng không phải duy trì quan hệ lâu dài, không cần quá thành thật.

Y thở hắt ra. "Đúng, hai mươi mốt."

Nghe xong mấy chữ này, Đỗ Ngôn Mạch nâng mi mắt, ánh mắt ngờ vực chớp động. "Chúng ta kém nhau bốn... năm tuổi?"

Không, kém mười hai tuổi.

An Cúc Nhạc cười cười, không nói tiếp, ôm lấy cậu thiếu niên, cúi đầu hôn cậu ấy, không tiếp tục đề tài này nữa.

Cậu thích tôi mấy tuổi thì mấy tuổi, vì để mai này cậu nhớ lại toàn hồi ức tốt đẹp, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu phát hiện ra sự thật ~

An Cúc Nhạc yên lặng thề với lòng.

_____________________

Cúc lừa tềnh em nó (¬‿¬) Thì ra tên Cúc không phải là Cúc mà là Cúc (‾-ƪ‾) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro