Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Diệp cứ dạo trên đường lớn trong hoàng thành, phố xá nhộn nhịp người qua lại.

Hắn bị giam nửa tháng trong cung, tuy Cát Lợi thỉnh thoảng vẫn lẻn vào báo cho hắn một số tin tức bên ngoài, nhưng điện Hoa Ninh canh phòng nghiêm ngặt, không tiện đến thường xuyên, nên tin tức hắn nhận được cũng hạn chế.

Dù là trữ quân tiền triều, nhưng hơn ai hết, hắn muốn biết kinh thành đã trở thành dáng vẻ gì sự cai trị của Đế Tử Nguyên.

Hàn Diệp đi về phía thành Đông, hắn nhớ ở đây có một quán rượu cũ, tương đối hẻo lánh, ít người lui tới.

"Ông chủ, cho một vò Nữ Nhi Hồng ủ mười năm."

"Được được, ngài đợi một chút."

Hàn Diệp tìm một chỗ ngồi xuống, đợi một vò rượu ngon.

"Tình hình bây giờ tốt thật, chuyện làm ăn của chúng ta cũng sinh lời trở lại."

"Còn không phải thế sao? Còn nữa, triều đình vừa mới chấn chỉnh một đám quan viên tham ô, nhổ ra hết số tiền dân chúng cực khổ kiếm được, ban thưởng lại cho dân chúng."

"Cuộc sống ngày càng tốt hơn rồi."

"Nào, cạn một chén!"

Những tiếng hò hét nồng nhiệt và tiếng rót rượu vang không ngớt sau lưng hắn.

Hàn Diệp cảm thấy nhẹ nhõm an ủi, từ lúc rời cung đến nơi này, tiếng dân chúng hò hét, tiếng mua bán trên phố, vui vẻ phồn hoa, kinh thành hiện tại còn tốt hơn trước kia.

Giao thiên hạ cho Đế gia là đúng rồi.

Khung cảnh thái bình, dân chúng đang hưởng thụ thịnh thế hiếm có này, không bao lâu nữa, Hàn gia nắm giữ Trung Nguyên sẽ trở thành lịch sử bị người đời lãng quên ...

Chớp mắt đã qua lâu như vậy, vật còn đây nhưng người đã khác ...

Có lẽ chỉ mình Thái tử Hàn gia hắn đây không thể thoát ra được.

"Khách quan, rượu của ngài đây." một câu nói khiến Hàn Diệp hoàn hồn.

"Vất vả rồi." Hàn Diệp nhận vò rượu. Vừa mở nắp, hương thơm lan tỏa, nồng đậm mê người.

Hàn Diệp nhấp một ngụm, rượu chảy vào bụng, sảng khoái thỏa thích.

Quả là rượu ngon!

Trước đây thân là trữ quân một nước, ngày ngày xử lý chính sự, chưa từng dám đắm mình trong rượu, không thể kỹ càng cảm nhận hương vị.

Hiện giờ nhàn rỗi uống một vò, thật hối hận không sớm nhận biết báu vật nhân gian này ...

Uống một hớp, quên hết ưu phiền ...

Hàn Diệp ngồi một hồi mới đứng dậy, lấy một nắm lá bạc từ trong lòng ngực, đặt trên bàn rồi xoay người rời đi.

Thời gian tươi đẹp luôn trôi rất nhanh, tuy rượu có thể quên đi ưu phiền, nhưng cũng chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn vẫn phải đối mặt với thực tại.

Mặt trời sắp lặn, nhanh chóng làm xong chuyện rồi lẻn về hoàng cung.

Hàn Diệp vừa bước xuống đường lớn, thì thấy một đội Cấm vệ đang lục soát trên phố.

Thấy người liền hỏi "Có thấy qua người này chưa?"

Hàn Diệp nhìn kỹ hơn thì thấy binh sĩ cầm trên tay là chân dung của mình.

Xem ra bị phát hiện rồi.

Hắn đường đường là một Thái tử, cũng có ngày bị người khác cầm chân dung của mình lục soát trên phố.

Hàn Diệp đội mũ bước vào ngõ nhỏ.

Tuy là cuối cũng vẫn sẽ về cung, nhưng vẫn chưa phải lúc, hắn còn muốn đến một nơi khác.

"Đã tìm thấy chưa?" Đế Tử Nguyên đến cửa cung, vừa gặp Trường Thanh liền gấp gáp hỏi.

"Bẩm Bệ hạ, vẫn chưa tìm được." Trường Thanh cúi đầu bẩm báo.

"Tiếp tục tìm." giọng tức giận của Đế Tử Nguyên vang lên "Giữa ban ngày ban mặt còn dám trốn đi, đợi bắt được thì xem trẫm có đánh một trận ra trò không!"

"Vâng."

Đế Tử Nguyên nhìn đường lớn không xa phía trước, trực giác nói nàng biết Hàn Diệp nhất định vẫn còn trong tòa thành này.

Tuy nói thiên hạ rộng lớn, nhưng nàng cũng biết Hàn Diệp không thể đi đâu được. Hàn Diệp trông có vẻ lạnh lùng, nhưng nàng biết hắn rất trọng tình cảm. Kinh thành này là nhà của hắn, nhất định sẽ không rời khỏi.

Hàn Diệp, chàng rốt cuộc đã đi đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro