Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nayeon trở về nhà trọ lúc chín giờ tối, nhẹ nhàng mở cửa để tránh gây sự chú ý với ông bà chủ nhà "siêu lắm chuyện" ở phía đối diện. Đặc biệt, là ông chủ nhà U60 mà vẫn ăn mặc nói năng như trẻ hai mươi vậy, kệch cỡm ghê gớm! Khổ quá, người ta bảo ở đời phải biết mình là ai, nhưng có những người, thừa biết mình là ai, mình đứng ở đâu nhưng vẫn cố tình gồng lên để sống một cuộc đời khác nhằm để thỏa mãn sĩ diện hão của bản thân mà thôi.

May mắn thay, có vẻ như hôm nay ông bà chủ đi vắng, cô không thấy động tĩnh gì, Nayeon thở phào nhẹ nhõm bước vào nhà. Việc đầu tiên, cô muốn cởi bớt đống quần áo đang lèn chặt người khiến cô trông như một tạ vải đang di chuyển nặng nhọc ra ngoài, cô vứt từng thứ một, áo choàng, áo khoác, khăn len, áo len... ngổn ngang khắp giường, cô lục tủ, chọn bộ đồ ở nhà bằng vải bông, màu hồng với rất nhiều hình con thỏ Cony chạy dọc thân áo. Đó là món quà mà Mina tặng cô nhân dịp sinh nhật, dù nó chỉ đáng để cho một đứa trẻ lớp năm mặc nhưng cô chẳng thấy vấn đề gì to tát. Cô thích nó, đơn giản vì đó là món quà duy nhất cô được tặng từ người khác, ngoại trừ bố mẹ Im và thằng người yêu cũ xa tít tắp mù khơi thời đó.

Khi Nayeon trút bỏ chiếc áo cuối cùng trên người thì đột ngột nghe có tiếng động bên ngoài cửa. Cô vội vàng mặc áo, rồi run rẩy tiến về phía cửa, Nayeon không bao giờ mở cửa khi chưa biết ai ở bên ngoài, kinh nghiệm sống một mình lâu năm dạy cô điều đó. Cô nép mình, nhìn qua khe hở rất bé trên cánh cửa, bất giác cô nhìn thấy ai đó đằng sau khe từ phía ngoài. Nayeon hét lên kinh hoàng, ngay lập tức có tiếng chân người chạy rất nhanh. Sau đó là tiếng gõ cửa kèm tiếng gọi vô cùng hoảng loạn của bà chủ nhà. Nayeon lấy hết bình tĩnh mở cửa, bà chủ nhà hỏi chuyện dồn dập, Nayeon dù sợ hãi nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra không có ông chủ chạy ra như bình thường. Với một "chuyên gia hóng hớt" như ông mà không có mặt trong thời khắc "gay cấn" này, chắc chắn là có chuyện gì ám muội.

Nayeon từ chỗ không biết nên nghĩ mình không sợ cái gì thì chuyển sang quá sợ hãi mà không dám đặt lưng xuống giường. Ngồi quay ngược, quay xuôi mãi, cô quyết định gom hết đồ đạc quần áo và gọi cho Mina. Nayeon muốn rời khỏi đây ngay trong đêm, cô không muốn dính líu gì đến căn phòng này nữa! Trời ạ, càng nghĩ càng sôi hết cả máu, cái thân hình còm cõi của mình, mình giấu kín như bưng, đã có ai có được "diễm phúc" ngắm tường tận nó đâu mà lão già U60 kia dám nhìn trộm chứ! Giả sử, hôm nay, thủ phạm là một thanh niên trai tráng, đẹp trai, thì mình còn đỡ thấy uất ức và...dễ dàng tha thứ hơn! Đằng này...trời ơi là trời...!

Giữa cái lạnh tê buốt của đêm đông Seoul, Mina lếch thếch xách một đống đồ còn Nayeon lẽo đẽo kéo chiếc vali to đùng đi theo sau. Mina đặt túi đồ xuống đất, xoa hai tay vào nhau vì lạnh.

- Vậy là bà nghĩ chính ông già chủ nhà nhìn trộm bà thay quần áo?

- Không phải là nghĩ, mà là chắc chắn!

Mina thở dài, lắc đầu.

- Ông già biến thái này, chẳng hiểu ông ta nghĩ gì mà lại nhìn trộm bà nữa.

- Nghĩ gì, mê gái thì nghĩ được cái gì chứ!

Nayeon tỏ vẻ bực tức khi nhắc đến ông già ấy. Mina cười nhăn nhở.

- Mê gái thì cũng phải biết chọn lọc chứ! Bà thì có gì mà phải nhìn trộm, người như que củi khô với hai cái ốc vít lép kẹp vắt trên ngực thì nhìn làm gì cho phí công rình mò.

Nayeon đá Mina một phát vào chân, Mina rú lên ôm chỗ đau.

- Tôi chỉ nói sự thật thôi, sao lại đá tôi?

- Tôi sẽ còn đá nữa nếu bà mở mồm ra mỉa mai tôi, hiểu chưa?

- Rồi!

Mina làu bàu câu gì chẳng rõ, cậu ta cúi xuống, xách cái túi to đùng lên.

- Giờ thì bà định đi đâu đây bà?

- Không biết nữa!

Mina trợn mắt, ngạc nhiên tột độ.

- Cái gì? Bà gọi tôi đến chuyển nhà cho bà ngay lập tức, rồi bà hối hả xách đồ đi rất hoành tráng, giờ ra đến đây bà nói bà không biết đi đâu là sao?

- Quyết định đột ngột nên tôi không kịp tìm phòng trọ.

- Giờ thế nào? Tôi không thể đứng đây suốt đêm với bà đâu, sáng mai người ta mất công khiêng mình như khiêng hai cái tượng đá ra nghĩa địa đấy! Bà có biết buổi tối, nhiệt độ ngoài trời có thể xuống âm mười độ không?"

- Vớ vẩn, đừng lòe nhau, đây là Seoul chứ không phải Paris đâu mà xuống đến âm độ!

- Ờ, thì cứ cho là thế đi, nhưng 0 độ cũng đủ đông đá rồi...

Nayeon mím môi, ngồi phịch lên chiếc vali, vẻ giận dỗi.

- Nếu bà thấy giúp tôi mà vất vả, khó khăn như thế thì bà về đi, để tôi ở đây một mình!

Mian liếc sắc mặt Nayeon, rồi đột ngột đổi giọng, ngọt như mía lùi, ấy là cậu ta nghĩ thế, nhưng nếu ai nghe cái giọng trầm trầm, đều đều của cậu ta thì không bao giờ nghĩ rằng nó...ngọt cả!

- Thôi được rồi, đi thuê nhà nghỉ tạm đêm nay, mai tính tiếp! Okie?

Mina đẩy Nayeon sang một bên, kéo chiếc vali to uỵch đi thẳng, Nayeon ngẩng đầu lên, lật đật chạy theo đứa bạn mình.

Không khó để tìm nhà nghỉ giữa thành phố tấp nập này, Nayeon và Mina chỉ phải đi bộ chưa đầy ba trăm mét đã thấy ngay một cái nhà nghỉ có tên rất lãng mạn là "기억", trông nó chẳng ăn nhập gì với cái tên cả, nó cũ kỹ, nhờ nhờ, xâu xấu sao sao đó. Cô dù không thích nhưng vẫn phải cắn răng bước vào, có nhiều lúc, cuộc đời đâu có cho ta quyền lựa chọn, mà nếu có thì giữa việc chết cóng ngoài trời và việc yên vị trong căn phòng xa lạ thì đương nhiên ta sẽ chọn cách thứ hai rồi, làm gì cũng được, miễn giữ được tính mạng là tốt lắm rồi.

Mina kéo vali vào phòng, đi một vòng kiểm tra các kiểu rồi ném chìa khóa phòng xuống giường, quay sang nói với Nayeon.

-Ổn đấy! Bà ngủ đi, tôi về đây!

Nayeon ngó nghiêng phòng nghỉ, nói chung, nhìn cũng được, nội thất không đến nỗi cũ kỹ như bề ngoài của nó! Khi Mina vừa lách người qua cánh cửa để đi ra, Nayeon vội lao đến.

- Này, đừng về!

- Ý là sao?

- Ở lại với tôi!

Mina liếc sang Nayeon với điệu cười hết sức tinh ranh và ma mãnh.

- Sao? Không có cửa đấy đâu, thân hình con rcá mắm đeo hai cái ốc vít không phải là gu của tôi.

Nayeon túm tai Mina kéo vào phòng trong cơn tức giận ngùn ngụt...

- Vứt ngay cái suy nghĩ đen như mực của bà ra khỏi đầu đi nhé, muốn chết không hả?

- Bỏ tôi ra, nếu chết, tôi nhất định phải chết trong tay một em hotgirl cơ!

Haizz... Nayeon hiểu ngay, trò bạo lực này không thể lay chuyển nổi đứa bạn dở người của mình rồi! Cô đột ngột chuyển sang bài khác, bài này, lần nào cô cũng dùng và lần nào cô cũng thắng.

Nayeon nước mắt lưng tròng, bắt đầu với chất giọng lâm ly chưa từng thấy, ánh mắt hướng về phía Mina như thể cầu xin. Vừa thể hiện tâm trạng bi đát trên, trong đầu Nayeon vừa chửi rủa bản thân sao ngày xưa không biết đường mà thi vào khoa Diễn xuất của trường Kyung Hee cho rồi, cô diễn sâu, diễn thực, diễn ngon lành thế này cơ mà!!!

Quả không ngoài dự đoán của Nayeon,con người dù có cứng rắn đến mấy cũng rất dễ tan chảy trước nước mắt của phụ nữ, bất chấp, đó có phải là nước mắt cá sấu hay không! Mina từ chỗ nham nhở chuyển sang vẻ mặt nhăn nhở, ngồi phịch xuống giường thở dài.

- Sợ chứ gì? Ở đây không có ma đâu! Bà không phải sợ!

- Tôi không sợ ma!Tôi sợ người!

- Người nào? Bà chốt cửa chắc vào, ngủ một giấc đến sáng là xong, ai vào được đây đâu, bà lo lắng thái quá đấy.

- Nhưng...nhỡ người ta phá cửa, lao vào bắt...cóc tôi thì sao?

Mina mỉm cười, đứng dậy lượn thêm một vòng nữa, ngó nghiêng chốt cửa các kiểu rồi quay sang nói với Nayeon.

- Bà yên tâm đi, bọn bắt cóc, bắt người nó cũng có chọn lọc đấy! Người tiền chỉ đủ xài, giai không ai ngó tới như bà thì bắt làm gì cho phí công!

Nayeon ngước lên nhìn đứa bạn của mình với anh mắt...căm hờn, định bụng sẽ lao đến đạp cho cái tên "phũ" mồm kia một trận, nhưng chợt nghĩ... mình đang ở trong tình thế...cần đến hắn, mình phải nhẫn nhịn...phải giở trò nước mắt thêm một lần nữa vậy! Và thế là, cô bắt đầu thổn thức, Mina ngay lập tức xoay người, ngồi xuống giường.

- Thôi khỏi, bà thôi cái trò vắt nước mắt ra nữa đi, tôi sẽ ngủ lại đây, canh gác cho bà, với điều kiệu tôi được nằm trên giường!

Nayeon há hốc mồm

- Bà nằm giường thì tôi nằm ở đâu? Tôi không nằm chung giường với bà đâu đấy!

- Tất nhiên! Bà người mỏng như lá lúa, bà đậu ở đâu mà chẳng được! Tôi to cao, đẹp "trai", lắm tài nên chỉ hợp ngủ trên giường thôi! Thế nhé! Tôi ngủ đây!

Mina leo lên giường, trùm chăn kín mít! Nayeon bừng bừng lửa giận, giật chăn ra, miệng sa sả mắng mỏ y như một bà hàng buôn gặp khách nặng vía.

- Đồ tiểu nhân...đồ ích kỷ, đồ hẹp hòi, đồ không đáng mặt con người! Chả nhẽ, bà không còn sót lại một phần trăm sự ga lăng nào dành cho phụ nữ hả?"

- Không! Tôi nổi tiếng ga lăng với phụ nữ đấy, cả thành phố này biết điều đó chứ tôi không nói điêu đâu!

- Vậy sao ông giành chỗ của tôi?

-Vì với tôi, bà không phải là phụ nữ, nhìn xem, phụ nữ gì mà phẳng lì như thế kia?

"Trời ơi! Sao giời sinh ra con là phụ nữ, lại để con xẹp những chỗ cần phồng và phồng những chỗ cần xẹp vậy trời? Để bây giờ, con cay đắng nghe con bạn mỉa mai mà nghẹn đắng không biết nói lời nào thế hả trời? Nayeon cuối cùng cũng gạt qua "nỗi đau" vì bị "sỉ nhục", cô thản nhiên kéo chăn của Mina ôm đến chỗ ghế và trùm kín người. Mina ngồi bật dậy, bối rối.

- Này, con heo suy dinh dưỡng kia, bà muốn tôi chết cóng à?

- Kệ, bà có giường, tôi có chăn!

Nayeon cuộn chiếc chăn lên người rồi ngả lưng vào ghế, sự mệt mỏi của cả một ngày lê lết từ công việc đến chuyển nhà khiến cô không còn thời gian để nghĩ ngợi gì nữa, giấc ngủ kéo đến rất nhanh, phút chốc, căn phòng trở nên im ắng quá đỗi.

Mina tiến lại gần, ghé mắt nhìn Nayeon ngủ, rồi quay lại chiếc giường của mình, cởi áo khoác ra đắp lên người. Con thỏ suy dinh dưỡng của Mina say sưa ngủ suốt đêm mà không biết rằng, có một người, cứ ba mươi phút lại trở dậy, loanh quanh một vòng quanh phòng rồi đứng lại, nhìn cô ngủ. Cứ như thể, Mina bị một ma lực nào đó cứ kéo cậu về phía cô ấy vậy, trong đêm tĩnh mịch, cậu nhìn Nayeon nghiêng đầu sang một bên, đôi môi hé mở, tiếng thở nhè nhẹ của cô khiến cậu cảm thấy ấm áp một cách...bất bình thường. Mina nhủ thầm trong đầu "Con thỏ suy dinh dưỡng này, ngủ nhìn cũng đáng yêu vãi!"

Ngày hôm sau, khi Nayeon đang ngủ, Mina định nhẹ nhàng chuồn đi, nhưng xui cho cậu là vừa mới chạm tay vào nắm cửa đã bị "con thỏ suy dinh dưỡng" tóm sống. Nayeon túm áo Mian kéo lại, đòi cậu phải có "trách nhiệm" với hoàn cảnh "bơ vơ không nơi nương tựa" của cô. Mina dù đã cố gắng hết sức để rũ bỏ trách nhiệm nhưng không thể nào thắng nổi cô bạn "mồm loa mép giải" như Nayeon nên đành cúi đầu "nhận lệnh" mà lòng ấm ức khôn nguôi.

Nayeon mặc kệ khuôn mặt chảy như sứa gặp nắng của đứa bạn thân, sau khi đổ hết trách nhiệm cho người khác, cô vui vẻ tuyên bố, nhân dịp mai là ngày cuối tuần, cô sẽ cuốn gói về quê chơi để xả stress còn Mina, đương nhiên là ở lại với nhiệm vụ cao cả là tìm cho được nhà trọ cho Nayeon rồi.

Mina nhìn điệu bộ vui vẻ kiểu rất...ta đây của Nayeon, thở ra một câu với cái giọng đầy căm hờn và mai mỉa.

- Bà khôn thế thì bao giờ mới chết được!

Nayeon vốn quá quen với kiểu phản ứng này của cậu bạn, nên chả có gì phải khó chịu cả. Cô nhẹ nhàng buộc chỏm tóc lên cao, xoay người khoác thêm cái áo khoác lên vai.

- Tôi biết bà mong tôi chết lắm! Nhưng thầy bói nói số tôi muộn chồng nên tôi sống rất dai!

"- Phì! Ế chồng thì liên quan gì đến tuổi thọ! Vớ vẩn!

- Sao không? Tôi muộn chồng, có nghĩa là tôi chẳng phải chia sẻ thời gian cho ai khác, chả phải vất vả để phục vụ một đứa nào cả, tôi chỉ phục vụ mình tôi thôi! Thế chả sướng, chả sống dai thì sao?

- Lý sự cùn! Tóm lại, tôi không chịu được cái kiểu bà thì được ăn chơi nhảy múa còn tôi thì lao động quần quật được đâu! Tôi với bà là bạn, mà bạn thì phải bình đẳng, bà được về quê thì tôi cũng phải được về quê chứ!

- Cứ cho là thế đi, nhưng bà làm gì có quê mà về?

Mina khựng lại, liếc nhìn Nayeon rồi vẻ bẽn lẽn.

- Tôi không có nhưng bà có còn gì! Tôi sẽ về quê bà!

Nayeon trợn mắt nhìn Mina

- Bà điên à!

- Có bà điên thì có, tôi chơi với bà mười năm nay, việc gì của bà tôi cũng giúp, thế mà có bao giờ bà há mõm ra mời tôi về nhà bà chơi đâu? Giờ nhân tiện cuối tuần, tôi rảnh, bà cũng nên mời tôi về nhà bà chơi cho biết nhà chứ!

Nayeon thở dài, kể cũng đúng, Nayeon dù chơi với cậu ta cả chục năm nay, nhà cậu ta cô cũng từng đến không dưới ba lần, mà nhà cô, cậu ta có biết ở xó xỉnh nào đâu. Dù sao, cũng nên cho cậu ta biết nhà, để nhỡ có việc gì thì còn liên lạc chứ! Ôi! Nhưng không, không được! Nayeon đột nhiên nhớ đến hai cụ thân sinh của mình! Nếu cô dẫn một ai về nhà, chả cần phải giới thiệu gì cả thì hai cụ cũng ngầm hiểu ngay rằng....đó là người chống ế cho con gái hai cụ. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Hai cụ hi vọng, vun vén, rồi sỗ sàng các kiểu để...ép bằng được người ta lấy con gái mình mà không cần biết, thực ra chúng có mối quan hệ gì. Hơn nữa, nếu cậu ta cũng về quê thì lấy đâu ra người tìm nhà trọ cho cô chứ? Không! Tuyệt đối không!

Mina nhìn vào mặt Nayeon, vẻ chờ đợi

- Sao? Bà nghĩ thông suốt chưa?

- Thông thiếc gì! Bà ở lại tìm nhà trọ cho tôi!

- Không! Tôi không tìm đâu, bà mà không mời tôi về nhà bà chơi thì miễn đi, đừng bao giờ nhờ cậy tôi việc gì!

- Bà ép tôi đấy hả? Bà mà không tìm nhà cho tôi thì tôi biết ở đâu hả?"

- Khi nào bà lên, tôi sẽ trả tiền thuê khách sạn cho bà ở tạm trong khi tìm nhà! Được chưa?

- Năm sao? Ok?

- Gì mà ác vậy trời? Một con thỏ suy dinh dưỡng mà yêu cầu ở khách sạn năm sao mới ác chứ! Nhưng chắc không sao! Cùng lắm, mất một đêm là hết cỡ... OK... - Mina nghĩ thầm trong lòng song lại cay đắng buông lời đồng ý cái yêu cầu sang chảnh đó của Nayeon

Thực ra, Nayeon không nghĩ Mina sẽ đồng ý một cách dễ dàng như thế, nếu biết trước được điều này, cô sẽ yêu cầu cao hơn nhiều cơ. Nayeon nghĩ đi nghĩ lại, dù thế nào, khi đưa cậu ta về, người "thiệt thòi" nhất vẫn là mình, nên dù có cám dỗ thế nào thì cô vẫn đành từ chối thôi.

- Vẫn không được, đưa bà về, tôi biết ăn nói thế nào với bố mẹ tôi? Ông bà lại tưởng...bở thì tội nghiệp.

-Tưởng gì... tôi thề, tôi sẽ giải thích ngay từ đầu luôn! Bà cho tôi về đi mà, tôi chán thành phố lắm rồi!

- Kệ bà! Tôi không đồng ý đâu!Tôi về đây!

Nayeon quả quyết xách vali lên và bước ra khỏi phòng, Mina bám theo, túm lấy áo Nayeon.

- Bà làm cái gì thế hả? Bỏ áo tôi ra!

Mina vẻ nũng nịu nới dọng mũi nhão nhẹt, tay vẫn nắm chặt vạt áo cô bạn gái.

- Kệ đấy! Cho tôi về cùng đi mà!

- Trời ạ! Bà bỏ ngay cái giọng nũng nịu ấy đi, nổi cả da gà! Ai mà nhìn thấy lại tưởng tôi o ép gì bà!

Cậu ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờn dỗi.

- Không đâu, cho tôi đi mà! Đi mà...

Một vài người đi qua hành lang, liếc nhìn Mina và Nayeon rồi thì thầm to nhỏ với nhau. Nayeon đỏ bừng mặt, chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ xấu hổ, còn Mina vẫn dày mặt, miệng liên tục nũng nịu

- Cho tôi đi mà! Cho tôi đi mà.

Nayeon đập mạnh vào tay Mina.

- Bà thôi cái trò này đi! Ở chỗ nhạy cảm mà bà cứ lảm nhảm câu đó, người ta cười cho đấy!"

- Kệ chứ! Bà chưa đồng ý thì tôi vẫn cứ phải xin! Nayeon, cho tôi đi mà, cho tôi đi mà!

Mina cất giọng cao hơn, to hơn, rõ hơn và cũng....nũng nịu hơn, khiến nhân viên nhà nghỉ cũng thập thò theo dõi. Nayeon xuống nước, năn nỉ kiểu gì cậu ta cũng không thay đổi. Cuối cùng, để tránh mất mặt trước đám người lố nhố, tò mò sau mấy cánh cửa kia, Nayeon gật đầu cho Mina toại nguyện.

Khỏi phải nói, mặt cậu ta rạng rỡ hẳn lên, giằng chiếc valy trên tay Nayeon rồi chạy như bay ra cầu thang, không quên ngoái cổ lại dặn dò cô bạn.

- Bà xuống trả tiền phòng đi nhé! Tôi đi gọi taxi!!!

Nayeon chưa kịp đáp lời thì Mina đã khuất bóng sau chiếc cầu thang nhỏ hẹp của nhà nghỉ 기억. Nayeon chậc lưỡi, thôi cũng đành liều nhắm mắt đưa chân vậy! Hi vọng, hai cụ thân sinh đừng ảo tưởng quá rồi đâm ra thất vọng nhiều, mà thất vọng nhiều thì lại ốm yếu đi! Đấy, chơi thân với một đứa phúc hắc cũng khổ lắm chứ tưởng à!

======================== 

기억 có nghĩa là Memory tức là Kí ức mà nguyên văn là Sợi Nhớ

#Bh.kin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro