Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần tối, Hàn Diệp lại xuất hiện trên đường lớn, thấy Cấm vệ quân vẫn đang truy lùng mình, liền cẩn thận đi vòng tránh xa.

Vẫn là tự mình về thôi, bị bắt về thật quá mất mặt.

Hàn Diệp vòng về theo đường nhỏ đã lẻn ra, vừa trèo tường vừa leo thang, cuối cùng thành công về điện Hoa Ninh trước khi màn đêm buông xuống.

Thấy Hàn Diệp chậm rãi bước vào cửa, mọi người đều trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

"Điện hạ, người đi đâu vậy?" Nguyên Nhật kích động rơi nước mắt khi nhìn thấy Hàn Diệp.

Hắn hiện giờ là chủ quản ở điện Hoa Ninh, nếu Hàn Diệp thật sự mất tích, cái đầu hắn chắc chắn không giữ được.

Nhìn Cấm vệ quân dày đặc đang canh giữ, Hàn Diệp nói "Mau đi báo tin cho Bệ hạ của các ngươi, ta về rồi."

Đế Tử Nguyên chạy khắp kinh thành cả buổi chiều, chạy khắp các nơi mà nàng nghĩ Hàn Diệp có thể đi, nhưng không tìm được người.

Trời sắp tối rồi, kinh thành lớn như vậy, cứ tìm bừa thế này cũng phí công, nếu Hàn Diệp có ý muốn trốn lại càng khó tìm hơn.

Bây giờ chỉ có thể về cung nghĩ cách khác.

Đế Tử Nguyên một mình đi trên phố, không tìm thấy Hàn Diệp, trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng.

Khi đến gần cổng cung, thấy Thường Thanh đứng trước cổng, thỉnh thoảng nhìn quanh, như đang đợi ai đó.

"Trường Thanh." Đế Tử Nguyên gọi một tiếng.

Thấy Đế Tử Nguyên, Trường Thanh vội vàng bước tới "Bệ hạ, Điện hạ về rồi."

"Hàn Diệp về rồi? Chàng ở đâu?"

Đế Tử Nguyên nghe thấy đã tìm được Hàn Diệp, hai mắt sáng lên, vui mừng không nói nên lời.

"Nửa giờ trước, Điện hạ đã tự quay về điện Hoa Ninh, nên cho người tới báo."

"Đi, đến điện Hoa Ninh." Đế Tử Nguyên bước đi cuốn gió đến điện Hoa Ninh.

Hàn Diệp dựa lưng vào chiếc ghế mây, như đang chờ người đến hỏi tội.

Cung nhân trong điện Hoa Ninh còn đang quỳ trên đất, vừa rồi Hàn Diệp bảo bọn họ đứng dậy, mà không ai dám đứng dậy.

Luôn miệng nói là không chăm sóc tốt cho Điện hạ, Bệ hạ trách phạt, không cho bọn họ đứng dậy thì bọn họ không dám đứng dậy.

Đạo lý nói hết cái này đến cái khác, nhất quyết không đứng dậy, Hàn Diệp cũng hết cách, chỉ đành để bọn họ quỳ đó.

Xem ra hắn trốn đi lần này, đã làm liên lụy bọn họ rồi.

"Hàn Diệp!"

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Hàn Diệp biết người đến rồi.

Hắn đứng dậy, nhìn Đế Tử Nguyên đang vội vàng đi về phía mình.

"Bệ hạ, mọi chuyện đều là lỗi của ta, là ta tự ý rời cung." dáng vẻ của Hàn Diệp như một đứa trẻ nhận lỗi của mình, dù gì lần này cũng là do hắn sai trước.

Đế Tử Nguyên đến gần Hàn Diệp, thấy hắn không sao, trong lòng mới nhẹ nhõm hẳn.

"Hàn Diệp, chàng đã đi đâu?" Đế Tử Nguyên vội dùng giọng điệu chất vấn hỏi Hàn Diệp.

"Hoàng cung ngột ngạt, ra ngoài hít thở một chút." Hàn Diệp thẳng thắn đáp.

"Chàng xem trẫm là con nít ba tuổi, bịa cái lý do này lừa gạt trẫm sao!"

"Sự thật là vậy, tin hay không thì tùy Bệ hạ."

"Được, chàng không muốn nói, trẫm không hỏi nữa."

Đế Tử Nguyên quay đầu nhìn cung nhân đang quỳ trên đất, nhẹ giọng nói "Cung nhân điện Hoa Ninh lơ là nhiệm vụ, coi thường mệnh lệnh, toàn bộ phạt ba mươi gậy."

Sau khi Đế Tử Nguyên hạ lệnh, Cấm vệ quân tiến lên bắt các thái giám và cung nữ, sau đó mang đến những chiếc ghế và gậy, đè bọn họ lên trên.

"Bệ hạ, chuyện này không liên quan đến bọn họ." Hàn Diệp áy náy, không muốn bọn họ vì mình mà chịu phạt, nên mở miệng cầu xin.

"Không liên quan?" Đế Tử Nguyên nhếch miệng "Bọn họ là cung nhân trong cung cấm, đến cả chủ tử của mình cũng không chăm sóc tốt, đánh ba mươi gậy đã xem như khai ân rồi."

Từng gậy rơi xuống lưng của bọn họ, nhất thời tiếng la hét vang vọng ngoài điện, chẳng mấy chốc máu thấm ra, nhuộm đỏ y phục.

"Bịt miệng lại, ồn ào quá."

Cấm vệ quân nhét vải bông vào miệng người chịu phạt, tiếng la hét vừa rồi dần biến mất, biến thành tiếng rên rỉ bị chặn lại trong miệng.

Hàn Diệp không thể nhìn tiếp, dứt khoát quay đầu đi, nắm chặt bàn tay giấu trong tay áo.

"Theo ta vào trong." Đế Tử Nguyên kéo Hàn Diệp vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro